Thật Tốt Khi Là Góa Phụ

Chương 2



Bá mẫu trợn mắt, bực tức nói:

"Bát tự không hợp đâu phải do con nói.”

"Ta để Hinh nhi thay thế nó cũng là có ý tốt, Tạ tiểu Tướng quân cũng không phải hạng kém cỏi."

"Ta khinh! Ngươi chẳng qua thấy người ta bệnh tình nguy kịch nên hối hận chứ gì? À, vậy thì Tịch nhi của chúng ta đáng phải chịu cảnh thủ tiết sớm sao?"

"Thế Hinh nhi của nhà ta thì đáng phải thủ tiết à? Người có biết hắn..."

Bá mẫu giận dữ gào lên, rồi đột ngột im bặt.

Ngoài cửa, Tạ tiểu Tướng quân đứng ngây người, cả thân hình loạng choạng.

Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé toạc ra.

Đến khi mọi người nhận ra thì đã quá muộn.

Hắn được người đỡ vào trong, bá mẫu nhanh chóng lẩn sang một bên, đường tỷ cũng lộ vẻ bối rối trên mặt.

Tổ mẫu cũng không biết giấu mặt vào đâu cho khỏi xấu hổ.

Chỉ có ta là chăm chú quan sát vị Tạ tiểu Tướng quân này.

Nếu luận về dung mạo, Tạ Tử Từ chẳng hề kém cạnh so với Cố Trường Phong.

Tạ Tử Từ là một võ tướng, dáng người cao lớn, dù đang bệnh nặng, gầy yếu nhưng vẫn trông rắn rỏi hơn Cố Trường Phong nhiều.

Nhận thấy ánh mắt của ta, hắn liếc nhìn một cái.

Ta vội cúi đầu, chăm chú nhìn vào mũi giày.

"Nếu Thẩm đại tiểu thư không muốn gả cho ta, không lâu nữa ta sẽ đến từ hôn."

"Không phải là không muốn gả, chỉ là đổi người thôi. Ngài xem, nhị tiểu thư nhà ta cũng xinh đẹp, nếu Tạ tiểu Tướng quân ưng ý thì..."

Chưa kịp để tổ mẫu lên tiếng, Trần bá mẫu đã vội vàng xen vào.

"Ta sẽ không để lỡ mối hôn sự tốt đẹp của nhị tiểu thư đâu."

Tạ Tử Từ khẽ cúi chào tổ mẫu.



"Hôm nay vốn là để bàn chuyện sính lễ, nhưng nếu Thẩm gia đã không có tâm ý, tại hạ cũng không muốn quấy rầy nữa.

"Đây là vật đính ước, nay trả lại cho đại tiểu thư."

Ta thấy trên khuôn mặt Tạ Tử Từ thoáng qua một nét buồn bã. Bước lên trước, ta nói:

"Đây là tua kiếm ta vừa mới làm, nếu Tạ tiểu Tướng quân bằng lòng, ta sẽ gả cho ngài."

Tạ Tử Từ ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm.

Tổ mẫu sai nha hoàn kéo ta lại.

"Tịch nhi, con nói bậy bạ gì thế! Con sắp gả vào Hầu phủ rồi!"

Hầu phủ ư?

Kiếp trước, ta gả cho Cố Trường Phong, ba năm sinh liền hai đứa con.

Khi đó, ta đã nghĩ mình vô cùng mãn nguyện.

Nhưng đến khi sinh đứa thứ năm, ta hoảng sợ, khóc lóc van xin Cố Trường Phong ngừng lại.

Hắn ôm ta vào lòng:

"Cố gia đến đời ta chỉ còn lại một người, mẫu thân mong có nhiều cháu, Tịch nhi lẽ nào không hiểu sao?”

"Vi phu không nạp thiếp, không có ngoại thất, chỉ một lòng một dạ với nàng, vậy nàng còn không hài lòng điểm gì?"

Ta nài nỉ hắn hãy nạp thiếp, nhưng lại bị lão phu nhân tát một cái.

"Ngươi lại xúi giục con ta làm những chuyện như thế sao? Hầu phủ chúng ta gia phong trong sạch, nếu không phải chính thê vô sinh, chúng ta tuyệt đối không nạp thiếp hay nuôi ngoại thất!”

"Sinh con đẻ cái là trách nhiệm của ngươi, có người phụ nữ nào mà không trải qua chuyện này? Khóc lóc như vậy còn ra thể thống gì?"

Thế là ngày nào ta cũng phải bưng chén thuốc đen đặc, bị ép uống vào.

Ta vuốt ve tua kiếm trên tay, rút khỏi dòng suy nghĩ, rồi nhìn vào Tạ Tử Từ trước mặt.

Đối diện với khuôn mặt như vậy, ta có thể dành cho hắn sự thiện chí lớn nhất.

Dù sau này hắn c.h.ế.t, ta cũng sẽ chịu tang cho hắn, kế thừa tài sản của phủ Tướng quân, coi như đó là phần thưởng hắn dành cho ta.

Cho dù ta không tái giá, cũng chẳng ai dám chỉ trỏ, mọi người chỉ khen ngợi ta chung thủy, không ai dám khinh thường một góa phụ từ danh gia vọng tộc.



Nghĩ đến cuộc sống đó, ta không khỏi cười thầm trong mơ.

"Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa? Ta không còn sống được bao lâu nữa."

Tiếng nói từ trên đỉnh đầu ta truyền xuống, hắn vẫn không đưa tay ra nhận tua kiếm của ta.

Ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.

"Ngài muốn thế nào mới chịu cưới ta?"

Tạ Tử Từ cầm tua kiếm trong tay, chầm chậm vuốt ve, khiến người khác khó mà đoán được cảm xúc của hắn.

Ngón tay hắn lướt qua chữ "Phong" trên tua kiếm.

C.h.ế.t tiệt, ta quên mất đây là tua kiếm làm cho Cố Trường Phong!

"Được, ngày mai ta sẽ đến dạm hỏi."

Hả?

Tạ Tử Từ đứng dậy, quay lưng bỏ đi.

Ta cũng bước theo hắn, bước chân lặng lẽ. Cuối cùng khi thấy hắn vượt qua ngưỡng cửa, ta thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu nhị tiểu thư chỉ vì giận dỗi Cố Thế tử mà đùa giỡn với ta, ta sẽ không chấp nhận đâu."

"Đương nhiên không phải, ta thật lòng. Nếu ngài không thích tua kiếm này, ta sẽ làm cho ngài một cái khác."

Dù sao phủ tướng quân cũng không thiếu nô tỳ làm tua kiếm, hắn chắc sẽ không cần.

"Được."

Gì cơ?

Ta giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt rạng rỡ nụ cười của hắn.

"Sao? Nàng chỉ nói đùa thôi à?"

Ta còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

"Tịch nhi? Tạ Tướng quân?"