Tống Thanh Thư ngoài mạnh trong yếu liền thu tay về, nói sang chuyện khác,
-Chúng ta tiếp tục chuyện ước định vừa rồi, nếu ta tiếp tục đếm mà phu nhân vẫn không nói, đừng trách ta không khách sáo..
Trình Dao Già toàn bộ đầu óc trống rỗng, nhũ phong của mình chỉ có trượng phu mới có thể đụng chạm vào, bên dưới hạ thể lại càng là khu vực cấm tuyệt đối với nam nhân khác, rõ ràng cứ như vậy lại bị nam nhân này chạm vào điếm ô?
Nàng trong đầu vẫn đang nghĩ về chuyện này, thế cho nên Tống Thanh Thư đếm tới mười thì không kịp phản ứng tới.
-Xem ra ngươi phu nhân không thèm để ý đến chuyện bị ta cởi y phục a.
Tống Thanh Thư cũng là phiền muộn, nữ nhân này như thế nào thà chết như vậy mà chẳng có đầu óc gì vậy, cứ nói cho mình biết thì xong rồi này, không phải làm mình hiện tại lâm vào tình trạng đâm lao thì phải theo lao. -Không được…
Trình Dao Già hai tay giữ ở trước ngực, ý đồ ngăn cản hắn cởi tầng xiêm y thứ hai.
-Ta đây hỏi một lần nữa, phu nhân hãy nói cho ta biết, thì ta sẽ không cởi xiêm y phu nhân nữa..
Tống Thanh Thư ôn nhu nói.
Trình Dao Già lắc đầu, chỉ là giữ chặt lấy hai tay.
Tống Thanh Thư nhướng mày tại khuỷu tay tay nàng phất một cái, Trình Dao Già lập tức cảm thấy hai tay liền tê dại, không cách nào giữ ở trước ngực của mình nữa, đôi tay vô lực rủ xuống .
Tống Thanh Thư cố ý hừ một tiếng, lúc này mới đưa tay vào vạt áo của nàng, đem tầng thứ hai xiêm y của nàng cỡi ra, đương nhiên là lại khó tránh khỏi ngẫu nhiên đụng vào bầu vú của nàng.
Trình Dao Già hai má đỏ như hoa hồng, Tống Thanh Thư cũng lúng túng, đành phải nói:
-Phu nhân cần phải cẩn thận nghĩ thông suốt, trên người phu nhân bây giờ chỉ còn lại có tầng xiêm y cuối cùng đấy, nếu mà tiếp tục cự tuyệt trả lời, chỉ sợ là toàn bộ thân thể của phu nhân sẽ hiển lộ ra trước mắt của ta đấy.. Tống Thanh Thư tuy rằng rõ ràng bên trong nàng còn mặc một bộ cái yếm, bất quá nếu là ở trước mặt nam tử xa lạ lộ ra, chỉ sợ so với tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thì cũng không có gì khác nhau rồi.
-Ngươi gϊếŧ ta đi!
Trình Dao Già bờ môi đều nhanh bị cắn xuất huyết đến.
Tống Thanh Thư biết rõ hắn ne6u1 tiếp tục bức hỏi tiếp, chỉ sợ cũng không có hiệu quả gì, bởi vậy cải biến sách lược, cũng không có vội vã, ngược lại thay đổi một loại nhu hòa ngữ khí cùng nàng nói ra:
-Trình phu nhân…
-Trượng phu của ta họ Lục..
Trình Dao Già hừ lạnh nói.
-Vậy được rồi, Lục phu nhân,
Tống Thanh Thư hắng giọng,
-Ta không biết ngươi vì sao Lục phu nhân quật cường như vậy, cứ liều mạng như vậy thì sự trong sạch khó mà giữ được …
Trình Dao Già nghiến răng nói ra:
-So với đại nghĩa dân tộc, sự thanh bạch của ta tính là cái gì! Tống Thanh Thư bắt đầu kính nể nàng, không nghĩ tới nàng bên ngoài nhu nhược yếu ớt, thực chất bên trong rõ ràng cương liệt như vậy.
Trầm mặc một lúc, Tống Thanh Thư thở dài:
-Ngược lại là ta càn rỡ thô lỗ rồi, nếu là có chỗ đắc tội, mong rằng Lục phu nhân thứ tội.
Nói xong liền đem xiêm y vừa rồi cởi ra, từng cái từng cái mặc trở lại cho nàng, Trình Dao Già cũng không rõ ràng cho lắm, quay đầu kinh ngạc nhìn qua hắn..
-Lục Phu nhân không cần thấy kỳ quái, ta vừa rồi sở dĩ như vậy làm chỉ là muốn thám thính tin tức mà thôi, nhưng phu nhân có đại nghĩa như vậy, ta cho dù là cởi hết y phục của Lục phu nhân cũng không có ý nghĩa gì.
Gặp Trình Dao Già nghe đến đó sắc mặt đỏ hồng, Tống Thanh Thư mỉm cười nói,
-Lục phu nhân trinh liệt cùng ý chí khiến ta bội phục, nên không muốn tiếp tục mạo phạm, hiện ở bên ngoài có quá nhiều người, ta bất tiện thả phu nhân ra, bất quá phu nhân có thể yên tâm, đợi lát nữa trời tối, ta sẽ tìm cơ hội thả phu nhân ra…. -Thật sự sao?
Trình Dao Già vẻ mặt không thể tin mà nhìn qua hắn.
Tống Thanh Thư nghiêm mặt đáp:
-Ta nếu như đã kính trọng Lục phu nhân, há lại nói ngoa lừa gạt.
-Vừa rồi ngươi cũng không gạt ta...
Trình Dao Già thấp giọng lẩm bẩm nói, nhìn thấy Tống Thanh Thư vẻ mặt bất đắc dĩ, thẹn thùng mỉm cười nói,
-Đa tạ..
-Có thể được nhìn thấy Lục phu nhân mỉm cười, cũng không uổng công một phen tâm ý của ta.
Tống Thanh Thư thở dài.
Trình Dao Già mặt đỏ ửng lên, thanh âm yếu ớt nhỏ xíu:
-Ngươi trước để cho ta đứng lên rồi hãy nói...
Nàng ngồi ở trong lòng Tống Thanh Thư, liền có cảm giác được bị một cái đồ vật to lớn đâm vào dưới cái mông nàng, nàng đã là phu nhân thành thục, nên liền biết là chuyện gì xảy ra, cái loại cảm giác dương cương bức nhân áp bách này, khiến cho thanh âm nàng đều có chút phát run. Tống Thanh Thư giật mình, lập tức cũng ý thức được cái gì, so với Trình Dao Già vẻ mặt thẹn thùng, hắn còn xấu hổ hơn nhiều, liền buông tay ra cười nói:
-Thân thể phản ứng tự nhiên, mong rằng Lục phu nhân đừng trách.
Trình Dao Già um một tiếng, sau khi đứng lên liền cúi đầu đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mu bàn chân, nhìn cũng không dám liếc hắn một cái.
Bất quá nàng lúc này trong đầu rồi lại có một cái ý niệm không ngờ trong đầu: Nam nhân này tuy rằng bề ngoài thô lỗ, không nghĩ tới vừa rồi mặc lại xiêm y cho nàng, hắn rõ ràng mặc vào rất cẩn thận chu đáo..
-Lục phu nhân đứng đấy không mệt sao, mau tới ngồi đi.
Trình Dao Già đâu còn dám chui đầu vô lưới, đầu lập lắc đầu lia lịa..
Tống Thanh Thư lập tức kịp phản ứng: -Là do ta càn rỡ thô lỗ rồi, Lục phu nhân như thế nào lại cùng nam nhân khác ngồi chung một chỗ chứ, như vậy đi, phu nhân tới ngồi, ta đứng là được.
Trình Dao Già lúc này có chút không có phục hồi tinh thần lại kịp, hung thần ác sát Thát tử Kim quốc rõ ràng đột nhiên hóa thành một quân tử khiêm khiêm hữu lễ, bất luận là nàng suy nghĩ như thế nào, cũng nghĩ không thông chuyện gì đã xảy ra.
Tống Thanh Thư không nói lời gì, nắm bắt bờ vai của nàng đem nàng ngồi đến trên mặt ghế, bản thân thì ngồi trên sàn đối diện nàng.
Trình Dao Già xấu hổ cùng hắn đối mặt, vô thức quay mặt qua chỗ khác, nhỏ giọng nói ra:
-Ta phát hiện ngươi tựa hồ cũng không phải là hư hỏng như vậy.
Tống Thanh Thư nghiền ngẫm mỉm cười: -Vừa rồi có người còn mắng ta hèn hạ hạ lưu vô sỉ gì gì đó.
Trình Dao Già trên mặt nóng lên, lẩm bẩm nói:
-Nhưng những hành vi vừa rồi, đúng là có chút hèn hạ vô sỉ đấy..
Tống Thanh Thư biết mình vừa rồi có quá mức, nghe vậy cũng không biện giải, chỉ là cứ như vậy lẳng lặng yên nhìn ngắm nàng ..
Mắt thường cũng có thể thấy được làn da nàng ửng đỏ xông lên từ cổ của Trình Dao Già, nàng bị hắn nhìn chằm chằm vào không chuyển mắt, rõ ràng đã thẹn thùng tới cực điểm.
-Ngươi... ngươi tên là gì?
Trình Dao Già bị hắn nhìn như vậy thì không được tự nhiên, vội mở miệng nói lãng.
-Tống... ..ặc… ta là Đường Quát Biện.
Tống Thanh Thư suýt chút nữa thì nói lỡ miệng.
-À…
Trình Dao Già à lên một tiếng, sau đó cũng không có lời khác rồi, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm vào thành kiệu, theo khe hở cửa sổ dò xét cảnh sắc bên ngoài. Thấy nàng không nói lời nào, hai người cứ như vậy, một ngắm người, một nhìn ngoài cửa sổ, bất tri bất giác đã về tới nha môn.