Phần 1:
Cliff Grimoire.
Cháu của Giáo Hoàng Giáo Hội Milis.
Trẻ tuổi và có tài giỏi về phép thuật, một thiếu niên thiên tài.
Cậu ta hơi dễ nổi nóng, có lòng tự trọng rất lớn, và hay tự coi bản thân mình như là một người quan trọng.
Kết quả là, cậu ta không có bạn.
Cậu ta có tài.
Tuy nhiên, cậu ta không chỉ dựa dẫm vào mỗi tài không mà cậu ta còn siêng năng học hỏi tập luyện.
Mặc dù cậu ta độc miệng, nhưng hành động của cậu ta thì không như vậy.
Vẫn có những người nghĩ tốt về cậu ta mặc dù chỉ là số ít.
Cliff hiện giờ đã 16 tuổi.
Mặc dù cậu ta trở thành người lớn 1 năm trước, nhưng không có ai chúc mừng về chuyện đó cả.
Lý do cậu ta đến Đại học Phép thuật cũng đơn giản.
Nói ngắn gọn, là bởi vì Chiến tranh giành quyền lực.
Một vài năm trước ở Milishion, mạng sống của một Miko đã bị đe dọa.
Bởi vụ việc đó xuất phát từ phe của Giáo Hoàng, cuộc chiến nội bộ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Thế nên, Giáo Hoàng đã gửi cháu trai của mình đi lánh nạn ở phía bên kia của thế giới, Vương quốc Ranoa.
"Cliff, cháu có khả năng để sau này trở thành một người vĩ đại. Hãy luôn nhìn lại bản thân mình mà không tự mãn."
Giáo hoàng sau đó gửi Cliff đi.
Cliff hiểu rằng cậu ta được kỳ vọng.
Cũng là điều hiển nhiên.
Mặc dù cậu ta thua Eris, nhưng cậu ta vẫn là một thiên tài.
Cliff đã nghĩ như vậy.
Sau một hành trình dài, cậu ta đã đặt chân đến Vương quốc Ranoa; một vùng đất khắc nghiệt.
Thức ăn không hợp với cậu ta, khí hậu khắc nghiệt, và có một cuộc ẩu đả bởi lối suy nghĩ của cậu ta hoàn toàn khác với người dân ở đây.
Mặc dù vậy... Cliff vẫn tiếp tục tin rằng mình là một thiên tài.
Cậu ta là một Học sinh Đặc biệt, cháu trai của Giáo hoàng, và là một người sau này sẽ đứng đầu Giáo Hội trong tương lai, cậu ta khác biệt với những người khác.
Cậu ta đã nghĩ vậy.
Trong năm học đầu của mình, cậu ta đã nhận phải 2 cú sốc lớn.
Lần đầu là bởi một người tên Zanoba Shirone.
Cậu ta là một Miko, được thần yêu mến từ khi mới sinh ra.
Mặc dù bề ngoài của cậu ta trông buồn cười, nhưng năng lực của cậu ta là thực.
Cậu ta đã từng nhấc đầu của một người gấp 3 lần trọng lượng cơ thể của mình, và sau đó ném người đó đi.
Mặc dù có sức mạnh như vậy, cậu ta đang ở Đại học Phép Thuật, chỉ chuyên tâm học phép hệ đất.
Từ góc nhìn của Cliff, tốc độ phát triển của cậu ta vẫn còn chậm.
Tuy nhiên ngay từ đầu một Miko không cần thiết phải học phép thuật.
Một trong những giả thiết là phép thuật chỉ là của những kẻ yếu bắt chước các vị thần từ thời cổ đại.
Miko là những người sở hữu sức mạnh của Thần.
Họ không cần phải đi học phép thuật.
Nghĩ vậy, Cliff đến chỗ cậu ta và hỏi,
"Tại sao cậu lại học phép thuật?"
"Ừmm. Do có một việc mà tôi muốn làm."
Nói vậy, Zanoba lấy ra từ trong một chiếc hộp một bức tượng.
Cậu ta sau đó bắt đầu nói chuyện một hồi dài về bức tượng.
Cliff chỉ hiểu được một nửa những gì mà Zanoba kể.
Nhưng ít nhất cậu ta hiểu được từ lời của Zanoba là bức tượng này là một thứ tuyệt vời.
"Tôi đã trở thành đệ tử của người chế tác ra bức tượng này, và tôi muốn được truyền bá những bức tượng trên khắp thế giới cùng với ngài ấy!
Vì lý do này mà tôi phải biết chế tác những bức tượng! Nếu tôi không có khả năng học được những nguyên tắc cơ bản của chế tác tượng vào lần gặp tới với Sư phụ, tôi sẽ không có mặt mũi nào mà dám gặp ngài ấy! Nhưng tôi cũng muốn tự mình có thể chế tác tượng nữa!"
Người ta gọi đó là [Ước mơ].
Một thứ mà Cliff không có.
Một thứ mà Cliff đã từ bỏ với lấy nó.
Mặc dù một Miko sẽ là người mang theo gánh nặng kì vọng của đất nước mình...
Mặc dù khi quay trở về quê hương của mình, cậu ta sẽ không có được bất cứ sự tự do nào....
Nhưng cậu ta đã không từ bỏ hi vọng của mình, với cơ hội rằng một ngày nào đó bỗng dưng cậu ta có thể lấy lại sự tự do của mình. Và cậu ta có kế hoạch làm điều mà cậu ta muốn khi ngày đó đến.
Nhân tiện, Cliff không biết về tình hình quanh Vương quốc Shirone và Zanoba.
Những kết luận mà cậu ta đã suy ra là từ lẽ thường của mình.
Cậu ta đã hiểu nhầm. Tuy vậy, điều đó để lại cho Cliff một ấn tượng sâu đậm.
Cậu ta đã nghĩ Zanoba là người như vậy.
"Sư phụ của cậu là người như thế nào?"
"Ngài ấy có tên là Rudeus Greyrat."
Nghe thấy vậy, Cliff đã nhận phải một sự bất ngờ lớn.
Rudeus Greyrat.
Kể từ ngày cậu ta bị Eris từ chối, cái tên này đã lưu lại trong tâm trí của cậu ta.
Cậu ta đã không nghĩ rằng mình có thể lại sẽ nghe lại cái tên đó lần nữa ở đây, và hơn nữa lại từ miệng của một người đã để lại ấn tượng ấy cho mình.
Một cú sốc lớn.
Lần thứ hai là bởi một senpai.
Tất nhiên, bản thân Cliff nghĩ rằng mình là người mạnh nhất trường.
Nếu tính cận chiến, thì cậu ta tuyệt đối không thắng được Eris.
Tuy nhiên, cậu ta tin rằng là không có pháp sư nào có thể đấu lại được cậu ta.
Dù sao thì cậu ta cũng là một thiên tài, và những người nhập học vào trường ở mức độ học sinh.
Kể cả trong số giáo viên có nhiều người cũng không thể sử dụng phép thuật được hơn cậu ta.
Kết quả là, cậu ta cho rằng mình là người mạnh nhất trong trường.
Cậu ta đã ngạo mạn như vậy suốt hai tháng cho đến một ngày cậu ta bị đánh bại bởi hai cô gái người thú Rinia và Pursena.
Vậy ai là người đã châm ngòi trước?
Cliff thường có tính nói xấu và mọi lời nói ra từ miệng cậu ta đều khó có thể nào mà chấp nhận được.
Tại lúc đó, mặc dù Rinia và Pursena đã gần như hoàn toàn là ngoan ngoãn, nhưng chỉ một giọt nước từ cậu trai năm nhất đã khiến cho chiếc ly bị tràn.
Cliff không thể nhớ ra cậu ta đã nói gì để khiến cho hai người họ trở nên tức giận.
Tuy vậy, cậu ta lại nhớ cuộc chiến đã diễn ra như thế nào.
Khi Cliff dùng phép thuật cao cấp, Pursena đã sử dụng phép thuật sơ cấp để đối phó lại và cũng lúc đó ngăn không cho Cliff niệm chú và cử động. Rinia sau đó áp sát lại gần và đánh bại cậu ta.
Bởi vì cậu ta thua ngay chốn đông người, khi cậu ta ở một mình cậu ta đã khóc rất nhiều.
‘Do chúng có hai người thôi chứ mình không thể nào thua được.’
Cậu ta tự nhủ với mình vậy.
Và rồi một ngày nọ, một senpai có tên Fitts đã tự mình đánh bại hai người họ, và Cliff đã nhận phải một cú sốc lớn thứ hai.
Núi cao còn có núi cao hơn.
Kể từ khi tới ngôi trường này, Cliff đã nhận ra được sự thật hiển nhiên này.
Chỉ biết sử dụng phép thuật cao cấp không thôi cũng không thể khiến ta mạnh hơn, Cliff cuối cùng cũng đã hiểu.
Kể từ đó, Cliff đã cố gắng nỗ lực hơn.
Tuy nhiên, lòng tự trọng của cậu ta quá cao, nên cậu ta đã không cần ai dạy mình cả.
Và tự mình xem xem mình phải làm gì để trở nên mạnh hơn nữa.
Nhưng cậu ta đã không biết, và chỉ nhất tâm bù đắp cho các phần thiếu sót của mình.
Và hai năm sau ngày nhập học…
Cậu ta nhận phải hai cú sốc còn lớn hơn trước kia.
Cú sốc đầu là Rudeus Greyrat nhập học vào trường.
Cậu ta có vẻ mặt thiếu tự tin.
Cậu ta mặc một chiếc áo choàng tồi tàn.
Lần gặp đầu tiên cậu ta quá ư khiêm tốn, hạ mình và có thái độ như thể là của một nô lệ.
Khi cậu ta thấy một cô gái nào đó, mắt cậu ta lại hướng chằm chằm về phía họ.
Cậu ta không có tý sức hút nào là của một người đàn ông cả.
Cậu ta quá xa vời với hình ảnh Rudeus mà Cliff đã nghĩ trong đầu qua lời kể của Eris và Zanoba.
‘Một kẻ như thế sao?’.
‘Chắc là kẻ nào đó có cùng cái tên thôi.”
Tuy nhiên, Zanoba đã gọi cậu ta là Sư phụ và cậu ta cũng biết cả Eris nữa.
‘Thế thì, chắc hẳn hắn đã lừa dối bọn họ.’ Cliff cho rằng là vậy.
‘Bằng những lời nói dối chồng chất lên nhau, hắn ta đã lừa được Zanoba và Eris.’
Bằng chứng là, ngay cả khi Rinia và Pursena khiêu khích cậu ta, cậu ta chỉ mỉm cười một cách ngốc ngếch và cúi đầu khiêm nhường. Nếu cậu ta thật sự mạnh, cậu ta đã xử được cả hai rồi.
Cliff đánh giá như vậy.
‘Cái kim trong bọc lâu ngày rồi cũng lòi ra.’
Zanoba là một Miko chính gốc, và còn là một người chăm chỉ nữa.
Khả năng của Rinia và Pursena cũng đã rõ ràng.
Hắn ta sẽ không thể làm được gì chỉ với nói dối hay lừa bịp.
Mặc dù cậu ta có nghe nói rằng là Fitts đã bị Rudeus đánh bại, nhưng cậu ta quả quyết rằng là có sự nhầm lẫn nào đó ở đây hoặc có lẽ Rudeus lại dối trá lần nữa, hay là sử dụng mánh khóe hèn hạ nào đó.
Cliff đã nghĩ như vậy.
Nhưng Rudeus đã cho thấy thực lực của mình.
Cậu ta sử dụng thần chú vô âm.
Zanoba càng ngưỡng mộ cậu ta hơn.
Rinia và Pursena cũng rút lui.
Fitts cũng đã công nhận cậu ta nữa, và có nghe nói rằng là cứ khoảng vài ngày là họ lại cùng nhau học ở trong thư viện.
Mặc dù mang nhiều khả năng đến vậy cậu ta vẫn hay đi đến lớp nữa.
Đó là những lớp ‘Sơ cấp’ phép Tấn công hệ Thần và phép Kết giới.
Mặc dù chúng không có cần thiết để cậu ta phải sử dụng trong những lúc thế này, cậu ta vẫn ham học những điều mà cậu ta còn thiếu sót.
Rudeus Greyrat có tài năng hơn cậu ta, chăm chỉ hơn cậu ta và cho ra những kết quả khác với cậu ta.
Đó là sự thật mà Cliff không muốn phải chấp nhận.
Tuy nhiên, cậu ta đã gặp Zanoba, và bị Rinia và Pursena đánh bại.
Thật không ngờ là, cậu ta đã dễ dàng chấp nhận lấy nó;
Rằng cậu trai trẻ đó quá cao, quá cao so với cậu ta.
Mặc dù vậy, nhưng chưa phải là cậu ta đã thấy thích Rudeus.
Chấp nhận lấy sự thật đó và thấy thích Rudeus là hai cái chuyện khác nhau.
Sau đó là cú sốc cuối cùng.
Chuyện xảy ra vào một ngày nọ.
Khi trời bắt đầu trở nên tối, trong khi cậu ta đang đi trên con đường, bỗng nhiên cậu ta ngước đầu lên nhìn.
Ở đó, là một nữ thần.
Cô ấy có mái tóc vàng lộng lẫy, đang dựa lưng mình vào cửa sổ với vẻ mặt u sầu nhìn ra bên ngoài.
Gương mặt của cô ấy, chìm vào ánh sáng màu đỏ của hoàng hôn, thật là đẹp.
Trái tim của Cliff như bị bóp chặt.
Đó là tình yêu sét đánh.
Tuy vậy, đó chỉ đơn thuần là thích vẻ bề ngoài.
Hồi nhỏ của cậu ta, khi đang khao khát một cuộc đời mạo hiểm, cậu ta đã nói với chính mình rằng ‘Cưới được một người vợ nào đó xinh đẹp thì hay biết mấy’.
Lý do là bởi vì các Pháp sư chữa trị ở trại trẻ mồ côi ai nấy đều xinh đẹp cả.
“…!”
Lúc đó, cô gái ở bên cửa sổ đã nhận thấy sự hiện diện của Cliff.
Cô ấy mỉm cười hồn nhiên và vẫy tay với cậu ấy.
Cử chỉ đó, nụ cười đó, hoàn cảnh đó; tất cả đều dồn đến đầu Cliff.
Cliff nghĩ rằng,
‘Mình sinh ra để gặp cô ấy.’
‘Cô ấy sinh ra là để gặp mình.’
Ngay tức khắc, Từ tình yêu đầu tiên là Eris đã được thay thế bằng người cậu ta mới cảm thấy rung động.
Phần 2:
--- Từ góc nhìn của Rudeus ---
Tôi đang học tại lớp học một tháng một lần.
Hiện tại, bên cạnh tôi là Zanoba, Rinia và Pursena.
Quả đúng thật là tốt khi ta có những người bạn ngồi theo bàn cạnh ta.
Nhân tiện, Julie đang ngồi trên đùi Zanoba.
Như mọi khi, Rinia với đôi chân để lên bàn và cặp giò nóng bỏng đó đang phơi bày lồ lộ trước mắt tôi.
Với cuộc sống mà ta có thể nhìn thoải mái ngay gần những thứ như thế này cũng đâu có tệ đâu nhỉ.
“Ánh mắt của Boss luôn dính về chân của chúng ta kìa nya.
Boss đúng là một con sói đói đấy nh…Gyaa! Đừng có thò tay vào váy của tôi chứ nya!”
Vì Rinia thỉnh thoảng hay khiêu khích tôi vô cớ, tôi không ngại ngần gì mà đáp trả lại cả.
Tuy nhiên, dù có sờ soạng đến bao nhiêu đi chăng nữa, số 0 cũng chỉ là số 0. Từ ham muốn td trở thành một nỗi buồn sâu thăm thẳm.
“Nya!? Cậu làm sao vậy! Mặc dù là do cậu tự chủ động đấy nya, sao cậu lại xị mặt ra thế kia!? Có điểm nào mà cậu không thích vậy nya!?”
Nói thiệt thì, những ngày này tôi thà sờ tai và đuôi của họ còn hơn. Tai mèo và đuôi mèo rất tốt cho ta.
“Rinia đúng là, đồ ngốc nano.”
Pursena đang ngồi bên ngoài tầm với và đang ăn thịt.
Thịt khô, thịt nướng, thịt tươi,… mặc dù có nhiều loại ở đây, nhưng tất cả cũng chỉ là thịt.
Mặc dù cô ấy bình thường hay tỏ ra ngầu và trêu đùa Rinia, nếu ta dụ cô ấy bằng thịt, đuôi của cô ấy sẽ vây vẫy vòng quanh như một chiếc quạt máy và chạy thẳng đến ta. Lông của cô ấy mềm mại hơn Rinia nên cũng cảm thấy tốt hơn khi xoa vuốt.
Có điều này đã nằm trong tâm trí tôi từ rất lâu rồi, xem ra Tộc người thú người ta không có tai giống người. Tóc của họ xõa thẳng xuống nơi mà con người chúng ta có tai. Tuy nhiên, tùy vào từng chủng tộc mà có những người có tai của họ cách xa hơn vị trí đó. Đó là bởi vì cấu tạo xương sọ của mỗi tộc là khác nhau. Nên cấu trúc bên trong tai của họ cũng sẽ khác nhau. Nếu tôi là một nhà sinh học, tôi có lẽ sẽ thử giải phẫu một người thú cho việc nghiên cứu. Nhưng tôi lại không phải cơ. Loại giải phẫu mà tôi muốn thực hiện là hoàn toàn khác. Nhưng mà, mọi việc sẽ chỉ được bắt đầu sau khi tôi đã được chữa khỏi.
Không như Rinia, trừ khi tôi dâng cho cô ấy thịt, cô ấy sẽ không để tôi xoa cô ấy. Mặt khác, miễn là tôi cho cô ấy thịt, cô ấy sẽ để tôi làm vậy. Mặc dù cô ấy vẫn còn trong sạch, tôi khá là lo cho cô ấy.
“Sư phụ, góc của mắt cá chân tệ hơn trước rồi.”
“Chủ nhân, tôi sẽ sửa lại nó cho.”
“Julie, gọi ta là Master. Và hãy gọi Sư phụ là Grand Master.” (Bản Tiếng Nhật để là vậy.)
“Vâng, Master.”
Zanoba vẫn như mọi khi.
Tuy nhiên, vị trí của cậu ta trong cái nhóm này đã tụt giảm xuống thấp nhất rồi. Vì người làm tất cả các công việc cho trận quyết chiến hôm trước chỉ chính là tôi, Zanoba rốt cuộc là người theo cùng. Rinia nói rằng ‘Tôi không chấp nhận kẻ nào mà chỉ đi nhờ quyền của người khác thôi’.
Đáp lại, Zanoba khẳng định rằng ‘Ta là đệ tử đầu tiên của sư phụ’.
Nhưng mà, tôi cũng đã từng dạy cho Sylphy, Eris và Ghyslaine, khiến cho cậu ta chỉ là kẻ thứ tư. Vì Ghyslaine cũng là sư phụ của tôi, bỏ cô ấy ra thì cậu ta là thứ ba. Khi tôi kể cho cậu ta, Zanoba tỏ ra đau khổ, và tôi cảm thấy như mình đã làm chuyện gì đó xấu xa vậy. Tôi đành phải nói lại với cậu ta rằng là cậu ta là đệ tử chế tác tượng số một của tôi.
Đệ tử chế tác tượng thứ hai – Julie, lắng nghe kĩ càng lời giảng của Zanoba về tượng của Roxy. Có vẻ như cô bé cho đến giờ cũng đã bị tẩy não được kha khá rồi. Cô bé cũng trở nên khá là linh hoạt trong việc chế tác tượng và có thể tự mình đưa ra câu hỏi. Mặc dù nói là vậy nhưng cô bé vẫn còn một chặng đường dài để đến được mức Zanoba và tôi nói chuyện về tượng với nhau.
Ngoài ra, mặc dù vẫn còn non tay, cô bé có thể sử dụng thần chú vô âm. Quả đúng như đã nghĩ, ta có thể tăng tổng lượng mana của mình lên ngay từ khi ta còn nhỏ, và cũng có thể sử dụng thần chú vô âm, xem ra đúng như với giả thiết của Fitts-senpai.
“…Grand Master. Con không thể làm được.”
“Ừ.”
Tuy vậy, có thể là bởi vì cô bé vẫn còn trẻ, nên cô bé đã thất bại nhiều lần. Mới vừa nãy cô bé đã khiến cho bong bóng ở chân tượng Roxy to hơn. Có lẽ chế tác tượng cỡ nhỏ bằng phép thuật hệ đất đối với cô bé vẫn còn là điều không thể.
Tất nhiên tôi không có giận dữ gì cả. Tôi cũng dạy cho cô bé những điều như là đừng thấy buồn khi mà ta thất bại, và hãy thử làm đi làm lại nhiều lần xem. Thất bại là mẹ thành công, nếu ta từ bỏ chỉ mới lần đầu thất bại thì sau này ta sẽ chẳng thể nào tiến xa hơn được.
“Có vẻ như vẫn còn quá sớm cho em để mà sửa tượng Roxy.”
“Con xin lỗi.”
Thỉnh thoảng cô bé hay nhìn tôi với đôi mắt sợ sệt.
‘Sao em lại sợ anh vậy? Không phải anh đã cứu em sao?’
Khi tôi nói vậy, tôi đã được kể chuyện trước khi đi ngủ của người Dwarf; 『Hang của Quái vật』
Nó sống trong một cái hang, và thỉnh thoảng đi ra ngoài để bắt cóc những đứa trẻ hư. Kể cả bọn trẻ có cố chạy thoát, mặt đất dưới chân chúng sẽ biến thành một bãi lầy và chúng bị kẹt ở đó. Quái vật sau đó sẽ cho bọn trẻ vào một cái túi và mang chúng vào tận sâu của cái hang đấy. Những đứa trẻ hư bị Quái vật bắt cóc một ngày nào đó sẽ trở về, và sẽ là những đứa trẻ ngoan, gần như là một người hoàn toàn khác vậy.
Hóa ra là vậy, nghĩ lại thì cũng hợp lý thôi. Tôi đã sử dụng đầm lầy để đánh bại Rinia và Pursena, và sau đó nồi họ vào trong cái bao tải và bắt cóc giam cầm họ. Trong khi Zanoba và Julie không có ở đó, Fitts-senpai đã giúp đỡ tôi và chúng tôi quyết định phạt họ như thế nào. Rinia và Pursena đã lớn tiếng với tôi. Có lẽ Julie đã thấy là như thế.
“Fu~a, buồn ngủ quá nya.”
“Hình như, trời đã bắt đầu ấm hơn rồi thì phải nano.”
“Boss, lần tới chúng tôi sẽ cho cậu thấy chỗ mà chúng tôi hay ngủ nya.”
“Ể? Tôi được thoải mái làm gì tôi muốn khi cô đi ngủ rồi sao, Rinia-san?”
“…Trong đầu cậu chỉ toàn những thứ dâm dê thôi sao, Boss?”
“Sư phu nghĩ về tượng trước mọi thứ.”
“Mỗi khi ngươi mở miệng ra là toàn những thứ khó hiểu toát ra, thế nên, im lặng đi.”
“Nhưng mà,”
“Đi mua thịt đi.”
“Giáo viên sắp đến rồi nya.”
“Thế thì bùng thôi.”
“Vậy tôi sẽ…”
“Nếu cậu có định đi, Boss, tôi cũng đi nữa.”
“Đi đi, đi đi.”
“Nya!?”
Cho đến khi giáo viên đến, chúng tôi cứ tiếp tục nói chuyện với nhau như thế này.
Mà, đúng là khá ồn ào.
Rõ ràng là, ồn ào.
Ngoài chúng tôi ra, còn có một người khác nữa ở trong lớp. Cậu ta ngồi ngay bàn trên. Một cậu trai đang tự mình học. Một cậu trai đang học chăm chú, Cliff. Cậu ta đã nổi giận bởi cuộc nói chuyện vừa rồi và đứng bật dậy trong tức giận.
“Mấy người ồn ào quá đó! Tôi không thể tập trung được! Nếu đến đây chỉ để chơi thì về nhà mà chơi ấy!”
Tôi im lặng. Zanoba cũng ngừng nói chuyện, và trở lại giảng dạy cho Julie.
Tuy nhiên, hai vị cựu đầu gấu lại coi đó là một lời khiêu chiến.
“Ngươi nghĩ ngươi đang nói chuyện với ai đấy hả nya?”
“Ví tiền của ngươi, sau lúc này sẽ trở thành thịt của ta nano.”
“!?” lơ lửng trong lớp học.
Tôi có từng nghe đồn là hai người họ đã từng đấu với Cliff. Khi Cliff lần đầu tiên đến trường này, cậu ta đã bị đánh bại bởi hai người họ. Và kể từ đó cậu ta chuyên tâm vào học. Dùng thất bại để trưởng thành hơn. Cậu ta là một người cần cù chăm chỉ. Tốt hơn là không nên làm phiền cậu ta.
“Chúng tôi xin lỗi. Có vẻ như chúng tôi đã làm gián đoạn việc học của anh; chúng tôi sẽ giữ trật tự. Thôi nào, hai người ngồi xuống đi, ngồi xuống đi!”
“… Nếu Boss đã nói vậy thì thôi nya.”
“Fakku nano…”
Với vẻ mặt khó chịu, Rinia và Pursena ngồi bịch xuống.
“Hừm, nếu mấy người đã hiểu rồi thì tốt. Ôi trời, kể cả Zanoba nữa, cậu lại đi làm vậy…!”
Cliff khì mũi. Rinia và Pursena tặc lưỡi. Tôi sẽ không can thiệp vào đời sống của những người sống nghiêm túc hết mình. Tôi cũng không có ý định sống quá vô tư như trước kia.
Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ không tiếp xúc với cậu ta.
Tôi đã nghĩ như vậy.
Phần 3:
Sau ngày hôm đó, một tuần đã trôi qua.
Như thường lệ, tôi đang nghiên cứu về dịch chuyện với Fitts-senpai.
Có một điều mà tôi đã nhận ra gần đây, rằng có vài sự tương đồng giữa dịch chuyển và triệu hồi.
Vòng tròn phép tương tự.
Màu của ánh sáng mana toát ra cũng tương tự.
Tuy nhiên, có một điểm khác nhau; đó là [Không thể triệu hồi con người].
Cho dù có là phép thuật triệu hồi, con người không thể được triệu hồi. Quái vật, ma, thực vật... tất cả chúng đều có thể được triệu hồi nhưng con người thì không thể.
Cho dù trong văn học, tài liệu hay những câu chuyện cổ, không có cái gì đề cập đến chuyện triệu hồi con người cả. Loài người, loài quỷ, người thú... mặc dù có nhiều tộc trên thế giới này, miễn là họ có hình dạng giống người thì họ không thể được triệu hồi.
Tuy nhiên, cả tôi và Fitts-senpai đều không phải là chuyên gia trong lĩnh vực triệu hồi nên việc khẳng định là có điểm tương đồng không phải là khẳng định chắc chắn. Tuy vậy, có một phần mà tôi vẫn còn đang bế tắc.
Không thể『Triệu hồi một người sống』.
Vậy chỉ mỗi linh hồn của họ thì sao?
"..."
Tôi không nói gì về chuyện này cả. Nhưng mà, tôi nghĩ rằng tốt hơn là nên hỏi một chuyên gia. Linh hồn lang thang của người từ thế giới khác. Liệu có thể nào triệu hồi được không?
"Fitts-senpai, anh có biết vị giáo viên nào có kiến thức về triệu hồi không?"
"Ể? Ừm, ra rồi. Nhưng mình nghĩ là họ chỉ biết đến mỗi phép thuật triệu hồi hệ yểm thôi. Liệu có giáo viên nào có hiểu biết về lĩnh vực mà chúng ta đang nghiên cứu không…?”
Là vậy sao? Cơ mà, thật sự là không có ‘phép thuật triệu hồi’ được liệt kê trong danh sách những khóa học hiện có sao. Tôi nhận ra những thứ có biết đến, nhưng không để ý đến những thứ tôi không biết đến. Nhưng mà, Yểm cũng được phân loại dưới triệu hồi sao? Tôi đã từng thấy trong một cuốn sách phép nào đó?
“Hiện tại, chúng ta chỉ còn cách tìm kiếm từng cái một thôi.”
Lúc này, cảm giác khó chịu ập vào trong lòng. Tôi không thể hiện nó ra bên ngoài. Chỉ là lo lắng không cần thiết.
Chắc là không có liên quan đâu.
Thảm họa đó xảy ra khi tôi lên 10 tuổi. 10 năm kể từ khi tôi được đầu thai. Phải, trong 10 năm đó không có chuyện gì xảy ra hết.
Chắc là không có liên quan đến nhau đâu.
Phần 4:
Ở thế giới này, có thể cả bình minh và hoàng hôn đều bị ảnh hưởng bởi các mùa trong năm.
Lúc này là buổi tối, tôi đang trên đường trở về ký túc xá.
Một đặc trưng của phương Bắc, hiện giờ tuyết đã tan hoàn toàn, chỉ còn lại mặt đất màu nâu đỏ. Trong khi đang đi bộ dọc theo con đường lát đá ở mặt đắt, tôi bỗng nghe thấy những giọng nói.
“Ê, dừng lại.”
“Đừng tưởng là ngươi có thể niệm chú được!”
Từ đằng sau tòa nhà trường hiện ra một cậu trai đang bị 6 chàng trai khác đuổi theo.
Cậu ta đang cố lấy khoảng cách để niệm chú. Cậu ta đã thử dùng phép thuật cỡ lớn nhưng đã bị ngăn bởi họ, cho dù cậu ta có sử dụng phép thuật sơ cấp thì cũng chẳng chọi lại được với số đông kia. Cậu trai bị dồn vào góc đường cùng, bị đánh đập, liên tiếp. Cả 6 người đang hành hạ cậu trai hiện đang như một chú rùa không thể di chuyển chỉ biết rụt đầu chịu đựng.
Đó là bắt nạt. Rõ ràng là bắt nạt. Không thể đứng nhìn được.
Trong vô thức, tôi lên tiếng.
“Ê, ê, mấy cậu kia. Đừng có bắt nạt người (rùa) không thể chạy được.”
Khi tôi vô thức chạy tới trong khi còn đang nói, cả 6 người họ đồng loạt quay về phía tôi trừng mắt. Bởi vì họ ai nấy đều cao lớn hơn tôi một chút, nên tôi có cảm thấy hơi sợ.
“Vừa nói cái gì cơ!?”
Tuy vậy, có một người đã nhận ra.
“Ô, ồ, Đầm Lầy…”
“Đầm Lầy…? R-, Rudeus!?”
“Là người đã nhốt Rinia-san và Pursena-san trong phòng của mình và huấn luyện họ sao!? Rudeus đấy ư!?”
Tôi không có huấn luyện họ!
“Nha, chỉ là lời đồn thôi đúng không!?”
“Pursena-san gọi cậu ta là Boss và vẫy đuôi trước mặt cậu ta có biết không hả…!?”
“Nhưng cô ấy luôn vẫy đuôi với người cho cô ấy đồ ăn mà lại!”
“Còn có biết là hai người họ nghe theo những gì cậu ta nói không?”
“À, tao còn thấy trên mặt họ có mấy nét chữ nguệch ngoạc trên mặt cơ.”
“Là gì ấy nhỉ? Có phải là [Tôi là nô lệ tình yêu của Rudeus-sama] không?”
“Nha, tao không thấy rõ lắm…”
“Sau khi đánh bại họ trong một trận đấu, cậu ta bắt cóc họ làm nô lệ…? Thật đấy hả…?”
“… Không chỉ thế, lại là người của tộc Dorudia nữa.”
“Cậu ta có nghĩ về hậu quả không vậy…?”
Mấy người họ đang nói chuyện với nhau mà không thèm để mắt đến tôi.
Cuối cùng, họ gật đầu nhẹ, và với một phát rùng mình nhìn tôi. Sau khi nhìn nhau xong, họ cùng gật đầu. Rồi sau đó họ nhìn xuống dưới cậu trai đang thất thế dưới đất.
“Hừ, chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi chỉ lần này.”
Chỉ lần này. Tôi đặc biệt nhạy cảm với hai từ đó.
“Chỉ lần này, tức là mấy cậu sẽ làm điều tương tự như thế này vào những hôm khác? 6 đi bắt nạt 1 ư?”
Khi tôi nói với giọng nghiêm khắc, 6 người họ đồng loạt biểu hiện như chuyện này đã thành ra rắc rối.
“Chì…”
“Này, Rudeus…san, đây không phải là việc của cậu, đúng không…?”
Mấy người này cũng như vậy. Không phải việc của cậu. Không phải việc của cậu. Tôi vốn đã thừa biết là không phải việc của tôi khi tôi chõ mũi vào rồi.
“Tôi không biết cụ thể chuyện là như thế nào, nhưng 6 vs 1 là không công bằng.”
“…”
Cả 6 người họ nhìn nhau liên tục, và rồi lắc đầu. Đừng có thảo luận bằng mắt chứ.
“Rồi rồi chúng tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ dừng. Nhưng mà tên này không có vô tội đâu đấy.”
Một trong số họ nói vậy, và sau đó trở lại đằng sau trường. 5 người còn lại theo sau cậu ta. Khu vực đằng sau trường có thể là nơi tụ tập của họ.
“Phù.”
Tôi thở dài. Đúng như đã nghĩ, tôi khá là căng thẳng khi phải đối mặt với nhiều gã như vậy. Tôi đã từng chiến đấu mô phỏng với nhiều đối thủ, nhưng kể cả vậy, đây là vấn đề trong lòng. Tôi sẽ không sợ khi 1 vs 1 đâu…
“Ê, cậu có sao không?”
Tôi lại gần đến cậu trai đang đứng dậy. Trong khi phủi bụi trên bộ quần áo, cậu ta khẽ giọng niệm chú Chữa trị. Đúng là Đại học Phép thuật, kể cả nạn nhân bị bắt nạt có thể biết sử dụng phép thuật chữa trị…
Trong khi đang nghĩ vậy, cậu trai quay đầu mình lại. Đó là Cliff.
"..."
Nói thực, tôi không có ký ức nào đẹp về Cliff. Mỗi khi gặp nhau cậu ta lại bùng lên và lần này có lẽ cậu ta sẽ nói là “Cậu không việc gì phải giúp tôi!”.
“Câu không việc gì…”
Cliff dừng lại giữa chừng. Cậu ta sau đó tỏ ra như là đang chìm vào trong biển suy nghĩ. Sau đó cậu ta thở dài một tiếng.
“…Không, cậu đã cứu tôi. Cảm ơn nhiều.”
“Không có gì.”
Cúi đầu một lần, Cliff nhanh chóng rời đi.
Tôi đã sốc khi thấy thế. Tôi đã cứu cậu ta.
Nhưng mà, thay đổi thái độ như thế này.
Đủ để làm tôi cảm thấy như là cậu ta đang có âm mưu gì đó.
Không, tốt hơn là mình nên hồn nhiên chấp nhận nó thôi. Mặc dù Cliff từ đó tới nay tỏ ra khó chịu với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ khó chịu lại với cậu ta. Có thể là Cliff cuối cùng cũng đã nhận ra tôi không phải là kẻ thù nào của cậu ấy cả. Cơ mà, tôi thậm chí còn không biết tại sao cậu ta lại ghét tôi nhiều đến vậy…
“Hừ, sao cũng được.”
Tôi trờ về ký túc xá.
Phần 5:
Ngày hôm sau. Khi tôi chỉ vừa mới kết thúc bữa ăn trưa, Cliff đã gọi tôi.
Sau đó, tôi được bảo gặp nhau sau tòa nhà trường.
Cliff tỏ ra giận. Tôi không biết lý do vì sao mà cậu ấy giận. Nhưng cậu ấy trông có vẻ khó khăn.
Cậu ấy muốn đi đánh nhau ư? Tôi nghĩ thoáng qua vậy. Tôi đã chuẩn bị trước con mắt tiên đoán của mình. Trong khi đang chú ý tới xung quanh, tôi dồn mana vào tay phải của mình.
Lấy oán trả ân… Rùa ngày này thật là tàn nhẫn. Tôi đã nghĩ là vậy.
“Được rồi, ở đây chắc là được.”
Để đảm bảo rằng không có ai ở gần đây, Cliff quay người lại. Mặt cậu ta đang đỏ ửng lên.
Tôi lập tức hiểu ra ngay. Không phải là đánh nhau. Cậu ta đã không gọi tôi ra đây chỉ vì lý do như vậy. Ngược lại, đó là chuẩn bị tỏ tình. Tình hình hiện giờ giống như như thế đấy.
Ôi trời. Cho dù có bao nhiêu lần tôi thất bại trước phụ nữ, tôi có nhớ là mình đã trở thành một Pants Wrestler.
Phù, là người nổi tiếng khổ thế đấy.
Tôi đùa thôi.
“T, Thực ra là…”
“Vâng.”
Tôi quyết định nói ra điều cần phải nói.
Tôi sẽ trả lời cậu ta một cách đường hoàng.
‘Hãy bắt đầu với việc chúng ta là bạn trước đó nhé, rồi sau này, một khi chúng ta hiểu nhau nhiều hơn, chúng ta sẽ vẫn cứ là bạn của nhau thôi.’
“Tôi có thích một người.”
“À… Vâng…”
Với sự xấu hổ biểu hiện rõ trên mặt mình, Cliff đỏ mặt đưa ánh mắt xuống.
Tôi sẽ từ chối cậu ta ư?
Đau bụng quá.
Giả sử đây là con gái thì sẽ thế nào đây.
Mặc dù kiếm tôi là kiếm thánh, nhưng tôi không muốn phải đấu kiếm người khác.
Nhưng Cliff đã ngẩng đầu lên và chỉ lên một nơi nào đó.
“Là cô ấy đấy.”
Ngón tay của cậu ta chỉ về tòa nhà trường. Một nơi xa, ta có thể thấy một người qua cửa sổ. Kể cả từ đây tôi có thể thấy mái tóc vàng óng dài đang đung đưa. Ngắm nhìn phong cảnh đang chìm dần vào màu của hoàng hôn, với một vẻ mặt u sầu cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hôm nay, tôi có thấy cậu, nói chuyện với cô ấy. Cô ấy có phải là người quen của cậu không? À, ừm… Liệu cậu có thể giới thiệu tôi với cô ấy?”
“…Gì cơ ạ.”
Người ở trong tòa nhà trường đó… Tôi biết rõ người đó.
Một người có vấn đề với trẻ em.
Một người phụ nữ tà ác sẽ xơi các cậu trai cùng lớp của mình như một Succubus.
Người đó là Elinalize Dragonroad.