Bầu không khí nói cười cứ như vậy mà lại tràn ngập trong căn nhà, bọn họ nhiệt tình giữ Hàn Phong ở lại một đêm. Dù sao trời cũng đã khuya, nên cậu không khách sáo mà gật đầu đồng ý.
Thu xếp xong chổ nằm, không mất thời gian quá lâu thì Hàn Phong đã chìm vào giấc ngủ. Còn về phía bên kia căn phòng, hai bà cháu vẫn nằm ôm nhau.
"Cháu muốn tặng cho Phong ca chiếc thắt lưng của gia đình mình!"
Nghe thấy lời đề nghị này của cháu gái, bà lão cũng có chút sửng sốt. Nằm im lặng một hồi lâu, mới quay sang nhìn vào gương mặt cô nhấn mạnh.
"Cháu phải biết rằng, thắt lưng này là vật gia chuyền, dù là ân nhân cứu mạng cũng không thể được!"
Mã Tiểu Linh bĩu môi, gượng đỏ mặt tỏ vẻ thẹn thùng lay nhẹ vào cánh tay của bà.
"Nhưng ở chổ chúng ta nó chẳng giúp ích được gì cả, cháu thấy chi bằng tặng cho anh ấy!" Cô nói xong câu này, liếc ánh mắt nhìn vào tay nải to đùng chứa đầy pháp dược lẫn pháp khí của Hàn Phong được cậu ta gối đằng sau đầu để nằm. Mã Tiểu Linh chớp chớp đôi mắt tròn xoe, mới mỉm cười nói tiếp.
"Chi bằng để nó đi theo Phong ca, cháu cảm thấy thành tựu của anh ấy sau này nhất định sẽ kinh thế hãi tục!"
Bà lão cũng nhìn theo hướng ánh mắt của cô, thấy dáng nằm hình chữ Bát của cậu ta, khẽ phì cười gật gật đầu.
"Đúng vậy, còn trẻ như vậy pháp lực đã thông huyền, nhưng sao bà lại có cảm giác cháu tặng thắt lưng cho cậu ta lại còn thêm một ý khác nữa!"
Mã Tiểu Linh vốn dĩ rất thông minh, nghe bà trêu chọc dường như đã hiểu ra. Cô càng e dè, nũng nịu trách móc.
"Bà đừng nghĩ lung tung!"
Rất nhanh đã có tiếng gà gáy, báo hiệu cho một ngày mới đến. Hàn Phong đưa chiếc điện thoại phím bấm của mình lên xem, cũng gần 6 giờ sáng. Cậu ưỡn người vươn vai, bước ra bên ngoài. Mã Tiểu Linh trên tay cầm chiếc gáo múc trong chậu nước, để tưới cho những bụi rau bên ngoài sân vườn. Nghe thấy động tĩnh, mới lên tiếng hỏi to.
"Phong ca, anh dậy rồi sao?"
Hàn Phong từ nhỏ vì phải khắc khổ tu luyện ở trên núi, đã quen dậy sớm và người dân dưới chân núi vùng nông thôn cũng như vậy.
Chỉ có điều Mã Tiểu Linh vừa mới được định hồn ngày hôm qua, sáng nay đã có thể tự động sinh hoạt, tốc độ hồi phục này cũng khiến cho cậu ta bất ngờ. Không đợi cho Hàn Phong suy nghĩ thêm, cô tiếp tục lên tiếng nói.
"Đồ ăn sáng trên bàn anh đánh răng rồi dùng nhé, em đang lỡ tay ngoài này rồi!"
Cậu ta mới để ý ở trên bàn đặt sẵn bàn chải đánh răng, loại được dùng một lần. Còn có ly sữa đậu nành và một ít bánh quẩy, đúng thật rất chu đáo.
Vệ sinh cá nhân xong Hàn Phong mới ngồi vào bàn ăn sáng, Mã Tiểu Linh đi vào nhìn cậu mà mỉm cười. Quả nhiên sau khi sức khoẻ ổn định lại, gương mặt cô rất xinh đẹp, cậu ta mãi nhìn mà quên nhai luôn cả miếng bánh quẩy còn đang ngậm trong miệng. Cô đỏ mặt khi thấy Hàn Phong cứ nhìn vào mình, cố tình tìm đề tài khác để nói.
"Bà của em đi ra chợ mua chút bánh để anh mang theo ăn trên dọc đường rồi!"
Hàn Phong bây giờ mới để ý mình có chút thất lễ, vội nuốt hết miếng bánh rồi đứng dậy xua tay.
"Không cần đâu, chuyện nhỏ mà!"
Hàn Phong cũng không nói dối, tuy rằng Đả Hồn Quỷ ngày hôm qua tu vi rất lợi hại, nhưng cũng chỉ là đối với pháp sư thông thường. Cậu từng thay Bạch Hào Tử xử lý những chuyện còn khó khăn nguy hiểm hơn.
Mã Tiểu Linh dùng khăn lau nhanh đôi tay đang ướt sũng, đi đến phía tủ ở giữa nhà khách. Lần lượt mở ra hai khoá cửa, cầm một vật giống như một khúc vải được bọc bên ngoài màu vàng kim rất đẹp.
"Phong ca, em có vật này muốn tặng cho anh!"
Cô không suy nghĩ gì nhiều, cũng chẳng thèm đợi Hàn Phong kịp trả lời mà đưa thẳng đến trước mặt cậu ta. Tò mò nên mở tấm vải bọc ra xem, là một chiếc hộp dài bằng gấm.
"Đây là...?"
Vừa hỏi vừa đưa ngón tay ấn vào nút mở, là một chiếc thắt lưng. Ở giữa còn gắn viên đá ngọc bích màu xanh lá cây, càng khiến cho con ngựa màu đỏ nằm bên trong hiện rõ hơn.
Biểu tượng con ngựa đang chạy qua sông lớn, hình như Hàn Phong đã nghe nói hay là nhìn thấy nó ở đâu đó.
Vuốt nhẹ vào chiếc thắt lưng, cảm giác như không phải được khâu bằng chất liệu da động vật bình thường. Có màu xám đậm nhìn rất đẹp, rất nhiều ngăn cách đều nhau.
"Đây là Mã Thủy Đằng Song Tố Nguyên Đai!"
Tên thắt lưng này gắn liền với một vị tiền bối, ông ấy là Mạc Kim Giáo Uý nổi tiếng thời Trần. Ông trên tinh thông thiên văn, dưới tường địa lý.
Rất giỏi xem phong thủy, trận pháp cơ quan trong lăng mộ, là 1 trong 4 vị Địa Sư dưới quyền của tướng quân Phù Trạch Long.
Người đã đích thân soạn thảo quyển Mộ Chi Tại Thiện, lưu truyền hậu thế. Những người học và nghiên cứu cổ vật trong các lăng mộ, không ai là không biết.
Tên ông là Mã Trường Thanh, trong nội môn Thất Tinh Phái có rất nhiều thư tịch nguồn gốc quỷ quái hay là ghi chép lai lịch của các vị lẫy lừng danh tiếng. Hàn Phong lúc không có gì làm, thì rất hay đọc những loại kỳ thư như vậy.
Nghe đồn vị này, mỗi lần đạo mộ trên người luôn mang Mã Thủy Đằng Song Tố Nguyên Đai. Là thắt lưng có thể chứa rất nhiều thứ, chia ra 13 ngăn lớn nhỏ.
Mỗi ngăn đều có cơ quan ẩn, chỉ cần nhớ được vị trí để vật dụng. Ấn nhẹ là thu phát tự nhiên, rất tiện dụng mang theo khi hành tẩu.
Nhưng mà khoan đã, Mã Tiểu Linh, Mã Trường Thanh sao...?