Hàn Phong nghe vậy, hai chân mày khẽ giật giật, thật chẳng còn lời nào để nói nữa.
“Không cần gọi Quỷ Khẩu Ký đâu, chúng ta cùng vào trong đó điều tra một lượt. Như vậy sẽ dễ dàng hơn, nắm rõ thông tin chính xác!”
Quỷ Khẩu Ký cũng giống như là người săn tin tức trên nhân gian vậy, mỗi khu vực tầm trăm dặm sẽ có một con. Bọn chúng chuyên thu thập tình huống, động tĩnh trên địa bàn rồi làm điều kiện để giao dịch với các pháp sư.
Chủ yếu là tiền giấy, hương nến. Điều này không vi phạm điều luật Âm Ty, cũng gián tiếp giúp đỡ cho các pháp sư hành động. Nên Âm Ty cho phép chúng làm như vậy, chẳng qua muốn có chổ hoạt động cũng phải tranh giành sứt đầu mẻ trán.
“Không hổ danh Địa Tiên của Thất Tinh Môn, dám một mình vào trong Âm Sào!”
Đại Bảo há hốc mồm, giơ ngón cái tặng cho Hàn Phong một like khích lệ.
“Cậu bị điếc à, là tôi nói chúng ta!”
Hàn Phong trả lời, kèm theo đó là ánh mắt sắc lạnh liếc xéo Đại Bảo tiếp túc nói.
“Sáng nay tôi và La hiệu trưởng đã gia trì thêm 1 trận pháp phong ấn, có thể kéo dài thêm một thời gian nhất định. Bọn chúng lúc này chắc chắn không thể thoát ra, là thời điểm xem thử bên trong đó như thế nào để tìm cách đối phó!”
Đại Bảo bĩu môi, xoa lên cái đầu trọc bóng loáng. Bóng đến nổi ánh đèn trên trần nhà, còn có thể phản chiếu được.
“Nói như cậu thì cũng như không, dùng nhục thân vào sẽ phá hư mắt trận. Còn hồn phách thì chỉ có vào mà không có ra, làm thế nào bây giờ!”
Vừa nói hỏi xong câu này, Đại Bảo chợt im lặng một lúc. Ánh mắt sáng lên, dường như đã hiểu ý vỗ đùi.
“Phải rồi, nguyên thần không bị ràng buộc những thứ này. Lại còn không thanh không tức, ý này rất hay!”
Xem ra cậu ta cũng không đến nổi bị ngốc, gợi ý một chút đã hiểu ra vấn đề. Ít nhất cũng được một ưu điểm, cứu vãn lại danh dự Thiền Sư đệ nhất Phật môn.
Chiều nay Đại Bảo còn có tiết học, Hàn Phong cũng phải hoàn thành nốt giấy tờ nhập trường. Nên cả hai quyết định, sáng ngày mai sẽ gặp nhau tại đây và cùng hành động.
Sẵn tiện phải suy nghĩ chổ ở cho Tiểu Kim và Tiểu Hoa, không thể để bên người mình mãi được. Nhiều khi không nhớ đến sự tồn tại của bọn chúng, Hàn Phong tự nhiên đi vào tolet thì thật là quá thiệt thòi cho mình.
20 năm giữ tấm thân nam tử không nhiễm bụi trần, có thể nói là Băng Thanh Ngọc Kiết để giành cho vợ của mình sau này. Chẳng may bị nhìn thấy, thì biết làm thế nào. Lại không phải là người nhìn, bắt chúng chịu trách nhiệm kiểu gì đây.
Đáng lẽ lúc sáng nay gặp La hiệu trưởng nên nhờ hỗ trợ, với danh phận và địa vị của lão có lẽ không thành vấn đề. Bây giờ lại phải tốn công đi tìm, đúng là tự mang mệt mỏi vào người mà.
Từ biệt Đại Bảo, cậu ta chuyển ngược lại đi về hướng văn phòng ban lãnh đạo nhà trường. Giờ này có lẽ lão ấy còn ở đó, đáng tiếc điện thoại Hàn Phong không mở nguồn vì sợ sư phụ gọi mắng mình một trận tội lén móc túi lấy thêm một đồng lúc xuống núi.
Nếu không thì xin số gọi điện là tiện nhất, đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên Hàn Phong va chạm với người đi phía ngược lại.
Cả đống trang giấy, tập sách rơi tứ tung. Hàn Phong vội vàng chạy tới đỡ cô gái đang nằm nghiêng người dưới sàn mặt đất.
“Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Lúc này mới nhìn thấy gương mặt hình trái xoan của cô gái, môi mỏng đỏ thắm. Không trang điểm quá đậm như các cô gái bên ngoài nên nhìn càng chân thực, quả thật rất ra dáng đại mỹ nhân.
“Còn không giúp tôi gom lại những tờ giấy mau lên, để hồi gió thổi bay hết!”
Giọng thúc giục của cô khiến cho Hàn Phong chợt trở lại thực tế, lay hoay cùng cô nhặt hết mọi thứ dưới sàn. Vẻ mặt ngại ngùng, cậu chỉ biết đứng yên gãi đầu mỉm cười rồi nói xin lỗi thêm một lần nữa.
“Thật ngại quá, là do tôi mãi suy nghĩ nên không để ý đường đi, cậu không sao chứ?”
Ánh mắt của Hàn Phong vẫn chưa chịu rời đi khỏi cô, vì khi đứng thẳng mới lộ ra hết vóc dáng của nàng. Nếu dùng từ ngữ để biểu đạt, thì cậu chỉ có thể dùng chữ S mà thôi.
Cô vừa đưa tay phủi bụi trên quần áo xuống, vừa nói.
“Tiểu soái ca, xin lỗi suông như vậy không có thành ý đâu!”
Hàn Phong nương theo thái độ đó của cô, mà hỏi lại trêu đùa.
“Vậy tiểu mỹ nhân, muốn tôi làm gì cho cậu?”
Sau khi chỉnh sửa lại ngay ngắn giấy và tập sách lại, cô trực tiếp đặt thẳng tất cả vào ngực của Hàn Phong. Nháy mắt ra hiệu, rồi dẫn đường phía trước không quay đầu lại nói.
“Đôi tay nhỏ bé này không đủ sức ôm hết, cậu giúp tôi!”
Vẻ mặt ngơ ngác của Hàn Phong nhìn theo bóng lưng, không tự chủ được đôi chân mà bước theo đằng sau nàng. Ấy bởi ta nói, thấy gái đẹp cái là sáng tít cả mắt lên.
Làm gì còn nhớ đến việc chính sự, cứ như vậy mà cả hai một hồi lại cùng sánh bước đi cạnh nhau. Nam thanh nữ tú, khiến cho không ít ánh mắt dò xét của sinh viên ngồi trong phòng học nhìn ra bên ngoài.
Theo chân của cô ta nãy giờ, Hàn Phong cảm thấy thời cơ đã đến. Cậu liếm môi rồi lên tiếng hỏi.
“Tôi vẫn chưa biết tên của cậu?”
Đúng như suy đoán, cô ta không chút do dự mà đáp.
“Trương Mỹ Thanh!”
Cái tên này nghe qua có một chút kì lạ, nhưng thôi cũng mặc kệ vậy. Người đẹp là được rồi, quản chi nhiều chuyện.
Qua vài ngõ dọc theo lối hành lang đi bộ rời khỏi trường đến khu vực ký túc xá nữ. Vì có Mỹ Thanh dẫn đường, nói rõ lý do nhờ người mang phụ sách vở đến nên các quản sinh cũng không làm khó gì.
Chỉ điểm danh ký tên vào sổ ra vào, rồi cho hai người họ đi qua. Lúc đầu cứ tưởng cô ta mang cả đống này lên thư viện, hay là phòng học. Xem ra đây cũng là một sinh viên giỏi, siêng năng và chịu khó.
Nhưng có cơ hội vào ký túc xá nữ, Hàn Phong mỉm cười gian xảo. Được ngắm gái miễn phí, thì tội gì mà không đi theo.
Thấy Hàn Phong không hề mệt mỏi, vẫn còn đang ung dung nhìn ngắm qua lại bên trong những phòng không đóng cửa, cô cũng phải ngạc nhiên khen một câu.
“Sức khoẻ của tiểu soái ca cậu thật đáng nể, đi lâu như vậy mặt không đỏ cũng không thở dốc?”
Tất nhiên, từ nhỏ Hàn Phong đã luyện tập thể thuật Thất Tinh với sư phụ. Có khi lười lén trốn xuống núi chơi internet, lão bắt được treo tòn ten ngược lên cành cây.
Miệng thì nói phạt, bây giờ mới biết đó cũng là một cách rèn luyện cơ thể. Vì khi ở môi trường không trọng lực, bản năng con người tự dưng sẽ thích nghi mà sinh ra lực cản để thân mình không chịu nhiều tổn thương nhất có thể.
Khỏi nói đến Lục Phong, cái tên biến thái ấy tất nhiên toàn huấn luyện cho cậu còn hơn đặc công vũ trang.
“Đến nơi rồi, ở đây chỉ có tôi và bạn học cùng lớp. Hơn 2 tuần hôm nay cô ấy không được khoẻ, nên tôi mang bài học về đây giúp cậu ta!”
Vừa nói Mỹ Thanh vừa đưa tay mở chốt cửa ngoài, căn phòng cũng giống như bao nơi khác. Chỉ có điều, tất cả cửa sổ kính đều được dùng giấy báo dán kỹ lại.
Cô đâu để ý vẻ mặt của Hàn Phong đằng sau đống sách kia, mũi của cậu ta đang cử động “khịt” lên liên tục. Khẽ nhíu mày, cảm nhận này không thể sai vào đâu được.