Phần 1:
Trong vòng 2 tháng qua, Zanoba và tôi đều đang bận rộn thiết lập cửa hàng đầu tiên.
Việc thiết lập có sự tham gia của chuyên gia trong lĩnh vực cửa hàng.
Trong số các thành viên của binh đoàn đánh thuê, có một người đáp ứng tiêu chuẩn.
Anh ta vốn là một thương nhân, từng sở hữu một cửa hàng trong một khoảng thời gian.
Vậy nhưng vì kinh doanh thất bại mà mất hết vốn liếng...
Lời khuyên từ những người từng thất bại, thường không đáng tin cậy.
Nếu không hiểu rõ vì sao mình thất bại, thì sai lầm cũ sẽ lại tái diễn.
Là một người từng hay tái diễn sai lầm cũ đây, tôi có thể chắc chắn vậy.
Thế nhưng, ai ai rồi cũng thất bại.
Những người giàu kinh nghiệm trong việc thất bại rất quý giá.
Hơn nữa, cứ để yên thất bại sau khi gặp thất bại, con người ta sẽ không bao giờ trưởng thành.
Chẳng cần phải thành công 100%.
Cho dù tỉ lệ đạt được chỉ xấp xỉ 60%, chỉ cần vượt điểm chuẩn thôi là cả thế giới sẽ thay đổi rồi.
Kinh nghiệm thành công có thể thay đổi cả một con người.
Sau khi cho anh ta nếm mùi thành công, nhất định anh ta sẽ trở thành một nhân tài ưu tú sau này.
Trong khi tự nhủ với mình vậy, và lắng nghe những lời của anh ta, tôi đã thiết lập xong cửa hàng.
Đó là một căn nhà kho nhỏ nằm ngoài Phố nhà xưởng.
Sau khi được cải tạo, nó đã trở thành một căn nhà kho gồm cửa hàng và kho chứa đồ.
Dù sao thì, kể cả khi bất thình lình khai trương một cửa hàng lớn, ta cũng sẽ cần kho chứa lớn hơn.
Đầu tiên thì cứ mở một cửa hàng nhỏ và xác định khách hàng mục tiêu trước đã.
Bởi vì tôi không phải bỏ tiền túi của mình, nên cho dù có tồn kho nhiều cũng không quan trọng, vậy nhưng...
Mà thôi, cứ tập trung vào quá trình sau này đã.
Phần 2:
Và rồi, lễ tốt nghiệp của Đại học ma pháp Ranoa đã đến.
Lễ tốt nghiệp được tổ chức ở hội trường.
Cliff cũng nằm trong số những học sinh tốt nghiệp đang xếp thành hàng.
Kỳ thật, Zanoba đang đứng ngay đằng sau.
Mặc dù vốn dĩ cậu ta không thể dự lễ tốt nghiệp vì đã thôi học, nhưng sau khi tôi nhờ hỏi ông ta thì cậu ta đã được cho phép vì là trường hợp cá biệt.
Dù sao thì cậu ta cũng là học sinh đặc biệt, gần như lúc nào cũng vắng mặt trên lớp.
Có thể nói phó hiệu trưởng Jinas đã thông cảm khoan dung cho cậu ta.
Bản thân Zanoba vốn chẳng quá hứng thú đến lễ tốt nghiệp.
Nhưng mà, cái việc tham dự một buổi lễ như thế này cũng mang một ý nghĩa nhất định.
Dù sao đây là sự kiện trọng đại mà.
Những người tham dự cũng tương tự như những năm trước.
Bên cạnh 500 học sinh tốt nghiệp, là một đám đông giáo viên tầm 200 tới 300 người.
Lần trước tham dự thì Roxy trông còn lạc lõng, nhưng lần này cô ấy có vẻ như đã hòa nhập với hội giáo viên.
Chắc là cô ấy đã quen với chuyện này rồi.
Mặc dù trong hàng ngũ giáo viên có người trông đặc biệt là nhỏ xíu, nhưng cũng không ai để ý đến.
Thay vào đó, việc cô ấy ở đó như là việc đương nhiên vậy.
Hiện tại, những học sinh vẫn còn đang học và đang ở đây là Hội học sinh.
Dẫn đầu là Norn và Kiritsu với bộ mặt nghiêm nghị, xếp thành hàng dọc đằng sau là đủ các loại chủng tộc như là ma tộc hoặc người thú.
Hồi Ariel còn là hội trưởng học sinh, chủ yếu hội học sinh chỉ toàn loài người.
Nhưng giờ người đứng đầu đã thay đổi, nên những người theo sau cũng thay đổi theo.
Quả đúng như tôi nghĩ ở lễ nhập học năm trước, Norn dường như được rất nhiều học sinh ma tộc và người thú ngưỡng mộ.
Tôi cũng không nghe thấy tin đồn nào xấu từ những học sinh bình thường.
Cho dù không có sức hấp dẫn như của Ariel, nhưng em ấy vẫn là một hội trưởng đáng tin cậy.
Là một người anh, tôi cũng cảm thấy rất tự hào.
Tiện đây nói luôn, lần này tôi được Jinas cho phép ngồi ở ghế cuối cùng của Hội học sinh.
Ôi chà, dù tôi có chứng kiến biết bao là lần, lễ tốt nghiệp lúc nào cũng đầy xúc động.
“Đại diện học sinh tốt nghiệp! Brooklyn von Eruzais!
Xin trân trọng trao tặng bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận cấp D của Công hội ma pháp cho trò!”
Lần này thủ khoa tốt nghiệp không phải là Cliff.
Tuy chưa từng nghe đến tên của thủ khoa này cả, nhưng tôi có ấn tượng về họ của cậu ta.
Hình như đó là cái họ thuộc dòng dõi quý tộc hoặc hoàng tộc của Công quốc Nellis, một trong Tam đại quốc ma pháp.
Mặc dù Đại học ma pháp Ranoa mang cái tên Ranoa, nhưng nó được góp vốn tài trợ bởi tam đại quốc ma pháp.
Ở buổi lễ như thế này, có lẽ việc ưu tiên cho những quý tộc và hoàng tộc cao cấp của tam đại quốc cũng là điều luật ngầm.
“Brooklyn von Eruzais! Xin thành tâm thành ý đón nhận!”
“Mong trò sẽ tiếp tục tận tâm với con đường ma thuật!”
Cliff tỏ ra thờ ơ trong khi quan sát cảnh này.
Nếu là Cliff hồi trước thì cậu ta nhất định sẽ ầm ĩ lên rằng “Tại sao mình lại không được làm thủ khoa chứ!”.
Thực chất, nếu so về thành tích học tập, thì không ai trong số những học sinh tốt nghiệp có thành tích vượt Cliff.
Thành tích cuối cùng của cậu ta gồm có: ma thuật công kích cả 4 hệ đều cấp cao, ma thuật giải độc cấp cao, ma thuật chữa trị cấp cao, ma thuật kết giới cấp trung, và ma thuật thần kích cấp cao.
Hơn nữa cậu ta còn có báo cáo nghiên cứu về việc ức chế lời nguyền.
Cho dù cậu ta không đạt được cấp thánh, nhưng cũng không có ai sánh được với cậu ta.
Xuyên suốt lịch sử của trường đại học, cũng không có nhiều học sinh như cậu ta.
Người giỏi hơn cậu ta mà tôi biết, có lẽ chỉ có mình Roxy mà thôi.
Còn tôi? Thì chủ yếu toàn học ma thuật chữa trị và giải độc ở đại học là chính, coi như không tính.
Trên hết, Cliff cũng có đủ tư cách để làm Cha xứ Milis.
Ngay cả khi cậu ta cứ phải ngày đêm làm thỏa mãn Elinalize, thành tích học tập vẫn không suy giảm.
Sau khi đã đạt được hết mọi thứ có thể đạt được ở trường, cậu ta giờ đây đã trở thành một người lớn cả về thể chất lẫn tinh thần.
Hơn nữa lại còn cưới được một người vợ xinh đẹp, và còn có con nữa.
Quả thật đây là một cuộc đời viên mãn.
Vậy nhưng, cái vẻ mặt đó của cậu ta.
Đó không phải là vẻ mặt của người muốn than phiền vì không đạt được vị trí thủ khoa.
Đó là vẻ mặt mệt mỏi, phiền muộn.
Có lẽ điều này có liên quan đến chuyện quyết định 2 tháng trước, và hiện tại cậu ta vẫn chưa quyết định được.
Nhưng mà, cứ để cậu ta tiếp tục phiền muộn vậy.
Dù sao thì, chỉ 2 tháng thôi thì không đủ thời gian để đưa ra được quyết định cho cái chuyện hệ trọng này.
Phần 3:
Sau buổi lễ tốt nghiệp, tôi gặp Zanoba trước.
Ginger và Julie đều đang mặc lễ phục theo sau cậu ta với bó hoa trên tay.
Không ai ở đây làm cái chuyện tương tự như vầy cả.
Đây chẳng lẽ là phong tục của Vương quốc Shirone sao?
“Zanoba, chúc mừng cậu tốt nghiệp nhé.”
“Ồ! Sư phụ! Cảm ơn ngài rất nhiều ạ!”
Zanoba đang mặc đồng phục của Trường đại học ma pháp Ranoa.
Tuy rằng thiết kế hướng tới đối tượng là giới trẻ, nhưng so với lễ phục của Vương quốc Shirone, thì bộ này trông hợp hơn nhiều.
“Xem chừng ngài đã phải trải qua nhiều loại thủ tục để giúp cho tôi tốt nghiệp rồi... Lúc ban đầu mới nhận được giấy thông báo từ mấy ngày trước, tôi đã ngạc nhiên lắm.”
“Không có sao mà. Lâu lâu mới có sự kiện như vầy, cũng nên đổi gió một tí chứ.”
Quả thực, những sự kiện như vầy đúng là không nên bỏ.
Sylphy vì không tham dự được lễ tốt nghiệp, đã cảm thấy khá nuối tiếc.
Nhưng Zanoba có lẽ thì lại coi các buổi lễ chỉ là mối phiền phức.
Từng là một người hoàng tộc phải tham dự nhiều buổi lễ khác nhau, cậu ta có thấy thế cũng phải.
“Hay là, cậu không thấy thích?”
“Không đâu, ban đầu thì tôi thấy hơi phiền, nhưng sau khi tới đây rồi, không ngờ cảm giác cũng không tệ lắm...”
Zanoba nói vậy xong rồi nhìn xung quanh.
Các học sinh tốt nghiệp hoặc bị học sinh còn đang học bủa vây, hoặc đang chào hỏi các giáo viên.
Một cảnh tượng ấm lòng làm sao.
Ô kìa, Norn đang là trung tâm của đám đông à.
Một thiếu niên có vẻ như là ma tộc đang nắm tay em ấy với khuôn mặt đỏ bừng.
Dựa vào vẻ mặt bối rối của Norn và xung quanh là tiếng cười khúc khích của thành viên hội học sinh, thì chắc đây là sự kiện tỏ tình rồi.
Hoặc đúng hơn là cậu ta đang mừng rỡ, vì được đồng ý bắt tay thần tượng hội trưởng học sinh mà cậu ta luôn thầm mong nhớ chăng.
Đây giống như là Sự Kiện Bắt Tay của Norn.
Nếu như tấm vé để được bắt tay Norn là một hình nhân Ruijerd, thì Fan Club của em ấy sẽ mua cả đống cho coi.
Không được, mục đích bán hình nhân của tôi không phải là để kiếm tiền, hãy bỏ ý tưởng này đi...
Ở đằng kia có Roxy đang bị đám con gái vây lấy.
Có khoảng 5 nữ sinh đang cúi đầu trước mặt Roxy với vẻ mặt buồn bã.
Roxy nhẹ nhàng mỉm cười, và sau khi trao đổi một vài câu, thì có một nữ sinh bỗng trở nên xúc động rồi bắt đầu lớn tiếng khóc, ôm trầm lấy Roxy.
Thấy vậy Roxy tỏ ra khó xử, và nhẹ nhàng vỗ đầu cô gái đó.
Những nữ sinh còn lại cũng bắt đầu khóc cùng và khóc to hơn.
Ngoài ra thì, ở những nơi khác cũng đang diễn ra những sự kiện tốt nghiệp.
Buổi lễ tốt nghiệp mang bầu không khí độc đáo, tuy rằng có chút sầu muộn, nhưng cũng có phần khoan khoái dễ chịu.
Chỉ có điều, không có ai tới lại gần Zanoba và tôi cả.
Tất nhiên cũng là vì ở trong trường tôi không có nhiều người quen biết, cơ mà tôi cảm thấy hơi cô đơn thật.
Thôi không sao.
Tôi đã đặt trước chỗ ở một quán rượu rồi.
Cho cả gia đình tôi, tính cả Rinia và Pursena.
Ngoài ra tôi cũng mời cả Nanahoshi nữa, chúng tôi sẽ có một bữa tiệc vui vẻ cùng nhau.
Mặc dù Orsted không thể tham dự, nhưng hắn cũng có gửi giấy chúc mừng.
Cho dù tôi có cảm thấy cô đơn ở nơi này, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có bạn.
Hãy trở về sớm thôi nào.
“Rudeus-sama.”
Ngay khi tôi đang nghĩ vậy, có một người tới lại gần.
Cậu ta có một mái tóc vàng mềm mại, tuổi tác khoảng tầm 20.
Cảm giác như là tôi có biết cậu ta nhưng không quen cậu ta.
Cậu ta là ai nhỉ.
“Rất hân hạnh được gặp anh, tên tôi là Brooklyn von Eruzais.”
À, là cái tay thủ khoa tốt nghiệp.
Tôi vừa mới thấy xong.
“Chúc mừng cậu làm thủ khoa tốt nghiệp lần này.”
“Xin cảm ơn anh.”
Sau khi tôi cúi đầu chào, cậu ta cũng đáp lễ bằng lời cảm ơn.
“Nhưng mà, cũng nhờ gia thế nhà mình nên tôi mới được làm thủ khoa tốt nghiệp thôi.
Xét đến phương diện thành tích học tập, tôi lúc nào cũng đứng dưới Cliff-sama cả mà.”
“Chẳng phải đâu, cậu đã khiêm tốn rồi.”
Cảm giác như mồ hôi lạnh sắp đổ ra vậy.
Mặc dù tôi không nói ra thành lời, nhưng trong đầu tôi đúng là cũng đồng ý với cậu ta.
Không biết thành tích học tập của hai người họ cách biệt tới cỡ nào đây.
“Nhưng cũng nhờ gia thế, mà ngay đến phút chót, tôi đã thắng được Cliff-sama. Cuối cùng cũng đánh bại cậu ấy...”
Quả thật nếu chỉ đơn thuần nhìn kết quả chung cuộc, rằng người được chọn làm thủ khoa tốt nghiệp là cậu ta, thì cậu ta đúng là người chiến thắng.
Có thể nói cậu ta vừa thắng và vừa không thắng.
“...Cho nên là, thưa Rudeus-sama.”
Brooklyn nhìn thẳng vào tôi.
Bằng ánh mắt chân thành.
Gì thế này. Chẳng lẽ nào cậu ta muốn tỏ tình?
Tỏ tình chỉ vì đánh bại được Cliff ư?
Sao tự nhiên diễn biến lại thành ra thế này?
Xin đừng mà, tôi là người đã có một vợ, một vợ, một chồng, và mấy đứa con thơ ở nhà...
“Tôi xin phép được quyết đấu với anh.”
Trật lất.
Đó là một lời mời quyết đấu...
Gần đây, có lẽ bởi danh tiếng là thuộc hạ của Orsted lan xa, mà thi thoảng cũng có những người như cậu ta, nhưng mà...
Vì lý do gì, mà cậu ta lại muốn quyết đấu tôi sau khi chiến thắng Cliff chứ.
“Tại sao vậy?”
“Vâng. Thực ra thì trước kia, tôi đã cảm thấy rất hứng thú đến chuyện bản thân mình mạnh đến mức nào.
Sau đó trong vài năm vừa qua, tôi đã hiểu ra được thực lực của mình vượt trội hơn nhiều so với mức bình thường.”
Vượt trội hơn nhiều...
Mà, dù gì cậu ta cũng là thủ khoa tốt nghiệp.
Có tự cho mình hơn người thường 1 hoặc 2 cái đầu cũng chẳng ai nói gì.
“Thế nhưng, Rudeus-sama, anh còn hơn cả vượt trội.”
“...Thật vậy sao?”
“Tôi, đã luôn muốn được khiêu chiến với anh.
Kể từ khi anh đánh bại Ma Vương Badigadi với chỉ một đòn duy nhất.”
Brooklyn nắm chặt tay mình trong khi nói vậy.
“Gia tộc tôi có truyền thống quân nhân chiến sĩ. Một khi tôi trở về bổn quốc, kế thừa gia nghiệp, tôi sẽ đạt được vị trí trong tay có các thuộc hạ, và sai bảo được những người khác.
Nhưng sau đó, tôi sẽ không còn có cơ hội kiểm tra thực lực của mình nữa.”
“Quả thật một khi ở địa vị cao rồi, thì ta không thể tự do thích làm gì thì làm.”
“Đúng vậy đó. Thế cho nên, bây giờ đây, là cơ hội cuối cùng của tôi, xin hãy cho phép tôi được khiêu chiến anh.”
Brooklyn cúi thấp đầu mình một cách khí thế.
Tôi có thể hiểu chuyện này.
Đàn ông con trai ai cũng đều quan tâm đến việc mình mạnh ra sao.
Bản thân tôi biết rằng mình vượt xa tiêu chuẩn thông thường.
Nhưng đồng thời cũng biết có người mạnh hơn mình.
Mặc dù có thể sẽ thua, nhưng tôi có thể hiểu được nỗi lòng muốn được khiêu chiến kẻ mạnh hơn mình.
Tuy rằng còn có vài điểm tôi còn chưa hiểu.
“Tại sao, thắng Cliff rồi thì cậu chuyển sang khiêu chiến tôi?”
“Ủa?”
Sau khi hỏi câu này, Brooklyn tỏ ra ngỡ ngàng.
“Tôi có nghe nói rằng, để được phép khiêu chiến Rudeus-sama, thì tôi phải đánh bại được [Lục Ma Luyện].
Rinia-sama, Pursena-sama, và Fitts-sama thì đều đã tốt nghiệp hết, Badi-sama thì đã biến mất...
Còn Zanoba-sama thì tôi đã đánh bại...”
“...”
Lục Ma Luyện ư...
Cơ mà, cái nhóm này đúng là tôi có từng nghe tới.
Mặc dù tôi không biết ai là người đã loan truyền điều này.
Rằng là nếu không đánh bại được cả 6 người họ, thì không thể khiêu chiến được tôi.
Thế này nghĩa là cậu ta đã thành thật tuân thủ quy tắc đó sao...
“Cậu thật sự, đã đánh thắng Zanoba sao?”
“Vâng. Trong các tiết đấu tập thì tôi đã thắng nhiều lần.”
“Thế à.”
Sau khi tôi liếc mắt sang Zanoba, cậu ta tránh nhìn vào mắt tôi.
... Mà, nếu là một trận chiến chỉ dùng ma thuật, thì Zanoba không thắng được cũng phải.
Vậy nhưng vì không thắng được Cliff, mà việc khiêu chiến tôi đã bị tạm hoãn cho đến tận bây giờ.
Rốt cuộc, cậu ta đã nghĩ mình không thể nào thắng lại nổi Cliff, và một khi tốt nghiệp cậu ta sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội, vậy nên cậu ta phải khiêu chiến vào lúc này.
Thì ra là thế.
Đây như là kỷ niệm tốt nghiệp nhỉ.
“Vậy ra, tôi còn cần phải đánh bại cả những người đã tốt nghiệp sao...”
Xem ra cậu ta cũng muốn để lại một kỷ niệm tốt đẹp ở lễ tốt nghiệp.
Cơ hội cuối cùng để phân minh thắng bại chính là lúc này.
Chuyện này tương tự như là [Tỏ tình dù biết rằng mình sẽ bị từ chối] vậy.
“Không, không cần đâu. Thế này được rồi.”
Ở thế giới nào cũng vậy, ai ai cũng đều muốn làm một việc gì đó ý nghĩa trong buổi lễ tốt nghiệp.
“...! Xin cảm ơn anh rất nhiều!”
Đáp lại câu trả lời của tôi, Brooklyn dùng hết sức cúi đầu.
“Xin lỗi nhé Zanoba, nhờ cậu làm trọng tài giúp tôi.”
“Được rồi ạ, thưa sư phụ.”
Tôi đưa chiếc áo khoác của mình cho Zanoba.
Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh Ma Đạo Khải... Nhưng lúc này tốt hơn là không nên mặc nó.
Phần 4:
Sau khi di chuyển đến sân trường, bắt đầu trận quyết đầu, và xong xuôi tất cả, chắc cũng mất tầm 3 giờ chăng.
Dựa trên kết quả cuộc chiến, tôi đã chiến thắng.
Thành quả luyện tập mỗi ngày với Kiếm Vương Eris hoặc Long Thần Orsted quả nhiên không phải là vô ích.
Chiến đấu với cậu ta cũng chẳng quá vất vả, chỉ như búng tay một đứa trẻ.
Cậu ta có nói không cần phải nương tay.
Brooklyn xem chừng đã từ lâu biết rõ kết quả trận đấu và cảm ơn tôi với bộ mặt niềm nở.
Nếu chỉ thế thôi thì đã tốt.
Ngay sau đó, có một vài học sinh tốt nghiệp khác vì thấy trận chiến vừa rồi nên đã mở lời khiêu chiến với tôi từng người một.
Họ lấy lý do như là đánh bại Zanoba trong việc ăn nhanh, đánh bại Cliff trong việc chạy nhanh. Dù cho tôi còn chẳng biết liệu có phải họ đang nói thật hay không.
Một lượng lớn người xem cũng nháo nhào xuất hiện, làm tôi cảm thấy mình như là người nổi tiếng vậy.
Còn về phía tôi, vì không có lý do đặc biệt nào để từ chối họ, nên tôi đã chấp nhận tất cả lời khiêu chiến.
Dù sao đi chăng nữa đây cũng là một buổi lễ tốt nghiệp, và vốn dĩ tôi không phải thuộc một trong Ngũ Ma Luyện.
Nếu là Norn thường ngày khi thấy việc làm này của tôi thì sẽ than phiền, nhưng hôm nay em ấy lại không nói gì cả, thay vào đó em ấy sử dụng Hội học sinh của mình để chỉnh đốn đám đông đang náo nhiệt quan sát.
Vẻ mặt đó của em ấy như thể đang muốn nói là ‘mặc dù em không muốn để xảy ra mất trật tự, nhưng vì hôm nay là dịp lễ tốt nghiệp nên em sẽ cho qua’ vậy.
Xin lỗi nhé, bạn hội trưởng hội học sinh.
“Phù.”
Cứ như vậy, tôi đã quyết đấu xong với lại 20 người.
Bởi vì mỗi ngày tôi đều tập thể dục, nên chuyện này cũng không làm tôi mệt lắm.
Mọi người ai cũng mãn nguyện.
Và với vẻ mặt mãn nguyện, họ rời khỏi trường.
Mong rằng đây sẽ là một kỷ niệm đẹp cho những người sau này sẽ phải trở về quê nhà của mình.
Sau đó thì, không còn ai ở lại nữa.
Norn có nói với tôi rằng em ấy còn phải sắp xếp lại hội trường nên là tôi cứ đi về trước đi, và rồi em ấy rút lui khỏi đây.
Chỉ còn lại là Zanoba và 2 người theo cậu ta.
“Quả đúng là sư phụ, ngài thật là nổi tiếng.”
Zanoba xem chừng có vẻ mệt sau khi làm trọng tài.
Cũng phải thôi, cậu ta không có thể lực bền.
“Tôi đang cảm thấy hơi mệt... Còn sư phụ thì sao? Ngài có cảm thấy mệt không?”
“Không, không có gì đâu. Chỉ là cả 2 người chúng ta đều trở nên bẩn thỉu rồi. Tốt nhất là đi thay quần áo trước khi bắt đầu buổi tiệc.”
“Ừm... đúng vậy nhỉ.”
Zanoba nói vậy xong rồi nhìn xuống trang phục của mình.
Mặt trên hiện giờ đang dính đầy bùn cát do bị ma thuật làm bắn tung tóe vào.
Đương nhiên người chiến đấu là tôi cũng bị.
“Vậy, hãy về qua nhà một chuyến trước. Còn em gái ngài thì sao?”
“Norn có nói em ấy sẽ tham gia sau khi lo hết việc hội trường, nên là tôi cứ đi trước.”
“Thế sao ạ, vậy thì...”
Lúc này đây, đường nhìn của Zanoba bỗng rời khỏi tôi.
Thay vào đó cậu ta nhìn về phía đằng sau tôi, hướng cao hơn một chút.
Tôi quay lại đằng sau để xem cậu ta đang nhìn đi đâu.
Ở đằng kia.
Tôi lập tức hiểu ra ngay.
Một người có mái tóc ngắn màu nâu đậm, đang quan sát từ trên sân thượng.
Và ở bên cạnh người đó, là vị công chúa với mái tóc vàng óng đang tung bay trong gió.
“Julie, Ginger.”
“Vâng.”
“Xin phép cả hai, liệu có thể quay về trước chuẩn bị trước trang phục cho ta mặc được không?”
“Vâng ạ.”
Cả hai người họ gật đầu và rời khỏi đây.
Mặc dù cậu ta đã quyết định không còn mối quan hệ chủ tớ nữa, nhưng ai nhìn vào đây cũng sẽ thấy họ vẫn đang có quan hệ chủ tớ.
Mà chuyện này cũng không thể thay đổi ngay được trong một sớm một chiều được.
“Sư phụ nào, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Tôi gật đầu trước lời của Zanoba và đi vào bên trong tòa nhà trường.
Phần 5:
“Tôi đã thấy hết được toàn bộ. Rudeus quả là giỏi thật.”
Khi chúng tôi lên tới sân thượng, Cliff đã nói vậy với vẻ mặt mệt mỏi.
Bên cạnh cậu ta Elinalize.
Tôi đã là cô ấy cũng sẽ tới buổi lễ tốt nghiệp này.
Bởi vì Clive đã được gửi nhờ ở nhà tôi trước đó.
Cơ mà, cô ấy vẫn mặc đồng phục của trường ngay cả khi đã thôi học.
Tôi nghĩ mình cũng không nên hỏi tại sao cô ấy lại mặc đồng phục trường.
Dù sao thì, hôm nay cũng là lễ tốt nghiệp.
Chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
“Lúc này tôi có nên khen ‘Quả đúng là cánh tay phải của Long Thần’ không?”
“Đừng trêu tôi mà, ngay cả hồi trước khi chiến đấu với ngài Orsted thì cỡ này tôi cũng làm được mà.”
“Đúng thế thật.”
Cliff nói vậy xong, dựa người mình vào tay vịn sân thượng.
“Cliff-senpai, sao cậu lại lên tới tận đây?”
“Cũng không có gì đâu. Chỉ là tôi bỗng muốn trèo lên một nơi cao ráo nào đó.”
Cliff nói như vậy trong khi nhìn lên bầu trời.
Bỗng nhiên nghĩ đến nơi cáo ráo ư?
Thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ vậy.
Bởi vì tôi là một người sợ độ cao, nên tôi chỉ đến ghé thăm mộ của Paul.
“Dù sao đi chăng nữa, Cliff-senpai này. Chúc mừng tốt nghiệp nhé.”
“Cảm ơn cậu.”
Tôi đi tới cạnh Cliff và dựa người vào tay vịn sân thượng như cậu ta.
Mặc dù không nghĩ là Cliff sẽ bỗng nhiên đi nhảy lầu tự tử, nhưng tôi vẫn cẩn thận cho chắc.
Zanoba cũng đi lại tới bên cạnh Cliff.
Elinalize đứng ở vị trí xa một chút, như thể muốn quan sát cả 3 người chúng tôi.
A, cả ba chúng tôi hiện tại, trông như những thanh niên còn đang học ấy.
Nghĩ lại thì, Cliff là người trẻ nhất trong số chúng tôi.
22 tuổi rồi.
Đã có con ở lễ tốt nghiệp.
Xem chừng cậu ta cũng có nhiều lo lắng riêng của mình.
Khoan khoan.
Giờ không phải là lúc nghĩ ngợi linh tinh, cứ hỏi cậu ta sẽ làm gì với buổi tiệc ngày hôm nay đã.
Dù sao thì tôi có nghe cậu ta nói là sẽ tham gia rồi, và nếu một trong những nhân vật chính của buổi tiệc vắng mặt, thì sẽ phiền phức khi phải tạm hoãn mất.
“Cliff-senpai, cậu tính làm gì tiếp theo?”
Khi nào cậu mới tới.
Cậu muốn tới buổi tiệc cùng chúng tôi, hay là phải hành sự với Elinalize xong?
Ý câu hỏi đó của tôi là như vậy.
“...”
Cliff đáp lại câu hỏi của tôi bằng sự im lặng.
Chẳng lẽ cậu ta thấy khó trả lời?
Thế nghĩa là, cậu ta còn phải bận chơi trò người lớn với Elinalize cosplay đồng phục trường sao?
“...Sau khi cùng thảo luận với Liz, tôi đã suy nghĩ kĩ về chuyện ấy.”
Chỉ vài giây sau Cliff mới trả lời.
“Một năm. Tôi mong cậu sẽ chờ tôi.”
Trong một lúc, tôi không hiểu ý cậu đang nói là gì.
Quán rượu chỉ được đặt chỗ cho ngày hôm nay.
Làm sao mà tôi chờ cậu tới tận năm sau được.
“Hừm, có phải cho đến khi đứa trẻ lớn hơn tý nữa không?”
Lời nói của Zanoba làm tôi đột nhiên nhận ra.
Hai tháng trước Cliff có nói rằng, “Lễ tốt nghiệp sắp đến gần rồi. Đến lúc đó tôi sẽ đưa ra quyết định.”
Và cậu ta muốn trả lời cho câu hỏi đó của tôi vào bây giờ.
Không, cũng không phải là tôi đã quên béng chuyện này.
Chỉ là vì hôm nay có tổ chức buổi tiệc tốt nghiệp, tôi đã tính nghe câu trả lời của cậu ta sau đó cơ.
“Chính xác. Bởi vì Clive vẫn còn rất nhỏ, tôi muốn tiếp tục dõi theo thằng bé cho đến khi nó cai sữa hẳn.”
Cliff nhìn xuống Thành phố ma pháp Sharia phía dưới với vẻ mặt nghiêm túc.
Từ đây, ta có thể thấy rõ đường phố.
Bởi vì trên nóc nhà tôi đậm một màu xanh, nên trông căn nhà khá là nổi bật.
Tiện đây nói luôn, lúc đầu tôi mới nhập học ở trường, tòa nhà của trường không có sân thượng.
Trước khi nó được thêm vào, thì cái lúc mà tôi còn đang học năm 3, tôi đã được hỏi là có còn cần gì nữa không, và tôi đã trả lời rằng là “Sân thượng”. Rốt cuộc sân thượng đã được thêm vào từ lúc nào đó mà tôi không biết, và từ đó cho tới nay tôi chưa từng tới đây lần nào cả ngoại trừ hôm nay.
“Sẽ phải mất gần 2 năm để khởi hành từ đây cho đến Thánh quốc Milis.
Nhưng Rudeus, nếu cậu sử dụng ma pháp trận dịch chuyển, thì tôi có thể rút ngắn thời gian đi lại.
Mặc dù tôi không biết sẽ rút ngắn thời gian được bao nhiêu. Nhưng chắc cũng phải xuống còn có 1 năm.”
Cliff xem chừng đã coi việc trở về đất nước trong vòng 2 năm kể từ khi tốt nghiệp, là một nghĩa vụ.
Cậu ta quả là một người tuân thủ quy tắc.
“Cậu có thể cho tôi, mượn ma pháp trận không?”
“Đương nhiên rồi, cậu cứ thoải mái sử dụng.”
“Cậu cứu tôi rồi.”
Ma pháp trận dịch chuyển là thứ cấm kỵ.
Mặc dù đây không phải là tình huống khẩn cấp, mà thay vào đó nó được sử dụng cho mục đích cá nhân. Có lẽ cho nên Cliff mới cảm thấy áy náy về việc dùng nó.
“Ngoài ra thì, Rudeus này. Về chuyện trở thành đồng minh của hội các cậu, nên nói thế nào đây nhỉ...”
“Cậu cứ thoải mái tiếp tục.”
Cliff trông khó nói.
Tôi sắp bị cậu ta từ chối sao.
Mặc dù chí ít tôi muốn thử hỏi lý do tại sao, và thuyết phục cậu ta xem...
“Về chuyện đó, tôi cũng mong cậu hãy chờ tôi.”
“Chờ nữa, ư?”
“Phải, quả thật, nếu như tôi có được sự hậu thuẫn của Long Thần Orsted, tôi nghĩ mình có thể đứng ở vị trí rất cao trong Giáo đoàn Milis.”
Đương nhiên vậy rồi.
Orsted chắc hẳn cũng quá quen thuộc nội tình của Giáo đoàn Milis.
Trong vô vàn những vòng lặp của mình, có thể hắn cũng đã biết được điểm yếu của những người đứng đầu Giáo đoàn Milis thời kỳ này.
“Nhưng mà, tôi không cho rằng chỉ vậy thôi là đã đủ.”
“...”
“Tôi đã phải tự mình rất chăm chỉ để đạt được cái thành quả sức mạnh này, và tôi muốn kiểm chứng xem nó có thể giúp được tôi đến cỡ nào trong Giáo đoàn Milis... Một cái ghế đã được người khác chuẩn bị sẵn, tôi không muốn ngồi chút nào hết.”
Cliff nắm chặt tay mình trong khi nói vậy.
Cũng không quá khó để hiểu sự tình này.
Thanh niên mời tôi quyết đấu vừa nãy cũng tương tự như cậu ta lúc này vậy.
Cả hai muốn kiểm tra thực lực của mình.
Đây là phần đàn ông của Cliff.
“Bởi vậy, nếu tôi có thể leo lên được vị trí cao trong giáo đoàn, tôi sẽ trở thành đồng minh của hội các cậu.”
Hừm.
Cliff có thể leo lên vị trí cao thì tốt quá, nhưng cũng có khả năng cậu ta không làm được.
Nếu trong quá trình leo cao cậu ta chỉ mất vị trí không thôi, thì tôi thấy cũng chẳng sao.
Cậu ta có thể tiếp cận Milis bằng cách khác mà, và Cliff đồng thời cũng có thể trở thành thợ thủ công chuyên mũ giáp của Orsted.
Thế nhưng, nếu trong quá trình leo cao cậu ta lại bị mưu sát, thì tôi thấy không hề ổn.
Tôi không muốn bạn bè mình phải bỏ mạng.
Hay là, chẳng lẽ tôi nên chấp nhận điều này vì ngay từ đầu cậu ta đã chấp nhận cái rủi ro này?
“Thế thì, Cliff-dono. Cậu tính xuất phát sau 1 năm à? Còn gia đình cậu thì sẽ thế nào?”
Zanoba hỏi thay tôi.
Phải đó, còn Elinalize và Clive thì sẽ thế nào đây.
Cliff trông khó xử.
Cậu ta đang đau khổ, hay là thấy có lỗi nhỉ.
Thế rồi, vẻ mặt đó trở nên quyết tâm.
“Họ sẽ ở đây.”
“...Cho đến khi nào?”
“Ít nhất, cho đến khi tôi có thể tự mình đảm đương mọi thứ.”
Tự mình đảm đương mọi thứ.
Nói vậy, ý của cậu ta tức là, không biết bao lâu nữa ư.
Khi tôi quay sang nhìn Elinalize, cô ấy đang khoanh hai tay dưới ngực, mắt nắm chặt.
Nghĩa là cô ấy đã đồng ý chuyện này sao?
Thật sự có ổn không vậy?
Tôi tưởng Elinalize muốn mãi ở bên cạnh Cliff chăm sóc cậu ta hết mình chứ.
Ngoài ra vấn đề lời nguyền nữa, cho dù có thể bị ức chế bằng ma đạo cụ của Cliff, thì cũng không thể nào duy trì được nhiều năm.
Không, đây không phải là chuyện tôi nên nói xen vào.
Cliff đã đưa ra quyết định này sau khi bàn bạc với Elinalize.
Đây có lẽ là bước ngoặt đối với Cliff.
“Tôi hiểu rồi.”
Tôn trọng ý kiến của Cliff, là một việc khá mạo hiểm.
Nếu Cliff bị giết ở ngoài tầm nhìn của tôi, thì tôi sẽ đánh mất liên hệ với Thánh quốc Milis.
Người phụ trách nghiên cứu lời nguyền cũng biến mất nữa.
Thế nhưng, cũng có một mặt lợi khác.
Bằng việc tự mình va vấp, Cliff sẽ lại trưởng thành thêm lần nữa.
Và khi đó, Cliff trưởng thành sẽ là một người đồng minh đáng tin cậy hơn Cliff hiện tại.
Mặc dù tôi không biết liệu chuyện này có đáng để cậu ta liều mạng hay không, nhưng quả thật chuyện này có mặt lợi.
Cho dù nghe như là tôi đang ngụy biện, nhưng cũng phải vậy thôi.
Cliff đã đưa ra quyết định này, và Elinalize thì cũng đồng ý.
Cho nên là tôi sẽ tôn trọng quyết định của cậu ta.
“Như vậy là chúng ta vẫn còn 1 năm nữa, có gì xin cậu chỉ giáo.”
“Ừ, cậu cũng vậy.”
Nói vậy xong, Cliff mở lòng bàn tay về phía tôi.
Thấy vậy, tôi bắt tay cậu ta và gật đầu thật mạnh.
Cơ mà, đặt sang một bên chuyện cậu ta có trở thành đồng minh hay không.
Cho đến khi Cliff tự mình đảm đương mọi thứ, thì chắc cũng phải mất tầm 3 năm từ nay trở đi.
Vậy thì, hãy tạm gác chuyện của Cliff và lo chuyện khác vậy.
Phải rồi... Đầu tiên, hãy đến chào hỏi Ariel trước.
Việc kinh doanh hình nhân của Zanoba mới chỉ bắt đầu, và binh đoàn đánh thuê cũng còn phải mở rộng thêm.
Tôi muốn cả 2 việc này xâm nhập đến thị trường Vương quốc Asura.
Liệu năm tới có thể hoàn thành được mục tiêu này không đây nhỉ?
Cũng chưa cần phải quá vội vã làm gì.
... Cơ mà trước đó thì.
Tất cả hãy cùng nhau chúc mừng sự kiện tốt nghiệp ngày hôm nay đã.
“Được rồi, Cliff-senpai nào. Chuyện không vui coi như xong xuôi nhé. Hôm nay hãy quẩy hết mình đi.”
“...Đúng thế nhỉ!”
Và như vậy, buổi lễ tốt nghiệp của Zanoba và Cliff đến hồi kết thúc.