Thất Nghiệp Chuyển Sinh (Mushoku Tensei)

Chương 236: Và đến Milishion...



Phần 1:

Sylphy đang mang thai.

Lần này là đứa thứ 2.

Ngay trước thời gian khởi hành.

Nếu là hồi xưa, thì tôi đã vò đầu bứt tóc không biết phải làm gì nữa.

Thế nhưng, đây lại là lần thứ 4 tôi hay tin vợ mình mang thai khi sắp phải đi công tác một thời gian dài.

Tuy chuyện này quả thật là một điều đáng lo, nhưng so với những lần trước thì lần này vẫn thoải mái hơn chút.

Tôi thật sự muốn ăn mừng chuyện này.

Tôi nên đặt tên đứa trẻ là gì đây.

Lần này là trai hay gái nhỉ.

Lucy à, con sắp có thêm đứa em trai hay em gái đây?

Lại sắp thành chị tới nơi rồi đó.

Mặc dù tôi đang chạy nhảy vòng quanh sân vườn với tâm trạng vui sướng.

“Còn Sylphy phu nhân... là, làm sao bây giờ...?”

Lilia trông rất lo sợ.

Bình thường cô ấy luôn điềm tĩnh, nhưng lần này sắc mặt cô ấy tái mét, có vẻ phiền não.

“Tôi là người duy nhất có thể chăm sóc Sylphy phu nhân... Vậy mà, việc nhà lần này chỉ có mình Sylphy phu nhân phụ trách... nếu như không may...”

Cô ấy sẽ phải theo tôi đến Milis để chăm sóc Zenith.

Trong khoảng thời gian này, việc nhà sẽ do Sylphy đảm đương.

Khi quyết định này được đưa ra theo lẽ tự nhiên, thì bỗng lại có tin cô ấy đang mang thai.

Nhìn chung, thì Roxy cũng biết làm chút việc nhà đơn giản, và chúng tôi có thể thuê thêm người giúp việc nếu thấy cần.

Trong đầu đã vạch ra là thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng trước việc bỏ nhà đi làm suốt nhiều tháng để lại ở nhà người phụ nữ đang mang bầu.

Lilia đang khổ sở băn khoăn.

Giữa việc nên đi cùng Zenith, hay ở lại chăm lo chu đáo cho Sylphy.

Thấy Lilia hoang mang lo sợ thế này, trong lòng tôi cũng bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên.

Hiện tại có lẽ không phải là lúc để tôi vô tư ăn mừng.

Vốn dĩ ngay từ đầu, khi quyết định trở thành thuộc hạ của Orsted, tôi đã xác định trong đầu là sẽ có lúc mình sẽ phải bỏ lại người đang mang bầu ở nhà để còn đi công việc.

Thế nhưng, nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên một trong những người đáng tin cậy như Lilia tỏ ra thế này.

Có lẽ lần này không hay rồi.

Chết thật...

“À ừm, thực sự không có gì đâu mà. Dù sao đây cũng là lần thứ 2 cháu mang bầu. Cháu còn có Roxy và Eris ở đây, và cả bà cháu nữa.”

Sylphy trấn an Lilia.

Đúng thật, đây là lần thứ 2 của Sylphy.

Cô ấy biết rõ mình nên làm những gì.

Ngoài ra ở nhà cũng có những người cô ấy có thể nhờ tới.

Tuy Roxy sẽ phải thường xuyên vắng nhà, nhưng nếu có Elinalize tới thăm định kì thì tốt quá.

Ngay cả Eris cũng sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì nếu như có chuyện gì đó xảy ra.

Ừ, phải rồi.

Lần đầu cô ấy mang thai, cũng chỉ có mình Norn và Aisha ở nhà.

Ngay cả Aisha có kinh nghiệm chăm sóc những người đang mang thai tới 3 lần, cũng từng không có kinh nghiệm trong việc này trước kia.

Khi tôi nghĩ như vậy, thì tình hình hiện tại quả thật vẫn tốt hơn trước nhiều.

Ngoài ra, cũng chẳng phải là tôi sẽ bỏ nhà đi suốt 1 năm.

Cho nên mọi chuyện đều ổn cả.

“Đúng vậy đó, nói chung là sẽ có cách! Đã có tôi ở đây bảo vệ rồi!”

“Tuy em thấy hơi lo vì ban ngày em không ở nhà, nhưng thể nào trong nhà cũng có người qua người lại, cho nên là sẽ không có gì nguy hiểm đâu.”

Eris và Roxy cũng nói vậy.

Thế nhưng, có những điều khác đáng phải lo hơn.

Lilia cúi đầu liếc nhìn Lara đang đứng bám lấy vạt áo choàng của Roxy, và rồi nói rằng.

“Nhưng hiện tại nhà còn có trẻ con, gánh nặng đã tăng thêm. Tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa...”

Quả thật, chả ai biết được lũ trẻ con sẽ làm những gì.

Lucy và Lara đều năng nổ ham hoạt động.

Tuy rằng cả hai đứa hiển nhiên sẽ không tấn công Sylphy với mục đích xấu xa nào đó.

Thế nhưng, chẳng hạn, trong lúc tập luyện Lucy bắn ma thuật trúng Sylphy.

Hay là Lara trong lúc đang cưỡi Leo, chuẩn bị chạy ra khỏi nhà, Sylphy thấy thế trở nên hoảng hốt và sơ ý té ngã cầu thang.

...Mà, có liệt kê ví dụ ra, thì chả biết bao giờ mới liệt kê được hết nổi.

Nói chung thì, trẻ con là chúa gây tai họa.

Thật là rắc rối.

Khỏi cần phải nói ai cũng biết là do kẻ nào đã làm cô ấy mang thai.

“Chắc em không mang bầu được nữa đâu, vì tộc của em vốn thế mà.”

Sylphy đã nói vậy.

“Thế sao? Phải thử thì mới biết được.”

Còn tôi thì đã đáp lại như thế, cũng bởi trong đầu tôi không có cái khái niệm gọi là “Kế hoạch hóa gia đình”.

Tất nhiên là, tôi không đánh đêm chỉ để cho vui.

Tôi đã luôn mong chờ có thêm đứa thứ 2 từ Sylphy.

Thế nhưng, cũng bởi đã 5 năm trôi qua kể từ khi Lucy chào đời, thế nên tôi đã cho rằng sẽ không có đứa nữa như lời Sylphy nói, và rồi thành ra tôi cũng chẳng còn quan tâm đến chuyện sinh đẻ...

Nói tóm lại, giờ có hối hận cũng vô ích.

Trách nhiệm là thuộc về tôi.

Tôi đã không thể ở bên cạnh vợ mình đang trải qua quãng thời gian mang thai khó khăn.

Cả ba người vợ của tôi, ai tôi cũng đều thế.

Cơ mà, tại sao mỗi khi tôi sắp đi xa là lại trong lúc họ đang mang thai chứ.

Đây là lời nguyền của tên Hitogami sao?

Hiện tại, tôi cũng có phương án tạm hoãn việc đến Thánh quốc Milis.

Chờ 1 năm sau khi Sylphy sinh đẻ xong rồi lại khởi hành lại.

Nhưng không khéo đến lúc đó, tôi lại biết tin Roxy mang thai, sau đó thì lại Eris,... tạo thành một cái vòng luẩn quẩn.

Nói chung, xét đến khoảng thời gian lâu dài để đi được từ đây đến Milis, cho dù tôi có trì hoãn 1 hoặc 2 năm, thì phía Milis cũng sẽ không nói gì đâu.

Cả Cliff cũng thế, có trì hoãn cũng không sao.

Thế nhưng mà, còn vấn đề của Cliff nữa.

Elinalize đã nhờ tôi chí ít thì hãy quan sát để ý đến cậu ta ở thời gian đầu. 

Cho dù chúng tôi có nói không đi cùng, Cliff cũng sẽ một mình đi.

Mặc dù tôi đã nghĩ là cũng không sao, nhưng trong vòng 1 năm kể từ lúc ở Milis, có thể cậu ta sẽ bị dồn đến nước không thể cứu vãn nếu như không có tôi ở bên cậu ta.

Dù là Sylphy hay Cliff, cũng đều có khả năng xảy ra chuyện chẳng may.

Cả hai bên đều không vội.

Nhưng tôi buộc phải lựa chọn.

Chọn Sylphy hay Cliff đây?

Tình yêu hay là công việc?

Nói đến lựa chọn tốt nhất cho tương lai sau này, thì đó chính là thành lập Binh đoàn đánh thuê ở Milis càng sớm càng tốt để hỗ trợ Cliff, dẫn dắt cậu ta trở thành Giáo hoàng tương lai.

Tôi cũng thấy lựa chọn này thích hợp nhất.

Thế nhưng, thế này có ổn không.

Nếu lựa chọn này dẫn đến việc Sylphy cùng con thơ còn ngây dại khóc đằng sau lưng tôi, thì chẳng phải việc tôi làm là vô nghĩa sao.

Hãy nghĩ lại lý do tại sao tôi lại hợp tác với Orsted.

Tôi không được phép quên điều đó.

“...”

Trong lúc tôi còn đang nghĩ ngợi.

Bỗng nhiên, Zenith cử động.

“Ủa? Zenith phu nhân?”

Cô ấy bâng quơ nắm lấy tay của Lilia như người đang mộng du mà không hề báo trước.

Lilia bước đi không vững, trông như là đang bị Zenith kéo mạnh đi.

Nơi mà Zenith đang đi tới là bên cạnh Sylphy.

“À ừm... Zenith, san?”

Sylphy tỏ ra bối rối.

Zenith nhẹ nhàng đặt tay của Lilia lên vai Sylphy.

Cô ấy như thể đang muốn nói rằng, “Lilia hãy để ý đến đứa trẻ này nhé”.

Và đồng thời, “Chị sẽ ổn cả thôi”.

“P, phu nhân ơi...!”

Đôi mắt của Lilia đã bắt đầu đẫm nước mắt.

Đây là một trong những hành động có ý chí mãnh liệt mà Zenith thường hay thể hiện.

Ai trong gia đình cũng đã đều biết, cô ấy chỉ hay tỏ ra thế này mỗi khí có chuyện gì đó liên quan đến trẻ con và cháu ngoại mình.

Và hiện giờ ai cũng đều hiểu rõ rằng, Zenith đang mong muốn Lilia chăm sóc Sylphy và đứa trẻ trong bụng, thay vì chăm lo cho cô ấy.

“Như ý phu nhân ạ.”

LIlia gạt nước mắt của mình, nhìn mắt Zenith và rồi gật đầu.

Trên mặt của cô ấy không có chút gì của sự do dự.

“Aisha!”

“Dạ, đây ạ!”

Trước mặt Aisha còn đang ngơ ngác nhìn, Lilia nói.

“Thay mặt mẹ, hãy chăm sóc chu đáo cho Zenith phu nhân, ngoài ra hãy hộ tống người đến Nhà Latreia một cách bình an. Tuyệt đối không được tỏ ra ích kỷ!”

“...Vâng ạ!”

Aisha lưỡng lự đôi chút.

Cũng bởi em ấy không hề muốn bước chân vào lãnh địa của Nhà Latreia.

Thế nhưng, trước tình hình lúc này, em ấy không thể nào tỏ ra bướng bỉnh mà nói từ “Không” được.

“Rudeus-sama, chuyện lần này xin cảm phiền cậu.”

“...Không có gì đâu ạ, cháu mới là người đã làm phiền cô.”

Nếu đã có Lilia ở đây để mắt, thì Sylphy không có gì phải lo nữa rồi.

Tôi có thể đảm bảo chắc là như vậy.

Giờ thì tôi chỉ việc thoải mái đến Thánh quốc Milis tập trung lo công việc thôi.

“Sylphy này.”

“...Gì thế, Rudi?”

Nhưng còn một điều tôi cần phải nói.

Đây là điều tối quan trọng.

“Anh yêu em.”

“Vâng. Em cũng vậy.”

Sylphy đứng dậy và nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tôi.

Tôi vùi mặt mình vào tóc cô ấy, dùng vừa sức để ôm chặt cô ấy.

“Anh sẽ luôn nghĩ đến việc đặt tên cho đứa trẻ.”

“Ừ, khi nào anh về hãy cho em biết nhé.”

Sylphy cười bẽn lẽn.

Nếu là bình thường, thì tôi sẽ thấy lo phiền.

Vậy nhưng, hiện tại Lilia đang ở sau lưng Sylphy.

Đó là người mẹ thứ 2 mà tôi có thể tin cậy giao mọi việc trong nhà.

Sau đó, khi đã ôm Roxy và Eris xong, chúng tôi khởi hành.

Phần 2:

Chuyến đi bắt đầu.

Gồm có tôi, Aisha, Zenith và Cliff.

Chỉ vỏn vẹn duy nhất 4 người.

Mặc dù đã chọn lựa kỹ lưỡng đồ gì cần mang theo, nhưng rốt cuộc hành lý vẫn rất là lớn.

Cũng bởi tấm bảng đá và cuộn giấy dùng để triệu hồi Ma đại khải [Dạng 1] tốn quá nhiều chỗ chứa.

Vì hiện tại tôi mặc ma đạo khải [Dạng 2 cải tiến] để di chuyển, cho nên là không có vấn đề gì về sức nặng.

Thế nhưng, dù có khỏe khoắn tới cỡ nào, thì tôi cũng chỉ có hai đôi bàn tay và một cái lưng.

Kích thước con người thì lại không đổi, thế nên khi mà mang theo hành lý lớn hơn bản thân mình thì sẽ rất là khó khăn bất tiện.

Giống như là cầm một thùng bìa các tông rỗng cỡ lớn vậy. 

Tôi đã đi gặp Cliff ở vùng ngoại ô trong khi mang theo cái hành lý to lớn đó.

Sau khi giải thích với cậu ta về việc thuyên giảm thành viên trong nhóm, Cliff đã tỏ ra ngạc nhiên.

Thế nhưng, sau khi biết rằng tôi sắp có thêm đứa nữa, cậu ta đã chúc phúc cho tôi cùng với một nụ cười rạng rỡ.

“Theo quan điểm của tôi, thì tôi không thể nào khen ngợi trường hợp của cậu được... Nhưng Milis-sama cũng từng nói, [Sự ra đời của một sinh mệnh, cho dù có là chủng tộc gì đi nữa, thì cũng đều đáng hân hoan].”

“Cảm ơn cậu vì những lời này.”

“Cầu mong Milis-sama phù hộ cho con tôi và con cậu trở thành những người bạn thân.”

Dù tôi có xấu xa đến cỡ nào đối với Milis, thì con trẻ của tôi đứa nào cũng đều vô tội cả.

Mà, cũng có khả năng đứa nhóc con nhà tôi sau này sẽ thay người yêu như thay áo.

Đến lúc đó, tôi sẽ để Cliff giảng đạo.

À không được, đích thân người bố như tôi phải dạy bảo con cái mình chứ.

“À mà, Cliff-senpai có biết gì về Nhà Latreia không?”

“Nhà Latreia ư...”

Trong vòng 1 tháng quá, tôi đã thử hỏi những cô em gái của tôi và Lilia đủ thứ về bà ngoại Claire của Nhà Latreia.

Kết luận chung được đưa ra là “Bà ấy là một người ngoan cố và nghiêm khắc”.

Norn quay mặt sang một bên và nói rằng, “Em chỉ nhớ bà toàn nổi giận khi em làm gì việc đó không tốt.”

Aisha vừa thở dài vừa nói, “Em bị quở mắng vì nổi trội hơn Norn-ane”.

Lilia thì trả lời rằng, “Nói chung bà ấy là một người rất coi trọng huyết thống và giáo lí.”

Nói một cách đơn giản, hồi ba người họ còn ở Milishion, họ đã gặp không ít rắc rối, thường xuyên phải nghe những lời đàm tiếu về chuyện gia thế và kết hôn tại Nhà Latreia.

Thế nhưng, tôi không quá lo gì về bà Claire.

Quả thật, nếu chỉ mới nghe những thông tin này, ta sẽ cảm thấy hơi e sợ khi gặp mặt người đó...

Nhưng nói đến “Người ngoan cố và nghiêm khắc”, thì trong đầu tôi cũng có một người như vậy.

Sauros Boreas Greyrat.

Ông nội Eris.

Mặc dù xét về mặt coi trọng điều gì đó thì ông ấy khác với Claire, nhưng dù sao ông ấy vẫn là một người thẳng tính.

Nếu đối xử với ông ấy bằng sự lễ phép, thì ta sẽ được đáp lại tương ứng thế.

Claire dù gì cũng là một con người.

Cho dù bà ta rất chú trọng đến huyết thống, tôi đây cũng có thể coi là người có huyết thống Nhà Latreia và Nhà Greyrat.

Mặc dù còn chuyện chú trọng đến giáo lý, tôi lại thấy hơi lo sợ, thế cho nên tốt nhất là hãy che giấu chuyện tôi là người đã có nhiều vợ.

Dù sao chăng nữa, tôi đây có thể ăn ở bình thường được ở nhà bố mẹ đẻ của Eris, vốn là nơi đầy rẫy những tiếng la hét và bạo hành.

Chỉ cần Claire là phiên bản nữ của Sauros, thì mọi chuyện có lẽ sẽ ổn thôi.

Tuy trong ký ức của những cô em gái của tôi thì bà ấy là một người khó ưa, nhưng cũng có khả năng cao đến khi tôi chứng kiến tận mắt, thì lại thấy người ta cũng chỉ hơi ngoan cố và thẳng thắn thôi, chứ thực chất bên trong vẫn là một người tốt.

Giống như Ruijerd vậy.

Nói chung, tôi không hề có ý định muốn ngăn cản một người mẹ đang mong mỏi gặp lại con gái mình.

Tạm thời hãy thu thập thêm thông tin trước.

“Nhà đó là một trong những thành viên chủ chốt của Phe Chống Ma Tộc, từng đào tạo ra rất nhiều những Kỵ sĩ Thần Điện ưu tú.”

“Thì ra là vậy.”

Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện.

Nghĩ lại thì, dì Therese của tôi cũng là một thành viên của Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện.

Không biết cô ấy có còn khỏe không nhỉ.

“Lúc còn ở Milis thì tôi vẫn còn nhỏ, vậy nên là tôi cũng không nhớ rõ chi tiết đâu, nhưng tôi có nghe nói từ Norn-kun đó là một gia tộc rất hà khắc.”

Xem ra Norn rất tin tưởng ở Cliff, mỗi khi gặp chuyện gì khó khăn ở trường là em ấy lại bàn với cậu ta.

Có một lần lúc còn ở Nhà Latreia, em ấy đã bị người ta gán cho cái tên “Đứa trẻ vô dụng”.

Luôn luôn bị đem ra so sánh với Aisha, và hay bị gọi là đồ thất bại để thua cả con của vợ bé.

Cliff nghe thấy thế cũng khích lệ rằng, “Đừng so sánh bản thân mình với người khác, hãy nỗ lực hết mình với mục tiêu vượt qua bản thân mình của ngày hôm nay.”

Và kết quả là, Norn đã trở thành hội trưởng hội học sinh.

Mặc dù Norn không nói ra thành lời, nhưng tôi biết là em ấy rất kính trọng Cliff.

Tuy chưa đến mức độ yêu đương.

Nhưng mà giả sử Elinalize mà không xuất hiện trong đời cậu ta, thì có lẽ Norn và Cliff đã thành đôi thành cặp rồi.

Hử, nếu là thế, thì sẽ thành ra là người Nhà Latreia của Phe Chống Ma Tộc kết hôn với người Nhà Grimoire của Phe Thân Ma Tộc.

À, không không.

Norn là trường hợp cá biệt.

Em ấy là người Nhà Greyrat.

Không hề có liên quan gì đến phe phái của Giáo Đoàn Milis nào hết.

“Với tôi mà nói, cũng chỉ cầu nguyện cậu sẽ không trở thành một thành viên thuộc Nhà Latreia và thành ra là đối địch với tôi thôi.”

“Không đời nào tôi sẽ trở thành kẻ địch của Cliff-senpai.”

“Dĩ nhiên là tôi tin cậu mà. Nhưng thỉnh thoảng sẽ có những lúc ta không còn cách nào khác...”

Cliff nói vậy với nụ cười gượng.

Quả thật, nghĩ lại thì tình hình lúc đó sẽ trở nên khá căng thẳng.

Nhà Latreia là đồng minh của Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện, thuộc Phe Chống Ma Tộc, và là phe địch của Cliff.

Người ta có nghĩ tôi có liên quan đến Nhà đó cũng là điều đương nhiên.

Không, giữa chúng tôi chỉ có quan hệ huyết thống.

Thế cho nên, tôi vẫn là người thuộc Nhà Greyrat ở Thành phố ma pháp Sharia.

Thuộc hạ của Orsted, [Cánh tay phải của Long Thần], Rudeus Greyrat.

Và chỉ đơn giản là một người bạn của Cliff.

“Cho dù tôi không thường xuyên giúp đỡ Cliff-senpai, thì tôi cũng không đi theo phe địch đâu. Tôi mà nói dối thì cậu cứ thoải mái đem biếu tặng Clive một trong những đứa con gái của tôi.”

“Hừm, một lời đề nghị không tồi. Hôn ước giữa con gái cậu và con trai tôi... Chà, không tồi chút nào.”

“Á, hãy khoan đã nào. Dù sao thì bậc cha mẹ lại đi quyết định việc hôn nhân cho con cái mình thì có hơi...”

“Tôi biết tôi biết mà. Chỉ đùa thôi, chúng ta mau đi nào.”

Cliff cười vui trong khi bắt đầu đi bộ.

Cậu chỉ đang đùa thôi đúng không?

Nhưng mà, cả Lucy và Lara cũng đều đáng yêu...

Sau này, cả 2 đứa thể nào cũng sẽ trở thành những mỹ nhân xinh đẹp như mẹ chúng.

Và nhóc Clive sẽ được chứng kiến sự trưởng thành của những chị gái xinh đẹp đó.

Có thể đoán chắc mối tình đầu của nhóc Clive sẽ là Lucy.

Cũng bởi Clive là con trai Elinalize, nhóc đó chắc sẽ thổ lộ tình cảm và hẹn hò ngay từ rất sớm.

Nhóc con dù sao cũng là con trai của Cliff, chứ không phải đứa nào đó lai lịch bất minh.

Nếu nhóc Clive cứ nằng nặc muốn được hẹn hò con bé, cúi đầu gọi tôi là bố vợ, thì ngay cả tôi cũng khó lòng không tán thành.

Đương nhiên, việc nhóc đó đi gọi tôi là bố vợ thì không hề đư---.

“Onii-chan, em sẽ bỏ anh lại đằng sau đó.”

Aisha nói vậy, trong khi đang nắm tay dìu dắt Zenith, và tôi tập trung trở lại.

“Ừ, cho anh xin lỗi.”

Dù sao thì, còn lâu mới phải lo đến chuyện đó mà.

Trong khi nghĩ vậy, tôi đuổi theo Cliff.

Phần 3:

Chúng tôi dừng chân tại văn phòng và chào hỏi Orsted.

Sau đó, chúng tôi đi xuống tầng hầm và đặt chân lên ma pháp trận.

Ma pháp trận dịch chuyển ở bên Milis đã được tạo từ hồi bọn tôi từng tới gần nơi này trước kia.

Nó nằm ở sâu bên trong một khu rừng không quá xa thủ đô của Milis.

Trong một tầng hầm của biệt thự bỏ hoang.

Có người sẽ thắc mắc, tại sao lại có một biệt thự bỏ hoang ở trong rừng.

Câu trả lời là ở thế giới này, những ngôi làng sát rừng thường thường sẽ bị những khu rừng xâm thực nuốt chửng.

Nơi đây cũng là một trong những ngôi làng đó.

Tầng hầm của biệt thự phủ đầy rêu xanh và dây leo.

Và ở nơi này, có một ma pháp trận đang tỏa ánh sáng lờ mờ.

Mặc dù biệt thự vốn không còn có ai quản lý, nhưng có lẽ nhờ những cái cây chống đỡ, mà nơi này trông như là sẽ không bị sụp đổ một sớm một chiều.

Thi thoảng cũng có những mạo hiểm giả tới từ những thành phố lân cận tới đây, nhưng để tới được căn phòng có ma pháp trận thì sẽ phải đi qua lối đi bí mật, và ở căn phòng có cửa vào lối đi bí mật thì đã được chuẩn bị sẵn một chiếc rương kho báu hòng ngụy trang. 

Tuy chỉ có một vài vật phẩm yểm ma lực không quan trọng bên trong rương, nhưng đa phần người ta sẽ về nhà với tâm trạng hài lòng.

Từ đây chúng tôi sẽ đi bộ.

Bởi chúng tôi đang đi cùng Zenith trong tình trạng phế nhân, nên chuyến đi tới Milis sẽ mất thêm nhiều thời gian chút.

Tuy không có nhiều ma vật nguy hiểm gần Milis, nhưng tốt hơn là đi chậm nhưng mà chắc.

Nhân đây nói về ma vật.

Hồi tôi tới khu rừng này cùng Orsted để bố trí ma pháp trận.

Tôi đã gặp con ma vật đó lần đầu tiên trong đời.

Goblin.

Có màu da xanh lá cây và kích thước bằng nửa người bình thường.

Hiếu sắc và hiếu chiến, đồng thời cũng là một thứ ma vật yếu nhất trên thế giới.

Sống theo bầy đàn, đôi khi hay bắt cóc những phụ nữ tộc khác để giao phối với họ, khiến họ mang thai con của chúng.

Không chỉ không có khả năng giao tiếp, chúng còn coi loài người là kẻ địch, sẽ lập tức tấn công ngay khi phát hiện có người.

Nhưng nói thật thì, thứ sinh vật như Goblin, tôi lại cảm thấy chúng nên thuộc ma tộc hơn là ma vật.

Chúng sống theo lối sống rất nguyên thủy ở trong những hang động sâu trong rừng.

Chỉ cần có hang là sẽ sống được ở đó, và chúng kiếm sống bằng việc đi săn theo bầy đàn.

Mặc dù công cụ của chúng rất thô sơ, nhưng chúng lại có thể sử dụng những thứ như gậy Club và dao làm từ đá.

Hơn nữa, tuy rằng tôi không nhìn thấy rõ, nhưng có vẻ như chúng cũng có quan hệ gia đình giữa goblin bố và goblin con.

Tôi nghĩ chúng cũng chả khác gì mấy loài người thời nguyên thủy, cũng bởi trí tuệ của chúng quá thấp nên mới bị liệt vào hàng ma vật thôi.

Nếu như chúng mà hiểu tiếng người, có lẽ hoàn cảnh của chúng đã khác.

Thế nhưng, đây là Đại lục Milis.

Thứ sinh vật như vậy sẽ không bao giờ được công nhận ở Thánh quốc Milis.

Cũng có thể, lý do Goblin mỗi khi thấy người thì tấn công, là bởi trong quá khứ giữa hai bên từng có hiềm khích với nhau.

Chắc hẳn có tồn tại một lịch sử tranh đấu giữa Goblin và Thánh quốc Milis mà tôi không hề hay biết.

Nghĩ kĩ hơn, thì tôi thấy Goblin cũng là thứ sinh vật đáng thương.

Nếu như chí ít nơi chúng sinh sống là Đại lục Trung Ương, có lẽ mọi chuyện đã khác đôi chút.

Chúng có thể sẽ được coi là ma tộc hạ cấp, thay vì hoàn toàn là một con ma vật...

Trong khi đang nghĩ ngợi như vậy, tôi hồn nhiên vô tư tiêu diệt những con Goblin khi đang trên đường tới Milishion.

Đương nhiên, tôi đây không có phải thuộc nhóm người ủng hộ và bảo vệ quyền Goblin.

Đáng thương thì đáng thương, nhưng một khi chúng đã ra tay tấn công thì chúng chỉ có đường chết.

Sau khi rời khỏi khu rừng, chúng tôi vẫn còn 7 ngày đường nữa để đến Milishion.

Trên đường đi tôi đã ghé qua một ngôi làng để mua một chiếc xe ngựa.

Gọi là xe ngựa nhưng nó chỉ đơn giản như là cái xe kéo, mà dù sao vẫn còn tốt hơn là đi bộ.

Ngoài ra còn tấm bảng đá rất nặng này nữa.

Chúng tôi đi xe ngựa trên đại lộ hướng về thủ đô.

Quốc gia này quả là có nhiều đồng bằng hơn cả Vương quốc Asura, và có nhiều nông dân chăn thả gia súc hơn là làm nông.

Nếu Vương quốc Asura có rất nhiều phong cảnh đồng lúa giống với ở Mỹ.

Thì ở nơi này lại có nhiều phong cảnh giống như những vùng đất chăn thả ở An pơ.

Asura là màu vàng và xanh lá.

Milis là màu xanh dương và xanh lá.

Cả hai nơi đều có chung một màu xanh lá phủ bạt ngàn.

Và đó chính là bằng chứng của sự phì nhiêu.

Số lượng những con ma vật mà chúng tôi đụng độ trên đường, có thể coi là nhiều ở Milis.

Nhưng nếu so với Đại lục Ma hoặc Vùng đất phương Bắc, thì môi trường ở đây chỉ như là nơi để người ta tung tăng dạo chơi.

────

Và rồi cuối cùng, chúng tôi đã tới nơi.

Thủ đô của Thánh quốc Milis, có tên Milishion.

Một thành phố đẹp đẽ bao quanh là thiên nhiên trù phú và 7 tòa tháp.

Thành phố này là chính nơi mà tôi đã đoàn tụ với Paul trước kia.

____________________________

Volume 20.5 - Giai đoạn thanh niên - Tập giữa - Kết thúc