Part 1:
--Từ góc nhìn của Paul--
Khi tôi tỉnh dậy, tôi nhận ra mình đang ở giữa một vùng đồng cỏ.
Một vùng đồng cỏ.
Không còn từ nào khác để diễn tả được ngoài từ 'đồng cỏ'
Chỉ là một vùng đồng cỏ không hơn không kém nhưng nơi này tạo một cảm giác quen thuộc đến kì lạ.
Tôi dành vài phút để hình dung xem đây là đâu.
Tôi đã nhớ.
Đây là miền nam của vương quốc Asura.
Nơi đây gần thị trấn tôi từng ở.
Hồi đó, tôi học kiếm thuật phái Thủy Thần trong thị trấn.
Nói cách khác, nơi này gần quê nhà của Lilia.
Tôi đã nghĩ đây chỉ là giấc mơ. Nghĩ như thế này là cũng điều bình thường.
Dù vậy, nơi đây là một nơi tạo cảm giác khá là hoài niệm.
Bao nhiêu năm tôi từng ở đây? Một năm, hay là hai?
Tôi chỉ nhớ là cũng không ở lâu lắm.
Trí nhớ của tôi hầu như chỉ nhớ đến đạo trường. Tôi có nhớ đàn anh đồng môn.
Hắn ta là một tên đáng khinh.
Một người chỉ biết nói nhiều.
Một tên khốn nhét những lời đe dọa vào đầu tôi rằng tôi không có quyền vượt lên hắn ta khi hắn thấy tài năng của tôi.
Tôi ghét những mối quan hệ cấp trên và cấp dưới đó.
Tôi đã rời bỏ quê nhà vì tôi phải cúi đầu dưới cha tôi.
Nhưng, cha tôi vẫn còn hơn hắn ta. Vì ông ấy sở hữu sức mạnh.
Tuy nhiên, tên đàn anh đó không sở hữu bất cứ sức mạnh nào.
Hắn ta chỉ là một tên nhãi nhép tự sướng bằng cách nói nhiều.
Khi tôi tập luyện đạt đến trung cấp, hắn ta vẫn còn đang quanh quẩn ở cuối sơ cấp.
Hắn ta thiếu năng lực.
Ngay cả ở đạo trường chính, đó là kiếm sĩ phái Thủy Thần tốt nhất của họ.
Họ cứ bày ra những lý do như là họ thiếu năng lực do thế này thế kia.
Tôi đã nghĩ là ngày nào đó tôi sẽ thể hiện cho họ thấy năng lực của tôi.
Nhưng rốt cuộc, cuối cùng, tôi đã không thể cho họ thấy điều đó.
Có nhiều chuyện mà tôi đã không thể tiếp tục được nữa. Như tội lỗi mà tôi đã phạm phải đến Lilia, nên tôi đã chạy đi.
Ít nhiều tôi đã ngắm đến ngay từ ban đầu, sự thực là tôi đã muốn chà đạp lên những gì được coi là quý gia đối với họ.
Mấy người đó bắt đầu đi tìm tôi điên cuồng kể từ khi tôi chạy trốn.
Tôi rời đất nước để chế nhạo họ.
Nghĩ lại thì, khi ấy tôi còn là một đứa trẻ.
Chuyện mà tên đàn anh tỏ ra không quan trọng, chuyện xấu mà tôi đã làm đến Lilia.
"......nn"
Gió thổi.
Bụi bay vào mắt tôi và tôi cau mày.
Rồi, bên vạt áo tôi bị kéo.
"Cha...đây, là đâu...?"
"Un?"
Nhìn kĩ thì, Norn đang bám chặt ngực tôi.
Con bé nhìn tôi với một gương mặt lo lắng.
Vì vậy cuối cùng tôi bỏ chiếc áo khoác và đang đứng trên đồng cỏ.
Lòng bàn chân của tôi có thể cảm nhận được mặt đất rõ ràng.
Sự ấm áp của Norn.
Đây không phải là một giấc mơ.
"...Chuyện gì thế này?"
Tôi không hiểu tại sao tôi lại ở đây.
Nếu tôi ở một mình thì tôi đã nghĩ rằng đây chỉ là giấc mơ.
Tuy nhiên, Norn đang bám víu lấy ngực tôi.
Norn ra đời từ ba năm trước.
Norn bé nhỏ..
Cô con gái đáng yêu của tôi.
Tôi ít khi tiếp xúc với con gái tôi.
Kể từ khi tôi mong mình trở thành một người cha nghiêm khắc, tôi thường tránh đụng chạm với bọn trẻ.
Vậy tại sao tôi lại ôm Norn...?
...À phải.
Tôi nhớ rồi.
Chỉ mới vừa không lâu trước đó, tôi còn đang nói chuyện với Zenith ở nhà.
Chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường.
"Con gái chúng ta đang lớn lên, chúng sẽ tránh tiếp xúc với cha chúng nếu cứ thế này, nên hiện giờ anh có thể không cần phải kiềm chế đâu."
"Không, không được, anh đang hướng đến mục tiêu trở thành một người cha đáng kính. Không như Rudeus, Norn bình thường hơn, nên anh phải giữ ý thức để làm một người cha tuyệt vời."
"Vậy không phải là anh ghét con bé."
"...Ừ, vậy thì anh ôm vậy..."
Cuộc trò chuyện như thế đấy.
Ở gần đó, Lilia đang dạy Aisha.
Giống như là Lilia dạy chuyên môn cho Aisha.
Tôi bất đồng với cô ấy nói rằng là chúng ta nên để chúng tự do lớn lên nhưng tôi đã bị áp đảo bởi Lilia.
Aisha đang phát triển nhanh.
Dạy gì đi nữa thì con bé cũng sẽ nhớ ngay, cũng như con bé học bước đi nhanh đến dường nào.
Và.
Vào ngay thời điểm đó, tôi đã bị bao bọc trong ánh sáng trắng.
Ồ, tôi nhớ rồi.
Trí nhớ trôi đến như vậy.
......Có vẻ như đó là chuyện đã xảy ra, tôi lập tức nhận ra ngay.
"......Cha?"
Norn đang cất giọng lên trong lo lắng khi con bé nhìn tôi.
"Không sao đâu."
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Norn.
Rồi tôi nhìn xung quanh.
Không thấy Lilia hay Zenith.
Liệu họ có ở gần đây, hay là chỉ có tôi là người bị bay đi, Norn đã cùng với tôi lúc đó.
Tại sao vậy?
...Nhớ rồi.
Ở trong mê cung, có một lần tôi bị trúng bẫy.
Có vẻ như đó là loại phép dịch chuyển nào đó mà chúng tôi đã vô tình kích hoạt.
Thật may là tôi bị dịch chuyển đến nơi gần chỗ cũ.
Elinalize lúc đó nắm vạt áo tôi và nổi giận.
Bẫy kiểu đó có thể gây chết người ngay lập tức nếu ta không may mắn.
Con khỉ trinh sát trúng bẫy đã không bao giờ được tìm thấy... câu chuyện đó không quan trọng.
Tóm lại, chỉ có người tiếp xúc với ta trong lúc đó là bị dịch chuyển cùng với ta.
Đó là lý do tại sao Norn lại ở với tôi.
Tuy nhiên, tại sao?
Tại sao chuyện này lại xảy ra chứ?
Diễn ra quá đột ngột.
Việc này do ai làm?
Có nhiều kẻ thù xung quanh tôi.
Cũng không lạ gì khi mà có người làm vậy.
Tuy nhiên, đây là dịch chuyển.
Dịch chuyển thì là chuyện khác.
Không có thần chú cho phép dịch chuyển.
Do đó, có thể là do ai đó dùng vật phẩm phép hoặc là vòng tròn phép.
Vật phẩm được yểm phép dịch chuyển được coi là nghiêm cấm cho dù ở nơi nào trên thế giới.
Phép dịch chuyển được xem là một thuật cấm và đã bị thất truyền.
Để trả thù tôi, chỉ một người, tại sao lại phải qua một cây cầu nguy hiểm như vậy?
Ngoài ra, tại sao nơi tôi bị dịch chuyển đến lại là một nơi trống không như vầy?
Không thể nào.
Thủ phạm là môn đệ của đạo trường ư?
Ý nghĩ đó bất chợt hiện lên trong đầu tôi.
Để dành được Lilia, hắn đã dịch chuyển tôi.
Nơi tôi ở hiện tại là một gợi ý.
Lúc tôi trở về nhà, Lilia và Zenith có thể đã bị vấy bẩn bởi một tên thô bỉ.
Khốn kiếp, có vẻ ý tưởng đó đã được chúng thực hiện.
"Nè, cha."
"Norn, không sao đâu. Chúng ta sẽ sớm về nhà thôi."
Trong khi tôi tự nhủ bản thân mình, chúng tôi hướng đến thị trấn.
May mắn thay, phòng trường hợp như thế này xảy ra, tôi đã cất vài đồng vàng Asura bên trong bao kiếm.
Thanh kiếm luôn đeo bên người, do thói quen được hình thành từ khi tôi còn là nhà thám hiểm.
Tôi cũng không tháo nó khi đang ngủ.
Lúc duy nhất mà tôi bỏ ra là khi tôi đi đánh đêm.
Tấm thẻ nhà thám hiểm cũng được giấu trong bao.
Cho những lúc như thế này.
Tôi đến Hội thám hiểm để đổi tiền.
8 đồng xu lớn và 9 đồng bạc.
Phí hoa hồng đã tăng lên rồi.
Mặc dù số tiền thế này cũng quá đủ rồi.
Kiểm tra nhanh bảng yêu cầu của Hội thám hiểm, và vì có một yêu cầu giao hàng khẩn cấp, tôi lập tức chấp nhận.
Cô gái ở quầy tiếp tân cập nhật thêm phép lực vào trong tấm thẻ nhà thám hiểm cùng với yêu cầu đã chấp nhận.
Sau khi nhận ra hạng được viết trên tấm thẻ là S, cô ấy tỏ ra ngạc nhiên.
LÝ do cô ấy sốc không phải là vì nhà thám hiểm hạng S hiếm mà là tôi chấp nhận yêu cầu như thế.
Thông thường, công việc vận chuyển như vậy có thể được nhận bất kể hạng nào vì tính cấp bách nhưng thường thì được coi là yêu cầu hạng E.
Thường thì, tôi sẽ không giấu lý do nhưng vì giải thích khá là phiền phức nên tôi đã không giải thích.
Tôi đưa ra một đồng bạc.
Đã bao nhiêu năm rồi kể từ khi tôi chuẩn bị cho một hành trình?
Cũng được một thời gian dài rồi nhưng tôi vẫn nhớ rõ mình cần những thứ gì.
Tôi nhanh chóng chuẩn bị xong.
Tôi cũng đã thuê một con ngựa từ hội thám hiểm.
Thật mừng là có yêu cầu giao hàng khẩn.
Trong số nhiều quyền lợi của hạng S, thuê một con ngựa cho yêu cầu thế này là một trong số chúng.
Tất nhiên, điều đó cũng không có nghĩa là tôi nhất thiết phải trả lại nó ngay một khi yêu cầu được hoàn thành.
Lúc này, tôi đi đến hướng khác với yêu cầu giao hàng.
Tôi cảm thấy có lỗi với khách hàng, nhưng tôi cũng đang khẩn cấp.
Mấy con ngựa được nuôi có vẻ là những con tốt.
May mắn thật.
Điều này cho thấy mức độ khẩn cấp cao đến mức nào.
Có khả năng là bằng thám hiểm của tôi sẽ bị thu hồi vì lợi dụng quyền lợi hạng S, nhưng cứ vậy đi.
Tôi vốn không có ý định tiếp tục làm nhà thám hiểm ngay từ đầu rồi.
Norn được đặt ở đằng trước và tôi nhảy lên phía sau con ngựa.
Ngay lập tức, chúng tôi rời thị trấn.
Part 2:
Norn bị ốm trên đường.
Tôi đã vội vàng quá.
Norn hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc cưỡi ngựa, hơn nữa tôi còn tiếp tục di chuyển cả ngày lẫn đêm, ngay cả khi con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Tôi đã dành thời gian để chăm sóc cho Norn, và rồi cho đến khi chúng tôi đến vùng Fedoa, hai tháng đã trôi qua.
Sẽ chỉ mất mấy ngày nếu tôi dùng xe ngựa ngay từ ban đầu.
Vì vậy, yêu cầu giao hàng khẩn đã thất bại từ lâu.
Tiền phạt không phải vấn đề to tát gì.
Tuy nhiên, tôi đã tuyệt vọng.
Trước khi tôi đến làng Buina, tôi đã nhận ra được mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Cả vùng Fedoa đã biến mất.
Tôi đã chìm trong cùng cực của sự hoang mang.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Làng Buina mà tôi biết đâu rồi?
Zenith?
Lilia?
Thành phố Roa đã không còn ở đó nữa.
Vậy, có nghĩa là Rudeus cũng đã biến mất rồi sao?
Ngu ngốc thật...
Vô thức, tôi khuỵu đầu gối xuống mặt đất.
"Tiêu diệt bởi bẫy dịch chuyển."
Những từ đó xoáy trong tâm trí tôi.
Thời đại nhà thám hiểm.
Tôi đã nghe nhiều về mê cung, về bẫy số một phải đề phòng là bẫy dịch chuyển.
Party sẽ sụp đổ mà không hề biết vị trí đồng đội của họ.
Là một trong số những cái bẫy tồi tệ nhất mà chúng tôi không nên bị dính phải.
Tôi đã nghe nhiều câu chuyện của những party bị trúng bẫy như thế và hầu hết là bị tiêu diệt hết.
Nếu party nào mà dính bẫy như thế, họ đều sẽ tìm đường quay trở lại lối vào để gặp nhau.
Nếu không, những người không thể ra ngoài nhiều khả năng là đã chết.
Nhiều người nghe câu chuyện như vậy rốt cuộc cũng đều có cái nhìn sững sờ trên khuôn mặt họ.
Nhưng, chắc chắn là.
Ở nơi như thế này.
Tôi...
"Cha ơi... chúng ta vẫn chưa về đến nhà sao?"
Với lời nói đó, tôi trở về thực tại.
Con gái tôi mới hơn 3 tuổi, đang nắm vạt áo tôi.
Tôi lặng lẽ ôm Norn.
"Cha? Sao vậy?"
Phải.
Tôi là một người bố.
Một người cha.
Con gái tôi vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng, vì là tôi, tâm trí con bé có thể được yên bình.
Tôi là một người bố.
Một người cha.
Không tỏ ra yếu đuối.
Tôi phải giữ thái độ kiên quyết.
Dịch chuyển quả là một cái bẫy đáng sợ.
Tôi không biết tại sao chúng tôi lại rơi vào tình cảnh này.
Nhưng, tôi vẫn sống.
Zenith cũng từng là một nhà thám hiểm.
Kể cả Lilia, dù không mạnh như trước, nhưng vẫn có thể dùng kiếm.
Aisha...
Tôi nhớ, lúc đó, khoảnh khắc đó, Lilia đang tiếp xúc với Aisha?
...Tôi không thể nhớ rõ ràng được.
Không, không được bỏ cuộc.
Lúc đó, Lilia đang nắm tay Aisha.
Hãy nghĩ đó là thật từ giờ đi.
Part 3:
Trong khi trả lại con ngựa đã mượn đến thị trấn gần nhất, tôi cố thu thập thông tin.
Có vẻ như thảm họa diễn ra ở toàn vùng Fedoa.
Sauros và Philip đều mất tích, và anh Philip hiện giờ đang là lãnh chúa.
Nhưng, không có vẻ như là anh của Philip sẽ nhận trách nhiệm và can thiệp vào vụ này.
Họ quá lo cho bản thận họ để mà đưa tay giúp đỡ.
Có vẻ, thay vì bảo vệ những người dân dưới trướng của mình, hắn ta thà quan tâm đến bản thân mình.
Quý tộc Asura hoàn toàn cảm thấy bất bình về việc này.
Trong khi tôi con đang thu thập thông tin, một ông già tên Alphonse liên lạc với tôi.
Ông ta là quan gia đã phục vụ Philip.
Ông ta đã thề trung thanh với nhà Greyrat.
Ngay cả trong tình hình như thế này, ông ta không có bất cứ suy nghĩ ích kỷ nào cho bản thân mình.
Ông ta thậm chí còn sử dụng tài sản của mình để xây dựng các trại tị nạn.
Alphonse nói rằng ông ta muốn tôi giúp đỡ. Khi ông ta thấy tôi hỏi [Tại sao lại là tôi?], ông ta đáp lại rằng ông ta đã từng nghe về tôi qua Philip.
Philip nói rằng,
"Cậu ta là một người luôn gắng hết mình trong những trường hợp khẩn cấp, nhưng vì cậu ta không có năng lực để đoán việc phía trước, một người không đáng tin cậy vì thường dính vào rắc rối bởi chính sai lầm của mình."
Chuyện là như vậy. Đâu phải việc của mấy người.
Alphonse đã do dự có nên thử liên lạc với tôi hay không, nhưng xét về mặt tôi là bố của Rudeus, ông ta lựa cơ hội đó để đề nghị hợp tác.
Tôi chỉ nghe tình hình gần đây qua thư, nhưng tôi thấy vui khi biết rằng Rudeus đã được đánh giá rất cao kể cả quản gia trong nhà.
Tôi sẵn sàng chấp nhận và theo hướng dẫn của Alphonse.
Rồi một tháng trôi qua.
Alphonse tiếp tục tuyển những tình nguyện viên cũng như vay mượn các quỹ từ những nơi khác nhau trong để mở rộng trại tị nạn.
Quả là một khả năng tuyệt vời.
Tôi, mặt khác, đi tìm và tập hợp những người mất tích về những trại tị nạn trong khi thiết lập và tổ chức "Nhóm tìm kiếm của vùng Fedoa".
Mạng lưới trải ra khắp nơi, cố cứu những người tị nạn.
Tuy nhiên, mục đích của tôi không phải là để cứu người lạ, mà để giúp tìm gia đình tôi.
Lúc đó, quyền lực đã đạt đến ngưỡng đủ lớn để so với một vị vua và Alphonse đã đạt được mức quỹ ổn định để tái thiết các trại.
Tôi để một ghi chú trong các trại tị nạn, ghi rằng tôi đang hướng đến trụ sở vương quốc Thánh Milis, Hội thám hiểm.
Milis và Asura, nếu tôi có thể thành công trong việc kết nối hai nước đó lại thì việc thu thập thông tin sẽ dễ dàng hơn.
Đó là quyết định mà tôi đã chọn.
Mọi người sẽ được tìm thấy nhanh thôi.
Tôi đã nghĩ vậy.
Tôi quá ngây thơ.
Part 4:
Nửa năm trôi qua kể từ khi tôi hoạt động ở Milis.
Một số lượng đáng kể những người bị dịch chuyển đến lục địa Milis.
Tất cả họ đều được cứu, từng người một.
Một vài trong số nhóm nô lệ bị đem đi bán.
Tôi quyết định cứu tất cả họ.
Có nói rằng là nếu ta buộc thả tự do cho nô lệ, ta sẽ bị coi là chống lại luật của vương quốc Milis.
Nhưng, Zenith và Lilia có khả năng cũng bị bắt làm nô lệ nữa.
Nếu vậy, thì không cần phải do dự cho dù tôi có phạm tội.
Tôi sẽ cứu tất cả họ.
Tôi giữ quan điểm đó.
Như thế, trong bất cứ tình hình nào, tôi sẽ nhớ những điều tôi đang làm là có lý do.
Tôi không cho phép bất kì tiền lệ hay lý do nào gây ảnh hưởng đến quyết định của tôi.
Nghĩ về điều đó, tôi nhận ra là tôi có thể dựa vào nhà của Zenith.
Gia đình của Zenith là nhà quý tộc to lớn ở vương quốc Milis.
Có uy tín và đào tạo những kỵ sĩ xuất sắc.
Tôi quyết định dựa vào họ.
Việc giải cứu những người tị nạn cũng đang tiến triển khá là tốt.
Nhờ hoạt động ngay từ sớm, nhiều người cần giúp đỡ đã được tìm thấy ngay.
Nhiều người từ vùng Fedoa đã bị dịch chuyển toàn lục địa Milis.
Những người phải trở về bằng chân trần được trả phí di chuyển để hỗ trợ họ.
Người già và trẻ em mà Nhóm tìm kiếm của vùng Fedoa tìm thấy cũng được cung cấp một nơi để nghỉ.
Những người bị biến thành nô lệ cũng được mua tự do lại bằng vàng, cùng với quyền lực của nhà Zenith.
Nếu thất bại, thì chúng tôi sẽ sử dụng đến phương án tìm cơ hội để bắt cóc họ.
Tất nhiên, một vấn đề nảy sinh.
Quý tộc của vương quốc Milis nhận thức được việc tôi là người chịu trách nhiệm về những vụ biến mất và cướp nô lệ gần đây, và rồi nhiều đội quân riêng của họ đã được cử đến tấn công tôi.
Nhiều thành viên đã tử vong vì chuyện này, nhưng tôi không dừng lại.
Điều mà chúng tôi đang làm là có lý cả.
Chúng tôi có quyền cứu người, và vì vậy nhóm tìm kiếm tiếp tục theo tôi.
Tôi sử dụng vị thế là thành viên của nhà Greyrat thuộc vương quốc Asura, nhà Zenith và việc tôi từng là nhà thám hiểm để giải quyết những vấn đề.
Tuy nhiên, không một tý thông tin nào về Lilia hay Zenith đến tai tôi.
Không chỉ vậy, Rudeus nữa.
Con trai tôi, dù thằng bé có thăngthawngf bé cũng có thể nổi bật giữa biển thông tin và tin đồn, nhưng tiếc là, không có tin gì về thằng bé vào mạng lưỡi của tôi cả.
Part 5:
Một năm trôi qua.
Một năm đã trôi qua nhanh chóng.
Tại thời điểm này các báo cáo phát hiện trở nên đa dạng và rối rắm, cũng như ít hơn so với trước.
Có những người được tìm thấy ở giữa lục địa Milis và ở miền nam lục địa trung tâm.
Vẫn còn một vài người dân làng vẫn chưa được tìm thấy, và những người khác thì vẫn bị mắc kẹt làm nô lệ.
Đến mức độ này, giải phóng nô lệ đang được tiến hành theo đúng kế hoạch.
Ưu tiên hàng đầu là bảo đảm quyền giám hộ của họ, ngay cả khi phải dùng bạo lực.
Tôi cũng nhận ra rằng đây là một sự đáng ghê tởm đối với nhiều quý tộc, nhiều đến mực mà họ không thể nhắm mắt làm ngơ.
Tình hình đã trở nên tồi tệ dựa vào việc nhiều thành viên của chúng tôi bị tấn công và bị giết hay bị thương trầm trọng.
Có cả những thành viên đổ lỗi cho tôi vì việc này.
Chúng tôi có thể đã làm được tốt hơn, chưa kể để việc tôi không mong đợi chúng tôi ở tình cảnh như thế này.
Mặc dù vây, quan điểm của tôi vẫn không thay đổi.
Quá muộn để đủ khả năng thay đổi rồi.
Gần đây, nhiều báo cáo phát hiện những người tị nạn tử vong bay đến.
Họ không phải là mới gần đây do còn mơ hồ.
Đã có nhiều báo cáo tử vong ngay từ ban đầu.
Nói thẳng ra thì, báo cáo tử vong còn nhiều hơn cả những người sống sót.
Eto, Chloe, Rawls, Bonnie, Lane, Marion, Montie...
Mỗi khi tôi nghe thấy báo cáo tử vong của một người quen, tôi thấy lạnh cột sống.
Có những người đã gục ngã từ những báo cáo đó.
Có những người chúng tôi đã đi một bước cứu họ khỏi tự tử.
Có những người đã đổ lỗi cho tôi, hỏi tại sao tôi lại không tìm đến nơi kia sớm hơn.
Mỗi lần như vậy, tôi càng trở nên cảm thấy cô đơn hơn.
Rồi, thời gian cứ trôi đi, ngay cả những báo cáo tử vong trở nên mơ hồ.
Người này có thể đã chết.
Xác giống như người đó được tìm thấy.
Ở sâu trong rừng, ai đó có thể thấy ai đó giống như ai đó.
Khi tôi nghĩ kĩ hơn, những việc mà chúng tôi đã làm rốt cuộc cũng là những nỗ lực vô ích.
Tôi vẫn chưa nhận được tin gì về gia đình tôi.
Tôi đã nghĩ là tôi có thể đã thất bại.
Chúng tôi nên đi tìm ở lục địa Quỷ và miền bắc của lục địa trung tâm.
Nếu họ trở thành nô lệ ở những nơi đó, thì họ có thể vẫn còn sống.
Lựa chọn đầu tiên đáng lẽ là tìm ở trong những nơi nguy hiểm đó.
Không, không thể được.
Nhiều thành viên của nhóm tìm kiếm không phù hợp trong việc chiến đấu.
Đa phần họ xuất thân là từ những thị trấn nghề nông.
Một vài người trong họ là nhà thám hiểm nhưng họ chiếm quá ít và những người tôi biết, tôi đã gửi họ đến những nơi phù hợp.
Về những thành viên còn lại của nhóm tìm kiếm của vùng Fedoa, nếu họ được gửi đến miền bắc của lục địa Quỷ, lục địa Trung tâm, và lục địa Begaritto, họ sẽ không thể nào có khả năng đứng ở giữa cuộc chiến.
Nhưng người được gửi đi cứu cần được cứu.
Vì vậy, tôi không chọn sai.
Nhờ những quyết định mà tôi đã chọn, tôi đã có thể cứu hàng ngàn người tị nạn.
Hoặc có lẽ, nếu tôi có thể liên lạc được với họ trong "Nanh sói đen", tôi có thể tìm kiếm ở lục địa Begaritto và lục địa Quỷ nữa.
Thật không may, tôi chỉ có thể liên lạc được với một người duy nhất.
Ngoài ra, người đó sau khi tôi từng liên lạc một lần, tôi không còn biết anh ta đang ở đâu và làm gì nữa.
Tôi không nghĩ là họ là những kẻ vô tình.
Mối quan hệ giữa chúng tôi vốn đã tệ rồi, và tôi cũng đánh nhau lớn với họ trong cuộc chia tay của chúng tôi.
Cuộc tiễn biệt tệ hại nhất hơn bao giờ hết.
Không lạ gì khi mà họ vẫn còn giữ thù hận với tôi.
Tại sao trong quá khứ tôi lại làm kiểu tạm biệt đó?
Tôi biết, đó là vì khi tôi còn là ôn con.
Nói vậy chứ, tôi không thể hối hận bây giờ được.
Part 6:
Một năm rưỡi đã trôi qua.
Những ngày này, tôi uống rượu ngày càng nhiều.
Việc này đã trở thành việc mà tôi không thể làm gì được trừ khi tôi dựa vào rượu.
Tôi uống cả ngày đến đêm.
Tôi không có thời gian để tỉnh táo.
Ngay cả khi tôi nghĩ rằng tôi không nên như thế này khi tôi tỉnh dậy vào nửa đêm, những gì tôi làm đều trở nên vô ích.
Tôi đã nghĩ là gia đình tôi đã chết.
Họ chết như thế nào, xác họ như thế nào?
Rốt cuộc tôi đã nghĩ đến những điều như thế.
Cuối cùng thì, ngay cả với đứa con trai tuyệt vời của tôi, tôi vẫn không nhận được tin gì về nó kể từ thảm họa.
Tôi không muốn nghĩ, cả đến khả năng họ đã chết.
Chắc chắn mọi người trong một năm rưỡi qua đang chờ tôi giúp đỡ và đang chìm trong nước mắt.
Khi tôi nghĩ đến vậy, tôi gần như trở nên điên lên.
Tại sao tôi lại ở nơi này?
Trong tất cả những lựa chọn có thể, có lẽ đã tốt hơn nếu như tôi bắt đầu đi tìm kiếm ở những nơi nguy hiểm nhất.
Ngay cả tệ nhất, tôi một mình cũng có thể làm được chuyện gì đó.
Bất kì sai lầm trong những quyết định của tôi có góp phần trực tiếp đến những người đã chết, những người đã có thể được cứu nhưng lại không thể.
Những người chúng ta yêu mến, những người quan trọng với chúng ta, đã bị đoạt đi không thương tiếc.
Thay vì muốn tin vào điều đó, tôi uống trôi đi nỗi sầu.
Chỉ khi tôi say tôi cảm thấy vui vẻ.
Tôi không thể làm được việc gì cả.
6 tháng sau, kế hoạch đưa trở về những người được tìm thấy ở lục địa Milis trở về vùng Fedoa bắt đầu.
Tôi không thể di chuyển những người ốm, phụ nữ, trẻ em, và những người gvernhuw thế được.
Có người không thể chịu được chuyến đi dài như vậy thậm chí nếu có một đồng vàng chi phí đi lại cho mỗi người.
Nhưng chúng tôi mang hi vọng trong mình cũng như ý chí trở về nhà.
Những người trong chúng tôi ở nhóm tìm kiếm của vùng Fedoa hộ tống họ trở về Fedoa.
Trong khi kế hoạch đang tiến triển, mặc dù tôi mang trách nhiệm với họ, nhưng tôi không tham gia các cuộc họp, và thay vào đó tôi chỉ uống rượu cả ngày.
Tất cả những thành viên chủ chốt, tính cả tôi, đều ở lại Milis.
Nhưng cuối cùng, hoạt động tìm kiếm đã giảm bớt.
Hai năm.
Hoạt động tìm kiếm sẽ dừng sau hai năm.
Trong khi tôi nghĩ rằng như thế là quá sớm, có những người khác nghĩ rằng đến thế thôi.
Ngay cả nếu chúng tôi có đi tìm kiếm hơn nữa, chúng tôi sẽ chỉ tốn tiền bạc vô ích.
Cuối cùng, tôi đã không thể tìm kiếm kể cả một người trong gia đình.
Quả là một tên đàn ông vô dụng.
Tại sao trên đời lại có tôi vô dụng quá vậy?
Luôn luôn chỉ là một đứa ôn con, không phù hợp để là người lớn ngay cả đến những lúc cuối.
Thành viên trong nhóm bắt đầu đã lui một bước xa tôi, người mà bây giờ chỉ luôn say xỉn và đầy mùi rượu.
Việc này cũng là phải thôi.
Không ai muốn quen một kẻ ngốc chỉ biết uống rượu cả ngày.
Tuy nhiên, có một vài ngoại lệ, một trong số đó là Norn.
"Cha ơi! Vừa mới lúc nãy, có một người to lớn ở đó."
Ngay cả khi tôi say đến cỡ này, Norn cũng vẫn nói chuyện với tôi vui vẻ.
Norn.
Với tôi, Norn là gia đình duy nhất của tôi bây giờ.
Con bé là người quan trọng nhất của tôi trên thế giới này.
Đối với tôi, chỉ có mình Norn.
Phải rồi.
Tôi thậm chí đã không đi đến lục địa Begaritto hay lục địa Quỷ.
Điều này là vì sự hiện diện của Norn.
Con gái tôi mới chỉ 4 tuổi bây giờ, sao tôi có thể bỏ con bé?
Tại sao tôi lại nên bỏ con bé lại đằng sau và đi đến một nơi nguy hiểm như thế mà tôi có thể sẽ chết?
"Ồ? Gì vậy Norn? Con đã gặp chuyện gì vui sao?"
"Vâng! Khi con gần ngã vào một cái hố không lâu đó, một người trọc đầu đã giúp con! Nên, đây! Con nhận được cái này!"
Trong khi nói vây, Norn giơ ra thứ ở trên tay con bé trong hạnh phúc.
Đó là một quả táo. Một quả táo đỏ. Quả là một màu trông ngon miệng nhất.
"Vậy à, tốt lắm. Con đã cảm ơn người ấy chưa?"
"Vâng, con đã nói 'cảm ơn chú'. Rồi ông chú đầu trọc xoa đầu con!"
"Vậy à, vậy à. Một người tốt bụng. Nhưng, con không nên gọi chú ấy là đầu trọc vì điều này có thể khiến chú ấy khó chịu."
Trò chuyện với con gái tôi luôn luôn vui thế này.
Norn là kho báu quý giá của tôi.
Nếu có ai dám động đến con bé, tôi sẽ sẵn sàng chống lại cả vương quốc Milis.
Ngay lúc đó trong khi tôi còn đang nghĩ...
"Thủ lĩnh, có chuyện lớn rồi!"
Một trong những thành viên của đội của tôi nhảy vào phòng.
Làm gián đoạn cuộc trò chuyện với con gái quý giá của tôi, tôi cảm thấy có hơi bực bội.
Nếu chuyện như thế này luôn xảy ra, tôi sẽ ngay lập tức quát anh ta.
Tuy nhiên, với con gái ở bên, niềm tự hào giữ tôi lại.
"Chuyện gì vậy?"
"Tôi đang làm công việc mà ngài đã chỉ định thì chúng tôi bị tấn công!"
"Tấn công?"
Bởi ai?
Chắc là bọn khốn quý tộc rồi.
Chúng tôi nói với chúng rằng những người dưới quyền cai trị của vương quốc Asura đã bị vô cớ bắt làm nô lệ sau thảm họa.
Mặc dù vậy, chúng không hề nhúc nhích hay đưa họ ra, những tên khốn tham lam đó.
Đó là chuyện hôm nay, chúng gửi người đến lấy lại nô lệ.
"Được rồi, mọi người, nhanh chóng lấy trang bị. Đi thôi!"
Bây giờ, chúng tôi gọi mọi người tập hợp cùng nhau.
Họ không phải là một nhóm những chiến sĩ mạnh mẽ gì nhưng đối thủ không phải là nhà thám hiểm mạnh đến mức vượt qua mê cung.
Họ có thể ít nhất cũng một vs một với chúng.
Trong khi họ đang tập trung, tôi hướng đến nơi có vấn đề.
Ở ngay bên cạnh thôi.
Trụ sở bí mật của Đội tìm kiếm là nhà kho cũ nơi quần áo và những vật phẩm có thể lưu trữ ở đó.
Một nơi mà có kẻ đã phát hiện.
Không ổn rồi. Có thể là phải thay đổi lại trụ sở.
"Paul-san, kẻ địch chỉ có một nhưng nó rất mạnh, hãy cẩn thận đấy."
"...Hắn dùng kiếm ư?"
"Không, là một pháp sư. Có lẽ là một đứa trẻ, nhưng mặt nó đã bị ẩn rồi."
Một thằng oắt pháp sư
Có khả năng là một kẻ nghiệp dư, dù nói vậy, nhưng sao nó có thể đánh bại chúng ta với nhiều người lớn làm đối thủ như vậy?
Chắc là từ tộc Dwarf.
Với vóc dáng nhỏ bé như một đứa trẻ, hắn ta có thể dễ dàng lừa chúng ta nghĩ rằng hắn chỉ là một đứa trẻ.
Đối thủ là người tộc Dwarf.
Kể cả say, tôi vẫn có thể thắng được.
Tôi tự tin rằng tôi sẽ không thể nào bị đánh bại bởi một đám côn đồ, nhưng...
Không, không có vấn đề gì.
Tôi có đầy cách chiến đấu.
Nghĩ vậy, tôi tiếp tục đi đến nhà kho.