Nhìn bộ dạng của hắn, thì vết thương khá nặng, xem ra, nếu không tĩnh dưỡng điều trị vài tháng, thì đừng có mơ mà bình phục.
Trận chiến diễn ra rất nhanh, từ lúc Bắc Tiểu Lục ra tay đến lúc kết thúc bất quá cũng chỉ tầm hai mươi nhịp thở mà thôi.
Trận chiến vừa kết thúc, Bắc Tiểu Lục và Lục Phương liền bị truyền tống ra bên ngoài ngay. Đảo mắt nhìn xung quanh, thì hắn dường như là người ra sớm nhất đấy.
Vừa ra ngoài, Bắc Tiểu Lục bị rất nhiều cặp mắt chăm chú nhìn vào, mỗi người biểu lộ một vẻ khác nhau.
“Thiếu gia, vừa rồi người đánh quá hay!” Nạp Lan vội vàng đi đến, trên mặt nàng vô cùng vui mừng. Bắc Tiểu Lục nghe vậy cười nhạt lắc đầu, do đối thủ quá yếu mà thôi!
Bắc Tiểu Lục không nói gì nữa mà hướng mắt nhìn lên xem trận đấu của các lôi đài khác, cuối cùng hắn dừng tại tại lôi đài số 5 hai người này lần lượt là Văn Y cùng Vân Hầu.
Phía bên Văn Y, trận đấu cũng đang diễn ra. Lúc này, chỉ thấy hai tay hắn bắt quyết, điều khiển một thanh phi kiếm liên tục tấn công đối phương.
Phía đối diện là một thanh niên đã đứng tuổi, bộ mặt của y rất trật vật. Quần áo trên người rách tả tơi, hai tay đang vung vẩy điều khiển một thanh cự phủ đối kháng với phi kiếm.
Thế nhưng, rõ ràng cự phủ đang rơi vào thế hạ phong.
"Phá "
Đột nhiên, Văn Y hét lên một tiếng, phi kiếm lóe lên, trong chớp mắt biến thành một thanh cự kiếm, sau đó thanh quang đại thịnh, lương theo tiếng quát của Văn Y, cự kiếm chém thẳng vào cự phủ.
Thanh niên kia liên tục lùi về sau vài bước, khóe miệng y rỉ ra một dòng máu tươi. Tuy cự phủ không phải là bổn mạng pháp bảo, nhưng hắn cũng đã tế luyện nhiều năm, dẫn đến tâm ý tương thông, một kích vừa rồi của phi kiếm đánh lên cự phủ, hiển nhiên cũng đã làm cho hắn bị thương.
Ý nghĩ trong đầu thanh niên lóe lên, y biết là đối mặt với Văn Y sẽ không có phần thắng. Dù sao danh tiếng của Văn Y y đã từng nghe qua, quả thực, thực lực của y không thể nào bằng Văn Y.
Thanh niên thở dốc, sau đó thu tay lại, chủ động nhận thua.
Văn Y thấy vậy cũng không có nói gì, hắn thu phi kiếm lại rồi nhìn đối phương khẽ mỉm cười gật đầu một cái.
Ngay sau đó, đột nhiên trên người Văn Y và thanh niên kia xuất hiện một đạo thanh quang, đạo thanh quang quấn quanh cơ thể hai người một vòng, lập tức hai người liền biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện đã bị truyền tống ra bên ngoài rồi.
Cùng thời gian đó, bên kia, cũng tương tự một màn.
Diêp Yên Lăng sử dụng một chiếc roi, nàng thi triển rất linh hoạt. Thế tấn công linh hoạt huyễn hóa ra rất nhiều hư ảnh, liền đem đối phương vây vào trong hư cảnh. Chỉ trong chốc lát, đã đả bại được đối phương, giành được phần thắng.
Như có sự trùng hợp, trận chiến của Văn Y và Diệp Yên Lăng đồng thời cùng kết thúc tại một thời điểm. Hai người vừa rời khỏi lôi đài, đã đưa mắt liếc nhìn đối phương. Văn Y khẽ cười nhìn nàng, Diệp Yên Lăng cũng nhìn hắn gật đầu một cái.
Đảo mắt nhìn qua bên cạnh, Văn Y và Diệp Yên Lăng đồng tử hơi co rụt lại. Bọn họ không ngờ có người còn kết thúc trận đấu nhanh hơn bọn họ, nhìn bộ dáng của hắn rất thong thả, khí tức trên người vẫn như lúc đầu, dường như trận tỷ thí vừa rồi hắn chiến thắng một cách rất đơn giản, không hề tốn một chút sức lực nào vậy.
Phải biết rằng, đám tu sĩ tham gia lần này đa số đều là tu sĩ Kim Đan. Tất nhiên, với cảnh giới như vậy, trên người cũng có vài pháp bảo cùng pháp thuật mạnh mẽ, muốn chiến thắng đối phương cũng không phải đơn giản.
Vậy mà Bắc Tiểu Lục lại ra trước họ, khiến cho hai người trong lòng cũng có chút kinh ngạc, đồng thời cũng coi trọng ghi nhớ Bắc Tiểu Lục.
Tiếp đó, theo thời gian trôi qua, các cặp thi đấu ở lôi đài khác cũng lần lượt đi ra. Người thì vui vẻ đắc ý, người thì mặt thoáng lên nét buồn.
Hơn năm giờ sau, cuối cùng vòng loại tỷ thí đã kết thúc, bốn trăm người chiến thắng trong vòng đầu tiên lại tiếp tục được sắp xếp thành hai trăm cặp khác, lần lượt lên đài thi đấu.
Lần này, Bắc Tiểu Lục được xếp thi đấu ở lượt thứ hai. Đối thủ của hắn là một nam tử tên Cổ Phàm. Cảnh giới của y cũng giống như Lục Phương, đều là Kim Đan tầng sáu, nhưng chân nguyên dao động trên người y rõ ràng mạnh hơn Lục Phương rất nhiều.
Rất nhanh, lượt tỷ thí thứ nhất đã kết thúc.
Tiếp đó, đến lượt thứ hai. Các cặp đấu liền được truyền tống lên trên lôi đài.
“Đạo hữu, mời”
Vừa xuất hiện trên lôi đài, không để cho Bắc Tiểu Lục có sự chuẩn bị, Cổ Phàm vội lên tiếng. Sau đó, y tế ra liền lúc hai tầng phòng hộ, bao bọc lấy toàn thân. Đồng thời, hai tay liên tục bấm pháp quyết, thi triển ra một vài pháp thuật công kích đánh thẳng về phía Bắc Tiểu Lục.
“Vậy đắc tội rồi.”
Thấy màn này, Bắc Tiểu Lục không hề sợ hãi. Hắn lạnh nhạt nói một câu, động tác không hề chậm trường thương đã năm trong tay, chỉ thấy lôi điện tỏa ra từ trường thương sau đó nhanh chóng lao tới trực diện công kích Cổ Phàm.
Cổ Phàm kích phát ra một đạo pháp thuật mạnh mẽ, hai tay bắt quyết đánh ra một vòng ánh sáng sau đó xung quanh cơ thể hắn được bao bọc bởi những con tiểu xà màu đỏ rực. Hắn phất tay một cái đám huyết xà này uốn lượn trên không trung rồi háo thành quang mang huyết ảnh lao tới tấn công Bắc Tiểu Lục.
Cước bộ di chuyển chạm trên hư không một thương quét ngang lập tức một vùng hư ảnh lôi điện xuất hiện, một vài con huyết xà hư ảnh trực tiếp bị hắn đánh nổ tung. Nhìn đám huyết xà liên tục vậy quanh người công kích, Bắc Tiểu Lục hừ một tiếng cán trường thương trên không trung dập mạnh xuống mặt hư không.
“Kình…”
Một âm thanh va chạm với không khí phát ra tiếng kêu xé rách, chỉ thấy theo động tác của hắn không gian xung quanh lập tức chấn động chân nguyên theo trường thương bắn ra, lôi điện như một cơn gió lốc bao trùm toàn bộ huyết xà quét sạch chúng nó.
Bên kia Cổ Phàm giật mình khó tin nhưng không dám phân tâm, y tế ra phi kiếm. Cổ Phàm tay cầm phi kiếm bộ pháp nhanh chóng tiếp cận Bắc Tiểu Lục, một kiếm chém xuống, chỉ thấy hư ảnh kiếm quang như trời sập đổ ập xuống chỗ Bắc Tiểu Lục đang đứng. Nhưng bóng dáng của Bắc Tiểu Lục thì không thấy đâu, ngay sau đó một tàn ảnh như u linh xuất hiện từ phía trên đỉnh đầu Cố Phàm.
Keng!
Cổ Phàm dường như cũng không phải tay mơ phi kiếm trong tay y khẽ nâng lên đỡ lấy nhất kích trường thương của Bắc Tiểu Lục.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng va chạm giữa hai thanh pháp bảo phát ra những tiếng trầm đục, Bắc Tiểu Lục đã lâu rồi chưa từng cận chiến với ai, lập tức cùng Cổ Phàm đọ sức. Liên tục là những nhát kiếm pháp thuật được đánh ra, kiếm hóa vô số kiếm khí sắc bén, Bắc Tiểu Lục đương nhiên không ngán trường thương mỗi một lượt khua thì giống như dạo chơi, múa giữa biển trời kiếm quang.
Nhìn qua thì tưởng hắn đang rơi vào hạ phong những thực chất hắn chỉ đang nhàn nhạt chiến đấu.
“Tên tiểu tử cầm trường thương kia rất không tệ, từ đầu tơi cuối dường như hắn chưa rơi vào hạ phong, chỉ đơn giản ra chiêu.” Một trong sáu vị giám khảo lần này Lục Trương Thành lên tiếng.
“Tiểu tử này cũng quyết đoán đấy, từ đầu đến giờ hắn chưa từng kinh ngạc cùng nao núng chút nào giống như đối thủ phía đối diện không mang lại cho hắn một chút áp lực” Một vị trung niên nam tử hơi trầm ngâm nói ra.
“Thiếu niên này sâu không tưởng, ta dám cá người này chắc chắn lọt vào top 50.” Đang ngồi bên quan sát, nữ tử duy nhất ở đây cất tiếng.
“Ha ha, ta cũng đồng ý với Mộng Thi tiên tử điều này, người thanh niên này quả thật có tư cách đo. Hơn nữa ta còn cảm thấy hắn có thể tiến vào mười vị trí đầu.” Ngồi ở giữa, lão giả bạch y cũng lên tiếng.
Nghe lão giả nói vậy, những người xung quanh cũng không có nói gì, chỉ hơi đánh giá một chút Bắc Tiểu Lục.
Trên lôi đài Bắc Tiểu Lục vẫn bị đám hư ảnh kiếm chiêu của Cổ Phàm bao trùm, nhưng hắn dường như nhìn thấu chiêu thức này của Cổ Phàm lập tức mất đi hứng thú. Thất Lôi bộ pháp kích phát lập tức thân ảnh của hắn hóa thành tàn ảnh vượt qua hết đám hư ảnh kiếm MLkl9 khí, một thương quét trước ngực Cổ Phàm.
Qúa đột ngột làm Cổ Phàm cũng giật mình kinh hãi, y vội vàng dùng phi kiếm đánh ra kiếm chiêu chống đỡ, chỉ thấy kiếm ảnh của y lập tức bị thương của Bắc Tiểu Lục nhất kích chọc thủng, cứ theo đà xuyên chấn động vào phi kiếm.
Keng! Một âm thanh va vọng đột ngột chỉ thấy phi kiếm trên tay của Cổ Phàm vốn đang giơ trước ngực liền bị chấn bay khỏi tay, ngay lập tức cả người y nhận phải một lực trùng kích bay ngược ra phía sau rồi đập mạnh vào bức tường kết giới của đài thi đấu.
Bắc Tiểu Lục nhìn qua Cổ Phàm nhưng y sau khi va chạm vào cấm chế liền bất tỉnh, xem ra một đòn vừa rồi đã làm hắn bị thương không nhẹ.
Lại một lần nữa, Bắc Tiểu Lục kết thúc trận đấu rất nhanh, rời khỏi lôi đài.
Bên dưới lôi đài Nạp Lan ánh mắt vô cun sùng bái Bắc Tiểu Lục, điều này làm hắn khẽ lắc đầu cười nhạt. Trên lôi đài, liên tục diễn ra các trận đấu đầy kịch tính. Khiến cho những người quan chiến bên ngoài, ai lấy đều tỏ ra hài lòng. Từ những trận đấu này, bọn họ cũng cảm ngộ được nhiều chỗ tốt. Rất hữu ích cho việc tu luyện của mình.
Thời gian tiếp tục trôi qua. Hai giờ sau, vòng đấu thứ hai cũng đã kết thúc.
Nhìn lại những người lọt vào vòng tiếp theo, chỉ có Bắc Tiểu Lục là cảnh giới thấp nhất, ngoài mười ba người đạt cảnh giới Kim Đan viên mãn ra, còn lại đều là Kim Đan tầng sáu trở lên.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình