Lục Quan Anh trong lòng cảm động, vội vàng đứng dậy bái:
-Vậy…vậy... tạ ơn Tống công tử ..
-Thiếu trang chủ không cần phải khách sáo, trước cứ an tâm dưỡng thương đi, chờ thương thế tốt rồi sau đó tại hạ sẽ truyền cho ngươi Tịch Tà Kiếm Phổ.
Tống Thanh Thư vươn tay đưa đỡ lấy hắn.
Lục Quan Anh gật đầu, trong mắt mơ hồ đảo lệ quang, trong lòng đối với Tống Thanh Thư tràn đầy cảm kích, hắn lại lặng lẽ so sánh đối lập giữa Tống Thanh Thư và Đường Quát Biện, một là cái bầu trời, một dưới mặt đất.
-Taị hạ đi ra ngoài trước, thiếu trang chủ hảo hảo dưỡng thương đi.
Tống Thanh Thư thấy thời gian không sai biệt lắm, đứng dậy nói ra.
-Để muội đưa tiễn hắn.
Trình Dao Già cũng đứng lên, chẳng biết tại sao, hôm nay cùng trượng phu chung ở bên trong gian phòng, nàng cảm thấy hết sức áp lực.. -Ừ, muội đưa tiễn công tử đi..
Lục Quan Anh lại ân cần để cho thê tử tiễn đưa Tống Thanh Thư.
Đã đến trong nội viện, Tống Thanh Thư dừng lại thân hình, quay đầu nhìn qua Trình Dao Già.
-Ngươi làm gì mà cứ... như vậy nhìn ta.
Trình Dao Già mặt trở nên hồng, mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác.
-Tại hạ là muốn biết phu nhân lúc này đang nghĩ như thế nào đấy.
Tống Thanh Thư đi đến bên người nàng, cười khẽ,
- Phu nhân bây giờ cùng Lục thiếu trang chủ chỉ còn là trên danh nghĩa, hơn nữa lúc trước Lục thiếu trang chủ đã viết giấy từ thê, phu nhân đúng ra hiện tại sớm đã là một thân tự do, vì sao vẫn còn muốn lưu lại ở bên cạnh hắn?
-Ta cũng không biết,
Trình Dao Già thần sắc mờ mịt, bờ môi hơi hơi giật giật,
-Ta cùng với hắn dù sao cũng đã là phu thê, bây giờ hắn lại gặp phải chuyện như vậy, đúng thời điểm cần phải có sự trợ giúp, ta làm sao có thể đành vào lúc này mà ly khai hắn chứ? Tống Thanh Thư nhẹ gật đầu:
-Phu nhân quả nhiên tâm địa thiện lương, như vậy cũng tốt, vậy trước mắt phu nhân cứ chiếu cố hắn, chờ sau này thì lúc đó hãy tính cũng được..
-Ừ.
Trình Dao Già gật đầu, bất quá sâu trong ánh mắt lại ảm đạm, đối phương cũng không có chủ động đối với nàng hứa hẹn cái gì, nàng đương nhiên không tiện nói cái gì nữa. Nghĩ đến bản thân đã gả cho người khác, cứ như vậy bây giờ đã trải qua hai nam nhân mà vẫn không có kết quả gì cho thân phận mình, nàng có chút nghĩ đến lại xót xa cho bản thân mình.
Tống Thanh Thư nhạy cảm đã nhận ra tâm tình của nàng biến hóa, thoáng suy tư liền cũng đoán được tâm tư của nàng, hắn tiến lên đem nàng ôm vào trong lòng:
-Phu nhân nếu là có tâm, ngày đó tại hạ sẽ mang kiệu lớn đem ngươi lấy trở về nhà.. Trình Dao Già trong lòng ấm áp, ngoài miệng lại sẵng giọng:
-Trong nhà người đã có thê tử, coi như là nạp thϊếp lại làm sao có thể dùng kiệu lớn đến đón?
Tống Thanh Thư nghe được cảm động, Trình Dao Già ý tứ rõ ràng cho thấy nàng không ngại làm thϊếp:
-Phu nhân cứ yên tâm đi, Tống gia bất kể là thú thê ( lấy vợ ) hay là nạp thϊếp đều là kiệu lớn đến đón, hơn nữa giữa thê thϊếp với nhau, tuyệt không phân chia đại hay tiểu…
Nghe được lồng ngực hắn thình thịch tiếng tim đập, Trình Dao Già nước mắt bỗng nhiên ngăn không được, không biết là cảm động hay là vui mừng, vừa lau nước mắt trên mặt vừa đẩy ra hắn:
-Ngươi lời nói như vậy chỉ lừa gạt gạt được các tiểu cô nương mà thôi, thê thϊếp lại làm sao có thể không có phân chia đại hay tiểu? Hừ, ta lại không ngốc, mang danh nghĩa là Lục phu nhân không hay hơn sao, chẳng lẽ chạy đến nhà của ngươi để làm thϊếp à? Tống Thanh Thư thở dài:
-Xem ra là tại hạ tự mình đa tình.
Chứng kiến trên mặt hắn có vẻ cô đơn, thấy hắn đang muốn quay người rời đi, Trình Dao Già lập tức nóng nảy, đem giữ chặt hắn lại.
Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn qua nàng, Trình Dao Già khuôn mặt đỏ lên:
-Ta nếu thật sự bỏ hắn mà đến đến với ngươi, bất kể là đối với ngươi như thế nào thì thanh danh ta cũng không tốt, hơn nữa Lục và Trình hai nhà đã trải qua nhiều đời giao hảo, trong nhà cũng sẽ không đồng ý để ta ly khai khỏi Lục gia đâu đấy...
Tống Thanh Thư cố ý lại thở dài:
-Xem ra phu nhân vẫn còn muốn làm Lục phu nhân.
Trình Dao Già gấp gáp, hô hấp trở nên dồn dập lên, bộ ngực sung mãn run rẩy đường cong tuyệt vời:
-Ngươi không nên nói với…ta như vậy, hiện tại thì hắn đã lâm vào loại tình huống đó, ta... ta cùng hắn chỉ có danh tiếng phu thê, sau này cũng không có chi thực hoan ái được, nếu là... nếu ngươi về sau... về sau muốn... muốn... ta…bất cứ lúc nào..thì ta có thể... có thể âm thầm... cho…ngươi. Tống Thanh Thư thấy nàng vành tai đã hồng thấu, biết rõ nàng lúc này đã thẹn thùng đã đến cực hạn, thế nhưng hắn lại ưa thích đối phương có cái dạng này, liền tiến đến bên tai nàng đùa nói:
-Không biết phu nhân có thể… cho tại hạ cái gì?
-Chán ghét ..
Trình Dao Già rút cuộc không kiên trì nổi, nũng nịu liền quay người chạy trối chết rồi..
Tống Thanh Thư trở lại gian phòng của mình, thì thủ hạ Kim Long bang đưa tới tin tức, Lý Khả Tú muốn gặp hắn.
"Kỳ quái, lão như thế nào nhanh như vậy lại muốn gặp mặt?"
Tống Thanh Thư trầm tư, dù sao trước đó không lâu, song phương chia tay trong tâm trạng trong không vui, đối phương không có đạo lý nhanh như vậy tìm tới tận cửa, chẳng lẽ lão muốn nhượng bộ, không hề xoắn xuýt vị trí hoàng hậu của nữ nhi rồi sao?
Tống Thanh Thư lại lần nữa đi gặp c Lý Khả Tú . song phương lần này gặp mặt ở trên chiếc thuyền hoa giữa sông, Tống Thanh Thư cũng không sợ đối phương có cái gì mai phục, nhẹ nhàng mây trôi nước chảy tại trước mặt Lý Khả Tú ngồi xuống. -Hiền chất quả nhiên có khí độ.
Lý Khả Tú mặt lộ vẻ dị sắc.
Tống Thanh Thư khẽ cười:
-Lý thúc đồng cũng là khí độ bất phàm.
Song phương đối mặt, tiếp theo cười lên ha hả, hai người đều minh bạch trong lời nói ý tứ của đối phương, Lý Khả Tú bội phục Tống Thanh Thư đơn đao đi phó hội, Tống Thanh Thư thì là bội phục Lý Khả Tú lại dám cùng mình gần như vậy, dù sao lấy khoảng cách gần như vậy, dưới trướng Lý Khả Tú cho dù có mười vạn tinh binh cũng cứu không được tính mạng của lão.
- Đêm đó ta có chút không hài lòng, sau khi trở về cẩn thận suy nghĩ, thấy lời nói của ngươi cũng không phải là không có lý,
Lý Khả Tú rót chén trà cho Tống Thanh Thư, rồi mới lên tiếng tiếp,
-Lần này cố tình bảo ngươi tới đây, là để tránh cho đêm dài lắm mộng, ta đã nghĩ thông suốt, nguyện ý cùng hiền chất hợp tác, vị trí quý phi cũng là không tính ủy khuất Nguyên Chỉ. -Thật sự sao?
Tống Thanh Thư mở to hai mắt không thể tin, tìm hoài thì chẳng thấy, đến khi có được thì không uổng phí công phu, có thể nói chuyện tới quá nhanh, không khỏi thấy có chút không chân thực.
-Đương nhiên là thật đấy.
Lý Khả Tú lập tức chuyện chuyển,
-Bất quá có chuyện cần phiền toái đến hiền chất.
Tống Thanh Thư cười nói: "Lý thúc cứ mở miệng nói, đừng nói là một chuyện, chính là mười chuyện, vãn bối cũng sẽ không hề nhăn lông mày.
Lý Khả Tú lắc đầu, ý vị thâm trường nhìn mắt hắn:
-Hiền chất cũng không nên nói quá sớm chuyện này không có dễ dàng làm được đâu..
Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói:
-Nếu là chuyện dễ dàng, thì Lý thúc đâu cần gì phải mở miệng tìm vãn bối đây.
-Hiền chất quả nhiên là hiểu chuyện.
Lý Khả Tú giơ ngón tay cái lên thán thưởng, lúc này mới nói tiếp, -Ngươi cũng biết hôm nay Dương Châu đang trên miệng sóng lớn gió nhọn, thế lực khắp nơi đều nhìn chằm chằm vào khối thịt mỡ này, ta nếu là lựa chọn Kim Xà doanh, tất nhiên là sẽ đắc tội với mấy thế lực khác, Kim, Thanh hai nước thì khỏi nói, hiền chất có thể hỗ trợ ta đối phó, ta tin tưởng vào năng lực hiền chất; Mông Cổ tuy mạnh, dù sao cũng cách quá xa, ngoài tầm tay với, ta cũng không lo lắng; thế nhưng là ta lúc trước đã cùng qua lại gần với Nam Tống, bọn hắn đã cho ta là vật trong bàn tay của họ, nếu vây giờ con vịt đun sôi đã lại bay mất, nhất định thẹn quá thì hoá giận.
Tống Thanh Thư nhẹ gật đầu, đây cũng là vấn đề hắn đang suy tư.
Lý Khả Tú tiếp tục nói:
-Nam Tống từ trên xuống dưới vì giang sơn củng cố, lúc nào cũng ngấp nghé Giang Hoài chi địa, lúc trước còn cố kỵ Thanh, Kim hai nước, vì vậy mới án binh bất động, lần này nếu biết được ta đầu phục Kim Xà doanh, tuyệt đối sẽ xuất binh bắc thượng, đến lúc đó cái cục diện này nên như thế nào ứng đối?"