Bất quá Tống Thanh Thư những năm qua cùng biết bao nhiêu hồng nhan giao tiếp qua, ôn nhu, đanh đá, lạnh lùng như băng, nhiệt tình như lửa không phải trường hợp cá biệt, hắn biết rõ mỗi nữ nhân đều có đặc điểm riêng của mỗi người, bởi vậy hắn không có để trong lòng những lời nói của đối phương, ngược lại còn cảm thấy hứng thú:
-Phu nhân đã trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, như vậy vì cái gì mà lại thổ huyết ra?
-Biết rõ đối phương giở trò là một chuyện, thổ huyết lại là một chuyện khác.
Bạch Liên Thánh Mẫu lạnh đáp.
Tống Thanh Thư nói:
-Phu nhân cứ mạnh miệng đi, ta vừa rồi dò xét mạch của phu nhân, chân khí đã hỗn loạn, thân thể chỉ còn một hơi gượng chống lấy mà thôi, một ngụm máu tươi vừa phun, chân khí một trút ra hết, nếu ta thả phu nhân ra, tự mình một sẽ đi không xuất ra quá ba bước, chắc chắn là sẽ ngất đi. -Hừ, ngươi cứ thả ta ra, để cho tự chính mình đi thử xem!
Bạch Liên Thánh Mẫu cũng là tính tình quật cường, vừa nói vừa đưa tay đẩy ra hắn .
Tống Thanh Thư nhún vai:
-Được rồi, phu nhân nếu muốn thì cứ tự đi đi…
Nói xong quả nhiên thả nàng.
Đối phương không còn nâng đỡ, Bạch Liên Thánh Mẫu thân thể lung lay lão đảo, nàng cắn răng, cưỡng ép ổn định thân hình, sau đó hướng phía trước nhảy tới một bước, lạnh hừ lạnh một tiếng:
-Một!
-Lúc này mới bước đầu tiên đấy.
Tống Thanh Thư cười nói.
-Hai!
Bạch Liên Thánh Mẫu lại đi về phía trước một bước, có chút đắc ý quay đầu lại liếc nhìn hắn.
Tống Thanh Thư cũng không nóng nảy, ý bảo nàng tiếp tục.
-Ba!
Bạch Liên Thánh Mẫu không chút do dự, lại đi trước một bước, còn chưa kịp nói gì, thì bỗng nhiên thần sắc biến đổi, thật sâu nhìn hắn một cái, -Được rồi, ngươi thắng.
Vừa dứt lời, cả người nàng liền mềm mà té ngã xuống đất, Tống Thanh Thư đã có chuẩn bị, phóng tới một tay đở lấy nàng lên, lắc đầu cười khổ nói:
-Phu nhân cần gì mà làm như vậy chứ, lúc này lại làm cho nội thương nghiêm trọng hơn.
Bạch Liên Thánh Mẫu một đôi mắt đẹp nửa mở nửa khép, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch, tựa hồ muốn nói cái gì, bất quá giây khắc này không có còn đủ khí lực để nói nữa…
-Có cái gì đợi lát nữa rồi nói sau, hai lão sắc lang sắp đuổi tới rồi.
Hai người trì hoãn trong một chốc lát này, Bách Tổn đạo nhân cùng Kim Cương môn chủ đã dần dần tới gần, Tống Thanh Thư liền nhận ra khí tức của bọn họ.
-Ngươi muốn mang ta đi đến chỗ nào?
Bạch Liên Thánh Mẫu rốt cuộc tích góp từng tí một khí lực, hai tay bắt lấy vạt áo Tống Thanh Thư, suy yếu gắng gượng hỏi. -Ta mang phu nhân đến một nơi an toàn.
Tống Thanh Thư mỉm cười, nói xong liền nâng lên đôi chân của nàng, đem nàng ôm ngang biến mất ngay tại chỗ.
Trong chốc lát sau đó, Bách Tổn đạo nhân cùng Kim Cương môn chủ xuất hiện ở ngay nơi vừa rồi..
-Kỳ quái, nàng thụ nội thương, hiện tại theo tính toán thì đã kiên trì không nổi, có khi nào chúng ta đuổi theo sai phương hướng rồi.
Bách Tổn đạo nhân nghi ngờ nói.
Kim Cương môn chủ thật sâu hít vào một hơi:
-Là phương hướng này không sai, ta đã nghe thấy được mùi vị trên người nàng làm cho người huyết dịch sôi trào …
-Vậy còn chờ gì, chúng ta mau đuổi theo a.
Vừa nghĩ tới dáng người có lồi có lõm ma qủy của đối phương, Bách Tổn đạo nhân đã cảm thấy bụng dưới nóng lên, lập tức có một loại cảm giác gốc cây già phùng xuân.
-Đợi một chút! Kim Cương môn chủ kéo lại Bách Tổn đạo nhân, sắc mặt có chút khó coi.
-Còn chờ cái gì?
Bách Tổn đạo nhân vẻ mặt không hiểu.
-Nơi đây ngoại trừ mùi vị của Bạch Liên Thánh Mẫu, còn có một mùi vị của nam nhân khác.
Kim Cương môn chủ sắc mặt đã là khó coi.
-Nam nhân?
Bách Tổn đạo nhân giật mình, chợt cười ha hả,
-Đoán chừng là giáo đồ của Bạch Liên giáo tới tiếp ứng, ta và ngươi hai người liên thủ, chẳng lẽ còn sợ chuyện không thành.
Kim Cương môn Chủ thần sắc ngưng trọng lắc đầu, chỉ vào trên mặt đất nói ra:
-Lão tạp mao, ngươi chẳng lẽ không có phát hiện mặt đất không có bất luận dấu chân nào trên cát bụi sao?
Bách Tổn đạo nhân thuận theo phương hướng ngón tay hắn chỉ nhìn lại, một mực kiểm tra tầm hơn mười trượng, trên mặt đất tựa hồ cũng không có bất kỳ dấu vết, liền thất thanh nói: -Đạp Sa Vô Ngân?
-Đối phương mang theo Bạch Liên Thánh Mẫu đang bị trọng thương, thi triển khinh công thậm chí ngay cả một chút dấu chân cũng không có lưu lại, hiển nhiên khinh công xa cao hơn chúng ta nhiều, chúng ta cho dù muốn đuổi theo cũng đuổi theo không kịp, hơn nữa cứ coi như là đuổi theo, đoán chừng cũng không là đối thủ đối phương.
Kim Cương môn chủ thở dài một hơi.
Bách Tổn đạo nhân vẻ mặt hồ nghi:
-Trên đời này có người lợi hại như vậy sao?
Kim Cương môn chủ nói:
-Chẳng lẽ ngươi đã quên đêm đó tên Tú Hoa Đạo Tặc kia sao?"
Bách Tổn đạo nhân liền cả kinh, lập tức không nói gì nữa.
-Chúng ta hãy quay trở về đi, miễn cho đến lúc đó lật thuyền trong mương.
Kim Cương môn chủ trầm giọng nói ra.
Bách Tổn đạo nhân gật đầu, cũng tỏ vẻ đồng ý, bất quá vẫn là khó nén trong lòng phiền muộn, -Con bà nó, chúng ta vất vả khổ cực tốn bao công sức, kết quả là vì người khác làm mai mối!
Nghĩ đến Bạch Liên Thánh Mẫu dáng người xinh đẹp, Kim Cương môn chủ cũng tràn đầy đồng cảm:
-Cũng không biết tiện nghi cho kẻ nào đáng gϊếŧ thiên đao đây!
Hắt xì!
Tống Thanh Thư nặng nề nhảy mũi, trong lòng không hiểu thấu, đối với võ công của hắn, đã là nóng lạnh bất xâm, như thế nào còn có thể hắt xì?
Bạch Liên Thánh Mẫu bởi vì quá mức suy yếu nên lâm vào say ngủ, cũng bị hắn nhảy mũi đánh thức, lạ lẫm quan sát chung quanh:
-Nơi đây nơi nào?
-Đây là một nơi an toàn.
Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không có giải thích cụ thể, kỳ thật về mang nàng quay về chỗ nào, Tống Thanh Thư cũng rất do dự, vốn là có ý định đem nàng đưa đến chỗ đó Tiêu Uyển Nhi, bất quá nghĩ lại vừa rồi mới cùng nàng giao hoan xong, giờ lại mang một nữ nhân khác đến, cũng không phải là quá bất nhân, đồng thời cũng không muốn nơi cứ điểm ngầm của Kim Xà doanh lại bị Bạch Liên giáo nhìn thấy tận mắt, đồng thời cũng không muốn bởi vì cứu nàng mà lại lạnh nhạt với Mộc Uyển Thanh, dứt khoát liền nàng nàng trở về nha môn. -Hừ….cố làm ra vẻ huyền bí!
Bạch Liên Thánh Mẫu nhếch miệng, quan sát chung quanh, nhưng cho dù có nhiều kinh nghiệm giang hồ, nàng cũng không cách nào nhìn ra nơi này là nơi nào, đành chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi, dù sao tên râu quai nón này tuy rằng thần bí, nhưng trước mắt thì tựa hồ không có ác ý gì.
Mộc Uyển Thanh đang ở trong phòng vô cùng buồn chán vừa tức giận, chợt nghe ngoài cửa có động tĩnh, biết là Tống Thanh Thư đã trở về, khuôn mặt u sầu lập tức quét sạch, vội vàng vui vẻ mà chạy ra, đang định nghênh đón đối phương, thì chợt thấy trong lòng ngực của hắn lại ôm một nữ nhân, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
-Ngươi sao có thể như vậy chứ!
Mộc Uyển Thanh dậm chân, trong mắt lập tức tràn ra nước mắt. Nghĩ thầm vừa rồi vì sự tình Trình Dao Già mà đã huyên náo, kết quả bây giờ hắn đi ra ngoài, lại ôm thêm một nữ nhân trở về. -Xem ra tới nơi này, cũng không phải là nơi an toàn như ngươi nói đâu.
Bạch Liên Thánh Mẫu ngẩng đầu nhìn, có chút hả hê nói ra với Tống Thanh Thư, lấy võ công cùng thân phận nàng, đương nhiên khinh thường cùng một cô nương tranh giành tình lang, bởi vậy tuy rằng cảm thấy Mộc Uyển Thanh thanh âm có chút quen tai, nhưng nàng lại không có hứng thú liếc nhìn Mộc Uyển Thanh một cái.
Ai ngờ Mộc Uyển Thanh mắt trợn tròn nhìn qua nàng:
-Nguyên lai là ngươi!
Mộc Uyển Thanh vừa dứt lời, liền, rút ra bên hông đoản kiếm hướng phía Bạch Liên Thánh Mẫu đâm tới.
Tống Thanh Thư ngơ ngác không biết chuyện gì, bất quá Bạch Liên Thánh Mẫu thân đang bị trọng thương, hắn cũng không thể đứng yên không màng đến, đành phải ôm Bạch Liên Thánh Mẫu tránh thoát một kiếm đoạt mệnh của Mộc Uyển Thanh, thấy nàng còn có tiếp tục công kích, vội vàng hỏi: -Uyển Thanh, muội làm cái gì vậy?
Mộc Uyển Thanh cầm kiếm chỉ vào trong ngực nữ nhân kia:
-Đại ca có biết nàng là ai không?
-Biết rõ...
Tống Thanh Thư có chút không xác định nói, hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ Mộc Uyển Thanh cùng Bạch Liên Thánh Mẫu có cái gì đụng chạm? Bất kể là luận võ công hay là thế lực, hai người rõ ràng cũng không phải đối thủ ngang hàng a.
-Đại ca biết rõ mà còn giúp nàng sao?
Bởi vì chuyện lúc trước, Mộc Uyển Thanh vốn đã cảm thấy trong lòng ủy khuất dị thường, hôm nay nhìn thấy Tống Thanh Thư rõ ràng còn giúp kẻ thù của mình, đột nhiên có chút mất hết kiên cường
Chú ý tới Mộc Uyển Thanh rõ ràng biểu lộ không đúng, Tống Thanh Thư gấp gáp nói:
-Uyển Thanh, muội hãy nghe ta nói, vốn ta biết rõ nàng là ai, nhưng theo phản ứng của muội, có thể phán đoán của ta đã sai… -Hừ…xem ra ngươi rất khẩn trương với tình nhân của mình đấy…
Gặp hắn phảng phất nói chuyện không thông suốt như trước, Bạch Liên Thánh Mẫu khẽ cười, nàng đương nhiên lúc này cũng nhận ra Mộc Uyển Thanh, bất quá trong lòng nghi hoặc là Mộc Uyển Thanh tại sao lại cùng một người Kim dây dưa một chỗ.
Mộc Uyển Thanh cũng bị lời nói của hắn khiến cho ngơ ngác đấy, tâm tình lập tức bình phục chút ít, đồng thời cũng lo lắng tình lang của mình bị người lừa gạt, gấp nói:
-Nàng chính là Vương phu nhân mà muội một mực muốn gϊếŧ!
-Vương phu nhân?
Tống Thanh Thư giật mình, một thoáng qua mới phản ứng tới Vương phu nhân là ai, liền nhìn qua nữ nhân trong ngực,
-Phu nhân là Lý Thanh La?
Không kềm được kinh hãi, Lý Thanh La chính là nhi nữ của Vô Nhai tử cùng Lý Thu Thủy, sau đó gả vào nhà Vương gia Cô Tô, lại bị Đại Lý Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần dẫn dắt dụ dỗ, cuối cùng tư tình sinh ra một nữ nhi, nữ nhi đó chính là Vương Ngữ Yên đã trở thành thần tiên tỷ tỷ của Đoàn Dự. -Làm sao ngươi biết danh tự của ta?
Bạch Liên Thánh Mẫu vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn qua hắn, hiển nhiên là chấp nhận thân phận của mình.
-Ta còn biết rõ nhiều hơn đấy.
Tống Thanh Thư ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, ở sâu trong nội tâm chẳng hiểu gì cả rồi, Bạch Liên Thánh Mẫu thế nào lại là Lý Thanh La? Lúc đầu Lý Thanh La chẳng qua là một nữ nhân vì ái sinh hận, động một chút thì lại chém gϊếŧ nam nhân làm phân bón hoa, cả đời tâm nguyện lớn nhất chính là cùng Đoàn Chính Thuần đồng túc song tê, hơn nữa nàng lại không biết võ công a, nào như bây giờ, còn có thể giao đấu cùng Kim Cương môn chủ, Bách Tổn đạo nhân, Huyền Minh nhị lão, cả tứ đại cao thủ đứng đầu vây công mà vẫn bảo toàn được tính mạng.
Thấy Tống Thanh Thư quả nhiên không biết chân thật thân phận của Vương phu nhân, Mộc Uyển Thanh trong nháy mắt liền tha thứ cho hắn: - Đại ca mau tránh ra, để muội dùng một kiếm chấm dứt tính mạng tiện nhân này.
Mộc Uyển Thanh tính cách giống như khối băng bao quanh hỏa diễm, là người dám yêu dám hận, tâm tình tới cũng nhanh đi cũng nhanh, trước một khắc nàng còn hận không thể cùng Tống Thanh Thư ân đoạn nghĩa tuyệt, sau một khắc trong lòng lại là đậm đặc tình mật ý.
-Ngươi ba lần, bốn lượt đến Mạn Đà sơn trang gϊếŧ ta, chắc là do Tần Hồng Miên tiện nhân kia sai khiến rồi…
Lý Thanh La lạnh lùng hỏi.
-Không cho phép ngươi vũ nhục mẫu thân của ta!
Mộc Uyển Thanh giận dữ, một kiếm liền hướng ngực Lý Thanh La đâm tới.
Tống Thanh Thư lập tức đầu lớn lên, hắn đương nhiên không muốn Lý Thanh La cứ như vậy mà chết đi, thế nhưng cũng không muốn bởi vì một ngoại nhân mà phá hủy tình cảm giữa hắn cùng với Mộc Uyển Thanh …