Thắt Nút Ngoài Ý Muốn - Dục Hiểu

Chương 6



Khi Hứa Lan Ý và Du Trì trở lại bữa tiệc thì phát hiện bầu không khí trở nên khác thường, hầu hết mọi người đều vây quanh cổng, châu đầu ghé tai bàn tán gì đó, thỉnh thoảng còn nghe được mấy chữ Giang Nghiệp Thành và tập đoàn Giang thị.

Hứa Lan Ý liếc nhìn Giang Thác ngây ngốc đứng giữa đám người, phải thừa nhận khi cậu bé này ăn mặc chỉn chu thì rất nổi bật trong đám đông, chỉ là giờ phút này sắc mặt hơi khó coi, Hứa Lan Ý nhìn một vòng nhưng không thấy Giang Nghiệp Thành, chắc xảy ra chuyện gì đó nên lão vội vàng xuyên qua đám đông đi tới phía trước.

Quả nhiên có người đang gây rối.

Chỉ thấy bên ngoài có rất nhiều người đeo khẩu trang, cầm biểu ngữ màu trắng in chữ đỏ, nhìn là biết đang biểu tình đòi quyền lợi. Hứa Lan Ý liếc một cái, thấy mấy hàng chữ "Tập đoàn Giang thị giết người phải đền mạng" và "Chủ đầu tư hiểm độc, che giấu sự thật, phớt lờ công lý" thì hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

"Có chuyện gì vậy?" Giang Thác khó hiểu hỏi Hứa Lan Ý nhưng đối phương chẳng đoái hoài gì tới hắn. Người xung quanh e ngại thân phận Giang Nghiệp Thành nên chỉ dám xì xào bàn tán.

Đúng lúc này Giang Nghiệp Thành tái mặt trở lại, lão vừa gọi điện bảo người phái thêm vệ sĩ tới. Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình, không ít người còn đang xem kịch vui, trong lòng Giang Nghiệp Thành tức điên nhưng vẫn phải cố kìm nén lửa giận.

Vừa thấy Giang Nghiệp Thành xuất hiện, đám người ngoài cửa la ó om sòm, sắp sửa ùa tới thì bị mấy chục vệ sĩ kịp thời xông lên chặn lại ngoài cửa.

"Lũ vệ sĩ này làm ăn kiểu gì thế không biết, sao lại để bọn điên kia vào chứ!" Giang Nghiệp Thành chửi thầm một tiếng, đêm nay khách dự tiệc toàn là tai to mặt lớn, thế mà bọn khốn này cố ý làm mình mất mặt, nghĩ vậy gân xanh lập tức nổi lên.

"Đi đi, chẳng có gì để xem hết, đi mau." Người tổ chức bữa tiệc vội vã giải tán đám đông ở cổng, có lẽ mọi người đã chán xem màn kịch này nên lần lượt quay lại bữa tiệc.

Hứa Lan Ý vẫn đứng cạnh cổng, thấy người phụ nữ gào khóc bị chặn bên ngoài thì hơi mủi lòng. Anh nhớ rõ bà là mẹ của người chết kia.

"Chắc lão già này lại làm việc mờ ám chứ gì!" Giang Thác tức giận lầm bầm, vừa nghĩ cha ruột mình có thể là ác quỷ thì lòng bàn chân hắn lạnh toát.

Đúng lúc này, Hứa Lan Ý đột nhiên đi tới chỗ người phụ nữ ngoài cửa. Giang Thác tò mò đi theo nhưng lại bị Giang Nghiệp Thành phía sau túm lấy.

"Con nít đừng xía vào chuyện người khác."

Giang Thác muốn làm ngơ Giang Nghiệp Thành nhưng vì cổ tay bị nắm chặt nên chỉ có thể đứng yên tại chỗ, từ khoảng cách này hắn không nghe rõ Hứa Lan Ý nói gì với đám người kia, chỉ thấy người phụ nữ ban đầu có vẻ rất kích động, sau khi nói chuyện thì dần bình tĩnh lại, người đàn ông dẫn đầu lấy điện thoại ra như muốn lưu số, sau đó cất biểu ngữ rồi dẫn những người khác về.

Thấy Hứa Lan Ý đuổi người đi dễ dàng, Giang Nghiệp Thành vui mừng khôn xiết, ôm chầm Hứa Lan Ý mà chẳng quan tâm động tác của mình có làm người khác để ý hay không.

"Quả nhiên anh không thể không có em mà."

Giang Thác ở cạnh nghe vậy thì trợn trắng mắt với vẻ buồn nôn.

Không ai phát hiện ánh mắt Du Trì phía xa vẫn luôn yên lặng dõi theo Hứa Lan Ý.

*

Sau khi trở về từ buổi tiệc, Giang Thác rất muốn biết Hứa Lan Ý nói gì với những người kia nhưng lại không tiện hỏi, mà dù có hỏi Hứa Lan Ý cũng chẳng thèm phản ứng, dù sao hôm đó về nhà thấy anh cầm một chiếc hộp màu xanh dương, hắn tò mò hỏi anh đó là cái gì nhưng anh không trả lời. Giang Thác không có điện thoại nên không tra được tin tức, chỉ biết đoán mò lão ác quỷ Giang Nghiệp Thành kia đang làm gì.

Từ sau hôm đó, hình như Giang Nghiệp Thành rất bận nên không ghé Giang Hoa Uyển một thời gian dài.

Một đêm nọ, Giang Thác đang ngủ mơ màng bỗng tỉnh giấc vì khát, định ra phòng khách uống nước thì chợt nghe thấy tiếng quát tháo trên sofa.

"Sao, em đã là người của tôi mà đụng vào còn bày ra vẻ mặt này nữa à!"

Là Giang Nghiệp Thành! Trong lòng Giang Thác chấn động, vội vàng lùi lại sau hành lang, chỉ hơi ló đầu ra.

Chẳng phải người này không bao giờ ở lại đây qua đêm à? Sao hôm nay đến muộn thế?

"Anh say rồi, thả tôi ra."

Giang Thác trông thấy Hứa Lan Ý bị đè xuống sofa, nhưng vì bị Giang Nghiệp Thành che khuất nên hắn không thấy vẻ mặt anh mà chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng. Giang Thác cứ tưởng hai người đang chơi trò tình thú, nhưng sau khi nghe giọng Hứa Lan Ý thì lại thấy không đúng lắm.

"Hứa Lan Ý, mẹ kiếp có phải gan em to ra rồi không! Ông đây cung phụng cho em mấy triệu, thế mà em lén tôi đưa tiền cho lũ người kia hả?!"

Cảm xúc Giang Nghiệp Thành rất kích động, có lẽ đã say mèm.


"Chứ anh nghĩ phải giải quyết thế nào mới ổn?" Giọng Hứa Lan Ý vô cùng bình tĩnh.

"Em cũng biết tụi nó hoàn toàn không có chứng cứ, thiên tai nhân họa đâu thể tránh được, chẳng những ông không cần đền ba triệu kia mà còn có thể kiện ngược tụi nó vi phạm quy định thi công, bắt tụi nó bồi thường táng gia bại sản luôn!"

Nói xong Giang Nghiệp Thành đột nhiên xé áo Hứa Lan Ý, động tác thô bạo khiến Giang Thác đang nhìn lén cũng giật nảy mình.

"Không ngoan thì đừng trách tôi nuốt lời!"

"Đừng ở đây! Thả tôi ra!" Hứa Lan Ý hoảng loạn hiếm thấy, liều mạng xô đẩy gã đàn ông trên người, nhưng đối phương vừa cao lớn vừa say rượu nên Hứa Lan Ý không sao đẩy được con ma men này, chỉ chốc lát sau áo đã bị lột ra ném xuống đất, thấy gã đàn ông tiếp tục cởi quần mình, Hứa Lan Ý hoàn toàn khiếp đảm, càng giãy giụa mạnh hơn.

"Em còn dám chống cự tôi à?" Gã đàn ông tỏ vẻ khó tin, bóp cổ Hứa Lan Ý, "Hứa Lan Ý! Mẹ kiếp có phải em để ý chuyện kia không? Xem thường ông đúng không?!"

"Không phải, là Giang Thác, khụ khụ, cậu ấy đang ở nhà...... Á!"

Hứa Lan Ý vừa dứt lời thì Giang Nghiệp Thành đột ngột cho anh một bạt tai, "Đừng nhắc đến thằng chó kia với tôi!"

Thấy cảnh này, mặc dù Giang Thác không muốn quan tâm nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, lao tới kéo Giang Nghiệp Thành ra khỏi người Hứa Lan Ý rồi quăng xuống đất.

"Ông là đồ cầm thú! Không thấy anh ta không muốn à?!"

Bị con trai xô ngã ngửa trên sàn, Giang Nghiệp Thành đầu tiên là kinh ngạc, sau đó sắc mặt từ đỏ biến thành đen, đứng lên định đánh Giang Thác.

"Thằng nhà quê này, mày muốn làm phản à!"

"Ông thử qua đây xem." Giang Thác vớ lấy con dao gọt trái cây trên bàn chĩa vào Giang Nghiệp Thành, sau đó quay mặt nói với Hứa Lan Ý áo quần xộc xệch, trên cổ hằn vết siết, gò má in dấu tay đỏ bừng, "Báo cảnh sát đi!"

Hứa Lan Ý giật mình.

"Gọi điện báo cảnh sát mau lên! Tôi phát hiện từ lâu rồi, anh bị giam lỏng ở đây chứ không phải tình nguyện đúng không?!"

"Thằng quỷ này nói nhảm gì thế?!" Giang Nghiệp Thành tức đỏ mặt tía tai, vừa định tới gần thì bị con dao của Giang Thác dọa cho lùi lại. Nếu không phải e ngại vũ khí sắc bén trên tay thằng nhãi này thì lão đã sớm xông tới đè người xuống đất đánh.

Hứa Lan Ý nhìn Giang Thác, chẳng biết nghĩ gì mà mấy giây sau khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường thấy, chậm rãi đi tới lấy dao gọt trái cây ra khỏi tay hắn.

"Tôi tình nguyện chứ chẳng bị ai giam lỏng cả. Về phòng ngủ đi."