Phần 1:
Ngay khi cả khi nhìn thấy Zenith và Claire, tôi đã không tỏ ra lung lay.
Đấy không phải là vì tôi chắc chắn rằng mình đã chiến thắng.
Đấy không phải là vì tôi chắc chắn rằng mọi thứ đã diễn ra đúng như dự định.
Chỉ là, vào lúc này, tôi đã chắc chắn rằng có những việc mà mình có thể làm được, dù chỉ là chút ít.
Trong đầu tôi đã lập tức hiện lên những bước để trốn thoát khỏi đây cùng với Zenith.
Bởi vì nơi này có rất nhiều người, nên tôi không thể dùng ma pháp trận dịch chuyển ở đây được.
Vậy nhưng, tôi đã nắm rõ khả năng chiến đấu của những Kỵ sĩ Thần Điện đang có mặt tại đây.
Mặc dù những Kỵ sĩ Thần Điện đằng sau lưng Giáo Hoàng thì tôi chưa rõ trình độ, nhưng nếu như những gì Miko nói là đúng, thì chúng không sánh được bằng [Thủ hộ giả Thánh Mộ].
Tôi có thể tin chắc rằng mình sẽ giải cứu được Zenith.
Một khi đã thành công rồi, thì một trong những mục tiêu đầu của tôi sẽ hoàn tất.
Giải cứu Zenith xong.
Cả Cliff nữa.
Và sau đó cả Aisha và Gisu.
Thì chúng tôi chỉ còn việc thoát khỏi cái đất nước này.
Tuy rằng tôi vẫn hơi lo về tình hình hiện tại của Aisha và Gisu, nhưng trong lúc thảo luận ở đây thì tôi có thể hỏi cho ra cũng được.
Bởi vì vậy, mà tôi đã quyết định sẽ thản nhiên ngồi xuống ghế.
Trong khi vẫn còn nắm cánh tay Miko, tôi dẫn cô ấy ngồi ở chỗ có ghế trống bên cạnh.
Câu đầu tiên mà tôi nói ra trước khi ngồi xuống, được nói bằng giọng rất điềm tĩnh.
“Mọi người đã tập trung ở đây hết rồi, làm tôi đỡ phải mất công đấy.”
Tôi cứ thẳng tuột nói vậy.
Cũng bởi mãi mới đến được thời điểm này.
“Có nhiều người ở đây tôi mới gặp mặt lần đầu, nên tôi xin phép tự giới thiệu bản thân mình trước.
Tên của tôi là Rudeus Greyrat.
Với tư cách là đại diện chính thống của [Long Thần] Orsted, tôi đã đến nơi đây để thắt chặt tình hữu nghị với mọi người của Giáo Đoàn Milis.”
Cụm từ [Long Thần] khiến bầu không khí xung quanh trở nên hoang mang trong chốc lát.
Không ai trong số chúng từng trực tiếp thấy mặt Orsted cả.
Và tất nhiên, cũng không có ai biết được Orsted đang theo đuổi hay đang chiến đấu với cái gì.
Mà có lẽ, thậm chí có những người ở đây còn không biết tới cái cụm từ [Thất Đại Liệt Cường].
Thế nhưng, không ai lại không biết đến cụm từ [Long Thần].
Bởi vì danh tiếng của nó sánh ngang với lại [Ma Thần].
“Hiện tại bây giờ đây, vì một vài lý do mà tôi đang nắm giữ lấy tính mạng của Miko-sama.”
Ngón trỏ tay phải của tôi đã chỉ về phía Miko.
Tôi truyền ma lực vào nó và tạo ra một ngọn lửa nhỏ như từ một cái bật lửa.
Bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên căng thẳng hơn.
“Tôi rất lấy làm tiếc khi phải để sự việc như thế này xảy ra.
Cái hành vi bắt cóc đê tiện này, nó chẳng khác gì bôi nhọ danh dự ngài Orsted thần thông quảng đại cả.
“Thần thông quảng...?”
“E hèm.”
Tôi đã lỡ miệng rồi.
Lúc này không có phải là lúc nên đùa.
“Tiếp theo thì, lý do tại sao lại có kẻ muốn lấy mạng tôi, lý do tại sao tôi lại phải làm cái việc bôi nhọ thanh danh ngài Long Thần vĩ đại nhỉ--”
Tôi dò xét xung quanh...
Và rồi, tôi dừng lại tại phía của Claire.
Bởi vì lúc này, ở giữa cặp lông mày của bà ta đang tụ tập nhiều nếp nhăn.
“Tôi sẽ rất lấy làm cảm kích nếu như có ai đó giải thích cho tôi biết.
Còn nếu không, thì [Long Thần] Orsted và các thuộc hạ của ngài ấy, tính cả tôi nữa, sẽ phải chính thức đối địch với Giáo Đoàn Milis.”
Đây không phải là lời đe dọa.
Tôi chỉ là đang đề phòng, chẳng may kẻ đứng đầu Giáo Đoàn Milis đã bị Hitogami sai khiến.
Đây là trường hợp mà tôi bắt buộc phải cân nhắc đến ngay từ đầu.
“...”
Lời nói này của tôi khiến cả phòng họp chìm trong im lặng.
Dù có là ai đi nữa, cũng đều không tỏ ra kích động khi nghe thấy vậy.
Không có ai làm ầm lên rằng, ‘thích đánh thì đánh luôn đi’.
Xem ra cuộc chiến trước đó đã làm chúng biết sợ rồi sao?
Hay là, tôi đã nói điều gì đó kỳ lạ à.
Nhưng mà, chắc hẳn chúng cũng nhận ra được là lúc này tôi đang tức giận.
“Chúng ta hiểu rất rõ sự giận dữ của Rudeus-sama.”
Câu trả lời, ở ngay đằng trước tôi.
Được phát ra từ người đàn ông ngồi ở cuối căn phòng.
Kẻ có vị trí cao nhất trong số những người đang ngồi đây, với Cliff đang ở kế bên.
Giáo Hoàng Harry Grimoire.
“Nhưng như Rudeus-sama mới vừa nói trước đó, ở đây vẫn còn có nhiều người cậu chưa biết.
Vậy nên ta sẽ giới thiệu với cậu từng người một, được chứ?”
“...”
“Sẽ không mất nhiều thời gian của cậu đâu.”
Ông ta đang có ý đồ gì đây.
Định giới thiệu để kéo dài thời gian?
Hiện giờ vẫn còn đang truy lùng Aisha?
Không, số lượng người ở đây không nhiều tới mức có thể câu kéo được lâu.
Với cả có biết thì cũng chẳng có hại gì.
Dù sao cái gì cũng phải đầu đuôi rõ ràng, trước khi mình đưa ra yêu cầu nào đó.
Công tác chuẩn bị là điều cần thiết, để tiếng nói của mình được lắng nghe.
Nếu không thì, cho dù tôi có lớn tiếng khẳng định điều gì đó, mà đối phương không sẵn sàng lắng nghe thì cũng vô ích.
“Cũng được thôi. Dù sao thì tôi đã quá vội vã.”
“Xin cảm ơn.... Cliff, nhờ con đó.”
“Vâng. Kính thưa mọi người, tôi là cháu trai của Giáo Hoàng Harry Grimoire, Cha xứ Cliff Grimoire.”
Cliff đứng dậy nói vậy xong, liền đứng lui về phía sau một bước.
Xem ra cậu ta phụ trách việc chủ trì cuộc họp.
“Tiếp theo, cảm phiền Hồng Y Leblanc bắt đầu trước.”
Có một người đứng dậy khi nghe thấy giọng Cliff.
Đó là một người đàn ông mặc phẩm phục cao cấp như Giáo Hoàng.
Nếu như phải miêu tả bề ngoài người này bằng một từ, thì đó chính là [Béo].
Cái bộ mặt tròn vo đó, trông giống như là siêu nhân Anpanman vậy.
Thế nhưng, người này chính là kẻ đứng đầu của Phe Chống Ma Tộc...
“Ta là Hồng Y Leblanc McFarlane. Phụ trách tổng quát Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện và hỗ trợ Đức Giáo Hoàng.”
Hắn ta là người đứng thứ 2 trong Giáo Đoàn Milis nhỉ.
Nhiệm vụ của Hồng Y là hỗ trợ Giáo Hoàng... Quan hệ giống như quốc vương và tể tướng vậy.
Cơ mà, vị trí Giáo Hoàng và Hồng Y của thế giới này có vẻ hơi khác so với cái tôn giáo mà tôi từng biết, hoặc có thể là tôi đang lầm chỗ nào đó.
Vậy nhưng, có một sự thật ở đây là, Giáo Hoàng và Hồng Y hiện đang đối đầu nhau.
Để tranh đoạt vị trí Giáo Hoàng kế nhiệm.
Tuy rằng tôi không biết cứ bao nhiêu năm là bầu cử một lần...
Trong khi tôi còn đang nghĩ ngợi, Hồng Y đã lập tức ngồi xuống.
Tự giới thiệu tức là chỉ mỗi họ tên và chức vụ thôi sao?
“---Ngài Belmondo.”
Nghe theo lời gọi của Cliff, người đàn ông mặc áo giáp màu trắng bên cạnh Leblanc đứng dậy.
Người này có sẹo trên mặt và chỉ có một mắt.
Tuổi chắc khoảng tầm 40.
Mặc áo giáp màu trắng, là người của Đoàn Kỵ sĩ Thánh Đường chăng?
Vậy nhưng, mặt người này phải nói là hung tợn.
Đoàn Kỵ sĩ Thánh Đường được cho là có vị trí trung lập tương tự như kỵ sĩ chính quy của Milis.
Thế nên người này tức giận vì tôi đã gây náo loạn trong thành phố ư.
“Belmondo Nash Venick, Phó đoàn trưởng của [Tổ Cung] thuộc Đoàn Kỵ sĩ Thánh Đường.”
Người này chỉ nói duy nhất có một câu, rồi ngồi xuống.
Tôi có cảm giác mình từng nghe tới cái tên này ở đâu đó trước kia.
Người này đang trừng trừng nhìn thẳng vào tôi.
Vậy nhưng lại chẳng hề nói gì cả.
À phải rồi.
Cái ông kỵ sĩ mà Ruijerd có từng quen biết trước kia.
Có tên là Galgard Nash Venick.
Hay còn được gọi là Gash.
“Có lẽ nào ngài có quan hệ với ông Galgard?”
“...Là con trai.”
“Hồi trước, tôi đã mang ơn cha của ngài.”
Thì ra là vậy.
Cho dù người cha là người của Đoàn Kỵ sĩ Giáo Đạo, cũng không có nghĩa là người con sẽ cùng chung một Đoàn Kỵ sĩ.
Thế nhưng mà, leo lên được vị trí phó đoàn trưởng, chứng tỏ cũng không phải là kẻ vô năng.
“---Ngài Reilbard.”
Và sau đó, là hai kỵ sĩ mặc áo giáp trắng.
Tên của họ tôi đều chưa từng nghe nói tới, nhưng cả hai đều tự giới thiệu mình là đại đội trưởng của [Tổ Cung].
Cái được gọi là Tổ, như thể là trung đoàn trong quân đội vậy.
Theo thứ tự cấp bậc từ cao tới thấp là Đại đội trưởng, Đoàn trưởng, Phó đoàn trưởng và Liên đội trưởng.
“---Ngài Carlyle.”
“Xin thứ lỗi vì sự lỗ mãng vừa nãy, vậy nên có bỏ qua ta cũng được.”
Carlyle Latreia rút lui khỏi việc tự giới thiệu.
Mặc dù tôi không biết làm thế có được không, nhưng mà trước đó thì cả Giáo Hoàng và Cliff đều không tự giới thiệu.
Vậy thì, Claire sẽ không tự giới thiệu sao.
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, màn giới thiệu tiếp tục diễn ra.
Tổng Giám Mục, rồi đến Liên đội trưởng của [Tổ Khiên] thuộc Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện.
Tạm thời hãy nhớ tên của họ đã.
Dù rằng tôi không biết sau này có cần dùng tới hay không, nhưng có nhớ cũng chẳng mất gì.
Cơ mà, giá như có thể trao đổi danh thiếp với nhau được...
“---Claire-dono.”
Claire đã được gọi tên.
Tại sao bà ta lại ở cùng phòng với những nhân vật cộm cán.
Bà ta được gọi đến để làm nhân chứng sao.
Hay bà ta là kẻ đã tung tin đồn bắt cóc Miko.
Tại sao Zenith lại được dẫn tới đây.
Hiện tại tôi đang rất muốn được biết câu trả lời, nhưng chắc là chẳng mấy chốc sẽ giải thích ngay thôi.
Cho nên là cứ kiên nhẫn cái đã.
“Ta là Claire Latreia, Bá tước phu nhân của Latreia. Đây là con gái ta Zenith. Bởi vì con bé hơi bị ốm, nên mới trông như thế này, mong được bỏ qua.”
Claire mang tỏ ra nghiêm nghị trong khi nói vậy, và rồi ngồi xuống.
Vậy là đã hết rồi sao.
Mặc dù đám kỵ sĩ hộ vệ chưa tự giới thiệu, nhưng chắc là bởi họ không có tư cách tham gia vào chuyện đàm phán.
“Giờ thì, hãy bắt đầu thôi. Rudeus-sama hãy cùng chúng ta làm rõ những chuyện đã xảy ra nhé.”
Tiếng nói của Giáo Hoàng mở đầu cuộc đàm phán.
Phần 2:
“Đầu tiên thì, Rudeus-sama, trước tiên ta muốn làm rõ một số chuyện, có được không?”
“Không sao. Tôi cũng đang muốn biết những gì đã xảy ra.”
Cái cách nói này của Giáo Hoàng, tức là ông ta đã nắm rõ được tình hình rồi ư?
Một vài giờ trôi qua sau cuộc náo loạn.
Hồng Y và những người đứng đầu các Đoàn Kỵ sĩ đã đều tập trung ở nơi này, nhanh chóng tới mức đáng ngờ.
Dù gọi là đứng đầu, nhưng Đoàn trưởng của các Đoàn Kỵ sĩ thì lại không có mặt.
Có lẽ nào là, chỉ những ai có thể tới đây sớm sau khi biết tin Miko bị bắt cóc, thì mới được có mặt ở đây.
Nói là vậy, tôi cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, khi nhìn thấy những người cũng thuộc Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện kia phải đứng yên một chỗ.
“Vậy, nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ... cũng bởi ta mới nghe đến chuyện này không lâu, cho nên ta vẫn chưa chuẩn bị được chu đáo.”
Trong lúc Giáo Hoàng đang dùng ngón tay gãi khu vực gần lông mày, thì có một người đàn ông giơ tay.
Là Belmondo.
Tôi sẽ gọi tắt là ngài Besh.
“E rằng, bên chúng tôi là bên có ít thông tin nhất.
Trước đó, chúng tôi có nhận được yêu cầu từ Hồng Y, rằng là hãy thu thập xác của kẻ có ý định sát hại Miko, và làm tổn hại đến quốc gia.”
Làm tổn hại đến quốc gia ư.
Xem xét đến trường hợp của Zanoba, thì ta có thể hiểu ngay được [Miko] là thứ tài sản quan trọng của quốc gia.
Cho dù có chịu sự quản lý của Giáo Đoàn Milis, và bị đối xử như thứ tài sản riêng, thì cô ấy vẫn đủ tầm quan trọng tới mức sẽ làm đất nước phải gặp rắc rối nếu như chẳng may cô ấy biến mất.
Có thể nói, phe Giáo Hoàng không thể làm ngơ trước yêu cầu này được.
“Thế nhưng, ngay khi tới hiện trường thì tôi chỉ thấy những hộ vệ bất tỉnh, và Miko đã bị bắt cóc.
Hơn nữa, tên bắt cóc còn giận dữ quay trở lại hiện trường và đi khẳng định sự chính đáng của bản thân mình.”
Besh nói vậy xong, liền trừng mắt nhìn Hồng Y với đôi mắt sắc bén.
“Yêu cầu mà tôi nhận được giờ đang mâu thuẫn với tình hình hiện tại. Bởi vì thế, tôi xin phép được giữ vị trí trung lập.”
Besh ngồi xuống ghế khi đã nói xong hết ý của mình.
Với nụ cười điềm đạm trên mặt, Giáo Hoàng quay sang nhìn Hồng Y.
“Hồng Y-dono, mong ngài hãy giải thích cho chúng ta biết lý do vì sao mà ngài lại đưa ra cái yêu cầu đó.
Không cần phải nhìn vào ta, mà hãy nhìn Rudeus-sama mà nói.”
Hồng Y đứng dậy với vẻ mặt vô cảm.
Theo như những gì tôi mới được nghe, thì tất cả đều là việc làm của Hồng Y sao.
“Ở phía của ta, thì ta có nhận được thông báo từ Nhà Latreia, rằng ở trên đường đã có kẻ bàn tính đến việc bắt cóc Miko.”
Nhà Latreia nghe thấy ai đó nói trên đường ư...
A, có lẽ nào là, lúc tôi quay trở lại Nhà Latreia lần thứ hai, có kẻ nào đó đã theo sau chúng tôi.
Mặc dù lúc đó tôi không nhận ra có ai khác, nhưng tôi có nhớ là mình đã ăn nói khá là to sau khi gây rối xong.
Có lẽ vì lo lắng chúng tôi sẽ làm việc gì đó gây bất lợi cho chúng, nên chúng đã phái một kẻ bám theo để quan sát động tĩnh của chúng tôi.
Cho dù không có phải vậy, thì trên đường trở về nhà chúng tôi đã trò chuyện với nhau.
Có người nghe thấy cũng không lấy làm lạ.
Khả năng cao là kẻ nào đó của Nhà Latreia đã tình cờ đi qua và nghe thấy.
Ôi, cứ như là tai mắt của chúng ở khắp mọi nơi vậy.
“Khi ta cho người điều tra xem kẻ đó là ai, thì đó lại chính là Rudeus Greyrat-dono.
Dựa vào kết quả điều tra từ thuộc hạ của ta, thì Rudeus-dono đã lợi dụng mối quan hệ của mình với Therese và khéo léo tiếp cận đến Miko.”
Hồng Y đã nói như sau.
Vốn dĩ, nhận được thông báo như vậy thì hắn có bỏ qua cũng chẳng sao.
Bởi vì những trò đùa kiểu này xảy ra như cơm bữa, hơn nữa Kỵ sĩ Thần Điện sẽ không rảnh rang tới mức đi hành động chỉ vì vài lời nói bậy ở ngoài đường.
Vậy nhưng, tôi là một kẻ có quan hệ thân thiết với ma tộc, lại còn có quan hệ bạn bè với cháu trai của Giáo Hoàng, người đang theo chủ trương đón nhận ma tộc.
Hơn nữa, tôi đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với Nhà Latreia bởi một vài xích mích.
Đã vậy, sau khi cắt đứt quan hệ rồi thì tôi lại nhanh chóng tiếp cận Miko.
Cuối cùng, là việc tôi có đủ năng lực để đánh lạc hướng hộ vệ của Miko rồi bắt cóc, hoặc thậm chí là giết hại Miko.
Động cơ và năng lực đều đã đầy đủ cả.
“Bởi vì vậy mà ta đã chiếm thế chủ động trước.”
“Thì ra là vậy... Thế nhưng, có một số điểm lại không trùng khớp với lời khai của Đoàn Kỵ sĩ Thánh Đường. Bắt cóc và sát hại là hai điều hoàn toàn khác nhau.”
“Có lẽ là, người phụ trách việc liên lạc đã làm quá lên một chút.”
Hồng Y nói vậy với vẻ mặt thản nhiên.
Tuy nhiên, xét đến tình hình hiện tại, thì ý đồ của hắn quá là hiển nhiên.
Chắc là hắn muốn biến tôi trở thành kẻ có ý định sát hại Miko, và biến Giáo Hoàng thành kẻ thao túng đằng sau.
Vậy nhưng, không may cho hắn là kẻ bị đánh bại lại là những Kỵ sĩ Thần Điện quý báu của hắn.
Để rồi bây giờ mọi chuyện mới thành ra là tôi đã không hề có ý định sát hại Miko, hay thậm chí là những Kỵ sĩ Thần Điện kia.
“Giờ thì, đến Nhà Latreia... Trước khi nghe lời trình bày của ngài Carlyle... Chúng ta hãy nghe ý kiến của Rudeus-sama. Cậu nghĩ thế nào?”
“...”
Trong một lúc, tôi đã cảm thấy hoang mang, không nói được gì.
Nhưng nghĩ lại thì, tôi cũng chẳng cần phải nói dối làm gì.
Tôi đã không làm điều gì đáng hổ thẹn cả.
“Đúng thật là tôi đã buột miệng nói ra rằng là định bắt cóc, nhưng đấy cũng chỉ là bởi tôi đã nóng giận mất khôn, và những người ở gần đã ngăn tôi lại rồi, thế nên tôi đã không đi thực hiện cái ý định này.”
“Vậy thì, tại sao cậu lại tiếp cận Miko-sama?”
“Để có thể giải quyết vấn đề với Nhà Latreia, tôi đã đến bàn bạc với dì của tôi, Therese. Người ngoài nhìn vào thì sẽ trông giống như là tôi đang tiếp cận Miko-sama vậy.”
“Ồ, thế thì, rốt cuộc vì sao cậu lại bắt cóc Miko-sama thật?”
Mặc dù những câu hỏi này mang tính chất vấn, nhưng giọng nói của Giáo Hoàng lại luôn luôn nhẹ nhàng.
Như thể ý của ông ta là tôi có trả lời thành thật cũng chẳng sao cả.
“Như đã nói trước đó, để đảm bảo cho sự an toàn của bản thân, tôi đã chọn một người quan trọng làm khiên chắn. Tất nhiên là Miko-sama đã cho phép cái việc này.”
“Thật thế ư?”
“Phải, Rudeus-sama đã không hề làm gì đáng hổ thẹn cả, chỉ cần nhìn vào mắt là ta biết ngay mà.”
Nói vậy xong Miko quay đầu nhìn xung quanh, làm Giáo Hoàng và Hồng Y lảng tránh ánh nhìn của cô ấy.
Làm người xấu thật là khổ đấy nhỉ.
“Nhưng thế thì tại sao, cậu lại phải đánh hạ tất cả bọn họ? Cậu không thể thuyết phục họ được sao?”
“Bỗng nhiên bị giam cầm trong một cái kết giới này, phải qua một cuộc xét xử lố bịch mà không được thanh minh cho bản thân này, đã vậy còn bị bảo là phải chặt tay nữa này. Thử hỏi làm sao mà tôi lại không phản kháng cơ chứ.”
Cơ mà nghĩ lại thì, tôi cũng không cần phải đánh hạ tất cả.
Hành động khôn ngoan nhất vào thời điểm đó sẽ là thuyết phục Therese, thay vì đi làm cô ấy bất tỉnh nốt.
Và rồi đúng vào cái lúc Miko mới ra ngoài.
Khi thấy Miko ở ngay trước mặt mà tôi lại không động đến cô ấy, thì có lẽ Therese đã...
Không, làm sao mà được.
Dù gì cũng chẳng ai ngờ được là Miko sẽ đi ra ngoài cả, với cả nếu tôi nhớ không lầm, thì cái bầu không khí ở thời điểm đó không thích hợp để tôi có thể thuyết phục họ thành công.
Cuộc thẩm vấn lúc đó đã có kết luận quyết định rồi mà.
Ngay cả ở kiếp trước của tôi, cũng từng xảy ra chuyện tương tự như thế.
“Thì ra là thế... vậy thì...”
Lúc này đây, Giáo Hoàng chậm rãi nói ra như thể muốn đi vào luôn trọng tâm của vấn đề.
“Rốt cuộc, cậu đã có vấn đề gì với Nhà Latreia?”
Claire bỗng giật mình.
Thấy vậy, cái cảm giác tăm tối trong lòng tôi bắt đầu trào ra.
Đồng thời, những lời nói và hành động tự cho mình là đúng của Claire xuất hiện trong đầu tôi.
Bà ta thích nói gì tôi, thì tôi sẵn sàng chịu đựng hết.
Thế nhưng, những lời nói dành cho Aisha.
Những lời nói dành cho Zenith.
Và cả cái sự tàn nhẫn dành cho Gisu nữa.
“Bá tước phu nhân đằng kia, đã bắt mẹ tôi đi... là người phụ nữ ở kia, và giam cầm bà ấy ở nơi mà tôi không thể nhìn thấy.”
Càng nói ra, tôi càng cảm thấy tức tối.
“Bà ta đã muốn mẹ của tôi, một người thậm chí còn không thể nói năng được, phải đi kết hôn và sinh con của kẻ nào đó, mà không thèm đoái hoài gì đến mong muốn của mẹ tôi cơ chứ.”
Tiếng nói của tôi đang chứa sự kích động.
“Sau khi tôi lên tiếng phản đối, thì bà ta dám đi giở thủ đoạn hèn hạ bắt cóc mẹ tôi. Và lúc tôi tới tận hẳn nhà bà ta để tra hỏi cho ra lẽ rồi, thì bà ta lại còn dám giả vờ giả vịt, và xuy đuổi tôi đi như đéo có gì cơ chứ!”
Những người xung quanh bắt đầu tỏ ra sợ hãi.
Therese và Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện bắt đầu đưa tay lên kiếm ở bên hông và nhìn tôi với vẻ mặt dữ tợn.
Miko nhăn mặt một chút.
Xem ra tay tôi đã nắm hơi chặt rồi.
“...Ừm, mọi chuyện là như thế đấy.”
Tôi kết thúc phần trình bày của mình một cách chóng vánh, và hững hờ.
Thế nhưng, sự giận dữ của tôi đã được truyền tải đến những người xung quanh.
Tất cả đều đổ dồn ánh nhìn về phía thành viên của Nhà Latreia.
Về phía Carlyle và Claire.
Và cũng có một số người nhìn về phía Zenith, vẫn còn đang ngơ ngác nhìn lên trần nhà, bằng ánh mắt thương hại.
“Vậy, ngài Carlyle và Claire-dono.
Theo như câu chuyện chúng ta mới được nghe, ta nghĩ sự việc lần này là sơ suất từ phía các vị.
Hãy cho chúng ta được nghe ý kiến của cả hai.”
Carlyle và Claire trong giây lát, đã trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
Mấy người đang âm mưu gì hả?
Chí ít thì, không có dấu hiệu gì cho thấy Hồng Y có ý định giúp hai người đó cả.
“Chuyện này là do vợ tôi tự ý quyết định, tôi không biết gì hết.”
Carlyle tỏ ra thản nhiên như không biết gì, và nói như vậy.
Cái người này, đang vứt bỏ vợ của mình sao.
Không, nếu như thái độ thường ngày của Claire đều như thế này, thì chắc hẳn ông ta cũng phải tích tụ rất nhiều bực bội trong lòng, để rồi đến thời điểm này thì ông ta muốn vứt bỏ bà ta chăng?
Nếu ở trong trường hợp tôi, thì cho dù Eris có phá phách đi gây rắc rối tới cỡ nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không đi vứt bỏ hay mặc xác cô ấy.
Vợ chồng sống với nhau nhiều năm, thì tất nhiên là sẽ có những lúc ta cảm thấy bất mãn với người kia tới mức đi chỉ ra mọi thói hư tật xấu của người ta.
Thế nhưng, ta không thể vì thế mà lại đi vứt bỏ hay mặc xác người ta cả.
Quả nhiên, hành động này của ông ta làm tôi cảm thấy như có gì đó hơi tắc ở cổ.
Trước kia, Cliff có từng nói rằng.
Khi ta làm đám cưới ở Milis, thì nhà gái sẽ phụ trách việc mang sính lễ đến nhà trai. Và đổi lại khi có chuyện gì đó xảy ra ở phía nhà gái, thì nhà trai bắt buộc phải nhanh tới giúp đỡ.
Vậy là, Carlyle sẽ mặc xác Claire, người vợ của mình sao...?
“Tất nhiên, là một người gia trưởng thì tôi có trách nhiệm trong chuyện lần này, thế nhưng xin mọi người hãy hiểu cho là toàn thể Nhà Latreia không bao giờ nhất trí với chuyện này cả.”
Ý thức trách nhiệm đã thôi thúc ông ta thêm câu này vào ư.
“Hừm. Vậy còn phu nhân Claire thì thế nào?”
“...”
Claire không đáp lại.
Bà ta chỉ lặng lẽ ngậm chặt miệng mình như một đứa trẻ hờn dỗi.
“Ta sẽ coi việc yên lặng là đã thừa nhận.”
Giáo Hoàng nói vậy xong và quay đầu nhìn xung quanh mình.
Thế rồi, ông ta lớn tiếng nói trước khi có ai đó kịp nói gì khác.
“Như vậy là, nguyên nhân của vụ việc lần này thuộc về phu nhân Claire.
Còn ngài Carlyle thì sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới.
Ta mong vụ việc lần này sẽ kết thúc với việc phu nhân Claire phải chịu hình phạt, và ngài Carlyle phải chịu trách nhiệm, liệu có được không?”
Tôi cảm thấy, như thể có một cái gì đó đã bị bẻ cong.
Như thể trọng tâm của vấn đề đã bị lén lút đánh tráo.
Như thể mọi thứ đã được xác định ngay từ đầu, và tôi chỉ đang ngồi yên cho nó tự diễn ra.
“Không phản đối!”
Người đáp lại nhanh hơn bất kì ai khác, chính là Hồng Y.
“...Không phản đối!”
“Không phản đối!”
Trong khi tất cả mọi người đang gật đầu tán thành bởi câu nói mở đầu của Hồng Y, thì sắc mặt của Claire tái nhợt thấy rõ, nhưng vẫn không để đánh mất cái vẻ nghiêm nghị của mình.
Bà ta chẳng nói gì cả.
Hay thậm chí là kiếm cớ.
Mà thôi, nếu bà ta mà đi kiếm cớ linh tinh, thì tâm trạng của tôi sẽ trở nên xấu đi cho mà xem, cứ mặc kệ đi.
Chỉ cần Zenith trở về là tốt lắm rồi.
Tôi sẽ không bao giờ quay trở lại Nhà Latreia lần thứ hai, và sẽ giữ cách xa Zenith, Norn, Aisha khỏi cái nơi đó.
Vậy là xong.
“Rudeus, cậu thấy được chứ?
Vụ việc lần này hoàn toàn trái với ý muốn của chúng ta.
Chúng ta không hề có ý định làm tổn hại đến Rudeus-sama, hay muốn đối đầu với Orsted-sama cả. Ta rất hy vọng là cậu với chúng ta có thể tiếp tục duy trì quan hệ hữu nghị tốt đẹp...”
Tôi nhìn thẳng vào Giáo Hoàng.
Vẻ mặt hiền từ của ông ta vẫn không hề lay chuyển.
Và rồi tôi quay sang nhìn Hồng Y.
Sau khi ánh mắt của chúng tôi giao nhau, cổ của hắn nhúc nhích một cái, và trên đầu hắn bỗng đổ mồ hôi lạnh.
“T, tất nhiên, chúng ta không muốn phải tranh đấu với Orsted-sama.
Mặc dù ta không biết làm thế nào mà Orsted-sama có thể biết trước thời điểm Laplace hồi sinh, nhưng chúng ta sẵn sàng phối hợp hết sức để có thể tiêu diệt được Laplace.
Còn về vấn đề buôn bán hình nhân ma tộc, hãy để ta xem xét sau khi chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng vào những lần tới...”
Dựa vào cuộc nói chuyện vừa qua, tôi đã hiểu được phần nào những gì diễn ra.
Chuyện lần này.
Kẻ chủ mưu đứng đằng sau là chính Giáo Hoàng.
Rất có thể, thuộc hạ của Giáo Hoàng mới là những kẻ đã tiết lộ về việc bắt cóc.
Bằng việc giả mạo danh nghĩa của Nhà Latreia, ông ta đã thúc đẩy Hồng Y ra tay sát hại tôi.
Hoặc là bởi có gián điệp của Giáo Hoàng trong Nhà Latreia.
Hoặc là bởi người nào đó nghe được thông tin nhưng bị ông ta lợi dụng.
Là bởi lý do gì chăng nữa, cũng không quan trọng.
Tuy rằng ông ta chẳng biết rõ liệu Hồng Y có hành động hay không.
Thế nhưng, từ quan điểm của Hồng Y, thì tôi được xem như một kẻ gây rắc rối.
Bởi vì thuộc hạ của Long Thần là tôi đây, lại có quan hệ bạn bè với cháu trai của Giáo Hoàng là Cliff, hơn nữa chúng tôi lại đi cùng nhau tới cái đất nước này.
Hắn ta hẳn là đã xem tôi là sát thủ đang bị Giáo Hoàng lợi dụng từ việc từng có mâu thuẫn với Nhà Latreia thuộc Phe Hồng Y, nên mới đi tiếp cận Miko.
Vậy nên cũng không lấy làm lạ nếu như hắn muốn ra tay hành động trước khi để điều đó xảy ra.
Lý do mà hắn không điều động tất cả những Kỵ sĩ Thần Điện, có thể là bởi hắn đã coi thường tôi hoặc là bởi hắn đoán rằng mọi chuyện sẽ rồi thành ra như thế này.
Còn về Giáo Hoàng, ông ta đã biết rằng tôi sẽ không giết Miko.
Hoặc cho dù nếu tôi có giết, thì cũng chẳng thành vấn đề với ông ta cả.
Tất nhiên, cho dù tôi có không đánh bại được Đoàn Kỵ sĩ thần Điện, để rồi bị giết, thì Giáo Hoàng cũng chẳng có tổn hại gì.
Tuy rằng tôi là bạn bè của Cliff, nhưng tôi lại không phải là người của Phe Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng đã không trực tiếp đưa tay nhúng chàm, hay là có nhờ tôi đi bắt cóc Miko cả.
Thế nên cho dù có bị Miko thẩm vấn, ông ta có thể tự tin là mình vô tội.
Thậm chí chẳng may bị phát hiện có liên quan, thì ông ta có thể dùng Cliff làm người chịu tội thay.
Hơn nữa, cho dù Orsted sau này có tới đây trả thù, thì ông ta có thể lớn tiếng cho rằng mình đã bị Phe Chống Ma Tộc gài bẫy.
Ông ta có lẽ cũng đã tính toán rằng, đến khi đó thì mình có thể hợp tác với Orsted và thiết lập mối quan hệ hữu nghị tốt đẹp.
Ngoài ra, cả tình hình hiện giờ nữa.
Kết cục là Nhà Latreia đã phải chịu sự trừng phạt.
Chắc hẳn đối với Giáo Hoàng và Hồng Y, thì ai là vật hi sinh cũng đều được cả.
Thế nên Claire đã được chúng chọn, chỉ đơn giản là bởi tôi đang căm giận Claire.
Vì được trả thù Claire, nên tôi sẽ cảm thấy thỏa mãn.
Giáo Hoàng sẽ mừng rỡ ra mặt khi gây tổn hại được đến Phe Hồng Y thông qua Nhà Latreia.
Và sẽ chỉ có Hồng Y là phải nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.
Tóm lại là thế.
Cảm giác như là tôi đang nhảy múa trên lòng bàn tay của kẻ nào đó vậy...
Cũng được thôi.
Zenith đã trở lại với chúng tôi rồi.
Hơn nữa tôi còn được trả thù Claire.
Ngoài ra với diễn biến này, thì binh đoàn đánh thuê có thể được thành lập ở đất nước này đúng như kế hoạch ban đầu.
Chẳng có lý do gì để mà tôi hô hào phản đối cả.
“Sao cũng được.”
“Thế thì, chiếu theo lệ thường, Claire Latreia sẽ phải ngồi tù 10 năm vì tội gây náo loạn quốc gia.”
“Hứ?”
Tôi phát ra tiếng kêu kỳ quái.
“Cậu có phản đối gì sao? Rudeus-sama.”
“...10 năm ư?”
“Đúng vậy. Bởi vì bà ấy đã bắt cóc người thân của Rudeus-sama, thân cận của Long Thần Orsted, khiến cậu phải ra tay bắt cóc Miko-sama.”
“Nhưng thế thì...”
“Bởi vì chúng ta đã không tiếp đãi người có sức mạnh một cách chu đáo, thế nên mới để hỗn loạn hiện giờ xảy ra.
Nếu không nhờ có sự khoan dung của Rudeus-sama, thì Miko-sama đã phải bỏ mạng từ lâu rồi.
Thế cho nên, án phạt 10 năm thực ra vẫn còn quá là ngắn.”
Thì ra... là thế sao?
Nhưng mà, chắc đúng thế thật.
Chuyện này đã trở thành một sự kiện to lớn tới mức phải quy tụ nhiều nhân vật quan trọng ở đất nước này.
Có lẽ cũng có những kẻ khác sẽ phải chịu trừng phạt, nhưng Claire sẽ phải ngồi tù 10 năm.
10 năm...
Đó không phải là khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nói về 10 năm trước, thì đó là thời điểm mà tôi chia lìa khỏi Eris.
Thế nên đối với tôi nó không hề ngắn ngủi gì.
Mặc dù là vậy, nhưng đã tự mình làm thì phải tự mình chịu thôi.
Tại cách làm của bà ta đê tiện quá mà.
Nếu như không đi bắt cóc Zenith bằng cách làm đó, thì mọi chuyện đã không đến nước này.
“...”
“Xem ra không còn có ai phản đối nữa, vậy nên thông qua cuộc xét xử đơn giản với từ 3 giám mục trở lên và 3 đại đội trưởng trở lên, phu nhân Claire Latreia sẽ phải chịu án giam 10 năm tù vì tội gây náo loạn quốc gia. Hơn nữa ngài Carlyle sẽ phải trải qua cuộc xét xử chính thức vào thời điểm sau này.”
“Không phản đối.”
“Không phản đối.”
Hồng Y, Tổng Giám Mục và các kỵ sĩ khác trịnh trọng tuyên bố vậy.
“Thế thì, Belmondo-dono, cùng với những Kỵ sĩ Thánh Đường trung lập khác, xin hãy lập tức bắt giữ vợ chồng Latreia.
Còn những người có liên quan khác thì sẽ bị chính thức tuyên án vào lần sau.”
Giáo Hoàng quay sang nhìn Đoàn Kỵ sĩ Thánh Đường, và giơ tay của mình lên.
Besh và hai người khác lập tức đứng dậy, và nhanh chóng đi vòng quanh bàn để đến chỗ Carlyle và Claire đang ngồi gần nhau.
Khi họ đi qua Therese, trong giây lát cô ấy đã cau mày của mình.
Một Kỵ sĩ Thánh Đường đã lấy ra một thứ giống như cái còng tay từ ngực của mình, và còng tay của Carlyle trước.
Carlyle lẳng lặng để bị còng tay, và tự đi cùng với một Kỵ sĩ Thánh Đường đến lối ra của phòng họp.
Claire không nhúc nhích gì cả.
Khi đứng dậy lên rồi, thì cả người bà ta bỗng run rẩy.
Vẻ mặt rõ ràng y như mọi khi, nhưng cả người và chân bà ta đều đang run rẩy.
“Nào, phu nhân Claire.”
“Tôi, tôi...”
Kỵ sĩ Thánh Đường từ từ đến gần Claire.
Vậy là Claire sắp bị bắt giữ và bị nhốt ở trong nhà tù rồi.
Mặc dù kết quả của chuyện này để lại cảm giác không mấy tốt đẹp trong lòng, nhưng ít ra thì mọi thứ đã đến hồi kết thúc rồi.
“...”
Bỗng nhiên, ánh mắt của tôi và Cliff giao nhau.
Cậu ta đang nhìn tôi với vẻ mặt chất đầy sự lo lắng và hoang mang.
Tại sao cậu ta lại trông vậy chứ?
Đúng thật là, ngay cả tôi cũng chưa hoàn toàn chấp nhận được một số chỗ trong chuyện lần này.
Cái án tù 10 năm này, nó cứ như là hình phạt nằm ngoài vòng pháp luật vậy.
Tôi cảm thấy nó thật quá đáng.
Thế nhưng, chẳng phải nó xuất phát từ chính ‘luật lệ’ của bà và những người kia?
Mấy Kỵ sĩ Thần Điện kia cũng làm điều tương tự với tôi cơ mà.
Thế cho nên, cái kết luận chính thức này cũng được suy ra từ việc tuân theo cái luật lệ đó của bà và những người kia đấy.
“Đi thôi nào, Claire-dono.”
Belmondo từ từ vươn tay về phía trước để không làm Claire kích động.
Claire tỏ ra sợ hãi khi nhìn thấy cánh tay đó, và cử chỉ của bà ta trông giống như là đang muốn chạy trốn vậy.
“Nu~!”
Ngay sau đó, Belmondo đã bị đẩy ra.
Trong khi cái chiếc áo giáp nặng nề đó rung lên một cái, anh ta bước chân về phía sau một bước.
Belmondo lập tức cúi thấp người xuống, chuẩn bị rút kiếm ra, thế nhưng lại dừng lại.
Người đã ra tay phản kháng, không phải là Claire.
Mà là người phụ nữ đã ngồi ngay sát giữa Claire và Carlyle.
Zenith, đang đứng ngay trước mặt Claire.
Cô ấy dang cả hai cánh tay của mình ra, như thể là đang muốn đứng cản đường.
Dù rằng cô ấy đang hướng về phía Belmondo với vẻ mặt vô hồn, nhưng ta có thể hiểu được rõ, đó là hành động mang tính chất thù địch.
Cô ấy đang bảo vệ cho Claire.
“...!”
Tôi cảm thấy bối rối vô cùng.
Tại sao Zenith lại đi bảo vệ Claire chứ?
Hành động theo bản năng ư?
Thế nhưng mà từ trước tới nay, trong những tình huống khác nhau thì cô ấy đều hành động đâu ra đấy cả.
Mỗi khi hành động như vầy, thì cũng đều là vì gia đình của mình cả.
Chẳng lẽ bởi vì cô ấy không biết chuyện gì đang diễn ra, nên mới ra tay bảo vệ mẹ mình theo phản xạ ư?
“...”
Có gì đó không đúng thật.
Vào những lúc thế này, tôi thường hay phạm sai lầm.
Hãy thử bình tĩnh lại xem nào, có thể tôi sẽ nhận ra được điều mà mình bỏ sót.
Thế nhưng, không còn nhiều thời gian nữa.
Belmondo sẽ sớm gạt Zenith sang một bên để áp giải Claire đi.
Tôi nên ngăn lại không?
Ngăn anh ta lại bất chấp hậu quả?
Hay là tôi hỏi thêm cho ra lẽ?
Vậy nhưng, những gì Claire làm với Zenith...
“Xin hãy chờ đã!”
Trong khi tôi còn đang do dự, có một tiếng nói ngăn Belmondo vang lên.
Một người thấp bé đã đi đến đằng trước Zenith.
Và rồi người đó quay sang nhìn tôi với ánh mắt trách móc.
Người đó là Cliff.
“Cái cách làm ngang ngược này thật quá kỳ lạ.”
Cậu ta đang đứng trước mặt Belmondo như thể để che chở Zenith.
“Milis-sama tuyệt đối sẽ không cho phép hành vi dồn ép một người phụ nữ lớn tuổi làm vật hi sinh đâu!”
“Chỉ là một tên cha xứ, mà lại dám lên tiếng phản đối quyết định chính thức của Giáo Đoàn, còn đi tự cho mình là người phát ngôn của Milis-sama sao?”
Hồng Y to tiếng nói vậy.
“Thế vậy, Hồng Y có nghĩ Milis-sama sẽ chấp nhận cái cách chuyện này diễn ra không!?
Trong khi người chồng thì bỏ rơi vợ mình, và chỉ có duy nhất người con đứng lên bảo vệ mẹ mình, thì lại có một đám người cùng hùa với nhau để bắt người mẹ đi cơ chứ!”
“Cô ta đâu có phải trẻ con, mà là một người lớn chẳng qua đã bị mất trí!”
“Tuổi tác không phải là vấn đề ở đây!”
Thấy Cliff hùng hổ đáp lại vậy, Hồng Y tỏ ra cau có.
Và rồi, hắn ta quay đầu sang thuộc hạ của mình là một Kỵ sĩ Thần Điện.
Như thể hắn ta muốn người đó mau mau làm cậu ta ngậm cái miệng lại.
Thế nhưng, người mà hắn ta quay sang nhìn lại là Therese.
Cả Cliff cũng đang nhìn về phía Therese.
“Trung đội trưởng của [Tổ Khiên] thuộc Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện, Therese Latreia-dono! Bà ấy cũng là mẹ của cô đấy!
Cô thấy vậy có được không hả? Milis-sama có từng dạy rằng, [Kỵ sĩ bất luận thế nào cũng không được quên trung nghĩa, nhưng đôi khi cũng phải cần ưu tiên bảo vệ những người thân yêu của mình trước.]
Mẹ của cô, chẳng lẽ lại không phải là người thân yêu của cô sao?
Bà ấy đã nuôi nấng cô cho tới tận bây giờ, cô lại không cảm thấy chút tình yêu gì với mẹ mình sao?
Cho dù có thật sự không cảm thấy gì đi nữa, thì ở cái độ tuổi này rồi, khi nghĩ về ngày xưa thì phải có công ơn mà cô cần báo đáp lại chứ?”
Therese tỏ ra đau khổ, và quay đầu đi chỗ khác.
Cliff vẫn tỏ ra phẫn nộ, và liếc nhìn xung quanh.
Và ánh mắt của cậu ta đã dừng lại ở phía của tôi.
“Cả cậu nữa đấy, Rudeus!”
Như mọi khi, cậu ta thẳng thừng với tôi mà không có lấy một chút sự do dự.
“Cậu có cảm thấy hài lòng với cách mọi chuyện diễn ra không vậy?
Cái việc cậu bắt Miko làm con tin hoàn toàn không có giống cậu chút nào cả đâu, đã vậy còn để bà ngoại mình rơi vào một cái bẫy và bị nhốt vào tù nữa, cậu thật sự cảm thấy hài lòng chứ?”
“...”
Nghe thấy vậy xong, tôi đã không nói gì lại.
Lời giãi bày của Cliff thật là hơi kỳ lạ.
Tôi đâu có phải là thích bắt cóc Miko.
Với cả việc quẳng bà ta vào ngục đâu có phải là ý của tôi.
Rõ ràng, cái việc Claire đã làm chuyện xấu là một sự thật không thể nào chối cãi được.
Chẳng phải bị trừng phạt là điều đương nhiên sao?
Cho dù cậu có ăn nói cảm tính thì cũng chẳng thay đen đổi trắng được đâu.
“Quả thật trước đó cậu có cãi vã với bà ấy, thế nhưng chẳng phải khi có xảy ra cãi vã với người thân trong nhà thì cậu hay nghĩ đến cảm giác của người ta sao?
Norn-kun đã kể với tôi rồi, ngay cả khi em ấy đối xử lạnh nhạt đến vậy với cậu, thì cậu vẫn không để bụng tới và sẵn lòng đến giúp đỡ em ấy khi em ấy buồn bã.
Thậm chí ngay cả chuyện lần này, cậu cũng đã nỗ lực hết mình đấy thôi.
Cậu không nhớ là mình đã đến bàn bạc với ông của tôi, và ngài Therese, vì muốn tìm đến giải pháp hòa bình sao.
Thế vậy mà bây giờ lại... thế nào, cậu thấy mọi chuyện diễn ra như thế này, có được không?”
Xem ra cậu ta đã hiểu lầm đôi chút.
Đúng là tôi muốn tìm đến giải pháp hòa bình, nhưng đó chỉ là vì lợi ích của binh đoàn đánh thuê, và là vì Cliff.
Tôi không hề màng đến chuyện gia đình nhà đó.
Nhưng chắc Cliff hiện giờ cũng chẳng muốn nghe tôi bới lông tìm vết đâu.
“...”
“Trả lời đi! Rudeus Greyrat!
Được hay là không!
Tùy thuộc vào câu trả lời của cậu, mà tôi sẽ quyết định coi khinh cậu hay là không!”
Không biết vì sao mà trong lòng tôi có cái gì đó rung động.
Có cái gì đó như đâm xuyên thấu ngực tôi vậy.
Tại sao lại vậy cơ chứ.
Mà, ngay cả tôi đây, cũng cảm thấy không ổn khi đi quẳng người của gia tộc mình vào chốn lao ngục.
Thế nhưng Claire là trường hợp cá biệt.
Bà ta đã không hề có ý định xem tôi là một người trong nhà.
Bởi vì thế, mà tôi cũng chẳng đi coi bà ta là người nhà của mình làm gì cả.
“...”
Nhưng mà, tôi cảm thấy như có cái gì đó tắc nghẽn trong cổ.
Tôi không biết nó là cái gì nữa.
Tuy nhiên, tôi không thể trả lời được câu hỏi của cậu ta, nếu như tôi không rút cái thứ đang gây tắc nghẽn ra trước.
“Cliff-senpai... trước khi tôi trả lời câu hỏi của cậu, cho phép tôi được hỏi bà Claire một câu được chứ?”
“...?”
Tôi quay sang phía của Claire mà không chờ Cliff đáp lại.
Mặc dù vẫn đang có vẻ sợ hãi, nhưng bà ta đã đón nhận ánh mắt của tôi với một thái độ quyết tâm.
“Rốt cuộc thì, tại sao bà lại bắt cóc mẹ tôi...?”
Vẻ mặt của Claire vẫn không thay đổi.
Bà ta chỉ đáp lại câu hỏi này bằng câu trả lời máy móc, sách vở.
“Vì con gái ta, và vì Nhà của ta.”
“Bà thật sự nghĩ việc cưỡng ép con gái mình kết hôn, là vì con gái mình ư?”
“Tùy thuộc vào thời gian, và trường hợp.”
Tôi vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm.
Bàn tay bị nắm chặt hết sức, và răng của tôi đang cắn rất chặt.
Tại sao bà ta lại thế này cơ chứ?
Đáng lẽ bà ta mà kiếm cớ rằng mình đã không suy nghĩ chín chắn, rằng là mình đã sai, thì có thể bà ta đã thoát được khỏi cái tình thế này rồi đấy.
“...”
Trong khi tôi còn im lặng, thì những người xung quanh đã nhìn tôi như thể là đang chờ đợi điều gì đó.
Như thể tôi là người đang nắm trong tay quyền quyết định.
Thật sự tôi có cái quyền đó sao.
À mà tôi vẫn còn đang nắm giữ cánh tay của Miko mà.
Vốn dĩ ngay từ đầu, tôi đã không nói chuyện ở vị trí ngang bằng với những người ở đây.
“Con gái và gia tộc, bên nào quan trọng hơn?”
“Cả hai bên đều quan trọng như nhau.”
Câu trả lời hờ hững của bà ta càng khiến tôi cảm thấy rất sốt ruột.
Tại sao lại không mở miệng thuyết phục tôi chứ.
Bà ta hẳn là phải biết là, hiện tại tôi đang ngồi ở ghế trên.
Chỉ cần bà ta cầu mong tôi tha thứ, thì mọi chuyện sẽ được cho qua.
Không, dù không được cho qua hẳn, thì Claire sẽ chẳng phải đi ngồi tù tới tận 10 năm.
Đằng nào thì cũng chẳng có ai mất mạng trong chuyện lần này cả, bà ta có chịu hình phạt khác cũng được mà.
Thế nên là.
Đủ rồi đó.
Dừng lại được rồi.
Hãy mau xin lỗi đi...
Nhìn thấy tôi còn đang bối rối, Claire khịt mũi và nói rằng.
“Cậu không cần phải gắng gượng làm gì. Ta không có cần cậu giúp ta. Nếu như làm mọi việc vì con gái mình để rồi bị trừng phạt, thì ta vẫn sẵn sàng chấp nhận.”
“...!”
B, bà ta.... điên mẹ nó rồi, tôi hết chịu nổi được nữa rồi.
Bà ta đã được Zenith che chở này, được Cliff che chở này.
Ấy thế mà, bà ta vẫn chỉ nói ra được những câu này...
Nghỉ, khỏi tha thứ gì hết nữa.
“Nếu đó là những gì bà muốn nói, thì thôi...Hử?”
Trong khi vẫn còn đang nói dở, tôi bỗng cảm thấy bị vật gì đó chọc ở gần vai.
Khi quay lại nhìn, thì tôi thấy Miko đang dùng cái tay không bị tôi cầm, để gõ vai tôi.
“Rudeus-sama.”
“Gì vậy ạ?”
Hiện tại Miko đã không còn tỏ ra hồn nhiên ngây thơ như mọi khi nữa, mà thay vào đó cô ấy đang mang cái vẻ vô cảm trên mặt.
Mặc dù mang vẻ mặt vô cảm, nhưng như thể có một cái gì đó trong suốt và tinh khiết toát ra từ cô ấy vậy.
Bầu không khí mà tôi cảm nhận được từ cô ấy lúc này, như thể là của một vị thánh nữ.
“Xin anh hãy giúp bà ấy.”
“Tại sao chứ?”
Tôi sẽ không để cái bầu không khí đó đánh lừa mình đâu.
Tôi không có muốn bỏ qua cho Claire nữa.
Dù gì ngay từ đầu bà ta cũng không hề có ý định giảng hòa với tôi.
Bà ta chỉ là một người mẹ ngu xuẩn muốn hoàn toàn kiểm soát con gái mình.
Thế nên bà ta mới không chịu được đứa cháu ngoại tới quấy rầy bà ta.
Mỗi khi có chuyện gì đó diễn ra không đúng như ý mình muốn, thì bà ta thể nào cũng nổi đóa lên và đi quậy phá như một đứa trẻ nít thôi.
“Claire-sama thật sự chỉ nghĩ cho con gái và Nhà mình thôi.”
“Chỉ nghĩ thôi thì ai mà chả làm được.”
Nếu bà ta không chịu thử đặt mình ở vị trí của người ta và thấu hiểu suy nghĩ của người đó, thì sẽ chẳng có vấn đề gì được giải quyết.
Cho dù chỉ là vì muốn tốt cho người ta, thì bà ta cũng chẳng có quyền gì đi áp đặt những việc mà người ta không muốn.
Hơn nữa, việc bà ta áp đặt lần này, đã chuyển biến theo một hướng hoàn toàn xấu.
Chẳng có ai muốn bà ta làm thế cả.
“Trong cái [Nhà] mà Claire-sama đang nghĩ tới, có cả anh đấy, Rudeus-sama.”
“Ý người là gì?”
“Ở vụ việc lần này, bà ấy cũng có lo nghĩ đến sự tình của anh đó.”
Lo nghĩ đến sự tình của tôi ư.
Nếu là thế thật, thì sao chuyện thế này lại xảy ra chứ.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tôi chẳng thể nào hiểu được nữa.
Hãy giải thích cho tôi hiểu ý của cô giùm với.
“Hãy tin ta đi, chỉ cần nhìn vào mắt là ta biết ngay mà.”
Phải rồi.
Năng lực của Miko là vậy mà.
Chỉ cần ánh mắt giao nhau, là cô ấy có thể nhìn thấy quá khứ của đối tượng.
Nói cách khác, bà ta có lý do nào đó đằng sau.
Lý do nào đó mà tôi không hề hay biết.
“Bà Claire, bà có thể giải thích cho tôi ý mà Miko-sama đang nói tới là gì không? Tôi không hiểu gì hết.”
“Cái này, cả ta cũng không hiểu ý của Miko-sama là gì nữa. Ngoài ra thì, có thể là người đang nói dối, chứ thực tế ta không hề có lo nghĩ gì đến sự tình của cậu.”
Bà ta lại lần nữa tỏ ra tự cao tự đại.
Đủ lắm rồi đó.
Cliff, Miko-sama.
Cho dù mấy người có muốn che chở bà ta cỡ nào đi nữa, thì tôi cũng không nhường nhịn nổi được nữa đâu.
Quả thật, trong lòng tôi vẫn còn cảm thấy hơi áy náy...
Vậy nhưng, hãy để cho tôi chấm dứt hẳn cái chuyện này đi với.
“Với một người đã không có ý định chấp nhận tôi ngay từ đầu, thì tôi cũng chẳng việc phải đi hòa thuận làm gì...”
Thấy tôi thở dài nói vậy, Claire cũng gật đầu ra vẻ nghiêm nghị.
Cliff trừng trừng nhìn tôi với vẻ mặt như thể là đang đau đầu, trong khi Miko thì tỏ ra buồn bã.
Therese đưa mắt nhìn Claire một cái, Belmondo bắt đầu hành động, và Zenith thì--.
--Zenith thì đã đi đến trước mặt tôi, từ lúc nào mà tôi không biết.
“...”
Tôi đã bị cô ấy tát vào má một cái.
Gần như là không có chút lực gì.
Yếu ớt tới nỗi chẳng để lại dấu vết gì trên má.
“Ủa?”
Nhưng tại sao, tôi lại cảm thấy đau thế này.
Chỗ tôi bị tát đang có cảm giác rất là nóng.
“...”
Nước mắt của tôi bỗng dưng chảy ra.
Trước khi tôi kịp nhận ra lý do tại sao, thì Zenith đã đi qua cạnh tôi.
Khi quay đầu nhìn lại, thì tôi thấy Carlyle vẫn còn bị còng tay, đang quan sát tình hình diễn ra trong phòng trước khi rời khỏi đây.
Tôi đã không thể nhìn thấy vẻ mặt của ông ta từ nãy tới giờ, bởi vì ông ta ở đằng sau lưng tôi.
Thế nhưng, vẻ mặt của ông ta lúc này trông rất phức tạp, như thể là hỗn độn của sự lo lắng, bồn chồn và hối hận.
Ông ta, cũng đã bị cô ấy tát.
Tất nhiên, đó cũng là một cái tát yếu ớt.
Zenith chập chững bước đi không vững.
Không ai ngăn cô ấy lại.
Dù là Kỵ sĩ Thánh Đường, hay Kỵ sĩ Thần Điện, không ai ngăn cản cô ấy lại cả.
Thời gian trong căn phòng như thể đã ngừng trôi, và chỉ có mình Zenith đi được.
Và rồi, cô ấy đứng trước mặt Claire.
Cô ấy từ từ giơ cánh tay của mình lên, xem ra là cô ấy cũng định...
Không, đó không phải cái tát.
Cô ấy đã giơ cả hai tay của mình, để sờ má của Claire.
Như thể muốn nhìn thấu tận sâu bên trong, cô ấy đã đưa mặt của mình đến lại gần bà ta.
Từ chỗ này, tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của Zenith.
Vậy nhưng, khi nhìn thấy mặt Zenith, Claire đã có một sự chuyển biến đột ngột rõ rệt.
Đầu tiên là, mắt bà ta đã mở to ra.
Sau đó thì, môi bà ta bắt đầu run run.
Từ má, tới vai, và toàn thân bà ta bắt đầu trở nên run rẩy.
Cái sự run rẩy đó đã lan tới tận cả đầu ngón tay, và như thể muốn truyền sự run rẩy đó tới chỗ khác, Claire đã giơ hai tay lên, và cố gắng nắm chọn lấy cả hai bàn tay của Zenith.
“Ư....a....a....aa....aa~....”
Từ miệng của Claire, đã phát ra một cái tiếng kêu the thé không phải là khóc than hay là rên rỉ.
Claire cầm tay của Zenith lại gần mặt mình như thể định hôn tay cô ấy.
Nước mắt bắt đầu trào ra từ hốc mắt của bà ta.
Cùng lúc đó, như thể không còn chịu đựng được sự run rẩy nữa, bà ta đã khuỵu gối xuống đất.
“A.”
Ngay khi tôi nghe thấy cái tiếng kêu này từ đằng sau, có một người đã đi qua cạnh tôi.
Là Carlyle.
Ông ta đã chạy đến chỗ Claire trong khi hai tay vẫn còn đang bị còng.
Và rồi, ông ta ngồi xuống cạnh bà ta và nói rằng.
“Claire à, thế là được rồi, đừng tỏ ra bướng bỉnh nữa.”
“A...a~a~, mình ơi... Zenith đang... Zenith đang...”
Mặt của Claire đã trở nên nhăn nhó bởi việc khóc lóc, và bà ta đang bám víu lấy người Carlyle.
Carlyle định ôm lấy vai của bà ta, nhưng có lẽ bởi vì nhận ra tay của mình đang bị còng và không thể làm vậy được, nên thay vào đó ông ta đã đặt tay của mình lên tay của Claire, trong khi vẫn còn đang nắm chọn hai bàn tay của Zenith.
“Không sao đâu mà. Em không cần phải gắng gượng làm gì nữa đâu, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Nói vậy xong, Carlyle đứng dậy.
Trong căn phòng vẫn còn vang dội tiếng khóc của Claire, ông ta quay đầu nhìn những người xung quanh mình, và rồi nói rằng.
“Thành thật xin lỗi. Từ giờ trở đi tôi sẽ tiết lộ hết mọi chuyện. Thế nên việc xử phạt có thể để sau được chứ?”
Lời nói của Carlyle làm thời gian trong căn phòng bắt đầu di chuyển trở lại.
Có lẽ lời nói này của ông ta là dành cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Vậy nhưng Giáo Hoàng, Hồng Y, Cliff, Belmondo, Therese và những thành viên của [Thủ hộ giả Thánh Mộ], tất cả đều đang đổ dồn ánh nhìn về phía của tôi.
Miko đang kéo tay áo của tôi.
Kéo bằng cả hai tay.
Không biết từ khi nào, mà tôi đã thả cánh tay của Miko ra rồi.
“...Cũng được thôi.”
Tôi ngồi như thể là ngã xuống ghế vậy.
Cái chỗ bị Zenith tát, đến giờ tôi vẫn còn cảm thấy nóng ran.