Phần 1:
Sau đó, một bản khế ước đã được lập ra.
Nội dung của khế ước có thể tóm tắt lại là, toàn cảnh của sự việc vừa qua.
Bởi lòng nhân từ của Rudeus, mà Miko mới bình an vô sự.
Trách nhiệm của tai nạn lần này thuộc về Giáo Đoàn Milis.
Giáo Đoàn Milis sẽ chịu trách nhiệm trong việc hợp tác toàn diện và trợ giúp mọi hoạt động của [Long Thần] Orsted và Rudeus.
Mặc dù cũng tính cả những chuyện liên quan đến ma tộc, nhưng không bao gồm những hành vi nào mà gây ra những vấn đề pháp lý.
Đại loại là vậy.
Hai thủ phạm chính của vụ việc lần này là Giáo Hoàng và Hồng Y, theo lẽ đương nhiên đều ký vào bản khế ước.
Mồ hôi lạnh toát ra ở trên trán Hồng Y trông rất là CUTE.
Đổi lại việc lập khế ước, Miko được trao trả lại cho Giáo Đoàn, và cuộc họp chính thức kết thúc.
Liên quan đến việc tuyên án trước đó, để đảm bảo đúng người đúng tội thì một phiên tòa tương tự sẽ được tổ chức vào dịp khác.
Mặc dù tôi không biết hình phạt sẽ như thế nào, nhưng chắc Hồng Y sẽ thoát khỏi việc bị tuyên có tội.
Mà, dù sao thì tôi cũng không có nghĩa vụ phải dồn hắn vào đường cùng.
Cũng bởi hắn không phải là đầy tớ của Hitogami, và tuy rằng từng có cản đường tôi, nhưng hắn cũng không phải là kẻ địch.
Với cả cho dù có tiêu diệt tên Hồng Y, thì Phe Chống Ma Tộc cũng không vì thế mà dễ dàng biến mất.
Nói chung thì, tôi đã đạt được những gì mà mình muốn.
Cuộc tập kích theo đó mà kết thúc.
Phần 2:
Và rồi, tôi trở về nhà cùng với Zenith và Cliff.
Trên đường về, Cliff có nói nhỏ rằng.
“Xin lỗi nhé.”
Tôi đã ngây người trước câu nói này.
“Sao tự nhiên lại đi xin lỗi làm gì thế?”
“Nghĩ lại mà xem, vụ bắt cóc lần này xảy ra là bởi do tôi ăn nói thiếu cẩn trọng.
Tuy rằng mọi thứ kết thúc tốt đẹp, nhưng tôi cảm thấy như mình chỉ toàn nói những lời hoa mỹ để rồi làm hỏng mọi chuyện thôi.”
“Cũng đúng nhỉ.”
Chẳng phải lúc nào cũng thế sao.
Cậu hành động với thiên kiến trong đầu, nói lý lẽ với một thái độ đầy tự tin, nhưng cũng vì muốn dẫn người ta đến hạnh phúc.
Đó chính là Cliff-senpai thường ngày.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Cứ lưu ý để lần sau không lặp lại nữa là được rồi.”
“Ừ, tôi sẽ nghe cậu vậy.”
Mặc dù trông Cliff có vẻ ủ rũ... nhưng vị trí sau này của Cliff mới là điều đáng phải lo hơn.
Ở nhà hiện tại, Wendy đang chờ chúng tôi.
Chỉ có mình Wendy.
“A, mừng mọi người đã quay trở lại.”
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy thắc mắc không biết là Gisu và Aisha đã an toàn chưa.
Trong lúc viết bản khế ước thì tôi cũng có thử hỏi qua, nhưng cả Hồng Y và Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện đều chỉ nói là “Không biết”.
Hay là chúng đang giữ họ để dùng làm quân át chủ bài chăng, hoặc là...
“Aisha-san và Gisu-san đều an toàn ạ!”
Xem ra tôi đã lo xa rồi.
Cả hai người họ đang từ bên trong chạy ra.
“Phù, mừng anh đã về, Onii-chan...và, mẹ Zenith.”
Lúc thấy bọn tôi, hai người họ đã thở phào nhẹ nhõm.
Khi hỏi họ tình hình trước đó, thì tôi được biết là họ đã định đến Trụ sở Giáo Đoàn để báo với tôi về việc Claire và Carlyle sáng sớm đã rời khỏi nhà để đến Trụ sở Giáo Đoàn.
Thế nhưng, lúc họ tới nơi thì đã quá muộn.
Ở trước Trụ sở Giáo Đoàn lúc đó, Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện đang không ngừng xôn xao.
Nghĩ tới việc Claire đến Trụ sở Giáo Đoàn và tôi sắp gặp mặt Therese, họ đã kết luận rằng có chuyện gì đó nhất định đã xảy ra.
Cho nên, họ đã nhớ tới lời dặn của tôi và nhanh chóng trở lại nhà của Cliff.
Sau khi đóng gói xong hành lý của mình, họ đã trốn ở trong nhà và định chờ đến khi tối thì sẽ chạy thoát khỏi thành phố.
“Trong lúc họ đang chuẩn bị, thì có những tên Kỵ sĩ Thần Điện tới đây mấy lần rồi, nhưng chúng đều bị em xua đuổi đi hết đó!”
Xem ra lần này Wendy đã làm tốt công việc của mình.
Cơ mà, quả nhiên đúng là Hồng Y đã có ý định động đến Aisha và Gisu.
Nguy hiểm thật đấy.
“Mà này, cả Onii-chan và mẹ đều đã trở về, thế có phải là...”
“Ừ, mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Tôi kể cho Aisha và Gisu biết chi tiết vụ việc.
Sau khi lắng nghe xong, mắt của Aisha sáng lấp lánh và nói với giọng thán phục rằng.
“Em cảm thấy Onii-chan, cứ như là anh hùng vậy đó.
Dù rằng trước đó gặp bao nhiêu thất bại để rồi bị dồn vào chân tường, thế mà anh vẫn có thể bình an trở về và giải quyết được tất mọi vấn đề chỉ trong vòng vỏn vẹn có một ngày.”
Em cứ nói quá vậy chứ.
Làm gì có anh hùng nào lại thảm hại như anh.
Phần 3:
Ngày hôm sau.
Tôi lại một lần nữa đến Trụ sở Giáo Đoàn để nhờ Miko khám cho Zenith.
Carlyle và Claire đã đến nhà của Cliff để đón chúng tôi và cùng đi tới Trụ sở Giáo Đoàn bằng xe ngựa.
Ở trên chiếc xe ngựa, tôi đã có một cuộc trò chuyện với Carlyle.
Ông ta xem chừng rất hối hận về vụ việc vừa qua, và không ngừng xin lỗi tôi hết lần này đến lần khác.
Tôi không có ý định đổ lỗi hay gì cả.
Tuy rằng phía ông ta có phạm vài sai lầm...
Nhưng là người, ai cũng đều phạm sai lầm.
Điều quan trọng là phải biết tự kiểm điểm bản thân và cố gắng để lần sau tránh tái diễn sai lầm cũ.
Cho dù có nói đi nói lại về cái sai lầm, thì cũng chẳng giải quyết được việc gì.
Vậy nhưng, tôi không có trách nhiệm trong việc giúp họ vượt qua chuyện này.
Tuy Carlyle nói rất nhiều, nhưng Claire không nói gì cả.
Bà ta giữ im lặng trong chiếc xe ngựa chứa 5 người.
Rốt cuộc là bà ta đang nghĩ gì.
Tôi có nên hỏi không?
Trong khi tôi còn đang phân vân, thì chúng tôi đã đến Trụ sở Giáo Đoàn.
Sau khi trải qua các thủ tục chính thức, chúng tôi đã được phép đi đến trung tâm của Trụ sở Giáo Đoàn.
Nơi mà tôi sắp tới có lẽ là căn phòng thường hay được Miko sử dụng.
Cũng như hồi gặp Giáo Hoàng, có hai cái bàn và một cái cửa sổ nằm trong một kết giới trong suốt.
Ở trong căn phòng hơi tối mờ này hiện đang có 6 hộ vệ.
Tôi không thấy Therese đâu.
Có lẽ đã bị thay rồi chăng.
Nói chung là, việc khám bệnh sẽ được theo dõi bởi mấy người hộ vệ kia.
Mặc dù lần này tôi không bị cảnh giác nhiều.
Ai trong số đám hộ vệ cũng đều quay mặt tránh nhìn về phía tôi với vẻ mặt khó xử.
Họ cũng chẳng cần phải xin lỗi làm gì.
Dù sao họ cũng chỉ là làm việc của mình thôi.
Hơn nữa tôi từng đánh họ tơi bời đến bất tỉnh, cũng huề nhau cả thôi.
Bởi vì thế mà họ còn bị phạt do không làm tròn trách nhiệm của mình nữa, vậy nên là hãy coi như không có gì đi.
Nói chung là, tôi vẫn còn muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với họ.
Không thì cứ để họ ghét mình thì không ổn.
Phải cố mà duy trì được mối quan hệ đó thôi.
“Giờ thì, hãy bắt đầu đi.”
Miko và Zenith đang ngồi đối mặt lẫn nhau ở ghế.
Dust giữ yên đầu, và mở to mắt của Zenith.
Miko lại gần và bắt đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy.
Đây giống như là buổi khám mắt vậy.
“...~Ồ.”
Mắt của Miko và Zenith bỗng sáng lóa.
Đường nhìn của họ đang phát sáng.
...đó là những gì mà tôi có thể tả được.
Ở giữa đôi mắt của họ, là một đường thẳng ngang mỏng sáng lim dim.
Trước kia tôi chưa từng thấy hiện tượng này cả.
“Quả đúng là Miko-sama...”
“Lần nào cũng thiêng liêng hết...”
Đám lâu la ở xung quanh tôi đang thở dài.
Xem ra trước kia họ đã từng thấy.
Đây chỉ là biểu diễn sao.
Không, chắc là Miko phải dùng hết sức thì ánh sáng mới xuất hiện.
Cũng như khi ta dồn nhiều ma lực vào ma thuật hệ lửa thì sức nóng và độ sáng sẽ tăng lên, Miko hiện đang dùng hết sức năng lực của mình, nên là tôi mới thấy cái hiện tượng này.
Đó chính là đường cáp quang.
“...”
Nhìn qua Claire, tôi thấy bà ta đang nắm chặt hai tay của mình ở trước ngực.
Tư thế đó giống như là tư thế cầu nguyện vậy, làm tôi càng cảm thấy tập trung hơn.
Hiện tại, ký ức của Zenith đang bị moi hết ra.
Moi đến tận cả cái mê cung đó.
Có lẽ Miko có thể nhìn thấy được lúc mà Zenith bị nhốt bên trong khối pha lê ma lực.
Nếu như biết được nguyên nhân từ trong ký ức của Zenith, có thể chúng tôi sẽ tìm ra được giải pháp nào đó.
Cầu mong là sẽ có một manh mối nào đó.
Và với manh mối đó, có thể những kẻ sở hữu kiến thức sâu rộng mà tôi có quen biết, sẽ nhận ra được điều gì đó.
Hoặc là Orsted hoặc là Kishirika.
“....~A.”
Miko phát ra một tiếng nói nhỏ, và toàn thân bỗng rùng lên.
Dust ngay lập tức buông đầu của Zenith, và vội vã chạm vào vai của Miko.
Đã tải xong ký ức rồi sao?
“...”
Miko mở mắt của mình và từ từ đứng dậy.
Cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
“Rudeus Greyrat.”
“Dạ.”
Tôi chỉnh đốn tư thế của mình sau khi bị gọi đầy đủ họ tên.
“Ta đã nhìn thấy ký ức của Zenith Greyrat.”
“Thế nào ạ?”
“Trước khi xảy ra sự kiện dịch chuyện, cô ấy đã sống ở làng Buena tại Lãnh địa Fittoa, nuôi nấng Norn và Aisha, đồng thời giúp đỡ cả cho phòng khám của ngôi làng.”
Bắt đầu là từ đó à.
À không phải, nếu như cô ấy không kể hẳn hoi những gì mình nhìn thấy, thì người ta lại nghĩ là cô ấy chỉ đang nói những lời qua loa.
“Sau khi xa cách anh, Zenith ngày nào cũng đều lo lắng cho anh. Nào là ăn có đầy đủ không, mặc có đầy đủ không, có hay đi tiếp cận các cô bé gái không...”
Úi.
Xin lỗi nhé.
À không, hồi đó tôi đâu có lăng nhăng gì đâu.
Trước khi bị chi phối bởi nửa dưới, đại lục Rudeus vốn rất là yên bình mà.
Suốt bao nhiêu năm trôi qua, nơi đó đã liên tục duy trì cái tình trạng đấy mà không xâm lược đến Quốc gia Sylphy không chút phòng bị.
So với những gì tôi làm với Sylphy những năm gần đây, hai khoảng thời gian này cứ như một trời một vực.
“Ký ức của cô ấy bỗng chìm trong một màu trắng và bị ngắt quãng tạm thời, trong lúc vẫn còn đang lo lắng cho anh.”
Đó là khi sự kiện dịch chuyển xảy ra.
Tôi đã chứng kiến thấy thời khắc đó.
Tuy nhiên, đa phần mọi người đều nói rằng mình bỗng bị dịch chuyển, mà không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Hình như cả Paul và Lilia cũng đều vậy.
“Từ đó trở đi, tầm nhìn trong ký ức của cô ấy chỉ là một màu đen kịt, trong một khoảng thời gian.”
“...Một khoảng thời gian ư?”
“Phải. Giống như là ngủ không mơ thấy gì suốt thời gian dài.”
Không có ký ức gì sao.
Thế này nghĩa là, cô ấy đã bị dịch chuyển trực tiếp đến trong mê cung.
Tuy rằng loại khả năng này rất thấp...
Nhưng cũng không phải là không thể.
Sau khi bị dịch chuyển, khả năng bị mắc kẹt ở bên trong bức tường nào đó cũng có tồn tại.
Nếu như lối ra và lối vào của ma pháp trận dịch chuyển được bố trí hẳn hoi, thì việc bị dịch chuyển tới địa điểm ngẫu nhiên sẽ rất khó xảy ra...
Nhưng cái sự kiện dịch chuyển đó, xảy đến rất là bất ngờ.
Nếu tôi nhớ không nhầm, nó là hậu quả của việc Nanahoshi tới thế giới này...
Mà, chẳng ai có thể làm gì khác được.
Loài người đáng lẽ không nên coi ma pháp trận dịch chuyển là thứ cấm kỵ, mà thay vào đó nên quản lý cẩn thận.
Như thế thì khi xảy ra biến cố dịch chuyển, người ta sẽ không tỏ ra hoảng loạn và có thể nhanh chóng ứng phó được với tình hình.
Được rồi.
Để sau góp ý với Ariel đi.
Nếu như giao cho cô ấy báo cáo nghiên cứu liên quan đến dịch chuyển, có thể Ariel sẽ làm được gì đó.
...Ủa?
Cơ mà, nếu thế thì, làm sao Gisu lại tìm ra được Zenith.
Quả thật, anh ta có nói rằng sau khi thu thập thông tin, thì anh ta biết được cô ấy đang ở trong mê cung dịch chuyển...
Hử?
“Đến một ngày nọ, cô ấy bắt đầu mơ.”
Lời nói của Miko kéo tôi trở về thực tại.
Tạm thời, hãy gác lại chuyện hỏi Gisu sang một bên.
“Mơ ư?”
“Phải. Cô ấy đã mơ rằng mình sống như thể một con thú nhồi bông.”
“...Thú nhồi bông.”
“Vậy nhưng, đó là một giấc mơ rất là hạnh phúc.”
Lúc này đây, Miko nhắm mắt của mình.
Như thể đang nhìn bức tranh ở đằng sau mí mắt của mình, cô ấy bắt đầu kể ào ào rằng.
“Trong giấc mơ, mình sống thư thả ở trong một căn nhà xa lạ.
Cùng nhau với Lilia, mình tắm trong ánh nắng mặt trời này, chăm sóc khu vườn này.”
Thế rồi, giọng điệu của Miko thay đổi.
Cô ấy bắt đầu nói bằng giọng điệu giống như của Zenith.
“Mặc dù Paul đã qua đời, nhưng Rudi đã kết hôn với Sylphy-chan và có với nhau một đứa bé.
Nhưng quả đúng là con trai của anh ấy, Rudi lại có thêm Roxy-chan này, Eris-chan này, tuy là vậy, nhưng cùng Sylphy-chan, mọi người đều hạnh phúc với nhau cả.
Dù rằng Norn có than phiền trước chuyện này, nhưng con bé vẫn đến trường ổn, và mỗi khi nhìn thấy mình, con bé cũng không bao giờ quên chào là [Mẹ ơi, con đi đây].
Mình và Aisha rất là hợp nhau. Con bé rất là thích hoa. Khi mình nói là thích táo và hoa thủy tiên, con bé sẽ đáp lại là [Zenith-sama cũng thích ư?].
Và khi con bé xin phép được gọi mình là mẹ, Lilia đã tỏ ra thật là bối rối. Quả nhiên là, trong lòng cậu ấy muốn Aisha chỉ gọi mỗi mình mình là mẹ thôi.
Roxy-chan thì làm giáo viên ở một ngôi trường gần nhà.
Norn có kể với mình, cô bé là một giáo viên rất nổi tiếng trong trường.
Cô bé đó già hơn so với vẻ bề ngoài bởi vì là ma tộc... nhưng mà, Rudi rất là yêu Roxy, nên là tuổi tác sẽ không phải là vấn đề gì đâu.
Tuy là mình mới lần đầu mới gặp Eris-chan, nhưng mình có thể tin chắc là cô bé ấy thực sự rất là yêu Rudi.
Khi mà không có ai nhìn thấy, cô bé sẽ đến chỗ mình, mặt đỏ tới tận tai và nói là, [Tôi vẫn còn nhiều thiếu sót, mong hãy chiếu cố thêm.]
Mình đã không nhịn được cười. Và nói với cô bé là câu đó phải nói trước mặt Rudi ấy. Trước mặt cô không cần phải kính cẩn làm gì đâu con.
Thế là, Eris-chan đã mặt đỏ bừng bừng và co rúm người lại luôn.
Thường ngày cô bé dũng mãnh quả cảm như vậy, mà giờ trông thật là đáng yêu quá đi.”
Chúng là ký ức của những năm qua.
Chúng hơi khác so với những gì tôi nhớ.
Việc Norn bắt chuyện với Zenith, rất hiếm khi xảy ra.
Cho dù Aisha có nói chuyện với Zenith ở trong vườn, cô ấy cũng không hề trả lời lại.
Nhưng, có lẽ nào trong mắt của Zenith...
Mọi người ai cũng đều đáp lại, và cả tôi nữa, cũng từng trò chuyện với cô ấy ư.
“Thế rồi, những đứa con của Rudi.
Lucy là một đứa trẻ đã sớm hiểu chuyện. Dù là vẫn còn nhỏ, nhưng con bé đã ra dáng một người chị rồi ấy.
Con bé đã rất chăm chú lắng nghe những gì Sylphy-chan giảng, và tập ma thuật hằng ngày để cho Rudi có thể nhìn thấy.
Nhưng ở trước mặt mình, thi thoảng con bé sẽ lại than thở. Rằng là không thể làm được như tụi mẹ, thật là chán nản quá.
Mình sẽ nói với con bé là, không sao đâu, hôm nay không được thì hôm khác làm được thôi, và dù không thể làm được đi nữa, thì vẫn còn những việc khác con có thể làm được mà.
Sau khi nghe mình xong, con bé đã nói là sẽ tiếp tục nỗ lực hơn. Thấy mà dễ thương ghê.
Lara thì rất thân với mình. Con bé đã biết nói ngay khi mới chào đời rồi. Mỗi khi có chuyện gì đó, là con bé nó lại gọi mình cơ.
Bà nội ơi, bà nội này... Thế rồi Leo sẽ tới gọi mình. Bà chủ ơi, ôi chết rồi, chết rồi, Lara-sama đã tè dầm mất rồi.
Gần đây, con bé thường hay leo lên đùi của mình, và trò chuyện cùng với Leo trong khi cả ba cùng tắm ánh nắng mặt trời. Như là ở ngoài căn nhà có gì, quê nhà của bà nội ở đâu, đủ thứ chuyện luôn.
Ars thì, thằng bé rất là thích ngực, như là Rudi ngày trước ấy.
Mỗi khi mình ẵm nó trong vòng tay, là nó trông đều rất thoải mái, và cứ ôm lấy ngực của mình thôi.
Ngực của một bà lão nó cũng không nghĩ là có vấn đề gì.
Xem ra điểm gì xấu của Paul và Rudi là nó cũng thừa hưởng hết.
Con có thể làm nhiều cô bé phải rơi nước mắt như Rudi, nhưng hãy nhớ là cuối cùng cũng phải làm tất cả hạnh phúc đấy nhé?”
Tôi bắt đầu nhận thấy ở góc mắt của mình cảm thấy nóng.
Nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt của tôi.
Lucy không có hay lại gần Zenith, và Lara thì còn chưa biết nói.
Đa số, chỉ là những ảo tưởng của Zenith.
Ảo tưởng mà chỉ có mình Zenith nhìn thấy qua đôi mắt vô hồn đó.
Thế giới qua lăng kính của Zenith, là một nơi thật tươi sáng và dịu êm.
“À phải rồi nhỉ, nhắc đến Rudi. Thằng bé đã trở thành thuộc hạ của một người rất là lợi hại.
Long Thần Orsted.
Nghe nói anh ta là đệ tử xa của Long Thần Urupen, một trong [Tam anh hùng sát Ma Thần].
Anh ta mạnh đến phi thường, và diện mạo đáng sợ đến phi thường. Mọi người ai cũng đều sợ cả, nhưng mình lại không thấy anh ta đáng sợ.
Anh ta, thật sự là muốn thân thiết với tất cả mọi người.
Anh ta đã đặc biệt rất lo cho Rudi. Và cũng thường xuyên lui tới nhà mình để mà quan sát tình hình.
Mặc dù mình thi thoảng có trò chuyện với anh ta, nhưng có lẽ bởi vì không hay tiếp xúc với người khác, cho nên là mình thấy anh ta nói chuyện không được mạch lạc lắm.
Thế nhưng, anh ta là một người rất là hiền lành. Mỗi khi Lucy mà gặp khó khăn với ma thuật, là anh ta sẽ chỉ cho con bé bí quyết... Tuy là vậy, nhưng bởi vì bí quyết mà anh ta chỉ rất phức tạp, nên là Lucy đã không thể hiểu được.
Khi mình có nhờ bế Lara, dù rằng anh ta có vẻ hơi rụt rè, nhưng động tác mà anh ta thực hiện để bế con bé lên lại rất là nhẹ nhàng.
Vậy nhưng, với Leo và Ars thì lại không được tốt lắm.
Hồi trước, Ars đã khóc rất to, làm anh ta phải đi chạy trốn khi thấy Eris sắp tới xem.
Một người thật là mạnh mẽ và hiền lành làm sao. Tuy rằng mình không biết Rudi đang làm những việc gì dưới trướng người đó, nhưng thật sự thì mình cảm thấy rất là tự hào về thằng bé.
Paul nhất định là cũng nghĩ vậy thôi.”
Đúng được đến đâu vậy nhỉ.
Orsted hiếm khi tới nhà tôi cơ mà...
Hay là hắn có ghé qua nhà tôi, những khi tôi không có mặt.
“Rudi đã trở nên rất là tuyệt vời.
Norn và Aisha đã trưởng thành hết cả rồi, và đứa thứ hai của Sylphy cũng sắp chào đời nữa.
Lilia đã lo sốt vó bởi vì không thể đi theo chăm sóc mình, đúng thật là ngốc quá mà.
Giữa việc chăm lo cho mình và lũ trẻ, đương nhiên là phải ưu tiên cho chúng trước chứ.
Mình đã giao phó việc chăm sóc Sylphy-chan cho Lilia, để mà còn đến chỗ của mẹ.
Cứ yên tâm, không phải lo gì đâu, dù sao thì, trước kia mình cũng từng là một mạo hiểm giả.
Với Rudi, Aisha, và bạn của Rudi là Cliff-kun...
Fufufu, thật là háo hức khi cùng đi với Rudi quá đi.”
Ký ức của Zenith đã đi tới thời điểm gần đây nhất.
“Mẹ mình, nay đã trở thành một bà lão rồi.
Bà ấy thật là khác so với ngày xưa. Không chỉ không còn mắng mỏ mình, mà lại mang bộ dạng như là sắp khóc, cứ Zenith, Zenith ơi.
Bởi vì lo lắng sợ mình bị bệnh hoặc bị thương, mà bà ấy đã gọi bác sĩ tới khám cho mình.
Rõ ràng trông mình vẫn còn mạnh khỏe sờ sờ ra mà.
Vậy nhưng, bà ấy vẫn cứ lo, luôn ngày gọi bác sĩ đến khám cho mình.
Cái người mẹ ngày xưa thường hay nghiêm khắc với mình, nay lại mang bộ mặt như là muốn khóc, và không hề mắng mỏ mình chút nào.
Bà ấy, chỉ ngày ngày nhìn mình với vẻ mặt lo lắng.
À phải rồi, cha mình cũng ở đây.
Nhắc tới cha, ông ấy nay đã mọc râu trên mặt rồi.
Khi mình hỏi sao ngày xưa ông ấy lại không có để râu, thì ông ấy đã kể với mình là bởi vì được thăng chức nên ta mới để râu dài.
Khi mình nói là để râu không có hợp với cha đâu, ông ấy chỉ biết có cười gượng thôi.”
Nhìn thoáng qua, thì tôi thấy Claire đã vùi mặt mình trước ngực của Carlyle.
Carlyle thì cũng chảy nước mắt ở khóe mắt, và đang vuốt lấy bộ râu của mình.
“Thế nhưng mà, quan hệ giữa mẹ và Rudi lại đang không được tốt chứ.
Rudi, bởi vì ghét bị bà ấy bảo làm thế này thế nọ với thái độ trịnh thượng, nên là đã đi cãi nhau với mẹ mình.
Mong là đến một ngày nào đó, họ sẽ hòa thuận với nhau.
Trong khi mình đang nghĩ vậy, thì quả nhiên đúng như những gì mình lo, Rudi đã dồn mẹ mình tới đường cùng.
Mặc dù cũng như ngày xưa với Paul vậy, nhưng lần này, Rudi đã không hề nhân nhượng một chút nào...
Mình phải mau mau đứng ra giảng hòa thôi!”
Lúc này, Miko mở mắt của mình.
Vậy là đã xong rồi sao.
“Phù.”
Miko dùng ngón tay bóp vùng giữa hai mắt, và thở dài lấy một hơi.
Và rồi, cô ấy ngồi gục xuống cái ghế mới ngồi trước đó, như thể là đã kiệt hết sức.
Ngay lập tức, đám lâu la tiến tới gần cô ấy.
Chẳng biết từ khi nào, mà họ đã chuẩn bị cho cô ấy một chiếc khăn mặt bốc hơi và một cốc nước.
Đồng thời mát xa bả vai và tay của cô ấy.
Trông cô ấy cứ như là sếp lớn vậy.
“Xin thứ lỗi. Tất cả là như vậy. Anh thấy thế nào.”
Miko trông rất là mệt nhọc.
Năng lực đó khiến cô ấy mệt đến vậy sao.
Hẳn là vậy rồi.
Cô ấy đã phải truy ngược ký ức của Zenith, và tải chúng về bộ não của mình.
Ngay sau đó thì, bao nhiêu là cảnh tượng xuất hiện trong đầu cô ấy, rồi lại còn phải đóng vai Zenith nữa.
Với khối lượng thông tin khổng lồ ập tới trong tíc tắc như vậy, không thấy mệt mới là lạ.
Ngay cả tôi đây cũng muốn mát xa cho vai của cô ấy.
“Ừ, cảm ơn người rất nhiều ạ.”
Rốt cuộc là tôi vẫn chưa biết được cách chữa trị cho Zenith.
Thế nhưng, được cái là tôi biết được Zenith đã cảm thấy như thế nào trong tình trạng hiện tại.
Chỉ nghe được những lời này thôi, là tôi đã cảm thấy chuyến đi tới Milis quả thật là không uổng phí.
“Chí ít thì, hiện tại cô ấy đang cảm thấy rất hạnh phúc.
Chuyện Paul-san đã mất và cả cái tình hình hiện tại nữa, cô ấy cũng đã hoàn toàn biết rõ rồi.”
Vậy là cô ấy hiểu được tình hình hiện tại.
Quả thực vượt xa những gì tôi tưởng tượng.
Mặc dù nghe nó hơi mơ màng, cộng với lại cách kể như kể truyện cổ tích của Miko nữa, nhưng số lượng những đứa con của tôi thì không có khác gì so với thật.
Chỉ có tính cách của Lara... là hơi khác một chút.
Vậy nhưng, Lara đúng thật là rất thân thiết với Zenith.
Từ con mắt của Zenith, có lẽ Lara đã cố gắng để truyền đạt ý của mình...
“Có một điều nữa mà ta đã hiểu được.”
“...?”
“Cô ấy... Mặc dù ta không biết là tới mức độ nào, nhưng cô ấy có thể đọc được suy nghĩ của người khác.”
Đọc được suy nghĩ á?
“Bởi vì cô ấy đang ở trong tình trạng này, nên không phải suy nghĩ nào ta cũng đều giải nghĩa ra chính xác được. Có vẻ những phần ta không đọc được, đã bị cô ấy tự ý bổ sung vào...”
Lúc này, Miko bỗng nói bé giọng lại.
Cô ấy vẫy tay nhè nhẹ về phía tôi, và ra hiệu cho tôi dí tai lại gần.
Thấy vậy, đám lâu la liền lập tức bịt tai của mình và quay người đi chỗ khác.
Tôi đưa tai của mình đến lại gần Miko.
Và cô ấy đã khẽ nói rằng.
“Cô ấy chính là một [Miko] đó.”
Tôi từ từ gật đầu trước câu nói này.
Đây là điều mà tôi đã lường từ trước.
Bởi vì cái khả năng cô ấy bị nguyền rất là cao.
“Nếu như để người ta biết, thì sẽ gây ra một trận náo động nữa đó, thế nên ta khuyên anh hãy giữ kín lấy chuyện này.”
“Tất nhiên rồi ạ. Tôi dù gì cũng là thuộc hạ của Orsted, có thể thừa sức bảo vệ bà ấy.”
“Đúng là Rudeus-sama có khác.”
Mà, cái câu nói này thực ra nghe có vẻ giả tạo, bởi vì tôi đã để Zenith bị người ta bắt cóc.
Vậy nhưng, nhất định là tôi sẽ không để có lần sau nữa đâu.
Qua việc vừa rồi, thì tôi đã hiểu được hai điều.
Đầu tiên là năng lực của Zenith.
Đó là năng lực đọc được suy nghĩ.
Tuy không biết đọc được bao xa, nhưng chí ít thì nó có vẻ sẽ không gây tổn hại tới tính mạng của cô ấy.
Cho nên là tôi có thể an tâm về sau này rồi.
Ngoài ra còn một điều nữa, Gisu.
Có gì đó không đúng so với những gì mà anh ta nói.
Nghĩ lại thì, chuyện lần này, hành động của anh ta cũng rất là kỳ lạ.
Dù đã biết rõ Nhà Latreia theo Phe Chống Ma Tộc, anh ta vẫn dám đến gần nơi đó, dẫn Zenith ra khỏi nhà như những gì được bảo.
Ngày hôm nay, nhất định phải hỏi anh ta cho ra lẽ.
“Miko-sama, được gặp người đúng quả là một điều may mắn. Tôi có thể tạ ơn người bằng thứ gì đó không?”
Giờ này, tôi vẫn chưa biết cách khôi phục ký ức, hay khôi phục lại lý trí cho Zenith.
Vậy nhưng, những gì đã diễn ra không quá tệ như là tôi đã nghĩ.
Nếu như cô ấy có ý thức.
Nếu như cô ấy đang cảm thấy mọi thứ như chỉ là mơ.
Thì có lẽ, một ngày nào đó cô ấy sẽ bất chợt tỉnh lại cũng không chừng.
“Cảm ơn anh. Vậy ta có thể đòi hỏi hai thứ có được không?”
“Là những gì vậy?”
“Anh có thể cho ta cái vòng tay đó không?”
“Vòng tay ư?”
Tôi nhìn vào tay của mình.
Chiếc vòng tay của Orsted, hiện đang phát sáng.
“Phải.”
“...Nhưng mà, chiếc vòng này không cởi ra được, liệu thay bằng thứ khác không được sao?”
“Thực ra thì cái gì cũng được. Miễn là thứ đó ai nhìn vào cũng biết người sở hữu là thuộc hạ của Orsted-sama.”
Thứ gì đó chỉ có thuộc hạ của Orsted sở hữu à.
Vậy ra, thế tức là.
“Miko-sama, ý của người là muốn gia nhập hàng ngũ thuộc hạ của ngài Orsted sao?”
“Phải. Dù sao ta cũng không muốn phải chết trước tuổi 30.”
“Thì ra là vậy.”
Tiện nói lại luôn, cô ấy được cho là có số mệnh rất ngắn ngủi.
Nếu cứ để yên thế này, cô ấy sẽ sớm phải đối mặt với cái chết đã định.
Mặc dù có vẻ trông không lành mạnh, nhưng cũng không phải là cô ấy đang mắc bệnh gì đó, thế nên là chắc cô ấy sẽ mất mạng bởi bị ám sát.
Nhưng mà, xét đến việc nằm dưới sự bảo hộ của Orsted,
Hồng Y thì đã cảm thấy mình có tội trong vụ việc lần này,
và Giáo Hoàng đã cảm thấy may mắn có tôi làm đồng minh, thì sau này khó ai có thể gây phiền phức được.
Tuy rằng cũng không thể khẳng định là chắc chắn được...
Được rồi...
Vậy thì hãy biến thành là chắc chắn đi.
“Vậy, trong những ngày tới tôi sẽ chuẩn bị cho người vật chứng minh.”
“Cảm tạ anh nhiều lắm! Thế là ta sẽ sống được tới 50 tuổi rồi!”
Chuyện lần này cũng may là có cô ấy trợ giúp.
Ngày mốt, tôi sẽ tặng cô ấy không chỉ mỗi vật chứng minh có hình huy hiệu Long Thần, mà còn cả triệu hồi cho cô ấy ma thú thủ hộ nữa.
“Và thứ còn lại là?”
“Xin anh hãy đưa ra yêu cầu giảm hình phạt cho Therese. Cứ thế này, cô ấy sẽ bị điều chuyển đến một nơi xa xôi mất.”
“Chẳng phải đấy là điều không tránh khỏi sao?”
Cũng bởi cô ấy đã không làm tròn nhiệm vụ mà mình được giao.
“Phải, đúng thế thật. Nhưng lần này cô ấy đã bị Rudeus-sama đánh bại, khiến Đức Hồng Y phải chịu tổn thất nặng nề. Nếu bị đày đi xa thì thể nào cô ấy cũng bị giết hại thôi. Ta muốn có con người tốt bụng ấy làm hộ vệ bên cạnh ta.”
Vì không làm được việc nên bị coi là vô tích sự.
Thế nên tôi cũng không thấy lạ, nếu như Hồng Y muốn giết Therese để cho hả giận.
Và dần dần, cô ấy sẽ sớm đến cái kết đó...
Thế nhưng mà, trước kia tôi đã được cô ấy giúp đỡ nhiều rồi.
Cô ấy chẳng qua là bị lợi dụng, với cả chỉ vì tuân theo mệnh lệnh mà bị giết thì đúng là quá đáng quá.
“Được thôi ạ.”
“Cảm ơn anh. Vậy anh hãy ký vào đơn kiến nghị nhé.”
Ngay lập tức, một người trong số đám lâu la đã mang tới một tờ văn bản.
Chuẩn bị kỹ lưỡng đấy nhỉ.
Thì ra là ngay từ đầu cô ấy đã có ý định này rồi.
“Giờ thì, Rudeus-sama. Sau này mong được anh chỉ giáo thêm.”
Và như vậy, Miko đã trở thành thuộc hạ của Orsted.
Phần 4:
“Rudeus-sama.”
Lúc sau, trong khi tôi đang đợi xe ngựa tới ở phòng chờ, thì Claire đã gọi tên tôi.
Bà ta vẫn mang cái vẻ lạnh lùng đó.
Bởi vì đó là vẻ mặt thường ngày, hay là vẻ mặt khi mà căng thẳng vậy ta.
“Mặc dù chuyện này đáng lẽ không nên được nói ở một nơi như thế này, có lẽ sẽ tốt hơn nếu như đợi cho đến khi mọi thứ bình ổn lại đã, nhưng xem ra là cậu sắp tới sẽ phải bận việc, vậy nên là cậu có thể dành chút thời gian nói chuyện với ta, có được không?”
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Là việc tôi cưới ba người vợ khiến bà ta tức giận chăng?
Hai thì còn bỏ qua được, chứ ba thì lại quá thể.
Đối với Giáo Đoàn Milis, thì đây là chuyện không thể nào tha thứ được.
“Về những việc mà ta đã làm.”
“Vâng.”
Ra là tôi đã lầm.
Xem ra bà ta muốn nói về chuyện của mình.
Cũng phải thôi.
Trước những gì đã diễn ra, thì bà ta sẽ chẳng đi tự dưng trách mắng tôi về chuyện đa thê đâu.
Và vẫn với cái vẻ mặt đó, bà ta nói rằng.
“Những gì mà ta đã làm trong chuyện lần này, không ai có thể nào tha thứ được.”
“Có lẽ là vậy thật.”
Dù rằng bà ta muốn giúp Zenith có nhiều tới cỡ nào chăng nữa, thì cái phương pháp điều trị kia nó thật sự là quá thể đáng.
Nếu như mà việc đã thành, thì giờ này bà ta đừng có hòng mà nói chuyện được với tôi.
“Thế nên là, xin cậu hãy trừng phạt ta.”
“Trừng phạt ư...?”
“Đúng vậy, xin cậu hãy đưa ra hình phạt thích hợp với cái kẻ đã cướp đoạt Zenith khỏi tay của cậu và đã định làm những việc tàn nhẫn.”
“Chỉ xin lỗi thôi là chưa đủ sao?”
“Như thế vẫn chưa đủ nghiêm để làm gương được. Đã phạm tội ác rồi thì phải bị trừng trị.”
Tôi hiểu ý của bà ta.
Nói một cách đơn giản, nếu như chỉ xin lỗi thôi là xong chuyện, thì chúng ta sẽ chẳng đi cần cảnh sát làm gì nữa.
Trong vụ việc vừa qua, đa phần những người có liên quan đã bị trừng phạt.
Thế nhưng, Claire đã không bị tôi oán trách.
Và điều này đã khiến bà ta cảm thấy không thoải mái trong lòng.
“...Bà nghĩ hình phạt thế nào mới là được?”
“Dù cậu rùng roi hay gậy, hay là chặt tay ta cũng đều được cả... Thậm chí cậu có thể giết ta cũng được.”
Hử...
Như vậy là quá mức cần thiết rồi đó.
“Sau khi lắng nghe những gì mà Zenith đã trải qua, cậu hẳn đã hiểu là ta đã hành xử ích kỷ, chỉ biết mỗi bản thân mình đến mức độ nào rồi chứ? Và từ đấy mà ta đã định nhẫn tâm đẩy đứa con gái, giờ chỉ như đứa trẻ sơ sinh của mình, xuống dưới địa ngục. Đối với một kẻ ngu xuẩn như vậy, cậu không cần phải khoan dung gì cả, hãy cứ đưa ra một hình phạt thật là nghiêm khắc đi.”
Nắm tay của bà ta đang run bần bật.
Bà ta có phải là đã hiểu câu chuyện vừa nãy không vậy?
Những gì mà tôi đã nghe lại hoàn toàn khác.
Theo như tôi thấy, thì Zenith đã tha thứ cho bà ta mà.
Dù rằng cô ấy không hiểu đúng những gì diễn ra.
Vậy nhưng, cô ấy đã cảm nhận được nỗi khổ tâm của Claire.
Cô ấy hiểu được là bà ta đã làm mọi việc vì cô ấy.
Thế cho nên tại buổi xét xử đó, khi không có ai đứng cùng mình, và khi định một mình nhúng tay xuống chàm, Claire đã được tha thứ.
Và rồi Zenith đã tát Carlyle và tôi, mà không hề định tát Claire.
Nói chung là, bà ta đã phóng đại quá rồi.
Thực ra cũng chẳng có gì đâu.
Mà, việc trừng phạt Claire đúng là có lý thật.
Bản thân Claire muốn bị trừng phạt, chứ không muốn được ân xá.
Cho đến khi bị trừng phạt, thì bà ta sẽ không chịu nhúc nhích.
Hừm.
Chính vì cố chấp như vầy nên mới để xảy ra vụ việc vừa qua đó.
Được thôi.
“Rõ rồi... thế vậy thì...”
“...”
Claire đang nhìn tôi với vẻ mặt căng thẳng.
Rất tiếc, hình phạt này sẽ là vì lợi ích của bản thân tôi.
“Xin bà hãy cải đạo.”
“Như vậy nghĩa là, gia nhập tôn giáo mà cậu đang theo ư? Cậu muốn ta tôn sùng ma tộc?”
Nhầm lẫn rồi.
Ý tôi không phải là thay đổi đạo mình đang theo.
Bà ta mà gia nhập đạo Roxy thì sẽ phiền phức mất.
Trong tình huống này, không gọi là cải đạo thì gọi là gì đây?
Mà thôi, giải thích ý muốn hẳn cho nhanh.
“Không, bà không cần phải từ bỏ vị trí giáo đồ Milis. Chỉ cần bà từ bỏ ý nghĩ bài trừ ma tộc là đã tốt lắm rồi.”
“Toàn thể Nhà Latreia cũng phải từ bỏ sao?”
“Chỉ cần một mình bà Claire là được rồi. Cũng vì vợ cháu là người thuộc ma tộc, nên cháu không muốn bà gọi cô ấy là “bẩn thỉu”. Hơn nữa, cháu sẽ rất cảm kích nếu như bà tôn trọng tôn giáo của cháu, và không can thiệp vào chính sách giáo dục của nhà chúng cháu.”
“...”
“Ngoài ra thì, nếu có lại gặp chuyện không biết phải giải quyết thế nào, xin bà cứ thoải mái thảo luận trước với cháu. Bởi vì trong tay cháu có đủ sức để giải quyết được hầu hết mọi chuyện mà... chắc là vậy.”
Claire nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng cũng rồi lập tức gật đầu.
“Được ạ.”
Claire có vẻ vẫn chưa hiểu rõ.
Như là cảm thấy băn khoăn liệu đây có đúng là một hình phạt không.
Ngay cả tôi cũng không rõ nữa.
Vậy nhưng, bà ta đã gật đầu như thể đã chấp nhận nó là một hình phạt.
“Từ nay trở đi, Claire Latreia sẽ theo Phe Thân Ma Tộc, và sẽ không bao giờ ngừng hoạt động cho phe này. Và theo đúng như ý cậu, ta sẽ không can thiệp vào tôn giáo và chính sách giáo dục của cậu, với cả sẽ không để cho ai khác can thiệp vào những điều đó.”
“Cảm phiền bà ạ... Nhưng bà cũng đừng làm quá ra. Áp đặt suy nghĩ của mình lên đầu người khác sẽ không đem lại kết quả tốt đẹp đâu.”
“...Đương nhiên ạ.”
Trước tiên, nếu bà ngoại này có thể trở nên mềm mỏng hơn được một chút, thì sau này tôi sẽ không phải lo bà ta sẽ cãi vã với vợ và những đứa nhóc con nhà tôi.
Tuy rằng hiện giờ có vẻ khiêm tốn như này, nhưng người đời có câu “chứng nào tật nấy”.
Nếu như có cơ hội gặp lại vào lần sau... và chẳng may xảy ra cãi vã lần nữa, thì tôi sẽ xin lỗi trước cho chắc ăn vậy.
“Đó là tất cả những gì cháu muốn nói.”
“...Xin cảm ơn, vì lòng tốt của cậu.”
Claire yên lặng được một lúc, nhưng rồi gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
Thật là một lời xin lỗi hậu đậu.
Phần 5:
Và sau đó, tôi đã trở về nhà của Cliff.
Tôi sẽ ghé qua nhà của Latreia vào dịp tới, giờ phải lo chuyện Gisu trước.
Có nhiều thứ mà tôi muốn hỏi anh ta.
Cả chuyện lần này, chuyện trước kia.
Nghĩ lại thì hồi xưa, có mấy lần anh ta xuất hiện quá là đúng lúc.
Phải moi ra được câu trả lời từ anh ta.
“Anh sẽ ra ngoài tìm Gisu một lúc.”
Tôi đã để Aisha và Zenith lại ở nhà.
Để lập tức đi tìm Gisu.
“Onii-chan, hãy khoan đã.”
Aisha gọi tôi lại.
Với vẻ mặt có chút lo âu, em ấy đưa cho tôi thứ đang cầm trên tay của mình.
“Đây ạ!”
Một bức thư ở trên tay của em ấy.
Mặt sau có dấu sáp niêm phong.
Và ở mặt trước có ghi “Tới Rudeus”.
“Wendy đã nói rằng, ngay lúc Onii-chan mới rời đi không lâu, Gisu đã tới đây và có để lại cái lá thư này!”
Tôi không nói gì và nhận lấy nó.
Bức thư được để lại, thật đúng lúc.
Tôi có linh cảm không tốt về điều này.
Tôi lập tức mở phong thư ra và đọc nội dung của tờ giấy bên trong.
[Tới Rudeus.
Ê, senpai.
Sau khi nghe những gì Miko nói, senpai đã trở về đây, và đọc lá thư này, thì chắc anh cũng đã hiểu chuyện gì đã diễn ra rồi đấy nhỉ.
Hiểu rồi đúng không?
Hay là, không lẽ nào lại vẫn chưa hiểu à?
Nếu quả thiệt là anh vẫn chưa hiểu, thì lá thư này là một nước đi sai lầm... nhưng thôi cứ kệ vậy.
Hiện tại, senpai hẳn là có nhiều câu hỏi muốn đặt ra.
Tại sao em lại biết vị trí của Zenith, trong khi đáng lẽ ra làm sao mà biết được.
Tại sao em lại dẫn Zenith ra ngoài đúng lúc như vậy.
Quay ngược lại về ngày xưa một chút, cũng như hồi mới gặp senpai đấy.
Tại sao em lại tình cờ gặp senpai ở ngôi làng của tộc Dorudia.
Tại sao, và làm sao lại thế được.
Ngay cả Gisu-sama có là mạo hiểm giả cấp S, thì thể nào cũng có những việc mà anh ta không thể làm được được chứ, đúng không.
Em sẽ trả lời cho anh.
Tất cả, đều đến từ chỉ thị của Hitogami-sama.
Em đã hành động theo lời khuyên của Hitogami-sama.
Nói một cách đơn giản hơn, thì em là [Tông đồ của Hitogami].
Em đã lừa senpai đó.
Ngạc nhiên không?
Đúng như những gì anh đã nghĩ chứ?
Hay là anh đang cảm thấy tức giận?
Hẳn là tức giận rồi.
Hà, chắc là anh đã đoán đúng rồi đó.
Nhưng mà này, từ khi còn nhỏ, em đã sống sót bởi lắng nghe giọng nói của vị thần đó.
Mỗi khi em sắp chết, mỗi khi em lâm vào đường cùng, em đã được cứu mạng bởi việc lắng nghe giọng nói ấy.
Đối với em, một kẻ chẳng có sức chiến đấu, giọng nói ấy chính là sự cứu rỗi.
Senpai cũng được như em, phải không nào?
Hitogami-sama đã giúp đỡ anh rất nhiều trong chuyến đi trở về từ Đại lục Ma đấy.
Ngài ấy đã dẫn Ruijerd-dono đến với anh, giúp anh có được ma nhãn, dặn em vào tù để đưa anh ra, và cứu mạng em gái của anh.
Ngay cả người đã bảo với em vị trí của Zenith, cũng chính là Hitogami-sama đó.
Dù rõ ràng là vậy, thế mà senpai.
Anh lại phản bội Hitogami-sama.
Như vậy là, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra đấy nhỉ?
Hitogami-sama, cũng không phải là một vị thần tốt.
Ngài ấy muốn chúng ta đi làm việc gì đó cho ngài ấy, nên mới đưa ra những lời khuyên.
Và có lẽ, có một lời khuyên nào đó đã chọc vào nỗi giận của senpai.
Nhưng dù thế chăng nữa, thì anh cũng không thể nào tự nhiên đi vứt bỏ hết công ơn của ngài ấy, và đi phản bội lại ngài ấy được.
Kể cả có bị lợi dụng, thì ân nghĩa mà chúng ta nhận được vẫn còn ngay đó.
Nếu không thì, thật không hợp lý tí nào.
Chí ít, đó là những gì mà em đã nghĩ, khi quê nhà của em bị hủy diệt.
Hitogami-sama đã lợi dụng em để hủy diệt quê nhà của em.
Hitogami-sama đã cười hả hê rằng, “Ngươi đã bị ta lợi dụng đấy”.
Tất nhiên, ngay cả em cũng sẽ tức giận.
Thế là sao chứ thằng khốn, dám hãm hại tao ư, đừng có mà đùa,... đại khái thế.
Vậy nhưng mà lúc đó, Hitogami-sama cũng nói rằng.
“Ta đã giúp ngươi nhiều như vậy, thì chừng này có là gì chứ.”
Có lẽ câu nói đó là để khiêu khích em.
Để thêm dầu vào lửa, để mà cười khoái trá hơn.
Thế nhưng, lúc đó, em cũng nghĩ rằng.
Cũng đúng thật.
So với công ơn cứu mạng từ trước tới giờ, thì chừng này có là gì.
Nói thật thì, em cũng rất hận ngài ấy, nhưng em đã nghĩ... ngài ấy cũng có lý của ngài ấy.
Mà, senpai chắc chắn là đã không nghĩ như vậy.
Trong lúc đang đọc lá thư này, có lẽ anh nghĩ rằng, tên người mới này, ngươi đã chọn lầm đường rồi đó.
Thế nhưng, dù đối với anh thì là lầm, nhưng với em thì lại không.
Từ quan điểm của em, senpai là một kẻ vong ơn bội nghĩa.
Dám lấy oán báo ơn với ân nhân của mình.
Thế nên là senpai, xin được thứ lỗi, nhưng em sẽ theo phe này.
Hãy nhìn lại những gì vừa qua.
Để kiểm tra sức mạnh của senpai, em đã khéo léo dẫn anh vào cạm bẫy Kỵ sĩ Thần Điện.
Nhưng anh đã dễ dàng vượt qua được...
Nói chung, từ đây em hiểu được là không thể dùng cách này để giải quyết senpai được.
Tuy nhiên, sẽ là một thất bại nếu như em lại đi tung hết quân át chủ bài ra.
Lần tới, em sẽ tập hợp thêm chiến lực để có thể nắm chắc phần thắng, và quang minh chính đại tuyên chiến với anh.
Nhớ là hãy để ý cái cổ của mình nhé.
Em cũng không có thù hận gì với senpai cả.
Trong khoảng thời gian ở tù đó em đã rất vui, và hành trình cùng nhau trên Đại Lộ Thánh Kiếm đó thật là khó quên làm sao.
Cái lúc thám hiểm mê cung, đã lâu lắm rồi em mới cảm thấy phấn khích đến như vậy.
Những điều này đều là thật đấy.
Nhưng mà, cũng chỉ thế thôi.
Dù không có thù hận gì, nhưng em cũng không có ân nghĩa gì với anh.
Em có thù hận với Hitogami-sama, nhưng ân nghĩa thì còn lớn hơn nhiều.
Cho dù có thù hận đi nữa, thì em cũng phải báo được ân.
Đây là cách sống (Jinx) của em.
Từ Gisu Nukadia.]
Tôi lập tức chạy ra khỏi nhà.
“GISU!”
Vậy ra Gisu là kẻ địch.
Cả ma đạo khải cũng đã bị nhìn thấy.
Hắn ta có nói là, sẽ tập hợp chiến lực.
Rốt cuộc là hắn ta tính làm gì.
Đã vậy còn nói, lần tới sẽ quang minh chính đại tuyên chiến với tôi.
Có nên tin hay không?
Tôi không cần phải biết.
Nếu Gisu đã muốn làm, thì tôi phải ngăn hắn ta lại.
Và để ngăn hắn lại, tôi sẽ phải giết chết hắn.
Đầu tiên, Khu Buôn Bán.
Tôi nhảy đến chi nhánh binh đoàn đánh thuê.
Ngay lập tức, tôi gửi cho Orsted tóm tắt vụ việc vừa qua, ai là tông đồ của Hitogami, và nội dung của bức thư.
Không chờ đợi câu trả lời, tôi đã chạy ra ngoài để truy lùng Gisu.
Thế nhưng, tôi không biết là hắn định đi câu cả.
Một mình tìm kiếm cũng đéo thể nào hiệu quả được.
Nghĩ vậy, tôi đã nhảy tới Trụ sở Giáo Đoàn và nhờ phát lệnh truy nã Gisu.
Ngoài ra, huy động Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện tìm kiếm khắp toàn Milishion.
Vậy nhưng, Gisu là một tông đồ của Hitogami.
Hắn biết trước được tương lai sẽ diễn ra thế nào.
Một kẻ không hề có năng lực chiến đấu, nhưng có thể trở thành một mạo hiểm giả cấp S.
Tôi không đời nào có thể tóm cổ hắn được.