Phần 1:
Trận chiến tĩnh lặng bắt đầu.
Mặc dù không muốn phải chiến đấu, nhưng tôi không thể để bản thân do dự một khi trận chiến bắt đầu.
Tôi bật công tắc trong đầu.
“Huô ô ô ô ô!”
Zanoba xông lên trước.
Dù đối thủ là một trong Thất Đại Liệt Cường, nhưng Zanoba đã hoàn toàn quên béng điều này.
Chẳng chút kỹ thuật nào, cậu ta cứ chỉ chạy thẳng tắp và tấn công lung tung.
Cây gậy club tạo nên tiếng gió vù hướng thẳng đến thẳng Tử Thần.
Tử Thần dễ dàng né tránh.
Thế nhưng, tôi đã thấy trước được chuyện Zanoba sẽ tấn công hụt.
Đòn tấn công của Zanoba là một đòn nhất kích tất sát.
Chỉ cần trúng một đòn thôi sẽ gây tổn thương trí mạng, nhưng tỉ lệ trúng đòn lại rất thấp.
Nhiệm vụ của tôi là dẫn dắt đòn tấn công của cậu ta trúng mục tiêu.
Tôi lập tức thi triển đầm lầy ngay chỗ Tử Thần chuẩn bị né tránh đến.
“Ủa?”
Chân của Tử Thần rơi trúng đống bùn nhầy và hắn mất thế cân bằng.
“[Băng Kích]”
Ngay lúc này, ma thuật của Roxy được tung ra vào chỗ đó.
Trong nháy mắt Tử Thần dùng kiếm của mình để quệt đòn tấn công đó, nhưng thế đứng của hắn càng mất cân bằng hơn.
Zanoba tấn công lần nữa như thể không cho hắn lấy một cơ hội.
Đến cả ma vương bất tử cũng không thể nào nhúc nhích được trước thứ sức mạnh phi thường đó.
Đòn tấn công đầy uy lực không chút nhân nhượng này tạo nên một cái lỗ lớn dưới mặt sàn của thềm nghỉ cầu thang.
Nhưng đúng như dự đoán, Tử Thần cũng tránh được đòn tấn công.
Thế nhưng, dù trong mắt ai đi nữa, ai cũng thấy rõ hiện tại hắn không thể chuyển từ thủ sang công.
Mông hắn đang chạm mặt đất cứng, nhưng chân hắn thì không.
Mũi kiếm của hắn đang chĩa về hướng khác, và khuỷu tay trái của hắn đang chống mặt đất.
Bây giờ là lúc để tấn công.
Lúc này đây trên mặt của Tử Thần lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Sao chuyện này, lại có thể…”
Nghe thấy câu lẩm bẩm đó, tôi đã chuẩn bị truy kích tới cùng.
Tôi ra hiệu bằng mắt cho Roxy và cô ấy bước về phía trước một bước.
Zanoba cũng chuẩn bị tung một đòn trí mạng đến Tử Thần.
Tôi giơ hai tay về phía Tử Thần.
Nếu Zanoba tấn công trúng thì tốt quá.
Còn nếu trượt, tôi sẽ sử dụng mắt tiên đoán để thấy hướng né tránh của hắn, và phóng Điện Kích ở đó.
Lúc hắn bị tê dại, tôi sẽ sử dụng ma đạo cụ ở tay trái để phóng ra nham đạn pháo kết liễu hắn.
Cho dù hắn có tránh được tiếp, Roxy sẽ tiếp tục kiềm chế, phá tan thế đứng của hắn cho đến khi đòn tấn công trúng hắn.
Tuy chúng tôi với hắn chưa nói gì với nhau kể từ lúc bắt đầu, nhưng hiện giờ tình thế bắt buộc phải liên tục tấn công hắn đến chết mới thôi.
Đối thủ hiện giờ như cá nằm trên thớt.
“Ựa!”
Tử Thần nhận trúng đòn của Zanoba.
Thế nhưng, có một cảnh tượng không thể nào tin được xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Tử Thần đã tiếp nhận đòn của cậu ta.
Thứ sức mạnh phi thường của Zanoba.
Đã bị, bàn tay đó đỡ lấy cây gậy.
Sức lực của hắn thật là khủng khiếp. Quả nhiên, chuyện hắn thuộc một trong Thất Đại Liệt Cường không phải là giả.
Thế nhưng, ngay lúc này đây.
Cái cảnh cánh tay tiếp nhận đòn tấn công bị gẫy, đã phản chiếu vào trong mắt của tôi.
Chiếu tướng rồi.
“Zanoba, mau tránh ra!”
Tôi quát lên, và Zanoba nhảy sang phía bên cạnh dễ như bỡn.
Từ tay phải của tôi, một tia điện tím được phóng ra.
Tia điện phát ra tiếng xoẹt bay thẳng đến Tử Thần.
Trúng phóc.
Tử Thần toàn thân bị tê liệt, đang kiệt sức nằm xuống.
Cái bộ mặt đầu lâu đó đang hướng về phía này.
Bộ mặt đó trông như là chưa hiểu chuyện gì mới diễn ra.
Cho dù đấu khí có thể giúp hắn phòng ngự trước điện kích, nhưng cả người hắn vẫn sẽ bị tê liệt.
Đòn cuối cùng.
Tôi dồn ma lực vào bộ phận ma đạo khải ở cánh tay trái để chuẩn bị phóng ra đống nham đạn pháo.
“Shotgun. Khởi động.”
Nham đạn pháo có thể nói là vương cấp, thậm chí là đế cấp, đang bay chi chít đến Tử Thần.
Loại ma thuật ngay cả Orsted cũng phải công nhận, nham đạn pháo, đòn tất sát mạnh nhất của tôi.
Nếu trúng mục tiêu, uy lực của nó đủ đến khiến một kẻ như Orsted bị thương.
Ở tư thế đó, và thời điểm này.
Tử Thần không đời nào có thể tránh né được, và cho dù hắn không chết khi bị bắn trúng, thì cũng nhất định trọng thương nặng.
Chiến thắng ở ngay trước mắt.
“....Hử?”
Ngay khi tôi đang nghĩ như vậy.
Đám nham đạn pháo đã biến mất vào trong không khí.
Chúng biến thành những hạt cát và rơi xuống người Tử Thần.
Tôi không hiểu nổi nữa.
“A, ngài tới cứu ta sao! Tử Thần-sama!”
Randolph nhìn về sau lưng tôi trong khi đang nói vậy.
“!”
Kẻ địch khác ư!?
Tử Thần ư?
Vậy kẻ tôi đang chiến đấu là ai chứ!?
Tôi đã bị lừa kể từ lần đầu hắn tự giới thiệu bản thân sao!?
Tôi quay người lại.
Không có ai cả.
Chỉ có những bậc thang được ánh trăng chiếu sáng xuống.
“Rudi!”
Khi Roxy kêu lên, tôi đã bị đánh bay.
Tôi có thể thấy mái tóc màu xanh dương nhạt ở gần vùng hông.
Tôi đã bị đánh bay bởi Roxy.
Trước khi tự thắc mắc tại sao, tôi chuyển sang tư thế để ôm Roxy trong khi còn đang bị bay trên không trung.
Tôi lăn xuống những bậc thang bằng lưng mình.
Ma đạo khải phát ra tiếng leng keng, và tôi rơi xuống sàn nhà.
May là không bị thương gì.
“Ủa…”
Tôi chống người dậy và ngẩng đầu nhìn lên trên những bậc cầu thang.
Tôi thấy được Zanoba vẫn còn đang bàng hoàng chưa biết chuyện gì mới xảy ra, và tên [Tử Thần] vẫn còn đang ở tư thế vừa vung kiếm xong.
Tử Thần đứng đó như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.
Hắn chẳng phải đang bị tê liệt bởi điện kích sao?
Và không phải hắn vừa mới mất thế đứng sao?
Thật quá kỳ quái, tại sao vậy chứ.
“Rudeus-sama à, Tử Thần lúc nào cũng đứng đằng sau cậu đó.”
Hắn vừa tỏ ra ung dung, vừa ung dung nói vậy.
Ngay lúc này, tôi bắt đầu hiểu được tình hình.
Tất cả chỉ là diễn kịch.
Cả cái việc bị tê liệt bởi điện kích và mất thế đứng, tất cả đều là cố ý hết.
Để hắn làm tôi mất cảnh giác quay lưng về đằng trước…
A, chết tiệt, tôi đã để sơ suất.
Orsted đã dặn từ trước là Randolph sẽ chiến đấu theo phương thức này cơ mà.
Tôi vốn không hề có ý định để mất cảnh giác…
Vậy cơ mà, cái chuyện vừa rồi.
Đống nham đạn pháo biến mất là sao chứ.
À, tôi có nhớ.
Chuyện vừa rồi y hệt như hồi phải chiến đấu với con Hydra ma thạch.
Điều này có nghĩa là…
“Là hấp ma thạch ư?”
“Ôi chao, mới dùng một lần mà đã bị lật tẩy rồi… quả đúng là danh bất hư truyền, ta không thể khinh thường được.”
Tử Thần nói vậy xong, hắn giơ lòng bàn tay của mình ra.
Trên lòng bàn tay đã được đeo găng tay bảo vệ bằng da, có gắn hấp ma thạch.
Mặc dù trước đó tôi không để ý, nhưng chắc là nó đã hấp thụ nham đạn pháo.
Tôi chưa từng biết chuyện trên tay hắn có thứ này…
Cơ mà, cái hấp ma thạch đó, chắc không phải là thứ tôi từng mang về từ Begaritto đâu nhỉ…
Vì hắn là một kỵ sĩ của Vương quốc Vương Long, nên việc hắn có trong tay thứ như thế này cũng không lạ lắm.
Hơn nữa, ngay cả Orsted cũng không biết đến chuyện hắn có thứ này.
Thôi kệ vậy.
Tuy rằng tôi đã hơi bất cẩn, nhưng dù gì thì việc đánh thắng một trong Thất Đại Liệt Cường vốn không phải là việc đơn giản.
Tuy nó sẽ làm vô hiệu hóa ma thuật và gây khó khăn trong lúc chiến đấu, thế nhưng tôi biết đặc tính của hấp ma thạch cụ thể ra sao.
Viên hấp ma thạch phải được giơ về đúng hướng, và chỉ khi ma lực được truyền vào nó thì nó mới khởi động.
Thế tức là, chỉ cần không đứng đối diện với lòng bàn tay.
Đi vòng quanh về phía sau thì sao.
Thế nhưng thềm nghỉ cầu thang ở đây rất hẹp nên việc đó sẽ rất khó…
Vậy nhưng, có ba người ở đây rồi thì không gì không làm được.
Hiện tại, có vẻ như hắn chỉ có duy nhất một viên hấp ma thạch. Nếu Roxy và tôi thi triển ma thuật đồng thời từ đằng trước và đằng sau lưng hắn, cộng với Zanoba liên tục tấn công hắn…
Không, chắc không thể đơn giản thế được.
Thế vậy nhưng, dù không có tác dụng, thì tôi có thể thử cách khác.
Try and Error.
Thử cho đến khi nào đúng thì thôi.
“Roxy, em hãy đi vòng về phía sau Zanoba nhé.”
“...”
Cô ấy không đáp lại.
Cơ mà, tại sao Roxy lúc ngã tới giờ không cử động.
Tay của tôi cảm thấy hơi ướt.
Ở gần vùng vai, có cảm giác gì đó không đúng.
“...Ủa?”
Đây là.
Máu ư.
“Roxy...đây… không thể nào đâu nhỉ?”
Áo choàng của Roxy có một vết cắt, và dòng máu đỏ đang chảy xuống từ sau lớp áo choàng.
Tim tôi không ngừng đập mạnh.
Tôi bỗng hồi tưởng về cái cảnh tượng ngày trước.
Hình dáng của người đàn ông đã vì đẩy tôi ra mà phải bỏ mạng.
Người đàn ông ngã xuống mặt đất không nhúc nhích gì đó.
Paul.
Trước giây phút cuối cùng của cuộc đời… Paul đã lao đến chỗ tôi.
Lúc này giống như Paul vậy.
Roxy…!
Tại sao lại thế chứ?
Không thể thế được.
“Em chỉ đang đùa thôi phải không! Roxy!”
“...Không phải đang đùa đâu, anh đừng sờ đến vết thương nữa, nhức lắm đó.”
Tôi bỗng nhận ra Roxy đang nhìn tôi với ánh mắt chán nản.
“À, ừ.”
Xem ra cô ấy không làm sao.
Sau khi buông Roxy ra, cô ấy bắt đầu nhỏ giọng niệm thần chú ma thuật chữa trị và trị vết thương.
Tôi thở dài một hơi.
Chuyện này hại tim quá đi.
“Ủa, đáng lẽ phải gây ra vết thương chí mạng mới đúng nhỉ…”
Tử Thần đặt tay lên cằm, nghiêng đầu băn khoăn trước chuyện này.
Mặc dù hắn vừa nói cái chuyện đáng sợ đó, thế nhưng Roxy vẫn còn sống sờ sờ ở đây.
Đến khỉ giỏi leo trèo cũng có lúc rơi từ trên cây xuống.
Tuy là hắn tưởng đã giết được Roxy, thật không may cho hắn.
Kết quả mà hắn đạt được chỉ là việc tôi bị giảm tuổi thọ vài năm.
Được rồi, tiếp tục trò chơi nào.
“Hử?”
Lúc này, có một tiếng nứt vỡ phát ra từ cổ Roxy.
Khi tôi nhìn kỹ, chiếc vòng cổ mà cô ấy đang đeo bắt đầu nứt ra, và nhanh chóng nát đầy xuống đất.
Và, ở trên ngón tay cô ấy.
Chiếc nhẫn đang đeo trên tay, cũng vỡ nát.
".................."
Những thứ đó là,
[Vật yểm ma lực có thể nhận đòn trí mạng thay người sử dụng] và [Vật yểm ma lực tạo nên khiên phòng vệ chặn đỡ những đòn tấn công vật lý.]
“A, bởi vì chúng… thì ra là thế.”
Cả người tôi tóc gáy dựng đứng cả lên.
Cột sống lạnh rét như bị dựa vào một tảng băng lạnh vậy.
Tôi có thể cảm nhận được cái áp lực như cơn gió mạnh từ tên Tử Thần thổi tới.
Tôi nhớ cơn gió này.
Đó là cơn gió khiếp đảm.
Cho dù có biết cũng không ngăn được nó.
Theo phản xạ, tôi ôm chặt lấy người Roxy.
“Ru, Rudi…?”
Không được rồi.
Phải dừng thôi.
Những suy đoán từ trước tới giờ phải ngừng lại.
Cái vòng cổ đó là thứ được chuẩn bị từ trước.
Không phải may mắn mà cô ấy còn sống.
Mọi chuyện tới giờ đều nằm trong phạm vi dự đoán từ trước.
Thế nhưng sau này thì sẽ làm sao.
Phải chiến đấu với một kẻ có thể giết ta chỉ bằng một nhát.
Cứ thử cho đến khi đúng ư?
Phải thử bao nhiêu lần với kẻ địch này chứ?
Tôi không thể tiếp tục như trước được.
Bảo hiểm tính mạng của chúng tôi đã dùng hết.
Cứ như vậy mà chiến đấu với hắn thì nhất định sẽ có người chết.
Không thể thắng được rồi.
Nếu khiêu chiến trực tiếp một trong Thất Đại Liệt Cường như vầy, thì tôi không thể nào thắng nổi.
Cơ mà, tại sao tôi lại khiêu chiến trực tiếp với một trong Thất Đại Liệt Cường chứ.
Chẳng phải Orsted từng dặn không được đối đầu hắn sao.
Phải rồi, ngay từ đầu đáng lý ra phải làm như vậy.
“Zanoba! Không tiếp tục nữa! Rút lui thôi!”
“Sư phụ!?”
“Chúng ta không thắng được hắn đâu! Để tôi quay về mang Dạng 1 tới đây rồi tiếp tục chiến đấu!”
Zanoba lui về phía sau 2 bước, trong khi vẫn giữ trên tay cây gậy.
Sau đó, cậu ta mới quay đầu nhìn đằng sau qua bả vai của mình.
“Ấy ấy, trận này đang hay mà.
Mới chỉ vừa nãy ta suýt mất mạng rồi đó.
Nếu mấy người tiếp tục trò vừa rồi, thì ta không đủ tự tin đỡ được nữa đâu.
Dù sao thì đòn đánh lén nào ta cũng đã dùng hết rồi…”
Tử Thần nói vậy.
Quả thật, nhìn sơ qua thì trận vừa rồi chúng tôi như đang ở thế có lợi, nhưng đó nhất định chỉ là trò lừa bịp của hắn.
Orsted cũng từng nói rồi.
Hắn là một kẻ giỏi có tài dụ dỗ.
Dụ người ta tấn công, dụ người ta phòng thủ.
Dựa vào lời hắn vừa mới nói, thì chắc đúng là thế rồi.
Không, hay là hắn nói đúng?
Hắn hiện không sử dụng Mê Hoặc Kiếm, liệu lời hắn vừa nói là thật lòng?
Lời hắn nói vừa rồi là một điều quá hiển nhiên…
Giả vờ để dụ dỗ người ta à…
A a a!
Rồi, không tin lời hắn được nữa.
Có một điều mà tôi biết rõ hiện giờ.
Tôi hiện không thể đánh bại được Tử Thần.
Ngay trong tức khắc, cái điều này khắc sâu trong tâm trí của tôi.
Thế nhưng, Zanoba dường như lại không nghĩ như vậy.
“Thế thì, sư phụ hãy đứng đó quan sát. Đích thân tôi sẽ một mình chiến đấu, đột phá qua hắn và gặp hoàng đệ của tôi!”
Zanoba xông lên.
Trong mắt tôi như là đang được xem một thước phim quay chậm vậy.
Thời gian chậm dần đi, âm thanh tiêu biến, mọi thứ trước mắt chỉ còn là màu đen trắng.
Zanoba cứ chạy từng bước từng bước một.
Qua con mắt tiên đoán, tôi có thể thấy Tử Thần đã bắt đầu thực hiện hành động.
Cái tốc độ này của hắn khiến tôi không khỏi nghĩ rằng những động tác vừa nãy của hắn chỉ là trò đùa bỡn.
Mắt tôi không thể theo kịp được, và thị lực của tôi không cách nào nắm bắt được tốc độ đó.
Thời gian trở lại bình thường.
Thanh kiếm của hắn lóe sáng lên
“Zanoba!”
Lưỡi kiếm của hắn đi từ bên hông của Zanoba, và ra từ trên vai của cậu ta.
Một đường chém nghiêng.
Giáp của cậu ta vỡ tan ra, và Zanoba bị chém văng lên trần nhà.
Zanoba va vào trần nhà và rơi xuống ngay trước mắt của tôi.
Tôi vẫn chưa nghe được âm thanh.
Mọi thứ như thể chỉ là giấc mơ vậy.
“Ha… ha…”
Tim đập rất nhanh.
Cậu ta không sao chứ?
Áo giáp của cậu ta đã tan nát.
Cái giáp ngực dày cộm và cái giáp vai, đều vỡ thành từng mảnh như thủy tinh vỡ vậy.
Tôi không hiểu được cái loại nhát chém gì mà có thể làm cái tấm kim loại thành ra thế này.
“Bí kỹ [Toái Khải Đoạn](Chém bể giáp) không tác dụng ư...”
Lời nói này của Tử Thần khiến tôi tỉnh người lại.
Đúng thật.
Sau khi nhìn kỹ lấy người Zanoba, cậu ta không bị thương chút nào.
Mặc dù cái áo dài phủ mông bên dưới lớp giáp của cậu ta cũng bị chém, nhưng đằng sau nó chỉ có vết bầm xanh dương trên da.
“Ư...a…”
Zanoba rên rỉ đau đớn và đang cố chống thân trên của cậu ta.
Cậu ta vẫn trừng mắt nhìn Tử Thần trên cầu thang.
“Quả đúng là một Miko, rốt cuộc là ta không thể chém được ngài ư?”
Tử Thần từ trên nhìn xuống với nụ cười man rợn trên cái bộ mặt đầu lâu đó.
Sau đó, hắn từ từ tra kiếm của mình vào vỏ.
“Thế nhưng, ta không phải là một Kiếm Thần, và ta cũng không thích giết người bằng kiếm… Hình như ma thuật hệ lửa cũng hiệu nghiệm với ngài đúng không nhỉ? Ta có nghe được cái điều này từ bệ hạ Pax.”
A, hắn ta cũng có thể sử dụng ma thuật ư.
Vậy nhưng, áo giáp của Zanoba có thể vô hiệu hóa được lửa….
Không không.
Trong tình trạng tan nát thế này, tôi không nghĩ nó sẽ có tác dụng.
“...”
Zanoba đứng dậy.
Cậu ta nhặt cây gậy của mình, và bước lên cầu thang như thể muốn tiếp tục chiến đấu.
Roxy cũng đứng dậy.
Như thể để bảo vệ cho tôi, cô ấy đứng trước tôi một bước, và giơ cây ma trượng của mình lên để yểm trợ cho Zanoba.
Tôi cũng đứng dậy theo.
Zanoba thật quá cứng đầu.
Có lẽ phải đánh nhau đến chết cậu ta mới thôi.
Đương nhiên, tôi không thể để cậu ta bị giết được.
Cả Roxy nữa.
Nếu cô ấy chết thì tôi cũng chết.
Tâm hồn tôi sẽ chết theo.
“Vẫn còn muốn tiếp tục sao?”
Randolph vẫn nhìn từ trên xuống với vẻ mặt không suy chuyển.
Chẳng tạo tư thế gì đặc biệt, hay niệm thần chú gì cả.
Hắn chỉ nhàn nhã đứng đó.
Cảm giác như hắn không hề có ý định tấn công chút nào.
Tên khốn đó, cái gì mà “trận này đang hay” chứ.
Cảm giác hắn như là đang hạ thủ lưu tình vậy.
Hắn có thể vô hiệu hóa nham đạn pháo của tôi.
Ngay từ đầu, hắn đã có cách để vô hiệu hóa ma thuật.
Mặc dù là thế, tôi lại bị dụ hành động bằng ma thuật khác.
Hơn nữa, có thể vẫn còn tên sát thủ đang ẩn nấp ở đâu đó.
Orsted đã từng dặn gì?
Lúc tấn công thì phòng thủ, lúc phòng thủ thì tấn công?
Những gì tôi đang nghĩ hiện tại liệu đã nằm trong dự đoán của hắn?
Tôi không hiểu nổi.
Tôi không biết phải hành động ra sao nữa.
Không có vòng cổ.
Không có áo giáp.
Thực lực của kẻ địch còn chưa được làm sáng tỏ rõ, và còn có khả năng tung ra đòn tấn công trí mạng.
Đồng thời tôi không có cách gì đảm bảo chắc rằng [Ma đạo khải Dạng 2] có thể đỡ được đòn tấn công của hắn.
Không được rồi.
Cho dù nghĩ gì đi nữa, cũng không suy ra nổi giải pháp.
Không thể không tạm rút lui được.
Còn Zanoba thì sao đây?
Thuyết phục cậu ta ư.
Nếu cậu ta không chịu nghe, tôi sẽ đánh lén cậu ta từ đằng sau, làm cho bất tỉnh vậy.
Sau đó thì, tôi sẽ quay trở về để lái [Dạng 1], và dùng nó chiến đấu với hắn.
“Zanoba, đáng lẽ giờ này cậu phải nhận ra rồi chứ. Nếu cứ trực diện tấn công hắn, cậu sẽ sớm bị hắn giết mà thôi.”
“Nhưng, sư phụ. Còn Pax…”
“Tử Thần vẫn đang chờ đợi, thế nên hẳn là vẫn còn thời gian. Chúng ta phải nắm chắc được phần thắng.”
Cử động của Zanoba có vẻ còn chần chừ.
Cậu ta hẳn đã nhận ra mình hiện tại không có cơ thắng.
“Nhất định phải quay lại sao?
Nhưng mà, có lẽ nào… Bệ hạ đã sắp xong rồi không?”
Đây là bẫy đó.
Cậu không cần phải nghe hắn gì hết.
“Ừ, chúng ta sẽ còn tiếp tục quay lại đây.”
Vấn đề hiện giờ là, chúng tôi sẽ chạy trốn ra sao.
“Cho phép được xin lỗi vì đã tấn công ông bừa bãi. Thế nên, liệu lần này ông có thể bỏ qua cho chúng tôi?”
Trong khi đang tạo tư thế hạ thấp người, tôi cũng vừa chuẩn bị để hành động, và vừa cẩn thận quan sát tình hình.
Trong lúc phải chiến đấu, chúng tôi sẽ đi theo đường cũ trở về cho đến khi tới chỗ ma đạo khải.
Và sử dụng nó để tiếp tục chiến đấu với hắn.
Hắn không truy đuổi theo thì quá tốt.
“Hà, cũng được thôi…”
Hả, được ư?
Trông hắn có vẻ mất hứng.
Tôi không hiểu ý đồ của tên Tử Thần là gì nữa.
Mục đích của hắn là gì vậy?
Nếu ta không hỏi, thì ta không biết.
“Ông Tử Thần, ông nhận được chỉ thị gì từ tên Hitogami vậy?”
“Cũng chẳng có chỉ thị gì đặc biệt cả. Dù sao thì, ta đã bao giờ gặp hắn đâu.”
Hử?
“Nhưng mới vừa nãy, ông bảo là ông biết hắn mà.”
“Đó là vì hồi xưa người thân của ta từng thấy qua hắn, và ta nghe được tên hắn từ đó… Nhưng chỉ có vậy mà thôi. Bản thân ta chưa từng gặp hay trò chuyện với Hitogami cả.”
Ý hắn là gì chứ.
“Thế tức là, ông không phải là một tông đồ của Hitogami?”
“Ta không hiểu tông đồ mà cậu đang nói tới là gì… nhưng ta chỉ biết có vậy thôi.”
Mình đã kết luận vội vã sao!
A, chết tiệt!
Gần đây toàn gặp cái chuyện không đâu là sao chứ !
“Thế tức là, ông không phải là kẻ địch của vua Pax?”
“Đúng thế. Ta từ trước tới nay, chỉ đơn giản là bằng hữu với quốc vương Pax và hoàng hậu Benedict. Dù sao thì cũng chỉ có hai người họ là khen đồ ta nấu…”
“Vậy nghĩa là, hiện giờ không phải là vì thực hiện nghi thức quái gở nào đó ở gian phòng kia, mà ông làm trì hoãn thời gian của chúng tôi?”
“Phải… Mặc dù cái nghi thức đó có thể không thích hợp để nói trước mặt cô bé kia được.”
Tử Thần nói vậy trong khi liếc mắt nhìn Roxy.
Roxy khi bị gọi là một cô bé, tỏ ra vẻ bất mãn.
Quả thật, trông cô ấy không giống người từng sinh em bé chút nào.
Cơ mà, hắn nói thật ư?
Không chiến đấu cũng được sao?
Hừm…
Phải xin lỗi thôi.
Bởi vì tôi đã kết luận quá sớm.
“Vậy… cho tôi thật sự xin lỗi ông.
Chúng tôi cũng không có phải là kẻ địch của vua Pax đâu.
Tự nhiên đi ra tay với ông như thế, xin hãy cho tôi được xin lỗi ông lần nữa.”
“Không có gì đâu, cũng tại ta không giải thích kỹ càng, xin thứ lỗi.”
Rốt cuộc tôi lại được xin lỗi.
Hắn quả, là lịch sự…
Chờ chút đã.
Chuyện này, cũng có thể là trò lừa bịp của Tử Thần.
Thực tế, hắn đang chuẩn bị cho sát kỹ nào đó, cuộc nói chuyện vừa rồi cũng chỉ là trò trì hoãn thời gian của hắn chăng…
Mặc dù tôi không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra…
Chậc, loạn hết cả lên rồi.
Nếu đây quả thực là trò lừa bịp của Tử Thần, thì hắn đã thành công trong việc làm tôi bế tắc rồi.
Ngay khi đang nghĩ vây.
“Ủa?”
Randolph bỗng thả lỏng người.
Nhưng tôi không vì thế mà thư giãn.
Không thể để hắn lợi dụng lúc sơ hở được.
“Xem ra đã kết thúc rồi.”
Cái gì kết thúc rồi cơ?
Số phận của chúng tôi hả?
“Mà, mấy người không cần phải cảnh giác vậy đâu.
Ta ban đầu cũng không có tính giết mấy người.”
“...Dối trá, mới vừa nãy còn đang nói chuyện về vết thương trí mạng cơ mà.”
“Haha, chuẩn đó… Rudeus-dono à, lời cậu nói rất thú vị đó.”
Tôi đã bị cười bởi gã đầu lâu.
Có gì buồn cười ở câu trả lời của tôi chứ.
“Ta đã được lệnh bởi quốc vương Pax, không ai được phép đi qua cho đến khi sự tình kết thúc. Nếu sự tình kết thúc, thì lệnh này cũng kết thúc theo.”
Randolph nói vậy xong, và thu kiếm hẳn vào trong vỏ kiếm của mình.
Sau đó, hắn ta thở dài và ngồi xuống cái ghế.
“Giờ thì, cứ tự nhiên đi qua.”
Là bẫy chăng.
Có thể ngay khi chúng tôi chĩa lưng về phía hắn, chúng tôi sẽ bị chém làm đôi.
“Nếu không muốn phơi lưng cho ta, thì có muốn ta đi chỗ khác không?”
“Không, không cần đâu… Ta tin ông.”
Zanoba như một nam tử hán nói vậy xong, và đưa cây gậy về bên hông.
Tôi cũng vì thế mà buông lỏng địch ý của mình.
Và như vậy, cuộc chiến đã kết thúc.
Phần 2:
Tầng cao nhất của vương thành.
Phòng ngủ của quốc vương.
Một căn phòng xa hoa và cao cấp nhất trên toàn lãnh thổ Vương quốc Shirone.
Trên tường có treo một vài bức họa, và có cả những chiếc bàn được chạm khắc khá là đẹp đẽ.
Ở bên trong căn phòng, là một chiếc giường lớn có mái che, rộng phải tới 5 mét.
Ở giữa chiếc khăn trải giường xộc xệch, là một cô gái trẻ đang quấn trong chăn.
Cô gái với mái tóc màu xanh dương đó đang phát ra tiếng thở nhẹ nhàng.
Hoàng hậu Benedict.
Trang phục của cô ấy bị để bừa bãi ở xung quanh, trông như đang ở trần trên giường vậy.
Hơn nữa, trong căn phòng tràn ngập cái thứ mùi mà tôi quen thuộc.
Đó là mùi nam nữ “hành sự”.
Đó quả thực là, cảnh tượng một cô bé không nên thấy.
Nói cách khác, ý của hắn vừa nãy, là Pax và hoàng hậu đang có một trận đánh đêm quyết liệt.
Trong khi quốc gia đang xảy ra biến lớn như thế.
Thậm chí ngay cả khi Zanoba vừa mới hùng hổ náo nhào bên ngoài muốn cứu giúp hắn, sao hắn vô tư quá vậy trời.
Pax đang ở ban công.
Từ ban công hắn nhìn ra bên ngoài.
Trông hắn như một đứa trẻ tay chân ngắn tũn với một cái đầu bự vậy.
Có thể nói cái cơ thể đó nhìn không hợp với bản mặt xấu xí của hắn.
Bộ đồ duy nhất trên người hắn lúc này là chiếc quần lót.
Sau lưng hắn là bắp thịt đã được trui rèn tới nỗi không thể coi chúng gầy yếu.
Hơn nữa, trên người hắn có nhiều vết sẹo.
Sẹo bỏng và sẹo cắt.
Toàn bộ những vết sẹo đó, có thể cho người ta thấy được cuộc đời hắn từ trước tới giờ ra làm sao.
“Làm ta thắc mắc sao bên ngoài tranh cãi ầm ĩ như vậy, hóa ra là do hoàng huynh tới sao?”
Khi Pax quay đầu nhìn đằng sau, cái suy nghĩ “vô tư” trước đó của tôi lập tức tan biến.
Bộ mặt của hắn thấm đầy sự mệt mỏi.
Bộ mặt của hắn như muốn buông thả tất cả.
Thế nhưng, trông nó cũng rất điềm tĩnh.
Randolph có từng nói rằng “tâm trạng khấm khá hơn.”
Hóa ra ý hắn đúng thật là thế.
Tôi cũng có kinh nghiệm về chuyện này.
Sau khi trút hết nỗi lòng ra ngoài, tâm trạng của người ta sẽ trở nên bình tĩnh hơn.
“Bệ hạ, chúng tôi tới hộ giá ngài.
Hãy đi với chúng tôi, từ bỏ tòa thành này và đến pháo đài Karon.”
Zanoba đi đến phía ban công và giơ tay của mình về phía Pax.
Mặt khác, khi Pax thấy bàn tay đó, hắn liền cười khì.
“Hộ giá? Pháo đài Karon? Ngươi đang nói gì vậy chứ?”
“Tạm thời chúng ta hãy tạm bỏ lại thành cho địch, và củng cố lại lực lượng chờ thời cơ ở nơi khác.
Chỉ cần còn quân binh, việc đoạt lại vương thành nhất định sẽ dễ như trở bàn tay.”
“...Sau đó thì, lại để chuyện tương tự diễn ra lần nữa hả?”
Pax nhìn Zanoba.
Với ánh mắt lạnh lùng, đáng sợ.
Nếu hắn có tự gọi mình là Tử Thần thì ai cũng sẽ đều tin cả.
“Diễn ra lần nữa, nghĩa là?”
Zanoba hỏi lại.
Pax thấy vậy, lại khì cười qua mũi của mình.
Hắn lẩm bẩm rằng “Nói ngươi cũng không hiểu”, và sau đó liếc mắt về phía bên ngoài ban công.
“Ta đã luôn dự định trong lòng là phải nỗ lực.
Cách chức những tên đại thần thối nát mà phụ vương ta bổ nhiệm, và thay bằng những kẻ khác.
Ta thậm chí cũng nhận lính đánh thuê để chuẩn bị cho chiến tranh nữa. Quả thực, đúng là điều đó đã khiến trật tư trong thành rơi vào cảnh hỗn loạn…
Thế nhưng, ta làm tất cả cũng chỉ là cho tương lai của cái đất nước này mà thôi.”
Pax dựa lưng vào tay vịn ban công và chỉ ngón tay về phía Zanoba.
“Thế vậy nên ta mới cho phép hoàng huynh trở về.
Và cũng bởi vì vậy mà ta mới đưa ra cái yêu cầu vô lý đó.
Đó là kết luận mà ta suy ra được sau khi phải suy tính kĩ lưỡng.
Thành thật mà nói, ta đã luôn căm ghét hoàng huynh, thế nhưng cho dù là vậy, ta vẫn có ý định thừa nhận sức mạnh miko của huynh.”
“Thần hiểu rõ điều này. Bởi vì nỗi khổ tâm của bệ hạ, đã hoàn toàn truyền được tới tâm can của Zanoba này.”
Zanoba nói vậy trong khi vẫn hết sức giữ tỉnh táo.
Thế nhưng cái lời này như chọc vào nỗi đau của Pax.
Hắn ta đang nắm chặt nắm đấm của mình và trừng mắt nhìn Zanoba với sự oán giận.
“Gì mà truyền được chứ!
Nỗi lòng của ta, thì truyền được tới ai chứ!
Nhìn thử cái cảnh này hộ ta đi!”
Pax bị kích động chỉ tay về phía bên ngoài ban công.
Ngay bên dưới tòa thành, ngay cả khi quân phiến loạn đang đốt lửa trại, bên trong thành phố không có lấy động tĩnh nào.
Ở tường thành bên ngoài, có dấu hiệu của rất nhiều người ngoài đó.
Có những đám lửa trại, và cả những túp lều được dựng nữa.
Nhìn từ đây, trông thủ đô như là đang bị bao vây bởi một đội quân đông đảo vậy.
“Rõ ràng có nhiều binh sĩ ngoài kia, thế mà ta lại không hề cảm thấy chúng muốn trấn áp quân phản loạn gì hết.”
“Bệ hạ, ngài nhầm rồi, ngoài đó hầu như không phải là binh sĩ, mà chỉ là dân chúng mà thôi.
Hơn nữa còn có cả những mạo hiểm giả và những thương nhân với lai lịch còn chưa rõ.”
“Thế thì sao chứ! Chuyện ta bị cả đất nước chối bỏ là điều không thể chối cãi được.”
Pax dùng nắm đấm đập hết sức vào tay vịn lan can, và hét lên vậy.
Tôi chỉ có thể lặng lẽ nhìn hắn mà không nói gì.
Tôi có cảm giác rằng Zanoba cần phải mở miệng nói gì đó với hắn.
“Bệ hạ, không phải vậy đâu. Không đời nào cả đất nước này…”
“Có gì sai chứ! Hiện giờ, chẳng phải chỉ có mình 3 người các ngươi thôi sao.
Rõ ràng các ngươi có thể đem theo một đội quân tới đây!
Thế mà chỉ có 3!
Thậm chí 2 đứa kia cũng chỉ đi theo để bảo vệ ngươi, chứ gì mà hộ giá ta!”
“Cái này…”
Quả thật hắn nói không sai.
Tôi đã phản đối việc cứu trợ Pax.
Chuyện Vương quốc Shirone không có liên quan gì đến tôi cũng là sự thật.
Chỉ vì tôi không muốn Zanoba gặp nạn, nên tôi mới theo cậu ta.
“Phải rồi! Từ trước tới nay ta đều lâm vào cảnh này mà!
Cho dù ta có cố gắng đến mấy, ta cũng chẳng lấy được lòng của kẻ nào cả!
Ngay cả khi có cảm giác như sắp đạt được chút thành quả, thì lập tức chuyện lại diễn ra không đúng ý ta muốn!
Cái gì cũng tan nát hết! Lúc nào cũng vậy cơ chứ!”
Sau khi Pax gầm rống giận dữ, hắn chỉ tay về phía Roxy.
Roxy trở nên bàng hoàng trước việc này.
“Roxy! Ngươi có còn nhớ chuyện trước kia không hả!”
“Ể?”
“Hồi mà ta thi triển được ma thuật trung cấp lần đầu tiên ấy!”
Roxy mở to mắt hết cỡ.
“Sau khi ta tự mình học tập! Tự mình rèn luyện! Cuối cùng cũng có thể sử dụng được ma thuật trung cấp!
Phản ứng của ngươi hồi đó là gì hả!”
“Không... chuyện đó.”
Từ khóe mắt của mình, tôi có thể thấy Roxy hiện đang rất khó xử.
Còn nhớ.
Hay là quên.
Tôi không biết cô ấy đang thế nào nữa.
“Ngươi đã thở dài!”
“A...!”
“Khi đó ta đã rất hồ hởi để cho ngươi thấy, thế vậy nhưng ngươi chỉ có thở dài!”
“Không phải, đó là bởi…”
“Cái tiếng thở dài đó rõ ràng là “Cuối cùng chỉ đạt đến trình độ này sao?”, ngươi có biết việc ấy đã làm ta tổn thương đến mức nào không?”
Roxy chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn, cắn môi dưới.
Mặc dù tôi chưa từng được biết chuyện này, nhưng quả thật lúc đó Roxy đã thở dài sao.
Sư phụ Roxy của tôi ư?
Người sư phụ đã luôn khen nịnh tôi mỗi khi tôi đạt được thành công nhỏ?
“Cho dù là như vậy! Ta cũng vẫn thích ngươi!
Vì chỉ có duy nhất mình ngươi, trong số toàn cõi Shirone này, là nhìn nhận ta lúc đó!
Thế nên để có được sự chú ý của ngươi, ta đã không ngừng nỗ lực!
Thế vậy mà cũng thất bại chứ!
Ngươi lúc nào cũng tỏ ra cao thượng, chuyện gì ta làm ngươi cũng không thèm đoái hoài đến!
Và ngươi cứ liên tục duy trì liên lạc với kẻ nào đó!
Rốt cuộc mọi chuyện ta làm đều trở nên vô nghĩa hết!
Nếu như nỗ lực không được đền đáp, thì sao ta phải nỗ lực chứ!
Và kể từ khi ta bắt đầu ngừng nỗ lực, ngươi lại quyết định bỏ rơi ta!
Ngươi khi đó đã nhìn ta như nhìn một thằng rác rưởi vậy, như thể là ngươi mặc xác ta coi như chưa từng dạy dỗ gì ta hết!
Cuối cùng, ngươi đã rời khỏi đất nước này như thể muốn quên hẳn ta đi!”
Hai tay Pax nắm chặt lấy đầu của chính mình.
Có lẽ là bởi vì nhớ lại chuyện đau khổ hồi đó, mà mắt hắn giờ đỏ ngầu, khóe mắt hắn bắt đầu tích tụ nước mắt.
“Chuyện, chuyện đó… tôi thật sự, thật sự có lỗi… khi đó, tôi cũng…”
“IM MIỆNG! Khỏi phải kiếm cớ làm gì nữa!”
Roxy ngậm chặt miệng mình.
Trên mặt cô ấy chất đầy sự hối hận.
Nỗ lực là việc tự bản thân mình làm vì mình.
Thế nhưng, tôi không có đủ tư cách để nói ra cái điều dễ nghe này.
Chí ít thì, sau khi tới cái thế giới này, tôi đã được thừa nhận thành quả.
Nếu ta nỗ lực, ta sẽ đạt được thành quả.
Mặc dù thỉnh thoảng không đạt được thành quả nào, thế nhưng khi đạt được thành quả nào đó, thì ta sẽ được thừa nhận.
Thế vậy nên, tôi không có đủ tư cách để dạy đời Pax.
“Thôi quên đi… Trên thực tế, ta đã leo được đến tầm này.”
Pax bỗng thả lòng người.
“Vương Long bệ hạ đã ban cho ta Vương quốc Shirone, thế mà nó lại thành ra thế này.
Bất kể có là ai cũng chẳng muốn coi ta là một vị vua, và cũng chẳng ai thèm đi theo ta.
Trái lại, cuộc nổi loạn lần này lại được giương cờ bởi một kẻ còn chưa rõ có đúng là đang mang huyết thống của phụ vương ta hay không.
Trong thời điểm hỗn loạn này, ta thậm chí còn để đám kỵ sĩ được Vương Long bệ hạ cho mượn phải bỏ mạng nữa.
Vương Long bệ hạ, nhất định là sẽ thất vọng về ta.”
Pax tự cười giễu, và nước mắt từ khóe mắt hắn bắt đầu chảy xuống.
“Kết quả là, người thừa nhận ta chỉ có mình Benedict.
Chỉ có nàng là người duy nhất sẵn lòng yêu cái ta này.
Mặc dù không nhiều lời, nhưng nàng sẽ cố hết sức để làm được ta cười.”
Pax dùng hết sức lực của mình để to tiếng, có lẽ ở tầng dưới cũng có thể nghe hắn được.
Ở quanh đám lửa trại, cũng bắt đầu trở nên ồn ào.
Từ dưới đó có thể thấy được Pax.
Pax thấy vậy, chỉ nói với giọng buồn chán rằng.
“Này, hoàng huynh… Ta, rốt cuộc hồi đó nên làm gì chứ?”
“Thần cũng không biết. Vậy nhưng, bệ hạ có thấy việc giết chết toàn bộ anh em của mình có quá đáng quá không?”
“...Cũng phải nhỉ. Thế nhưng, nếu những hoàng huynh khác còn sống, thì chắc chắn họ sẽ nổi loạn như thế này mà thôi.”
“Đúng là, có lẽ vậy.”
Thế nhưng, Zanoba lúc này lắc đầu mình.
“Nhưng cho dù là ai đi nữa, cũng đều có lúc thất bại.
Sau khi rút ra kinh nghiệm, chúng ta sẽ áp dụng cho cơ hội lần sau chẳng phải cũng được sao!”
Tiếng nói vui tươi của Zanoba vang dội cả tầng 5.
Ngay cả lúc này cậu ta cũng có thể nói được như vậy, quả là giỏi ghê.
“Ta đã không còn lần sau nữa. Chuyện đã thế này rồi.
Thì cái bi kịch sẽ mãi mãi không ngừng tái diễn.”
Pax nhẹ nhàng lắc đầu.
Hành động này của hắn rất tương đồng với của Zanoba.
Cả hai dù trông khác về bề ngoài, nhưng cử chỉ thì lại rất giống nhau.
Pax ngẩng đầu mình và nhìn về phía sau lưng tôi.
“Randolph.”
“Dạ.”
Làm tôi giật cả mình.
Không biết từ khi nào, mà Randolph đã đứng ngay đằng sau lưng tôi.
Tử Thần đang đứng sau.
Thật là hại tim quá đi.
“Chuyện như đã dặn từ trước, nhờ ngươi đó.”
“Thần tuân chỉ.”
“Tốt.”
Tôi tự hỏi chuyện hắn dặn từ trước là gì.
.
.
Ngay khi tôi còn đang nghĩ vậy.
Pax đã trèo qua cái tay vịn ban công.
“A.”
Đây là tầng 5.
Hắn đã rơi xuống.
Hả?
Hắn nhảy xuống ư!?
Cái gì thế?
“Ư a a a a a!”
Zanoba chạy tới.
Đương nhiên là không kịp được, nhưng cậu ta vẫn giơ tay với phía trước.
Cậu ta nắm lấy cái tay vịn, cố gắng với xuống dưới, nhưng cậu ta lại làm gãy tay vịn, và cũng rơi xuống theo.
“Za, Zanoba!”
Tôi vội vã quay người lại và chạy ra khỏi căn phòng này.
Phần 3:
Pax đã chết ở sân vườn.
Zanoba đang sững sờ, quỳ dưới mặt đất, ôm thi thể của hắn.
“A, sư phụ, ngài hãy nhanh dùng ma thuật chữa trị đi…”
Zanoba nói vậy với vẻ mặt sững sờ.
Tôi lấy cuộn ma thuật chữa trị từ trong lòng ngực và dán lên người Zanoba.
Bởi vì cậu ta đã rơi từ tầng 5, nên cậu ta cũng có một vài vết bầm.
“Không phải tôi, là Pax cơ mà…”
“...”
Tôi lặng lẽ lắc đầu.
Pax đã chết.
Đầu hắn đã chạm đất trước.
Đó là một cái chết rất thê thảm.
Mong là hắn đã không phải chịu cơn đau đớn khủng khiếp.
“Là, vậy sao…”
“Ừ, tôi rất tiếc.”
Tôi không thể ngờ được là hắn lại tự nhiên nhảy xuống.
Thế nhưng, có lẽ ngay từ đầu hắn đã quyết định làm vậy rồi.
Kẻ địch ở tứ phía.
Lý do mà hắn không chạy thoát khỏi thành phố, có lẽ là bởi hắn đã nghĩ cho dù có đi đâu cũng không có ai là đồng minh.
Bởi vì… sự kiện lần này, mấy ngày vừa qua hắn đã rất u phiền.
Kết quả là, hắn nhận ra rằng bản thân đã thất bại trong việc làm một vị vua.
Ngay từ ban đầu, hắn đã muốn tìm đến cái chết.
“Sư phụ…”
Zanoba vẫn ôm thi thể của Pax, và nhìn lên bầu trời.
Ánh sáng của trăng tỏa sáng lộng lẫy xuống cả vương thành.
Một vương thành không vua.
Giờ chỉ là một cái vỏ trống rỗng.
“Rốt cuộc là tôi đã làm những gì…”
“...”
“Chẳng lẽ, những việc mà tôi đã phải làm vất vả từ trước tới giờ chỉ là vô ích?”
“Không có chuyện đó đâu. Cậu đã cố gắng hết sức của mình rồi.”
Thế nhưng, Pax đã không thể hiểu được những cố gắng đó.
Pax có nói rằng, hắn hy vọng được những người khác thừa nhận hắn.
Vậy nhưng, hắn đã không được thừa nhận bởi những người khác.
Mà, trước kia, ngay cả Zanoba cũng đã từng không thừa nhận hắn.
Nói như vậy, nếu như ta dành nhiều thời gian gần hắn, có lẽ ta đã hiểu được cho hắn.
Tôi đây cũng từng nghĩ rằng Pax là một kẻ vô phương cứu chữa.
Cho dù là vậy, tôi vẫn nghĩ một ngày nào đó, Pax sẽ nhìn Zanoba với ánh mắt tốt đẹp.
“Tại sao, mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?”
“...Tôi không biết.”
Zanoba yên lặng một thời gian.
Và sau đó, như thể mới nghĩ ra được gì đó, cậu ta nhìn thẳng mặt tôi.
“Có lẽ nào, chuyện này, là do tên Hitogami giở trò?”
Lúc này đây, tôi không biết Hitogami đã hành động từ đâu nữa.
Rốt cuộc, tôi chẳng phát hiện được ai là tông đồ.
Thế nhưng, vốn dĩ, sau này vì những lý do nào đó mà Pax sẽ biến đất nước này thành nước cộng hòa.
Giờ đây hắn đã không còn trên cõi đời nữa.
Dựa vào luật nhân quả, thì chuyện này sẽ làm ngăn cản việc thành lập ra nước cộng hoà.
Có lẽ ngay từ đầu, mục đích của Hitogami, là muốn lấy mạng của Pax.
Hắn ta có thể thấy được tương lai.
Cho dù hắn không trực tiếp giết Pax, nhưng hắn chắc hẳn cũng biết nếu tinh thần của Pax bị dồn ép đến đường cùng, Pax sẽ tự sát.
Cho dù không phải vậy.
Lần này, cho dù Hitogami không có dính líu gì cả.
Nghĩ lại thì, lần đầu tiên tôi tới đất nước này là bởi lời khuyên của Hitogami.
Orsted có nói rằng nước cộng hòa Shirone là cái gai trong mắt Hitogami.
Kết quả là, Pax đã bị đẩy đến Vương quốc Vương Long.
Như vậy thì, nhất định là chuyện lần này Hitogami đã nhúng tay vào để trừ khử Pax.
“Phải.”
“...Vậy sao ạ?”
Zanoba nhẹ nhàng đặt xác của hắn xuống mặt đất.
Sau đó, cậu ta từ từ hít thở một hơi.
Thoạt nhìn như là muốn khóc, nhưng cậu ta không chảy giọt nước mắt nào.
Nếu là tôi thì tôi sẽ khóc.
Cuối cùng thì, Zanoba nói nhẹ rằng.
“Chúng ta về thôi.”
Tôi không hỏi gì thêm, và chỉ gật đầu.