Phần 1:
Thưa bố Paul,
Đã được 1 năm rưỡi trôi qua kể từ hỗn loạn ở Vương quốc Asura.
Con sắp lên 20 tuổi, và các cô em gái của con cũng sắp lên 14 tuổi.
Trong khi thực thi những công việc mà Orsted giao cho, con vẫn tiếp tục tập luyện.
Mặc dù Orsted hầu như cái gì cũng biết, nhưng hắn không có tài làm giáo viên.
Đối với việc dạy, hắn không giỏi.
Hơn nữa hắn không muốn làm tiêu hao ma lực, nên không đích thân làm mẫu.
Hắn có dạy thần chú và bí quyết các loại, nhưng có lẽ bởi vì hắn là một thiên tài, nên có nhiều cái mà con không hiểu.
Chắc con không phải là một học sinh giỏi.
Con chỉ hiểu được 1 phần 10 những gì được dạy.
Bởi vì vẫn còn lưu lại kiến thức từ kiếp trước, nên con hiểu được tốt hơn đến Thánh Cấp, nhưng từ Vương Cấp trở lên thì với kiến thức kiếp trước vẫn không đủ để hiểu được...
Chẳng hạn như, Hỏa thánh cấp ma thuật [Thiểm Quang Viêm], có thể trong nháy mắt tạo ra lửa trải rộng khắp trong phạm vi rộng lớn.
Loại thuật có thể sản sinh nhiệt bằng cách lợi dụng thứ được gọi là ánh sáng, cảm giác giống như Vegeta... nhưng thực tế thì lạ khác.
Khi mà con có thể thi triển ma thuật không niệm chú giống như nó, Orsted tỏ ra khó hiểu với việc này.
Orsted không chỉ dạy ma thuật, mà còn cả những kiến thức khác nữa.
Kiến thức về cách đối phó với các trường phái kiếm pháp và ma thuật sư.
Bởi vì phái Kiếm Thần thường có rất nhiều các động tác, nên đầu tiên phải quan sát cẩn thận, sau đó tùy cơ ứng phó theo.
Ma thuật sư chuyên về hệ lửa, thường sử dụng ma thuật hỗn hợp hoặc phối hợp, nên sẽ rất khó đối phó được.
Nếu kiếm sĩ và ma thuật sư phối hợp với nhau, thì đây là cách đối phó.
Đó là, đấu từng người một.
Bởi vì lực tấn công của con rất cao, khả năng sử dụng ma thuật cũng rất phong phú, và còn có mắt tiên đoán.
Nên con sẽ làm suy giảm số lượng kẻ địch bằng cách gây hỗn loạn cho phe địch và tiêu diệt từng kẻ địch một... con được dạy vậy.
Mặc dù nó không khác gì mấy so với từ trước tới nay, nhưng hành động khi biết trước với hành động theo bản năng, có sự khác biệt rất lớn.
Chiến đấu mô phỏng với Orsted và Eris,
và đôi khi con còn dạy lại cho Sylphy, Norn và Aisha nữa, nên con càng nhớ kĩ hơn.
Có lẽ bởi vì liên tục thực hiện theo chu kỳ đó,
Con đã học được thánh cấp hỏa và phong ma thuật.
Đồng thời thánh cấp ma thuật chữa trị và giải độc.
Và trung cấp thần kích ma thuật.
Chỉ một năm thôi, đã thu được những thành quả tốt này.
Cho tới nay con mới biết được mình đã lười biếng đến mức nào.
Nói là vậy, nhưng vẽ ma pháp trận vẫn chưa được tốt, ma thuật triệu hồi vẫn chưa đến đâu, có quá là nhiều thách thức.
Bởi vì sau này sẽ có lúc con cần dùng tới chúng, nên con không cho phép bản thân mình lười biếng.
Nói tóm gọn, con đã mạnh hơn được chút.
Có lẽ bởi thành quả luyện tập, mà con đã hoàn thành được những công việc mà Orsted giao một cách thuận lợi.
Kể từ chuyện ở Vương quốc Asura, sau này không có việc gì khó khăn mấy.
Đi đến mê cung nào đó, trợ giúp nhà mạo hiểm lạc đường chẳng hạn,
Đi đến khu rừng nào đó, trợ giúp thương nhân sắp thành đồ ăn của ma vật chẳng hạn,
Đi đến thương hội nào đó, mua cậu bé nô lệ, bán cho ai đó chẳng hạn.
Mà, mặc dù là những chuyện vặt, nhưng chủ yếu đều là những việc giúp đỡ người ta, nên khi làm con cũng rất hăng say.
Cơ bản, những người được trợ giúp đó, sau này sẽ có ích cho Orsted.
Chẳng hạn như, mấy ngày hôm trước con có trợ giúp một nữ đạo tặc người dwarf tên Tal Qi.
Mặc dù cô ấy không quan trọng, nhưng con trai của cô ấy trong tương lai sẽ trở thành thủ lĩnh hội sát thủ.
Sau này có thể nhờ cậu ta ám sát một người, nếu để cô gái đó chết, thì Orsted sẽ phải chịu tổn thất.
Đương nhiên, tương lai kẻ nào gây trở ngại với Orsted, thì Orsted có thể tự tay giết chết.
Thế nhưng nếu chuẩn bị ngay từ trước cho sau này, thì đến lúc đó Orsted có thể làm việc khác, đồng thời giữ được ma lực.
Bằng cách thay đổi quá khứ, sau này sẽ bớt phiền phức hơn.
Để Orsted có thể giữ được tình trạng tốt nhất cho [Cuộc chiến quyết định].
Chúng là những yếu tố chủ chốt.
Trải qua những vòng lặp lâu dài, Orsted đã hiểu được rằng [Nếu kẻ chết sớm còn sống, thì kẻ đó sẽ có thể làm được gì].
Từ đó tạo ra [kẻ sẽ đem lại lợi ích] trong tương lai.
Để hoạt động sao cho có hiệu quả nhất ở tất cả các thời đại.
Mặc dù rốt cuộc những việc mà con đang làm chỉ là thêm đồng minh.
Chính vì vậy, Orsted không giúp con một tay được.
Hắn ta còn có việc ở nơi khác nữa.
Chỉ đến lúc quan trọng hắn mới cùng ra tay.
Hitogami không gây trở ngại gì nhiều.
Chí ít là khi con hành động một mình hắn không gây trở ngại.
Có lẽ là bởi những nhiệm vụ mà Orsted đang thực hiện càng gây nguy hiểm cho Hitogami sau này, nên hắn mới tập trung gây trở ngại cho Orsted.
Thực ra, có vài lần con cùng Orsted hành động.
Khi đó sẽ xuất hiện một hoặc hai tên tông đồ.
Thật kỳ lạ là, chưa từng có 3 tên tông đồ xuất hiện cùng lúc, lẽ nào có một kẻ đang hoạt động ngầm.
Hiện tại, do không có cách nào xác định được kẻ đó, nên con cảm thấy hơi lo.
Liệu chỉ làm những việc này thôi thì có được không?
Có nên công kích mãnh liệt hơn với Hitogami?
Khi con hỏi hắn vậy, Orsted lắc đầu nhẹ và nói.
[Căn cứ vào cuốn nhật ký, Hitogami vẫn đang cố gắng thay đổi tương lai.]
Thế nên là cứ tiếp tục chuẩn bị.
Hitogami đang thay đổi tương lai.
... Theo dự đoán của con, cuộc quyết đấu sau này sẽ rất khốc liệt, có thể có liên quan đến Cliff.
Trong cuốn nhật ký có viết, con đã hại chết Cliff.
Có thể, chuyện đó có bàn tay của Hitogami nhúng vào.
Mặc dù con chưa thể chắc chắn điều này được.
Cũng có nhiều chuyện quan trọng Orsted không thường hay nói với con.
Dù sao thì, con cứ một tháng đi làm việc một lần, trở lại trụ sở báo cáo, 2~3 ngày đến nhà bạn bè, 5~10 ngày nghỉ ngơi và tập luyện, rồi lại đi làm việc tiếp.
Cuộc sống chỉ quanh quẩn vậy.
Phần 2:
Giờ thì, nói đến công việc.
Liên quan đến công việc, con đã cải thiện cơ sở vật chất để làm việc lâu dài.
Đầu tiên là trụ sở.
Căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố ma pháp Sharia.
Nơi dùng để chế tạo ma đạo khải trở thành trụ sở tạm thời.
Bởi vì cứ tiếp tục sử dụng nó làm trụ sở thì sẽ bất tiện, nên là nó đã được xây dựng lại.
Mặc dù giờ nó là căn nhà một tầng, nhưng bên trong có phòng nghỉ, phòng họp và phòng tư liệu, đủ để qua đêm ở đây hoặc mời dự họp hội nghị tác chiến.
Tư liệu cho hội nghị và hành động đều đang bị bỏ xó... về việc này dù con cảm thấy hơi lo, thế nhưng phải đi đến những đâu, ai phải sống, khi nào người đó mới có ảnh hưởng đến sau này, vân vân... Có quá nhiều thông tin con không thể nào nhớ hết nổi.
Ngoài ra, con cũng có phòng riêng làm kho vũ khí.
Đó là nơi con cất Ma đạo khải và những ma đạo cụ khác và vật yểm ma lực mà có thể sẽ được sử dụng tới.
Ma đạo khải cũng đã được thu nhỏ thành công... Về chi tiết cụ thể chuyện này thì thôi con không nói.
Ở kho vũ khí có chứa rất nhiều ma đạo cụ cho công việc.
Chỉ đánh cắp một thứ thôi, cũng đã đủ sống sung sướng cả đời.
Thế nên để người bên ngoài không mó tới được, con đã dùng thổ ma thuật để phong tỏa mọi lối, chỉ nghĩ tới việc chúng bị trộm thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Mặc dù có thể đối với Orsted chúng không quan trọng, thể nhưng chúng là tài sản của công ty nên con phải quản lý bảo quản cho cẩn thận.
Đúng là, con rất muốn thuê một nhân viên quản lý.
Không chỉ vậy thôi.
Ở trụ sở còn có một cái tầng hầm.
Con đã dùng thổ ma thuật đào lên, lớn đến mức đủ để gọi nó là mê cung tầng hầm.
Tầng hầm được chia làm 20 phòng, và trong mỗi phòng đều có ma pháp trận dịch chuyển.
Khi bước vào phòng ta sẽ bị dịch chuyển đến quốc gia nào đó... kế hoạch vẫn đang được tiến hành.
Hiện nay chỉ có 5 ma pháp trận dịch chuyển.
Vương quốc Asura, Vương quốc Thánh milis, Khu Rừng Lớn, Vương quốc Long Vương, và miền nam của đại lục ma.
Tạm thời chỉ có thế.
Muốn chế tạo ma pháp trận, thì phải đến từng nơi để bố trí ma pháp trận dịch chuyển.
Ngoài ra, Orsted không đến những nơi ít người, và nếu nơi nào có nhiều người, thì việc bố trí ma pháp trận sẽ rất khó khăn.
Do vậy nên, số lượng ma pháp trận không được nhiều.
Tất nhiên, sau này cũng sẽ còn tiếp tục thêm.
Phần 3:
Đó, bố Paul.
Chỉ nói chuyện công việc thôi đã thấy chán rồi, chắc bố cũng không muốn nghe tiếp.
Đã để bố phải chờ lâu.
Giờ thì nói chuyện về những đứa trẻ, hay còn là cháu nội của bố.
Đầu tiên là con gái cả.
Lucy Greyrat.
Con bé đang lớn rất nhanh.
Mấy ngày hôm trước bọn con đã tổ chức sinh nhật mừng Lucy 3 tuổi.
Giờ ở trong nhà đã có đầy tiếng bước chân của con bé.
Con bé cũng đã học được nhiều từ ngữ, có lẽ do ảnh hưởng của Eris nên con bé bắt đầu nói rất to, trong nhà cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Hơn nữa, gần đây Sylphy đang dạy con bé tiếng loài người và ma thuật nữa.
Từ ba tuổi đã bắt đầu dạy con bé sao cho thành tài rồi.
Sylphy đang trở thành bà mẹ ám ảnh việc giáo dục sao...
Nếu cô ấy mà đeo kính tam giác, thì học thêm ban đêm sẽ trở nên rất quyết liệt đây.
Mà, tạm gác chuyện Sylphy một bên, con sẽ tiếp tục nói về Lucy.
Quả nhiên là bởi vì con không hay tiếp xúc với con bé.
Nên là khi nào con về nhà, con bé còn tỏ ra ngạc nhiên.
Như là, [đây là ai vậy ta].
Con cảm thấy rất buồn.
Thế nhưng khi Sylphy nói [Papa đó, chào đi con] thì con bé sẽ đáp lại rằng [Papa, mừng về nhà].
Đáng yêu tới mức làm con muốn măm một cái, thế nhưng ngay lập tức sau đó thì con bé tỏ ra [Papa đâu rồi?], rồi trốn về phía sau Sylphy.
Con cực kỳ buồn.
Cứ tiếp tục như thế này, sau này chắc chắn con sẽ không thể là một người bố đáng kính trong mắt con bé được.
Mặc dù con đường này là do con chọn, nhưng con rất buồn.
Từng có một lần, con đưa Lucy đến chỗ của Orsted.
Để kiểm tra xem lời nguyền của Orsted có ảnh hưởng đến Lucy không.
Để xem Hitogami có nói thật không.
Trong khi nghĩ vậy con dẫn con bé.
Và hóa ra là, Lucy không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền.
Lần đầu tiên Lucy nhìn thấy Orsted, mắt con bé sáng lấp lánh.
Đưa tay đến mái tóc bạc của hắn, và kêu [Papa! Papa!]
Con bé gọi hắn là papa sao!
Con đã tỏ thái độ đó.
Khi đó con thật muốn xử lý Orsted tại chỗ.
Đây là con nói dối đó, xin lỗi.
Con không bao giờ thật muốn giết người cả.
Nhưng mà, quả nhiên, câu nói đùa này không buồn cười nhỉ.
Có lẽ là bởi Lucy đã quen với màu tóc trắng của Sylphy, và Orsted có màu tóc tương tự nên con bé coi hắn là người thân.
Khi con cho con bé biết tên hắn, con bé lập tức nhớ kỹ cái tên và nói [Osute~d, Osute~d!]
Con bé phát âm như vậy.
Trong khi một bên Orsted nhìn con đang đau khổ, một bên hắn cho Lucy ngồi trên vai.
Lucy kéo tóc của Orsted như thể muốn giựt đứt tóc ra.
Khi con nói [Giựt tóc là xấu], thì Orsted đưa ra một câu trả lời thú vị [Không sao, với long thánh đấu khí chỉ thế này thôi cũng không hề hấn].
Hắn có vẻ thích con gái con, nhất định là vậy.
Đương nhiên mà, cũng bởi Lucy quá là dễ thương.
Nhưng mà, cứ vậy thì những lời mà Hitogami từng nói càng đáng tin.
Orsted và con cháu của con sẽ cùng nhau hợp sức, đánh bại Hitogami.
Con có thử nói với Orsted chuyện này và hắn đáp lại rằng.
[Không nên tin lời của Hitogami.]
Rồi hắn trừng mắt nhìn con với vẻ mặt đáng sợ.
Tất nhiên là con không có ý tin hắn.
Thế nhưng, con cảm thấy không phải những gì hắn nói đều là nói dối.
Có thể chỉ là do nghĩ theo cách thuận lợi.
Nhưng mà, gần đây, con nghĩ mình bắt đầu có thể nhận biết được tâm trạng của Orsted, và con thấy tâm trạng của Orsted khi chơi đùa với Lucy có vẻ khá tốt.
Rốt cuộc thì dễ thương chiến thắng tất cả.
Hơn nữa khi đang trong vòng lặp không ngừng này, được gặp yếu tố hoàn toàn mới mẻ này, quả nhiên hắn cũng phải cảm thấy thích thú.
Xét từ việc hắn lặp vô số lần, con có thể đoán được vậy.
Là một cấp dưới, con cũng muốn Orsted mỗi ngày có một niềm vui.
À, hình như đang lạc đề rồi.
Cũng là về chuyện con trẻ, Roxy đã hạ sinh.
Đó là vào một ngày bão tuyết.
Lúc mà trụ sở bây giờ còn chưa được hoàn thành.
Khi con hoàn thành xong nhiệm vụ và trở về, thì được đích thân Orsted ra đón.
Được giám đốc tới tận nơi đón cũng không phải là điều kỳ lạ.
Dù sao lúc đó căn nhà nhỏ chỉ có một phòng, con cũng đang chuẩn bị báo cáo cho Orsted.
Orsted đã hoàn thành công việc của mình, khi chuẩn bị cho việc tiếp theo, cũng thường đợi ở đây.
Ngày đó khi con chuẩn bị báo cáo như mọi ngày, thì hắn nói.
[Không phải đã đến lúc rồi sao?]
Đó là câu đầu tiên hắn nói.
Lúc đó, có thể là gì nữa chứ.
Chuyện này không nói cũng biết.
Cũng bởi con đã khá là bận rộn trong khi đang làm việc.
Mặc dù con chưa từng nghĩ là mình sẽ được nghe điều này từ Orsted...
Thế nhưng, con cũng là con người.
[Để sau báo cáo cũng được.]
Được nói vậy xong, con lập tức rời khỏi trụ sở.
Khi đi trên đường, con đã chạy trên tuyết như một cái xẻng đang xúc tuyết theo hướng về đến nhà.
Con đã về đây vào đúng tháng cuối của thai kỳ.
Ngay trước khi sinh.
Nếu như trễ thêm hai người nữa, con nghĩ mình sẽ không đến kịp lúc đứa con chào đời.
"A, Rudi... liệu có sao không đây, không biết em có thể sinh được không nữa."
Khi con về đến nhà, Roxy đáng thương đang sắp chuyển dạ.
Mặt cô ấy tái nhợt và không ngừng hỏi rằng [Liệu có sao không đây? Sẽ không được mất], đồng thời nắm chặt tay con không buông ra.
Khi mẹ chuẩn bị sinh con ra, chắc bố cũng có cảm giác này.
Khi đó con đã nghĩ rằng, [Roxy đúng là kiểu người lo âu.]
- Thế nhưng, sự lo âu của Roxy đã thành sự thật.
Đó là một ca khó sinh.
Vai của đứa bé bị mắc kẹt.
Đó là ca sinh kẹt vai.
Con không biết nguyên nhân vì sao, nhưng có thể là do Roxy có cơ thể nhỏ.
Mặc dù ở tộc Migurudo cô ấy đã ở độ tuổi có thể sinh được em bé, nhưng bởi đứa bé là con lai nên có cơ thể cũng lớn hơn, trường hợp này giống như là cô ấy vẫn còn nhỏ đang sinh một đứa bé kích thước bình thường.
Rất có thể, chuyện này là do con thuộc loài người.
Hai mẹ con Roxy đang phải lâm vào nguy hiểm...
Dù vậy nhưng, chuyện xấu đã không xảy ra.
Nhờ có Lilia khéo léo và có tay nghề trong việc này, cùng với Aisha thiên tài.
Hơn nữa trong bão tuyết con đã dẫn được ngài bác sĩ và bà đỡ đẻ tới, hợp thành tổ đội hoàn mỹ.
Aisha cũng có kinh nghiệm khi đỡ đẻ Lucy, nên em ấy vô cùng bình tĩnh.
Cuộc đỡ đẻ đã diễn ra thuận lợi, không có người nào để xảy ra sơ suất cả.
Kết quả là, Roxy đã hạ sinh một đứa trẻ.
Bình an vô sự.
Ca sinh không mổ bụng, cả mẹ và con không ai mất mạng.
Cô ấy hạ sinh đứa trẻ bình an.
Một đứa con gái.
Con bé có hơi lớn hơn Lucy khi mới sinh.
Mặc dù con bé không mập, nhưng thoạt nhìn con bé có vẻ ngạo mạn.
Rốt cuộc là giống ai đây...?
[Mắt có vẻ giống Roxy, miệng thì như của Rudi vậy.]
Sylphy nói vậy.
Có lẽ vẻ ngạo mạn này là kết quả dung hợp từ con và Roxy.
Mà, nếu đã là con của con và Roxy, thì đâu có gì phải sợ.
"Là con gái... nên tên của con sẽ là Lara."
Con bé được đặt tên là Lara.
Lara Greyrat.
Chúng con nhận ra là con bé có cùng màu tóc với Roxy sau khi sinh.
Mái tóc xanh dương tuyệt đẹp.
Có thể nói nó là màu tượng trưng cho tộc Migurudo.
Thấy vậy, Sylphy và Roxy đều tỏ ra khó xử.
Ban đầu con không hiểu tại sao họ lại tỏ ra như vậy.
Màu tóc của Roxy quá là đẹp, và Lara là con gái nữa.
Nhất định con bé sau này sẽ trở thành một cô bé đáng yêu, cứ tin con đây.
Thế nhưng, Sylphy nói cho con biết.
Nếu như màu tóc khác biệt, nên con bé sẽ dễ bị bắt nạt.
Ở thành phố ma pháp này, cũng có rất nhiều các chủng tộc khác nhau ngoài loài người ra.
Mặc dù vậy, đa phần dân số vẫn là loài người.
Nếu như thoạt nhìn con bé khác biệt đáng kể so với loài người, thì có thể sẽ bị bắt nạt.
Di truyền màu tóc từ mẹ, đối với Lara mà nói thì đó là tai họa sao.
Con bé sẽ phải chịu bị bắt nạt sao.
Hiện giờ con không biết nữa.
Thế nhưng, đối với con mà nói, con vẫn sẽ hết lòng lo lắng cho gia đình mình.
Mặc dù có vẻ lạc đề, nhưng đồng thời với Roxy, Elinalize đã hạ sinh một đứa trẻ.
Có lẽ cô ấy đã quen với việc này, nên việc hạ sinh không thành vấn đề.
Theo như từ Cliff, con được nghe nói cô ấy sắp sinh, thế nhưng lần sau gặp lại, Elinalize đã khôi phục thân hình duyên dáng của mình trong khi đang ôm đứa bé.
Đối với việc sinh đẻ, cô ấy đúng là dân kỳ cựu.
Kinh nghiệm chênh lệch quá lớn.
Mà, đứa trẻ của nhà Grimoire là một cậu bé.
Được đặt tên là Clive.
Clive Grimoire.
Elinalize rất là vui mừng nói [Em đã sinh cho anh người thừa kế đây!]
Người thừa kế.
Con không cho rằng chỉ có con trai mới có thể là người thừa kế.
Cả Lara và Lucy cũng có thể.
Nếu như bọn trẻ sau này muốn theo chân con trợ giúp Orsted, con sẽ không ngăn chúng.
Dù sao lời nguyền không có ảnh hưởng đến bọn trẻ.
Thế nhưng, có một người bị kích động bởi lời nói của Elinalize.
Là Eris.
Từ tước tới giờ, cô ấy đều cùng con đi công tác.
Giống như là nhân viên tạm thời của công ty Orsted vậy.
Luôn ở bên con, là tiên phong, là kiếm của con, đánh bại mọi kẻ địch trước mắt con dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng, khi nghe được câu nói đó của Elinalize, như thể là cô ấy nói [Đến lượt tôi đó!]. Từ đó trở đi cô ấy không ngừng vắt kiệt sức của con, ngay cả trong khi đang công tác.
Dù cho có hứng hay không có hứng, con cũng đều bị cô ấy đẩy ngã.
Mỗi lần như vậy con giống như một thiếu nữ bị chà đạp... mà thôi, bỏ qua đi.
Nói chung là, không biết có phải do xui xẻo hay không, mà cô ấy vẫn chưa có một đứa con.
Eris cảm thấy rất lo lắng về chuyện này.
Sau khi về nhà, buổi tối nào con cũng thấy cô ấy bàn bạc với Sylphy.
Mặc dù họ không muốn con biết chuyện để rồi phải phiền lòng, nên là con không biết chi tiết cụ thể ra sao, nhưng con có nghe được câu nói đáng sợ [Phải làm nhiều hơn nữa...].
Nếu như càng hơn nữa... thì con sẽ thân tàn ma dại không sống nổi mất.
Mặc dù nói là vậy, nhưng giúp vợ loại bỏ nỗi bất an cũng là trách nhiệm của một người chồng.
Do vậy nên, con sẽ cố gắng hơn.
Sử dụng mọi kiến thức từ trước tới giờ, từ việc thay đổi chế độ ăn uống, đến tập luyện hằng ngày ra sao... tất cả đều được tiến hành.
Để giúp loại bỏ nỗi bất an của cô ấy.
Bỏ qua những lời bề ngoài này... con cũng không phải là không thích.
Nghe nói mẹ Zenith cũng từng có thời kì vì không có thai mà u sầu.
Bố cũng vì muốn loại bỏ sự bất an, nên chắc cũng phải đã rất nỗ lực.
Đêm nào chắc cũng đánh đêm.
Vì vậy mà Norn mới ra đời, và hiện tại em ấy đang rất chăm chỉ đi học.
... Chuyện Norn để sau nói tiếp.
Có lẽ nỗ lực của chúng con đã có thành quả, Eris đã có thai.
Ngay tháng sau, khi cô ấy đã giảm chế độ tập luyện của mình.
Xem ra nguyên nhân là do mỗi ngày cô ấy tập luyện dữ dội.
Bay nhảy đánh đấm đủ kiểu.
Nếu chỉ mạnh không thôi thì đã có thể có thai, nhưng trong trường hợp của Eris thì cô ấy đã tập luyện với tần suất cực kỳ cao.
Cho dù trứng đã thụ tinh nhưng nếu không bắt được mà bị chảy xuống, thì cũng chẳng lấy làm lạ.
Thế nên Eris đã phải tạm ngừng làm thêm.
Mặc dù cô ấy không thể đi công tác cùng với con , nhưng cô ấy vẫn vui mừng.
Eris vừa xoa cái bụng hơi phồng lên của mình vừa cười khúc khích [hư hư hư].
Thân là một người đã ở bên cô ấy từ khi còn nhỏ, trong lòng con cảm thấy sung sướng vô cùng.
Không biết vì sao mà con thấy Eris trở nên đáng kính...
Ngài Sauros và ngài Philip dưới suối vàng nếu biết được chuyện này chắc sẽ mừng đến chảy nước mắt.
Con đã biết được chuyện Eris mang thai từ khoảng chừng 1 tháng trước.
Hiện tại cái thai đã phải 4 tháng.
Có lẽ bởi ốm nghén, nên thời gian gần đây cô ấy hoạt động ít hơn.
Khi con trở về nhà sau khi công tác xong, thì cái thai đã được 5 tháng.
Nghĩ tới chuyện đến thời kỳ ổn định cô ấy sẽ tập cật lực hơn, làm con thấy lo lắng.
Con đã gửi một lá thư cho Ghyslaine khi mới biết chuyện này.
Ghyslaine hiện tại hẳn rất vất vả.
Bởi vì vua Asura đã bệnh nằm liệt giường trong thời gian dài giờ mới băng hà.
Ariel cũng sẽ lên ngôi sớm thôi.
Hoàng tử đệ nhất Grabell mặc cho những nỗ lực vùng lên, thế nhưng chúng đều không đáng kể.
Việc Ariel thất bại không có tồn tại.
Thế nhưng cuộc chiến loạn sẽ còn kéo dài suốt 2-3 năm, chính vì vậy mà Ghyslaine sẽ không rảnh rỗi để đến được đây.
Sau khi con của Eris ra đời, chúng con sẽ đến ghé thăm Vương quốc Asura.
Nhân tiện đây, Eris chỉ lo nghĩ đặt tên con trai.
Vậy nên là con đã phải bí mật đặt tên con gái.
Dù là con trai hay con gái, chỉ cần đứa trẻ khỏe mạnh là được rồi.
Chuyện của vợ và con con là như vậy.
Công việc, tập luyện, và gia đình...
Mặc dù con không dành được nhiều thời gian cho con cái, nhưng có thể nói mỗi ngày thế này đã là mãn nguyện.
Cuối cùng.
Về ký ức của mẹ Zenith.
Vẫn chưa có dấu hiệu khôi phục.
Đến một lúc nào đó, cảm xúc của mẹ không còn cải thiện.
Mẹ hầu như không nói một từ nào.
Con đã thử hỏi Orsted về tình trạng của mẹ, thế nhưng cách chữa trị vẫn chưa có manh mối.
Nga cả hắn cũng không biết, thì có lẽ không có cách chữa trị...
Mà, cho dù là Orsted, nhưng đây là vòng lặp đầu tiên hắn bắt gặp Zenith trở thành phế nhân, nên không biết cũng phải.
Có lẽ trên thế giới này có tồn tại vật yểm ma lực nào đó có thể dùng để chữa trị cho mẹ.
Con sẽ không bỏ cuộc, con nhất định sẽ tìm được cách chữa trị cho mẹ.
Dù sao thì, con nghĩ mình cũng chỉ có thể từ từ tiến tới.
Bố.
Trước kia, ở Thánh quốc Milis, bố đã trách cứ con.
Rằng con đã mặc kệ mẹ, đi lo cho những cô gái khác.
Mặc dù con không có ý đó, nhưng tình trạng hiện tại của mẹ vẫn đang trì trệ thế này, xin thứ lỗi cho con.
Con sẽ tiếp tục làm những gì mà mình có thể.
Kính thư.
────
Tôi đóng cuốn nhật ký với tiếng bộp.
Mặc dù gọi là nhật ký, nhưng những gì tôi viết giống như một lá thư mà không gửi cho ai cả.
Thế nhưng, khi viết về những việc vừa qua, tôi bỗng cảm thấy có quyết tâm hơn.
Với quyết tâm như vậy trở thành động lực, tôi cử động người.
"Được rồi, đi thôi."
Cảm thấy tràn đầy động lực cho ngày hôm nay, tôi đứng lên.
Trước mặt là ma pháp trận.
Công việc của tôi bắt đầu.