Thất Nghiệp Chuyển Sinh (Mushoku Tensei)

Chương 181: Ma thú canh giữ



Phần 1:

Một tháng trì hoãn được thực hiện.

Trong thời gian này tôi có những việc cần phải làm.

Mặc dù vậy, thời gian 1 tháng khá là ngắn, nên chỉ có một số việc có thể được giải quyết xong.

Tôi không thể tỏ ra ngạo mạn chỉ vì mình có Orsted chống đỡ.

Trong nhất thời, Orsted có nói rằng kể cả nếu thất bại lần này, hắn ta còn có lần sau.

Có lẽ hắn ta đã nghĩ đến việc phát triển ma thuật trở về quá khứ sau khi đọc nhật ký của tôi.

...Hoặc là bản thân hắn đã từng trải qua việc vượt thời gian.

Phải rồi, nhớ lại thì, sau khi hắn sử dụng từ [Lần sau], có cảm giác như hắn nghĩ là [chết rồi].

Không chỉ một hoặc hai lần thôi, có khả năng là hắn đã từng vượt thời gian liên tục

Nếu đúng là thế, thì sao hắn không nói với tôi.

Nhưng dù vậy, tôi đây cũng giấu nhiều chuyện với gia đình của mình, cũng có thể hiểu được phần nào.

Những chuyện khó có thể giải thích nên bị che giấu bằng những lời nói dối và dối trá.

...Thực chất, có thể hắn đang giấu những chuyện bất lợi với tôi bởi hắn vẫn còn nghi ngờ tôi, vậy nên với tình trạng hiện giờ hắn đành phải làm vậy.

Hiện giờ tôi không muốn làm hắn phải tức và ghét.

Thế nên tạm thời tôi sẽ mặc kệ bí mật của hắn.

Mặc dù Orsted có lần sau, nhưng tôi thì không.

Tôi chỉ có một đời người.

Dù tôi nói là vậy, nhưng nghe không thuyết phục cho lắm.

Tôi đã nghe câu chuyện của tôi tới từ tương lai và cuối cùng là đọc cuốn nhật ký.

Tôi có thể cảm nhận rõ đó là một cuộc đời tràn đầy sự hối hận.

Dù có thể làm lại từ đầu bao lần đi nữa, tôi không hề muốn phải vậy tý nào.

...Hay nói chính xác hơn.

Nếu tôi có suy nghĩ như vậy, thì tôi cảm thấy như mình sẽ phản bội lại mọi cố gắng từ trước tới giờ.

Vậy nên tôi sẽ nỗ lực hết mình.

Cụ thể hơn là.

Tăng cường thể lực.

Rèn luyện ma thuật.

Sau đó, tiếp tục những việc mà tôi luôn luôn làm.

Không phải là cứ tăng lượng bài tập lên, thì tôi bỗng trở nên mạnh hơn.

Kiên trì ắt thành công.

Cứ tiếp tục làm những việc hay làm thôi.

Ngoài ra, tôi cũng có được cơ hội để đấu tập.

Trước tới giờ tôi đã nghĩ có gì đó thiếu thiếu.

Mặc dù huấn luyện và luyện tập đều quan trọng, thế nhưng để sử dụng có hiệu quả những kỹ thuật đã tập, ta vẫn cần phải đấu tập.

Trong thể thao có thể gọi là sparring.

Như một trò chơi đối kháng.

Mặc dù chỉ là đấu tập, nhưng ta sẽ rút ra được kinh nghiệm cho thực chiến.

Đối thủ của tôi là Eris.

Eris là Kiếm Vương và về cận chiến thì cô ấy mạnh hơn tôi nhiều, nên không có gì phải phàn nàn cả.

Mà, đối thủ của Eris là tôi, nên có lẽ cô ấy sẽ phải cảm thấy không hài lòng.

Bằng việc sử dụng tiểu xảo như là đầm lầy và sương mù khi chiến đấu với Eris, tôi nghĩ là mình có thể giúp cô ấy có thêm kinh nghiệm.

Xem ra cô ấy không giỏi đối phó với những trò tiểu xảo.

Nhân đây, hình như cô ấy đã quên hết mọi thứ đã được dạy trước kia.

Mặc dù cô ấy vẫn còn có thể sử dụng ma thuật sơ cấp đơn giản và nói được tiếng Ma Thần.

Nhưng ngôn ngữ, toán học, khoa học và phép tắc xã giao chẳng còn gì ở trong đầu cô ấy hết.

Rốt cuộc là chỉ còn những thứ mà cô ấy thích học.

Tôi đã nghĩ nhớ kiếm thuật Merit thôi là đủ.

Dù sao thì, cuộc đấu tập đã diễn ra như thế.

Tôi đã lo sợ là sẽ bị tấn công trong lúc đang tắm, bởi vì đấu tập với Eris thôi đã rất mệt rồi, nhưng hiện giờ có vẻ không có vấn đề gì.

Cơ mà, Eris đúng là kì lạ.

Mặc dù bản thân cô ấy có thể tùy tiện sờ tôi, khi tôi sờ cô ấy thì tôi lại bị đánh.

Thật bất công làm sao.

Về trang bị, tôi đã nhờ Zanoba và Cliff sửa và cải tiến ma đạo khải.

Như là tối giản hóa và hiệu suất hóa.

Tính năng ưu việt hơn.

Mặc dù khó có thể hoàn thành nó trong vòng 1 tháng, tôi sẽ trông đợi nó về mặt lâu dài.

Ngoài ra Orsted cũng cung cấp cho chúng tôi trang bị kỹ thuật, nên có thể họ sẽ làm được trong vòng vài năm.

Về công việc ở Vương quốc Asura, tôi sẽ mặc trang bị mà Orsted đã chuẩn bị cho tôi. 

Chắc chắn là tôi sẽ mặc trang bị đủ để khiến một đất nước suy sụp.

Không phải là tôi không thích chiếc áo choàng Sylphy chọn, nhưng tôi là đàn ông mà.

Trái tim tôi đang nhảy múa trước những trang bị mới.

Thế là, việc tập luyện và trang bị vẫn tiếp tục được tăng cường...

Về những việc khác.

Để làm xong những việc cần làm trong khoảng thời gian ngắn, tôi cần có lịch trình.

Thế nên, lịch trình tháng này đã được lập.

Ngày đầu tiên tôi sẽ triệu hồi ma thú thủ hộ.

Và sau đó quan sát trong 1 tuần xem ma thú thủ hộ có hữu ích hay không.

Nếu ổn thỏa, thì tôi sẽ liên lạc với Cliff tiếp.

Hơn nữa để cải tiến trang bị, tôi muốn hỏi cậu ta một điều.

Chủ yếu là về... thí nghiệm lời nguyền.

Trong thời gian việc đó được chuẩn bị, tôi sẽ nhờ Sylphy để giới thiệu Ghyslaine với Ariel.

Lúc đó, tôi sẽ kiếm cớ để dẫn đến chủ đề giúp Ariel.

Rồi mất khoảng 1 2 tuần để thuyết phục Perugius.

Càng tốt hơn nếu như trong lúc đó có thể hỗ trợ được Cliff.

Hiện giờ tôi sẽ theo lịch trình này mà triển khai.

Mặc dù việc giúp Ariel tôi để sau mới làm... nhưng vì việc triệu hồi ma thú thủ hộ và nhờ Cliff trước có vẻ cũng chẳng sao, nên tôi cứ thế này mà theo.

Và như vậy việc đầu tiên cần làm là triệu hồi ma thú thủ hộ.

Phần 2:

Sau ngày tôi đến chỗ Orsted bàn về những hoạt động sau này.

Cả gia đình tôi cùng nhau đến sân vườn.

Những người thường ở nhà, Aisha, Lilie, Zenith và Eris mới thành người trong nhà.

Roxy và Norn không cần phải nói, Jirou và Beat cũng ở đây.

Lucy gần đây đã bắt đầu biết đi, đang ở trong vòng tay của Sylphy.

"Tôi sẽ bắt đầu triệu hồi ma thú thủ hộ cho gia đình của chúng ta. Mọi người hãy vỗ tay nào.

"Wa~."

Tiếng vỗ tay dữ dội từ mọi người vang lên.

Tối nay sẽ là một đêm biểu diễn đi vào huyền thoại.

Ây chà, tại sao hai bạn Jirou và Beat lại không vỗ tay.

Thế là không ngoan nhé.

Ta đây sắp triệu hồi thêm bạn mới cho hai đứa đó.

"Về thời gian triệu hồi, tôi vẫn chưa biết phải mất bao lâu mới triệu hồi ra. Nhưng nhất định là tôi sẽ triệu hồi ra được một sinh vật cực kì là hùng mạnh.

Sinh vật đó sẽ đảm bảo cho sự an toàn của gia đình chúng ta."

"Nè, nó là do Orsted vẽ ra, liệu có vấn đề gì không ạ? 

Con vật đó sẽ không ăn mọi người khi Rudi không có ở nhà chứ?"

Sylphy lo lắng nói.

Trí tưởng tượng thật là đáng sợ.

Nhưng mà, không phải là trong sách tôi từng đọc có đề cập đến điều này sao.

Triệu hồi ra một ma thú không kiểm soát được và bị ăn tươi nuốt sống, đại khái thế.

"Không đâu. Ma pháp trận này đã được chứng nhận tin dùng bởi Long Thần rồi."

"Vậy nên em mới lo lắng đó."

Là vậy sao.

Nhưng mà, tôi không nghĩ Orsted sẽ sử dụng cái hạ sách này.

Bước đi đầu cho việc phản bội sao...?

Tôi nghĩ khả năng này thấp lắm.

"Được rồi. Vậy thì khi anh triệu hồi nó. Giả sử như nó nguy hiểm, thì mọi người hãy giúp tôi hạ nó rồi sau đó chúng ta sẽ khiếu nại với Orsted."

"Đã rõ!"

Người trả lời lại một cách hào hứng là Eris.

Cô ấy rút kiếm xoẹt một tiếng.

Nhân tiện, đó là thanh ma kiếm mà tôi nhận được hôm trước, [Chỉ Chiết], lấy từ bên hông Eris.

Hai thanh vốn có của cô ấy một cái ở bên trái, một cái ở hông phải.

Không biết là có nặng lắm không nhỉ.

"Nếu thế, lần này chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu Orsted!"

Chúng ta không đấu gì hết.

Chỉ phàn nàn thôi.

Nếu chiến đấu, thì có thể lần này chúng tôi sẽ bị tiêu diệt.

Cơ mà, Eris có vẻ rất là vui.

Cô ấy đang tìm cớ để chiến đấu Orsted đấy ư?

"Mặc dù chúng ta không còn chiến đấu chống lại Orsted, nhưng có khả năng là từ giờ trở đi chúng ta phải đấu với hắn. Cho đến khi đó, mọi người hãy cố giữ sức."

Được bảo vậy, Eris thể hiện bộ mặt như là [chán ghê].

Cô ấy đấu với ai cũng được, nhưng Orsted thì miễn.

Tôi không bao giờ muốn lại phải chiến đấu một trận không ăn thua.

Lúc đó chắc quần tôi sẽ ướt mất.

"Nhưng mà, cái ma pháp trận đó liệu có xảy ra vấn đề gì không? Chúng ta có nên nhờ Perugius-sama kiểm tra và xác nhận trước không?"

Roxy nói vậy.

Có lẽ cô ấy cũng lo bởi Orsted là kẻ đã làm ra nó.

Lời nguyền của Orsted quả đúng là mạnh.

Tôi dễ dàng xác thực được lời nguyền, dựa vào phản ứng quá mức của những người xung quanh.

Thử nhìn lại xem nào.

"Hừm."

Nhìn qua, nó chỉ như một ma pháp trận bình thường.

Về phần điều kiện triệu hồi, nó được vẽ bằng loại thuật nào đó mà tôi không biết.

Nhưng tôi cảm thấy nó không có gì lạ.

Có lẽ tôi nên cho Nanahoshi kiểm tra.

Không, ngay từ đầu Orsted đã vẽ ma pháp trận này bởi vì tôi không thể.

Dù vậy mà tôi vẫn nghi ngờ.

"Sẽ không sao đâu."

"Nếu Rudi đã nói thế, thì em sẽ tin... chờ một chút, em đi lấy cây trượng."

Xem ra Roxy vẫn còn nghi ngờ.

Cô ấy nói là sẽ tin tôi, nhưng cô ấy lại đi vào trong nhà để lấy cây trượng quý báu của mình.

"Em không biết tại sao các chị ấy lại cảnh giác như vậy... Nii-san, liệu sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm chứ?"

Norn có vẻ hơi bất an.

Aisha thấy thế vỗ vào lưng em ấy.

"Chị ngốc lắm, Norn-ane. Onii-chan sẽ không dám sử dụng thứ nguy hiểm ngay gần chúng ta đâu."

Lòng tin của Aisha như đâm vào ngực tôi.

Khi tôi nghĩ thật, thật là kĩ lại thì, tôi không biết rõ độ an toàn của cái ma pháp trận này.

Liêu có thật là tôi nên sử dụng nó.

Bây giờ đây, tôi lại nghĩ đáng ra tôi nên hỏi Perugius xem nó có an toàn không.

Trong trường hợp đó, Aisha thế nào cũng buồn bã nhìn tôi và tôi đã tỏ ra nghi ngờ Orsted.

Không, không.

Tôi tin Orsted mà.

Hắn đã nói là hắn tin tưởng vào tôi.

"Bất cứ lúc nào, tôi cũng sẽ trở thành khiên chắn cho cậu. Vậy nên cậu không cần phải do dự dùng nó."

Lilia nói ra những lời nguy hiểm.

Mặc dù tôi nghĩ rằng cô ấy không nên nói những lời như thế.

Xung quanh tràn ngập những lời ảm đạm thế này, làm nó có vẻ nguy hiểm hơn.

Tôi nên sử dụng nó không đây?

Thôi được rồi.

"Giờ thì, tôi sẽ sử dụng ma pháp trận."

Nghe thấy thế, mọi người gật đầu.

Tôi đặt ma pháp trận lên trên cái bàn được làm từ ma thuật hệ đất.

"Được rồi."

Thu hết can đảm, tôi đặt tay lên ma pháp trận.

Tập trung suy nghĩ, với cảm giác như để ma lực chảy trong mạch máu của mình, tôi truyền ma lực đến những ngón tay.

Ma lực từ tay truyền vào trong ma pháp trận.

Tôi không giữ sức với lượng ma lực cần sử dụng.

Dù sao thì nó sẽ tồn tại để bảo vệ cho gia đình của tôi.

Kể cả có cần tiêu hao nhiều đi nữa, tôi cũng sẽ truyền hết ma lực của mình vào nó.

Nhưng mà, dù có truyền hết ma lực vào nó cũng không đảm bảo được là ma thú mạnh sẽ được triệu hồi.

Dù sao, tôi sẽ truyền nhiều nhất có thể.

Orsted cũng có nói rằng tưởng tượng là điều quan trọng.

Một hình ảnh bảo vệ cho gia đình.

Mặc dù nói là vậy, nhưng nghe khá là mơ hồ.

Hừm, trước hết nó cần phải mạnh.

Đủ mạnh để bảo vệ mọi người khi có kẻ lạ tới.

Nó phải có lòng trung thành.

Một con không ngang bướng.

Ngoài ra nó không có vẻ thô tục vì nó sẽ phải bảo vệ cho gia đình.

Sự ngây thơ của em gái tôi và Lucy sẽ bị vẩn đục nếu như có con ma thú đầy xúc tu nhầy nhớt xuất hiện.

À phải rồi, nó sẽ đủ cao quý để trở thành kỵ sĩ của Lucy.

Cao quý, trung thành và mạnh mẽ.

Được rồi.

Xuất hiện đi.

"Hãy ra đây, ma thú thủ hộ!"

Ma pháp trận tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Tràn đầy màu sắc, không chỉ ánh sáng màu trắng, mà còn xanh lá, đỏ, xanh dương và vàng nữa.

Rồi tôi bỗng có cảm giác như tay mới bắt lấy thứ gì đó.

Đó là cái gì.

Dù sao đi nữa, tôi vẫn tiếp tục truyền ma lực.

[Grrrrồ~]

Tôi có thể nghe thấy tiếng gầm gừ từ đâu đó.

Đây có phải là tiếng của ma thú thủ hộ sẽ bảo vệ cho gia đình của tôi.

Tiếng của nó như đang chống lại cái gì đó.

Thế nhưng, tôi truyền thêm ma lực để kéo nó ra khỏi ma pháp trận.

"Grrrraa~!!"

Giờ tôi có thể nghe rõ tiếng của nó cùng với lúc việc cung cấp ma lực dừng lại.

Ánh sáng cũng dần lịm đi.

Xuất hiện từ trong ánh sáng rực rỡ đó là...

"Khốn..."

Mặt nạ màu vàng.

Bộ đồng phục quen thuộc, màu trắng.

Ở eo của hắn có một con dao khá lớn.

Hắn đang quỳ trên mặt bàn đất, trong tư thế như cả hai tay đang ôm lấy chính vai của mình.

"Không thể nào... sao ta... lại bị cắt đứt khỏi Perugius-sama..."

Trong tư thế đó, hắn nhìn xung quanh.

Ánh mắt của hắn hướng về tôi, mặc dù đáng lẽ không thể biết tầm nhìn của hắn bởi cái mặt nạ mà hắn đang đeo.

"Chuyện này là sao..."

Hắn đang hỏi.

Tôi có thể nhận ra hắn.

Arumanfi Quang Huy.

Thuộc hạ số một của Perugius đã được triệu hồi.

Tư thế đó như của một thiên thần sa ngã.

Có thể diễn tả như là hắn bị sa ngã khỏi sự cao quý.

Chỉ còn là quang huy.

Triệu hồi có vẻ... thành công.

"Ta hỏi ngươi chuyện này là sao, Rudeus Greyrat."

Hắn nhảy ra khỏi cái bàn và cố nắm lấy cổ áo tôi, nhưng giữa chừng cơ thể hắn bỗng run lên và dừng tại đó.

Thấy thế, Eris chuẩn bị rút kiếm ra.

Tạm thời, tôi giơ tay ngăn cô ấy.

Ngoan nào, Eris.

Cơ mà, thật đấy à.

Sở hữu cả sự quang huy và cao quý, tên Arumanfi đã bị trệu hồii.

Nhưng hắn là một tinh linh có hình dạng người, vậy nên hắn cũng có thể bị triệu hồi sao?

Tôi chả hiểu gì sất.

Hay là tôi đã bị chơi xỏ bởi Orsted.

Hay là thực ra Orsted muốn tôi đi giết Perugius?

Tự mình mà làm đi.

"...Ừm, không, tôi đây cũng đâu có biết. Tình hình hiện giờ là bởi tôi dùng cái ma pháp trận nhận được từ ngài Orsted."

"Ma pháp trận của Orsted, hả... nó được dùng để triệu hồi cái gì?"

"Ma thú thủ hộ cho gia đình của tôi."

Arumanfi cầm cái ma pháp trận trên mặt bàn.

Và cất tiếng kinh ngạc khi thấy nội dung của nó.

"Thuật thức này thật phức tạp..."

"Ể, thuật thức đó là như thế nào vậy."

"Nó ghi là phải tuyệt đối phục tùng ngươi và ngăn mọi tai ương nhằm vào gia tộc ngươi.

Thời hạn khế ước, vĩnh viễn..."

Sao nó giống như là một ma pháp trận khế ước nô lệ vậy.

Cơ mà Orsted chả hề nói dối gì cả sao!

"Còn gì nữa không?"

"Đối tượng triệu hồi được quyết định bởi người triệu hồi."

Vậy tôi là người đã triệu hồi hắn.

Được rồi.

"Thế thì thay đổi thôi."

"Thay đổi...?"

"Arumanfi, tôi đã lỡ tay rồi, để tôi triệu hồi kẻ khác."

"Thế thì, hãy nhanh giải quyết khế ước này đi. Arumanfi ta là nô bộc đầy tự hào của Perugius-sama."

"À. Vâng."

Nhưng cũng đâu có tệ khi để Arumanfi bảo vệ gia đình tôi.

Dù sao thì, chuyện này thật là đáng kinh ngạc.

Hắn sẽ rất hữu ích trong việc liên lạc khi có chuyện gì đó xảy ra.

...không, hắn cũng có ích đối với lại Perugius, để lâu thì sẽ dẫn đến bất hòa mất.

"Ừm... Làm sao để hủy bỏ nó nhỉ?"

"...Ra lệnh ta bây giờ tới chỗ Perugius-sama. Dotverse Phá Hư sẽ phá bỏ khế ước."

"Ra là vậy."

"Ngươi mau ra lệnh."

Bởi vì cái tuyệt đối phục tùng, mà hắn không thể tự ý đi lại khi tôi chưa ra lệnh cho hắn.

"Giờ thì... anh hãy mang cái ma pháp trận đến chỗ của ngài Perugius, tiện truyền đạt lại với ngài ấy là tôi xin nhận lời khuyên về cách triệu hồi ma thú thủ hộ."

Được lệnh vậy, Arumanfi cầm cái ma pháp trận trên bàn, biến thành ánh sáng và mất tiêu luôn.

"Xin lỗi mọi người nhé, xem ra tôi đã thất bại rồi."

Nhìn lại, cả nhà còn đang ngơ ngác.

Phần 3:

Một lúc sau, Arumanfi quay trở lại.

Hắn ta truyền đạt lại lời nhắn của Perugius đồng thời nói với giọng oán giận rằng [Còn lần sau thì đừng trách].

Đối với hắn, làm thuộc hạ của Perugius là một niềm tự hào to lớn.

Đoạt lấy điều này khỏi hắn là điều không thể tha thứ.

Ma pháp trận có vẻ như đã mất đi sức mạnh của mình sau khi khế ước bị hủy bỏ, vậy nên Perugius xem ra đã vẽ cho tôi một cái mới.

Quả là tốt bụng sau chuyện vừa nãy.

Ngài Perugius đây rộng lượng ghê.

Cơ mà, chất lượng ma pháp trận của Long Thần thật kinh khủng, có thể khiến cái chuyện này xảy ra.

Hoặc có thể là bởi ma lực của tôi.

Hoặc có thể là cả hai.

Cả hai dù chỉ là tàn lửa, nhưng kết hợp lại sẽ thành một ngọn lửa.

Dù sao thì, tôi sẽ tập trung thử lại lần nữa.

Theo như lời khuyên của Perugius, thay vì sử dụng những hình ảnh không rõ ràng, toàn tri hay toàn năng, tốt hơn là nên sử dụng hình ảnh những con thú.

Nếu là như vậy, thì Orsted đáng lẽ phải dặn trước điều này với tôi chứ.

Mà không khéo, hắn lại đi nói rằng tôi triệu hồi được Arumanfi thì cũng đâu có sao.

"Giờ thì, lần nữa nào."

Tôi nhìn xung quanh và đặt tay lên ma pháp trận.

Lần này sẽ là một hình ảnh rõ ràng hơn.

Một con thú mạnh mẽ, đầy niềm tự hào.

Một con sư tử.

Mặc dù tôi không biết liệu sư tử có tồn tại ở thế giới này không, nhưng tôi có nghe thấy từ sư tử, nên chắc nó có ở đâu đó.

Vua của muôn thú.

Tưởng tượng ra con thú mạnh mẽ nhất trong các loài thú.

À, nhưng nghĩ đến lòng trung thành, thì con chó tốt hơn là con mèo.

À không, nó vốn đã tuyệt đối phục tùng, thì hãy tập trung vào sức mạnh.

Con thú mạnh nhất thế giới.

Tôi tập trung tất cả ma lực của bản thân vào tay phải.

Tôi mở mắt và truyền ma lực vào ma pháp trận như thể đang đập nó.

Hãy ra đây mau.

"...!"

Ma pháp trận tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Như lần trước đó, tràn đầy màu sắc.

Lần này không có cảm giác có gì đó kì lạ.

Có cái gì đó như đáp lại lời kêu gọi của tôi từ dòng chảy ma lực.

Cảm giác như một bàn tay đang với tới và tôi nắm và kéo lấy nó.

Tôi chắc chắn rằng đây là thành công.

"Được rồi, hãy mau ra đây."

"Waauuuuuu!"

Khi tôi vô thức gọi nó, có một con gì đó tru lên.

Tiếng tru dần mạnh hơn, vang vẳng trong vành tai của tôi.

Ngay khi nó được triệu hồi, tôi tự hỏi liệu lúc nào triệu hồi cũng phải có tiếng cất lên.

Mà thôi, thế nào cũng được.

Trong khi tôi đang nghĩ ngợi, ánh sáng lịm dần đi.

Một con sư tử trắng đang ở đó.

Nó cao tầm 2 mét.

Bởi vì nó không có bờm, nên chắc nó là con cái.

Ngoài ra, môi của nó khá là dài và khi so sánh thì, nó giống chó hơn là mèo.

Chính xác ra, nó không phải là sư tử.

Nó là chó.

Và từ tứ chi ngắn tũn, nó là chó con.

Lông của nó không phải là màu trắng, mà là bạc.

Nó giống như Mame Shiba kích thước lớn.

Hừm...

Xem ra lại một thất bại nữa.

"Woa~, dễ thương quá!"

"Nhưng nó đâu có vẻ giống ma thú thủ hộ đáng tin cậy?"

Aisha hét lên và Norn than phiền nói. 

"Nhưng con cún này trông được mà?"

"Chí ít, từ vẻ ngoài của nó rõ ràng không hề giống một con ma thú."

Sylphy và Roxy phản ứng khá là tốt.

Lilia vẫn có vẻ mặt vô cảm nên tôi không biết được, nhưng cô ấy không cau mày.

Zenith vẫn như thường ngày.

Tôi không thể nào biết được Beat nghĩ gì, nhưng Jirou thì đã phơi bụng ra và tạo tư thế phục tùng."

Ấn tượng của gia đình cũng không tệ.

Cơ mà, hình như tôi từng thấy con cún này ở đâu đó.

"Này, không phải nó là con chó thích Rudeus ở làng Dorudia sao?"

"A."

Được Eris nhắc lại, tôi mới nhớ.

Tiếng Thú Thần nói như thế nào nhỉ.

Ừm, thế này chăng.

"Ngài có phải là Thánh Thú không?"

"Gâuu"

Được hỏi vậy, con chó chết tiệt này gật đầu và liếm mặt tôi.

Đồ con chó.

Khừ, tôi đã bị chơi xỏ rồi...

Nhưng tôi đã hiểu rồi.

"Thì ra là vậy."

Đây là ngài Thánh Thú.

Con thú thuộc một phần rất quan trọng của làng Dorudia, rất được quan tâm săn sóc, chính là quý ngài Thánh Thú đây.

Giờ... tôi phải làm gì đây.

Nếu tôi nói là nó được triệu hồi và bắt phải làm việc, mọi người tộc thú sẽ rất tức giận không đây?

Liệu tôi sẽ trở nên nguy hiểm khi thành tội phạm bị truy nã của tộc người thú.

Tôi có thể thay đổi lại không.

Nhưng nếu hủy bỏ tiếp khế ước này, thì chắc sẽ làm phiền Perugius và Orsted mất.

Hơn nữa, kể cả nếu thay đổi, thì không có gì đảm bảo được là một con nào khác tốt hơn sẽ xuất hiện.

Hừm...

"Ngài Thánh Thú, ngài có sức mạnh để bảo vệ gia đình tôi khỏi tai ương không?"

"Gâuu!"

Một tiếng sủa đáp lại như là [Để việc này cho tôi].

Nghe đầy động lực làm sao.

Nhưng đây không phải là bắt cóc sao.

Liệu thế này có ổn không đây.

Tôi có nhớ Orsted nói rằng là Orsted sẽ không thể can thiệp quá nhiều đến gia đình của tôi.

"Hhư~?"

Trong khi tôi đang do dự, ngài Thánh Thú nhảy ra khỏi bàn, chà xát vào cơ thể và liếm mặt tôi.

Ồ, mềm ghê.

Lông của nó nhất định được chăm sóc kĩ lưỡng.

Nếu nó trở thành ma thú thủ hộ của chúng tôi, thì tôi mỗi ngày có thể chơi với cái bộ lông này.

"Không, đây là con khác. Nó không phải là ngài Thánh Thú"

Đúng vậy.

Nó không phải là Thánh Thú.

Nó nhất định không phải là Thần hộ mệnh của tộc Dorudia.

Không đời nào ngài Thánh Thú lại tới được nơi này.

Nó chỉ trông giống vậy thôi.

Phải, nó là một con sư tử.

Nó là một con sư tử con mà tôi triệu hồi từ vô vàn thế giới.

Được rồi, quyết định như vậy đi.

Nó sẽ trở thành như thế.

Cơ mà, thể nào họ cũng sẽ giận dữ sau khi tôi triệu hồi nó.

Nếu như đến lúc nào đó họ biết, tôi sẽ nhờ ngài Perugius giúp đỡ và thay đổi lại ma pháp trận.

Cho tới lúc đó, thì nó sẽ làm việc cho tôi.

"Ngoan lắm, tên của ngươi từ giờ sẽ là Leo."

Khi tôi đưa tay tới, ngài Thánh Thú liếm lấy nó và thở khì ra từ mũi.

Và bỗng ngẩng mặt lên như thể nó nhận ra điều gì đó.

Nó nhìn về phía Roxy.

Leo lon ton chạy tới cô ấy... và đâm mặt vào trong váy cô ấy.

"A! Dừng lại! Ngươi làm gì vậy."

Roxy dùng trượng của mình đập nhẹ vào ngài Thánh Thú, con chó dâm tà đó khì ra từ mũi và liếm lấy chân của Roxy.

Rồi sau đó nó nằm úp xuống cái cơ thể to bự của nó như thể để ôm lấy chân của Roxy.

"Nè, Rudi...chúng ta làm gì đây."

Roxy đang bối rối.

Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, nhưng có vẻ như là nó rất thích Roxy.

Thôi mặc kệ vậy.

"Leo này. Vì ngươi được triệu hồi tới đây, ngươi giờ đã là đầy tớ của ta và nghĩa vụ của ngươi là phải bảo vệ cho gia đình của ta đấy. Nhớ chưa?"

"Gâu!"

Hỏi vậy xong, Thánh Thú Leo đáp lại với vẻ nhiệt tình.

Tôi không biết liệu cái con chó chết tiệt này sẽ giúp ích được gì.

Nhưng hiện giờ nó đã được triệu hồi, nó là ma thú thủ hộ.

Chắc chắc là sẽ hữu ích rồi.

"Leo, đầu tiên ta sẽ giải thích chi tiết công việc,

Ngươi có thể vô tư sống như trước, nhưng tính ích kỷ không được phép ở đây đâu.

Ngươi sẽ được gắn một cái vòng cổ và làm một con chó giữ nhà.

Nếu có kẻ khả nghi nào tới thì hãy sửa, cắn và khiến hắn không thể chống cự lại.

Giả sử như đối thủ rất mạnh, thì ngươi có thể cắn chết hắn.

Ngươi sẽ được ăn ba bữa một ngày, ngủ lúc nào cũng được, nếu muốn, ngươi có thể được dắt đi dạo.

Nếu ngươi bằng lòng, hãy sủa gâu."

"Gâu~!"

Tốt, một câu trả lời rất tốt.

Thông điệp đã được truyền tải.

Nó hiểu được tiếng Thú Thần nhỉ?

"Tất nhiên, nếu ngươi có ý làm hại gia đình..."

"Hhưứ~"

Leo như bị mắng rên rỉ từ trong cổ.

"Ngoan lắm. Khế ước đã được thành lập. Bắt tay nào."

Tôi ngửa tay ra.

Khi tôi làm vậy. Leo đưa một chân trước úp xuống tay tôi.

Và như vậy trong nhà đã có thêm một con vật nuôi.