Thất Nghiệp Chuyển Sinh (Mushoku Tensei)

Chương 285: Hòa giải với Quỷ Thần



Đã 4 ngày trôi qua kể từ khi trận chiến kết thúc, những người được tôi cử đi tới Thành phố thứ hai Irell với tư cách là sứ giả đã trở về.

Họ có đem theo câu trả lời của Vương quốc Biheiril.

Tất cả đều được ghi hết lại trong một tờ giấy, nội dung phải nói là dài dòng văn tự.

[Quốc vương của Biheiril sẵn sàng gặp tôi. Nếu tôi có thể giải quyết được cái lực lượng hiện đang ở Đảo Quỷ, ông ta sẽ xem xét vấn đề của tộc Supard.]

Tóm gọn ý chính là như vậy.

Xem chừng ông ta sẵn sàng cho phép ngôi làng được tiếp tục sống yên ổn ở đây.

Họ trở về khá là nhanh, với cả có lẽ do phải vội vàng viết thư, cho nên nội dung có vẻ không được gọn gàng, nhưng con dấu ở trên thư thì đúng là thật.

Lực lượng đang ở Đảo Quỷ hiện tại là nhóm của Moore theo lệnh của Atofe.

Họ đang giữ những người dân ở đó làm con tin và cố thủ theo lệnh của Atofe. 

Tạm thời thì, Quỷ Thần có vẻ như là sẽ không có định liều một phen xông đến đánh bại bọn họ....

Mà dù sao thì, trước mắt hãy tập trung dàn xếp với phe Vương quốc để giải quyết những vấn đề hậu chiến cái đã.

“... Được rồi.”

Phía chúng tôi không có đề nghị khắt khe nào ngoài chuyện của tộc Supard ra.

Chuyện của Gisu tất nhiên là phải hỏi, nhưng việc đòi hỏi cũng chỉ đến vậy.

“Bây giờ thì, chúng ta bắt đầu đi thôi.”

Tôi sẽ dẫn theo một vài người Supard.

Mặc dù đã xác định nội dung đàm phán, nhưng để tộc Supard có thể tiếp tục sinh sống ổn định ở Vương quốc Biheiril, thì họ cũng cần phải xuất đầu lộ diện để dân chúng ở đó còn chấp nhận bọn họ. Nếu không, chuyện tương tự sẽ lại tái diễn mất. Thế nhưng mặt khác, có khả năng sau khi nhìn thấy những người Supard thì sau này sẽ xuất hiện nhóm người biểu tình phản đối sự có mặt của bọn họ. Nếu như có thể thì tôi cũng muốn có một buổi lễ bắt tay giữa Quỷ Thần và tộc trưởng tộc Supard...

Trong khi đang nghĩ ngợi như vậy, tôi đã cẩn thận lựa chọn những người đi cùng mình.

Để chuẩn bị cho khả năng sẽ phải chiến đấu, tôi chọn Eris, Atofe, Shandor và Ruijerd.

Cliff của Giáo Đoàn Milis cũng đi cùng với tư cách là người đàm phán. Đồng hành với Cliff là Elinalize.

Cuối cùng là hai chiến sĩ tộc Supard.

Những người ở lại sẽ phòng thủ để phòng trường hợp làng của tộc Supard bị tấn công.

Với cả mặc dù không phải là thành viên trong nhóm, nhưng chúng tôi cũng sẽ dẫn theo những tù nhân đã bắt trước đó.

Thực chất thì phía Vương quốc không có yêu cầu trao trả tù nhân nào cả, nghĩ mà thấy buồn cho những người bị bắt.

Tuy nhiên, phía chúng tôi sẽ bày tỏ thành ý với phía Vương quốc.

Nói là như vậy, nhưng có khả năng đàm phán sẽ thất bại, nên là chúng tôi sẽ để một tù nhân ở lại cho chắc ăn.

Đã xác định là như vậy, tôi bắt đầu đi đến chỗ căn nhà nhỏ, nơi mà những tù nhân đang ở. Cả hai người họ hiện đang ngồi nghệch một chỗ, không nói năng gì với nhau cả. Khi phát hiện ra tôi, thì họ bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực.

“Hai vị cảm thấy ngôi làng của tộc Supard thế nào ạ?”

“.....”

“Quả là một nơi không tồi đúng không ạ? Ở đây có nhiều những cô gái xinh đẹp và những đứa trẻ khỏe mạnh nô đùa. Thức ăn thì có vẻ hoang sơ nhưng mùi vị nhất định là không có tệ. Những vị chiến sĩ ở đây tuy rằng không mấy thân thiện, nhưng các vị hẳn cũng nhận ra là họ không có thù ý với lại nhân tộc, phải không nào?”

Dù chỉ là vài ngày, nhưng những tù nhân ở đây đều được tự do hoạt động. Dĩ nhiên họ vẫn cần phải có người canh chừng, với cả không được mang theo vũ khí, và để chắc chắn là bọn họ không phải đang cải trang, chúng tôi cũng đã lột sạch hết mọi thứ họ đang mặc, ngoại trừ những chuyện đó ra thì chúng tôi vẫn tiếp đãi bọn họ với lòng hiếu khách.

Tôi có nhờ những người tộc Supard hãy coi họ như là những vị khách, và tộc Supard sau đó cũng đối xử rất tốt với họ. Chúng tôi cũng không có giam giữ bọn họ hay là gì. Họ được phép thoải mái đi lại trong làng, thậm chí họ cũng được ra khỏi làng miễn là có một người tộc Supard đi theo hộ tống.

Chạy trốn thì tôi không lo, cái cần lo là họ có thể bị lũ Sói Trong Suốt tấn công.

Với cả hai ngày qua, những người tộc Supard cũng đi săn những con Sói Trong Suốt để cho họ biết bản chất của những con ma vật ấy là gì.

Về phần thức ăn thì dân làng ăn gì họ ăn nấy.

Mặc dù chúng tôi vẫn còn hơi lo sợ dịch bệnh, nhưng ở đây chẳng còn có gì khác nên họ phải có gì ăn nấy thôi.

Trước mắt, chúng tôi đã cho họ uống trà Sokas để phòng ngừa rủi ro.

“.... Xem ra là, chúng tôi đã bị đánh lừa bởi cái lời đồn đó.”

Lúc mới bị bắt thì những kỵ sĩ này đều mang vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng bây giờ thì họ trông thoải mái hơn nhiều.

Dù rằng tôi vẫn chưa kể hết cho họ những điểm tốt của người Supard.

Nhưng dù sao thì, họ có ấn tượng tốt là được rồi.

Người ở lại coi như là may mắn tiếp tục tận hưởng cuộc sống ở đây một thời gian.

Nhưng mà, nghĩ tới việc tôi vừa mới rời khỏi đây phát thì cái người ở lại đó sẽ tự dưng lột mặt nạ của mình và tuyên bố “Kuku, ta đây chính là tay sai của Hitogami đó.”, làm tôi không khỏi lo sợ....

Nhưng thực ra, ngay sau cuộc chiến chúng tôi đã lựa chọn ngẫu nhiên 2 trong số nhiều người làm tù nhân, với cả còn kiểm tra khắp người họ sau khi đã dẫn về làng.

Không như lần trước để lọt hai tên cấp Thần, lần này thì cả Orsted và Cliff đều đã cẩn thận kiểm tra và xác nhận là họ an toàn.

Ngoài ra trước khi đi thì tôi vẫn còn có những người mà mình tin tưởng ở lại làng nữa.... nên là mọi thứ sẽ ổn cả thôi.

“Chúng tôi sắp đi đàm phán với phía Vương quốc, cho nên tôi sẽ dẫn một người trong số các vị trở về nhà, còn người ở lại làng thì tôi muốn là người có địa vị cao nhất, các vị thấy được không?”

“Được thôi.”

Một người kỵ sĩ đã gật đầu, và người còn lại thì đứng dậy.

Họ làm đúng như những gì tôi bảo.

Sẽ rất là đáng buồn nếu như họ có thù ghét với nhau từ trước, để rồi nhân cơ hội này triệt hạ lẫn nhau...  

Mà dù sao, phía Vương quốc cũng đã đồng ý đáp ứng với điều kiện của chúng tôi rồi.

Chúng tôi chẳng còn việc gì khác ngoài việc đến gặp quốc vương và nói chuyện.

Với suy nghĩ này trong đầu, chúng tôi bắt đầu rời khỏi làng của tộc Supard.

.

★★★

.

Lại 4 ngày nữa trôi qua.

Cuộc đàm phán với quốc vương đã diễn ra rất thuận lợi.

Quốc vương của Vương quốc Biheiril đã không khỏi sợ hãi. Mặc dù bề ngoài vẫn ra dáng một quốc vương, nhưng ông ta cũng cẩn thận quan sát từng lời nói và cử chỉ của tôi, với cả còn run rẩy khi nhìn thấy sự có mặt của Eris, Ruijerd và Atofe.

Mà, việc ông ta sợ Atofe cũng là điều dễ hiểu, ngay cả tôi đây cũng cảm thấy Atofe đáng sợ, khó mà không run rẩy được.

Ông ta có khai rằng tất cả là do Kiếm Thần và Bắc Thần đã đe dọa ông ta.

Thế nhưng lời khai của ông ta lại rất là lòng vòng quanh co, cùng với cái thái độ làm bộ làm tịch.

Tôi có yêu cầu ông ta cởi hết nhẫn đang đeo ra và sử dụng tới hấp ma thạch, nhưng xem ra ông ta không có phải là Gisu cải trang.

Tuy nhiên, chuyện vừa qua rõ ràng là có bàn tay của Gisu nhúng vào. 

Tôi đã hoàn toàn bị hắn lừa cho một cú đau đớn theo cả nghĩa đen.

Dù sao thì, sau khi đã đàm phán quyết liệt đồng thời cũng đề cập đến tên của tù nhân, quốc vương có nói chỉ cần chúng tôi giải quyết được lực lượng đang trú ở Đảo Quỷ thì ông ta sẽ hoàn toàn chấp nhận tộc Supard.

Chúng tôi cũng không có phải là đã đưa ra những đòi hỏi quá đáng như là một khoản bồi thường kếch xù hay là nhượng bộ lại một phần lãnh thổ.

Tất cả những gì mà chúng tôi muốn chỉ là được những người vốn sinh sống ở đây và những người giúp đỡ cho quốc gia này chịu chấp nhận tộc Supard.

Hơn nữa, việc huy động một đội quân chinh phạt để rồi dẫn đến tình hình hiện tại, tất cả đều là do quyết định của một mình Gisu.

Quốc vương lúc ấy có lẽ cũng chỉ còn biết thở dài và bó tay chịu trận.

Với cả nếu ông ta mà từ chối yêu cầu của chúng tôi tại đây, thì điều này không khác gì cắt đứt quan hệ với quỷ tộc cả. Người ta sẽ nghĩ rằng Vương quốc Biheiril đã mặc xác những tù nhân quỷ tộc.

Cái quốc gia này có một mối quan hệ rất chặt chẽ với quỷ tộc, nếu như mà đi cắt đứt quan hệ với họ thì ông ta hẳn cũng thừa biết đất nước của mình sẽ chỉ còn nước là đi đời.

.

★★★

.

Và như vậy, chúng tôi đã đến Thành phố thứ ba Heirelle.

Một thành phố cảng mà khi nhìn từ đây ra biển, ta có thể láng máng thấy được ở đằng xa có một hòn đảo trông giống như là núi lửa.

Tôi đã quyết định chờ đợi ở đây trong khi Atofe và Shandor vượt biển để đến Đảo Quỷ đàm phán với Quỷ Thần với tư cách là sứ giả.

Mặc dù cũng muốn đi cùng, nhưng Dạng 1 của tôi lại không thể lên chiếc thuyền được.

Ở đây không có chiếc thuyền nào có thể chịu đựng được sức nặng của nó cả.

Tôi đã có kết luận từ trước rằng mình không được rời khỏi Dạng 1 khi còn chưa biết Quỷ Thần có thể sẽ làm những gì.

Giả sử đàm phán với Quỷ Thần diễn ra thuận lợi và phía chúng tôi thả hết các tù nhân ở Đảo Quỷ, thì coi như là mọi chuyện ở Vương quốc Biheiril đã xong xuôi.

Tiện nói luôn, tộc Supard đã được cho phép sống ở gần lối vào khu rừng thay vì là ở gần Thung Lũng Địa Long như trước.

Mặc dù vẫn còn chưa xác định được rõ ràng nguyên nhân của dịch bệnh, nhưng việc này sẽ giúp bọn họ tránh xa được nguyên nhân gây bệnh.

Tuy rằng việc di dời sẽ tốn công sức một chút, nhưng chúng tôi cũng không còn việc gì ở nơi này nữa.

Chuyện duy nhất mà tôi vẫn còn lo ở nơi này là khả năng sẽ phải chiến đấu với Quỷ Thần...

Kiếm Thần và Bắc Thần đã không còn ngáng đường. Chúng tôi có thể thắng được hắn.

Kể cả Gisu vẫn còn lực lượng nào chưa tung ra đi chăng nữa, thì chúng tôi sẽ chỉ việc trở lại khu rừng và chuẩn bị nghênh chiến một khi tình hình bắt đầu trở nên gay go.

“....”

Trong khi đang nghĩ như vậy, tôi đã đi đến tầng trên cùng của tháp hải đăng để quan sát ngoài biển, với Eris và Ruijerd đóng vai trò hộ vệ.

Đã lâu rồi không nhìn thấy biển, cảm giác thật là khoan khoái.

Nó thật là rộng lớn và mênh mông.

Nằm ở trên đại dương và dưới bầu trời quang đãng, tôi có thể nhìn thấy một hòn đảo ở phía bên kia đường chân trời, hay còn được biết đến là Đảo Quỷ.

Bởi vì nó có cái tên Đảo Quỷ, cho nên tôi đã tưởng rằng nó có hình dạng giống như mặt quỷ, thế nhưng rốt cuộc thì nó chỉ là một hòn đảo bình thường.

Hòn đảo có vẻ được tạo nên từ núi lửa phun trào, và hiện tại đang có khói bốc ra từ trên núi.

Khi nhìn từ đây, thì trông nó khá là hùng vĩ và ghê rợn, nhưng không khiến người ta có cảm giác của điềm chẳng lành.

Nói một cách đơn giản thì nó tương đối đơn sơ. Trông như kiểu là có suối nước nóng ở đó vậy.

Lý do nó được gọi là Đảo Quỷ có vẻ như là bởi quỷ tộc vốn sinh sống ở đó.

Tất nhiên tôi lên đây không phải là chỉ để ngắm nhìn đại dương.

Lý do chính là bởi một thứ đang nằm trên biển.

Một trong số những con thuyền đang đi đến gần Đảo Quỷ.

Con thuyền đang chứa Atofe và Shandor.

Tôi đang đứng trên ngọn hải đăng và dùng thiên lý nhãn để quan sát việc đàm phán diễn ra thế nào.

Giả sử đàm phán thất bại và Quỷ Thần bắt đầu phát cuồng, hoặc Gisu tự dựng xuất hiện ở nơi đàm phán, theo kế hoạch thì tôi sẽ thi triển ma thuật có quy mô lớn ở trên này.

Kế hoạch có thể sẽ làm liên lụy đến những người dân vô tội của quỷ tộc trên Đảo Quỷ, và khiến cho việc đàm phán với phía Vương quốc Biheiril tan thành mây khói.

Thế nhưng Gisu mà xuất hiện, tôi nhất định sẽ ra tay.

“.... Nè, Rudeus, cậu nhìn được không vậy?”

“Anh nhìn được mà. Cần anh mô tả cho em không?”

“Không cần đâu.”

Tôi nở nụ cười gượng với lại Eris, và tiếp tục công việc trinh sát của mình.

Do tính chất của thiên lý nhãn mà tôi chỉ có thể nhìn rõ được một phần của hòn đảo, và tôi đang dùng nó để nhìn bờ biển.

Mọi người đang tập trung ở một chỗ khá là dễ quan sát. Chỗ đấy chính là nơi đã được chúng tôi lựa chọn để đàm phán.

Tôi có thể nhìn thấy một tên quỷ tộc có thân hình to lớn trông nổi trội hơn tất cả, còn được biết đến là Quỷ Thần Malta.

Ngoài ra, đứng ở xung quanh còn có những người giống như là chiến sĩ của quỷ tộc.

Dựa vào việc có một số người đang phải quấn vải băng, có vẻ như đã xảy ra một vài trận chiến.

Đối diện với phe quỷ tộc là những kỵ sĩ có dáng vẻ ghê rợn đang mặc bộ giáp màu đen.

Họ là Đội Cận Vệ Atofe. Moore cũng nằm trong số đó.

Có lẽ bọn họ cũng đã phải chịu ít nhiều thương tích, thế nhưng nhìn từ bên ngoài thì họ không có tổn thương nào cả.

Đội Cận Vệ Atofe có khác, họ hoàn toàn mạnh hơn nhiều những chiến sĩ của quỷ tộc.

Dù là như vậy, nhưng nếu Quỷ Thần ngay từ đầu mà có mặt thì kết quả có thể đã khác, cũng may là bọn họ đã bắt những người dân làng làm con tin. Giờ thì không còn chiến đấu gì nữa.

À mà, tôi cũng nhìn thấy được khoảng 5 người phụ nữ và trẻ con của quỷ tộc đang bị trói ở đằng sau Đội Cận Vệ Atofe, có vẻ là những con tin.

Thế nhưng bởi vì trước đó xảy ra trận chiến, chắc hẳn có một vài người đã phải mất mạng.

Tình hình theo đó mà có thể sẽ leo thang.

Tôi đã thấp thỏm quan sát với những suy nghĩ này trong đầu, vậy nhưng sau khi Atofe và Shandor tới nơi, thì một nửa con tin đã nhanh chóng được thả tự do. Quỷ Thần và Shandor đã thảo luận gì đó với nhau, và mọi người bắt đầu giải tán.

Không rõ đã nói những gì, nhưng Quỷ Thần xem chừng có vẻ ủ rũ chán nản.

Thật đáng tiếc là Thiên Lý Nhãn không có chức năng nghe được từ xa.

.

★★★

.

“Rudeus!”

Tôi đang nằm ngủ trong một nhà trọ ở Thành phố thứ ba Heirelle thì bị Eris đánh thức.

“.....Gì vậy em yêu ơi, cho anh ngủ thêm tý nữa đi mà.”

Tôi đưa tay ra định sờ ngực Eris, thì bị cô ấy lập tức phủi đi.

Chồng của tôi thật là xấu xa. Sao có thể vũ phu vậy cơ chứ. Nhưng mà cũng là do tôi cả. Tôi đang không màng dục vọng mà lại đi sờ mó anh ấy.

“Đến rồi kìa!”

“Cái gì cơ?”

“Hắn ta đó!”

Eris lớn tiếng nói vậy xong thì chạy ra khỏi phòng.

Mong mỏi lắm một ngày cô ấy sẽ không còn dùng đến cảm xúc đơn thuần của mình để nói chuyện với người ta. Là một con người trí thức, tôi đâu có ngang hàng để mà có thể hiểu được những lời mập mờ của cô ấy.

“Hắn ư....?”

Mặc dù chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra, tôi vẫn ngồi thẳng dậy.

Tôi dụi đôi mắt vẫn còn mơ ngủ của mình và thử nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hiện tại đang có một nhóm người tóc màu đỏ thẫm tập trung ở bên ngoài nhà trọ.

“──Hắn ta ư!”

Tôi hoảng hốt lao ra khỏi phòng và chạy xuống tầng 1.

“.....”

Quỷ Thần đang ngồi khoanh chân ở trước nhà trọ.

Xung quanh hắn là những thanh niên quỷ tộc đang đứng nhìn hắn với vẻ mặt xót thương.

Đối mặt hắn là Eris, Ruijerd và những người khác đã rút vũ khí ra và đang đứng chuẩn bị.

Khi tôi tiếp tục đi thẳng về phía trước, đám đông bắt đầu chia thành hai và tạo ra một con đường cho tôi đi.

Nơi mà tôi đi đến là trước mặt Quỷ Thần.

Thế rồi, Shandor đã thì thầm vào tai tôi rằng.

“Quỷ Thần có vẻ muốn giảng hòa. Do khả năng đây là một cái bẫy rất thấp, cho nên tôi đã dẫn hắn tới đây.”

“.......Tôi hiểu rồi.”

Hắn không muốn chiến đấu nữa, thì tôi cũng không từ chối hắn làm gì.

Tôi không biết Shandor đang mong chờ điều gì xảy ra, nhưng chuyện này không có vẻ gì là âm mưu của Gisu. Với cả theo như tôi thấy thì Eris, Ruijerd và Atofe trông không giống như là đang đề phòng hắn.

Xem ra có điều gì đó khiến cho họ cảm thấy mình không cần phải đề phòng hắn làm gì.

“.....”

Quỷ Thần nhìn tôi với ánh mắt hung tợn, thế rồi bắt đầu hỏi tôi bằng giọng dò xét.

“.... Ngươi, đầu sỏ hả?”

“Đúng vậy. Tôi là Rudeus Greyrat. Người phụ trách.”

“Ta, Malta.”

Khi tôi cúi đầu mình thì Malta, vẫn còn đang ngồi, đã cúi đầu đáp lại.

“Ta có chuyện, muốn nói.”

“.... Tôi cũng có một vài điều muốn hỏi.”

Bắt chước theo Quỷ Thần, tôi đã ngồi xuống mặt đất và khoanh chân mình lại.

Bởi vì đối phương đang ngồi khoanh chân, cho nên tôi không muốn bị coi là thất lễ...

Khi tôi mới vừa nghĩ vậy, có một thanh niên quỷ tộc đứng bên cạnh Quỷ Thần đã lập tức đi đến cạnh tôi và quỳ một gối, rồi đặt những cái cốc rượu trước mặt tôi và Quỷ Thần.

Những cái cốc mau chóng được lấp đầy.

Của tôi hình như là rượu vùng này.

Của Quỷ Thần thì là chất lỏng màu đen. Chắc là xì dầu đây mà.

Hết xì dầu rồi đến tương miso, văn hóa ở nơi đây thật là tương đồng với Nhật Bản.

“Uống đi.”

“Xin phép không khách sáo.”

Quỷ Thần uống ực lấy một hơi, và tôi cũng bắt chước làm theo.

Mặc dù uống cạn cốc có lẽ là phép lịch sự.... nhưng tôi không thể để bản thân mình say xỉn được, cho nên tôi chỉ uống có một ngụm.

Giờ thì, nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ.

Đầu tiên hỏi chuyện liên quan đến Gisu trước chăng. Dạ, ngài có phải là tông đồ không thế ạ?

Cũng bởi quý ngài Quỷ Thần đây trông không giống như là một con người sáng dạ. Tôi sẽ cần phải giải thích những chuyện phức tạp một cách ngắn họn, dễ hiểu nhất. Từ tốn như những lúc tôi chỉ dạy cho Eris vậy.

“Ta, đã được nghe.”

Quỷ Thần đã do dự một lát, và rồi mở miệng nói.

“Ma Vương, tấn công làng, cướp lương thực. Không tha thứ được. Nhưng người không chiến đấu, tất cả còn sống.”

Sau khi nói vậy xong, Quỷ Thần bắt đầu nhìn những người quỷ tộc ở xung quanh.

Tất cả còn sống ư....?

Tôi tưởng dù chỉ xảy ra trận chiến quy mô nhỏ, thì cũng phải có người nào đó mất mạng chứ....? À, chắc ý của hắn ta là không có thường dân nào mất mạng cả.

Trong chuyện này, Atofe dường như cũng biết việc nào nên làm, việc nào không nên làm đấy chứ nhỉ.

Mà không, chuyện này giống như là nhờ có Moore thì đúng hơn.

“Ta, phá hủy, nhà của ngươi, người không chiến đấu, ta tha. Đều nhau.”

“....”

“Quỷ tộc, bảo vệ đất nước. Đất nước, nhận thua ngươi. Ta, đầu sỏ quỷ tộc. Lý do chiến đấu, không còn. Bắt tay, giảng hòa.”

Hắn không bỏ qua được việc Atofe tấn công làng của hắn.

Thế nhưng, hắn cũng tấn công văn phòng của tôi. Với cả hắn cũng không tấn công những ai không muốn chiến đấu, cho nên là huề nhau.

Quỷ tộc có nghĩa vụ bảo vệ đất nước, nhưng đất nước thì đã nhận thua.

Thân là người đứng đầu quỷ tộc, hắn nhận thấy mình không còn lý do gì để chiến đấu nữa, cho nên hắn đang muốn giảng hòa.

Đại loại ý của hắn là vậy.

“Thế còn Gisu thì sao? Hắn đã nhờ ngài làm gì vậy?”

“Gisu, nói ngươi, sẽ hủy diệt đất nước. Nên, ta giúp. Nhưng Gisu chạy. Ngươi không hủy diệt. Nếu tiếp tục, đất nước, và quỷ tộc, bị hủy diệt.”

Gisu nói tôi sẽ hủy diệt Vương quốc Biheiril.

Thế nhưng, tôi đã không có làm vậy. Không chỉ thế, mà Gisu cũng đã bỏ chạy.

Nếu tiếp tục chiến đấu, hiển nhiên đất nước và quỷ tộc sẽ bị hủy diệt.

“Gisu, nói dối. Không tin nữa.”

Nhận thấy tôi không có ý định hủy diệt đất nước. Hắn hiểu ra rằng tất cả đều là những lời dối trá của Gisu.

“Ta, đầu hàng. Ta, chết cũng được. Nhưng, người không chiến đấu, mong, tha mạng.”

Nói vậy xong, Quỷ Thần bắt đầu thả nghiêng nửa trên khổng lồ của mình về phía trước.

Tư thế khá là giống dogeza (quỳ sát đất).

Thanh niên quỷ tộc xung quanh ai nấy cũng đều mang vẻ đau buồn.

Họ chắc hẳn nghĩ rằng tôi sẽ hành quyết Quỷ Thần ngay tại đây.

Quả thật cái việc giết kẻ địch của mình nó là lẽ đương nhiên.

Dù rằng trong lòng họ vẫn còn cảm thấy bất mãn, thế nhưng họ cũng tôn trọng quyết định này của hắn.

Quỷ Thần sẽ chết, để họ có thể tiếp tục được sống.

Cơ mà, việc gì phải tỏ ra tiêu cực và anh dũng vậy cơ chứ?

Mặc dù thắc mắc là như vậy, nhưng mà, tôi cũng hiểu được suy nghĩ của hắn.

Đất nước đã nhận thua, điều này có nghĩa Quỷ Thần và thần dân của hắn cũng không còn người chống lưng nữa. Lực lượng của chúng tôi mạnh hơn hắn. Nếu chúng tôi tiếp tục chiến đấu, thì chúng tôi có đủ khả năng san phẳng Đảo Quỷ.... Thế nhưng thực tế ra mà nói thì, chúng tôi chẳng muốn tiếp tục chiến đấu làm gì cả.

Còn bây giờ thì, có giết hắn hay không đây?

Quỷ Thần nói là hắn không còn tin Gisu nữa.

Hắn cũng không có phải giống hạng người dối trá, nên là tôi có thể tạm tin hắn được.

Quỷ Thần tuy rằng nói chuyện không được sõi, nhưng hắn rõ ràng không phải là kẻ ngu dốt.

Nếu như tôi giải nghĩa đúng ý của hắn, thì hắn quả nhiên cũng là một người biết nghĩ trước nghĩ sau đấy chứ. Chỉ số IQ còn cao hơn cả vị Ma Vương Bất Tử nào đó.

Tuy nhiên nếu hắn đúng như những gì tôi nghĩ bây giờ, thì tôi cũng phải tính đến khả năng là hắn đang nói dối.

“.....”

Sau khi nghĩ ngợi được một lúc, tôi đưa ra một câu hỏi cuối cùng.

“Ngài Quỷ Thần, ngài không phải là tông đồ của Hitogami, đúng không?”

“Không. Gisu, từng nhắc, Hitogami, nhưng ta, không biết hắn. Dù biết, đảo, quan trọng nhất.”

Ánh mắt của Quỷ Thần lúc này phải nói là chính trực vô cùng.

Đến nỗi mà tôi cảm thấy mình sẽ không còn có thể tin tưởng được bất kì ai nữa, nếu như những gì hắn nói thực chất là dối trá.

“Vậy thì, tôi chấp nhận việc đầu hàng của ngài.”

Tôi nói vậy xong, thì xung quanh hắn bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.

Để hắn sống thì sẽ tốt hơn, sau này hắn có thể sẽ giúp ích cho chúng tôi.

“Thế nhưng mà ngài Quỷ Thần, tôi muốn ngài chiến đấu với Gisu. Giả sử ngài mà chạy trốn hoặc phản bội, thì chúng tôi sẽ buộc lòng phải tấn công hòn đảo của ngài.”

Để tránh rơi vào bẫy của Gisu, thì đây là một quyết định sáng suốt.

Quỷ Thần dù sao cũng rất quan tâm đến quỷ tộc của mình. Tuy rằng không thích uy hiếp người khác, nhưng tôi cũng không thể để hắn phản bội lại mình ở thời khắc quyết định.

“Đã hiểu. Ta, một mình chiến đấu?”

“Không, cùng chúng tôi.”

“Thế thì, khi ta chết, người không chiến đấu, sẽ thế nào?”

“Về sự sống còn của quỷ tộc, một người trong chúng ta.... sau này ai còn sống thì sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ bọn họ.”

“Ừ. Không được nói dối.”

Quỷ Thần đã gật đầu.

Tiếp đó, người thanh niên quỷ tộc mới rót rượu trước đó đã rót thêm xì dầu vào cốc của Quỷ Thần và thêm rượu vào cốc của tôi.

Quỷ Thần giơ cốc của mình, và tôi cũng giơ cốc bắt chước theo hắn.

“Thề trước sừng quỷ.”

“....Tôi xin thề trước danh nghĩa của Long Thần.”

Tôi đáp lại bằng câu trả lời mình cho là phù hợp, thế rồi Quỷ Thần đã nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc và gật đầu mình.

“Ừ.”

Sau đó thì, cốc rượu đã được uống cạn.

Và như vậy, xung đột với Quỷ Thần đã chấm dứt. 

.

★★★

.

Tối hôm đó, có một bữa tiệc rượu được tổ chức ở ven biển gần Heirelle .

Những người của quỷ tộc đã đem rượu từ nhà kho của mình ra để chiêu đãi toàn bộ quỷ tộc và cả chúng tôi.

Xem ra quỷ tộc có phong tục uống rượu cùng nhau để hóa giải những bất hòa sau những cuộc chiến.

Sau khi uống rượu, thì những chuyện đã qua sẽ cho qua hết. Đây là cách giảng hòa của quỷ tộc.

Bị Quỷ Thần thúc giục, tôi đã đành phải uống rất nhiều những cốc rượu, đến khi không còn uống được nữa thì tôi nhường lại cho Atofe. Thế rồi, Quỷ Thần với cô ta đã bắt đầu một cuộc thi uống rượu, còn tôi thì lẳng lặng rút lui khỏi chỗ này.

Sau khi dùng ma thuật giải độc để tỉnh rượu, tôi đã đi loanh quanh bữa tiệc được một lát, và rồi sau khi nhận ra có một người hiện không có mặt, tôi đã đi đến mép bờ biển.

Hiện tại, Shandor đang ngồi uống rượu một mình ở đây.

“À, xin chào.”

“Tôi ngồi cùng được chứ?”

“Cậu cứ tự nhiên.”

Tôi ngồi cạnh anh ta và thở dài một hơi.

Không biết anh ta có chuyện gì mà phải ra tận ngoài này để nghĩ ngợi nhỉ?

Ngay cả trong tình trạng vừa mới giải rượu như tôi cũng có thể đoán ra được.

Anh ta hẳn là đang nghĩ đến tên Alek.

Trong những giờ phút cuối cùng của Alek, Shandor là người đã khuyên nhủ hắn chấp nhận đầu hàng.

Kể cả dù bản thân là một Bắc Thần, nhưng khi đối mặt với người con trai của mình, anh ta đã không đủ nhẫn tâm để có thể thẳng tay với hắn.

Tuy tôi đây là người đã giết hắn, nhưng tôi không có ý định xin lỗi ai hết.

Nếu như tôi lúc ấy chùn bước và thả hổ về rừng, thì chúng tôi đã không có được một bữa tiệc rượu như bây giờ.

Alek có thể sẽ gặp lại Gisu, liên thủ với Quỷ Thần, và tấn công chúng tôi lần nữa.

Trên thực tế, tôi cũng không có cảm thấy Shandor nghĩ rằng quyết định giết hắn của tôi là sai lầm.

Mặc dù không nói gì cả, nhưng anh ta sẽ không để cảm xúc lấn át lý trí đâu.

“Chuyện của Alek, thật là đáng tiếc.”

“Phải.”

Dù tôi không làm gì sai trong chuyện này, nhưng tôi chẳng việc gì mà không chia buồn với anh ta.

“Đứa trẻ ấy... đã thể hiện được tài năng của mình từ rất sớm. Một khi đã cầm kiếm, thì nó dùng được kiếm giỏi hơn cả những người khác. Hay khi chiến đấu với ma vật, nó có thể lập tức nhìn ra được nhược điểm của chúng. Những người cùng tuổi, không ai có thể vượt qua được nó.”

“.....”

“Vậy nên, tôi đã kỳ vọng rất nhiều ở nó. Tôi đã trao lại cho nó thanh Vương Long Kiếm cùng với cái ghế Bắc Thần. Xem ra, đáng lẽ từ đầu tôi không nên làm vậy.”

Tên Alek mê muội cái cụm từ ‘anh hùng’ tới nỗi trở nên ám ảnh vì nó.

“Xét cho cùng, Bắc Thần cũng chỉ là một cái danh hiệu. Nó lại để cái danh hiệu ấy trói buộc mình.”

Shandor nói vậy xong thì uống cạn cốc của mình.

Tôi không có điều gì để nói với anh ta cả.

Tôi không thể nói rằng là, [Alek chỉ cần chịu khó tích lũy kinh nghiệm thêm một thời gian, là hắn có thể ngộ ra được mình nên làm những gì để xứng với cái danh hiệu Bắc thần thôi.].

Bởi dù sao, Alek đã không còn trên cõi đời này nữa.

“Thôi mặc kệ đi, tất cả đã là chuyện quá khứ rồi. Tôi chỉ là nghĩ ngợi về nó một chút ấy mà, cậu không cần phải lo lắng làm gì đâu, Rudeus-dono. Bản chất chiến trường đã là như vậy, nó có gan làm thì có gan chịu.”

“... Là như vậy sao?”

“Tôi có được biết Rudeus-dono có nhiều đứa con. Thế thì... sau này cậu hãy tránh vấp phải sai lầm như tôi nhé.”

Nỗi lòng của bậc phụ huynh mất con. Tôi không hiểu được. Và tôi sau này cũng không muốn hiểu.

“Dù sao thì, cầu cho đứa con của tôi được yên nghỉ.”

“Ừ.”

Cuộc trò chuyện lúc này tạm dừng lại.

Trước mặt chúng tôi đang vang lên tiếng của sóng biển, và ở đằng sau vang lên tiếng của bữa tiệc rượu.

Trong lúc bàn về cuộc chiến vừa qua mà được nghe những âm thanh nền này, tôi mới cảm nhận được rõ rệt rằng cuộc chiến đã kết thúc.

Dù chúng tôi còn chưa đánh bại được Gisu, hay thậm chí là nhìn thấy hắn, vậy mà chuyện ở đây đã kết thúc rồi.

Khi nghĩ là như vậy, tôi tự dưng có cảm giác bất an đôi chút.

Nhìn vào kết quả, thì đúng là chúng tôi đã dành được chiến thắng gần như là áp đảo.

Thế nhưng, chúng tôi đã gặp phải nhiều tình huống ngàn cân treo sợi tóc, hoặc do ăn may nên mới thắng được.

Lần sau thì sẽ thế nào chứ. Chúng tôi cứ bổn cũ soạn lại và giành lấy chiến thắng ư. Có mà nằm mơ. Gisu nhất định là sẽ xem xét cuộc chiến vừa qua mà vạch ra được một phương án mới tốt hơn cho xem.

“Rốt cuộc thì, tông đồ cuối cùng của Hitogami là ai vậy nhỉ.”

Tôi đã đặt ra cái câu hỏi này.

Kiếm Thần không phải, Bắc Thần không phải, thậm chí Quỷ Thần cũng không.

Gisu và Minh Vương Vita thì đã xác định chắc chắn là tông đồ rồi, nhưng kẻ cuối cùng thì vẫn chưa xác định được.

Quỷ Thần có nói Gisu đã bỏ chạy.

Nếu đúng như những gì tôi dự đoán từ trước, thì Gisu có lẽ đã bỏ chạy cùng với kẻ nào đó chưa xuất hiện để duy trì chiến lực cho cuộc chiến lần sau.

Tuy nhiên, tôi có cảm giác mình đã quên mất điều gì đó.

Một mảnh ghép vẫn còn thiếu. Nhất định là có một người nào đó có khả năng là tông đồ, và tôi đáng lẽ từng được nghe về khả năng người này là tông đồ. Thế nhưng tôi lại không nhớ ra được là ai.

“À phải đấy nhỉ. Nói thật thì, cả tôi cũng không có manh mối gì. Cũng có thể tên tông đồ này đang bận việc ở một nơi nào đó khác chăng.”

Đang bận việc ở một nơi nào đó khác ư?

Khi nghe thấy vậy, tôi bỗng nghĩ về gia đình mình.

Quỷ Thần đã không tấn công họ, nhưng có thể nào tên tông đồ này đã thế chỗ Quỷ Thần và tấn công họ. Chúng tôi hiện giờ vẫn chưa nghĩ ra cách trở về nhà. Mặc dù ở đây vẫn đang tiến triển tốt... nhưng mà chúng tôi đang chậm trễ so với dự định ban đầu.

Có thể hiện giờ, ở Sharia đang xảy ra cuộc chiến nào đó cũng không chừng.

“Phù~....”

Nhưng mà, cứ nghĩ ngợi nhiều cũng chả có ích gì.

Mặc dù tôi có lo cho bọn họ, thế nhưng tôi cũng chỉ đành biết giao mọi chuyện ở đó lại cho những người còn đang ở Sharia.

Tôi không muốn phải trải qua cái cảm giác của bậc phụ huynh mất con tí nào cả.

Lý do mà tôi chiến đấu cũng chính là vì vậy.

Tôi đã làm thêm một cốc nữa và uống hết một hơi để nuốt chửng cái cảm giác lo âu này.

Tôi muốn được sớm trở về ngôi nhà thân thương của mình.

“Ủa?”

Bỗng nhiên Shandor ngẩng đầu và nhìn về phía biển cả.

“Có cái gì đó ở ngoài kia đúng không nhỉ?”

Nghe thấy anh ta nói vậy, tôi cũng thử nhìn về phía biển cả.

Hiện tại thì trời đã tối, cho nên là biển tối đen không nhìn thấy gì cả. Tôi chỉ có thể nghe được tiếng sóng biển. Ngay cả khi dùng tới thiên lý nhãn, tôi cũng chẳng nhìn ra được cái gì.

“Ở đâu vậy ngài?”

“Ở đằng kia kìa. Nó đang đến gần đó.”

Rốt cuộc tôi vẫn chẳng nhìn thấy gì.

Tôi thử nhìn chăm chú một lúc, nhưng cũng không ăn thua.

Shandor bộ đang say nên sinh hoang tưởng chăng.

“Hay là thử soi sáng xem?”

“..... Cậu thật sự không nhìn thấy sao?”

“Không thấy gì cả. Chắc là do thị lực của ngài Shandor tốt hơn rồi.”

Shandor nhíu mày nhìn tôi với vẻ hoài nghi.

Cũng phải thôi nhỉ, tôi đây sở hữu thiên lý nhãn mà sao lại có thể không nhìn thấy gì. Có lẽ do tôi đã uống rượu say nên là đang nhìn nhầm chỗ. Chắc là, phải nhìn cao hơn chăng?

“... Không thể nào! Rudeus-dono, đóng ma nhãn lại ngay!”

“Hử? À được thôi.”

Tôi nhắm mắt của mình lại.

“Không phải, đừng có truyền ma lực vào ma nhãn nữa! Không gì hết!”

“.....”

Tôi dừng truyền ma lực vào ma nhãn theo lời của anh ta.

Cả mắt tiên đoán và thiên lý nhãn.

Tôi chỉ dùng mắt thường của mình để quan sát.

“... Ơ.”

Tôi thấy rồi.

Có một thứ gì đó đang nổi lên khỏi mặt biển và đi về hướng này.

Kẻ này, rất to lớn.

Cao phải hai mét rưỡi.... tương đương với chiều cao của Quỷ Thần.

Kẻ này đang mặc bộ giáp màu vàng.

Kẻ này có 6 cánh tay.

Trên vai, ở trên vai kẻ này đang có một người.

Bạn đang đọc truyện tại zTruyenMoi.com!

Người này đang mặc một cái áo choàng có hoa văn kỳ quái.

Khi người này lật cái mũ trùm đầu về đằng sau, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

“Ồ, không ngờ gặp được senpai ở đây đấy....”

Một tên đàn ông có cái mặt khỉ.

Gisu.

Là Gisu Nukadia!

226a64a4-a914-40ac-b26b-4d86a3a41594.jpg

“Ôi chà chà, cứ tưởng đến được đây mà không bị phát hiện cơ, thế mà tự dưng lại gặp phải anh. Thật là xui xẻo ghê.”

“Fuhahahaha! Ngươi đừng hi vọng kế hoạch lúc nào cũng đi đúng hướng ngươi muốn!”

“Kha kha, đúng là thế ạ.”

Gisu đang nói chuyện với kẻ đang mặc bộ giáp màu vàng.

Tôi có nhận ra cái giọng đó.

Tôi không bao giờ có thể quên được cái điệu cười đó.

“Badi bệ hạ....”

Kẻ này, rốt cuộc là Badigadi.

Tại sao anh ta lại ở đây?

Tại sao lại mặc cái bộ giáp đó?

Tại sao lại đi cùng Gisu?

Quỷ Thần đã phản bội ư?

Shandor đã gọi cả hai tới đây?

Nhưng không, không thể nào, cơ mà, ơ?

Suy nghĩ của tôi rối bời quá đi, tôi không thể nghĩ rõ ràng được.

Có một cái cảm giác run rẩy, rất khó tả, đang trồi lên từ sâu trong lòng tôi.

Bộ giáp hoàng kim này, không ổn chút nào.

Dù không biết không ổn ở chỗ nào, nhưng tôi vẫn hiểu được nó là thứ đáng ghê rợn, cực kỳ nguy hiểm.

Tôi mà chiến đấu, thì chết ngay lập tức.

“Lâu rồi không gặp, Rudeus! Cả ngươi nữa, Alex!”

Shandor cũng đã không khỏi sững sờ, trán của anh ta đang toát đầy mồ hôi.

Hình như anh ta đang muốn tấn công ngay lập tức, nhưng lại không thể cử động được.

“Cậu. Tại sao cậu lại ở đây chứ?”

“Còn phải hỏi cơ à. Tại vì ta chính là tông đồ của Hitogami!”

Badigadi đã nói như vậy.

Thẳng thừng tuyên bố, không chút do dự.

Rằng mình là tên tông đồ cuối cùng.

“.... Phải rồi.”

Đúng là thế nhỉ.

Trước kia tôi đã được dặn nhiều lần rồi đấy thôi.

Cả Orsted và Kishirika đều đã từng đề cập đến khả năng Badi là một tông đồ.

Người đã dẫn Ruijerd đến làng của tộc Supard, cũng chính là Badigadi.

Sao tôi lại có thể quên đi mất được?

Tôi có cảm giác như mảnh ghép cuối cùng đã được lắp vào đúng vị trí của nó.

“Nghe theo yêu cầu của Hitogami, ta đã dẫn Ruijerd đến làng Supard. Để chuẩn bị cho cuộc chiến, ta đã đi lấy cái bộ giáp này ở giữa đáy biển. Xong rồi ta sẽ gia nhập với hội Minh Vương Vita, Kiếm Thần, Bắc Thần và Quỷ Thần đánh bại các ngươi khi không còn đường lui nữa, và cả tên Long Thần Orsted, ta sẽ──”

“Ấy ấy, đại ca đại ca.”

“Gì thế hả? Không thấy người ta đang hăng say nói chuyện à....”

“Ngài nói nhiều quá rồi. Không cần phải kể hết như vậy đâu ạ.”

“Hừ, ngươi chẳng vui tý nào. Đến nước này rồi còn không muốn tiết lộ kế hoạch của mình.”

Gisu gãi má của mình và nhún vai.

Cơ mà, những gì hắn nói giúp giải đáp những thắc mắc của tôi.

Quả nhiên là tôi đã đúng.

Kiếm Thần, Bắc Thần và Quỷ Thần đều không phải là tông đồ của Hitogami.

Nếu như tôi để cho Bắc Thần Kalman đời 3 chạy thoát, cuộc chiến vẫn sẽ tiếp tục. Đội quân chinh phạt sẽ không bị giải thể, và phe chúng tôi với phe chúng vẫn sẽ còn tiếp tục giằng co nhau ở trong khu rừng.

Trong khi đó, hai tên này sẽ nhân cơ hội đổ bộ đến Đảo Quỷ.

Chúng sẽ đánh tan Đội Cận Vệ Atofe và giải quyết được nỗi lo của Quỷ Thần.

Phải đấu với Bắc Thần cùng Quỷ Thần đã vất vả lắm rồi.

Badigadi mà còn tham gia nữa, thì chúng tôi chỉ có nước đi đời.

Thế nhưng, hiện tại bây giờ.

Minh Vương Vita đã chết, Kiếm Thần đã chết, Bắc Thần đã chết, và Quỷ Thần đã đầu hàng.

Đối thủ của chúng tôi chỉ còn lại có Gisu và Badi.

“Ôi chà, em đã biết hết rồi, senpai à. Hitogami đã kể cho em biết chuyện anh thắng cuộc chiến trong khu rừng đó rồi. Chắc anh đang nghĩ bọn em có ra mặt cũng không còn cơ hội chiến thắng nữa, phải không nào?”

Gisu thì đâu có bao giờ biết chiến đấu.

Thế nên là, chúng tôi vẫn thắng được....

Thắng được đấy chứ... Nhưng tại sao mà hắn lại vẫn có thể thản nhiên được như vậy?

“Nhưng mà này, anh có cảm thấy chắc chắn không vậy? Ngài Ma Vương đây là một huyền thoại sống đó, anh biết không?”

Nghe thấy cụm từ [Huyền Thoại], thì Badi đã ưỡn ngực ra và nghiêng người mình về sau.

“4200 năm trước, vị Ma Vương hùng mạnh nhất đã kéo theo Ma Long Vương Laplace cùng xuống mồ với mình....”

Tôi vô thức nuốt ực một cái.

Bộ giáp màu vàng mà Badi đang mặc đã phát sáng như thể chứng minh sự tồn tại của nó.

“Đó chính là, Đấu Thần Badigadi đây. Chỉ một ngài ấy thôi là đã đủ rồi, đúng không nào?”

Quả nhiên là vậy. Quả nhiên, nó chính là, Giáp Đấu Thần.

Tôi có thể cảm nhận được dấu hiệu bất thường tỏa ra từ khắp người nó.

Cái cảm giác ớn lạnh này, giống y như cái hồi tôi phải đối đầu với Orsted khi hắn bắt đầu tung hết sức mình.

Bản năng của tôi đang mách bảo mình rằng, tôi không thể nào thắng được hắn.

Ngay lập tức, Badigadi đã dang rộng những cánh tay của mình khi chúng mới còn đang khoanh trước ngực.

“Bổn tọa là Đầu Thần Badigadi! Thuộc hạ của Long Thần, [Đầm Lầy] Ru──”

“Tên ta là Alex Kalman Ryback, Bắc Thần Kalman đời 2! Ma Vương Bất Tử Badigadi, ta thách đấu ngươi trong trận chiến một đấu một! Trên danh dự của Ma Tộc Bất Tử, ngươi hãy quanh minh chính đại chấp nhận đi!”

Badi bỗng cứng đơ người.

Thế rồi, hắn quay sang nhìn Gisu đang ở bên cạnh mình với vẻ mặt khó xử.

“Ừm.... Ta đang định thách đấu Rudeus thì chớ.”

“Ngài cứ từ chối thôi.”

“Không thể được. Từ thời cổ xưa đã có quy định Ma Vương chúng ta phải luôn chấp nhận những lời thách đấu.”

Gisu tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Hitogami thì không biết thế nào, nhưng Gisu có vẻ như không hoàn toàn kiểm soát được Badi. Ngay cả tôi đây cũng không tự tin là mình có đủ khả năng kiểm soát được Badigadi hoặc Atofe.

“Rudeus-dono.”

Trong lúc chúng còn đang bận, Shandor đã thì thầm với tôi.

“Tôi sẽ ở đây câu giờ, còn cậu hãy rút lui, tập hợp lực lượng, vạch ra kế hoạch đối phó.”

“Thế còn ngài?”

“Tôi không sống sót trở về được đâu.”

Tôi cảm thấy ngạt thở.

Tôi không biết trả lời ra sao nữa.

Nhưng, tôi nhanh chóng gật đầu đáp lại.

Tôi bây giờ không có cái gì gọi là vũ khí.

Dạng 1 dù ở gần, nhưng tôi hiện không mặc nó.

Vấn đề lúc này không phải là tìm cách giữ an toàn khi chiến đấu.

Bởi vì tôi không thể nào thắng hắn được.

Dù có chiến đấu cùng Shandor, tôi cũng chỉ ngáng chân anh ta.

Lợi không thấy đâu, sẽ chỉ toàn là hại thôi.

“Nhờ cả.... vào ngài đó.”

Nói vậy xong, tôi chạy thẳng về phía ngôi làng.

Ở đằng sau mình, tôi có thể nghe được vang vẳng những tiếng va chạm mạnh khủng khiếp của kiếm.

— QUẢNG CÁO —