Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 256: Vong Ơn Bội Nghĩa, Lấy Oán Trả Ơn



Chương 255: Vong Ơn Bội Nghĩa, Lấy Oán Trả Ơn

"Phu quân! Chàng tỉnh rồi." Nhìn thấy nam tử tỉnh lại Băng Cô vội vàng mừng rỡ đỡ hắn ngồi dậy.

"Cô nhi, ta không sao. Muội đừng lo... chính vị tiền bối này đã cứu ta?"

"Đúng vậy Ninh Lang." Nữ tử quay đầu nhìn Bắc Tiểu Lục giọng nói tràn ngập cảm kích.

Nam tử nghe thấy vậy, vội vàng ngồi dậy nói: "Đa tạ tiền bối đã cứu mạng, vãn bối ngàn vạn lần cảm kích. Sau này chỉ cần có việc gì cần sai khiến vãn bối quyết không chối từ."

Bắc Tiểu Lục nhìn hai người lắc đầu nhẹ giọng nói: "Tiện tay mà thôi, các ngươi cũng không cần để trong lòng. Ta cũng chỉ trùng hợp đi ngang qua nơi đây, ngươi chỉ cần trả lời cho ta mấy vấn đề là được."

"Tiền bối cứ nói, chỉ cần vãn bối biết chắc chắn không dám giấu diếm chút nào."

Nữ tử một bên nhu thuận phía sau nam tử, dường như lời hắn nói cũng chính là lời nàng nói, không có mảy may bất mãn.

"Hai người các ngươi từ đâu đến, thuộc tông môn thế lực nào?"

Nhất thời nam tử ngẩn ra, không ngờ vị tiền bối cao nhân lại hỏi lai lịch của phu thê hắn. Chần chừ một chút liền mở miệng:

"Không giấu tiền bối, phu thê chúng ta đều là tán tu."

"Tán tu?" Bắc Tiểu Lục nhướng mày cười lạnh nói: "Các ngươi cảm thấy lời này nói ra đáng tin cậy hay sao, đây chính là sự báo đáp của các ngươi?"

"Tiền bối, vãn bối nào dám lường gạt!" Nam tử kinh hãi quá lo lắng vội lớn tiếng hô.

"Tiền bối đã cứu mạng hai bọn ta, hai người chúng ta nào dám lừa gạt người?" Trong mắt nữ tử cũng toát ra vẻ sợ hãi, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.

"Không phải ta không tin các ngươi, chỉ là bí pháp mà ngươi vừa nãy thi triển ra không thể coi thường. Loại pháp thuật cỡ này sao tán tu có được?" Vẻ mặt Bắc Tiểu Lục vẫn có chút không tin.

"Oan cho vãn bối, công pháp của ta và Cô nhi chỉ bình thường, nếu không chỉ mấy con quạ tam nhãn làm sao bức chúng ta đến tình cảnh như vậy, còn về bí pháp kia do vãn bối tình cờ phát hiện ra trong một động phủ!"

Bắc Tiểu Lục cũng không vòng vo, hắn khẽ nói: "Ta có chút hứng thú với bí pháp của ngươi! Yên tâm đi ta sẽ không để các ngươi thiệt thòi."

Nam tử vội vàng khoác tay nói, "Tiền bối, ngài cứu mạng chúng ta chỉ là một bí pháp không có gì.", sau đó vươn tay vỗ lên túi trữ vật lấy ra một ngọc giản, hai tay đưa tới.

Bắc Tiểu Lục cũng không khách sáo đưa tay nhận lấy rồi đem thần thức nhập vào trong, rất nhanh trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc nhưng sau đó bình thường trở lại.

Không nhìn rõ vẻ mặt vị tiền bối này hỷ hay nộ. Đôi phu thê trong lòng sợ hãi, vẻ mặt càng cung kính.

Sau mười phút Bắc Tiểu Lục ngẩng đầu, không trả lại ngọc giản cho nam tử mà đưa tay cất vào túi trữ vật. Sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lọ đan dược cùng hai cuốn công pháp.

"Đây là một lọ đan dược Hồi Thương Đan, có thể giúp ngươi thương thế nhanh chóng khỏi. Về phần gRT40 hai thứ này là hai cuốn tâm pháp có thể giúp hai người các ngươi tu luyện tới Nguyên Anh Kỳ."

Vốn nam tử đưa ngọc giản bí pháp cho Bắc Tiểu Lục đã không nghĩ sẽ cầm về, dù sao ơn cứu mạng không thể xem nhẹ, tu vi Bắc Tiểu Lục lại cao như thế. Theo quy củ tu chân giới, điểm hiếu kính này là cần phải có. Nhưng không nghĩ tới vị tiền bối này lại hào phóng như vậy.

Tâm pháp có thể tu luyện tới Nguyên Anh Kỳ, chuyện này quả thật quá kinh khủng. Bí pháp của hắn đối với hai thứ này căn bản không đáng nhắc tới, vội vàng kéo thê tử quỳ xuống dập đầu cảm tạ.

Bắc Tiểu khoác tay.

"Ta còn một chuyện muốn thỉnh giáo, cho ta hỏi nơi đây là đâu?"

Ninh Lang dường như không nghĩ tới Bắc Tiểu Lục sẽ hỏi một câu như vậy, nhưng rất nhanh trả lời: "Tiền bối, hiện tại chúng ta đang ở Vạn Lâm Âm Mạch."

"Vạn Lâm Âm Mạch? Nói như vậy trong đây có linh mạch?" Bắc Tiểu Lục nghe vậy hai mắt tỏa sáng.

Ninh Lang nghe vậy ngẩn người trầm ngâm bỗng nghĩ ra điều gì nói ra: "Đúng là nơi đây có tồn tại linh mạch, nói ra cũng thật trùng hợp, hai ngày trước ta ngẫu nhiên nghe được một lời đồn đại, chỉ là không biết thật giả, xin tiền bối suy xét!"

"Hả? Vậy ngươi nói nghe xem nào." Nét mặt Bắc Tiểu Lục hơi có chút hứng thú.

"Từ đây đi về phía đông khoảng bốn trăm dặm có một vùng đầm lầy..."

"A..."

Nam nhân vừa mới nói đến đó thì Băng Cô bên cạnh đột nhiên giật mình kêu một tiếng.

"Cô nhi, nàng làm sao vậy?" Ninh Lang quay đầu quan tâm hỏi.

"Không...Không có gì." Nàng bối rối chỉ tay: "Trên tảng đá, có... có mấy con độc xà." Hai người nhìn qua, quả nhiên nơi phía xa xa, trên vách mấy tảng đá có mấy con tiểu xà đang lè lưỡi phun phì phì.

"Khiến tiền bối chê cười, Cô nhi trước khi bước vào tu chân từng bị một con độc xà cắn qua, dẫn đến hiện tại còn ám ảnh với loại bò sát này" Ninh Lang xấu hổ mở miệng nói.

Bắc Tiểu Lục khẽ gật đầu, nói ra mấy chữ ngắn ngủi: "Ngươi tiếp tục nói."

"Vâng!"

Ninh Lang cúi đầu khom lưng, lấy lại tinh thần tiếp tục nói tiếp.

"Vãn bối vừa mới nói phía đông bốn trăm dặm có một vùng đầm lầy, nghe nói nơi đó tồn tại một loại mê vụ sương độc cùng chướng khí. Tu sĩ bình thường căn bản không thể đi tới. Nhưng tu vi của tiền bối cao thâm, pháp thuật mạnh mẽ đi tới đó chắc chắn không có vấn để, nghe nói ở một nơi bên cạnh đầm lầy có cất giấu một cái linh mạch trung phẩm."

Vẻ mặt Bắc Tiểu Lục tức thì lộ vẻ vui mừng: "Lời ngươi vừa nói là thật sự?"

"Chuyện này vãn bối cũng chỉ nghe qua nhưng tám chín phần hẳn là không sai." Ninh Lang cẩn thận nói ra.

"Thật sự nếu không phải tu vi của vãn bối quá thấp cũng sẽ qua nơi ấy thử tìm kiếm một lần, dù sao có một cái linh mạch trung phẩm tu luyện thật sự không gì tốt hơn."

Nói đến đây trong mắt hắn toát ra một tia hâm mộ, mà nữ tử kia thì cúi đầu vẻ mặt hơi có chút mất tự nhiên.

Hai người lại trao đổi thêm mấy câu. Hỏi rõ vị trí cụ thể của vùng đầm lầy kia, Bắc Tiểu Lục mới tế ra Lam Vân Trùy hóa thành một đạo lam quang biến mất khỏi nơi đây.

Nhìn theo bóng dáng Bắc Tiểu Lục, trong mắt nam tử lóe lên một tia day dứt nhưng rất nhanh lại thay bằng vẻ độc ác.

...

Lúc này đôi phu thê kia vẫn còn ở trong hạp cốc. Nam tử khoanh chân mà ngồi hai tay bắt pháp quyết tĩnh tọa, toàn thân chớp động linh quang.

Mà ở bên cạnh hắn thiếu phụ kia thì vẻ mặt ngỡ ngàng mơ hồ còn có chút bất an.

Một giờ trôi qua, nam tử kia thở ra một hơi rồi chậm rãi đứng dậy, nữ tử nhanh chóng đưa tay đỡ hắn dậy: "Phu quân, ngươi đã khỏe chưa?"

"Ta không sao." Ninh Lang lắc đầu, nhìn về phía thê tử với ánh mắt đầy ôn nhu: "Nàng cũng không cần quan tâm quá, tính mạng của ta không đáng ngại."

"Ừm" Băng Cô lên tiếng, khóe miệng miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười: "Điều này cũng không quan trọng, lấy tư chất của phu quân cũng muốn Trúc Cơ thành công lần nữa cũng không khó, nhưng…"

Nói xong lời này nàng cúi đầu xuống.

"Cô nhi, nàng còn điều gì khó nói, chẳng lẽ giữa phu thê chúng ta còn cần giấu giếm điều gì sao?" Ninh Lang thở dài, hai người bọn họ trở thanh đạo lữ đã được mười năm. Vô cùng hiểu rõ tính tình của nhau, nhìn vẻ mặt thê tử tự nhiên biết nàng có điều muốn nói.

"Phu quân, vì sao huynh lừa gạt vị tiền bối kia tới đầm lầy, huynh biết rất rõ ràng chỗ đó có thứ kia...." Băng Cô có chút khó chịu nói ra.

"Cô nhi, huynh cũng là bất đắc dĩ." Ninh Lang ngửa đầu thở dài nói :"Phu thê chúng ta bị hạ cấm chế trong cơ thể. Nàng cũng biết nếu như chúng ta không đạt được hiệu quả mà người đó đưa ra, hậu quả như nào không phải nàng cũng biết sao?"

Băng Cô cắn môi, sắc mặt tới nhợt. Qua một lúc lâu mới nhỏ giọng mở miệng: "Người đó ra lệnh cho chúng ta dẫn dụ tu sĩ vào đầm lầy để hắn hút lấy tinh huyết luyện công. Nhưng vị tiền bối kia vốn có đại ân với chúng ta, hai ta có thể bất nhân nhưng không thể báo oán."

Nghe những lời này Ninh Lang mặt hơi đổi sắc, hắn làm như vậy tự nhiên có suy tính riêng. Hắn tư chất tu chân tầm thường, khổ tu gần trăm năm thật vất vả mới Trúc Cơ thành công nên vô cùng ghen ghét tu sĩ cao cấp. Mặt ngoài thì cung kính nhưng trong lòng lại thường oán giận thiên đạo bất công, nguyền rủa những tu chân giả có linh căn xuất chúng. Hắn cho rằng cùng là nỗ lực như nhau thì dựa vào cái gì mà những người kia càng ngày càng mạnh còn hắn thì không thể? Nội tâm hắn vô cùng uất ức, cho nên hắn lấy oán trả ơn lừa gạt Bắc Tiểu Lục đi tới đầm lầy kia.

Vừa nghĩ tới thân phận tu sĩ Kim Đan tôn sùng chết trong tay người kia, hơn nữa còn do hắn dẫn lối chỉ đường. Trong lòng Ninh Lang không có một chút nào áy náy nào, ngược lại càng cảm thấy sảng khoái không thôi.

Đương nhiên bên ngoài hắn biểu hiện vô cùng bất đắc dĩ: "Cô nhi, Người đó đã dặn dò cứ ba ngày ít nhất phải đưa được một tu chân giả tới. Hiện tại đã hơn hai ngày nên khi nãy ta quá hoảng sợ. Nhất thời phạm phải đại kỵ vong ân. Nơi này lại hoang vắng như vậy, nếu không làm thế đến lúc cấm chế kia phát tác, hai chúng ta muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong."

Nghe Ninh Lang nhắc tới cấm chế trong cơ thể, trên mặt nữ tử cuối cùng cũng lộ ra thần sắc sợ hãi, do dự một chút sau đó thở dài.

"Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Chuyện đã tới nước này, thiếp cũng chỉ có thể nghe theo chàng, dù kết quả có thế nào thiếp cũng chấp nhận."

Nhất thời hai người rơi vào trầm mặc.

Tu chân giả đa số đều ích kỷ. Trên con đường này không phải là ta chết thì ngươi chết, đạo lý này vốn mãi mãi không thay đổi.



Vô địch lưu , truyện đã full , gái nhiều còn chần chờ gì nữa mà không nhảy Vô Thượng Sát Thần