Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 1008: Vui sướng và kinh hãi



CHƯƠNG 1005: VUI SƯỚNG VÀ KINH HÃI.

Tiêu Uyển Nhi đâu còn dám tin lời hắn nói, vội giãy giụa lấy muốn ngồi lên, không biết Tống Thanh Thư sử dụng thủ đoạn gì, làm cho toàn thân nàng như nhũn ra, giãy dụa mấy lần cũng không có nhúc nhích được.

-Đại đương gia, ngươi mau buông ta ra."

Tiêu Uyển Nhi đỏ mặt đẩy hắn ra.

Tống Thanh Thư trơ mặt ra tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng hỏi:

-La phu nhân, trong khoảng thời gian này có nhớ ta không vậy?

Tiêu Uyển Nhi mặt đỏ bừng, nghiêm mặt nói:

-Đại đương gia, xin hãy tự trọng!

-La phu nhân, nhất nhật phu thê bách nhật ân, nhanh như vậy phu nhân đã trở mặt rồi, phu nhân như vậy làm ta rất thương tâm a.

Tống Thanh Thư làm ra một bộ đau thương gần chết vậy.

Nghe hắn nhắc lại chuyện trước đó, Tiêu Uyển Nhi trong lòng cũng rung động, bất quá lý trí vẫn chiếm được thượng phong:
-Đại đương gia, ngươi đã đáp ứng ta, chỉ cần ta đem sự tình Dương Châu làm tốt, thì ngươi sẽ không còn tiếp tục quấn quít lấy ta mà..

Tống Thanh Thư đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hai má trắng nõn của nàng, khiến đôi lông mi nàng run rẩy:

-Nhưng bây giờ sự tình Dương Châu vẫn là chưa xong ..

Tiêu Uyển Nhi là phụ nhân, thân thể vốn đang vào thời kỳ sung mãn chín mọng, lúc này lại bị khí tức dương cương cực nóng của hắn bốc ra, toàn thân xương cốt đều nhanh muốn xốp giòn rồi, bất quá trong đầu còn sót lại lý trí làm cho nàng vẫn là cự tuyệt:

-Ta không thể làm chuyện có lỗi với La sư ca nữa..

Tống Thanh Thư khóe miệng hơi giơ lên, hắn biết rõ phòng tuyến của nàng đã có chút ít buông lỏng:

-Phu nhân nào có lỗi gì với La sư huynh đâu, phải biết rằng lấy võ công của hắn cùng năng lực, hơn nữa lại đứt gãy một tay, nếu không bởi vì có quan hệ với phu nhân, ta há lại để cho hắn nhiều cơ hội như vậy? Phóng nhãn toàn bộ thiên hạ, nam nhân kiến công lập nghiệp làm rạng rỡ tổ tông mới là sự tình trọng yếu nhất, cho nên đối với La Lập Như, cho dù là liệt tổ liệt tông La gia có biết, vẫn phải cảm tạ phu nhân cũng còn không kịp, há lại phu nhân cảm thấy có lỗi với hắn?
-Ta...

Tiêu Uyển Nhi cảm giác, cảm thấy hắn trong lời nói có chỗ nào không đúng, thế nhưng trong nhất thời lại nghĩ không ra, nên không biết như thế nào phản bác.

Tống Thanh Thư rèn sắt khi còn nóng nói:

-Hơn nữa càng trọng yếu hơn chính là, phu nhân làm tất cả, cũng là vì trượng phu của mình hay là bởi vì chính bản thân của phu nhân đây?"

-Đương nhiên không phải là vì ta….nhưng là…. chuyện này..

Tiêu Uyển Nhi đỏ mặt vội phản bác.

Tống Thanh Thư dứt khoát ngắt lời nói:

-Không có nhưng là trong đây, chuyện này chỉ có phu nhân biết, ta biết, ta lại không có nói với trượng phu của phu nhân, chắc hẳn phu nhân cũng sẽ không ngốc đến nỗi nói cho hắn biết. Như vậy trong lòng hắn, thì phu nhân vẫn là thê tử ôn nhu, người ở bên ngoài xem ra, phu nhân vẫn là một nữ nhân dịu dàng thục đức, vậy thì có gì mà sợ đây?
Tiêu Uyển Nhi lẩm bẩm nói:

-Thế nhưng là trên đời không có tường nào mà gió không lọt qua được.

Tống Thanh Thư an ủi,

-Chuyện của chúng ta tuyệt sẽ không bị người phát hiện, trừ phi...

-Trừ phi cái gì?

Tiêu Uyển Nhi lòng lập tức treo lên, Tống Thanh Thư tà khí cười cười, ôm nàng, bên tai nói:

-Trừ phi phu nhân không cùng hắn hoán ái, mà bỗng nhiên mang cốt nhục của ta….

Tiêu Uyển Nhi hai má lập tức đỏ lên hờn dỗi, nàng giơ lên đôi bàn tay trắng như phấn đánh đối phương:

-Ta làm sao có thể mang cốt nhục của ngươi được chứ?

Quyền của nàng tựa như gãi ngứa ngứa hắn, Tống Thanh Thư tùy ý để cho nàng đánh lấy, nghe vậy ngạc nhiên nói:

-Vì sao không có khả năng được?

Tiêu Uyển Nhi không có khả năng biết hắn đã luyện tinh hóa khí, nếu không có muốn thì sẽ tuyệt không làm cho nữ nhân thụ thai, nàng sao lại nói chắc chắc như thế?
Tiêu Uyển Nhi sắc mặt đỏ:

-Không có khả năng là không khả năng, tóm lại ngươi đừng hỏi nữa.

Tống Thanh Thư liên tục truy vấn, Tiêu Uyển Nhi chỉ là đỏ mặt lắc đầu, nhìn nàng thẹn thùng, hắn liền cúi đầu liền hướng đến cặp môi đỏ mọng của hắn hôn xuống. Tống Thanh Thư hôn nồng nhiệt đủ khiêu khích, tại miệng lưỡi xâm nhập vào, Tiêu Uyển Nhi liên tiếp bại lui, mặc dù nàng một mực chống cự giãy dụa, biểu hiện ra có chút ương ngạnh, nhưng hô hấp vẫn là vô pháp ức chế dần dần dồn dập lên, một tia tính dục đã nhen nhóm lặng lẽ bò lên trên gương mặt của nàng làm cho đỏ ửng, theo nụ hôn nồng nhiệt của Tống Thanh Thư duy trì liên tục, sự chống cự của nàng từ giãy dụa biến thành khẽ mở hé đôi môi, để cho đâu lưỡi của hắn duỗi vào bên trong miệng nàng.
…………………………………………………………………………………

Tiêu Uyển Nhi toàn thân cứng đờ, lúc này Tống Thiên Thư đã cởi ra y phục của nàng, đột nhiên lại giật ra cái yếm của Tiêu Uyển Nhi, nàng bây giờ mới hồi phục tinh thần lại, thì thấy Tống Thiên Thư hai tay nắm ở trên cặp vú đầy đặn, ngón tay cái cùng ngón trỏ nắm bắt đầṳ ѵú, xoa nắn vân vê lấy, vê Tiêu Uyển Nhi cảm thấy có chút đau, nhưng lại có chút ít cảm giác tê dại.

-Um…

Tiêu Uyển Nhi phát ra tiếng than nhẹ, chẳng biết tại sao, thân thể của nàng trở nên mẫn cảm rất nhiều, tuy nàng vẫn muốn ngăn cản Tống Thiên Thư xâm lược, nhưng lại nhu nhược vô lực kháng cự, tựa hồ nàng có chút ưa thích cái loại cảm giác này...

Tống Thiên Thư hơi chút dùng sức nắm bắt đầṳ ѵú Tiêu Uyển Nhi, hắn giống như phát giác được tính cách nữ nhân này che dấu.
-A…. đau ….

Tiêu Uyển Nhi bị Tống Thiên Thư hai đầu ngón tay chợt dùng sức thô bạo trên đầu núʍ ѵú mình làm đau, lông mày hơi nhẹ nhăn, nhưng khuôn mặt của nàng ửng đỏ mây tía trải rộng, từ đầu đầṳ ѵú truyền đến đau đớn, lại làm nhiễu loạn trái tim của nàng, khơi mào sự kɦoáı ƈảʍ khác thường.

Ánh mắt háo sắc Tống Thiên Thư xâm lược, làm cho Tiêu Uyển Nhi toàn thân nóng lên đứng lên, nàng có chút không nghĩ chống cự cũng không muốn ngăn cản Tống Thiên Thư lần nữa hãm hại, nhưng nàng không thể, bởi vì nàng là có phu chi phụ, là thê tử phải trung với trượng phu, nhưng là thân thể của nàng lại trung thực với cảm thụ của nàng, lại muốn lần nữa sa đọa, muốn lần nữa trầm luân, muốn hắn….

Thân thể của nàng cũng nổi lên biến hóa, trên da thịt trắng noãn nổi lên phấn đạm ửng đỏ, ở sâu trong nội tâm dâng lên từng giọt lại từng giọt tính dục, trong lòng của nàng tạo nên một vòng lại một vòng gợn sóng.
Nàng sắp chịu không được rồi! Theo Tống Thanh Thư xâm phạm tăng lên, Tiêu Uyển Nhi thân thể hơi cong lên, cũng bắt đầu run rẩy, tựa hồ nhẫn nạị của nàng đã đến cực hạn nhất định.

Thật lâu sau đó Tiêu Uyển Nhi rốt cuộc có được cơ hội thở dốc, vội vàng nắm chặt thời gian hỏi:

-Đại đương gia, có phải một khi nơi đây sự tình làm xong, thì ngươi sẽ không lại... không…. đến dây dưa ta nữa?

Tống Thanh Thư thấy ánh mắt cầu khẩn của nàng, trong lòng thương yêu đại thịnh:

-Đó là đương nhiên.

Tiêu Uyển Nhi lập tức ánh mắt khép lạ, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm thêm vài phần, rồi cảm nhận được trên thân nam nhân áp bách xuống, nàng cắn lấy bờ môi, nhỏ giọng nói:

-Ta tin tưởng đại đương gia là một đại anh hùng nhất ngôn cửu đỉnh, ta.. nguyện ý... cùng với đại đương gia.
Nói xong nàng liền đỏ mặt ngượng ngùng bắt đầu chủ động ôm chặt lấy hắn tứ chi của hai người liền quấn giao với nhau…

Nếu là ở Kim Xà doanh, Tiêu Uyển Nhi tuyệt sẽ không có gan lớn như vậy, nhưng hôm nay hai người đang tha hương bên ngoài, chung quanh một người quen cũng không có, trong nội tâm của nàng cái đạo đức gông xiềng kia rốt cuộc có chỗ buông thả.

Tuy rằng mấy lần trước đều là không thể không khuất tùng ở trước mắt nam nhân này, thế nhưng là nàng không phải không thừa nhận, nam nhân này tuy rằng đáng sợ đáng hận, nhưng hắn lại có được mị lực phi phàm, nhất là mỗi khi cùng hắn giao hoan, thì sau đó nàng liền biết mình không bao giờ có khả năng quên được người nam nhân này.

Bao nhiêu đêm dài vắng người, nàng từ trong mộng bừng tỉnh, xấu hổ phát hiện mình bên dưới hạ thể của mình ẩm ướt trơn nhớt không chịu nổi mỗi khi nhớ đến cây côn ŧɦịŧ của hắn, chỉ có thể ngơ ngác ôm chăn màn ngẩn người, hôm nay chân nhân tại bên người, tại sao không dùng mà để cam chịu cái loại dằn vặt này.
Tống Thanh Thư vui vẻ nở nụ cười, biết rõ Tiêu Uyển Nhi đã lại lần nữa rơi vào bàn tay hắn, hắn lúc này cũng không muốn cùng nàng giải thích cái gì, mãnh liệt dúi đầu vào trên đầṳ ѵú, tham lam dùng miệng gặm cắn lấy đầu núʍ ѵú, miệng còn dùng sức mút hút!

-A….

Tiêu Uyển Nhi tiếng rêи ɾỉ hạ xuống, từ cái đêm thất tiết cho tên bại hoại này thì về sau thân thể nàng càng trở nên càng phát ra mẫn cảm, ăn tủy mới biết vị xương, muốn ngừng mà không được, trong tâm trí kɦoáı ƈảʍ bắt đầu xâm nhập lấy nàng

……………………………………………………………………………………

Tiếng rên của Tiêu Uyển Nhi quả thực chính là thôi tình thánh dược, lại làm cho hắn càng thêm hưng phấn khó nhịn, hắn cui đầu xuống hạ thể của nàng, hai tay hắn búng lấy hai mép ngoài cái âm hộ, bắt đầu dùng đầu lưỡi tiến vào trong âm động loạn liếm lấy, lập tức khiên cho âm hạch mẫn cảm liền mọng nước nhô đầu lên…
-Um… không được….nhột…ngứa…

Tiêu Uyển Nhi lập tức thấy mình muốn hỏng mất rồi, nàng cắn răng không để cho mình phát ra tiếng rêи ɾỉ, nhưng đầu lưỡi của hắn cứ linh hoạt như vậy, kíƈɦ ŧɦíƈɦ trên cái khe nứt âm hộ nàng, làm cho nàng thoải mái đến độ có chút choáng váng, thân thể nàng run rẩy được càng phát ra lợi hại.

Đến khi Tống Thanh Thư nhìn thấy hai mép âm hộ sung huyết như là cánh hoa mỹ lệ, hắn càng thêm ra sức vì nàng bú ɭϊếʍ lấy, đầu lưỡi thô ráp khi thì cuốn thành một đoàn hướng trong âm động chọc vào, khi thì ngậm lấy âm hạch nho nhỏ một hồi hút, liếm, đối với sự thành thạo của hắn thì làm sao Tiêu Uyển Nhi có thể chịu được ? Không đầy một lát nàng đã không nhịn được rêи ɾỉ lên:

-Ui…ui…a….

Hậu môn của nàng cũng bởi vì kɦoáı ƈảʍ xâm nhập mà khẽ trương khẽ hợp nhíu mở liên tục, Tống Thanh Thư đầu hơi chút hướng xuống một dời, đầu lưỡi liếm lên hậu môn nàng, linh hoạt vẽ lên vòng vòng.
-Ui… không được…đừng liếm... ..

Tiêu Uyển Nhi có chút kháng cự giãy dụa khi bị hắn liếm lấy hậu môn, nhưng lại bị đầu lưỡi Tống Thanh Thư khiêu khích toàn thân như nhũn ra, làm cho nàng chút ít rụt rè trong nháy mắt đã tan rã, nàng chỉ có thể thở hào hển hưởng thụ lấy đầu lưỡi hắn khiêu khích..

………………………………………………………………………………………………

Đến khi Tống Thanh Thư ngâng đầu lên, Tiêu Uyển Nhi e lệ nhắm mắt lại, môi anh đào khẩn trương phát khô, hắn khẽ vươn ta,y đem chân của nàng chia làm hình chữ M, đem qui đầu chống đỡ tại nàng trên mặt âm hộ nhiều lông của nàng, cảm giác bên dưới thảm lông cũng là ẩm ướt một mảnh, không cần nhiều hơn khiêu khích nữa, qui đầu kia quen việc dễ làm nhắm ngay cửa âm động, gạt mở đôi môi mật bảo vệ, mãnh liệt chọc vào...
-Á……

Tiêu Uyển Nhi nhíu mày, phân không rõ là thống khổ hay là hưng phấn, thân thể kịch liệt run rẩy lên, Tống Thanh Thư thỏa mãn thở dài một hơi, bên trong hành lang âm động cũng đã che kín dịch nhờn, cây côn ŧɦịŧ của hắn cứ thế đâm vào tận căn, qui đầu đội đến hoa tâm thành thục của nàng…

Tống Thanh Thư trước không vội vận động, chỉ là một bên hưởng thụ lấy bên trong âm động của nàng nóng ướt, một bên cúi đầu xuống hôn lên khuôn mặt mịt mờ một mảnh kia, thoạt nhìn càng thêm vũ mị.

Lúc này Tống Thanh Thư thoả mãn cười cười, ngậm lấy đôi môi kiều diễm, cây côn ŧɦịŧ đem rút ra một ít, lại nhập vào trong âm động nàng tận cùng gốc rễ.

-Aí…ui….

Thẩm thẩm Tiêu Uyển Nhi thật dài một tiếng rêи ɾỉ, côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư thoáng cái đem cái âm động của nàng chất đầy.
…………………………………………………………………………..

Một lúc sau thì Tống Thanh Thư để cặp đùi trắng bóng Tiêu Uyển Nhi tại trên vai của hắn, hạ thể không ngừng đung đưa, liên tiếp bộ vị sinh thực khí của hai người phân phân hợp hợp va chạm phát ra dâʍ đãиɠ tiếng “ bành bạch ..”, vang vọng trong toàn bộ gian phòng.

Tống Thanh Thư đỏ lên mắt, đút vào tốc độ lần nữa nhanh hơn, hai tay cũng đè lại đôi bầu vú nàng bóp lấy, nhìn xem đôi vú ngạo nhân mượt mà trong tay mình biến hóa hình dạng lấy, lại nghe mỹ phụ xấu hổ rồi lại rêи ɾỉ lên, tiếng rên càng làm cho người hưng phấn, vào lúc này hoa tâm đã lập tức kịch liệt co rút, từng đợt kɦoáı ƈảʍ truyền khắp toàn thân Tiêu Uyển Nhi, mỗi một tấc da thịt đều căng cứng, nàng kêu lên”

- Tốt…. tốt…đại đương gia….ta muốn…. muốn a...
Tống Thanh Thư cũng cảm giác được nàng hành lang âm động nàng đang kịch liệt co rút lại, hắn càng thêm dùng sức mà đút vào, mỗi một cái nhấn thì qui đầu đều tiếp xúc đội đến hoa tâm, mỗi một cái đều tận giâm rễ nhập, hắn quyết phải triệt để chinh phục thân thể nữ nhân thành thục động lòng người này.

-Không… không được... ta…ta… á….

Tiêu Uyển Nhi đột nhiên mở to mắt, giương cái miệng nhỏ nhắn, một hồi run rẩy, cong lên thân eo không ngừng dao động lấy, nương theo lấy tiếng rêи ɾỉ điên cuồng, một cỗ nong nóng chất lỏng âm tinh cũng theo trong hoa tâm phun vải ra, tưới vào qui đầu Tống Thanh Thư, hắn thoải mái đến mức thở dài ra một hơi, xem xét toàn thân nàng che kín đổ mồ hôi, lập tức dừng lại, một bên thưởng thức bộ dáng nàng kiều mỵ lúc cao trào, một bên hưởng thụ lấy hành lang mật huyệt hữu lực nhúc nhích.
Tiêu Uyển Nhi bộ dáng cao trào tản ra thiếu phụ vũ mị, sắc mặt hồng nhuận, mắt hàm xuân ý, cái miệng nhỏ khẽ nhếch thở hào hển, lại thêm hai bầu vú loạng choạng , khiến người hưng phấn không thôi!

……………………………………………………………………………….

Tiếp tục Tống Thanh Thư côn ŧɦịŧ thô to bảo trì biên độ cường lực, hắn cuồng oanh lạm tạc phía dưới, hai mép đầy đặn âm hộ của Tiêu Uyển Nhi hướng ra ngoài hoàn toàn mở ra, trong âm động dịch nhờn trôi ra dính trên bắp đùi, hai người toàn thân đại hãn quấn lấy nhau…..

Nhưng lần này Tống Thanh Thư không dừng lại, mà là thừa dịp dư âm cao trào của nàng vẫn còn, tiếp tục dùng lực va chạm vào, lại để cho cao trào nàng tới càng thêm mãnh liệt…

-Chết... đại đương gia... lộng tử... chết …á…
Hai người điên cuồng quấn lấy nhau, hoa tâm lại một lần nữa co rút lại, mãnh liệt kɦoáı ƈảʍ làm cho nàng chỉ có thể miệng mở rộng hồ loan lộn ngữ:

-Á… đâm chết... rồi, nhanh... mau tới rồi... dùng sức điểm ah... thật thoải mái ah... .

Tại trong từng tiếng điên cuồng rêи ɾỉ của Tiêu Uyển Nhi, Tống Thanh Thư lập tức mãnh liệt đụng chạm lấy, hưởng thụ lấy âm động hung hăng kẹp lấy chặt chẽ côn ŧɦịŧ của mình, Tiêu Uyển Nhi cao trào hưng phấn đôi mắt có chút trắng dã….

Trong chốc lát, qυყ đầυ của hắn tê dại bao phủ, hắn đem lưng cong lên, toàn thân cơ bắp một vòng run rẩy, côn ŧɦịŧ lực dán vào âm động, điện quang hỏa thạch mã nhãn như mở áp bầy ngựa hoang, gào thét tiến nhanh thẳng tiến, xuyên qua côn ŧɦịŧ thẳng hướng hoa tâm ấm áp ẩm ướt dương tinh phóng xuất…
Tiêu Uyển Nhi toàn thân thần kinh đồng thời nổ mạnh, cao trào làm bờ mông như có cường lực lò xo, không ngừng cao thấp nhún, nhiệt tình nghênh đón lấy từng cỗ quân đầy đủ sức lực, từng ly từng tý tận tình hấp thu, mật huyệt hành lang một tấm co rụt lại không ngừng, đem dương tinh nóng hổi bắn vào hoa tâm hút hết nửa điểm bất lưu.

Nàng thật sự là nhịn không được cao trào mang đến kɦoáı ƈảʍ, rốt cục buông ra yết hầu mình bị đè nén đã lâu, lớn tiếng kêu lên:

-Đến nữa…. ta lại nữa rồi….. đại đương gia hại chết ta rồi…ai ..ui…!

Lần này cao trào nếu so với vừa rồi lần kia cao trào còn mãnh liệt hơn, dù sao cũng là do cao trào còn chưa hoàn toàn thối lui, thì lại bị côn ŧɦịŧ cứng rắn tiếp tục đâm vào tới, nhất là cuối cùng còn có thể cảm thấy côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư tại trong cơ thể nàng cao thấp run run, mỗi một lần yếu ớt run run, cũng làm cho nàng cảm thấy vô cùng vô tận khoái hoạt.
…………………………………………………………………………………

Sau đó hai người ôm nhau ngủ, đang mơ màng, đột nhiên bị tiếng gõ cửa phía ngoài đánh thức.

-Là ai?

Tiêu Uyển Nhi giật mình ngồi dậy, cũng không để ý đến thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ óng ánh trắng nõn bại lộ ra ngoài.

Tống Thanh Thư cũng tỉnh, vỗ nhè nhẹ trên tấm lưng trắng, thuận thế cũng ngồi dậy từ phía sau ôm nàng, để nàng ngồi trên lòng mình cắn lỗ tai của nàng nói:

-Đừng có khẩn trương như vậy, có ta ở đây bên cạnh ngươi, cho dù là Hắc Bạch vô thường đến đây, ta cũng đánh cho quay về …

Nghe được lời hắn nói, Tiêu Uyển Nhi cười ngọt ngào, giờ khắc này nàng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy vô cùng an tâm.

-Uyển nhi, là ta….

Nghe người bên ngoài nói, trong phòng hai người lập tức trợn tròn mắt, đây không phải là Hắc Bạch vô thường đến, nhưng so với Hắc Bạch vô thường còn khó giải quyết hơn nhiều, đó chính là La Lập Như trượng phu của Tiêu Uyển Nhi!
-Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Tiêu Uyển Nhi lập tức luống cuống, nếu là bị trượng phu chứng kiến tình cảnh trong phòng lúc này, nàng chỉ có giơ đao tự vận thì mới có thể thản nhiên.

Tống Thanh Thư cũng là vẻ mặt ngượng ngùng, xem ra lời nói vừa rồi không thể được vẹn toàn rồi, La Lập Như tuy rằng võ công thấp kém, nhưng hắn cũng không thể ra tay diệt khẩu được, hắn không phải là Tây Môn Khánh, nhiều lắm chỉ là muốn vụиɠ ŧяộʍ với Tiêu Uyển Nhi mà thôi, chứ nào muốn hại tánh mạng của La Lập Như?