Thất Niên Chi Dương

Chương 16



Tần Vũ sửng sốt, ngay sau đó lại cười cười, rất thẳng thắn thành thật đáp: “Yêu chứ.”

Lục Hằng không nói gì nữa, cúi đầu thu dọn đồ đạc. Anh ta đối với Tần Vũ xác thực chỉ là có hảo cảm, chắc là thời gian không dài, cũng không phải loại cảm giác không phải người đó thì không được, chẳng qua khi nhớ tới thì trong lòng vẫn sẽ có mất mát, nửa năm nói dài cũng không dài mà ngắn cũng không ngắn. Kỳ thật mình cũng thế, người đã từng yêu như vậy không phải rất dễ dàng có thể quên đi, đơn giản là chỉ muốn tâm hồn bình yên và sống một cuộc sống tốt đẹp bên nhau.

Tần Vũ đại khái nhìn ra suy nghĩ của Lục Hằng, nở nụ cười, nói: “Nửa năm cũng không phát ra tia lửa gì, có lẽ chúng ta thật sự không có duyên phận.” 

Lục Hằng cười, “Chắc là như thế rồi.”

“Thử cũng đã thử…”

“Đến đây kết thúc cũng rất tốt.”

Đêm đó Lục Hằng trực tiếp đặt vé máy bay ngày hôm sau, buổi sáng Tần Vũ rời giường thấy anh ta, bên chân sofa còn để hành lý thì sửng sốt: “Phải đi rồi sao?” 

“Đúng vậy, trong nhà đột nhiên có chút việc, tôi đi về trước.”

Tần Vũ gật đầu, hôm qua nếu đã nói như vậy thì anh cũng không thể giữ Lục Hằng nữa, “Chờ em, em thay quần áo rồi đưa anh ra sân bay.” 

Lục Hằng nhìn đồng hồ, “Không vội, 11 giờ máy bay mới cất cánh.” 

Đến sân bay, hai người nói lời tạm biệt với nhau như những người bạn cũ.

Lục Hằng đưa tay ôm lấy Tần Vũ, vỗ vỗ lưng anh: “Thật ra tôi rất thích em.” 

“Cảm ơn anh.” Tần Vũ rũ mắt xuống, có chút do dự nói, “Khoảng thời gian này rất vui vẻ.” 

Lục Hằng cười, buông tay ra lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi xách đưa cho Tần Vũ, “Đúng rồi, cho em.” 

Tần Vũ nhận lấy nhìn một chút, là một cái hộp nhỏ rất tinh xảo, xích cũng có mật mã.

Anh lắc lắc, hỏi: “Mật khẩu là gì?”

Lục Hằng rũ mắt xuống, nhìn cái hộp trên tay Tần Vũ, cười, giọng nói có chút trầm thấp: “Mít rất ngon.” 

“Hở?” Tần Vũ cười, bất đắc dĩ nói, “Đoán không ra luôn đó.”

“Không sao, chỉ là một cái hộp rỗng, cảm thấy không tệ thì tặng em.” 

“Cảm ơn anh.”

Tiễn Lục Hằng đi, trong nhà lại chỉ còn một mình, bạn bè ở chung nửa năm, Tần Vũ trong lòng ít nhiều có chút không nỡ, có điều phần lớn là thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng có lúc Lục Hằng đùa giỡn khiến anh áp lực rất lớn. Anh không quên được Trần Trạch, có lẽ cả đời cũng không quên được, tình cảm và tâm tình đã từng trải qua vĩnh viễn cũng không thể phục chế. 

Lục Hằng rất tốt, nhưng anh không xứng. Cũng không thể chà đạp tấm lòng của người khác.

Không quá mấy ngày, Tần Vũ xử lý xong chuyện bên này, xách hành lý về quê.

Tin tức về nhà làm việc anh không cho Trần Trạch biết, sau này thế nào là chuyện sau này, anh không muốn nghĩ, có thể gặp lại là duyên phận, nếu không gặp kỳ thật cũng rất tốt.

Trần Trạch đang họp ở công ty cùng người khác thương lượng chuyện văn phòng đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ Trần, bình thường bà không gọi điện thoại cho hắn khi hắn làm việc, hắn nói với sếp một tiếng, ra khỏi phòng họp nghe điện thoại.

Giọng mẹ Trần còn mang theo nức nở, run giọng ở bên kia lo lắng nói: “Trần Trạch, con mau về đi.” 

Trần Trạch hoảng sợ, “Mẹ, mẹ đừng vội, làm sao vậy?”

“Con mau trở về, ba con xảy ra chuyện.” Bà  khóc lóc.

Ba Trần Trạch lúc buổi sáng đi dạo vô tình bị ngã dẫn đến xuất huyết não, đêm đó khi hắn đến bệnh viện, ca phẫu thuật đã kết thúc, người vẫn còn đang hôn mê trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Mẹ Trần và chị hắn đều ở trong phòng nghỉ của người nhà chờ, mẹ Trần khi gặp Trần Trạch lại khóc nức lên.

Chị của hắn gọi hắn đi qua đỡ mẹ Trần: “Mẹ còn chưa ăn cơm tối, chị đi mua chút đồ ăn.” 

Trần Trạch gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh mẹ Trần, ôm vai bà vỗ vỗ, an ủi: “Mẹ, ba sẽ không sao đâu mà. Đừng lo lắng.”

Mẹ Trần liên tục gật đầu, “Con ở đây là mẹ an tâm rồi.”

Trần Trạch thở dài, cầm khăn giấy lau nước mắt cho bà, lại rút một tấm thẻ từ trong túi cho mẹ Trần. 

“Đây là tiền bán nhà bên kia, mẹ cầm trước, tiền thuốc men và chi phí điều trị tiếp theo hẳn là đủ.”

“Quá nhiều rồi, con tự giữ lại một ít, sau này còn phải mua nhà. Mẹ ở đây có, chị con gom góp thêm một chút là đủ rồi. Vẫn còn bảo hiểm có thể bù vào.” 

“Chị con một mình nuôi Nhạc Nhạc đã không dễ dàng, con vẫn còn, tiền này mẹ giữ lại đi, trong lòng nhiều tí vẫn vững vàng hơn.”

“Aiii, già rồi còn gây thêm phiền phức cho các con.” Mẹ Trần nói xong lại lau mắt.

Trần Trạch ôm lấy bà, “Không phiền phức, mẹ và ba đều khỏe mạnh là tốt rồi.” 

Buổi tối Trần Trạch bảo mẹ Trần và chị về trước, mình ở lại phòng nghỉ chờ.

Ba Trần xuất huyết không nặng, chưa đến hai ngày đã tỉnh lại, có thể nói mấy câu, chờ qua nửa tháng phù não dần dần xẹp xuống thì chuyển đến phòng bệnh bình thường.

Mấy năm nay Trần Trạch rất ít khi về nhà, thời gian ở với ba mẹ vốn không nhiều lắm, lúc này ngoại trừ khi về nhà tắm rửa thay quần áo vẫn luôn ở lại bệnh viện cùng ba, nhìn ông không còn nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. 

Những người trông khỏe mạnh bình thường không biết bao lâu sẽ bị ngoài ý muốn và có thể ra đi, chẳng phải cuộc sống chỉ có gia đình bên nhau là mãn nguyện sao. Những cảm giác mới mẻ và k1ch thích mà mình theo đuổi trước kia, quá ấu trĩ, hắn nghĩ, đáng tiếc không phải tất cả mọi chuyện đều có thể có đường cứu vãn như bây giờ.

Ba Trần bình thường thân thể tốt, qua nửa tháng người đã tỉnh táo hơn hẳn, có ý thức, cũng có thể ăn cơm, cho dù nói chuyện có chút bất lợi, tay trái cũng không dùng quá sức, những thứ khác đều khôi phục rất tốt.

Sáng nay Trần Trạch ở nhà nghỉ ngơi một hồi, buổi trưa sau khi ăn cơm xong lập tức đến bệnh viện trực thay chị gái. 

Vào phòng bệnh liền thấy cháu gái Nhạc Nhạc của hắn khóc lóc nhào về phía hắn. 

Trần Trạch bế Nhạc Nhạc lên, “Sao vậy?”

Tiểu Nhạc Nhạc vừa khóc vừa nói: “Vừa rồi bà ngoại gọi điện thoại nói bảo bảo chạy mất.” 

Bảo bảo là chó con bà nội Nhạc Nhạc nuôi trong nhà vài năm, cô bé cực kỳ thích nó.

Trần Trạch ôm Nhạc Nhạc ngồi xuống sofa, “Mất rồi cậu mua một con khác tặng cho con nhé.” 

“Không giống, những con khác đều không giống bảo bảo, con không bao giờ nuôi chó nữa.” Cô bé khóc lóc nói.

“Đừng khóc, đừng quấy rầy ông ngoại nghỉ ngơi.” Mẹ của Nhạc Nhạc ở một bên nhỏ giọng nói.

Nhạc Nhạc ngừng khóc, còn ôm cổ Trần Trạch không chịu buông tay, giật giật thì thầm nói: “Con muốn tìm bảo bảo về.” 

“Được.” 

“Cậu, sao cậu cũng muốn khóc? Cậu cũng thích bảo bảo sao?” Nhạc Nhạc không hiểu chuyện, nhìn ánh mắt Trần Trạch đột nhiên đỏ lên, hỏi.

“Bởi vì… Bảo bảo của cậu cũng chạy mất.” Hắn cười cười, ngay cả một cô bé vài tuổi cũng biết rằng cảm xúc là khác nhau, nhưng chính mình biết rõ tình cảm lại còn cố phạm. 

“Tìm không được sao ạ?”

“Em ấy, có người khác. Người kia quý trọng em ấy hơn cậu, cho nên cậu xấu hổ không dám đi quấy rầy em ấy.” 

Nhạc Nhạc nghe không hiểu, vẫn gật gật đầu, gác vào vai Trần Trạch đột nhiên hướng ra cửa kêu một tiếng, “C4u nhỏ.” 

Trần Trạch sửng sốt một chút, rất lâu không phản ứng lại được. 

Chị hắn đứng lên trước, cười với người ở cửa, “Tần Vũ, em tới rồi à.” 

Lúc này Trần Trạch mới quay đầu nhìn, trên tay Tần Vũ xách hộp quà dựa vào cửa, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.