Sau khi đã giải quyết xong Bát Tinh Linh Sĩ thần bí. Trần Minh Quân cũng không lập tức rời đi. Hắn còn muốn làm thêm một việc. Đó chính là thu thập lượng lớn tinh thần thạch và dạ minh châu.
Hắn đợi cho đám đông bình tĩnh lại rồi giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng. Sau đó, hắn nói tiếp
“Việc cuối cùng ta muốn nói, tất cả mọi người đã hiểu sai về vật này”
Trần Minh Quân cho xuất hiện một số lượng tinh thần thạch lơ lửng giữa sân khấu. Thấy đám đông đã nhìn rõ thì hắn nói tiếp.
“Vật này không phải gọi là linh thạch. Bên trong cũng không có chứa linh khí. Khi các vị thổ nạp để tu luyện, hấp thu vào cơ thể là nguyên khí thiên địa chứ không phải linh khí. Linh khí là thứ chúng ta tu luyện ra, như là một phần thân thể của chúng ta. Còn vật này, được gọi là tinh thần thạch, chứa bên trong là một loại năng lượng tinh thần. Do vậy, khi các vị đập nát nó ra, giải phóng năng lượng tinh thần, sẽ làm các vị thêm tỉnh táo và tập trung. Cơ bản thì cũng giống như phàm nhân uống trà hay cà phê để tỉnh táo. Hết sức lãng phí.”
“Chỉ có Ngũ Tinh Linh Sĩ trở lên thì mới có thể sử dụng tinh thần thạch. Mục đích chính là hấp thu năng lượng tinh thần, chuyển hóa thành linh hồn lực, giúp gia tăng cường độ linh hồn. Cho nên, đối với các vị mà nói, vật này hiện tại là vô dụng.”
“Thay vào đó, ta có thể trao đổi cho các vị nguyên khí châu. Bên trong nguyên khí châu chính là nguyên khí thiên địa. Đúng thứ các vị cần trong giai đoạn tu luyện trước Ngũ Tinh Linh Sĩ. Tỷ giá trao đổi là 1 đổi 1”
Sau đó, Trần Minh Quân cho toàn bộ người nhà của mình ra trợ giúp hắn. Chỉ có cha mẹ hắn là ở lại chăm sóc cho lũ trẻ. Ngũ đại tán tiên cũng muốn giúp đỡ một tay. Giác Linh Chân Nhân thì điều động đệ tử của Bửu Sơn Kỳ Hương toàn bộ ra giúp Trần Minh Quân trao đổi.
Bản thân ngũ đại tán tiên cũng tự mình đem toàn bộ tinh thần thạch ra trao đổi. Trần Minh Quân cũng không có ý kiến gì. Cái gì tặng thì tặng, cái gì trao đổi thì trao đổi. Trước khi rời đi, hắn sẽ tặng cho ngũ đại tán tiên một phần cơ duyên. Xem như là hậu báo cho những gì bọn họ đã làm cho chúng sinh.
Cứ như vậy, đạo hội tán tu lần này diễn biến thành sân khấu cho một mình Trần Minh Quân biểu diễn. Bởi vì những nội dung khác đã trở nên dư thừa, không còn ý nghĩa nữa.
Trần Minh Quân hoàn toàn tin tưởng ngũ đại tán tiên. Hắn giao lại cho người nhà và nhân lực của ngũ đại tán tiên tiến hành phần trao đổi. Bản thân thì tiến vào không gian châu, dự định điều tra Bát Tinh Linh Sĩ kia.
…
Trần Minh Quân tiến vào không gian châu thì xuất hiện bên trong một tòa tháp ở trên Ngọa Long Sơn. Đây là kiến trúc mới, được hắn kiến tạo cách đây chưa lâu, gọi là Tháp Tạm Giam. Hắn cũng không muốn cứ bắt ai là lại đưa tới chủ điện, như vậy về dài lâu sẽ không hay lắm.
Tên Bát Tinh Linh Sĩ kia đang bị chế trụ giữa hư không. Toàn bộ ngũ quan và thân thể đều bị phong bế. Trần Minh Quân xuất hiện thì cũng giải khai phong bế ngũ quan cho tên đó.
“Đại nhân, xin hãy tha mạng ….”
Thấy đối phương định lên tiếng xin tha mạng, Trần Minh Quân làm cái động tác im lặng. Cũng phong bế khẩu quan của tên đó. Sau đó, Trần Minh Quân nói một cách ngắn gọn.
“Nhà ngươi chỉ có 2 sự lựa chọn. Thả lỏng tâm thần, để ta gieo nô ấn. Hoặc là bị ta sưu hồn, sau đó thì chịu nỗi khổ tra tấn linh hồn không bao giờ kết thúc.”
Nói xong thì hắn giải khai khẩu quan cho tên kia, rồi lại nói — QUẢNG CÁO —
“Lựa chọn đi, trong 3 giây không chọn thì ta sẽ tiến hành sưu hồn!”
“1”
“2‘
“Tiểu nhân chọn nô ấn, tiểu nhân chọn nô ấn”
“Được! Thả lỏng tinh thần, không được có ý phản kháng!”
Hư Linh liền giúp Trần Minh Quân gieo xuống hạt giống ý thức vào linh hồn của đối phương. Thủ tục này không cần nhiều thời gian. Chỉ một thoáng là hoàn thành, chủ yếu là cần đối phương không được có ý phản kháng.
Sau đó, chỉ cần chờ vài ngày để hạt giống hòa làm một với linh hồn đối phương thì sẽ vô phương nghịch chuyển.
“Tham kiến chủ nhân”
“Ừ .. sau này xưng hô thuộc hạ, gọi ta là thiếu gia”
“Thuộc hạ đã rõ thưa thiếu gia”
“Trước tiên, nói cho ta biết lai lịch, xuất thân và thế lực sau lưng của ngươi.”
“Thưa thiếu gia, thuộc hạ tên Đức Kha. Là một trong 10 người hầu của Á Lạp Thần. Được phân công giám sát 4 quốc gia Th, L, Cam và Việt Quốc”
“Á Lạp Thần? Đó là người như thế nào? Cảnh giới tu vi là gì?”
“Thưa thiếu gia, thuộc hạ cũng không biết rõ lắm về Á Lạp Thần. Khoảng 17 ngàn năm trước, thuộc hạ được chọn làm người hầu. Kể từ đó mà bước lên con đường tu luyện. Thời điểm đó, thuộc hạ là một thợ săn trong một bộ lạc. Về sau, cũng chưa từng được nhìn thấy Á Lạp Thần. Chỉ được gặp ảo ảnh phân thân khi nhận lệnh hoặc được triệu tập. Dung mạo của ảo ảnh phân thân, thuộc hạ cũng vô pháp nhìn thấu. Toàn bộ ảo ảnh phân thân luôn bị sương mù che đậy. Còn về thần thức, không ai dám dùng thần thức dò xét Á Lạp Thần cả. Một số người hầu đã từng làm, đều đã bị tại chỗ giết chết.”
“Nếu các ngươi muốn liên lạc với Á Lạp Thần thì phải làm sao? Lúc được triệu tập thì đi về đâu?”
“Thưa thiếu gia, người hầu của Á Lạp Thần đều được ban cho linh hồn bài để báo cáo khi cần. Còn lệnh triệu tập thì mỗi lần mỗi khác. Đa số là các đỉnh núi cao, hoang đảo, …Không có điểm cố định nào”
“Theo bản thân ngươi cảm nhận, áp bách linh hồn của Á Lạp Thần so với khi nãy thì thế nào?” — QUẢNG CÁO —
“Thưa chủ nhân, cảm giác gần tương đồng. Chỉ khác nhau về khí tức, nhưng về cảm giác áp lực thì hoàn toàn rất giống nhau”
“Như vậy sao ! Vậy tại sao ngươi lại ra tay với ta? Là lệnh của Á Lạp Thần?”
“Dạ, chuyện này thì do thuộc hạ tham lam truyền thừa của thiếu gia. Nên muốn ra tay bắt thiếu gia. Á Lạp Thần không có ra lệnh gì cả.”
Trần Minh Quân nghe câu trả lời này thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không muốn sớm thế đã bị dòm ngó tới. Hiện tại hắn suy đoán, ngoài cường giả cấp thánh mà hắn gặp ở Kiên Lương thì vẫn còn tối thiểu 1 cường giả cấp tôn nữa.
Vị cường giả cấp thánh dường như không có ý xấu. Còn cường giả cấp tôn này thì còn chưa rõ đối phương là người thế nào. Thậm chí, chưa chắc đối phương đã là con người.
Trần Minh Quân suy đoán đối phương là một tôn giả bởi vì uy áp linh hồn tương đồng với Hư Linh. Nhưng cũng chỉ là suy đoán, nhưng thấp nhất chính là tôn giả. Cũng không thể loại trừ Á Lạp Thần và cường giả cấp thánh mà hắn gặp là cùng một người.
Trần Minh Quân nhìn Đức Kha rồi hỏi thêm một câu
“Nhiệm của ngươi ở bốn quốc gia này là làm gì?”
“Thưa thiếu giá, nhiệm vụ của mỗi một người hầu là quan sát thế giới tu sĩ tại quốc gia phụ trách. Nếu có kẻ công khai phổ biến tu luyện ra thế giới phàm nhân thì phải ngăn chặn. Còn phát hiện có người đột phá Nhị Tinh Linh Sĩ lên Tam Tinh Linh Sĩ thì báo cho Á Lạp Thần. Thuộc hạ nghe nói Á Lạp Thần sẽ mời người đó đến Thần Cung, vĩnh viễn tách khỏi nhân gian”
Trần Minh Quân nghe vậy thì hơi nhíu mày lại. Ví dụ như vị Thần này có ý tốt, muốn tạo môi trường tu luyện tốt đẹp hơn cho những người có tiềm năng thì việc mời đi cũng hợp lý. Thế nhưng vĩnh viễn tách rời khỏi nhân gian là ý gì? Là một đi không trở lại? Hay là đều đã bị giết.
Còn nữa, tại sao không cho phổ biến tu luyện ra bên ngoài? Chẳng lẽ đây chính là lý do người bình thường rất ít biết đến tu sĩ. Thậm chí, đại đa số chỉ xem tu luyện là truyện tiểu thuyết mà thôi. Ngay cả chính bản thân Trần Minh Quân trước đây cũng vậy.
“Ngươi có biết tại sao Á Lạp Thần không cho phổ biến tu luyện ra thế giới phàm nhân không?”
“Thuộc hạ cũng chỉ nghe Á Lạp Thần nói một lần thôi. Đó là vì tài nguyên tu luyện có hạn. Không thể để cả thế giới đều tu luyện được. Làm vậy sẽ ngăn chặn cường giả phát triển.”
Trần Minh Quân nghe xong thì âm thầm nói 2 chữ “Đánh rắm!”
Nguyên khí thiên địa cũng không phải có hạn. Mỗi ngày đều được Địa Cầu hấp thu từ vũ trụ vào. Giống nguyên lý phổi hấp thụ oxy vậy. Cần nhiều thì hấp thu nhiều, cần ít thì hấp thu ít.
Mặc dù nhiều người tu luyện thì cũng có ảnh hưởng nhất định. Nhưng quả thực là không đáng kể, cũng không to lớn đến mức cần hạn chế người tu luyện.
Hành động của Á Lạp Thần, chỉ có thể có một mục đích. Đó chính là không để Địa Cầu mạnh lên. Nhưng cũng không muốn triệt để hủy diệt tu sĩ hoàn toàn. Rất là khó hiểu! Nếu là kẻ xâm lăng, tốt nhất thì cứ giết sạch tu sĩ. Lúc đó, toàn bộ Địa Cầu sẽ là vật trong tay. — QUẢNG CÁO —
Tại sao không cho mạnh lên, cũng không cho đứt đoạn. Trừ phi… Kẻ này vốn là tu sĩ Địa Cầu, muốn duy trì kiểm soát toàn bộ Địa Cầu. Để đảm bảo địa vị như “Thần” của hắn!
Sự thật ra sao? Còn cần thời gian để tìm hiểu thêm. Nhưng quan trọng và cấp bách là phải tăng tốc độ tu luyện. Bởi vi nguy cơ bên ngoài càng ngày càng lớn hơn.
“Đức Kha, đây là linh hồn thẻ bài của ta. Ba ngày sau ta sẽ thả ngươi trở ra bên ngoài. Ngươi phải tiếp tục làm nhiệm vụ của mình bên Á Lạp Thần. Tuy nhiên, sau này phát hiện có người có ý định phổ biến tu hành ra phàm nhân thì chỉ cần ngăn cản là được, không thể giết người. Còn nếu phát hiện tu sĩ đột phá lên Tam Tinh Linh Sĩ, hãy báo cho ta.”
“Thuộc hạ đã rõ thưa thiếu gia”
Trần Minh Quân liền đưa Đức Kha đến một khu vực thanh tĩnh trên chủ tinh. Xung quanh đều là rừng núi.
“Được rồi, hãy ở chỗ này tịnh dưỡng 3 ngày. Đúng 3 ngày sau ngươi sẽ được đưa ra ngoài”
Nói rồi thì Trần Minh Quân cũng biến mất.
“Hư Linh, khi nô ấn hòa làm một với linh hồn của Đức Kha thì phải lập tức báo cho ta. Cần phải nhanh chóng đưa hắn ra bên ngoài, tránh rắc rối không cần thiết.”
“Vâng, thưa chủ nhân”
…
Khu vực Bình Đài Cầu Tiên
“Anh Đình Hoa, anh thấy sao? Đã sẵn sàng cho ngày mai chưa?”
“Em yên tâm, mặc dù anh đến sau, nhưng anh vẫn tự tin mình đã sẵn sàng”
“Như vậy thì tốt quá. Anh Đình Hoa, ngày mai chúng ta sẽ nối gót Đại Sư Huynh. Nếu mà em đến đích trước, vậy thì anh phải gọi em là Nhị Sư Tỷ rồi đó nha”
“Ha ha ha…, tốt thôi ! Nếu em chinh phục được thử thách trước anh, dĩ nhiên có tư cách làm Nhị Sư Tỷ rồi”
“Tốt quá rồi, em đi chuẩn bị đây. Hẹn gặp lại anh vào ngày mai!