Phần 1:
Sự việc xảy ra vào một ngày nọ.
Buổi sáng, như mọi khi, tôi đang tập bài thể dục của mình.
Tôi vẫn chưa thấy Badigadi, nhưng cũng chả có gì để phải lo cả.
Cái gã đó quái dị mà.
Biết sao được, có nhiều thứ linh tinh đáng để anh ta chú ý.
...Ít nhất đó là những gì mà Elinalize bảo tôi vậy, và tôi nghĩ chắc là vậy.
Sau khi trở về nhà khi tập xong, Aisha và Sylphy đang chờ đợi vì lý do nào đó với vẻ mặt nghiêm túc.
Sau khi thấy tôi trở về, cả hai nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
"...A."
"Rudi..."
Gì vậy ta.
Có vấn đề nào đó hay chuyện gì đó xảy ra ư.
Tôi cảm thấy hơi bất an.
"Ừm, ahaha, giờ nó như thế này rồi, không biết sao em lại thấy hơi sợ."
Trong khi Sylphy đang gãi gáy tai của mình, cô ấy nở nụ cười gượng.
"Không có gì phải e sợ cả đâu. Cố lên, chị Sylphy, thu hết can đảm của mình!"
Sau khi được Aisha đẩy nhẹ, Sylphy bước đến trước mặt tôi.
Trong khi đang tỏ ra bồn chồn với đôi tay của mình đặt trước ngực của cô ấy, cô ấy đi thẳng đến tôi với mặt đỏ.
Và sau đó cô ấy đặt tay lên bụng của mình.
Cô ấy nói.
"Ừm, Rudi. Em... hai tháng qua, nó vẫn chưa đến."
Chưa đến? Cái gì cơ?
Tôi không hiểu.
"Và thêm nữa thì, gần đây thể trạng của em không được tốt cho lắm nên em nghĩ có lẽ là nó."
Tôi đang nhìn chằm chằm vào bụng của Sylphy.
Bụng thon nhỏ.
Không thể nào.
Có lẽ nào.
"Và... thêm nữa thì, hôm qua Aisha bảo em nên đi gặp bác sĩ gần đây... thì, có lẽ, họ nói là chúc mừng."
"...Ồ..."
Giọng nói của tôi đang run.
Tay tôi cũng đang run nữa.
Thậm chí ngay cả đôi chân đây.
Chúc mừng.
Xem ra là có thể.
Đây không phải là một giấc mơ phải không.
Tôi sẽ thử nhéo má mình. Au. Không phải là mơ rồi.
Tôi nuốt ực một tiếng.
Ra vậy, hóa ra là vậy nhỉ.
Những lời đó đã nói ra vậy rồi mà.
Ta có thể làm được nếu ta cố gắng.
Và tôi đã làm được.
Nếu nói là 'đúng như đã định' thì cũng đúng.
Vì tôi biết là không dễ dàng có ngay được với tộc Elf, đúng là nhanh đến không ngờ, tôi cảm thấy hơi lúng túng.
"Ừm, Rudi...anh nghĩ thế nào?"
Sylphy đang tỏ ra vẻ mặt bất an.
Không biết tôi nên phản ứng như thế nào thì mới được nữa.
Tôi không biết vì chuyện này quá đường đột.
"A...Anh có thể chạm được chứ?"
"Ể? À, vâng, cứ tự nhiên ạ."
Tôi xoa cái bụng thon nhỏ của Sylphy.
Nó có cùng cảm giác như mọi khi tôi hay xoa nó.
Eo thon dài, có ít chất béo, bụng chắc.
Sau khi chạm vào nó, một cảm giác ấm và mềm được đáp lại.
Sau khi nghe thấy cô ấy nói, đúng là nó có hơi to hơn thật.
Không, có lẽ là do tôi tưởng tượng, tôi chưa thể nào đi biết ngay chỉ từ việc chạm.
"Ra vậy, ở bên trong đây, là con của anh..."
Sau khi cố nói ra thành lời, cảm giác như có thứ gì đó ở sâu bên trong cổ họng của tôi đang trồi ra.
Có gì đó đang sôi lên.
Gì thế này.
Tôi muốn hét lên.
Tôi đã có con.
Một đứa trẻ đã được hình thành.
Tôi không nhận ra được thực tại nữa.
Thế nhưng mà, gì thế này, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Không, cái từ hạnh phúc cũng không đủ để diễn tả nó được.
Gì thế này, gì thế này...
"Onii-sama. Anh không có điều gì muốn nói với phu nhân sao?"
Từ lời nói của Aisha, tôi trở về thực tại.
"Ể?"
Điều muốn nói.
Nói gì bây giờ.
Chúc mừng ư?
Không, không phải.
Cảm ơn.
Đúng rồi, tôi muốn nói cảm ơn.
"Sylphy, cảm ơn em."
"Ể? Cảm ơn em?"
Trong khi đang cười hơi gượng, Sylphy đang mỉm cười.
Không phải sao?
Vậy câu trả lời đúng là gì.
Tìm kiếm trong kho kiến thức của mình, Paul đã từng nói gì với Zenith.
Nhớ lại những lời mà Paul đã từng nói khi biết tin Norn đã được tạo ra.
[Em làm tốt lắm.]
[Hoan hô.]
Những lời chứa những cảm xúc đó.
Cái anh chàng đó, sao cậu ta lại đi sử dụng những lời như là cậu ta nhìn xuống từ trên cao vậy.
Cậu ta nghĩ có thai tùy thuộc vào nỗ lực của người phụ nữ sao?
Có thể đấy, nếu là cậu ta thì đúng là có thể.
...Có thai.
Sylphy đang có thai.
Cô gái đáng yêu với mái tóc ngắn này đang có đứa con của tôi.
Của tôi.
Phải rồi, ngay khi đang nghĩ vậy, cảm giác của tôi dâng trào tới mức không thể nói nên lời.
Không biết tại sao, nước mắt bắt đầu trào ra.
"Xin lỗi, bỗng nhiên, vì sao, anh không thể nói ra được. Sylphy..."
"...Woa ...Rudi?"
Tôi ôm chầm lấy Sylphy.
Rồi nâng cô ấy lên và cảm giác muốn xoay vòng quanh.
Không được, tôi không thể làm những trò liều lĩnh với cô ấy được.
Cẩn thận, phải cẩn thận.
Nó có thể làm ảnh hưởng không tốt đến đứa trẻ trong bụng của cô ấy.
"..Fufu, Rudi, anh luôn nói là anh muốn có con mà phải không."
Sylphy đưa hai tay ra sau lưng tôi và vỗ về.
Tôi đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Sylphy.
Hình ảnh của tôi đang phản chiếu trong đôi mắt đó.
Một gương mặt kinh khủng với nước mắt tùm lum.
Đôi mắt của Sylphy sớm nhắm lại.
Trong khi xoa đầu của cô ấy, tôi hôn lấy đôi môi cô ấy.
Cảm giác mềm mại của đôi môi đó.
Đây chính là tình yêu.
"[E hèm]."
Sau khi Aisha hắng giọng, tôi trở về thực tại.
Khi tôi nhận ra, tôi thấy mình đang bóp ngực và mông của Sylphy.
"Onii-sama, vì những việc thế này có thể gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể của phu nhân, trong thời gian này xin hãy dừng những ham muốn lại."
Không được, không được.
Trong thời gian này, tôi không thể động tới cô ấy được.
Cho dù chúng tôi có yêu nhau đến thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể động tới cô ấy.
À, nhưng nếu chỉ mới hai tháng qua mà, vậy thì cũng chưa lâu cho lắm, chỉ một chút thôi chắc là được...
Không, vẫn không được.
Tôi sẽ cố kiềm chế mình lại.
"Ừ. Tất nhiên rồi."
Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
Aisha bỗng bật cười và cầm hai bên mép váy của mình lên.
"Vì giờ là như vậy rồi, trong thời gian này em có thể làm bạn cùng giường của anh ạ."
"Đừng có nói linh tinh."
Aisha cúi đầu nản lòng.
Anh cảm kích trước lời mời đó, nhưng vì vài lý do mà anh không có ham muốn đối với em.
Mặc dù, không phải tôi nghĩ rằng động đến em gái mình là điều sai trái.
Vì vậy nên vừa đủ.
Ở thế giới này, tôi không muốn làm những điều gì đó có thể làm tan vỡ cả gia đình.
"Vậy Onii-sama, em sẽ thông báo chuyện này với Ariel-sama ngay bây giờ.
Phu nhân cũng vậy, chị cần phải nghỉ việc một thời gian để tốt cho cả mẹ lẫn bé."
Aisha nói vậy với bộ mặt nghiêm túc.
Nếu cô ấy có thai, thì cô ấy không thể bảo vệ được.
Đúng thật, để cô ấy nghỉ ngơi một thời gian thì tốt hơn.
"Không, anh sẽ đi. Anh biết nên giải thích thế nào."
"Hả... Onii-chan, không phải là anh cần ở lại đây với chị Sylphy và nói chuyện thêm nữa sao?"
Em gái tôi thở dài như thể là em ấy mệt mỏi.
Những điều để nói.
Ra là vậy, những chuyện từ giờ trở đi, chúng tôi cần phải nói chuyện với nhau để giải quyết chúng.
"Vậy thì, em đi đây."
"Ừ. Anh để lại việc này cho em đó."
Aisha đã rời đi, chỉ còn Sylphy và tôi ở lại.
Phần 2:
Tôi đang ngồi trên ghế sofa cùng với Sylphy.
Khi tôi đang rụt rè đến nắm tay của Sylphy, cô ấy cũng nắm tay đáp lại.
Và sau đó cô ấy dựa sang người tôi.
"..."
"..."
Tôi không biết phải nói gì nữa.
Những ý nghĩ chịu trách nhiệm đang hiện lên trong đầu, nhưng chúng tôi đã cưới nhau rồi mà.
"Nè, Sylphy."
"Gì vậy, Rudi?"
"Sau này mọi chuyện chắc chắn sẽ khó khăn đấy, nhưng mà, hãy cùng nhau cố gắng nhé."
"Vâng, để đó cho em."
Sylphy cười fufu và ngả đầu xuống đùi tôi.
Với bàn tay tôi không dùng để nắm, tôi xoa đầu của Sylphy.
Tôi đang cảm nhận khu vực quanh tai cô ấy và...
"Nè, Rudi."
"Hử?"
"Con trai có được không? Hay là con gái nhỉ?"
Sau khi đột nhiên được hỏi vây, tôi cảm thấy lúng túng.
Phải rồi, trẻ con có hai loại.
"Giờ, chúng ta đâu có thể nào mà chọn được."
Sau khi nói vậy, Sylphy cười bẽn lẽn.
Con trai hay con gái.
Chọn đứa nào đây.
Đứa nào sẽ được ra đời.
Dù sao thì, để nối dõi tông đường, có lẽ con trai là tốt nhất.
À không, chúng tôi không phải là một gia đình samurai.
Để con gái đứng đầu gia đình cũng chả có vấn đề gì.
Mà thôi, nghĩ về chuyện này nhiều làm chi cho nó mệt óc.
Con trai hay con gái.
Nếu là tôi kiếp trước, chắc chắn tôi sẽ không do dự đi chọn con gái luôn.
Với những suy nghĩ đen tối, có lẽ tôi sẽ giữ một cuốn nhật ký quan sát và những bức ảnh con gái của mình phát triển từng ngày như thế nào.
Thật là một kẻ ngu ngốc.
Nhưng mà, thế cũng được.
Miễn là con gái mình vẫn giữ được sự hoạt bát.
Thì cũng chả sao.
"Cơ mà nè, Rudi.
Em, cảm thấy an tâm hơn rồi."
"Tại sao vậy?"
"Cuối cùng cũng có con, em cảm thấy mình mới trở thành vợ chính thức của Rudi."
"..."
Có lẽ ở mọi thế giới, trở thành cặp đôi là phải có con.
Xem ra Sylphy cũng vậy, ít nhiều có sự lo lắng nhất định, hoặc là cảm thấy hơi sốt ruột.
Bởi vì thể chất của cô ấy khó có thể nào mà có con.
Tất nhiên, cô ấy lo lắng vô ích.
"Nhưng, sau này Rudi sẽ phải chịu đựng mà phải không. Như thế."
"Chịu đựng không phải là vấn đề."
Đây người ta gọi là nhiệm vụ theo lẽ tự nhiên.
Nhưng tôi khác với Paul.
"Nếu anh mà dám động đến một cô gái nào đó, thì đừng ngại ngần nổi giận với anh."
"...Em sẽ không nổi giận đâu, nhưng có thể em sẽ cảm thấy hơi cô đơn."
Tất cả chỉ là cô đơn sao.
À không, nhưng mà.
Tôi nhất định sẽ không phản bội cô ấy rồi.
Thử nghĩ một cách logic xem.
Hoán đổi vị trí của nhau.
"Nếu có tay nào đó động đến Sylphy, anh cảm thấy mình sẽ nổi giận."
Sau khi nói vậy, Sylphy cười với tiếng "fufu".
Điệu cười này chỉ có mình tôi thấy.
Tôi thấy thật hạnh phúc.
Trong một lúc, chúng tôi chỉ lặng lẽ để cho thời gian trôi qua.
Phần 3:
Buổi chiều tối, Aisha trở về cùng với Norn.
"C... Chúc mừng, Sylphy-san."
"Ừ, cảm ơn em, Norn-chan."
Trong khi đối mặt với Sylphy, Norn nhanh chóng cúi đầu mình.
Sylphy cười khúc khích với tiếng cười nhỏ và xoa đầu của em ấy.
Được xoa đầu, miệng Norn nới lỏng.
Bộ mặt này có nghĩa là em ấy hoàn toàn không thể nào đi từ chối.
Có lẽ em ấy thích được xoa đầu.
Dù sao thì, thật là tốt vì họ thân với nhau.
"Mọi người, hôm nay em định đi ra ngoài báo với mọi người, nhưng em đã quyết định là để việc đó cho ngày hôm sau."
Aisha bảo chúng tôi vậy với sự điềm tĩnh.
Xem ra em ấy theo ý của tôi và chỉ báo chuyện này cho người trong gia đình.
Nên, em ấy chỉ đưa mỗi Norn theo.
Tôi còn không nhớ mình đã từng yêu cầu vậy cơ.
Nhưng mà thôi thế cũng được.
Đúng là, đi khắp nơi này nơi nọ vào lúc này, nói chuyện này với tất cả sẽ khá là xấu hổ.
Tốt nhất là nên để vài ngày sau.
"Em đã thông báo với Ariel-sama rằng phu nhân sẽ cần phải nghỉ ngơi ít nhất là 2 năm.
Em cũng đã yêu cầu vắng mặt với nhà trường.
Bà Elinalize cũng đã sẵn lòng tiếp nhận công việc hộ vệ cho rồi ạ."
"Liệu bà có ổn không. Nếu như, lời nguyền đó..."
"Bà ấy nói là bà ấy có thể giải quyết được, nên không có gì phải lo cả."
Elinalize giỏi tự chủ mà, ngoài ra còn có đạo cụ phép nữa.
Chắc là không có vấn đề gì đâu.
Trong lớp học trống, nhà kho thể dục, thậm chí ngay trong lớp.
Có đầy nơi họ có thể sử dụng mà.
"Zanoba-sama dự định sẽ tới đây vào chiều 5 ngày sau.
Ngài ấy có vẻ sẽ ăn uống ở đây nên chúng ta sẽ có sự chuẩn bị.
Ariel-sama dự định sẽ tới đây vào 10 ngày sau, cũng là vào buổi chiều.
Khi em hỏi người có ở lại ăn tối nữa không, người nói rằng điều đó là không cần thiết.
Cliff-sama và bà Elinalize hình như cũng sẽ đi cùng với Ariel-sama ạ.
Rinia-sama và Pursena-sama sẽ xuất hiện ngay sau đó, vào thời gian thích hợp.
Em vẫn chưa biết nhật trình cụ thể.
Nanahoshi-sama có gửi lời chúc mừng. Chỉ mỗi câu 'Chúc mừng'.
Badigadi-sama không tìm thấy ở đâu, nhưng em đã để lại lời nhắn."
Hoàn toàn điềm tĩnh.
Gần như là một cô thư ký vậy.
Aisha quả là giỏi.
"Vậy à, em đã phải vất vả rồi, Aisha."
"Vâng, Onii-sama."
Sau khi nói vậy, Aisha khịt mũi với tiếng "fufun" trong khi nhìn Norn.
Norn nhìn chằm chằm vào Aisha với vẻ mặt bị xúc phạm.
Xem ra Aisha muốn giữ mặt tốt của em ấy trước mặt tôi, nên em ấy thường hay cư xử như thế này.
Chuyện chúng tôi là anh em khác mẹ vẫn còn ẩn náu chút ở đằng sau.
Tôi đã nói với em ấy rằng đừng để tâm đến chuyện đó và tôi sẽ đối xử công bằng với cả hai.
Tôi biết hai cô em này thường gây tranh chấp với những điều linh tinh.
Chúng có nói là, mâu thuẫn là bằng chứng của tình chị em, tôi nghĩ thế cũng được còn hơn là rơi vào chiến tranh lạnh.
Ở trong những trận cãi vã cũng vậy, chúng chưa nói điều gì quá ác độc.
"Dù sao, nếu đứa trẻ sắp được sinh khi bố trở về, chắc bố sẽ ngạc nhiên lắm."
"Cha!"
Sau khi nói vậy, mặt Norn bỗng sáng lên hẳn.
Norn là con yêu của cha mà.
Tôi nghĩ chắc là một thời điểm nào đó, em ấy từng nói ước mơ của mình là trong tương lai sẽ cưới cha của mình.
"Gương mặt ngạc nhiên của Cha, em muốn xem quá!"
"Ừ, bố thì là người rất yêu quý cháu nội của mình mà. Chắc bố sẽ phấn khởi lắm đây.
Hồi Norn và Aisha được sinh ra đời, bố hoàn toàn Deredere mà."
Sau khi nói vậy, Aisha và Norn bỗng cảm thấy ngượng ngịu.
Có lẽ đúng là hơi ngượng ngịu khi nhắc đến thời gian mà hai đứa không nhớ được.
"Thật đáng mong chờ phải không, nii-san."
Với câu nói đó của Norn, chúng tôi mỉm cười.
Sylphy và tôi đã cưới nhau.
Paul, Zenith và Lilia ở đây.
Và cả hai cô em gái của tôi nữa.
Lý tưởng như trong mơ từ hồi chúng tôi còn ở Làng Buina, sắp trở thành hiện thực.
Phần 4:
Tin xấu đến hai tháng sau.
Một tin nhắn khẩn cấp đã được gửi đến đây, ngày gửi trên lá thư là khoảng nửa năm trước>
Tên người gửi là Gisu.
Đặc trưng của một tin nhắn nhanh, là nội dung cực kì ngắn.
"Giải cứu Zenith gặp khó khăn, yêu cầu cứu viện."
Ngay khi tôi thấy câu đó, mọi thứ trước mắt tôi đều trở nên trắng tinh.
---
Ngay khi tôi nhận ra, tôi đang ở trong căn phòng trắng tinh.
Tôi đã trở lại với hình dạng mập ú và khúm núm.
Đồng thời, tôi cảm thấy tinh thần của tôi như đang bị phân tán.
Tôi thấy sự khó chịu ở ngay trước mắt.
Hắn ta đang ở đó.
Kẻ toàn khảm (Như kiểu bị cen trong JAV) đang mỉm cười, Hitogami.
"Chào!"
Ê, thế này nghĩa là sao hả.
"Nghĩa là sao là nghĩa là sao?"
Lá thư đó.
Được gửi từ Gisu.
Nói rằng là giải cứu Zenith gặp khó khăn.
Thế nghĩa là sao.
"Chẳng có nghĩa gì cả, chắc chỉ đơn giản là khó khăn thôi.
Ngươi!
Ngươi có từng nói rồi mà phải không!
Nếu tôi đi tới lục địa Begaritto, tôi sẽ phải hối hận!
Lời đó là sao chứ.
Ngươi lừa tôi ư!?
"Tôi không có lừa cậu. Nếu cậu đi đến lục địa Begaritto, thì cậu sẽ hối hận đó.
Sự thật đó vẫn chưa thay đổi đâu, ngay cả vào bây giờ."
À, ra vậy.
Tôi đã hiểu rồi.
Tức là, vậy phải không. Ngươi muốn nói rằng là.
Nếu tôi đi tới lục địa Begaritto, thì tôi sẽ hối hận.
Nhưng kể cả khi tôi không đi thì tôi sẽ hối hận, như vậy phải không.
"Không phải thế. Thực ra mà nói thì, cậu đã bao giờ thấy hối hận từ ngày đó cho đến hôm qua chưa?
Cậu đã kết bạn với rất nhiều người.
Gặp gỡ nhiều người, thậm chí bản thân cậu còn trưởng thành nữa.
Cậu cũng đã giải quyết được tình trạng xấu của cơ thể của cậu nữa.
Sống hòa thuận với cả hai đứa em gái.
Hơn nữa, cậu đã kết hôn và thậm chí là sắp có con."
...Đúng thật không phải là tệ, không tệ tý nào.
Nhưng ngươi có biết!
Người chính là người đã nói!
Rằng tôi không đi đến lục địa Begaritto thì sẽ tốt hơn.
Ngươi lừa tôi.
"Tôi không có lừa cậu. Thực tế, tôi xuất hiện bây giờ đây là chỉ để nhắc lại điều này.
Cậu không đi đến lục địa Begaritto thì sẽ tốt hơn.
Kết cục sẽ chờ đợi cậu chỉ có sự hối hận thôi."
Nhưng, nhưng.
Gia đình tôi đang gặp rắc rối.
Xin ngươi, ít nhất hãy nói cho tôi lý do.
"Tôi không thể nói được."
Khốn kiếp...
Nghĩ lại thì, ngươi là loại người đó cơ mà.
"Lời nhận xét tàn nhẫn quá đấy. Ngay cả khi tôi đã luôn giúp đỡ cậu qua lời khuyên của tôi."
Chuyện tôi được giúp đỡ hay tôi bị lừa là hai chuyện khác nhau đấy.
Này, ít nhất hãy nói cho tôi biết chút gì đi.
Tôi sẽ phải hối hận điều gì cơ chứ?
Nếu chỉ thế này, thì tôi không thể cân bằng mọi thứ lại được.
"Người bình thường không có đi cân đo lựa chọn nào là hơn đâu cậu biết không.
Cậu suy nghĩ quá mức cần thiết rồi.
Quá mức hay gì gì tôi cũng không quan tâm.
Tôi không muốn hối hận.
"Thử nghĩ lại tý đi, tôi nghĩ chắc cậu sẽ hiểu thôi.
Cậu đã dành một năm rưỡi sống cuộc sống học đường.
Hai đứa em gái của cậu mất 1 năm để đến được đây. Rõ ràng là sẽ có sự hiểu lầm mà đúng không?"
Không.
Em gái tôi đã thấy lá thư của tôi và đến tận đây.
Nếu không có một lá thư nào, thì chúng sẽ ở lại Milis hay ở một trong những thành phố cảng.
"Không, kể cả không có lá thư, Paul cũng sẽ gửi con gái của anh ta đến Vương quốc Asura.
Vì gia đình của Lilia đang ở đất nước đó mà."
...Hóa ra là vậy.
Ngươi nói ra, tôi mới hiểu.
"Ngay cả bây giờ cũng vậy. Nếu bây giờ cậu mà đi.
Thì Sylphy và đứa trẻ của cậu sẽ như thế nào đây? Đi đến lục địa Begaritto và sau đó trở về.
Trong thời gian đó, cậu định để vợ của mình phải cô độc sau?"
Ngươi đang có ý nói là cho dù tôi có đi đâu, thì tôi cũng sẽ phải hối hận ư.
"Phải đấy. Kể cả cậu nghĩ mình có thể tránh phải hối hận, nhưng thực tế cậu không thể tránh chúng được>
Nếu cậu đi đến lục địa Begaritto, cậu sẽ bỏ lỡ một cơ hội lớn nữa.
Do đó tốt hơn là cậu không nên đi."
Xì...
Nếu ngươi nói đến thế, thì chắc có lẽ tôi sẽ phải hối hận.
Tôi hiểu rồi.
"Vậy ư, thế thì, cậu sẽ nghe lời khuyên này chứ?"
Ừ, tạm thời thôi, nói đi.
"[Khụ]. Rudeus, trong mùa sinh sản tới, hãy ngồi yên một chỗ.
Sau đó, Rinia và Pursena sẽ tiếp cận cậu. Tạo quan hệ với một trong số họ.
Nếu cậu làm thế, chắc chắn cậu sẽ còn hạnh phúc hơn."
Ê, tự nhiện đi nói chuyện ngoại tình là sao hả.
Tôi đã quyết định là sẽ bảo vệ danh dự của Sylphy rồi mà!
Quan hệ của tôi với hai người đó không phải là như thế!
Chắc chắn... chắc chắn... chắc chắn.
Với tiếng vang vọng đằng sau, ý thức của tôi mờ nhạt dần.
Phần 5:
Tôi tỉnh dậy.
Sylphy đang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
Tôi nhận ra là mình đang ngủ ở trên giường.
"A, Rudi, anh có sao không? Anh đã gặp ác mộng à."
"Ừ..."
Chuyện gì xảy ra sau khi tôi nhận lá thư đó nhỉ, là gì nhỉ.
Tôi không nhớ rõ nữa.
Tôi có nhớ mình trong trạng thái mất hồn.
Có lẽ là bởi gần đây mọi chuyện diễn ra quá tốt lành.
Cú sốc quá lớn.
Lá thư từ Gisu.
Yêu cầu cứu viện.
Chuyện gì đó đã xảy ra.
Thế nhưng, lời của Hitogami nữa.
Ngay cả khi bây giờ tôi bắt đầu đi, có khả năng là hiểu lầm.
Có lẽ tôi quá lạc quan, nhưng lá thư đó được Gisu vội vã gửi.
Phải rồi, người gửi không phải là Paul. Mà là Gisu.
Là tên người mới đó, con khỉ khốn kiếp.
Tại sao anh ta lại gửi lá thư này cho tôi.
Có lẽ là bởi anh ta đang đi tìm kiếm Zenith.
Ít nhất, cái tên của Gisu không được đề cập tới trong lá thư của Paul.
Có thể Gisu đang đi tìm kiếm Zenith một mình và anh ta tìm thấy cô ấy.
Thời gian lá thư được gửi là nửa tháng trước nữa.
Có thể là, thời gian khi anh ta gửi lá thư là vào thời gian trước khi anh ta gặp Paul và những người khác.
Lúc đó anh ta đã nghĩ rằng mình không thể làm được gì, nên anh ta đã gửi cái lá thư.
Có thể anh ta đã gửi một lá thư tương tự cho cả Paul nữa.
Thế nhưng, ngay sau đó, anh ta gặp Paul và cuối cùng là... có lẽ là vậy.
Tất cả đều là "có thể".
Vậy thực tế là như thế nào, với tôi đang ở một vùng đất xa nơi đó, tôi không thể biết chắc được điều gì.
Còn vấn đề Sylphy và con của tôi nữa.
Để đến lục địa Begaritto, cho dù tôi có nhanh đến bao nhiêu, ít nhất cũng phải mất 1 năm.
Con đường tôi đã từng đi đến thành phố cảng của Cảng Đông.
Do đó, tôi có thể rút ngắn thời gian được.
Nhưng, kể cả vậy thì chẳng hạn, tôi đi mất nửa năm, quay lại sẽ mất thêm nửa năm nữa.
Xem ra không thể thôi.
Không đời nào tôi có thể bỏ vợ đang có thai ở lại đằng sau mà đi được.
"Quả nhiên, chuyện là về cái bức thư đó."
"..."
Tôi không thể trả lời.
Tôi đã hứa với Sylphy.
Rằng tôi sẽ không bỗng dưng biến mất.
Tôi đã hứa vậy rồi mà.
Giả sử tôi để lại một lời nhắn ở đằng sau, để không phải là bỗng dưng biến mất, nhưng đó sẽ chỉ là sự ngụy biện.
Kể cả nếu chúng tôi có bàn luận với nhau.
Hoặc nếu tôi để lại một lá thư mong cô ấy hãy hiểu cho tôi.
Bên bị bỏ lại sau vẫn là bên phải chịu đau khổ.
"Nè, Rudi, nếu là về em... anh thực ra không cần phải để tâm quá nhiều đâu anh biết không? Giờ đã có Aisha-chan ở đâu rồi mà."
Sylphy nói vậy với gương mặt trông có phần hơi đau khổ.
Cô ấy không thể nào mà không cảm thấy bất an với chuyện này.
Thêm nữa, cô ấy không có kinh nghiệm mang thai.
Cái bụng sẽ ngày càng lớn hơn.
Càng ngày lên cầu thang sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
Có khả năng là tôi sẽ chết trong khi đang đến đó nữa.
Tôi có thể sẽ không bao giờ quay trở lại.
Cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chống trọi với những âu phiền đó.
"...Anh sẽ không đi. Anh sẽ ở lại với Sylphy."
Sau khi nói vậy, Sylphy tỏ ra phiền muộn.
Lời của Hitogami đang vang vẳng trong đầu tôi.
Rốt cuộc, cho dù tôi có chọn con đường nào, sẽ chỉ có sự hối hận đang chờ đợi.
Những lời đó.
Phần 6:
Và ba ngày sau trôi qua.
Sylphy, Aisha và Norn đều có vẻ mặt bất an.
Tôi đã tuyên bố rằng mình sẽ không đi đến lục địa Begaritto.
Thế nhưng, như thế liệu có được không, tôi không biết nữa.
Tôi không thể phân biệt được.
Có thể tôi đã tuyên bố vậy, nhưng tôi vẫn còn do dự.
Tôi không có nhiều người để có thể bàn bạc cùng với.
Một trong số họ.
Elinalize nói rằng.
"Có lẽ nên như vậy, cậu cứ để đó đi."
Cứ để đó.
Từ câu đó, tôi có thể hiểu được ý định thật sự của Elinalize.
"Elinalize-san, có lẽ nào cô định đi đến đó sao?"
"Rudeus, Sylphy là cháu của tôi. Hãy để tôi bắt tay vào việc giúp đỡ cho cháu nội của mình."
Xem ra cũng có lá thư cứu trợ đến tay cô ấy.
Thế nhưng, cô ấy nói cô ấy sẽ đi.
Cho dù vẫn còn những người sẽ bị bỏ lại đằng sau.
"Cô tính thế nào với việc hộ vệ công chúa Ariel?"
"Nếu cô ấy ở trong trường, thì không có nguy hiểm gì đâu. Gần đến mức như hộ vệ là việc ngu ngốc."
Cho dù nguy hiểm có thấp như thế nào, thì sẽ có lúc nguy hiểm xảy ra mà.
Không, người nghĩ như vậy là Ariel.
Elinalize hộ vệ vì ý tốt, nên không có lý do gì để ngăn cản cô ấy.
"Thế cô định như thế nào với Cliff?"
"Tôi sẽ chia tay anh ấy. Anh ấy có thể sẽ hận tôi, nhưng đành phải vậy thôi."
"Sao cô không giải thích với cậu ấy? Nếu cô nói một lời, chắc chắn cậu ấy sẽ hiểu cho cô.
Elinalize cười nhẹ.
Đó không phải là nụ cười mê hoặc lòng người.
Đó là một nụ cười cô đơn.
"Cliff là một đứa trẻ thuần túy. Anh ấy có tài năng và cũng có chí hướng.
Ngoài ra còn có tiềm năng để trở thành giáo hoàng trong tương lai.
Tình yêu anh ấy dành cho tôi, một khoảnh khắc mất mát trong cuộc đời còn dài... Như thế, là điều tốt nhất."
Những lời đáng thương cho Cliff.
Giáo lý của tôn giáo Milis, là chỉ yêu duy nhất một người bạn đời.
Nếu, Elinalize biến mất, đức tin của Cliff có thể sẽ bị lung lay.
Cậu ta là một người có trái tim mạnh mẽ, nhưng nếu cậu ta mất đi niềm tin của mình, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cậu ta nữa.
"Ngoài ra."
Và Elinalize nói lời cuối cùng.
"Người đã bảo cậu ở lại đây là tôi. Ít nhất hãy để tôi làm thay cậu.
Vì vậy, cậu sẽ để chuyện này cho tôi và cậu cứ bình tĩnh chờ đợi.
Khi nào tôi trở về, hãy cho tôi thấy mặt đứa cháu chắt nhé?"
Lời nói đó được dùng để kết thúc vấn đề này lại.
Cảm giác của Elinalize, xem ra là một thứ không thể bị nao núng.
Phần 7:
Tôi đã bàn bạc với Zanoba.
Ngay cả sau khi cậu ta nghe thấy vâ, biểu cảm của cậu ta vẫn không thay đổi chút nào.
"Vậy sao ạ. Nếu là Sư phụ, thì tôi dám chắc người sẽ nhanh chóng giải quyết được mọi chuyện và trở về thôi."
Cậu ta hoàn toàn điềm tĩnh khi nói vậy.
"Tôi sẽ chờ đợi ở đây trong khi tiếp tục nghiên cứu, tôi sẽ rất mong ngài trở về sớm."
"Tôi cứ tưởng là cậu sẽ nói tôi đừng đi hoặc là cậu sẽ đi cùng cơ đấy."
Trước kia, khi chúng tôi từ biệt ở Shirone, cậu ta nước mắt nước mũi tùm lum bám víu lấy tôi.
Lần này cũng vậy, tôi đã mong có cảnh đó.
Thế nhưng, lời nói của Zanoba lại ngược lại.
"Nếu Sư phụ mong có một bạn đồng hành, thì tôi sẽ không phụ lòng ngài, nhưng...vì tôi không quen đi trên 1 hành trình nên tôi có thể sẽ làm vướng chân ngài, với cả..."
Zanoba nhìn sang Julie.
"Tôi không thể mang con bé đi trên một cuộc hành trình dài được."
Julie vẫn còn bé.
Còn có sự lựa chọn khác là để em ấy ở lại đây cho Ginger chăm sóc.
Nếu như thế, thì nghiên cứu sẽ bị trì hoãn.
Nếu cậu ta đi, cuối cùng cậu ta sẽ dùng hết mana của mình, và có thể gặp nguy hiểm nữa."
"Zanoba...theo cậu, tôi có nên đi?"
"Điều đó, Sư phụ nên tự mình quyết định."
Tôi nên tự mình quyết định.
Lời của cậu ta như có ý là đẩy tôi đi.
Mặc dù tôi muốn tham khảo ý kiến với cậu ta.
Và sau đó Zanoba bỗng nhiên nói.
"Tuy nhiên, thưa Sư phụ. Tôi sẽ nói điều này."
"Hử?"
"Kể cả nếu không có mặt người cha, đứa trẻ vẫn sẽ được chào đời.
Nếu ngài lo lắng, ngài hãy cứ đi và trong lúc đó, tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ vợ của ngài."
Lời nói của Zanoba có cảm nhận thật sự lẫn ở trong đó.
Ra vậy.
Ngay cả một vị vua cũng không dõi theo từng người vợ và thê thiếp đang có thai của mình.
"Tất nhiên, mặc dù tôi vẫn luôn muốn ở bên Sư phụ."
"Ừ... Cảm ơn nhé Zanoba."
Sylphy không cô độc.
Aisha ở đây, Ariel và cả những người khác nữa.
Cô ấy không cô độc.
Đâu phải là cô ấy chỉ có một mình.
Phần 8:
Tôi nên đi đến lục địa Begaritto?
Hay tôi không nên đi?
Elinalize nói là cô ấy sẽ đi và tôi nên chờ đợi.
Zanoba nói rằng hãy để lại mọi chuyện cho cậu ta, đi giúp đỡ và trở về.
Tôi phải làm gì đây.
Có lẽ tôi nên đi.
Những gì Zanoba nói cũng có lý.
Đúng là, nếu người mẹ khỏe mạnh, thì đứa trẻ sẽ ra đời bình thường.
Ngay cả khi không có mặt người cha ở đó.
Không, không phải vậy.
Tôi không phải là một vị vua hay gì đó.
Tôi đã quyết định là người cha ở đây thì sẽ tốt hơn.
Sylphy nói rằng là đừng bận tâm và hãy đi, nhưng đây là lần đầu cô ấy có con, cô ấy sẽ cảm thấy buồn phiền.
Thực tế, cô ấy sẽ muốn khóc to lên xin tôi đừng đi.
Hơn nữa, tôi đã nói ra những điều kinh khủng như là muốn có con với Sylphy.
Nếu hỏi tôi là tôi thực ra muốn có một đứa con đến dường nào, ngay cả tôi cũng không biết.
Nhưng, Sylphy đã chấp nhận những lời đó và ban cho tôi một đứa.
Giờ cô ấy đã có thai và tôi sắp trải qua một hành trình dài.
Không phải đó là phản bội sao.
Thế nhưng, cho đến bây giờ tôi cảm thấy như là đã để lại quá nhiều việc cho Paul và những người khác.
Đặt ưu tiên của bản thân lên hàng đầu.
Nghĩ cách chữa khỏi liệt dương và đi tới trường.
Vì lý do này, thời điểm này nữa, không phải quá đủ lý do để tôi tự khuyên bản thân mình đi cứu gia đình của mình sao?
Hay là cứ để mọi chuyện diễn ra và chờ đợi?
...Tôi không biết nữa.
Tôi có cảm giác là mình sẽ phải hối hận cho dù co chọn bên nào.
Phần 9:
Trong khi tôi vẫn còn đang lo âu, đã sang ngày thứ 4.
Những ngày tôi không thể đi ngủ lại tiếp diễn.
Buổi sáng sớm, tôi không thể có động lực để đi tập thể dục và chỉ thẫn thờ đốt thời gian.
Ở thành phố này, ngay cả mùa hè cũng khá là lạnh.
Đặc biệt là vào sáng sớm, khi trời trở nên giá lạnh.
Tôi đang thẫn thờ xem mặt trời mọc vào buổi sáng.
"...?!"
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy có giọng nói từ đằng sau.
Sau khi quay người lại, cánh cửa đã được mở.
Người đang đứng đó là Norn.
Em ấy có một chiếc túi lớn mà tôi đã dùng trong những ngày còn làm nhà mạo hiểm ở trên vai.
Vì bên trong đã hoàn toàn chật kín đồ, nhìn từ bên ngoài có cảm giác như sắp trải qua một hành trình dài.
Thế nhưng, bởi vì em ấy mới chỉ 10 tuổi, trông giống như là em ấy đang đi dã ngoại...
"..."
Tôi lặng lẽ nhìn em ấy.
Norn tránh nhìn mặt tôi với vẻ rụt rè.
Đó là gương mặt của một người khi người ta thấy cảnh chơi khăm.
"Em đi đâu vậy?"
"..."
Norn không đáp lại.
Tôi hỏi lại lần nữa.
"Em định đi đâu thế?"
Norn nhìn tôi và mở miệng của mình sau khi quyết định phải nói gì.
"Nếu ni...nii-san không đi, thì em nghĩ em sẽ đi."
Tôi nghiêm túc nhìn em ấy lần thứ hai.
Đi, đi đến lục địa Begaritto ư.
Tôi nhìn Norn một lần nữa.
Norn vẫn còn nhỏ.
Quá nhỏ.
Em ấy mới chỉ có 10 tuổi.
"..."
Hành lý mà em ấy chuẩn bị, có vẻ như em ấy không biết chuẩn bị tất cả những vật dụng cần thiết mà em ấy cần.
Xem ra em ấy có tiền, nhưng em ấy có biết sử dụng chúng không?
Em ấy có biết đường không.
Em ấy có biết tránh nguy hiểm không.
Sau khi em ấy rời khỏi thành phố, em ấy sẽ rất dễ bị bắt cóc ngay.
"Norn, em vẫn chưa thể nào đâu."
"Nhưng, cho dù vậy đi chăng nữa, nii-san... cha và mẹ đều đang trong quãng thời gian khó khăn!?"
Đôi mắt ứa nước mắt của Norn đang nhắm thẳng vào tôi.
"Tại sao, tại sao nii-san lại không giúp họ!?"
Tại sao ư.
Đó là bởi con anh sắp ra đời.
Và anh có một gia đình ở đây.
"Nii-san, ngay cả khi anh rất mạnh, ngay cả khi anh có thể tự mình đi! Tại sao chứ?"
Tôi có thể trải qua cuộc hành trình này.
Tôi không như Elinalize, nhưng tôi đã từng là nhà mạo hiểm trong 5 năm rồi.
Tôi có kiến thức đáng kể để đi trên 1 hành trình.
Kể cả nếu không có Ruijerd, tôi cũng có thể tự mình chinh phục Lục địa Quỷ.
"..."
Phải rồi.
Tôi có thể làm được.
Giờ không phải nghĩ đến lựa chọn đi hay không đi.
Như Norn vây, kể cả khi em ấy muốn đi, nhưng em ấy không thể, nhưng đối với tôi không phải là vậy.
Tôi có kĩ năng.
Tôi có kĩ năng để tôi đi và về từ đây đến lục địa Begaritto.
Vì lý do này, Gisu đã gửi một lá thư yêu cầu hỗ trợ cho tôi.
Không phải ai khác mà là tôi.
"...Norn. Anh đã hiểu rồi."
"Ni, nii-san...?"
Sẽ có những người khác giúp tôi chăm sóc cho Sylphy.
Thế nhưng, không có ai khác có thể hỗ trợ họ ngoài tôi.
Không có ai khác ngoài tôi.
Tôi sẽ đi đến lục địa Begaritto và tiến đến Thành phố Mê cung Lapan.
Tôi là người có thể giải quyết những vấn đề có thể xảy ra ở đó.
"Anh sẽ đi. Norn, anh có thể để lại mọi chuyện trong nhà lại cho em không?"
Khuôn mặt của Norn bỗng sáng bừng.
Và sau đó, em ấy ngậm chặt môi của mình lại.
Em ấy gật đầu với bộ mặt nghiêm túc.
"Vâng."
"Đừng cãi nhau với Aisha và giúp đỡ Sylphy nhé."
"...Vâng!"
"Được rồi, ngoan lắm."
Tôi cảm thấy mình sắp làm điều gì đó xấu xa với Sylphy.
Với cả đứa trẻ sắp chào đời nữa.
Có lẽ cô ấy sẽ nghĩ tôi từ bỏ họ.
Không.
Không phải.
Bây giờ tôi cần phải có niềm tin.
"Anh sẽ đi đến Lục địa Begaritto."
Và, tôi sẽ cứu gia đình của mình.
Tôi đã quyết định vậy.