Phát hiện ý đồ của Giang Thác, Hứa Lan Ý lập tức hoảng hốt. Ngậm trứng rung trước mặt Giang Nghiệp Thành, chơi trò tình dục cấm kỵ với con trai đối phương đã vượt quá giới hạn đạo đức cuối cùng của anh! Nếu còn ngang nhiên làm tình trong bếp, anh thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào khi bị phát hiện, về mặt tâm lý cũng vô cùng xấu hổ.
"Lỗ đít anh kẹp chặt ghê, thật ra cũng muốn tôi đút vào lắm chứ gì?"
Giang Thác cọ xát quy đầu nóng hổi vào lỗ nhỏ trơn ướt, hắn biết người này thật ra rất dâm nhưng cứ hay giả bộ, mình cọ thêm mấy lần anh sẽ chảy nước rồi chủ động cầu xin mình chịch thôi.
"Tôi không có! Đừng cọ nữa! Ưm....."
Quả thực rất ngứa, rất muốn. Hứa Lan Ý rưng rưng nước mắt ngửa đầu lên, khoái cảm mãnh liệt lúc nãy đột ngột biến mất, còn bị quy đầu to bằng quả trứng gà ma sát như vậy thực sự rất khó chịu, lỗ nhỏ dạo này ngay cả lúc ngủ cũng được lấp đầy đã nhịn hết nổi, nhưng hai người còn đang trong bếp, bên ngoài là Giang Nghiệp Thành có thể xông vào bất cứ lúc nào, Hứa Lan Ý chỉ có thể tự nhủ mình bằng chút lý trí sót lại rằng tuyệt đối không được.
"Vì anh sẽ nứng à?" Giang Thác biết rõ còn hỏi, cố ý nắm chặt bàn tay run rẩy của Hứa Lan Ý rồi ung dung giúp anh thái thịt, "Anh định nấu món gì vậy, không nấu nhanh lên sẽ bị nghi ngờ đấy."
Quy đầu Giang Thác "bộp" một tiếng đút vào lỗ nhỏ, sau đó lại nhanh chóng rút ra, trong nháy mắt khoái cảm khơi dậy sự dâm đãng của Hứa Lan Ý, suýt nữa đã lắc mông nuốt gậy thịt của thiếu niên.
"Đồ ăn chưa nấu mà đã nứng rồi à?" Giang Thác nắm cằm Hứa Lan Ý bắt anh ngửa đầu nhìn mình, "Mẹ kế à, như vậy là không được đâu."
Hứa Lan Ý đột nhiên khôi phục lý trí, phát hiện mình suýt gạ chịch ở chỗ này, lập tức lạnh mặt hất tay Giang Thác ra.
Để che giấu nỗi xấu hổ, Hứa Lan Ý vừa pha xốt ướp thịt trong chén vừa lạnh lùng nói: "Biết tôi sắp nấu ăn thì đừng nghịch nữa!"
"Anh làm việc của mình đi, mặc kệ tôi là được rồi."
Tôi có thể mặc kệ cậu nhưng đâu thể mặc kệ cây gậy cứng ngắc phía dưới cứ chĩa vào mình được! Hứa Lan Ý tức giận bỏ mấy tép tỏi lên thớt rồi cầm dao phay đập dập.
"Ra tay ác ghê."
Giang Thác giả bộ sợ hãi, nhưng dương vật ngóc cao lại chẳng chút khách khí cắm vào lỗ nhỏ trơn ướt.
"A!" Hứa Lan Ý không ngờ người này thật sự dám nhét vào, bất thình lình bị hắn làm xụi lơ trên quầy, khóe mắt còn ứa nước.
"Ra ngoài a a! Ư ư..... Đồ khốn!"
Giang Thác không thèm để ý mà nắm chặt eo Hứa Lan Ý đâm rút mạnh bạo. Cứ nghĩ đến chuyện đêm nay Giang Nghiệp Thành ngủ lại thì hắn bực bội vô cùng, đây cũng là lý do hắn kiên quyết làm ở đây một lần.
"Đêm nay không được làm với Giang Nghiệp Thành!"
Cuối cùng Hứa Lan Ý đã biết tên nhãi con này bất mãn chuyện gì, trong lòng chợt có một cảm xúc khó tả, ngoài miệng lại lạnh lùng đáp: "Ưm a! Cậu không có...... tư cách, yêu cầu tôi!"
Giang Thác không ngờ Hứa Lan Ý lạnh lùng như vậy nên đành phải tung ra át chủ bài.
"Anh mà để lão đụng vào mình thì tôi sẽ không bao giờ chơi anh nữa, anh tự chọn đi."
Hứa Lan Ý cạn lời, rốt cuộc điều gì khiến tên nhãi con này tự tin thế chứ, tưởng mình chưa bao giờ thấy chim bự vậy sao?!
"Vậy tôi...... a ưm...... cầu còn không được."
"Thế à?" Giang Thác cười lạnh một tiếng.
Hậu quả chọc giận thiếu niên là càng bị chịch ác liệt hơn, nếu không giữ lại một tia lý trí cuối cùng thì tiếng rên rỉ của Hứa Lan Ý đã vang vọng khắp phòng khách. May mà sau mấy chục cú thúc dồn dập, Giang Thác cũng bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng bước chân.
Hứa Lan Ý kìm nén đến nỗi mặt đỏ bừng, trên má ướt đẫm mồ hôi và nước mắt, sau khi Giang Thác làm chậm lại anh mới há miệng thở dốc, nhưng một giây sau lại bị đối phương bịt kín.
"Suỵt, Giang Nghiệp Thành tới kìa."
Câu này của Giang Thác khiến thân thể Hứa Lan Ý lại căng cứng.
"Mau rút ra đi!"
"Đừng gấp." Giang Thác ung dung bật bếp ga, "Anh rót dầu rồi bỏ tỏi và cà tím vào đi."
Đầu óc Hứa Lan Ý trống rỗng, chỉ biết làm theo lời Giang Thác, rót dầu rồi bỏ đồ ăn vào.
Trong nồi lập tức vang lên tiếng xèo xèo, Hứa Lan Ý đảo qua đảo lại mấy lần, vì trong đít còn kẹp gậy thịt thô to nóng hổi, bước chân Giang Nghiệp Thành lại càng lúc càng gần nên anh hồi hộp đến nỗi suýt không cầm vững cái sạn.
"Tiểu Thác...... Xin cậu...... mau rút ra đi......"
Bị dồn vào thế bí, Hứa Lan Ý thút thít cầu xin thiếu niên phía sau.
"Lan Ý."
Đúng lúc này, giọng Giang Nghiệp Thành đột nhiên vang lên ngoài cửa làm Hứa Lan Ý hoảng hồn, suýt nữa kẹp gãy dương vật Giang Thác.
"Ơi! Anh khoan, khoan vào đã...... mùi dầu trong bếp khét lắm!"
Hứa Lan Ý biết xưa nay Giang Nghiệp Thành rất ghét mùi dầu, trước đây anh nấu cơm lão chẳng bao giờ tới gần bếp.
"Anh biết, Giang Thác cũng ở trong đó à?"
"Vâng...... Ưm......"
Đúng lúc này, Giang Thác cầm chén nước xốt bên cạnh đổ vào nồi, sau đó ôm Hứa Lan Ý xoay người đè anh vào cửa.
Giờ phút này Giang Nghiệp Thành còn đứng bên kia cánh cửa.
"Tên nhóc kia biết nấu thật à, không làm phiền em đấy chứ?"
"Cha xem thường ai vậy?" Giang Thác bất mãn trả lời, chẳng những tôi biết làm cơm mà còn biết làm "vợ" ông nữa kìa!
"Thằng nhóc thúi này!" Giang Nghiệp Thành đưa tay muốn đẩy cửa, Hứa Lan Ý nghe thấy động tĩnh thì hai tay chống trên cửa vội vàng đè mạnh.
"Sao lại khóa cửa rồi?"
"Có khóa đâu." Giang Thác cười xấu, sau đó ôm eo Hứa Lan Ý tiếp tục đâm rút.
"Cậu!" Hứa Lan Ý mở to mắt, không ngờ tên nhóc hư đốn Giang Thác này lại to gan đến thế!
"Tại mẹ kế kẹp con chặt quá đó." Giang Thác liếm tai Hứa Lan Ý rồi nói tiếp với âm lượng chỉ đủ để đối phương nghe được, "Giữ cửa cho chắc, mất công lão vào lại thấy anh bị tôi đụ chảy nước dâm ròng ròng nữa."
"Ưm a......"
Có lẽ vì Giang Nghiệp Thành ở ngoài cửa nên Giang Thác càng hưng phấn hơn, sau khi đâm rút mấy lần thì mất khống chế, ôm người chịch mạnh bạo, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu khiến Hứa Lan Ý chỉ có thể cắn chặt răng, nước mắt rơi lã chã, tay vẫn không dám buông ra khỏi cửa.
Thực sự quá hoang đường.
Chỉ cách một cánh cửa, Giang Nghiệp Thành đang đứng bên ngoài, còn mình lại nằm trên cửa, bị người vốn là "con trai" mình chịch tới tấp. Kiểu yêu đương vụng trộm này tuy đáng sợ nhưng lại kích thích đến nỗi làm người ta mất lý trí.
Dù có tiếng ùng ục trong nồi che giấu nhưng lúc này chỉ cần anh kêu ra tiếng thì người ngoài cửa vẫn nghe rõ mồn một.
Nhất định phải giục lão đi nhanh một chút. Đầu óc Hứa Lan Ý mụ mẫm, lỗ nhỏ mút chặt gậy thịt ra vào quên hết trời đất, giày vò nãy giờ đã sắp đạt cực khoái.
"Chắc...... bị kẹt ấy mà...... Anh ngồi máy bay cả ngày rồi, nghỉ ngơi trước đi...... Khi nào cơm chín em gọi anh......"
"Ừ. Lần sau anh sẽ kêu người tới thay cửa."
Giang Nghiệp Thành vừa đi xa thì Hứa Lan Ý lập tức run rẩy phun nước.