Người kia được gọi thì nhanh chóng đi vào, rồi khách khí chào hỏi.
“Tại hạ Nguyễn Chiêu, xin chào đạo hữu”
“Xin chào đạo hữu, tại hạ Trần Minh Quân”
“Vậy? Trần đạo hữu đã xem qua linh thạch thảo chưa? Không biết, có thể đổi cho tại hạ bao nhiêu nguyên khí châu?”
“Trước khi trao đổi, ta muốn hỏi đạo hữu. Có thể cho tại hạ biết, cây thảo dược này đạo hữu từ nơi nào mà có được không?”
Nghe Trần Minh Quân hỏi xong. Trong ánh mắt của Nguyễn Chiêu xẹt qua một tia không nguyện ý. Sau đó, hắn làm vẻ mặt khó xử mà nói.
“Chuyện này … thứ lỗi tại hạ không thể nói. Đây là bí mật của tại hạ. Đạo hữu thông cảm.”
Trần Minh Quân cũng nhận ra mình đã quá ngây thơ rồi. Ai lại đi hỏi người khác chuyện như thế. Hắn hơi xấu hổ rồi nói.
“Nguyễn đạo hữu, xin thứ lỗi. Ta nhất thời hơi cao hứng nên đã hỏi đường đột. Như vậy đi, gốc thảo dược này ta sẽ đổi cho đạo hữu 1000 nguyên khí châu. Đạo hữu không có ý kiến chứ?”
“Tốt, ta không có ý kiến”
Trần Minh Quân cũng không nói gì thêm. Phất tay một cái, 1000 nguyên khí châu xuất hiện trước mặt Nguyễn Chiêu.
Sau đó, Nguyễn Chiêu đền sờ từng viên nguyên khí châu rồi thu lấy. Không sai, tên này cũng có bảo vật dung giới. Nhưng mà, dường như là cần tiếp xúc thì mới thu được. Kể ra thì cũng đúng, không phải bảo vật dung giới nào cũng có thể nhận chủ và liên kết tâm thần.
Trần Minh Quân đột nhiên nảy ra một ý định. Chỉ nghe hắn nói.
“Nguyễn đạo hữu, nếu ta lấy một bảo vật dung giới cao cấp hơn để trao đổi. Không biết Nguyễn đạo hữu có nguyện ý cung cấp thông tin?”
Nguyễn Chiêu nghe thì trong lòng hơi suy nghĩ. Ánh mắt liên tục xoay chuyển, rất là do dự. Sau đó, hắn hỏi Trần Minh Quân.
“Không biết bảo vật dung giới đạo hữu muốn trao đổi cao cấp đến trình độ nào?”
Trần Minh Quân mỉm cười đáp
“Thể tích bên trong là 30x30x30 mét. Có thể nhỏ máu nhận chủ. Trong phạm vi 3 mét xung quanh, động ý niệm là thu được”
Nguyễn Chiêu nghe xong thì thất thố
“Đọa hữu nói là thật? Thật sự đem bảo vật như vậy trao đổi với ta?” — QUẢNG CÁO —
“Tất nhiên, nếu tin tức là thật thì đáng giá”
Nguyễn Chiêu siết chặt tay, giống như đấu tranh tâm lý. Sau đó thì làm ra quyết định.
“Tốt, Trần đạo hữu. Ta trao đổi tin tức này với đạo hữu. Nhưng ta nói trước, nếu đạo hữu không đến được nơi đó sẽ không được bảo ta lừa đảo”
“Như ta đã nói, miễn tin tức là thật thì được. Còn có đến được hay không thì là khả năng của ta”
“Được! Trần đạo hữu, kỳ thật ta tìm được gốc linh thạch thảo này ở Cam Quốc. Trong một khu rừng nằm trên núi Tà Lơn.”
“Một năm về trước, đi theo một đoàn tán tu lên núi Tà Lơn để tu hành. Một ngày kia ta đi vào rừng, không chú ý bị lạc vào một khu vực rất kỳ lạ. Ở đó sương mù bao phủ cả ngày lẫn đêm. Đồng thời, ở đó ta cảm thấy tinh thần rất là mạnh mẽ. Cũng không cảm thấy buồn ngủ. Ta bị lạc trong đó hơn 1 tháng, nhưng không cần ngủ một giấc nào. Hàng ngày đều ăn cây cỏ trái cây để sống.”
“Gốc cây này, ban đầu ta vốn định đào lên để ăn. Bởi vì khi nhìn nó thì làm ta cảm giác rất thèm ăn. Nhưng khi ta đào nó lên, cầm nó trên tay, thì đột nhiên ta cảm thấy mình thấy được đường về. Ta quyết định mang theo nó, rồi cứ thế thoát được ra ngoài.”
“Sau một tháng ở trong đó. Ta cảm thấy tốc độ tu hành của mình tăng lên đáng kể. Ta suy đoán nơi đó có gì đặc biệt. Nhưng cố gắng tìm lại mãi mà vẫn không cách nào tìm lại được chỗ đó. Còn gốc dược thảo này, bởi vì có khả năng liên quan đến khu vực đó, nên ta giữ lại trồng.”
“Nhưng mà rất nhanh thì bị héo úa. Khi nó sắp chết thì ta vô tình thấy nó có phản ứng với linh thạch. Sau đó dùng linh thạch đặt xung quanh gốc cây. Bất ngờ là nó lại tươi tốt trở lại. Từ đó, ta trồng nó như trồng lan kiểng. Không dùng đất mà dùng linh thạch.”
Lúc này Hư Linh nói với Trần Minh Quân
“Chủ nhân, nếu ta đoán không sai thì đó là một mỏ tinh thần thạch khá lớn. Bởi vì nó đã hình thành kết giới tinh thần. Giống như trận pháp tự nhiên, sẽ làm thần trí người ta mơ mơ màng màng không bao giờ nhìn thấy. Kẻ lỡ đi vào thì khó lòng mà đi ra. Trừ phi tìm được Tinh Thần Thảo, sẽ giúp hạn chế tác dụng của tinh thần kết giới. Từ đó tìm được thanh tĩnh mà thoát ra.”
Trần Minh Quân nghe xong thì trong lòng kinh hỉ.
“Nguyễn đạo hữu, tin tức này không sai. Nhưng phạm vi núi Tà Lơn có hơi lớn. Cho ta một cái khoanh vùng được không?”
Nguyễn Chiêu lấy trong người ra một cái điện thoại. Sau đó mở bản đồ lên, chỉ cho Trần Minh Quân khu vực hắn cùng đoàn tán tu ở. Cùng với khu vực khu rừng mà hắn đã đi vào rồi sau đó bị lạc.
“Nguyễn đạo hữu, tin tức của đạo hữu ta xác nhận là chính xác. Đây là đồ để trao đổi. Nguyễn Đạo hữu chỉ cần nhỏ máu lên là có thể nhận chủ. Sau khi nhận chủ thì Nguyễn đạo hữu sẽ có được thông tin cách sử dụng nó.”
Trần Minh Quân biến ra một cái hộp vuông. Bên trong đã được khắc trận văn mở rộng không gian và điều khiển, liên kết tâm thần. Chỉ cần nhỏ máu lên để nhận chủ là được.
Nguyễn Chiêu hai tay rung rung nhận lấy cái hộp. Cùng lúc thì nhỏ một giọt máu lên hộp. Nghi thức nhận chủ chỉ mất vài giây.
“Đa tạ Trần đạo hữu. Đồ vật là thật. Giao dịch xem như đã xong. Ta xin phép đi trước một bước” — QUẢNG CÁO —
“Nguyễn đạo hữu xin cứ tự nhiên. Thứ lỗi không tiễn.”
Nguyễn Chiêu nhanh chóng rời đi. Bộ dáng gấp gáp, giống như là sợ Trần Minh Quân đổi ý vậy.
Trần Minh Quân nhìn thấy Nguyễn Chiêu đã rời khỏi thì âm thầm suy nghĩ trong lòng
“Xem ra, sau khi kết thúc Đạo Hội thì phải đi núi Tà Lơn một chuyến!”
Trần Minh Quân nhanh chóng trở vào không gian châu.
Tại một khu vực ở Thiên Trụ Sơn. Hắn kiến tạo một cái dược điền nhỏ. Trên đó hình thành hơn chục cái hố. Trần Minh Quân cho tinh thần thạch lấp đầy hố.
Sau đó, hắn tách lấy gốc tinh thần thảo thành hơn chục nhánh nhỏ. Đem cấm cố định trên những cái hố tinh thần thạch. Cứ như vậy, những nhánh mới này sẽ sinh trưởng thành gốc cây mới.
Cứ như vậy, sau nhiều lần tách nhánh thì sẽ hình thành một dược điền lớn chuyên trồng tinh thần thảo.
…
Vịnh Thái Lan
Tại một hòn đảo nhỏ, có diện tích chỉ bằng hòn tre của Côn Đảo. Cả hòn đảo nhìn từ trên không là một màu đỏ gạch. Màu đỏ này được tạo thành bởi đủ các loại đá nham thạch. Trung tâm hòn đảo là một miệng núi lửa đã ngừng hoạt động.
Đặc biệt, hòn nào này không có trên bản đồ. Mắt thường cũng không nhìn thấy được. Tu sĩ thường gọi là Hỏa Đảo. Cũng là ngôi nhà của một trong thập đại tán tu miền nam, Hỏa Lão.
Bên trong ngôi biệt thự tại trung tâm Hỏa Đảo. Một người đàn ông tuổi thất tuần ngồi trên một bộ sofa sang trọng. Đứng nghiêm trang bên cạnh là 2 người phụ nữ ăn mặc hở hang kiểu hầu gái. Dường như đang bẩm báo gì đó cho người đàn ông.
“Vẫn không liên lạc được sao? Hơn 25 người, tất cả đều không liên lạc được?”
Một nữ hầu gái nói
“Đúng vậy thưa chủ nhân, tất cả đều không cách nào gọi được”
Người đàn ông này chính là Hỏa Lão. Một trong thập đại tán tu miền nam. Cảnh giới đang ở giai đoạn luyện khí hóa linh đỉnh phong, đã một chân bước vào linh đồ. Tên này rất tham lam và hoang dâm vô độ. Nếu không thì hắn cũng đã là linh đồ từ lâu. Phần lớn tinh lực đã bị tiêu hao trên thân nữ nhân.
Hắn lại không thích nữ tu sĩ, chỉ thích phàm nhân. Thường thuê phàm nhân với giá cao để phục vụ hắn, cao tới mức độ ít ai có thể từ chối. Nói là thuê, thực sự là bán mạng thì đúng hơn. Người ra Hỏa Đảo thì không bao giờ có thể trở về. Kẻ không nghe lời thì sẽ bị tra tấn dã man.
Để tránh gây chú ý, hắn thường chọn các cô gái trong “ngành” bởi vì dễ dụ dỗ hơn. — QUẢNG CÁO —
Những cô gái trẻ thì sẽ được hắn cho làm hầu gái, vừa sai vặt vừa phục vụ nhu cầu sinh lý cho hắn. Những cô gái bị chơi chán thì hắn đem ban thưởng cho đám thuộc hạ trên đảo. Đã già quá thì trở thành lao động tay chân, làm các công việc nặng nhọc hơn.
Cả hòn đảo đều bị trận pháp khống chế. Phàm nhân không có khả năng tự mình rời khỏi. Cũng không có cách nào liên hệ bên ngoài.
Hệ thống liên lạc cũng được kiểm soát chặt chẽ, và cũng chỉ liên lạc được cho người của Hỏa Lão.
Vì thế là có oán hận đến mấy thì các cô gái cũng chỉ có thể an phận sống tới chết già ở đây. Một số người vì cô đơn thì tự tử.
“Truyền lệnh cho Tiểu Mạn đến đây gặp ta”
“Vâng thưa chủ nhân”
Hai cô hầu gái nhanh chóng lui ra. Hỏa Lão nhìn theo hướng họ đi. Có thể thấy kiều đồn nẩy nà của các nàng đều không bị che đậy. Bộ đồ hầu gái để lộ 90% ngực, eo và mông, trên cơ bản thì chẳng khác nào không mặc gì. Tác dụng lớn nhất của nó là tạo thêm kích thích cho Hỏa Lão mà thôi.
Một lát sau, một cô gái trẻ trung ăn mặc có phần kín đáo hơn bước tới. Nói là kín đáo hơn thôi, thế nhưng ngực đã hơn một nửa trưng ra. Cái bụng thon thả hiển lộ gần hết ra ngoài, đến sát mép gò cao mới dừng lại. Một chiếc quần bò dài không quá gang tay. Để lộ ra nguyên đôi chân dài thẳng tắp và trắng như sữa.
“Sư phụ a, người gọi đồ nhi đến làm gì? Giờ này còn sớm mà, không lẽ hôm nay sư phụ nổi hứng sớm rồi sao”
Cô gái này tuy gọi Hỏa Lão là sư phụ, nhưng lại đi thẳng tới ngồi lên đùi, hai tay choàng qua cổ, bộ ngực căng mọng áp sát vào người Hỏa Lão. Kiều đồn còn cố ý cọ cọ nhẹ bộ phận nào đó của tên kia.
Cô gái này vốn cũng giống bao cô gái khác. Là một cô gái làng chơi, được thuộc hạ của Hỏa Lão chọn trúng. Dùng giá tiền cao để thuê đem về cho Hỏa Lão. Nhưng với tính cách thông minh, cô nhanh chóng tìm cách sinh tồn ở vị trí cao hơn.
Hiện tại cô vừa được Hỏa Lão dạy cho tu luyện, vừa được Hỏa Lão yêu thích trong khoản kia. Khi cô làm nghề bán thân, lấy nghệ danh là Tiểu Mạn. Hiện tại cô cũng dùng tên đó.
“Tiểu Mạn à, lần này có chút rắc rối ta cần con đi xử lý. Nhưng không được đi quá 5 ngày. Con cũng hiểu rõ hậu quả của việc rời khỏi chỗ này quá 5 ngày rồi đó.”
Tiểu Mạn nghe thấy thì trong mắt xẹt qua nhanh một tia vui mừng. Nhưng rất nhanh bị ẩn giấu đi.
“Sư phụ cứ yên tâm, Tiểu Mạn làm sao nỡ xa sư phụ quá lâu. Người ta còn thèm chưa đủ đây này.”
Bị kích thích liên tục, Hỏa Lão thú tính nổi lên. Hai tay chia ra lần lượt sờ lấy ngực và chỗ nào đó của Tiểu Mạn. Kế tiếp thì tại chỗ hưởng dụng nàng ta.
Mặc dù luôn phối hợp và ra sức kích thích Hỏa Lão. Nhưng có thể nhìn thấy, trong ánh mắt của cô nàng liên tục xoẹt qua từng tia hận ý mãnh liệt bị chôn giấu kỹ càng.