Thất Tinh Hành Tẩu

Chương 37: Mắt Nhãn là Thi Vương



Con thi vương trước mặt càng toả ra thi khí lực càng lớn kinh người, nhiều lần thiếu chút nữa cho Hàn Phong khó lòng tránh thoát.

“Hắn bị quỷ đồ lót chuồng, giao trái tim trong oán hận cho kích phát đi ra. Tiểu Kim, ngươi kiên trì trong chốc lát!”

Hàn Phong tranh thủ thời gian nắm lên tay 3 hạt đậu đồng cùng với đào mộc kiếm.

Sức chịu đựng không thể trụ lâu, cậu ta ráng gặm âm thanh đau đớn, dùng hết sức quấn lấy miệng vết thương. Một ngụm máu đầu lưỡi, cộng với ngón trỏ, Hàn Phong phun vào pháp khí niệm chú.

Một chân không ngừng trên mặt đất dùng sức giẫm, trong miệng càng là thần thần thao thao niệm Thất Tinh Sát Thi Lệnh.

"Xác vô hồn phách, lạc lối giữa u minh.

Thất tinh quy vị, càn khôn nghịch chuyển.

Diệu pháp sá mệnh, khí hư hoá thần.

Sát nhất tuyệt, nhất kiếm nhất trảm hoành tứ phương!"

Hàn Phong còn chưa niệm xong chú ngữ, thi vương đã liền xông tới, một cái vỗ vào ngực của Hàn Phong, tất nhiên cậu ta tránh thoát, để lại 5 lỗ thủng trên thân cây.

Đòn này mà không giết được ngươi, tiểu đạo thật có lỗi với liệt tổ liệt tông Thất Tinh môn.

Nhắc tới cũng kì lạ, cái này là huyết Thái Cực Âm Dương đồ án vỗ vào trên ót. Cái kia vốn là hư ảnh, cố giãy dụa thân thể đột nhiên liền yên tĩnh trở lại, giống như bị người điểm huyệt đạo giống nhau.

Chỉ có thân thể Tiểu Tứ vẫn di động giống như đứng không vững, nhưng lại không có ngã xuống dưới.

Hàn Phong nhảy một cái ra đằng sau lưng, nhắm thật chuẩn đâm vào ót thi vương. Cái kia bóng dáng liền dán tại sau lưng của hắn, Hàn Phong liếc mắt liền nhận ra được, chính là mắt nhãn của trận pháp Hư Ảnh Trụ Vạn Yêu.

Tiểu Tứ hai cánh tay cố sức cử động, mũi chân đi được vài bước dưới chân, đem thân thể gót chân.

Trách không được vì hiện tại phải cùng Tiểu Kim dùng chung 1 thân xác, đi đường là đệm lên chân, nguyên lai là bị quỷ hồn Tiểu Kim kê lót chân.

“Tiểu Tứ, tôi không biết rõ vì sao chúng ta lại lọt vào trận pháp này, nhưng thoát khỏi đây rồi hãy tính.”

Khó lòng phòng bị thật, không ngờ có kẻ dùng trận pháp cao thâm như vậy để giam chân Hàn Phong lại.

Không riêng muốn hai người bọn họ phải chết, Có thể tưởng tượng đằng sau chuyện này còn có ẩn tình.

Tiểu Tứ liền thúc giục bằng gương mặt khổ sở khi chứng kiến những chuyện vừa rồi. Cậu ta đang biểu lộ rất thống khổ, thỉnh thoảng tại run rẩy. Cái kia mặt cũng là càng ngày càng tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi, Hàn Phong rất nhanh đã đem mắt nhãn phá đi, để quay trở về khung cảnh hiện thực tế.

Thấy như vậy một màn, vội vàng nhắc nhở cậu ta.

“Tiểu Kim, nếu còn không ly khai lão Nhị thân thể, ta sợ cậu ta sẽ nuốt chửng toàn bộ tu vi của người đấy!”

"Cậu ta chắc chắn chết không được, có thể không lưu lại chút quỷ khí nào. Khẩn trương khoát tay áo, ngược lại là chằm chằm vào Tiểu Tứ nằm nhắm híp mắt hỏi.

“Mượn xác hoàn hồn?”

Tiểu Tứ, là ngươi không hiểu đạo pháp, càng sẽ không có khả năng tu luyện tà thuật.

Âm Dương Nguyên Chi Tử, người cầm tinh này quả nhiên là không thể coi thường được.

Rất nhanh, mọi người tụ tập lại trong phòng của Đại Bảo. Tiểu Tứ cũng đã tỉnh lại, quỷ khí trong người kì dị khó đoán. Đúng lúc này, Đại Bảo than thở lên một câu rất liên quan.

“Thái Cực Âm Dương đúng là chỉ dành cho người hữu duyên, bần tăng tu là Hồng Trần Chi Đạo. Một người luyện trầy da tróc vẩy mới có được thành tựu như hôm nay, còn một người chỉ cần ngồi không cũng có lợi ích. Đúng là duyên số, khó cưỡng lại được mà!”

Lòng vòng vừa đi vừa vuốt đầu trọc, Đại Bảo lắc đầu tỏ vẻ không phục, mà cũng hoàn toàn đúng thôi, Hàn Phong cũng phải ganh tỵ khả năng này của Tiểu Tứ chết mất.

Chỉ thấy cậu ta nhúc nhích thân thể, kịch liệt co quắp thoáng một phát, mãnh liệt liền đứng trên mặt đất, đại bá mắt sắc nhanh tay.

Nét mặt khó chịu của Tiểu Tứ cũng đã biến mất, Hàn Phong nói không cần truy nguồn gốc nữa, đích thị là Âm Dương Nguyên Chi Tử rồi, không còn gì có thể cản lại được, trước tiên giải thích mọi việc để cậu ta thích nghi rồi hãy tính tiếp.