Phần 1:
Chúng tôi đã thay đổi kế hoạch cho hành trình.
Đầu tiên chúng tôi mua một con ngựa.
Sau đó chúng tôi cùng nhau cưỡi nó thẳng đến khu rừng có vòng tròn dịch chuyển.
Chúng tôi sử dụng vòng tròn dịch chuyển để đến Lục địa Begaritto.
Theo những gì Nanahoshi đã nói, nếu chúng tôi đi từ đó đến phía Bắc 1 tuần chúng tôi sẽ đến một ốc đảo và Bazaar.
Nhưng mà, có vẻ đó là một vùng sa mạc khá là khắc nghiệt.
Nanahoshi đã từng trong tình trạng đứng không vững nổi và cô ấy đã phải để Orsted cõng sau lưng.
Vì vậy nên, chúng tôi cần phải chuẩn bị kĩ càng.
Mà, tôi có phép thuật mà.
Tôi có thể tạo một tảng băng khổng lồ ở giữa sa mạc mà.
Chắc sẽ có hiệu quả đây.
Không có tấm bản đồ nào đến Bazaar.
Thế nhưng xem ra Elinalize có đủ tự tin vào khả năng nhận biết phương hướng, cô ấy nói cứ để phần việc này cho cô ấy.
Xem ra người Elf không hay mất phương hướng ngay cả khi ở tận sâu trong rừng.
Khi tôi chỉ ra rằng Sa mạc và rừng là khác nhau, cô ấy đã nổi giận và nói rằng là, "Cậu nghĩ tôi đã trải qua bao nhiêu năm hành trình rồi?"
Nếu cô ấy tự tin đến như vậy, thì tôi nghĩ chắc sẽ ổn cả thôi.
Sau khi chúng tôi đến Bazzar, ở đó chúng tôi sẽ thuê một hướng dẫn viên.
Đến Lapan mất khoảng 1 tháng đi theo phía Bắc.
Theo Elinalize, nếu chúng tôi chỉ biết phương hướng, thì cách thuê một ai đó có lẽ còn nhanh hơn.
Chúng tôi sẽ đi cho đến khi chúng tôi đến Lapan, nhanh chóng hỗ trợ Paul và những người khác, sau đó trở về sử dụng tuyến đường cũ.
Tôi hơi e ngại khi để họ biết về vòng tròn dịch chuyển, nhưng đành phải vậy thôi.
Đi bắt Paul và những người khác trở về bằng tuyến đường bình thường thì kì quặc lắm.
Mặt khác, nếu tôi nhớ không nhầm, tất cả có 6 người.
Nếu tính cả Gisu, thì sẽ là 7 người.
Ít nhất tôi cũng phải đảm bảo được rằng là họ giữ im lặng.
Tiên đậy, tôi đã cấm Sylphy và những cô em gái của tôi kể lại chuyện này.
Tôi đã dặn họ rằng, nếu chuyện này mà để đến tai của kẻ có thể giết Ruijerd chỉ bằng một đòn, thì hắn sẽ xuất hiện ở đây, nên chắc hẳn là họ cũng cố hết sức để giữ bí mật.
Phần 2:
Việc chuẩn bị cho kế hoạch đang trong tiến triển.
Chúng tôi đã thu thập tất cả những loại trang bị cơ bản.
Cây trượng Aqua Hartia bạn của tôi và cái áo choàng Sylphy đã chọn cho tôi.
Sau đó, tôi mang theo đồ như cuộn giấy thuật triệu hồi tôi nhận từ Nanahoshi.
Tôi không biết tôi sẽ dùng chúng vào chuyện gì, nhưng tạm thời tôi sẽ mang theo khoảng 10 cái.
Nếu tôi có nguyên bản, thì tôi có thể làm thêm trong ngày.
Tôi mang theo cả sơn nữa, không đủ thì tôi có thể in ra.
Nếu tôi bán chúng hẳn sẽ có nhiều tiền lắm.
Nhắc đến tiền, không có trao đổi tiền tệ ở bên kia.
Tiền tệ mà họ đang dùng ở bên kia vẫn chưa rõ.
Để kiếm tiền, chúng tôi sẽ cần phải chuẩn bị cái gì đó có thể chuyển thành tiền.
Sau đó chỉ còn việc tích trữ giữ gìn thức ăn.
Vì đây là lần đầu tiên chúng tôi đi đến Lục địa Begaritto, chúng tôi không biết liệu có cần thiết thêm cái gì nữa.
Chắc là cũng phải có sự chuẩn bị ở cả bên kia nữa.
Lục địa Begaritto được xem là một vùng sa mạc.
Để tránh tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời, chắc chắn là phải mang thêm áo khoác.
À không, còn cái áo choàng đây, chắc tôi chỉ cần mang thêm cái mũ trùm đầu.
Sau đó tôi có thể xử lý thêm bằng phép thuật.
Nếu là một hành trình chỉ mất có một tháng rưỡi, thì hành lý của chúng tôi sẽ dư thừa đáng kể.
Chúng tôi có thể mang theo nhiều vật dụng không cần thiết khác.
Mặc dù tôi nói là vậy, chúng tôi không thể nào mà đi mang theo tất cả mọi thứ được.
Tốt hơn là không mang theo những thứ không cần thiết.
Theo dự kiến chúng tôi sẽ đến Bazaar 1 tuần từ vị trí mà sẽ bị dịch chuyển đến, nó không phải là một nơi hoàn toàn hoang vắng.
Ở đó chúng tôi sẽ kiểm tra những thứ chúng tôi cần và lấy chúng.
Thế nhưng để đảm bảo hơn, chúng tôi quyết định mang theo một cuốn sách có viết chi tiết về vòng tròn dịch chuyển.
Cho dù Orsted đã dùng bao nhiêu lần, chúng tôi vẫn cảm thấy hơi bất an khi đi sử dụng chúng.
Sau khi đi đến phòng giáo viên một lần nữa và cúi đầu với Jinas, tôi đã nhận được sự cho phép mượn cuốn sách trong một thời gian dài.
Thêm nữa, tôi đã mang theo cuốn sách về ngôn ngữ Đấu Thần từ thư viện.
Để đề phòng cho trường hợp tôi không thể thông hiểu từ nào đó.
"Ghi chép tham khảo về Dịch chuyển trong Mê Cung" và "Đại lục Begaritto và ngôn ngữ Đấu Thần."
Chắc hai cuốn sách này thôi là được rồi.
Phần 3:
Xem ra Ginger có kiến thức về những con ngựa.
Vì vậy nên, chúng tôi đã nhờ cô ấy đưa chúng tôi đến chuồng ngựa.
Ngoài ra tôi cũng chào tạm biệt Zanoba nữa.
"Thế ư, ngài có thể trở về trong vòng nửa năm."
"Ừ. Mà, tôi không thể giải thích sự tình được."
"Vậy sao... nếu được thế này rồi thì ngài muốn mang theo Ginger không?"
"Đừng nói điều ngu ngốc."
Tôi không muốn Ginger có ác cảm với tôi.
"Hừm. Vậy sao."
"Hơn nữa, hãy chăm sóc Sylphy và những cô em gái của tôi nhé."
"Điều này không dặn tôi cũng biết. Nếu thế, tôi sẽ để Ginger làm hộ vệ của họ nhé."
Tôi vô tình cười gượng.
"Cậu, sao cậu lại cố giữ khoảng cách với cô ấy như vậy?"
Sau khi hỏi vậy thì Zanoba nhìn qua Ginger, cậu ta nói thầm vào tai tôi rằng.
"Cô ta cằn nhằn hơi nhiều ạ. Kể từ hồi tôi còn nhỏ, cô ta luôn than vãn về những chuyện nhỏ nhặt.
Ngay cả với Julie, gần đây luôn thế này thế nọ, quá phiền phức làm tôi không thể chịu được."
Vì cô ấy cằn nhằn nên cậu ta không muốn cô ấy ở gần mình.
Giống như là lời phàn nàn của một học sinh đại học đối với mẹ mình vậy.
Zanoba vẫn ở giữa tuổi 20.
Không phải là tôi không hiểu.
Thế nhưng, Ginger thật sự đáng thương.
Cô ấy vẫn còn trẻ nữa.
Dành 20 năm quý báu của mình chăm sóc cho anh bạn cao lớn này.
"Julie em nghĩ cô ấy như thế này?"
Tạm thời, tôi sẽ thử hỏi Julie xem sao.
Tôi cần phải dặn bảo em ấy tiếp tục tập luyện hằng ngày trong thời gian tôi không có ở đây.
Có lẽ là bắt đầu chế tác những bức tượng Ruijerd sau khi tôi trở về.
"Ginger-sama. Dạy cho em, những mặt xấu, của Master."
"Cô ấy đã nói vậy sao. Zanoba không sửa những mặt xấu của mình thì không được đâu nhỉ. Cậu ấy nên học từ ví dụ của Julie."
"Ưm..."
Như thể là một người mẹ đã nhảy vào cuộc sống đang yên đang lành của hai người anh em.
Bầu không khí ở đây như vậy đấy.
Thật đúng là buồn cười.
"À phải rồi, Julie. Kể cả khi anh không có ở đây, em nhớ phải làm theo những gì anh đã dặn đấy."
"Vâng, Grand Master, em sẽ cố hết sức ạ."
Tiếng loài người của Julie đã có sự cải thiện đáng kể.
Chắc đây cũng một phần là nhờ thành quả giáo dục của Ginger.
Và, tại lúc này, Ginger đã trở về sau khi tìm xong một con ngựa.
Đang nắm dây cương của con ngựa đó.
"Rudeus-dono. Hãy xem con ngựa này có đủ tốt không."
"Ồ."
Một con ngựa thật là lớn.
Những con ngựa ở khu vực này tất cả đều được nuôi thích nghi với việc đi tốt trên tuyết.
Cảm giác như chúng còn lớn hơn cả những con ngựa ở Đua ngựa Ban'ei.
Có vẻ như tốc độ của chúng không được nhanh, nhưng chúng có thể lực và có thể chạy được cả một ngày.
Xem ra có nhiều những con ngựa như những con quái thú ở thế giới này.
Tạm thời, tôi sẽ đặt tên cho nó là Matsukaze.
"Cảm ơn, Ginger-san."
"Không. Cảm ơn là điều không cần thiết."
"Để thưởng cho việc này, cô có muốn gì từ Zanoba không? Như là mát xa vai chẳng hạn?"
"..Rudeus-dono. Cho dù cậu có là Rudeus-dono đến thế nào, xin đừng mang người hoàng tộc ở đây.."
"À, xin thứ lỗi, tôi chỉ đùa thôi."
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi với vẻ nghiêm trọng.
Dù sao thì, chúng tôi đã mua được ngựa, chúng tôi cũng đã nói lời tạm biệt với những người trong trường.
...Hử?
Tôi cảm thấy như là mình đã quên ai đó.
Không, tôi dám chắc là chúng tôi đã chào tạm biệt đến tất cả những người quen của chúng tôi.
Badigadi không ở đây nên cũng không sao cả...
Ừ, được rồi.
Tôi đã cấm mọi người mà tôi đã kể về nó không được nói với ai khác về vòng tròn dịch chuyển.
Ừm, không có vấn đề gì nữa rồi.
Phần 4:
Ngày khởi hành.
Tôi đang nói lời tạm biệt cuối cùng với gia đình của tôi.
Trước lối vào, vợ tôi và hai cô em gái đang tiễn tôi đi.
"Sylphy, anh sẽ sớm trở về."
"Rudi..."
Với nước mắt ứ đọng trên góc mắt của mình, Sylphy ôm lấy tôi.
Với cảm giác tôi đã quen được ôm trong những năm qua.
Nhỏ, nhưng vững chắc và ấm áp, gần giống như là một con vật nhỏ bé vậy.
Đôi vai đó đang run rẩy.
"[Sụt sịt]..."
Sylphy không nói lời nào, chỉ khịt mũi.
Khi phải đối mặt với phản ứng này, nó làm tôi cảm thấy không muốn đi nữa.
..Đúng như đã nghĩ mình nên ở nhà.
..Paul liệu có thể đến được đây cho đến khi hạ sinh không.
..Phải rồi, sau khi nghĩ kĩ thêm, bình thường nó sẽ phải mất gần một năm cho cả đi cả về.
..Ngay cả khi tôi ở nhà hơn 7 tháng nữa, không phải sẽ tốt hơn là đi khởi hành sau khi đảm bảo việc hạ sinh được an toàn sao?
..Mặc dù mất một tháng rưỡi để đến đó, nhưng đâu phải là tôi sẽ chỉ mất có 10 phút ở đó.
Những suy nghĩ đó bỗng nổi lên trong tâm trí tôi.
Thế nhưng, Gisu đã phải tốn công sử dụng thư chuyển phát nhanh để gửi đến đây.
Ở Lục địa Begaritto, để liên lạc với các đại lục khác, nó là thư chuyển phát nhanh một chiều.
Vì ta không thể gửi gì đi ngoài tin nhắn cực kì ngắn, ngoài ra lại còn tốn kém nữa, nó không phải là thứ mà ta có thể sử dụng nhiều lần được.
Anh ta đã phải tốn công để gửi một lá thư sử dụng theo cách đó nữa.
Một tình hình khẩn cấp.
Rõ ràng là một tình hình mà từng phút từng giây quý như vàng.
Mặc dù tôi nói là vậy, chúng tôi sẽ về kịp đến thời gian hạ sinh.
Chỉ là một chuyến đi ngắn thôi mà.
Tôi lau nước mắt của Sylphy.
Và sau đó, tôi gọi hai cô em gái đang đứng đằng sau cô ấy.
"Aisha và Norn. Anh để lại mọi chuyện cho các em đó."
Chuyện mà tôi đang để lại cho chúng nói thật tôi cũng không biết nữa.
Thế nhưng hai cô em gái của tôi gặt đầu với vẻ mặt nhu mì.
"Nii-san. Đừng lo lắng gì nhé, vì em sẽ cố gắng hết sức của mình."
"Em đã rõ rồi ạ. Onii-chan cũng vậy, mong anh sẽ gặp nhiều may mắn!"
Tôi lặng lẽ gật đầu trước những lời đó.
"Ừ. Dù sao, cả hai em, nhớ không được đánh nhau đấy."
"Vâng."
"Vâng."
Cả hai ngoan ngoãn gật đầu trong khi đang mỉm cười gượng.
"Sylphy!"
Elinalize đang ở trên ngựa lại gần chỗ của chúng tôi.
Ở trên con ngựa là hành trang cho hai tuần đã được xếp đầy, nhưng tốc độ di chuyển vẫn không bị chậm lại tý nào.
Đúng là Matsukaze.
"Không sao đâu, kể cả không có chồng thì một đứa trẻ vẫn sẽ được sinh ra.
Nhất định là vậy vì ta đã từng trải mà."
"...Vâng, Bà cũng vậy, hãy bảo trọng nhé."
"Không cần phải lo lắng đâu, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."
Elinalize hất mái tóc lộng lẫy của mình ra sau.
Oai thật đấy.
Gần giống như là một nữ kỵ sĩ bước ra từ trong câu chuyện cổ tích vậy.
Nếu đã thế này rồi, tôi sẽ giả vờ như tôi không thấy cảnh Elinalize đã làm điều đó ngày hôm trước.
Nó sẽ làm giảm nửa ấn tượng.
Mà, điều này có nghĩa là Elinalize siêu nhân thường ngày cũng có điểm yếu của mình.
Ai cũng có thời điểm mà họ đánh mất bản thân mình.
"Vậy, chúng anh đi đây và sẽ trở về sớm."
Tôi nhảy lên trên con ngựa.
Đằng sau Elinalize.
Lưng xa hoa và đáng tin cậy.
Và còn ấm nữa.
Xin lỗi nhé Cliff, tôi sẽ mượn cái lưng này một chút.
"Rudi?"
Sylphy nghiêng đầu một tý.
Không, không phải vậy đâu.
Nếu anh không ôm lấy cô ấy thì anh sẽ bị ngã mất.
"Tạm biệt."
Chúng tôi đã khởi hành.
Phần 5:
5 ngày về phía Tây Nam từ Thành phố Phép thuật Sharia.
Chúng tôi đã đến một khu rừng.
5 ngày qua chúng tôi đã đi cùng với một người đàn ông mà chúng tôi đã thuê ở Hội mạo hiểm.
Để có người mang ngựa trở về.
Con ngựa sẽ là trở ngại trong rừng mà, chúng tôi cũng không biết kích thước của vòng tròn dịch chuyển nữa.
Có thể mang theo hành trang của chúng tôi qua sa mạc cho tiện, nhưng tốt hơn là nên mua thêm một cái gì đó ở bên kia.
Vùng đất đó chắc phải có một con vật nào đó phù hợp với việc đi trên sa mạc.
Sau đó, sẽ có người mang con ngựa trở về.
Dù sao thì nó cũng đâu phải là rẻ, chúng tôi đã coi nó là ngựa của chúng tôi.
Vì tôi không biết cưỡi ngựa, chúng tôi sẽ đi trong khi tôi ôm lấy Elinalize từ đằng sau.
Đương nhiên, tôi không phải là không có làm gì cả.
Và nó không đồng nghĩa với việc tôi làm điều gì đó tà dâm.
Mỗi ngày tôi truyền mana vào cái đạo cụ phép hình tã đó.
Vì cả hai tay của tôi đang ôm lấy eo cô ấy, nhà mạo hiểm đang đi cùng chúng tôi tỏ ra vẻ mặt ghen tỵ khi anh ta thấy chúng tôi.
Chúng tôi từ biệt con ngựa tại lối vào khu rừng.
Chúng tôi đã có nhà mạo hiểm đó đưa nó trở về nhà.
Tạm biệt Matsukaze.
Sống mạnh khỏe nhé, vì có lẽ Aisha sẽ là người chăm sóc cho mày, nhớ ngoan đấy.
Giờ thì, phía tây nam của khu rừng.
Tên của nó là gì nhỉ.
Nếu tôi nhớ không lầm, nó là Khu rừng Lumen hay là cái tên nào đó có cảm giác như thế.
Nếu chúng tôi dịch theo nghĩa đen thì nó sẽ là Khu rừng Dạ dày.
Nếu tôi miêu tả nó bằng một từ duy nhất thì nó sẽ là, "Dày".
Mật độ cây ở đây khá là dày đặc.
Có nhiều cái cây cao và thân cây còn to nữa.
Vì những cái lá mọc tùm lum che cả ánh nắng mặt trời, cả khu vực bị mờ, mặt đất cũng vậy, thay vì gọi là mặt đất trông giống như là đang đi trên những cái rễ phình to và chỗ đứng không được tốt cho lắm.
Vì những cái cây đều to lớn, rễ lại còn dày nữa; có một sự khác biệt đáng kể về kích thước.
Có những nơi mà cây và rễ trông giống như là bậc cầu thang vậy.
Một Dungeon thiên nhiên.
Nếu thế này, thì chắc chắn là ngay cả những người đã từng quen đi qua những khu rừng sẽ dễ dàng bị lạc ở đây.
Và sau đó, bên trong khu rừng ta sẽ bị tấn công bởi quái thú hoặc là bị trượt chân ngã xuống chết luôn từ trên rễ cây cao trót vót.
Kết quả là ta sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho khu rừng.
Dạ Dày quả là một cái tên đúng với tính chất của Khu rừng.
Rất có thể, tiều phu không hay dừng chân ở khu rừng này.
Có lẽ là bởi tần suất quái thú xuất hiện, một trong số chúng khá là mạnh, hoặc là những khu rừng khác lấy gỗ tốt hơn.
Một trong số chúng chắc là lý do.
Cơ mà, đừng xem thường tiều phu.
Tiều phu ở thế giới này, họ còn mạnh hơn cả những nhà mạo hiểm bình thường và họ làm việc có tổ chức.
Những khu rừng thường giàu gỗ, nhưng quái thú hay xuất hiện.
Cắt những cái cây thôi ta sẽ phải đối mặt với nguy hiểm.
Thành lập một đội và thỉnh thoảng thuê thêm một vài nhà mạo hiểm để tăng chiến lực, trong khi chiến đấu với quái thú, những người khác sẽ chặt cây.
Không một ai trong Hội tiều phu là yếu cả.
Nếu không có tiều phu thì cây sẽ không bị chặt.
Nếu cây không bị chặt, Người cây sẽ phát triển mạnh.
"Rudeus, như đã bàn từ trước, chúng ta sẽ chiến đấu như đội hình trước kia."
"Đã rõ."
Mặc dù, trong trường hợp những chiến binh từng trải như chúng tôi đây thì cũng chả cần phải bàn gì.
Không chuẩn bị đặc biệt gì chúng tôi đi vào trong khu rừng.
Elinalize là tiên phong, và tôi là hậu vệ.
Đối với Elinalize tôi phải nói rằng là đúng là tộc Elf.
Cách thức cô ấy đi qua khu rừng đúng là rất tốt.
Tai lại còn tốt nữa, cô ấy có thể phát hiện kẻ thù rất nhanh.
"Ở bên phải chúng ta, có ba con!"
"Đã rõ."
Như tôi đã được bảo, tôi bắn Đạn Đá vào hướng đó.
Và sau đó, ở kia có một con lớn rừng màu xanh ngọc có máu chảy.
Tôi thấy hai con còn lại hoảng loạn và bỏ chạy luôn.
Phát hiện và tiêu diệt.
Elinalize tìm ra chúng và tôi xử lý chúng bằng phép thuật.
Quái thú bị tiêu diệt trước khi có thể tiếp cận chúng tôi.
Quá dễ dàng và không tốn sức.
Quả thực, không có trận cận chiến nào.
Xem ra Elinalize đã tránh đi vào lãnh thổ của quái thú tập hợp thành đàn khi chúng tôi đi qua.
Thay vì là từ đặc tính của tộc Elf, trông giống như là từ chính kinh nghiệm của cô ấy hơn.
"Tìm thấy rồi, tấm bia đá kia phải không."
Sau khi đi bộ được một lúc Elinalize phát hiện ra chỗ được đánh dấu.
Nó là một cái tấm bia đá với biểu tượng được khắc ở nó.
Trước mặt, có một bức tường dây thường xuân dày đặc.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần phải mất thời gian trong khu rừng khoảng 2 3 ngày, nhưng chúng tôi đã nhanh chóng tìm được nó trước khi mặt trời lặn.
Chắc chắn là Elinalize có kỹ năng, "Phát hiện Cánh cửa Ẩn."
Tấm bia đá trông giống như tấm bia của Thất Đại Liệt Cường và nó có biểu tượng của Long Thần được khắc ở nó.
Nó được thiết kế với những hình tam giác kết hợp với nhau, tạo thành góc nhọn.
Không biết vì sao, hình ảnh hiện lên trong đầu tôi trông giống như cái biểu tượng có cảm giác của một sức mạnh áp đảo (Triforce?).
Chi tiết thì hoàn toàn khác, như trông nó giống như khuôn mặt của một con rồng.
Cơ mà.. cái biểu tượng này.
Tôi đã từng thấy nó ở đâu trước kia...
À, đúng rồi.
Đó là ở tầng hầm nhà của tôi, nó trông giống như cái biểu tượng trong tài liệu nghiên cứu hình nhân cử động.
Nhưng, chi tiết của cái biểu tượng đó có hơi khác.
Chỉ là không khí của nó trông tương tự.
Liệu có phải người đã chế tạo ra con hình nhân đó có quan hệ với Long Thần...
Mà không, chắc vẫn còn những biểu tượng tương tự khác nữa.
Kể cả lá cờ quốc gia ở thế giới kiếp trước của tôi, có nhiều lá cờ trông tương tự nhau.
"Sao vậy?"
"Không, không có gì."
Sau khi bị hỏi bởi Elinalize, tôi lắc đầu.
Chúng tôi không có thời gian rảnh để lo nghĩ về chuyện như thế bây giờ.
"Tạm thời, hãy giải trừ kết giới đã."
"Tôi sẽ để việc này cho cậu.
Sau cuộc nói chuyện ngắn, Elinalize bắt đầu quan sát xung quanh.
Tôi đặt tay của mình lên trên tấm bia đá và nhìn vào bản ghi chép.
Là cái mà Nanahoshi đã đưa cho tôi.
Có câu thần chú được viết ở đây.
"Con rồng chỉ sống theo một niềm tin duy nhất.
Không gì có thể thoát khỏi những cánh tay vĩ đại đó. Con rồng thứ hai đã chết.
Kẻ sở hữu con mắt huyền ảo, Tướng Rồng của Lục Ngân Lân.
Mượn danh của Thánh Long Đế Shilard, ta đây phá vỡ kết giới."
Ngay sau đó, tấm bia đá bắt đầu hút mana từ cách tay của tôi.
Đồng thời không gian trước mắt tôi quanh tấm bia đá bắt đầu biến dạng.
Chúng tôi có thể thấy sự biến dạng đang căng ra.
Ở nơi có cây thường xuân sinh trưởng rậm rạp trên một bức tường, một công trình kiến trúc bằng đá xuất hiện.
"Ồ, tuyệt quá."
"Tôi chưa từng thấy phép thuật thế này trước.."
Thấy cảnh này, cả hai chúng tôi thốt lên lời trầm trồ.
Thế nhưng, tôi có ký ức về cái cảm giác bị hút mana.
Cùng cảm giác như khi tôi sử dụng một đạo cụ phép.
Có lẽ, cái tấm bia đá này bản thân nó là một đạo cụ phép.
Liệu có phải là tấm bia đá của Thất Đại Liệt Cường cũng là một đạo cụ phép.
Nếu ta tách ra làm đôi, có lẽ ta có thể tìm thấy vòng tròn phép ở trong đó.
Nhưng mà, cái thần chú này.
Tôi không thể thoát khỏi cảm giác ràng đây là bản gốc của Long Thần.
Thánh long Đế Shilard, hay là gì đó vừa mới được nói ra mà.
Đây là, phải rồi.
Một trong những người trong truyền thuyết, "Ngũ Long Tướng" phải không nhỉ?
Cái thần chú này, vì nó không có tên cụ thể, nên khó có thể nào biết được nó từ đâu chỉ mới ở giữa, nhưng nếu tôi có thể hiểu nó cho đến cuối, có thể hoặc không có thể đạt được hiệu quả như tấm bia đá này.
Chẳng hạn như, giải trừ tất cả các kết giới.
Có khả năng tôi sẽ gặp rắc rối.
"Đi nào."
"Được thôi."
Nếu có thể, tôi muốn lấy tấm bia đá này và mang nó về nhà cùng với tôi.
Nhưng nếu Orsted phát hiện ra, hắn ta có thể sẽ tìm tới tận nhà tôi để giết.
Tôi sẽ thôi vậy.
"Cơ mà, chúng đúng là có cảm giác của một di tích."
"Thỉnh thoảng, lối vào của những mê cung cũng có cảm giác như thế này."
Một cái tầng duy nhất bằng đá xuất hiện.
Bức tường có cây thường xuân bao phủ kín mít, nhiều chỗ đã bị sụp đổ tả tơi.
"Rudeus đây là lần đầu tiên cậu ở mê cung phải không."
"Ừ."
"Cẩn thận đừng giẫm lên chỗ nào khác ngoài bước chân của tôi."
"Đã rõ.. nhưng mà, nơi này, đâu phải là một mê cung?"
"Chỉ là đề phòng thôi."
Bẫy rất đáng sợ mà.
Tuy vậy, tôi nghĩ chắc Elinalize có khả năng trong chuyện này thôi.
Liệu có ổn không.
Ngay cả khi chúng tôi bị trúng bẫy, liệu chúng tôi có thể đi tiếp được.
Tạm thời, tôi sẽ để mở mắt Quỷ.
Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi có thể xử lý ngay tại chỗ được.
"Được rồi, đi nào, có gì thì hãy hỗ trợ tôi nhé."
"Đã rõ."
Cùng với Elinalize chúng tôi đi vào trong di tích.
".."
Bên trong cũng được xây từ đá, và trong đó có những dây thường xuân và rễ mọc ra.
Đúng với cảm giác của một di tích trong rừng.
Mặc dù tôi nói là vậy, nhưng trông nó không phải là một công trình kiến trúc to lớn.
Chỉ có duy nhất 4 căn phòng.
Chúng tôi quyết định kiểm tra từng căn.
Không có gì trong hai căn phòng gần lối vào.
Chỉ có một không gian khoảng 4,5 tấm tatami.
Ở căn phòng thứ ba có một thứ trông như cái tủ quần áo.
Sau khi mở nó ra xem, chúng tôi thấy những bộ trang phục mùa đông cho đàn ông được cất bên trong.
Có dấu hiệu đã từng được sử dụng.
Liệu có phải là có người từng thay nó ở đây.
Ai đó, mặc dù tôi không thể nghĩ ra ai khác ngoài Orsted.
Theo như đã được kể, khi bị dịch chuyển sang bên kia, ở đó là một vùng sa mạc.
Quanh đây tuyết rơi dày vào mùa đông.
Ta không thể mang trang phục mùa đông vào sa mạc.
Do vậy, chúng tôi đã có sự chuẩn bị từ trước.
Hừm, nếu biết có căn phòng như thế này, chúng tôi đã mang thêm nhiều đồ hơn.
Mà, giờ đã muộn rồi.
"Sao vậy? Nhìn kĩ vào những trang phục đó, cậu nhớ đến điều gì đó sao?"
"Không, chỉ là nếu chúng ta bỏ một vài hành trang ở đây, tôi nghĩ chúng ta có thể sử dụng được nơi này."
"...Ở đây ư, vậy cậu định vứt đồ của mình đi đấy à."
Hừm, đúng là ta không thể bỏ lại thức ăn hay những thứ như thế ở trong tủ.
Kể cả khi có kết giới, có những con bọ hay sinh vật nào đó vẫn có thể chui vào đây mà.
"Đi nào."
"Ừ."
Có những bậc cầu thang ở căn phòng cuối.
Cầu thang đi xuống dưới.
"Ara, đáng ngờ ghê..."
Elinalize đang kiểm tra cẩn thận xung quanh cầu thang.
Cô ấy di chuyển như thể là trong game bắn súng góc nhìn thứ nhất.
Xem ra từng có nhiều trường hợp có bẫy ở chỗ cầu thang.
"Ổn rồi."
Thế nhưng, cô ấy không tìm ra được cái bẫy nào.
Ngay từ đầu, nếu có bẫy được đặt ở đây, thì chắc chắn là còn có nhiều nữa ở những chỗ khác.
Chẳng hạn như, lối vào di tích.
"Chúng ta sẽ đi xuống. Theo tôi."
"Đã rõ."
Elinalize đang đi xuống dưới cẩn thận.
Tôi đang theo sau bước chân của Elinalize.
Tôi sẽ nhìn chỗ mà cô ấy đã từng bước và bước vào đó.
Mặc dù chúng tôi đang đi xuống dưới, xung quanh chúng tôi vẫn sáng một cách bí ẩn.
Lý do đó đã được làm rõ khi chúng tôi đi xuống dưới lòng đất.
"...Đây, phải không?"
Đằng trước chỗ chúng tôi đi xuống là một cái vòng tròn phép lớn.
Kích thước chắc là khoảng 4,5 tấm tatami.
Cùng kích thước với cái tôi đã từng thấy ở hầm của Hoàng Cung Shirone.
Nó đang tỏa ra ánh sáng trắng hơi xanh.
"Đây là vòng tròn dịch chuyển?"
"Chắc chính là nó rồi."
Hiện tại, tôi lấy ra cuốn sách từ trong hành trang và nhìn nó để so sánh.
Nó có điểm tương đồng với loại vòng tròn phép có khả năng dịch chuyển hai chiều.
Chi tiết khác nhau, nhưng đặc trưng thì không sai vào đâu được.
Nếu đúng như những gì Nanahoshi đã từng kể, thì khi ta đặt chân vào đây, ta sẽ đến luôn Lục địa Begaritto.
Elinalize chỉ nhìn chằm chằm vào cái vòng tròn dịch chuyển trong khi đang đứng yên.
"Có gì không đúng sao? Đi thôi nào."
"Không có gì, tôi có ký ức xấu về dịch chuyển."
Ký ức xấu về dịch chuyển ư.
Chắc phải có chuyện gì đó từng xảy ra hồi cô ấy làm nhà mạo hiểm.
"Nếu chỉ ở mức độ ký ức xấu, thì tôi cũng có đấy."
"Đúng vậy nhỉ.."
Elinalize lắc đầu và nhìn vào cái vòng tròn phép và nói "Được rồi."
"Nếu chúng ta bị dịch chuyển đến một nơi nào đó xa lạ, hãy trừng trị Nanahoshi."
"...Phải. Tôi sẽ khóa em ấy bằng cả hai tay, và lúc đó cậu có thể cho vào."
"Không có quan hệ đen tối đâu đấy."
"Tôi đã nói là cậu sẽ cho nó vào đâu đâu. Chẳng hạn như cho ngón tay vào mũi của cô ấy, tự nhiên có cái suy nghĩ đó, cậu thật là đen tối quá đi!"
"Làm sao mà hưng phấn được khi cho ngón tay vào mũi của con gái."
"Ara, vậy sao? Sau này tôi sẽ để Cliff thử xem."
"Tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Trong khi chúng tôi đang nói đùa vừa phải, tay của tôi đang bị nắm bởi Elinalize.
Tay nhỏ nhưng có gân.
Đây là tay của một nhà mạo hiểm.
Ấm và có chút mồ hôi.
Tim tôi đang hơi đập nhanh.
Mặc dù tôi đã có Sylphy.
Mặc dù Elinalize đã có Cliff.
Nếu tôi đang nắm tay cô ấy, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Thay vì là một cuộc tình, đây đúng hơn là ngoại tình.
Không phải là chúng tôi có tình cảm đặc biệt gì.
"Hình như cậu đang hiểu lầm thì phải, chúng ta phải có sự tiếp xúc bằng bộ phận nào đó của cơ thể thì mới dịch chuyển cùng nhau được."
"À, đúng thế cơ mà nhỉ? Xin lỗi."
Không được, không được.
Tôi đâu phải là trai tân. Hiểu lầm này đúng là không được.
"A~, chồng của cháu gái tôi đang bị quyến rũ bởi tôi. Tôi đúng là một người phụ nữ tội lỗi!"
"Để chuộc lỗi thì hãy bỏ tay nhau ra nhé."
"A, chờ đã, đừng nói những điều như thế."
Hừm.
Nếu chúng tôi có thể trêu đùa nhau với cảm giác thế này, thì xem ra chúng tôi sẽ không vượt quá giới hạn đâu.
Năng lực đọc bầu không khí của Elinalize quả đúng như mong đợi.
"Giờ thì, chúng ta đi chứ?"
"Ừ."
Chúng tôi cùng đặt chân vào vòng tròn dịch chuyển.