Phần 1:
Ngày hôm sau.
Chúng tôi tiến vào địa bàn của băng đạo tặc.
Không có ai theo đuôi chúng tôi.
Cũng không có dấu hiệu của Auber, hay bất cứ binh sĩ nào.
Dù sao, có lẽ kẻ địch chưa tính đến khả năng chúng tôi chọn lối đi vào khu rừng mà không đi qua trạm kiểm soát và đang mai phục ở một con đường khác.
Vốn dĩ, Hitogami phải thấy được cái khả năng này.
Thế nhưng, tôi nhìn cổ tay.
Một cái vòng tay khắc huy hiệu của Long Thần.
Nhờ có vật này, Hitogami không thể thấy được tương lai bị thay đổi bởi tôi.
Nói cách khác, bằng cách đi một con đường khác, chúng tôi sẽ ở bên ngoài tầm dự đoán của Hitogami.
Mong là vậy.
Hitogami nếu có thể nhớ được rõ nội dung của cuốn nhật ký, thì có thể là hắn dự đoán được.
Nhưng dựa vào giọng điệu của Orsted, thì có lẽ hắn không có khả năng đó.
Tôi cũng không nhớ được rõ nội dung của cuốn nhật ký mà.
Trong khi tôi đang suy tính, bỗng nhiên, gió đổi hướng.
"...Dừng lại!"
Ghyslaine đang đi bộ ở ngay phía sau tôi, nắm lấy bả vai tôi.
"Có người."
Nghe thấy câu ngắn gọn này của Ghyslaine, Eris muốn lên phía trước.
Tôi ngăn cô ấy lại.
Nếu Eris mà đi đàm phán thì thể nào cũng sử dụng nắm đấm.
Eris lặng lẽ lui lại phía sau.
Thế nhưng, tầm mắt của cô ấy không phải là ở phía trước, mà là nhìn hai bên.
"Bị bao vây rồi... giờ làm sao, chúng ta có thể đột phá ngay."
"Cô không nhớ tôi nói gì trước đó à?"
"...À, tôi sẽ bảo vệ công chúa."
Nói vậy xong, Ghyslaine lui về phía sau.
Khi tôi quay đầu nhìn lại một chút, Ghyslaine đang nói gì đó với Sylphy.
Ariel nhìn vào mắt tôi.
Ariel ra hiệu bằng mắt như là [xin chỉ giáo].
Cô ấy tỏ ra như là hôm qua chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Cô ấy nói rằng cứ giao chuyện của Luke và quý tộc lại cho cô ấy.
Trên đường đi, hình như cô ấy có nói chuyện với Luke, nhưng kết quả thế nào tôi không rõ...
Dù sao thì, Orsted đã giao chuyện của Luke lại cho Ariel.
Tôi cũng đành nghe theo thôi.
"...."
Trong khi đang suy tính, tôi chờ đợi hội đạo tặc đến trước.
Chủ động mở lời trước có lợi hơn.
Bắt đầu bằng việc tự giới thiệu.
Tuy rằng trên lý thuyết thì là vậy, thế nhưng chờ đợi đối phương xuất hiện trước để tự giới thiệu cũng không muộn.
"...Hừm."
Eris đang ở sau tôi chờ đợi, nhìn ngó xung quanh.
Ánh mắt cô ấy đang đuổi theo bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng.
Hôm nay là lần đầu tiên.
Không, từ hôm qua rồi.
Từ lần tập kích không lâu trước đó, cô ấy đã trở nên gần với tôi hơn.
Bởi vì ngày hôm qua chúng tôi bị Auber tập kích bất ngờ, cô ấy đã chuẩn bị cho chuyện tương tự có thể xảy ra.
Được một lúc sau.
Eris ngừng quay đầu nhìn xung quanh.
Xem ra là đã bao vây xong.
"Có khoảng 5 tên, chúng ta có thể đối phó."
Eris nhỏ giọng nói cho tôi biết.
Từ khi nào mà cô ấy học được kỹ năng tìm kiếm kẻ địch này vậy.
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, bụi cây phía trước bị đẩy ra, xuất hiện một người đàn ông.
Cùng lúc đó, từ dưới bóng cây xung quanh, từ trên cây, bóng người xuất hiện lần lượt.
1... 5... 10...
Nè bạn Eris ơi, ở đây có 20 người đó.
5 người là hơi bị bất cẩn đấy nha.
Một gã đứng phía trước.
Với bộ râu rậm rạp mặc đồ lông thú. Ngang hông cắm mã tấu, trên tay cầm một ngọn đuốc không lửa.
Có vẻ là sơn tặc.
Hắn đứng đó để bên này có thể nghe thấy được, rồi cất tiếng lớn.
"Tiếng vang truyền tới cái gì?"
Orsted đã cho tôi biết mật hiệu.
"Hang của thỏ, cón có vết chim hét hót."
Những mật hiệu trên có nghĩa,
[Ngươi có việc gì?]
[Vượt biên vào trong nước, còn muốn tìm người của băng đạo tặc.]
Là như vậy.
Buôn bán nô lệ thì sẽ trả lời rằng, [Nuôi trẻ hồ ly].
Nếu tìm người trong nước, [Sứ giả mèo.]
Nếu muốn sát hại ai đó đi qua Hàm Rồng Đỏ, [Thức dậy gấu].
Cảm giác như là bị chia ra làm nhiều phần nhỏ vậy.
Và nếu đi vào nơi này mà không biết những mật hiệu đó, thì những kẻ đó sẽ chuyển sang chế độ cướp sạch.
"A...?"
Nghe xong câu trả lời của tôi, quý ngài sơn tặc biểu lộ vẻ kinh ngạc.
"Vết chim hét non ư?"
"Hạt dẻ sọc hoa văn."
Đây là về Tris.
Quý ngài sơn tặc sau khi nghe thấy vậy, càng tỏ ra kinh ngạc hơn.
Sau đó nhún vai như thể là [Đành vậy] và giơ một tay lên.
Bóng người xung quanh chúng tôi trong nháy mắt đều biến mất.
"Qua đây."
Nói ngắn gọn với chúng tôi vậy xong, quý ngài sơn tặc châm lửa cây đuốc.
Khi tôi ra hiệu [OK] cho đằng sau, hình như không khí xung quanh Ariel đã trở nên thoải mái hơn.
Và, khi tôi quay sang đi thẳng, Eris đang trố mắt nhìn tôi.
Không biết vì sao, cô ấy có đôi mắt phất khởi.
"Đúng là Rudeus có khác."
Việc tôi vừa làm, không biết có gì đáng để khen đến vậy.
Thôi kệ.
"Đi thôi"
"Đã rõ!"
Đoàn người chúng tôi đi theo băng đạo tặc vào sâu trong rừng.
Phần 2:
Chúng tôi được dẫn đến trước một căn nhà nhỏ cô lập ở bên trong khu rừng.
Bên ngoài có một cái chuồng ngựa, bên trong có phòng ngủ phòng khách và phòng kho.
Trong phòng ngủ có một hàng giường ba tầng.
Tuy rằng khăn trải giường và chăn có sâu bọ bên trong, nhưng có giường để ngủ là được rồi.
Cảm giác như đây là căn nhà nhỏ của một tiều phu trong núi.
Quý ngài sơn tặc.
Tôi không hỏi nên là tôi không biết tên ông ta, nhưng dù tôi vẫn đưa tiền cho ông ta.
"Ta sẽ dẫn chim hét tới đây. Rạng sáng ngày mai hãy khởi hành. Trong thời gian này các ngươi có thể ở đây..."
Ông ta dặn vậy xong và rời đi.
Chắc là để trở về đại bản doanh và đưa Tris đến đây.
Không hỏi chúng tôi gì cả.
Ở nơi như thế này, nhưng họ không truy hỏi khách hàng.
Miễn là ta dùng tiền che miệng.
"Phù."
Hiện tại tôi đặt hành lý xuống, và nói với mọi người dự định sau này của tôi.
Về việc rạng sáng thì đi qua biên giới.
Về việc sẽ nhờ cô gái sắp tới đây dẫn đường cho.
Về việc chúng sẽ tôi ở đây tôi nay.
"Mong là sẽ không bị bán đứng cho Darius trước bình minh."
Lời của Luke chứa sự mỉa mai.
Nhưng mà trong chuyện này, tôi cũng cầu mong là vậy.
Chính là bởi hiện nay mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, và tôi có cảm giác chuyện xấu có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Dù sao thì, cũng chỉ là linh cảm mà thôi.
"Bị vỡ mộng và trở thành đồ chơi của bọn đạo tặc...sao. Rudeus-sama, nếu như đến lúc đó hãy tha cho Kleene và Elmore nhé?"
Ariel nói đùa.
Bởi vì cô ấy biết rõ từ nay trở đi sẽ như thế nào...
Ê, này, Kleene và Elmore đang trừng mắt nhìn tôi đó.
Dừng lại đi, đó chỉ là đùa thôi mà.
"Tối nay chúng ta đã có thể ngủ ở một nơi có trần nhà rồi.
Ngày mai là chúng ta sẽ bắt đầu vượt qua biên giới... và thể nào trên đường cũng sẽ gặp khó khăn.
Mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt tối nay nhé."
Nghe Ariel nói xong, những người khác cũng bắt đầu hành động.
Ariel có vẻ cực kì mệt nhọc.
Bởi vì bình thường cô ấy không quen đi qua rừng rậm.
Tôi đã nghĩ là hai cô hầu cận kia cũng thế, nhưng mà họ có vẻ còn khỏe chán.
Họ đang mát xa cho chân của Ariel.
Có vẻ 7 năm qua, hai người họ lúc nào cũng rèn luyện cho cái ngày này.
Luke đang ở bên cửa sổ thận trọng nhìn bên ngoài căn nhà nhỏ.
Thỉnh thoảng, cậu ta lại nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh.
Quả nhiên là vẫn còn nghi ngờ tôi.
Có lẽ cậu ta nghe được từ Hitogami rằng có một người trong nhóm tư thông với kẻ địch.
Tuy rằng nếu đó không phải là kẻ địch của Luke, thì đó là kẻ địch của Hitogami.
Dù sao đi nữa, chuyện của cậu ta đã được giao cho Ariel phụ trách.
Để xem cô ấy xử lý thế nào.
Ghyslaine đang đứng ở góc phòng, ở vị trí có thể thấy được toàn bộ phòng.
Vẫn như trước kia.
Tôi nhìn sang cô ấy, và cô ấy gật đầu đáp lại.
Có thể, cái gật đầu này chả có ý nghĩa gì cả.
Sylphy đi vào trong phòng ngủ và bắt đầu dọn dẹp.
Mặc dù tôi thế nào cũng được, nhưng mà chúng ta thật sự cần ngủ với khăn trải giường và chăn đó sao.
Không, hành lý đã có vải thừa rồi, cho nên chỉ dùng mỗi vạc giường là được thôi.
Eris ở phía sau tôi, trên tay đang cầm kiếm.
Nở nụ cười thỏa mãn trong khi mài kiếm.
Với thân kiếm phát ra thứ ánh sáng kỳ quái này, Eris như một tên hết sức là nguy hiểm.
Mà, cô ấy thế này cũng đáng tin cậy.
Mặc dù tôi muốn liên lạc với Orsted bây giờ...
Nhưng tôi không đầu đất tới nỗi đi ra ngoài và nói rằng [Tôi ra ngoài một chút].
Tạm thời, cứ kiểm tra trang bị của chúng ta đã.
Phần 2:
Hai giờ trôi qua rồi thì phải.
Bên ngoài, trời bắt đầu có mưa.
Tuy rằng mưa không to như mùa mưa ở Khu Rừng Lớn, nhưng ta có thể nghe thấy âm thanh leng keng của những giọt nước mưa to rơi trên nóc nhà.
Ariel đã ngủ.
Ngay khi Sylphy chuẩn bị giường xong, không lâu sau bắt đầu có tiếng thở ngủ của cô ấy.
Cô hầu cận Elmore cũng cùng vào phòng ngủ, trong khi Luke đứng canh gác ở trước cửa như người gác cổng.
Ba người, Kleene, Eris, và Sylphy, đang nhỏ giọng bàn luận với nhau chuyện gì đó.
Từ việc Kleene và Sylphy thỉnh thoảng cười hì hì, chắc không phải là chủ đề quá nghiêm túc.
Dù sao thì không phải lúc nào người ta cũng nên trong trạng thái căng thẳng, thả lỏng là điều rất quan trọng.
Ghyslaine không hề cử động từ nãy tới giờ.
Cô ấy không còn đứng, mà ngồi ở gần cửa ra vào, mắt nhắm lại.
Cô ấy không giống như là đang ngủ.
Không có chuyện trò gì với nhau.
Tôi đã kiểm tra xong hết các trang bị của mình, nên tôi giờ rảnh rang.
Tôi nên làm gì đó trong thời gian rảnh này.
"...!"
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, tai của Ghyslaine giật nhẹ.
"Có người tới."
Đáp lại, Eris đứng dậy.
Hai người đều đặt tay lên kiếm ở hông.
Trong phòng tràn ngập không khí căng thẳng.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.
Rất lớn.
"...."
Ghyslaine nháy mắt với tôi.
Tôi đáp lại bằng gật đầu, và Ghyslaine mở cửa.
Đi vào là, một cô gái đội mũ trùm đầu.
Cô ấy đang mặc áo mưa được làm từ da ma vật.
Thế nhưng, ngay cả ở phía sau của áo mưa, tôi cũng thấy được dáng người vô cùng đầy đặn.
"Thật tình... mở cửa nhanh nhanh chút, chậm chạp quá."
Trong khi đang chửi rủa, cô gái đó cởi cái áo mưa.
Mái tóc màu nâu nhạt không hiếm có ở Vương quốc Asura.
Cùng với bộ ngực hiếm có lộ dưới lớp áo ở Vương quốc Asura.
Thật là bự.
Chúng còn lớn hơn cả của Eris sao?
"Vậy, ở đây ai có việc cần tới tôi?"
Cô gái lớn tiếng nói vậy trong khi nhìn quanh căn phòng.
"Ta còn tường là có tên đần nào muốn ta thế chỗ gái điếm, xem ra là không phải vậy, giờ có việc gì mau nói ra! Ta rất bận đó!"
Cái giọng oang oang làm đau đầu người ta vang khắp phòng.
Eris cau mày và Kleene đưa cái nhìn trách cứ.
Trước khi tôi kịp nói gì, Sylphy lên tiếng trước.
"Xin lỗi, nhưng có người đang ngủ ở bên trong, nên khe khẽ được không ạ?"
"Hử?"
Ngay nháy mắt, tâm trạng của cô gái trở nên cực kì xấu.
"Ai yên lặng được sau khi bị gọi vào cái lúc trời mưa này chứ!? Có đùa không hả!? Đang muốn giỡn mặt với Tris [gấp gáp] sao!"
Cô gái này là Tris sao.
Ấn tượng về cô ấy với người trong nhật ký có hơi khác.
Tôi còn tưởng là một người ít lời hơn thế này.
Thế nhưng, cô ấy bỗng nổi giận đùng đùng.
Trong cuốn nhật ký cô ấy có vẻ kính nể tôi, nhưng chỉ là vì tôi đã trộm được thánh điển từ giáo đoàn Milis.
Với tôi hiện tại đây, không có quan hệ gì với Tris cả.
Nhưng mà, về chuyện này Orsted với tôi đã bàn với nhau rồi.
"Aa, Aa... Chậc, gì thế này chứ. Đùa gì thế.
Ta đang bực lắm đây.
Vừa mới thua cái tên Donovan hôi hám kia! Lại còn bị con bé mới làm nô lệ nhổ nước miếng!
Trời đang mưa lại còn bị gọi làm ướt hết người đây!
Không nói nhanh có việc gì thì ta về đấy nhé!
Hôm nay ngày gì xui thế không biết! Lần sau khi nào ta vui thì giải quyết!
Ngoại trừ việc gọi ra, thì đa phần chúng đều không có liên quan gì tới chúng tôi.
Tuy rằng tôi muốn vào chuyện chính luôn, nhưng trước mắt thì phải làm cô ấy hạ hỏa cái đã.
Trong khi tôi đang suy nghĩ nên nói gì, Luke bỗng đi lên phía trước.
Cậu ta bắt lấy tay của Tris, dùng khăn tay lau nước đang chảy trên trán của cô ấy.
"Đường đột gọi nàng tới đây, ta thật lòng xin lỗi.
Tiểu thư Tris, dù sao đi chăng nữa, ta có thể xin nàng trước tiên hãy bình tĩnh nguôi giận được không?
Sau đó, mong nàng hãy dành một chút thời gian quý báu của mình và lắng nghe chúng ta nói đã nhé."
Lời nói và cử chỉ của cậu ta thật là điêu luyện làm sao.
Tay của Tris bị cầm, miệng mở và đóng bởi bất ngờ trước hành động này.
Thế nhưng, nhìn thoáng qua thì mặt của cô ấy bắt đầu đỏ hồng, mắt cũng nhìn thấp xuống.
"Ừm, nếu ngươi đã nói như vậy, chỉ là nghe một chút cũng không sao..."
Quá hiệu quả luôn.
Thật là tuyệt vời... đây là năng lực của những kẻ đẹp trai hay sao?
"...."
Luke quay người lại, và nháy mắt hướng tôi.
Như thể đang nói là giờ đến lượt của tôi.
Khi Luke chuẩn bị lui lại, Tris lập tức gọi cậu ta.
"...À, trước đó, ta có thể hỏi ngươi, tên không...?"
"...Ta là Luke."
Luke không nói gia danh của mình. Sau khi cho cô ấy biết tên, cậu ta lùi về sau.
Tris đang mê mẩn với cái tên đó...Không, đó là vẻ mặt kinh ngạc.
Như là trước kia hình như cô ấy đã từng nghe thấy ở đâu đó.
Được rồi, giờ đến lượt của tôi.
"Lần đầu được gặp mặt, tiểu thư Tris."
Tôi chào hỏi cô ấy bằng nụ cười khả ái nhất của mình.
"Ngươi là ai?"
Nói vậy xong, vẻ mặt kinh ngạc của Tris nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt chán ghét.
Cái nhìn đầy nghi hoặc.
Xem ra là nụ cười của tôi không có hiệu quả chút nào.
Khi nào rảnh rỗi tôi phải tập cười sao cho khả ái nhất mới được.
Để có nụ cười khả ái nhất... tôi sẽ nhờ Aisha giúp.
Được rồi, cứ như vậy đi.
"Tôi là Rudeus."
Tôi cúi đầu trong khi nói vậy.
Tris trông như là đang liếm láp khắp người tôi vậy, nhướng một bên lông mày.
"Rudeus....hình như có nghe qua ở đâu đó... À."
Trong lúc đang suy nghĩ, hình như cô ấy đã nhớ ra cái gì đó.
Cả hai bên lông mày đều nhướng lên, biến thành vẻ mặt kinh ngạc.
" [Đầm Lầy] ."
Hừ, tên tôi có tiếng tăm đến đây sao?
"Ma thuật sư hung ác nhất Sharia, sao ngươi lại ở nơi này...?"
Hung ác nhất ư?
Rốt cuộc người ta truyền nhau thông tin cái kiểu gì vậy?
Và trong khi tôi đang thắc mắc.
Cạch.
Một âm thanh vang.
Khi Tris nghe thấy âm thanh đó, miệng cô ấy đóng lại.
Tôi cảm thấy hơi nhột đằng sau lưng.
"...."
Tiếng cạch cạch vang theo nhịp.
Tôi phát hiện Eris ở cuối tầm nhìn đang phát ra âm thanh đó, đang dùng móng tay gõ chuôi kiếm.
Để tỏ ra cảnh cáo bằng âm thanh đó.
Để tỏ ra khó chịu bằng âm thanh đó.
Thật như là một con rắn đuôi chuông, lãnh thổ đang bị xâm lấn vậy.
Khi tôi nghe thấy âm thanh đó, không biết vì sao toàn thân đều run lên.
Từ đầu tới chân, tôi run vì sợ hãi.
"A, xin lỗi."
Hơn nữa, run rẩy không chỉ có tôi.
Tris cũng vậy, vai hơi run rẩy.
"T, tôi không có ý xía vào chuyện mấy người."
Dù đang nói những lời này với tôi, nhưng đúng hơn là để biện giải với Eris.
Eris hừ một tiếng, ngừng gõ chuôi kiếm.
Thế là cái gì vậy.
"Bởi vì trong công việc này, thông tin chính là sinh mạng. Nên tên và bề ngoài của những nhân vật nguy hiểm tôi phải biết."
"Tôi đâu có nguy hiểm đến vậy đâu."
"À, đích thực là vậy. Tôi hiểu tôi hiểu. Cậu, vô danh Rudeus, không phải [Đầm Lầy] nổi danh. Còn người nữ kia không phải là [Cuồng Kiếm Vương], nữ thú tộc kia cũng không phải là [Hắc Lang], tôi nói vậy đúng không?"
"....Ừ, đúng là vậy."
Nói lên tính danh ai đó có thể là điều bất cẩn.
Tuy rằng như vậy, thậm chí ngay cả Eris cô ấy cũng biết.
Chẳng lẽ cô ấy cũng là tông đồ của Hitogami?
.... Không, không thể nào đâu.
Cô ấy biết thông tin Rudeus [Đầm lầy].
Eris [Cuồng Kiếm Vương], Ghyslaine [Hắc Lang] và tôi đều có tiếng tăm cả.
Nếu tôi gán hết mọi chuyện do Hitogami, thì tôi sẽ mắc sai lầm trong suy đoán của mình mất.
"Vậy, Rudeus vô danh muốn gì từ tiểu thư Tris, một tên cướp quê mùa đây?"
Giờ, phải đi vào chuyện chính.
Phải làm cô ấy giúp [Công bố tội ác của Darius để khiến hắn thất thế].
Thế nhưng, đột nhiên đưa ra yêu cầu này, nhất định sẽ bị từ chối ngay.
Vậy nên, tôi không thể cứ nói thẳng ra là [Cô là Tristina Purplehorse, quý tộc Asura đúng không] được.
Đối thủ của tôi là đại quý tộc Asura.
Cho dù tôi có giải thích vị trí phe ta, cũng không chắc có cơ hội thắng.
Mọi việc cần có trình tự nhất định.
Đầu tiên, cởi mở với nhau trước.
Sau đó trong chuyến đi này, chúng tôi sẽ ám chỉ cho cô ấy biết cơ hội thắng.
Cuối cùng, "Nếu như là có cách để làm cho Darius thất thế... chẳng hạn như hắn biến quý tộc nào đó thành nô lệ..." dẫn cô ấy đến chủ đề đó.
Có thể khiến cô ấy cắn câu thì tốt.
Nếu không cắn câu, thì tôi đành phải dùng thủ đoạn van xin cô ấy hoặc thậm chí là biện pháp mạnh.
Được rồi.
"Bạn, bạn là tiểu thư Tristina Purplehorse đúng không?"
Tiếng nói này phát ra từ sau lưng tôi.
Thế là kế hoạch đi đời rồi.
Chậm rãi quay người lại, một mỹ nữ tóc vàng đứng đó.
Ariel.
Cô ấy vừa mới tỉnh dậy, nên là tóc cô ấy hơi rối hơn bình thường.
Nhưng, giọng nói cô ấy vẫn tràn ngập sự uy nghiêm.
Vừa nhìn thấy cô ấy, Tris mở to mắt ra.
"S, sao cô biết cái tên đó..."
"Ừ, quả nhiên là Tristina... A, bạn không nhớ sao? Ở sinh nhật mừng 5 tuổi của mình, đã từng thấy mặt mà?"
Trong khi tôi đang thắc mắc nên làm gì tiếp, Airel chiếm thế chủ động từ tôi.
Tôi nháy mắt với cô ấy.
Giao chuyện này cho cô ấy.
"A... Ariel-sama....!?"
Tris mở to mắt hơn, kinh ngạc nhìn Ariel.
Sau đó như thể đang lục lại ký ức của mình, nhìn Ariel không chớp mắt.
Vừa nghĩ, vừa duy trì vẻ mặt kinh ngạc.
"T, tại sao Ariel-sama... lại ở một nơi thế này...?"
Hai chân Tris không ngừng run rẩy, rồi quỳ xuống ngay tại chỗ.
Ariel đẩy tôi sang một bên, đi tới trước mặt cô ấy.
"Bởi vì mình nhận được tin phụ vương đang lâm bệnh nên phải trở về gấp, thế nhưng hoàng huynh của ta có vẻ như không hoan nghênh..."
Trong khi đang cười tự giễu, Ariel trả lời.
Không biết nói chuyện này ra có sao không.
Mặc dù một kẻ như tôi có thể nghĩ được rằng...
Nói thẳng nói thật sẽ dễ có được lòng tin của đối phương hơn.
"À, thì ra là vậy. Sở dĩ để an toàn đi qua biên giới, mà người đến liên lạc với chúng tôi."
Tris gật đầu đã hiểu.
Có lẽ cô ấy đã biết được tin chúng tôi bị phục kích ở trong rừng.
"Tại sao Tristina, lại ở nơi này chứ... Rõ ràng mình nghe nói là bạn đã mất tích mà?"
"Chuyện đó..."
Trước câu hỏi đó, Tris trong một giây lát, cảm thấy khó xử.
Thế nhưng như là đã thu quyết tâm, mở miệng nói.
"Thực ra là --"
Phần 4:
Sau đó, câu chuyện diễn ra một cách thuận lợi.
Tôi chẳng cần phải nói gì.
Tris như là đang sám hối, cô ấy kể hết cuộc đời của mình từ đó đến nay cho Ariel.
Bị bắt cóc từ khi còn nhỏ,
làm nô lệ tình dục của Darius,
bị bán cho băng đạo tặc,
sau đó, làm người phụ nữ của thủ lĩnh đạo tặc một thời gian,
bởi vì thủ lĩnh có lúc cao hứng, đã dạy cô ấy làm đạo tặc,
khi thủ lĩnh bị thay thế cô ấy trở thành người tự do, và dẫn tới bây giờ đây.
Trong đó cũng có nội dung khá bi thảm, nhưng Tris không khóc cũng không cười, bình tĩnh nói hết chuyện đời mình.
Ariel đổ lệ tiếc thương cho cuộc đời của Tris.
Nhìn giống như là nước mắt từ tận đáy lòng vậy.
Ariel vừa khóc vừa hứa rằng, [Mặc dù mình không thể hiểu hết được nỗi khổ cực của bạn, nhưng mình tuyệt đối sẽ đưa kẻ đã đẩy bạn vào địa ngục phải bị trừng phạt.]
Và rồi khẩn cầu Tris rằng [Mình hy vọng bạn có thể làm chứng chống lại Darius về tội bắt bạn làm nô lệ tình dục của hắn.]
Một màn trình diễn đầy thuyết phục.
Tris ban đầu chưa hiểu ngay.
Vương quốc Asura rất hùng mạnh, và Darius là một kẻ gian xảo, cô ấy cho rằng Ariel không có cơ hội chiến thắng.
Đáp lại, Ariel trả lời rằng không đúng.
Cô ấy nêu ra tên của Sylphy và tôi, Eris, Ghyslaine, thậm chí cả Perugius, rồi thuyết phục cô ấy rằng chỉ cần Darius thất thế, là có thể đoạt được ngai vàng.
Tris hoang mang.
Thời gian khoảng chừng 1 giờ.
Qua một hồi im lặng lâu, cuối cùng cô ấy cũng gật đầu.
Cô ấy thề trước Thần rằng cô ấy sẽ giúp Ariel bình an đến Vương đô, sau đó hỗ trợ chúng tôi đối phó với Darius.
Tris trở thành bạn đồng hành của Ariel.
Tôi chẳng cần làm gì cả.
Ariel nói năng khéo léo, dễ dàng nhận Tris làm bạn đồng hành.
Tất nhiên, trong cuộc họp, Orsted cũng đã nói thu nhận Tris về phe chúng tôi.
Nhưng cách thức thế nào cũng không có thảo luận chi tiết thêm.
Kế hoạch lòng vòng của tôi thành ra là vô ích.
Tôi chỉ có thể nói, quả đúng là Ariel.
Đúng như những gì mình nói, cô ấy sẽ xử lý được chuyện quý tộc.
Giờ thì, tôi cũng nên tập trung vào việc của mình thôi.
Từ ngày mai, hành trình sẽ bắt đầu.