Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 254: Diệt Sát Tà Tu




Bên trong động phủ có một đôi nam nữ đang kịch liệt tạo em bé. Bắc Tiểu Lục vốn còn đang ngơ ngác nhìn thì bị một đôi tay che đi mất còn hừ một tiếng, lập tức Bắc Tiểu Lục sắc mặt lạnh nhạt trở lại.

Vốn đôi nam nữ trong phòng đang kịch liệt sung sức thì khựng lại, một tấm bùa không biết từ đâu bay ra nổ ầm một tiếng, sau đó những tiếng sột soạt vang lên. Lần nữa thân ảnh hai người trong phòng lại hiện ra, nhưng không còn giống như con nhộng mà toàn thân được bao phủ hộ giáp trên tay còn cầm pháp khí.

Nam tử ánh mắt lạnh xuống nhìn hai người Bắc Tiểu Lục quát: "Khốn khiếp, dám làm hỏng chuyện tốt của lão tử. Ta xem các ngươi chán sống rồi."

Bắc Tiểu Lục vẻ mặt vô cùng khinh bỉ: "Bé như giun."

Nam tử sắc mặt phát lạnh.

Tiêu Tử Hà không nói câu nào ánh mắt lạnh như băng, nhiệt độ trong đây bắt đầu hạ thấp xuống. Ngay khi hai người kia chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy nữ tử đeo ngân sa màu trắng bên cạnh Bắc Tiểu Lục chợt động, khsi thế của nàng vừa phát tán ra thì hai người kia lập tức sợ hãi.

Hư Thần Kỳ.

Khẽ nâng đôi tay lên một đóa hoa tuyết chợt bay ra chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hai người. Nam tử kia ngay lập tức từ trong nhẫn trữ vật ném ra ba con thi khôi, khí tức hiển hiện là Nguyên Anh Kỳ.

"Ầm"

Một âm thanh nổ rung động trong đây.

Tiêu Tử Hà hừ một tiếng lạnh lẽo khí thế từ trên người tỏa ra, lập tức làm cho hai người mồ hôi như mưa, khó khăn chống đỡ. Bắc Tiểu Lục một bên cảm nhận cũng thấy áp lực cũng may không có nhằm vào hắn.

"Tiền bối, vãn bối... có mắt như mù, vô tình vô lễ xin tiền bối nhẹ tay."

Thiếu nữ bên cạnh nam tử khẽ chống đỡ khí thế liền tục cầu xin.

"Đúng vậy, đúng vậy... mong tiền bối không chấp nhặt vãn bối."

Tiêu Từ Hà vuốt ve đôi tay chậm rãi nói: "Đám tà tu các ngươi cũng thật to gan, dám bắt hài tử để tu luyện."

Nghe được lời nàng nói hai người kia sắc mặt trắng bệch trong ánh mắt lộ ra sự ác độc. Nam tử từ trong nhẫn trữ vật cầm ra một cái lệnh bài, sau đó phun một ngụm máu lên, trong miệng lẩm bẩm một vài câu.

Tấm lệnh bài hóa thành màn khói mê vụ dần dần hiện ra một hư ảnh lão giả, khí tức hiện ra vô cùng rõ ràng Hư Thần kỳ.

Nhìn thấy hư ảnh này Tiêu Tử Hà cười lạnh nói: "Chỉ là một tên hư ảnh Hư Thần Kỳ, hơn nữa còn sơ kỳ. Hai người các ngươi có phải suy nghĩ quá ngây thơ rồi không?"

Vừa nói tay nàng liền bắt pháp quyết, lập tức xung quanh người nàng xuất hiện vô số thanh băng kiếm. Nàng khẽ phất tay một cái băng kiếm uốn lượn lao tới công kích lão già kia. Lão giả được triệu hồi kia chưa nói được gì đã ăn phải vô số băng kiếm thuật, chưa đánh ra được chiêu thức nào đã bị băng kiếm phá thành mảnh nhỏ, tức giận biến mất.

Hai người kia nhìn thấy niềm hi vọng duy nhất trong nháy mắt bị nữ tử trước mắt mạt sát liền ngốc trệ, trong ánh mắt vô cùng hoảng sợ.

Tiêu Tử Hà phất tay một cái hai người này lập tức nổ tung thành màn sương máu, tay chỉ một cái hai cái băng châm cấp tốc hình thành bắn tới một phía.

"A..."

Lập tức hai cái nguyên thần bị băng châm diệt sát, vỡ nát tan biến vào thiên địa.

Đây là lần đầu tiên Bắc Tiểu Lục ở cự ly gần nhìn thấy một tu sĩ Hư Thần kỳ ra tay, quả thật không khác gì một người dẫm chết một con kiến, không cùng một cấp độ. Ngay cả hư ảnh Hư Thần Kỳ cũng bị Tiêu Tử Hà nhất kích diệt sát, hắn cảm thấy dường như nàng còn mạnh hơn so với lần đại chiến kia.

Bắc Tiểu Lục không có đoán sai, thực lực của nàng đã mạnh hơn trước rất nhiều, nàng đã bước vào cấp độ Hư Thần hậu kỳ. Bởi vì như vậy cho nên nàng mới có đủ khả năng diệt sát hư ảnh Hư Thần sơ kỳ kia dễ dàng như vậy.

Bên kia Tiêu Tiểu Hà phẩy tay một cái hai cái nhẫn trữ vật bay tới tay nàng, thần thức hơi đảo qua lập tức hết hứng thú. Nàng đang định ném qua bên Bắc Tiểu Lục nhưng nhớ ra điều gì, liền ném vào trong nhẫn trữ vật của mình.

Sau đó mới quay sang nhìn Bắc Tiểu Lục lườm một cái quay lưng ra khỏi nơi đây.

BắcTiểu Lục vô tội nhìn nàng, sau đó đảo mắt nhìn qua căn phòng phát hiện không tìm thấy tung tích của hai hài tử kia, lập tức vội chạy ra hỏi:

"Tiêu tỷ, ta không tìm thấy tung tích hai hài tử kia?"

Bước chân của Tiêu Tử Hà hơi dừng lại, cũng không có quay đầu trầm ngâm một chút rồi nói ra: "Ta nghĩ ngươi không nên biết thì hơn, hai đứa nhỏ kia không cứu được chúng nó đã chết rồi."

Nghe được lời nói của nàng, Bắc Tiểu Lục nhíu mày nhưng cũng không hỏi gì thêm nữa, sau đó cất bước theo Tiêu Tử Hà đi ra ngoài.

Hắn từ trong lời nói của nàng liền biết hai đứa nhỏ kia hẳn là đã lành ít dữ nhiều, mặc dù không cứu được nhưng ít ra cũng trả thù được cho những đứa trẻ vô tội kia.

Tu chân thật sự rất thần kỳ, nó mang lại cho ngươi sức mạnh cũng có thể chi phối dục vọng của ngươi. Tâm cảnh cùng thực lực không xứng thì rất dễ sa vào con đường tà đạo, mang tới nhiều hạo kiếp cho thế gian, nhất là phàm nhân.

Đã từng có rất nhiều tu sĩ chỉ vì có thể đột phá gông xiềng đã nhập ma, dùng cả một tòa thành trì phàm nhân để tế luyện. Hắn thật sự không phải thánh nhân nhưng nghĩ tới cảnh đấy lòng cũng lạnh buốt.

Nếu gặp được loại người tà ác như vậy, trong khả năng của mình hắn đều có thể ra tay diệt trừ. Không vì điều gì, nếu thật sự muốn nói, có lẽ do hắn cũng từng là phàm nhân!

Đi ra khỏi nơi đây Tiêu Tử Hà lập tức tế xuất ra một cái phi thuyền, nàng mang theo Bắc Tiểu Lục rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

...

Ba ngày sau, Bắc Tiểu Lục đang ngồi trên lưng Hắc Hổ Thiên vượt qua rừng nguyên sinh. Hai ngày trước, sau khi Tiêu Tử Hà mang hắn đi ra khỏi cái nơi kia liền ném hắn trong đây, hai người coi như từ biệt tại đây.

Hắn cũng chưa biết nên đi đâu cho nên cũng chưa vội vã làm gì, một bên vừa thưởng thức không gian yên tĩnh vừa rèn luyện chiến đấu. Hai ngày qua, hắn không biết đã đánh bại bao nhiêu con yêu thú cấp ba trung kỳ, mặc dù không có diệt sát nhưng cũng không kém lắm, dù sao hắn cũng chỉ đang tìm đối thủ luyện thương.

Ba giờ sau, Bắc Tiểu Lục xuất hiện tại một nơi khác, vẫn là những ngọn núi cao chót vót mênh mông. Nhưng những ngọn núi này khác với nơi khác, trên hai ngọn núi hắn đặt chân chỉ có cỏ dại cùng những bụi cây thấp, nhìn qua đặc biệt yên tĩnh và hiu quạnh.

Giữa hai đỉnh núi cao mấy chục nghìn mét hình thành một cái hạp cốc tương đối rộng. Đặc biệt trên mấy cành cây cổ thụ khô héo nơi đây có một bầy quạ đen đang đậu, chúng cất tiếng kêu quang quác làm người nghe rất khó chịu, chỉ muốn một kiếm chém tan tác tụi nó.

Có điều bọn chúng cũng không phải quạ bình thường, mặc dù toàn thân lông vũ có màu đen nhưng phía trước trán lại có một con mắt trắng nhợt vô thần. Không biết có phải do trời sinh hay có tác dụng gì khác không.

Hắc Tam Nhãn Quạ!

Đây là một loại yêu thú có lai lịch đặc biệt, nghe nói thời thái cổ xa xưa tụi nó chỉ là những con quạ bình thường. Không biết chiếm được cơ duyên gì mà tiến hóa huyết mạch trở thành yêu thú.

Đương nhiên điều này chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Đàn hắc quạ kia có khoảng hơn ba mươi con, xem qua thể hình, ngoài con đầu đàn vừa tiến giai thì cả đàn chỉ là nhất giai mà thôi.

Ngoài bầy yêu thú hắc quạ trong hạp cốc còn có thêm hai vị tu sĩ một nam một nữ, có chút giống đạo lữ.

Nam tử tướng mạo thanh tú khoảng chừng ba mươi. Nữ tử nhỏ hơn mấy tuổi, dung mạo xinh đẹp trông rất hiền hòa.

Yêu thú và tu chân giả đường nhiên gặp nhau thì làm sao yên bình được, tất nhiên diễn ra một cuộc đại chiến.

Tu vi của đôi phu thê này không cao, nam chỉ là Trúc Cơ trung kỳ còn nữ thì mới sơ kỳ, đối diện ba mươi con yêu thú tự nhiên rơi vào hạ phong, tình thế bắt đầu cực kỳ nguy hiểm.

May mà hai người khá ăn ý với nhau cùng kết hợp đánh ra bí thuật cho nên mới miễn JfB9o cưỡng chống đỡ được, có điều đây cũng không phải kế sách hay.

Bắc Tiểu Lục vừa đến đây, thấy thế không khỏi có chút ngoài ý muốn. Hắn còn đang muốn tìm một vài tên tu sĩ để hỏi đường đi. Vừa hay gặp được hai người này, hơn nữa tình cảnh của họ cũng không khả quan cho lắm.

Hai người này tu vi quá thấp, căn bản không có khả năng chống đỡ được đám yêu thú kia, sớm muộn cũng bị mài chết.

Mà chiến cuộc bên dưới đang diễn ra mỗi lúc càng thêm kịch liệt. Đôi phu thê kia cùng đám hắc quạ đều có tu vi kém quá xa Bắc Tiểu Lục, cho nên không có khả năng phát hiện hành tung của hắn.

"A!"

Đối diện sự vây công của hắc quạ, nam tử trung niên một kiếm tỏa ra vô số kiếm quang bắn ra bốn phía ngăn chặn sự tấn công của hắc quạ. Nữ tử kia cũng không nhàn nhã hai tay bắt quyết một đám thạch hỏa từ trên hư không bay xuống chặn lại vô số con hắc quạ đang tiến gần.

Nam tử dường như cảm nhận đám hắc quạ càng lúc càng điên cuồng lập tức hai tay bắt pháp quyết, ngửa đầu lên gào thét thân thể bắt đầu nổi lên những đường vân kỳ dị. Ngay tức khắc tu vi của nam tử trong nháy mắt tăng lên Trúc Cơ viên mãn, khí thế cũng càng thêm mạnh mẽ.

Nhất thời hai mắt Bắc Tiểu Lục híp híp. Động tác của hắn cũng ngừng lại.

Hắn vốn đang muốn xuống dưới đó cứu, nhưng nam tử này không ngờ dùng đến đan dược tạm thời nâng cao tu vi. Hiện tại, nam tử cũng đạt tới Trúc Cơ viên mãn nhưng muốn thoát khỏi nguy hiểm này cũng còn là một câu đố.

Theo lẽ thường dù tu sĩ dung bí thuật hoặc đan dược để cấp tốc bạo phát sức mạnh cao nhất cũng chỉ nâng cao tu vi được một tiểu cảnh giới, vậy mà nam tử này lại có thể vượt hai tiểu cảnh giới đạt được Trúc Cơ viên mãn.

"Chuyện này...."

Chỉ là một Trúc Cơ kỳ nho nhỏ vậy mà lại có bí thuật nghịch thiên này. Trong lòng hiếu kỳ, Bắc Tiểu Lục liền không vội xuất thủ.

Lúc này, tu vi của nam tử tăng mạnh nhưng cơ thể dường như cũng cảm thấy có chút quá tải, thật khiếu có chút máu tươi chảy ra. Nhưng tu sĩ cảnh giới càng cao cường độ thân thể cũng càng dẻo dai, mấy chuyện này cũng không phải không chịu nổi.




Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân truyện khá hay , hệ thống tốt với những pha tấu hài , không não tàn , gái gú luôn nhiều !!!!