Thất Nghiệp Chuyển Sinh (Mushoku Tensei)

Chương 52: Chọn đường



Phần 1:

Trước khi tôi nhận ra, tôi đã 12 tuổi rồi.

Tôi nhận ra được điều này khi tôi bất chợt nhìn tấm thẻ nhà mạo hiểm của tôi.

Con số ở hàng tuổi đã thành 12.

Không biết sinh nhật của tôi qua khi nào nhỉ.

Trong khi còn đang trên hành trình, cảm giác về thời gian của tôi đã bị sai lệch đi.

Tuy vậy, cũng đã được hai năm kể từ vụ dịch chuyển.

Thời gian trôi thật là nhanh.

Ngược lại, ta có thể nói nó đã làm chúng ta mất đến cả hai năm.

Sau khi trải qua hai năm, có thể nói là chúng tôi cuối cùng đã có thể được trở về lục địa trung tâm.

Nếu chúng tôi đã đi xa đến thế này, không phải là phóng đại khi mà nói rằng Vương quốc Asura ở ngay trước mắt chúng tôi.

Khi tôi còn đang nghĩ về những chuyện đã xảy ra trên đường đến Lục địa Milis, có vẻ như hành trình từ giờ trở đi sẽ dễ dàng hơn.

Chúng tôi có tiền và phương tiện để đi lại.

Nếu tôi có lo lắng gì, thì sẽ là về việc gia đình tôi vẫn còn đang mất tích... nhưng Paul đang tìm kiếm họ với tổ chức; tuy nhiên, kể cả thế, vậy mà đến giờ vẫn chưa tìm thấy được ai.

Tôi tin họ vẫn còn sống.

Nhưng mà, kể cả nếu tôi có cố gắng hết mình, tại thời điểm này, không phải là tự nhiên họ được tìm thấy ngay.

Phần 2:

Hiện tại, chúng tôi đang ở mũi phía đông của Vương quốc Long Vương, cảng thành phố, Cảng Đông.

Cũng như cảng Tây, một thành phố với đầy hải sản và hàng hóa vận chuyển.

Sau khi chúng tôi tìm thấy một nhà trọ, chúng tôi tổ chức một cuộc họp.

Cũng như mọi khi với ba chúng tôi ngồi quanh một tấm bản đồ đối mặt với nhau.

"Giờ thì, hãy bàn về chuyện từ giờ trở đi."

Hai người nhìn tấm bản đồ với bộ mặt nghiêm túc.

Đây là điều mà chúng tôi đã làm nhiều lần rồi, nên có thể nghĩ là chúng tôi sẽ chán đi, nhưng đối với Eris không giỏi trong những chuyện phức tạp, đây là lúc duy nhất cô ấy lắng nghe với bộ mặt nghiêm túc.

"Để từ đây đến Vương quốc Asura chúng ta có ba con đường."

Và như thế tôi đã chỉ ngón tay của mình vào tấm bản đồ mà chúng tôi vừa mới mua và bắt đầu giải thích.

Một tấm bản đồ đơn giản chỉ đánh dấu những khoảng địa điểm của làng và rừng.

Tạo và bán những tấm bản đồ chi tiết là điều cấm kỵ và chống lại luật của vương quốc này.

Có vẻ như họ sợ những vương quốc khác thu mua được.

Hừm, biết được địa hình tổng quát thì cũng được rồi.

"Tuyến đường thứ nhất là tuyến đường chung được sử dụng bởi những thương gia cho mục đích giao dịch trao đổi."

Rồi tôi dùng ngón tay mình di chuyển trên bản đồ.

Một tuyến đường đi qua phía đông của dãy núi Long Vương.

"Đó là con đường an toàn nhất trong ba con đường. Với tốc độ di chuyển của chúng ta hiện giờ, thì sẽ mất khoảng 10 tháng để đến nơi."

Là con đường tốn thời gian nhất, nhưng vì đó là con đường được tu bảo dưỡng nhất, nên nó cũng là con đường an toàn nhất.

"Sao chúng ta không đi đường vòng?"

Rồi Eris đưa ra một câu hỏi hiển nhiên.

Bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể đưa ra những câu hỏi hiển nhiên.

Vì cô ấy thành thật, nên sẽ dễ giải thích.

"Tuyến đường đó vòng quanh phía Tây bị bao phủ bởi một khu rừng."

Tôi chỉ ngón tay của mình đến bên phía Tây của Dãy núi Long Vương trong khi trả lời câu hỏi đó.

Phía Tây của Vương quốc Long Vương, có một khu vực rừng rậm lớn trải rộng.

Về cơ bản, ta không thể qua khu vực đó chỉ với một chiếc xe ngựa.

Tuy nhiên, nếu chúng ta có ai đó biết chi tiết về con đường đó, ta có thể rút ngắn thời gian đi lại xuống còn một vài tháng.

Điều kiện tiên quyết bao gồm kĩ năng cưỡi ngựa tốt nữa.

Eris và tôi không thể cưỡi một con ngựa.

Ruijerd thì chắc có thể cưỡi được rồi.

Tuy nhiên, cho dù chúng tôi có nhỏ đến thế nào, thì cũng không thể nào vừa cho cả ba chúng tôi trên một con ngựa.

Vì thế mà, chúng tôi sẽ phải qua tuyến đường đó bằng chân.

Nếu đi bộ, chúng tôi không biết sẽ mất bao nhiều ngày để đến đó nữa.

Có vẻ hầu hết mọi người sẽ chọn tuyến đường đi hướng đông an toàn.

Nếu ta vội, thì đi con đường vòng phía Tây nhanh nhất.

Giải thích tóm gọn lại là như vậy.

"Ra thế, con đường phía Tây không ổn."

Eris có vẻ như đã hiểu.

"Vậy, tuyến đường thứ ba là..."

Trong khi nói vậy tôi chỉ ngón tay của mình đến tuyến đường cuối cùng.

Lên một con thuyền và qua Lục địa Begaritto, chúng ta có thể tìm kiếm trên đường chúng ta đi và đi thẳng đến Asura.

Tôi không biết sẽ mất bao nhiêu ngày nữa.

"Mà, đường này không được đâu."

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì nó nguy hiểm."

Lục địa Begaritto được kể rằng là có một dòng chảy mana lớn mạnh hơn cả ở lục địa Quỷ.

Nhìn qua có thể thấy, bọn quái vật trung bình bằng với bọn ở lục địa Quỷ, nhưng ngoài ra, có một số lượng lớn bọn chúng ở các mê cung tồn tại dưới lòng đất và trên mặt đất hiện tượng thời tiết kì lạ thường xuyên xảy ra.

Khí hậu có thể được giải thích bằng một từ duy nhất.

Sa mạc.

Lục địa bao phủ bởi cát.

Và, có những con bọ cạp khổng lồ có kích thước lớn như con Đại Địa QUy, và giun khổng lồ ăn những con bọ cạp đó như là món ăn chủ yếu của chúng.

Vào buổi chiều, nhiệt độ nơi đó như thiêu đốt. Vào buổi tối, như giữa đông.

Gần như không có ốc đảo, ta không thể nghỉ ngơi được tý nào.

Ngoài ra, nếu ta đi xa hơn đến tận trung tâm của nơi đó, cát biến mất và chỉ có một vùng đất lạnh lẽo đầy tuyết phủ.

Từ một sa mạc đột nhiên trở thành một vùng đất lạnh giá.

Nếu ta đi xa đến đó thì quái vật ta có thể ăn gần như không bao giờ xuất hiện nữa.

Đến một nơi như thế để tìm kiếm và vượt qua... không thực tế tý nào.

"Vì lý do là vậy, nên chúng ta sẽ đi chọn con đường đi hướng Đông."

"Rudeus đúng là nhát gan."

"Tôi sợ đủ thứ mà lại."

"Tôi nghĩ chúng ta có thể đi được mà phải không?"

Hình như Eris muốn đến Lục địa Begaritto.

Mắt cô ấy đang lấp lánh.

Nhưng mà, khoảng cách để đi qua lục địa Begaritto, thậm chí không thể so với khoảng cách đi từ Milis đến lục địa Trung tâm.

"Chúng ta sẽ phải đi một chuyến tàu biển dài đấy, Eris thấy thế nào?"

"Không đi Begaritto nữa."

Do vậy, nên chúng tôi đã quyết định đi tuyến đường phía Đông.

Phần 3:

Tôi đang ở trong một căn phòng trắng.

Cảm giác gì đó đang trỗi dậy từ trong cơ thể của tôi.

Một cảm giác mà tôi sẽ không bao giờ có thể quen nổi cho dù có mấy lần đi chăng nữa, tôi sẽ tóm gọn lại bằng một từ duy nhất.

Đệt.

"Đột nhiên nói đệt, như mọi khi, cậu quả là thô tục."

Khảm. Đó là Hitogami.

Chậc... ý của ngươi vẫn như mọi khi.

Tôi cuối cùng cũng bắt đầu quên về ngươi và rồi ngươi xuất hiện lần nữa.

"Cũng được một năm rồi nhỉ."

Ừ, đã được một năm rồi.

Một khoảng thời gian khá là dài.

Có thể nào ngươi chỉ xuất hiện một lần một năm?

Nếu thế, thì tôi có thể cảm thấy nhẹ nhõm rồi.

"Không phải vậy."

Tôi đoán là vậy.

Lần đầu tiên xuất hiện rồi sau đó thậm chí còn chưa đến 1 tuần ngươi lại xuất hiện lần nữa.

"Dù sao, như mọi khi, cậu lại lạnh lùng với tôi. Ngay cả khi tôi đã giúp cậu có được một con mắt Quỷ."

Tôi không yêu cầu làm thế.

Có những chuyện cũng sẽ không thực sự bị thay đổi kể cả khi tôi có nó hay không, và tôi thà có một người nào đó sẽ giúp chúng tôi vượt biển. Nếu tôi có, thì tôi đã không phải bị ném vào ngục và tôi có thể đã không bị bỏ lỡ thông tin mà đã làm tôi phải đánh nhau với Paul.

Tôi đoán chuyện đấy chắc cũng đã làm ngươi khá là vui.

Không nhận được thông tin cần thiết tôi đã đánh nhau với Paul, chán nản, được an ủi, và rồi thế nào đó chúng tôi đã thảo luận và giảng hòa; chắc ở đây xem vui lắm nhỉ!

"Đúng thực sự là vui đấy. Nhưng mà, như thế có phải là được?"

Được?

Cái gì được?

"Ừm, nghĩ tất cả mọi chuyện đều đổ lỗi hết cho tôi."

Chậc...

...Đệt.

Khi tôi ở căn phòng này, cám giác như tôi đã trở về quá khứ.

Cái lúc mà tôi luôn đổ lỗi hết mọi chuyện cho những người khác.

Tôi thấy hối lỗi.

Hỗi lỗi... ô, đệt, tôi không thể nhớ hối lỗi tôi có là như thế nào.

Tại sao chứ? ...Khốn thật...

"Ừm, đó cũng là mặt thú vị của cậu nữa. Sau khi chỉ hối lỗi một tý thôi, cậu sẽ không thể tiến lên phía trước."

Rồi, được rồi.

Chỉ bây giờ.

Khi tôi mở mắt ra tôi sẽ nhớ. Tôi sẽ có thể hối lỗi.

Đó là lý do tại sao tôi sẽ nghiêm túc và chấp nhận việc đó.

Tôi sẽ nghiêm túc và nghe lời những gì ngươi nói.

"Nghe lời? Ô~, lần này cậu sẽ lắng nghe lời khuyên của tôi ư?"

Phải, phải đấy.

Nhưng mà, có một chuyện tôi muốn biết.

"Gì vậy? Nếu là chuyện tôi biết, thì tôi có thể sẽ trả lời cho cậu."

Tôi muốn ngươi nói cho tôi biết địa điểm của gia đình tôi.

"Không phải gia đình cậu ở thế giới khác sao?"

Đừng có đùa, Zenith, Lilia, Aisha, ba người đó.

Nếu có thể tôi cũng muốn biết Sylphy, Ghyslaine, Philip, và Sauros ở đâu nữa.

"Hừmm."

Gì thế?

Nếu một người cúi đầu hỏi như thế này.

Nhanh nói cho tôi đi.

"Không biết nên làm gì đây."

Sao ngươi lại luôn nhìn từ trên cao như vậy?

Nhìn trộm đời tư của ngươi khác, một tên khốn nhìn trộm như thế.

Ngươi là cái gì?

Ngươi chỉ nói với tôi những chuyện tiện lợi cho ngươi thôi ư?

Ngay cả khi ngươi đã cho tôi gặp Đại Quỷ Đế, ngươi sẽ không cho tôi gặp gia đình mình?

"À ừ, xin lỗi xin lỗi. Tôi có hơi đùa bỡn."

Rất tốt vì ngươi đã hiểu.

"Nhưng mà, có ổn không? Lần này, tôi có thể nói dối cậu đó?"

Ô, một lời nói dối!

Cuối cùng tôi được nghe cuộc nói chuyện kiểu này từ ngươi.

Phải đấy, ngươi là loại người hay nói dối phải không.

"Không, không hẳn là về chuyện tôi nói dối hay không. Ý tôi đang hỏi là liệu cậu có định tin lời tôi nói hay không."

Không, tôi sẽ không tin.

Vì bây giờ tình hình đang khẩn cấp, tôi sẽ theo những gì ngươi nói, nhưng nếu ngươi chỉ nói dối một lần thôi, tôi sẽ không bao giờ tin lời khuyên của ngươi nữa nhé?

"Vậy, tôi muốn cậu hứa với tôi."

Hứa gì?

"Nếu khi cậu được đoàn tụ với gia đình của mình sau khi theo lời khuyên sắp đến bây giờ, tôi muốn cậu hãy tin tôi từ giờ trở đi."

...

Tin ngươi, và trở thành con rối của ngươi phải không?

Nghe ngươi nói và dạ vâng, và phục vụ ngươi như một đầy tớ?

"Không, chỉ là, cứ mỗi lần thế này, cậu lại tỏ ra hung hăng và cậu có thấy mệt mỏi vì chuyện ấy không?"

Ngay cả khi tôi không hung hăng thì cũng đã mệt mỏi sẵn rồi.

Ngươi không hiểu sao?

Nếu có thể tôi muốn quên đi cảm giác bị kéo về quá khứ mà tôi mong tôi có thể sửa chữa. Tôi hối hận về nó và ký ức bắt đầu mờ nhạt trở nên rõ rệt trong tâm trí của mình. Rồi, khi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng có cảm giác thấp hèn kinh khủng và tôi bắt đầu cảm thấy buồn rầu chán nản.

"Thế sao? Tôi đã làm chuyện không tốt rồi. Vậy, cậu muốn quyết định luật không? Giả dụ như là, chỉ nhận lời khuyên của tôi vào một ngày nào đó sau này."

Ừ, ý hay đó!

Chúng ta gặp lại nhau 100 năm nữa nhé?

"Đến lúc đó thì cậu đã chết rồi."

Ý tôi là đừng có bao giờ xuất hiện nữa ấy.

"Haha... Ừm, tôi biết cậu sẽ nói thế mà. Thế thì có được không? Không lời khuyên nào cho lần này nhé."

...Không, chờ đã.

Tôi xin lỗi.

Tôi cũng sẽ cố gắng để thỏa hiệp.

Nếu theo lời khuyên lần này tôi đoàn tụ thành công được với ai đó trong gia đình mình, tôi sẽ thôi hung hăng khi nói chuyện với ngươi nữa.

"Cậu sẽ tin tôi chứ?"

Không, tôi không thể đi xa đến đó được, nhưng ít nhất tôi sẽ thôi lặp đi lặp lại cái cuộc đối thoại "nên hay không nên".

"Chắn chắn đấy nhỉ."

Đó là lý do tại sao ngươi cũng nên thỏa hiệp theo nữa.

Như lần này, đừng có đột nhiên xuất hiện nữa.

Cho tôi chút thời gian để chuẩn bị trước đã.

Nếu không thì vào giấc mơ của ai đó và gửi cho tôi một bức thư.

"Khó đấy. Để xuất hiện trong giấc mơ, thực ra có một vài điều kiện."

Hử?

Điều kiện?

Tức là, ngươi không thể xuất hiện bất cứ lúc nào ngươi muốn ư?

"Đúng là như thế đấy. Xuất hiện trong giấc mơ của người ta sẽ không thể được trừ khi bước sóng của tôi với người ta phải phù hợp. Khá là hiếm đấy. Người có thể hợp với thời điểm để nhận lời khuyên của tôi. Cậu quả là may mắn.:

Ừ, tôi vui đến sắp rơi nước mắt đây.

Đến mức tôi muốn cho người khác biết tôi vui đến mức nào.

Kể cả mấy con bọ quanh đây nữa...

Nhưng mà, hừm, ra là thế sao?

Có một vài điều kiện.

Nhân tiện, điều kiện là gì vậy?

"Ừm, tôi cũng không biết rõ nữa. Tôi chỉ nghĩ là, 'A, liệu có hiệu quả với người này ở ngày này không' và rồi kết nối thôi."

Ô~.

Tức là, ngươi không thể điều khiển khả năng đó sao.

Vậy, chúng ta sẽ phải bỏ luật.

Chúng ta sẽ phải làm gì đó khác.

Chắc thế là được.

Tôi muốn ngươi ít nhất sẽ cho tôi biết chi tiết hơn về lời khuyên của ngươi.

Đi đến kia và rồi đi đến đó, mà không biết làm thế được gì, khiến tôi bối rối.

Như tôi đang nhảy ở trên lòng bàn tay của ngươi và bị chơi đùa, khiến tôi khó chịu đấy.

"Được thôi, chi tiết. Tôi hiểu rồi, chúng ta theo vậy nhé."

Được rồi, thế vậy, tôi sẽ phụ thuộc vào ngươi.

"Chẹp, giờ thì, tôi sẽ cho cậu lời khuyên lần này."

---

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh tưởng chảy vào trong con mắt quỷ của tôi.

<Một con hẻm ở đất nước nào đó>

<Tay của một bé gái bị nắm kéo bởi tay của một người nào đó>

<Bàn tay đó là của một binh lính>

<Có hai binh lính>

<Người kia nhặt tờ giấy mà cô bé đang mang theo và xé nó thành từng mảnh>

<Sau khi bé gái thấy vậy, cô bé hét câu gì đó>

Cảnh tượng chỉ đến đó.

---

Vừa nãy là gì thế.

"Ô~ Rudeus. Nghe kĩ này. Cô bé đó tên là Aisha Greyrat. Hiện tại, cô bé đang bị giam giữ ở Vương quốc Shirone. Sau khi thấy cảnh tượng vừa nãy, nhiều khả năng cậu sẽ đến đó và cứu cô bé. Tuy nhiên, cậu tuyệt đối phải không dùng chính tên thật của mình. Dùng cái tên 'Chủ của Đường Cùng' để tự xưng bản thân và nghe hoàn cảnh của cô bé. Sau đó, gửi một lá thư đến một người quen ở Cung điện Hoàng gia Shirone. Nếu cậu làm thế, cậu sẽ có thể cứu Aisha và Lilia từ Cung Điện Hoàng gia."

Ế...chờ đã...gì cơ.

Khoan, tại sao?

Người quen? Lá thư?

"Như thế có hơi chi tiết quá không nhỉ? Nếu tôi cho cậu thêm chi tiết nữa thì sẽ không thú vị tý nào, nên chỉ thế thôi nhé. Giờ thì, ai trong số họ cậu sẽ thân thiết nhất đây nhỉ?"

Ể?

Cả Lilia và Aisha đang cùng nhau ở Vương quốc Shirone?

Tại sao vậy?

Nếu họ ở nơi như thế thì không lý do nào mà chúng tôi không tìm thấy họ được.

Ý ngươi là gì khi mà nói thân thiết nhất?

Nghĩa là tôi sẽ bất hòa với Lilia hoặc Aisha ư?

"Và giờ, Rudeus. Cố gắng lên nhé.."

Nhé...nhé...nhé...

Ý thức của tôi dần chìm đi và tôi cứ nghe thấy tiếng vang đó.

Phần 4:

Tôi bật dậy.

Đầu tôi đau như bị đập.

Chóng mặt quá.

Và rồi buồn nôn đến.

Tôi ra khỏi giường, và chạy thẳng đến lối ra của phòng.

Sau khi rời căn phòng, tôi vào nhà vệ sinh.

Sau khi nhìn bồn cầu, tôi ngay lập tức nôn.

Đầu tôi đau nhói.

Một cơn đau đầu khủng khiếp và buồn nôn.

Chân tôi cảm thấy không đứng vững.

Tôi ra khỏi nhà vệ sinh.

Tôi cảm thấy như căn phòng của mình ở rất xa.

Tôi đặt tay lên trên tường, sức lực còn lại ở đôi chân.

Tôi chậm rãi bước đi trên sàn nhà.

Tôi có thể nghe thấy tiếng gió thổi dữ dội từ trong nhà trọ tối đen.

Tìm kiếm xung quanh bằng đôi mắt của mình, tôi cố xem đó là gì.

Tôi nhanh chóng nhận ra.

Đó là tiếng thở của tôi.

"Em sao vậy, có sao không...?"

Ngay sau khi tôi nhận ra, trong màn đêm tối tăm một khuôn mặt trắng đang nổi ở đó.

Là Ruijerd.

Anh ta đang nhìn tôi với vẻ lo lắng.

"Ừ... Em không sao."

"Em đã ăn gì vậy? Em có thể dùng phép giải độc không?"

Ruijerd lấy một miếng vải từ túi của mình và lau miệng tôi.

Mùi từ nôn mửa khiến cảm giác buồn nôn của tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Tuy nhiên, nó đã không biến mất khi mà tôi nôn ra- cảm giác như có gì đó còn vương lại ở ngực của tôi.

"Em không sao..."

Bằng cách nào đó tôi đã có thể ép ra những lời đó ra từ cổ họng của mình.

"Thật không?"

Đáp lại với giọng nói lo lắng của anh ta, tôi gật đầu.

Tôi nhớ cơn đau đầu này.

Đó là cơn mà tôi đã từng trải ở Phong Cảng.

"Ừm, có vẻ em đã không thể điều chỉnh mắt quỷ của mình trong khi em đang ngái ngủ."

Khi tôi dùng mắt quỷ để nhìn xa hơn 10 giây trong tương lai, tôi bị đau đầu như thế này.

khi cơn đau đầu bắt đầu xuất hiện, tôi không thể nhìn quá từ lúc bắt đầu đau đến sau này trong tương lai.

Nhưng mà, tôi hiểu bằng trực giác rằng nếu tệ nhất thì sẽ là như bây giờ đây.

Mà, tại sao chuyện lại như thế này.

Tôi có thể đoán ra được là vì sao.

Giấc mơ đó, lời khuyên đó.

Cảnh tượng tôi được thấy ở đó, là vì vậy.

Hitogami cho tôi thấy cảnh tượng trong tương lai.

Rất có thể là do dùng mắt quỷ của tôi.

"Là vì vậy sao."

Sau khi tôi thì thầm nhỏ như vậy, Ruijerd làm mặt mơ hồ.

Tôi nhớ chi tiết về vụ tôi đã gặp Đại Quỷ Đế ở cảng thành phố và nhận mắt quỷ như thế nào.

Cuộc gặp mặt bất ngờ đó, vì lý do nào mà tôi nhận con mắt quỷ này.

Liên quan đến hành trình, lời khuyên được đưa ra hoàn toàn là vô dụng.

Sau cùng thì, con mắt quỷ không thực sự hữu dụng lắm.

Không, nhờ con mắt quỷ mà tôi thấy tôi đã có thể giữ mạng của mình một số lần rồi, nhưng kể cả không có nó tôi lại thấy mình cũng có thể xử lý được bằng cách nào đó.

Nhìn lại, bởi vì con mắt quỷ, tôi đã để bản thân mình cẩu tha một hai lần.

Tôi có thể nói nó vô dụng.

Đối với tôi nó không có ý nghĩa gì.

Nhưng mà, với Hitogami, việc có mắt quỷ có nghĩa gì đó.

Bởi vì thế mà, để cho tôi thấy tương lại, có thể đó là lý do tại sao mà hắn ta cho tôi gặp mặt với Đại Quỷ Đế.

Tôi có cảm giác rằng kế hoạch nào đó đang dần được hoàn thiện.

Cảm giác lo lắng khiến cổ của tôi cảm thấy cứng lại.

Trong tôi, lần đầu tiên có cảm giác sợ Hitogami.

Đó là lần đầu tiên tôi thật sự nghĩ đến thực tế rằng 'tên đó' đang nắm giữ sức mạnh to lớn nào đó.

Hắn ta muốn tôi làm việc nào đó.

Linh cảm đó khiến tôi thấy rùng mình.

"Rudeus, sắc mặt em tệ quá. Em thật sự có sao không?"

Ruijerd đang làm một khuôn mặt rất lo lắng.

Và, như vậy, tôi gần như bắt đầu thể hiện ra sự khó chịu của mình.

Cơ mà, kể từ khi tôi gặp anh tôi đã bị quan sát bởi Hitogami và theo ý muốn của hắn ta, tôi đã trải qua nhiều chuyện khác nhau.

Nhưng mà, ngay giây lát đó tôi đã nhận ra một sự thật.

(Kể từ khi tôi gặp Ruijerd.)

Phải rồi.

Lần đầu tiên tôi liên lạc với Hitogami là ngay trước khi tôi gặp Ruijerd.

Và rồi hắn ta cho tôi lời khuyên gia nhập với Ruijerd.

Một câu chuyện thật buồn cười.

Tại sao hắn ta chưa bao giờ liên lạc cho đến lúc đó?

Tại sao hắn ta đột nhiên xuất hiện ngay sau khi thảm họa mana?

Tại sao hắn ta không đưa lời khuyên dựa vào Ruijerd, mà lại là "cứu anh ta"?

Tôi cảm thấy tất cả mọi chuyện đều có một mối liên kết.

Tôi nghĩ hắn ta đang âm mưu chuyện gì đó.

Không có bằng chừng nào cả, chỉ có cảm giác nghi ngờ.

Tuy nhiên, từ một cảm giác nghi ngờ, ý nghĩ này đã nhảy lên bề mặt.

(Có thể, Hitogami muốn Ruijerd làm chuyện gì đó.)

Hitogami nói rằng có điều kiện để hắn ta xuất hiện trong giấc mơ.

Có thể là hắn ta bị dính phải một trong những điều kiện đó nên không thể trực tiếp điều khiển Ruijerd.

Do đó, hắn ta đã gặp tôi phù hợp với những điều kiện đó, bị dính vào thảm họa mana và bị dịch chuyển, dẫn tôi đến việc cứu Ruijerd, và thậm chí được anh ta hộ tống chúng tôi đến Lục địa Trung tâm?

...Không, nếu thế, tôi không hiểu ý nghĩa của việc đưa cho tôi con mắt quỷ và lời khuyên cứu Aisha.

Tôi không biết nữa.

Hắn ta đang nghĩ gì thế??

Liên quan đến hắn ta, mọi chuyện có thể có kết nối với nhau, nhưng tôi không thể thấy những điểm kết nối đó.

Và như thế tôi tự hỏi tôi có nên nói với Ruijerd về Hitogami hay không.

Tôi chịu mất rồi.

"..."

Những lo lắng đó, tôi thật sự muốn nói với ai đó và cùng họ giải quyết.

Nhưng, tôi thật sự không thể thêm gánh nặng cho anh ta thêm nữa.

Nếu nói chuyện với Ruijerd về chuyện Hitogami, một vài điều kiện nào đó sẽ được qua, có thể cho Hitogami liên lạc được với Ruijerd.

Anh chàng trung thực này gần như chắc chắn sẽ bị lừa gạt bởi Hitogami.

Bản thân tôi thậm chí không thể nghĩ là tôi không bị lừa gạt bởi hắn ta.

Tôi không nghĩ là vậy, nhưng...

Ít nhất, thực tế rằng tôi có thái độ hung hăng với hắn ta là điều không hay cho Hitogami.

Tôi muốn nghĩ rằng trong khi tôi đang hung hăng tôi sẽ không bị lừa gạt.

"Ruijerd-san. Nếu khi anh ở trong quãng thời gian khó khăn ai đó thì thầm lời ngọt với anh, đừng tin người đó. Trong những quãng thời gian khó khăn đó, sẽ có một kẻ đến để lừa gạt anh."

...Rốt cuộc tôi đã không nói ra.

Tôi không đặt vấn đề của Hitogami ra thành lời.

"...Ta không biết em đang nói đến chuyện gì, nhưng, được rồi."

Ruijerd gật đầu với bộ mặt nghiêm túc trong khi giữ một cảm giác phức tạp nào đó.

Anh ta tin tôi.

Và tôi giữ bí mật mọi chuyện.

Tôi đã quyết định rằng tốt hơn là nên giữ bí mật, nhưng kể cả vậy trái tim tôi vẫn chưa rõ ràng.

Ngay lúc đó tôi nhận ra rằng cơn đau đầu và buồn nôn đã hết.

Trong khi còn hơi chóng mặt, tôi trở về phòng.

Đôi mắt và đầu đã trở thành một xoáy suy nghĩ.

Sau khi nhắm mắt mình lại, các suy nghĩ liên tục nổi lên từng cái một.

Không có suy nghĩ có ý nghĩa nào cả.

Cũng không phải là suy nghĩ lý luận.

Như đang ở trong một mê cung không lối thoát, những suy nghĩ không có câu trả lời cứ tiếp tục nổi lên và rồi biến mất.

Ngay cả khi tôi đã nằm trên giường, tôi không cảm thấy như mình có thể ngủ được.

"Gì vậy nya..."

Đột nhiên, tôi nghe thấy nói mơ và đưa ánh mắt của mình đến bên cạnh.

Ở giường bên cạnh, Eris đang ngủ với tay chân đang tỏa ra bốn góc.

Cũng như mọi khi, tư thế ngủ của cô ấy quả là xấu.

Cô ấy ngủ với đôi chân dang rộng ra.

Tôi có thể thấy đôi chân khỏe mạnh trải dài ra từ chiếc quần ngắn.

Có sơ hở nguy hiểm ở quần áo cô ấy đang mặc và có thể bị nhìn xuyên qua. 

Quần áo bị cuộn lại và một lỗ rốn đáng yêu thò ra.

Có thể thấy mấy ngọn đồi đang nhô kia là ngực của cô ấy.

Có lẽ là bởi vì cô ấy không dùng áo ngực trong khi đang ngủ, nếu tôi tập trung đôi mắt của mình, có dấu chấm nổi lên bề mặt.

Và gương mặt đang chảy nước dãi kia đang cười khúc khích.

"Fufufu..."

Tôi đứng dậy trong khi cười gượng với câu nói mơ đó.

Tôi kéo vạt áo của cô ấy và dùng chăn đắp cho cô ấy.

"Ruuudeus thật là dê quá..."

Một gương mặt phóng đãng.

Trong khi người ta đang quan tâm như thế này, cô lại đi gọi người ta là dê.

Tôi có nên tiến tới bóp ngực cô không đây.

Ngay khi đang nghĩ vậy, cơn buồn ngủ của tôi quay trở lại.

Trong khi ngáp, tôi nằm xuống giường.

Đúng là Eris.

Và nghĩ xong tôi đã hoàn toàn chìm vào trong giấc ngủ.