"Dừng lại...... Ưm......" Cuối cùng Hứa Lan Ý cũng vùng vẫy thoát khỏi nụ hôn của Giang Thác, nhưng hai tay ôm chặt cổ thiếu niên vẫn không buông ra, anh ngẩng đầu cọ nhẹ vào tai đối phương, hệt như mọi lần Giang Thác cọ mình.
"Năn nỉ em đó, chậm một chút...... Ưm, ông xã......"
"Anh gọi tôi là gì?!" Quả nhiên thiếu niên lập tức dừng lại, con ngươi run lên, nắm tóc Hứa Lan Ý kéo nhẹ ra sau rồi bàng hoàng nhìn sâu vào mắt anh.
"Ư....." Hứa Lan Ý xấu hổ đến phát khóc, muốn dời mắt đi nhưng lại bị Giang Thác kéo tóc nên chỉ có thể chịu đựng ánh mắt rực lửa của thiếu niên. Dù anh vốn là gay nhưng cũng không ngờ có ngày mình sẽ mở miệng gọi người khác là "ông xã", hơn nữa đối phương còn là một cậu nhóc nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy!
"Gọi thêm lần nữa đi!" Thiếu niên mừng rỡ lại điên cuồng đóng cọc.
"Không muốn...... Ưm a a!"
Hứa Lan Ý vừa từ chối thì Giang Thác thọc một phát vào miệng khoang, mạnh đến nỗi anh có cảm tưởng một giây sau chỗ kia sẽ vỡ ra, tiếng kêu cao vút vì sợ hãi kịp thời bị chặn lại giữa môi hai người.
"Anh mà không gọi thì tôi sẽ đâm rách bụng anh, cắm vào toàn bộ đấy nhé." Lâu rồi Giang Thác chưa hưởng thụ cảm giác đâm lút cán, nhiều lần muốn phá vỡ chỗ đó của Hứa Lan Ý nhưng lại cố nhịn xuống, lần này bị đối phương kích thích, hắn đâu còn nhẫn nại được nữa, chỉ muốn chơi người này chết dưới thân mình!
"A ưm! Không được, sẽ, sẽ hư mất!" Hứa Lan Ý bị sói con dọa sợ, vội vàng lắc đầu, chỗ đó chưa mở ra thì làm sao cắm vào được!
Giang Thác không nói gì mà chỉ vùi đầu gian khổ cày cấy, hơn nữa còn cố tình không hôn Hứa Lan Ý, hai má anh đỏ ửng, chỉ có thể cắn chăn khóc thút thít, bị chịch làm bả vai run rẩy, áo vén lên ngực để lộ vùng bụng trắng nõn, bụng dưới vốn hơi phồng lên nhưng khi nằm ngửa lại nhìn không ra, Giang Thác điên cuồng thọc vào chỗ sâu, muốn làm chỗ đó nhô lên hình gậy thịt.
Hai mắt Hứa Lan Ý đỏ bừng, đờ đẫn cắn chăn, nước bọt chảy ra thấm ướt một mảng, nước dâm lép nhép phía dưới để lại vệt nước loang lổ trên chăn, xem ra họ chỉ có thể đem chiếc chăn này về mà thôi.
Bị cắm thật sâu thật mạnh, bụng lại nhô lên, ư a..... Hứa Lan Ý mơ màng xoa bụng mình, cứ tiếp tục như vậy mình sẽ bị chơi chết mất......
Hứa Lan Ý muốn rên ra tiếng, muốn được Giang Thác hôn như lúc nãy, còn muốn được ôm vào lòng dịu dàng vuốt ve, nhưng hình như thiếu niên trên người không cảm nhận được nên anh chỉ biết thút thít.
"Ưm ư..... Tiểu Thác......" Hứa Lan Ý nhả chăn ra rồi gọi người trên thân.
Giang Thác vẫn phớt lờ anh.
"Em đâm mạnh quá......" Hứa Lan Ý tủi thân nức nở, "Nhẹ một chút...... Được không......"
"Ông xã......"
"!" Nghe thấy cách gọi mình muốn, hai mắt Giang Thác lập tức tỏa sáng, chim bự đang cày cấy cũng phấn khích tột độ, "Gọi thêm lần nữa đi!"
"Ông xã...... Ư....."
"Ngoan lắm." Dương vật Giang Thác cắm trong lỗ nhỏ đột nhiên giật giật mấy lần rồi bắn tinh.
"A!" Không ngờ mình gọi "ông xã" lại khiến Giang Thác bắn ra, ngay khi tinh dịch nóng hổi tràn vào bụng, anh cũng nhịn không được lên đỉnh phun nước.
Không hiểu sao giờ phút này Hứa Lan Ý đột nhiên rất muốn hôn. Nhìn khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc, cuối cùng tình khó kiềm chế, anh chủ động ngẩng đầu hôn Giang Thác.
Anh không biết cách hôn nên chỉ ngậm môi dưới Giang Thác mút nhẹ như ăn thạch, đầu lưỡi quét qua cánh môi rồi xấu hổ rụt lại. Giang Thác lập tức bị nụ hôn vừa ngây ngô vừa quyến rũ của Hứa Lan Ý làm cho thần hồn điên đảo, giữ chặt gáy anh đảo khách thành chủ.
Nụ hôn lần này không mang tính xâm chiếm và phát tiết mà quyến luyến dịu dàng, tình sâu nghĩa nặng.
Mặc dù không bị ép tiến vào trạng thái phát nhiệt nhưng đêm nay Hứa Lan Ý vẫn quấn lấy Giang Thác làm ba lần. Mẹ kế quá nhiệt tình khiến thiếu niên trở tay không kịp, thậm chí còn bắt đầu tự hỏi nếu mình muốn giữ người này bên cạnh thì mấy năm nữa có bị ép khô luôn không. Anh dâm đãng như thế, lỡ mình yếu đi không thỏa mãn được anh thì phải làm sao?! Nghĩ đến đây, Giang Thác chợt có cảm giác nguy cơ, mọi người đều nói lúc trẻ phải "nghỉ ngơi dưỡng sức", mặc dù hiện giờ mình không có bất cứ vấn đề gì nhưng vẫn phải bồi bổ mới được......
*
"Không ở thêm mấy ngày nữa sao?" Chạng vạng tối lúc gần đi, viện trưởng bịn rịn nhìn Giang Thác.
"Thôi ạ." Giang Thác cũng rất muốn, nhưng chiều nay Giang Nghiệp Thành gọi điện thoại cho Hứa Lan Ý hai lần nên họ đành phải về trước khi trời tối.
Viện trưởng gật đầu rồi đưa cái túi trong tay cho hai người.
"Tôi cũng chẳng có gì tặng các cháu, đây là rau củ năm nay tụi nhỏ phụ trồng, tôi hái được một ít cho các cháu mang về, tự trồng vẫn an toàn hơn nhiều."
"Cháu cảm ơn ạ."
Hứa Lan Ý xách rau và cái chăn đã bọc kín lên xe, chờ Giang Thác tạm biệt các bạn xong mới khởi động xe.
Trên đường về, Giang Thác đi ngang qua mấy tiệm thuốc, đến tiệm cuối cùng thì nhịn không được mở miệng.
"À ừm, dừng lại một lát được không, tôi muốn mua ít thuốc......"
"Thuốc gì?" Hứa Lan Ý từ từ đạp phanh rồi tấp xe vào lề, "Không khỏe à?"
"Không phải, mua để sẵn thôi. Có thể...... cho tôi ít tiền được không?" Xin tiền Hứa Lan Ý khiến Giang Thác luôn cảm thấy xấu hổ.
"Anh đi chung với em." Hứa Lan Ý cảm thấy kỳ quái, không biết hắn muốn mua thuốc gì, thế là cũng xuống xe, lúc này Giang Thác có muốn từ chối cũng không kịp.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn tìm thuốc gì ạ?" Vừa vào cửa, nhân viên cửa hàng đã niềm nở ra đón.
Thuốc bổ? Nhân viên cửa hàng nhìn chàng trai còn quá trẻ này, hình như đã hiểu ra gì đó.
"Bổ thận đúng không?" Nhân viên cửa hàng bước nhanh đến khu "Dành riêng cho nam giới", "Lục Vị Địa Hoàng Hoàn và Thận Bảo Phiến đều có, à phải rồi, đây là Hải Cẩu Hoàn dạo này đang thịnh hành! Nhập khẩu nguyên hộp, tráng dương bổ thận! Bảo đảm hiệu quả! Cho em nè."
Giang Thác không ngờ giọng cô gái lớn như thế, vừa dứt lời thì mấy vị khách trong tiệm đều nhìn về phía bọn họ, Giang Thác lập tức đỏ từ mặt tới chân.
"Tôi...... ừm......"
Giang Thác lúng túng cầm lấy Hải Cẩu Hoàn nhân viên cửa hàng đưa cho.
"Tiên sinh, ngài cũng lấy một hộp nhé?" Nhân viên cửa hàng vui vẻ nhìn sang Hứa Lan Ý.
"Không. Đâu phải tôi đi chung với cậu ấy."
"......"
"......"
Giờ phút này Giang Thác buông không được mà cầm cũng không xong, chỉ cảm thấy 18 năm sống trên đời chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Giang Thác cứ thế bị nhân viên cửa hàng dẫn tới quầy thu ngân.
"Của em hết 265 tệ."
"......"
Đắt vậy sao! Vẻ mặt Giang Thác hết sức xấu hổ, chân tay luống cuống, đã đến nước này cũng không thể nói ra hai chữ "không mua" nên đành phải gọi với theo bóng lưng vừa phủi sạch quan hệ với mình rồi đi thẳng ra cửa.
"Này...... Hứa Lan Ý!"
"......"
Vốn dĩ Hứa Lan Ý không định quay đầu lại, anh vờ như không nghe thấy rồi đi thẳng ra khỏi tiệm thuốc để chứng tỏ mình thật sự không quen người này, kết quả tên nhóc hư đốn kia ấp úng thốt ra một câu: "Tôi...... tôi không có tiền, trả trước giùm tôi được không......"