Thất Nghiệp Chuyển Sinh (Mushoku Tensei)

Chương 213: Làng Dorudia lần nữa



Phần 1:

Tóm tắt lại những gì đã xảy ra: Ngài thánh thú quả nhiên không ổn.

Những người sẽ đi đến Đại Sâm Lâm, là tôi, Rinia và Thánh Thú Leo.

Eris mặc dù cũng muốn đi theo, nhưng bởi vì bụng của cô ấy đã lớn quá rồi, nên tôi đã từ chối cô ấy.

Gần đây, vì cô ấy đã mất đi món đồ chơi, mà Eris lại bắt đầu tích tụ căng thẳng.

Nếu như tôi đem cô ấy đến chỗ ở của tộc người thú, khó có thể đảm bảo là cô ấy sẽ không bắt đứa trẻ người thú nào đó về nhà.

Mặt khác, Rinia nằng nặc nói “Tôi không đi đâu, nếu tôi đi, tôi sẽ thành đàn em cho Pursena mất”, nhưng bởi vì tôi cảm thấy chỉ đi một mình thì sẽ thiếu sức thuyết phục, nên là phải có cô nàng đi thuyết phục cùng.

Nói thật thì, đáng ra tôi đã nên viết một lá thư khi triệu hồi Leo.

Tôi đã thất bại.

Mà, mặc dù người thú ai cũng đều ngoan cố, nhưng lần này tôi đã trưởng thành rồi.

Chuyện lần trước sẽ không lặp lại nữa.

Giải thích rõ ràng, đưa cả Thánh Thú và Rinia về.

Tôi quyết định giao chuyện binh đoàn đánh thuê cho Aisha.

Về việc điều hành, vốn dĩ em ấy gần như một mình lo hết, nên cũng không có vấn đề.

Mặc dù thành viên trong binh đoàn coi trọng Rinia, nhưng giờ đây Aisha cũng được coi trọng không kém.

Kể cả khi Rinia có đi công tác một thời gian, thì sẽ chẳng phát sinh vấn đề gì cả.

Nói thật thì, lịch trình làm việc của Orsted làm tôi hơi bối rối.

Vậy nhưng, những chuyện sau này có thể trở thành mầm tai họa, tốt nhất là bây giờ tôi xử lý trước.

Không thì, mọi chuyện sẽ trở nên đầy hỗn loạn.

Chẳng hạn như 1 năm sau, có một đoàn quân người thú bỗng bao vây lấy nhà chúng tôi.

Thế thì sẽ rất phiền phức.

Tôi đã thử thuyết phục, và Orsted trông không có vẻ gì giống như là không thích, thay vào đó thậm chí còn thay Leo chịu trách nhiệm bảo hộ căn nhà trong khi tôi vắng nhà.

Nhờ có sự xuất hiện của tôi, mà việc chuẩn bị cho sau này của hắn tốt hơn những lần lặp trước, thế nên chắc vì vậy mà không thành vấn đề.

Thế vậy nhưng.

Từ ma pháp trận ở tầng hầm văn phòng công ty đến Đại sâm lâm rồi đến làng Dorudia.

Mặc dù tôi muốn đi đến đó, nhưng cái ma pháp trận ở cách khá là xa làng Dorudia.

Bởi vậy, tôi đã quyết định nhờ vả Perugius khi đến thăm ông ta.

Ông ta có thể sẽ biết vị trí di tích đã bị bỏ hoang nào đó ở phía bắc Đại Sâm Lâm.

Phần 2:

Khi tôi tới thăm, Perugius đã có 10 tinh linh và Sylvaril ở bao quanh, và trông vẫn uy nghiêm trang trọng như mọi khi.

Một người thiếu ở đây, do đã bị phái đến chỗ của Ariel làm đại diện.

“Đại Sâm Lâm ư?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Không, ngươi phải tức tốc đi sao?”

“Càng sớm càng tốt ạ.”

Khi Perugius nghe thấy là tôi muốn đi đến Đại Sâm Lâm, ông ta tỏ ra bần thần trong giây lát, sau đó liền lập tức đồng ý.

Tôi đã được bỏ qua kể cả khi tôi dùng ông ta như một dịch vụ taxi.

Quả nhiên ngài Perugius đúng là khoan dung độ lượng.

“Mặc dù nói là vậy, Thánh Thú à… Nó làm ta nhớ lại chuyện cũ không vui chút nào.”

Perugius nhìn Leo, vẻ mặt tỏ sự khó xử.

Mặc dù ông ta vốn hẳn đã biết chuyện tôi triệu hồi ngài thánh thú, nhưng đây là lần đầu tiên cả hai gặp mặt.

Leo khi bị Perugius nhìn chằm chằm, vẫn ngồi yên một chỗ mặt tỏ vẻ hồn nhiên.

Thay vào đó Rinia lại là người tỏ ra căng thẳng.

Nghe nói cô nàng đã cùng Aisha yết kiến một lần rồi, ngay cả vậy mà lần này còn chưa quen sao.

“Mấy ngày hôm trước, em gái tôi đã làm phiền ngài rồi.”

“Không có gì. Ta không có ghét những người thông minh sáng suốt.”

Sau khi đề cao Aisha, Perugius thờ ơ xua xua tay.

Cơ mà, khi thấy ông ta không có vẻ gì như là rất không vui thế này, Aisha hẳn là đã làm rất tốt.

“Lần trước, ta có nghe là con gái ngươi chào đời.”

“Vâng, ngài đã nghe thấy từ Aisha sao?”

“Ừ. Thật tốt, khi đó không phải là đứa con trai tóc xanh lục.”

Perugius nói với giọng dò xét.

“....Vâng. Tôi cảm thấy rất an tâm, khi đứa trẻ không phải là Laplace chuyển sinh.”

Khi tôi trả lời như vậy, Perugius cười ồ lên.

“Ồ, vậy là ngươi đã nghe đến chuyện Laplace chuyển sinh từ Orsted sao?”

“Vâng.”

“Vậy thì ngươi hãy nhớ, nếu như Laplace có chào đời, cho dù là con của ngươi ta cũng sẽ giết chết.”

Perugius cười lộ cả răng.

Thật đáng sợ quá.

“...Với tôi mà nói, chỉ mong là chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”

Về lập trường với Laplace, trong lòng tôi vẫn còn chưa quyết.

Theo như lời Orsted, hắn ta là chí sĩ cuối cùng còn tiếp tục chiến đấu với Hitogami suốt một thời gian dài. Nghe vậy, giống như hắn là đồng chí với tôi vậy.

Thế nhưng, bởi vì bị Nhân Thần đánh bại, sau khi Laplace bị phân tách, hắn đã lừa gạt Ruijerd và trở nên thù địch với Perugius. Đối với tôi hắn là kẻ địch.

Nếu kẻ như vậy sinh ra là con của tôi.

Tôi cũng không biết phải làm gì nữa.

Vậy nhưng, tôi cũng không quá lo lắng.

Theo giọng điệu của Orsted thì dường như hắn đã biết khi nào, ở đâu và ai là người mà Laplace sẽ chuyển sinh vào.

Mặc dù sự xuất hiện của tôi đã làm thay đổi tương lai.

Vậy nhưng số phận của Laplace cũng rất là mạnh mẽ, tôi không nghĩ tương lai sẽ bị ảnh hưởng nhiều.

“Dù sao, ta cũng không muốn mâu thuẫn gì với ngươi. Nhưng chẳng may, nếu Laplace có chào đời, thì đầu tiên ngươi hãy đến bàn bạc nói chuyện với ta.”

Perugius như đang nói lời an ủi, từ ngai vàng đứng dậy.

Mặc dù không biết sẽ bàn bạc nói chuyện gì nữa.

Vậy nhưng, tôi không nghĩ ông ta có dự định bỏ qua Laplace.

Có lẽ việc ông ta không định giết ngay lập tức, là bởi ông ta còn có chút sự yếu mềm.

“Giờ thì, về việc chuẩn bị ma pháp trận dịch chuyển, ngươi nên ở trong phòng chờ thêm lúc nữa.”

Perugius nói vậy xong, liền rời khỏi ngai vàng.

Phần 3:

Phải mất một thời gian để chuẩn bị ma pháp trận dịch chuyển.

Bởi vậy nên, tôi đã định đến chào hỏi Nanahoshi, nhưng cô ấy không ở căn phòng cô ấy thường hay ở.

Cô ấy đã đi đâu vậy, khi tôi hỏi Yuruzu đang đi bộ trên hành lang, có vẻ như trong thời gian này cô ấy đang học cách ứng dụng ma pháp trận dịch chuyển.

Có nhiều thứ cần phải nhớ nên chắc cũng vất vả lắm.

Mặc dù tôi dự định sẽ giúp một tay nếu như có việc…

Tạm thời, tôi sẽ để lại ở đây khoai tây chiên và cơm nắm mặn mà tôi mang từ nhà tới.

Phải ăn nhiều thì mới khỏe mạnh.

Sau đó, tôi quyết định đi đến một căn phòng riêng và chờ đợi ở đó.

Rinia sáng mắt lên khi thấy căn phòng xa hoa, chẳng lâu sau liền nhảy lên chiếc ghế sô pha mềm mại.

“Haa~... Ngoài Boss ra, Aisha cũng chẳng sợ sệt gì hết nya, có thể đứng ngang hàng nói chuyện như vậy nya…”

Rinia vừa rướn người về phía trước vừa nói.

Tôi không biết chính xác Aisha và Perugius đã nói với nhau những gì.

Tôi không nghĩ Aisha có vấn đề gì, Perugius không có vẻ gì là không vui cả.

Nhưng mà, thỉnh thoảng Aisha lại độc mồm độc miệng.

Tôi thấy hơi lo lắng chút.

…Chẳng lẽ lại chuẩn bị trước sao.

“Rinia à, không phải ngang hàng đâu. Chúng ta vẫn còn thấp kém. Aisha được phép ăn nói hơi chút thất lễ, cũng bởi vì ngài Perugius khoan dung độ lượng đấy.”

“Là vậy sao nya? Chẳng lẽ Boss cũng không sợ ngài sếp Long Thần ư? Mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng hắn là một người rất đáng sợ đúng không nya? Dù gì thì Cliff cũng sợ mà nya.”

“Đừng nói nữa! Không có phải như vậy!”

Cô mới là người chẳng biết sợ ấy.

Cuộc nói chuyện ở đây, tất tần tật sẽ đến tai Perugius đấy.

Có khi nào trà được mang tới bị vắt nước bẩn từ khăn lau vào cốc trà rồi không?

Ôi trời ạ…

Trong khi đang ngồi nói chuyện như vậy và chờ đợi, Sylvaril có vẻ hơi cao hứng xuất hiện.

“Perugius-sama là một người rất rộng lượng, và ngài ấy coi Rudeus-sama là một người bạn tốt.”

Cô ấy nói trúng phóc.

Tất nhiên, tôi không có phải được nước lấn tới đâu.

Đừng nghe những gì con mèo ngu xuẩn này nói.

Ôi chà, thật vinh dự khi được ngài Perugius coi là một người bạn.

Mặc dù tôi đưa những lời khen nịnh như vậy, có lẽ do hiển nhiên quá, mà tâm trạng của Sylvaril trông không mấy tốt hơn.

“...Việc chuẩn bị đã hoàn tất, xin hãy đi theo tôi.”

Sylvaril vẫn tỏ ra lạnh lùng, giục chúng tôi ra khỏi phòng.

Được cô ấy dẫn đường, chúng tôi đi đến tầng dưới lòng đất của Thành Không Trung.

Một nơi tối đen giống mê cung mà tôi từng đến hồi còn ở Lục địa Ma.

Ở một trong những căn phòng tối tăm, Perugius và Nanahoshi đang đứng ở đó.

Trước mặt bọn họ, là một ma pháp trận dịch chuyển như thường lệ.

Thế nhưng không rõ vì sao, ma pháp trận này không phát sáng.

Thậm chí nó trông giống như là chưa được kích hoạt.

Trong khi đang nghĩ dụng ý của họ là gì, Nanahoshi hít một hơi sâu và hai tay giơ 1 cái pha lê ma lực.

“Mặc dù đây là thực hành, nhưng hãy cứ làm như mọi khi.”

“Vâng…”

Nanashi nói vậy xong, liền đi tới trước ma pháp trận.

“Rudeus, bước lên đi. Xin lỗi trước nếu chẳng may thất bại.”

Nanahoshi tỏ ra căng thẳng, gọi chúng tôi.

Xem ra, lần này là do Nanahoshi kích hoạt.

Đây là một buổi dạy học sao?

Tôi sẽ không phàn nàn gì. Dù sao chuyện này là do tôi yêu cầu.

“Sylvaril, ngươi đã giao tấm bản đồ chưa?”

“Ôi không, tôi đã quên mất.”

Sau lời nói của Perugius, Sylvaril lấy từ gần ngực một tấm bản đồ, rồi giao cho chúng tôi.

Chúng tôi nhận lấy và nhìn qua nội dung.

Dựa vào chỗ được đánh dấu ở góc bản đồ là địa điểm làng Dorudia, xem ra đây là tấm bản đồ hiển thị vị trí của những di tích dịch chuyển.

Mất nửa ngày để đến làng Dorudia.

Có lẽ là do rừng rậm ở đây chăng, nhìn qua thì trông cũng gần mà.

Hiện tại đưa cho Rinia xem cái đã.

“A, tôi biết nơi này nè nya. Không có gì đâu, gần lắm nya.”

Cô nàng trả lời vậy.

Nên là chắc cũng chả có chuyện gì đâu.

Mặc dù đã rời khỏi nơi đó nhiều năm rồi, tốt hơn vẫn nên nhờ dân địa phương nhỉ.

Cơ mà cô Sylvaril này.

Nếu không ai nói gì, thì chẳng lẽ tôi sẽ không nhận được tấm bản đồ sao.

Thế là không được đâu, cô nham hiểm lắm đó.

Tôi sẽ méc Perugius đó.

“Hãy bắt đầu thôi.”

“Rõ”

Nanahoshi ngồi trên mặt đất, đưa pha lê ma lực tới gần ma pháp trận, và bắt đầu dùng bút viết cái gì đó lên mặt đất.

“Để tránh tình huống xấu, ma pháp trận sẽ chỉ được kích hoạt trong giây lát.

Khi sang bên kia rồi, ngươi tự mình lo liệu hết, được chứ.”

“? …. Vâng.”

Trong khi vẫn còn đang tiến hành kích hoạt, tôi trả lời lại Perugius theo phản xạ.

.... Có quái vật sao?

Không, chờ một chút đã.

Cái thời điểm hiện tại, chẳng lẽ.

“A, Bây giờ là ---”

Rinia đồng thời cũng nhận ra.

Thế nhưng, ngay lúc này Nanahoshi đã chuẩn bị xong xuôi.

Cô ấy đặt pha lê ma lực trên chỗ cô ấy đã dùng bút viết.

Ngay lập tức, ma pháp trận bắt đầu phát sáng mờ nhạt, cơ thể của tôi bị hút vào cái ma pháp trận.

Phần 4:

“Ôi cha!”

Khi nhận ra, tôi thấy người mình đang ngâm trong nước.

Có một ma pháp trận bên dưới phần nước cao đến bụng.

Ma pháp trận sau đó dần mất đi ánh sáng.

“Nya! Bây giờ đang là mùa mưa!”

Rinia vừa hét vừa lôi Leo lên.

Mặc dù Leo vẫn tỏ ra điềm tĩnh trong khi đang bị lôi, vậy nhưng toàn thân cũng đang ướt sũng.

Hành trang cũng đã ướt hết.

Ấy chết, khéo túi bánh tạ lỗi đã bị ướt hết rồi.

Nước ở đây lạnh quá.

Nếu không nhanh đến chỗ nào cạn, thì sẽ bị cảm mất.

À không, chỉ cần giải độc là trị được cảm thôi.

Tôi đi tìm kiếm cầu thang trong khi đang nghĩ vậy, thế nhưng tôi không thể nào thấy cái cầu thang đi lên nào.

Thế tức là…

Khi tôi triệu hồi tinh linh đèn sáng để tìm kiếm khắp phòng, tôi chỉ thấy cầu thang đi xuống.

Xem chừng, đây là tầng cao nhất của di tích.

“Boss, làm gì đó đi.”

“Chờ chút đã nào.”

Tóm lại là, chúng tôi sẽ lên trên.

Mực nước chỉ cao từng này, thì phía trên chắc chắn không có nước.

Trong khi nghĩ vậy, tôi dùng ma thuật hệ đất tạo chỗ đứng trên bức tường, chạm vào trần nhà.

“Dô!”

Tôi phá hủy trần nhà bằng ma thuật, tạo ra một cái lỗ.

Tôi chui ra ngoài.

Mưa trút xuống tầm tã.

Nhìn về phía trước chỉ thấy cây cối cao to dài thành hàng trước mắt, cho dù ngẩng đầu lên cũng không thể thấy bầu trời vì đã bị cành lá che khuất.

Ở bên dưới, là dòng bùn đất đang chảy xiết.

Khu rừng này khiến người ta cảm thấy như đang ở một con sông lớn vậy.

Rõ ràng, đây chính là Đại Sâm Lâm.

Hiện tại, tôi đang ở trên nóc của di tích.

Toàn bộ di tích đã bị chìm trong nước.

“Không xong rồi nya, làm sao đây nya? Tôi đâu có biết chuyện này sẽ xảy ra nya?”

Rinia cũng đã cùng Leo trèo lên đây.

“Chúng ta có thể tiếp tục bằng cách đóng băng dòng nước và bước đi trên đó, hoặc dùng ma thuật tạo ra cái thuyền.”

“Ồ, Boss giỏi quá đi nya.”

“Thế nhưng mà, trời mưa thế này tôi không biết hướng.”

“Thực ra, tôi cũng không biết đường với tình hình này nya.”

Cũng vậy thôi.

Dù sao thì, nước ngập đến tận tầng trên của di tích.

Chắc cũng phải sâu đến 5 mét.

Thậm chí chẳng thể thấy đường mốc gì.

“Phải, phải làm sao bây giờ nya?”

“Vậy là chúng ta phải chờ cho đến khi mùa mưa kết thúc sao?”

“Có hết mùa mưa thì cũng đến mùa động dục thôi nya, lúc đó, cậu có thể sẽ bị dùng làm công cụ giải tỏa dục vọng nya.”

Thì ra là vậy. Mùa động dục.

Kể cả khi có ở trong nhà, tôi không nghĩ mình sẽ nhịn được trong chuyến đi này.

Bây giờ tôi có nên đi không.

Khoan chờ chút, hay là tạm thời quay về, mang theo ma đạo cụ hữu ích ở chỗ Orsted.

“Gâu!”

Lúc này, Leo sủa.

Nó đang ưỡn ngực, ngẩng đầu nhìn tôi.

Có chuyện gì vậy?

“Có thật không ạ nya!”

Rinia đáp lại.

“Gâu!”

“Quả đúng là thánh thú đại nhân nya!”

Leo tiếp tục sủa và Rinia đang hiểu.

May quá, cũng may đưa Rinia đi theo.

Quả nhiên, máy dịch tiếng chó Bowlingual  là thứ không thể thiếu.

“Rinia, sao rồi?”

“Tôi biết đường rồi, cậu hãy chuẩn bị một con thuyền đi nya.”

“Ồ, đã rõ.”

Ngài thánh thú quả là tuyệt vời quá.

Trong khi nghĩ vậy, tôi tạo ra một con thuyền bằng ma thuật hệ đất.

Khi tôi truyền ma lực càng nhiều để tạo ra thuyền thì nó lại càng nặng hơn.

Thế nhưng, nếu tôi giảm cường độ, tôi có thể làm nó nhẹ hơn.

Duy trì cường độ vừa phải khi tạo cấu trúc tổ ong để giữ không khí bên trong từng lỗ nhằm tăng độ nổi của thuyền.

Trong khi vừa làm vừa tính như vậy, tôi đã hoàn thành xong con thuyền sau một giờ.

Một con thuyền nhỏ hình tứ giác trông thô sơ.

Mà, nếu nó nổi được, thì tôi có thể dùng ma lực để làm lực đẩy.

Chắc không có vấn đề gì đâu.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Có ổn không vậy nya… Boss, cậu có đủ ma lực không nya? Trên đường đi đừng để nó chìm nhé nya?”

“Nếu như tôi có mệt, chúng ta có thể trèo lên cái cây nào đó trên đường và nghỉ ở đó.”

Nói vậy xong, tôi ngồi lên chiếc thuyền.

Mặc dù hơi thiếu tính ổn định, nhưng mà chắc nó vẫn di chuyển được theo đúng hướng thôi.

“Ồ, thế thì tôi an tâm rồi nya…”

“Gâu.”

“A, Boss, hình như đằng kia nya.”

“Rõ rồi. Giờ thì, bắt đầu xuất phát thôi.”

Tôi điều khiển dòng nước xung quanh chiếc thuyền nhỏ và bắt đầu di chuyển theo hướng mà Thánh Thú Leo chỉ.

Phần 5:

Hai ngày sau.

Chúng tôi đã đến làng Dorudia.

Về khoảng cách thì cũng không quá xa, nhưng bởi vì trên đường chúng tôi bị ma vật tấn công và bị dòng nước cuốn lệch đi, khiến chúng tôi lạc đường một chút.”

Nếu như mà bị cuốn theo dòng nước đến nhai đạo Thánh Kiếm, tôi sẽ phải lang thang mất khoảng 10 ngày nữa mất.

“Này, mau nhìn kìa!”

“Thánh thú đại nhân đó!”

“Hãy báo cho Gyes-sama!”

Cả làng Dorudia, khi thấy chúng tôi liền trở nên ồn ào.

Các chiến sĩ tập trung lại một khối, xì xầm như thể chúng tôi lỡ chạm vào tổ ong.

Ai cũng đều trang bị vũ khí đầy đủ.

“Là một gã loài người.”

“Chẳng lẽ ngài ấy bị hắn bắt cóc…”

“Cơ mà này, 10 năm trước cũng có 1 vụ bắt cóc động trời.”

Khi con thuyền ngày càng tới gần, những người thú kia càng trở nên cảnh giác hơn.

Cứ như vậy tiến gần, tôi cảm thấy như mình sẽ bị bắt giữ ngay lập tức mà không được mở lời giải thích.

Làm sao bây giờ, khéo tôi lại bị bắt cởi hết quần áo và ném vào tù như hồi trước.

Trong khi tôi còn đang lo lắng, thì Rinia đã đứng lên.

“Hỡi mọi người, con gái của Gyes Dedorudia, Rinia Dedorudia đã trở về rồi nya!”

“Ể?”

Khi nghe thấy Rinia xưng tên, các chiến sĩ liền dừng lại.

Sau đó, khi quan sát kĩ mặt Rinia một hồi, bọn họ liền khụt khịt mũi cùng một lúc.

“Đúng thật, đó là Rinia.”

“Cô ta đã lớn rồi.”

“Đã 12 hay 13 năm không gặp rồi nhỉ?.”

Một bầu không khí hoài niệm.

Và ngay khi tôi còn đang thở phào nhẹ nhõm tưởng như mọi chuyện đã ổn thỏa.

“Ê này! Ta đã nghe Pursena kể hết!”

“Hình như ngươi muốn trở thành thương nhân gì đó!”

“Hãy hoàn thành bổn phận cho làng đi!”

Từng lời chê trách vang lên.

“A, quả nhiên đúng là vậy mà! Boss ơi, quay về! Quay về đi nya!”

Tôi mặc kệ những lời van xin của Rinia và tiếp tục lái đến ngôi làng Dorudia.

Phần 6:

Làng Dorudia so với hồi trước, chẳng thay đổi gì nhiều.

Ngôi làng sống khép kín, rất hiềm khích với người ngoài.

Thế nhưng, lần này có Rinia đi cùng, hơn nữa cũng có vài người nhận ra tôi.

Tôi đã từng tới ngôi làng này 10 năm trước.

Có những đứa trẻ hồi đó giờ đã gia nhập đội chiến sĩ, khi ngửi một cái lập tức nhận ra là tôi.

Có một vài chiến sĩ lão luyện, cũng nhớ rõ những chuyện về tôi hồi trước.

Chẳng hạn như, cái người đã tát nước vào người tôi.

Sau khi cái người đó sinh ra 5 đứa con trong vòng 10 năm, lại cầm vũ khí lần nữa.

Quả là một người tham công tiếc việc.

Dù họ có hoan nghênh tôi, nhưng lại chê trách Rinia.

“Là một người con của tộc trưởng lại đi vứt bỏ trách nhiệm!”

“Ngươi đã làm mất mặt bộ tộc của chúng ta.”

Rinia dần trở nên nhỏ bé hơn và rúc sau lưng tôi núp.

Cô nàng mắt chảy nước mắt nói “Thế nên tôi mới nói là không muốn về mà nya…”

Tất nhiên, việc cô làm cô phải chịu thôi.

Tộc người thú gừ Rinia một lúc, nhưng khi Thánh Thú lắc người rũ khô lông, họ liền quay sang chú ý đến nó.

“Mặc kệ Rinia, Thánh Thú đại nhân kìa!”

“Đúng thế thật, ngài ấy cuối cùng đã trở về!”

“Rốt cuộc, ngài đã ở đâu vậy!”

Sau đó, việc tôi đi cùng ngài Thánh Thú đã trở thành câu chuyện để bàn tán.

Tôi đã ở đâu và làm sao tôi đưa nó về đây được.

Từ những chủ đề đó, những người vốn không biết tôi dần dần nhìn tôi như thể “chẳng lẽ hắn đã bắt ngài ấy” với con mắt hoài nghi.

Cảm giác này thật là giống hồi đó ghê.

Nếu như mà có ai đó nói những câu như là “Cơ mà 10 năm trước, hắn ta cũng mong nhớ Thánh Thú đại nhân.”, nhất định tôi sẽ bị bắt vào nhà lao mất.

Trong khi tôi đang nghĩ vậy, bỗng có tiếng nói lớn bên trong đoàn người.

“Tất cả yên lặng nào nya!”

“Mau giữ trật tự!”

Hai nữ chiến sĩ mèo bước ra.

Tôi đã từng thấy họ.

Họ là con gái của tộc người thú mà tôi từng giải cứu hồi trước.

Là Minitona và Terusena.

Trong khi tỏ ra như những thủ lĩnh và trấn áp những người xung quanh, họ tiến về phía tôi.

“Cãi nhau ở đây cũng vô ích thôi nya!”

“Đầu tiên hãy tới nhà tộc trưởng để làm rõ ngọn nguồn! Mau mau tránh đường!”

Và như vậy tôi đã bị dẫn tới nhà Gyes.

Phần 7:

Gyes giờ đã trở thành tộc trưởng.

Tộc trưởng tiền nhiệm Gustav, mấy năm trước vào mùa mưa vì chiến đấu với ma vật mà bị thương nặng, nên đã rút lui.

Hiện tại, khi đã giao lại ngôi làng cho Gyes, xem ra ông ta đang sống yên bình ở một ngôi làng khác.

Có lẽ bởi vì thế, nên bây giờ tôi thấy Gyes có vẻ khá uy nghiêm.

Khi so với hồi lần đầu gặp nhau, anh ta giờ trông trầm tĩnh hơn.

Nếu là vậy, chắc là tôi sẽ không bị buộc tội oan ngay tại chỗ đâu.

Khi đã an tâm bởi điều đó, tôi lôi ra hộp quà chứa thịt hun khói mà tôi đã mua ở Sharia, và bắt đầu giải thích tình hình.

Chuyện phải chiến đấu với một kẻ địch hùng mạnh.

Chuyện để có thể chiến đấu với kẻ đó mà không phải lo lắng, tôi đã triệu hồi một sinh vật để bảo vệ gia đình.

Sau đó, chuyện ngài Thánh Thú bỗng xuất hiện.

Và chuyện ngài Thánh Thú trở thành ma thú thủ hộ của nhà chúng tôi.

Sau khi anh ta lắng nghe xong, Gyes tỏ ra vẻ khó chịu.

“Quả thật đúng là, khó có thể tin được.”

Đúng thế thật.

Tôi cũng đã rất ngạc nhiên khi Thánh Thú Leo tự dưng xuất hiện.

“Gâu!”

“Nhưng mà, Thánh Thú đại nhân cũng đã kể như vậy.”

Mặc dù không biết là nó đang nói gì, nhưng ngài Thánh Thú đang ngồi nghiêm chỉnh ở phía bên trái của tôi, chắc là đang nói đỡ cho tôi nhiều lắm.”

“Thánh Thú đại nhân vừa mới nói rằng『Thức ăn ở nhà cậu ta rất ngon 』 ?”

“Hả?”

“Tôi đùa thôi. Ngài ấy nói là『Biết việc cần phải làm, là đi theo con gái cậu ta 』”

Gyes một bên thở dài một bên nói.

Đùa thôi ư.

Gyes này, kể từ khi nào anh bắt đầu biết đùa vậy…

Cơ mà, con gái tôi.

Là Lucy, à không, Lara ư.

Leo lúc nào cũng bám theo Lara.

Theo như tôi thấy, thì nó quyết không chịu rời khỏi giường cũi của Lara ngay cả khi chả có chuyện gì cả.

Orsted cũng từng nói “Lara là một đứa trẻ đặc biệt.”

“Gâu!”

“Ồ, là số phận sao?”

Gyes nhìn về phía Leo, và nói về chuyện gì đó.

Thế nhưng bởi vì Leo chỉ toàn nói nhỏ giọt, tôi nghe không hiểu.

“Rinia, giúp tôi phiên dịch được không?”

“Hử? Được nya.”

Tôi nhờ Rinia, người có thể hiểu cuộc hội thoại này, đang ngồi phía bên phải tôi phiên dịch giúp.

“Đúng thật, cứ sau 100 năm kể từ khi Thánh Thú đại nhân ra đời, sẽ trợ giúp những người giải cứu thế giới… Mặc dù đúng là có truyền thuyết đó.”

"Gâu! (Ê ngươi, sứ mệnh của bộ tộc Dorudia là gì nya!)”

“Sứ mệnh của bộ tộc Dorudia, là bảo vệ Thánh Thú đại nhân, trước khi vị cứu tinh xuất hiện.”

“Gâu! (Bổn tọa đã tìm ra rồi nya, con gái của cậu ta sẽ là vị cứu tinh!)”

“Quả thực, điều đó không có sai. Thế nhưng, tôi chưa từng nghe thấy rằng, có người cha của vị cứu tinh lại triệu hồi Thánh Thú đại nhân, để bảo vệ cho đứa trẻ sơ sinh…”

Trong đầu Rinia, ngài Thánh Thú đang dùng từ bổn tọa để tự xưng bản thân

Làm tôi nhớ đến tên Ma Vương cơ bắp.

Cơ mà này, con gái của tôi là vị cứu tinh ư.

Lara với khuôn mặt ngộ nghĩnh đó mà là vị cứu tinh.

Mặc dù trước kia Orsted cũng từng nói điều tương tự…

Là vậy sau…

Tôi không cảm thấy hiểu lắm.

Có lẽ từ nhỏ nên bắt đầu cho học quyền pháp các loại chăng.

Cha truyền con nối.

“Gâu gâu, gâu gâu gâu! (Trong truyền thuyết, trước khi đến tuổi trưởng thành, vị cứu tinh cũng có thể chết đấy! Đến lúc đó, thì chúng ta tính sao hả?)”

“... Theo như truyền thuyết, nếu như vị cứu thế tử vong, thì cây thánh sẽ héo rũ, Thánh Thú đại nhân cũng sẽ suy kiệt dần mà chết.”

“Gừ~! (Chủ nhân của ta đang bị theo dõi! Tên kia, ngươi muốn giết bổn tọa hay sao!)”

“... Không, tuyệt đối tôi không có ý định đó.”

“Gâu! (Nói như vậy, thì không có vấn đề gì nhé!)”

Gyes nhăn mặt.

Sau đó, với vẻ không vui, anh ta trừng mắt nhìn Rinia đang phiên dịch.

Rinia lại rúc trốn sau lưng tôi.

Dừng lại đi nào, tôi muốn có người phiên dịch, chứ cô lại đi dịch một cách kì cục như vậy.

Tội do mình làm, bản thân mình chịu thôi.

Lúc này, Gyes lên tiếng.

“Rinia, có thật như lời Thánh Thú đại nhân nói?”

“V, vâng ạ nya. Quả thực Thánh Thú đại nhân đang bảo vệ cho con của Boss… Rudeus-dono.”

Thật hiếm khi được thấy Rinia dùng kính ngữ.

Cái cô gái bất lương không sợ trời sợ đất ở Sharia, cũng phải sợ bố mình nhỉ.

“Con gái của loài người ư… Từ khi Thánh Thú đại nhân được sinh ra đến nay đã 20 năm, đáng lẽ còn 80 năm nữa…”

“Bởi vì nó là đứa trẻ nửa người nửa ma tộc. Con nghĩ nó sẽ sống rất lâu nya.”

“Đúng vậy, thì ra thế, là ma tộc thì cũng có khả năng…”

Gyes khoanh tay nghĩ ngợi.

Trong 10 năm qua, Gyes cũng đã có khuôn mặt suy tư rồi.

Mớii 10 năm về trước, anh ta lúc đó như là một thann niên chẳng suy nghĩ gì mà cứ xông lên phía trước.

Thế nhưng, bây giờ nhìn lại anh ta trông điềm tĩnh hơn nhiều.

Liệu người thú, ai qua 30 cũng đều trở nên điềm tĩnh chăng.

Lúc này, có hai thanh niên đang đứng sau lưng Gyes hô to.

“Ma tộc sao có thể là vị cứu tinh nya!”

“Hắn nói hắn đã dùng ma thuật triệu hồi để triệu hồi ngài ấy, nhất định là Thánh Thú đại nhân đã bị hắn lừa gạt bằng thứ ma thuật kỳ quái nào đó!”

Minitona và Terusena thoạt nhìn trông giống Gyes ngày xưa.

Thật là kì cục, cái hồi ngày đó, bọn họ còn không tiếc lời cảm tạ tôi cứu giúp… chẳng lẽ họ đã bị nhiễm tật của người thú sao?

Tạm gạt hai người họ một bên.

Đúng thật, tôi đã dùng ma pháp trận do Orsted làm để triệu hồi Leo.

Cái ma pháp trận đó, đúng là có một loại thuật thức được thêm vào để thú được triệu hồi tuyệt đối phục tùng tôi.

Bởi vì Leo đã bị ảnh hưởng bởi ma thuật đó, nên mới cho rằng con gái tôi chính là vị cứu tinh.

“Cái này khả năng rất thấp,

Nếu mà nói như vậy, thì Rudeus-dono đã không đến làng chúng ta.

Hiện tại chỗ ở của Rudeus-dono, và Đại Sâm Lâm đều nằm cách nhau ở phía bên kia của thế giới.

Đây không phải là nơi dễ dàng xuất thủ, nếu như cậu ta có cảm thấy tội lỗi trong lòng, thì cậu ta đã có thể che giấu được chuyện này mà chúng ta không hề hay biết.”

“Q, quả là như vậy thật.”

Không hẳn vậy đâu.

...Xin phép được nói, thực ra tôi vốn đã quên béng đi mất.

Rất là xin lỗi.

“Về chuyện của Thánh Thú đại nhân, nói chung tạm thời là ổn.”

“Như thế thì có được không?”

“Thánh Thú đại nhân đã nói vậy, thì chúng ta cũng chỉ có thể tuân theo thôi.”

“Gâu!”

Leo tỏ ra như thể đó là điều hiển nhiên, rồi ngả đầu vào đùi của tôi.

Khi tôi xoa đầu theo phản xạ, nó để lộ ra vẻ mặt khoái chí.

Mặc dù Minitona và Terusena trông giống như muốn nói rằng là “Ngươi đang làm gì thế hả!”, nhưng mà cứ kệ họ thôi.

Cho dù vậy, chẳng phải ngài Thánh Thú đã nói là không có vấn đề gì rồi sao.

Dù sao thì, Rinia đã nói lại như vậy mà đúng không.

Cơ mà nhớ lại, Ghyslaine cũng nói những điều tương tự.

“Thế nhưng mà Rudeus-dono,

Tạm thời… xem nào, tầm 15 năm sau.

Khi đứa con gái của Rudeus-dono đã trưởng thành, xin cậu hãy đưa đến đây.

Tôi sẽ làm theo như truyền thống, tiến hành nghi lễ cây thánh.

Mặc dù chuyến đi một chiều đến đây sẽ phải mất một năm khổ cực, nhưng tôi vẫn phải xin cậu.

Bởi vì chúng tôi cũng có trách nhiệm của mình.”

“Tôi hiểu rồi.”

Nghi lễ ư.

Mặc dù không biết cụ thể thế nào, nhưng chắc là chuyện hình thức.

Tôi phải nhớ kĩ thôi.

15 năm sau kể từ lúc này, Lara sẽ được tiến hành lễ đến tuổi trưởng thành.

.... Phải viết vào nhật ký để tránh quên.

Vậy tóm lại là, chuyện của Leo coi như đã ổn thỏa rồi.

Quả là nhanh gọn.

Tôi an tâm thở ra một hơi, hai vai cũng thả lỏng.

Bầu không khí trong phòng đã trở nên thoải mái hơn.

Lúc này, Gyes bỗng nhìn về phía Rinia.

Rinia giật bắn cả người vì sợ.

“Giờ thì, về Rinia… tại sao con mèo hoang nhà tôi lại đi cùng Rudeus-dono?”

“À, về chuyện này, cô ấy mặc dù muốn làm ăn kinh doanh, nhưng kết quả là mượn rất nhiều…”

“Kết quả là cậu ấy nhờ vả con nya!”

Rinia bật nhảy và chặn lời tôi.

“Thực ra là, con đã nghĩ đến việc tách rời Pursena để tự mình khởi nghiệp, nhưng rồi một ngày nọ như thể có cái gì từ trên trời rơi xuống chỉ đường con vậy nya, con đi theo nó, và khi tới thành phố ma pháp Sharia, thứ đang chờ đợi con ở ngay trước mắt chính là Thánh Thú đại nhân không thể nhầm lẫn vào đâu được đó! Con đã nghĩ quả đúng là vậy nya, con đã được dẫn tới chỗ đó, con đã được ông trời giao phó trọng trách chăm sóc Thánh Thú đại nhân! Con đồng thời cũng không có quên sứ mệnh của làng Dorudia, thay vào đó ngược lại, con đã không trở về làng vì sứ mệnh của mình, mà là để hoàn thành nghĩa vụ của một chiến sĩ làng Dorudia nya!”

Hết xảy luôn.

Làm sao mà cô có thể nói dối không chớp mắt được như vậy.

Không chừng cô nàng đã tính trước từ lâu rồi.

Mặc dù Gyes trông vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng Minitona và Terusena thì đã tin sái cổ rồi.

Tôi đã từng xem thường anh ta, nhưng giờ đây tôi không khỏi nhìn anh ta bằng ánh mắt kính trọng.

Mấy cô gái này thật là đơn giản.

Thế nhưng, nếu như ta khinh người khác thì sẽ giậm chân tại chỗ, kính trọng người khác thì sẽ trưởng thành.... tôi có từng đọc trong cuốn manga nào đó nói về chuyện này.

Tìm ra ưu điểm của một người thấp kém, cũng có thể giúp ta trưởng thành.

… Mà, dù sao thì nói dối cũng là điều không tốt.

“Chú Gyes à, cô ấy, đúng là có làm ăn kinh doanh, nhưng kết quả là phải chịu một khoản nợ lớn, cũng vì vậy mà cháu đã phải gánh nợ cho cô ấy khi cô ấy bị bán làm nô lệ. Mà, thực ra cô ấy chỉ cần trả nửa số tiền đang nợ cho cháu mà thôi.”

“Thì ra là vậy.”

“Nya! Boss, đừng kể cho họ sự thật!”

Vẻ mặt của Minitona và Terusena, lập tức chuyển sang khinh thường.

“Bây giờ để trả nợ, cô ấy đang làm việc cho cháu.”

“Nói như vậy… con bé đang là nô lệ của Rudeus-dono?”

Hừm.

Nghĩ lại thì, Rinia là con gái của Gyes.

Khi nghe thấy việc con gái mình thành nô lệ của một gã đàn ông, là một người cha thì sẽ nghĩ gì đây.

Với tôi thì, nếu như Lucy bị trở thành nô lệ, tôi sẽ biến gã chủ nhân thành một cái xác vô hồn, tốt nhất gạt chuyện này sang một bên vậy.

À không, nhưng mà nói dối là điều không tốt.

“Chuyện này, đúng thật là vậy… Thế nhưng, cháu tuyệt đối không có đối xử với cô ấy như một nô lệ. Cháu chỉ là một người bạn đang giúp cô ấy tái hòa nhập lại với xã hội mà thôi…”

“Không, đó không phải là điều quan trọng. Sau khi con bé đó từ bỏ sứ mệnh của mình để bỏ đi kiếm tiền, khiến Rudeus-dono, người anh hùng của bộ tộc chúng tôi phải đi gánh khoản nợ trên lưng hộ, quả thật đúng là nỗi hổ thẹn cho cả danh tiếng của bộ tộc. Cậu có thể tùy ý thích làm gì con bé đó thì cứ làm.”

Ố.

Gyes à, đã lâu không gặp, anh đã trở thành một người đàn ông hiểu lý lẽ rồi sao.

Không phải, cái vẻ mặt kia, là vẻ mặt đau đớn trước nỗi thất bại của con gái mình ư?

“Cha à, cha không thấy quá đáng hay sao nya? Con đây, cũng đã phải chịu khổ cực lắm chứ. Suýt chút nữa đã trở thành nô lệ tình dục cho gã quý tộc biến thái nào đó rồi…”

“Đúng thật, Rudeus-dono từ nhỏ đã là một người tràn trề sinh lực.

Nên là khi mùa động dục sắp tới bắt đầu, cậu hãy tùy ý sử dụng Rinia lúc đó.”

“Nya! Cha nghĩ trinh tiết của con gái mình là thứ gì vậy?”

Đáp lại Rinia đang liên tục thay phiên giơ nắm đấm ở tay trái rồi tay phải lên đầu, Gyes trừng mắt nhìn cô nàng.

Sau đó anh ta liền to tiếng quở trách.

“Câm miệng. Nếu ngươi là người của làng Dorudia, hãy dùng thân thể mình để bù đắp.”

“U...ư… Con, con biết rồi nya… Là do con không ngoan nya…”

Trong nháy mắt Rinia liền thu nhỏ mình và trốn về phía sau lưng tôi.

Trốn không thôi thì được, nhưng đừng có dí cái bộ ngực đó vào người tôi.

Dù có đến mùa động dục tôi cũng không có động đến cô đâu.

“Bất luận ra sao, Thánh Thú đại nhân cũng cần được chăm sóc, và bộ tộc của tôi cũng không có đủ tiền để trả nợ của Rinia. Cậu hãy mang về nhà mình.”

“Được rồi.”

Chăm sóc ư.

Mặc dù tôi nghĩ Leo không cần được chăm sóc, nhưng dù sao đi nữa đây cũng là sứ mệnh của tộc Dorudia.

Nếu họ muốn tôi chăm sóc nó, tôi cũng không có lý do gì để mà từ chối.

Theo tôi thấy, hiện tại, nếu để Rinia lại ở làng thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp.

Dù sao binh đoàn đánh thuê kia cũng chỉ vừa mới đi vào quỹ đạo.

“Thế nhưng, nếu để Rinia một mình, chúng tôi cũng không lấy làm an tâm.”

“Đúng là vậy nhỉ.”

“Boss, đáng ra cậu không nên đồng tình chứ nya…”

Mặc dù Rinia tỏ ra đáng thương và nói vậy, thế nhưng tôi hiểu được phần nào nỗi lòng của Gyes.

Đáng ra Rinia không phải là một người con hư hỏng mới đúng, thế nhưng gần đây cô nàng càng ngày càng đi theo hướng sa đọa.

“Ai đó khác… đúng rồi, sao cậu không chọn Minitona hoặc Terusena đây làm người chăm sóc ngài ấy?”

Vừa nói dứt lời xong, Minitona và Terusena liền tiến về phía trước.

Cả hai người họ xem ra đều đang mặc trang phục của chiến sĩ người thú.

Áo giáp bằng da với thanh kiếm dày nặng.

Cơ thể cường tráng cùng với bộ ngực khủng.

Mặc dù lúc còn nhỏ bộ ngực của họ cũng lớn, nhưng giờ thì đã trở nên lớn hơn nhiều.

Người thú đúng là tộc người dành cho những người thích ngực bự.

“Tôi sẽ đi nya.”

“Không, là tôi đi.”

“Tôi kiếm thuật giỏi hơn và suy nghĩ cũng thông minh hơn.”

“Dối trá. Mặc dù chúng ta cùng học chung một trường ở Sa Thạch cảng, nhưng thành tích của tôi còn hơn cậu nhiều.”

Mấy cô muốn làm người chăm sóc cho ngài Thánh Thú nhiều đến vậy sao.

Nếu như một trong số họ rời khỏi nơi này 15 năm, thì cơ hội trở thành tộc trưởng chẳng phải sẽ gần như là tiêu tùng sao.

Hay là, trở thành người chăm sóc cho ngài Thánh Thú còn vinh dự hơn cả việc làm tộc trưởng chăng.

“Terusena đúng là có thành tích ma thuật tốt hơn, nhưng về phần còn lại tôi giỏi hơn nhiều.”

“Làm gì có chuyện đó, Tona nói dối.”

“Người nói dối mới là Terusena ấy.”

Hai người họ cạnh tranh nhau và cãi nhau giống hệt Rinia và Pursena 5 năm trước vậy.

A.

Nhắc đến cô nàng.

“Pursena vẫn chưa về đây sao?”

Ngay khi nghe thấy tôi nói, gương mặt của Gyes liền lộ ra sự đau khổ.

Phần 8:

Nơi mà tôi đang được dẫn đến là một tòa nhà nằm ở một góc của ngôi làng.

Tôi cảm thấy hoài niệm khi tới tòa nhà đó.

Rất là hoài niệm.

Trước kia tôi đã từng ở đó một thời gian.

Bên trong khá là thoải mái.

Mặc dù tôi đã từng ở chung phòng với một gã trung niên mặt khỉ, vậy nhưng cũng thấy rất thoải mái ở đó.

Đặc biệt an ninh ở đây rất nghiêm ngặt.

Nói ngắn gọn, đây là nhà tù.

Có vẻ như Rinia đã từng có trải nghiệm không được tốt với tòa nhà này nên là cô nàng không chịu đi vào trong.

“...”

Pursena, đang nằm trên một chiếc giường, trông khá luộm thuộm.

Không giống như tôi, hồi trước bị lột trần, vậy nhưng bộ đồ đó cũng khá là hở hang.

Một chiếc áo sơmi mỏng thiếu sắc, cùng với chiếc quần sooc.

Trong khi ăn mặc như vậy, cô nàng chĩa lưng về phía song sắt, đồng thời đưa tay vào quần, và gãi phần gốc của đuôi.

Hành động chả có một chút nào giống con gái cả.

“Này, Pursena, mau dậy đi.”

“Ư-, không ăn được nữa…”

Nghe thấy Gyes gọi, cô nàng vừa nói mớ trả lời, vừa vẫy đuôi.

“Đã đến giờ ăn rồi.”

“...Hử!”

Sau đó, cô nàng rung người một cái, và ngồi dậy.

“Hư a…”

Khi cô nàng đang giãn cơ người, chiếc áo sơ mi mỏng đó cũng bị bộ ngực làm giãn theo.

Vẫn lớn như xưa.

Trông chật chội làm sao.

Thật là hại mắt quá.

Hại mắt tới nỗi không gì có thể chữa được.

“Ủa? Ngửi đâu có thấy mùi gạo.”

Cô nàng vừa khụt khịt mũi, vừa nhìn bốn phía trong khi còn đang buồn ngủ.

Và rồi để ý đến bên này.

“Pursena, có người đến thăm này”

Pursena đang ở trong phòng giam với vẻ đờ đẫn trên mặt.

Thế nhưng, khi nhìn thấy tôi, cô nàng liền nhảy đến cái song sắt nói.

“Boss! Không phải đâu, tôi vô tội! Xin cậu hãy cứu tôi với!”

Tôi ngây người khi nhìn thấy Pursena nắm lấy cái song sắt kêu than.

Gyes thở dài một hơi.