Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 1102: Tín vật đính ước



CHƯƠNG 1099: TÍN VẬT ĐÍNH ƯỚC.

Bất quá Đinh Đang rất nhanh tỉnh táo lại…Hừ… nhà ta Thạch ca tốt nhất.

Trình Dao Già đi theo sau lưng Tống Thanh Thư có chút không quen tình cảnh nhiều nam nhân như vậy nhìn về phía mình, bất quá dù là ngượng ngùng, trên mặt lại tràn đầy một loại hạnh phúc sáng rọi, nữ nhân nào không muốn nam nhân của mình cường đại như thế này đây.

Lục Quán Anh cũng là hưng phấn, nhìn xem như thường ngày các đại nhân vật cao cao tại thượng hướng phía mình hành lễ, đây là điều trước kia hắn không dám nghỉ đến..

Giây khắc này, Lục Quán Anh đột nhiên cảm giác được mình trả giá nhiều như vậy cũng là đáng đấy, Tống Thanh Thư thật đúng là một người đáng giá để mình dựa vào..

-Lần trước từ biệt, Tống công tử vẫn là phong thái như trước, thật là khiến người hâm mộ.
Bách Tổn đạo nhân cũng ha ha nở nụ cười, bên cạnh Kim Cương môn chủ thì sắc mặt không đẹp như thế, dù sao lần trước trong tửu điếm, Kim Cương Bất Hoại Thần Công của mình rõ ràng bị đối phương phá vỡ, thật sự không có cái gì để mà thú vị nhớ lại.

-Các hạ cũng là càng lúc càng dẻo dai đây này.

Tống Thanh Thư coi như là đáp lại.

Hà Gian Song Sát, Bạch Bàn Sát Tinh phản ứng hoàn hảo, chứng kiến Bách Tổn đạo nhân, Kim Cương môn chủ rõ ràng cũng khách sáo với hắn như vậy, những người khác càng là động dung.

“Tiểu tử này mấy năm qua làm như thế nào mà phát triển nhanh như vậy, khiến cho bổn tọa cũng phải người lên nhìn hắn…” Tả Lãnh Thiền sắc mặt vô cùng khó coi, năm đó trên Thái Sơn bị bại vào tay của Tống Thanh Thư, lão đã là vô cùng nhục nhã, những năm gần đây này một mực khổ luyện, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Tống Thanh Thư, thì lại phát hiện đối phương tu vi đều là tăng vọt, đến nỗi hiện tại lão cũng không dám hy vọng xa vời đến chuyện báo thù rửa hận rồi.
Hàn Thác Trụ mắt thả dị sắc, người này lẻ loi một mình, tùy tiện đứng ở nơi đó, cũng đã chấn nhϊếp được thế lực khắp nơi, không ai dám dị động, nếu là có thể lôi kéo hắn về phía mình, thì lo gì đại sự không thành.

Vương Bảo Bảo cũng là động dung, lúc trước hắn nghe người trong phủ nhắc qua, Kim Cương môn chủ, Bách Tổn đạo nhân, lại còn có Kim Luân Pháp Vương dưới trướng Hốt Tất Liệt là cao thủ đỉnh cấp, hộ vệ muội muội cùng Hoa Tranh cô cô xuôi nam, tại trong một tửu điếm đã bị tổn thất nặng, cũng là từ trong tay của Tống Thanh Thư này..

Kim Cương môn chủ, Bách Tổn đạo nhân những người này võ công cao đến bao nhiêu, Vương Bảo Bảo vô cùng rõ ràng, vừa nghĩ tới bọn họ đã từng thất bại tại dưới tay người trẻ tuổi trước mắt này, hắn trong lòng lập tức treo lên, hôm nay sợ rằng khó có thể trôi qua rồi.
-Nguyên lai là Kim Xà vương đại giá quang lâm, nghe đại danh đã lâu, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Cho dù thấp thỏm trong lòng, Vương Bảo Bảo rất nhanh thu thập xong tâm tình, cười ha hả nói.

Thậm chí ngay cả Vương Bảo Bảo cũng thái độ như vậy

Đoàn người Nam Tống lập tức khϊếp sợ, phải biết rằng người Mông Cổ luôn luôn ngang ngược càn rỡ, cho dù là một tên sứ giả Mông Cổ bình thường, mỗi khi nhìn thấy người Tống cũng đã là một bộ vênh váo, huống chi lần này lại là một tiểu vương gia.

Vương Bảo Bảo lúc trước có bao nhiêu ngang ngược, bọn bọn họ đã nhìn thấy trong mắt, lúc này Vương Bảo Bảo vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư thì giống như thay đổi thành người khác, làm cho đoàn người Nam Tống một lập tức có một loại cảm giác hoài nghi nhân sinh.
-Tống mỗ cũng nghe qua tiểu vương gia chính là danh tướng ưu tú nhất của Mông Cổ, hôm nay vừa nhìn thấy, quả nhiên oai hùng phi phàm.

Bởi vì cái gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau, huống chi đối phương về sau rất có thể là là đại cựu (anh vợ ) của mình, Tống Thanh Thư đương nhiên liền khách sáo rất nhiều.

Hắn phen này thổi phồng vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa của Vương Bảo Bảo, phải biết rằng hắn cho tới nay đều tự cho mình là một danh tướng, chỉ tiếc bởi vì không phải hệ tử tôn của Thiết Mộc Chân, dẫn đến việc làm thống soái tây chinh, nam chinh rơi xuống trên thân của Húc Liệt Ngột cùng Hốt Tất Liệt, cho tới nay đều vẫn lấy làm tiếc.

Nếu là người bình thường thổi phồng hắn như vậy, cũng chưa chắc hắn cảm kích, nhưng Tống Thanh Thư với danh vọng địa vị, đã là nhân vật quan trọng của thiên hạ, đượcmột người như vậy ở trước mặt những người khác tán thưởng, dù là Vương Bảo Bảo luôn luôn tỉnh táo, lúc này cũng có chút lâng lâng.
Bất quá Vương Bảo Bảo cuối cùng cũng không có bị choáng váng đầu óc, rất nhanh tỉnh táo lại:

-Không biết Tống công tử lần này đến đây, là cần làm cái chuyện gì?

Hắn vừa hỏi như vậy, các cao thủ Nhữ Dương Vương Phủ trong tâm lập tức treo lên, một khi Tống Thanh Thư lần này là vì giúp đỡ Nam Tống mà đến, thì lát nữa sẽ không thiếu được có một trận ác chiến.

Phải biết rằng bọn họ vào thời điểm đỉnh phong, đối phó với Tống Thanh Thư còn có chút quá sức, huống chi lúc này từng người đều có tổn thương bên người.

Đoàn người phái Tung Sơn một cũng thần sắc ngưng trọng, bỗng nhiên xuất hiện thêm một siêu cấp cao thủ, không nghĩ qua là đêm nay không chỉ không có cách nào khác hoàn thành được mục đích, rất có thể còn khiến cho vốn gốc bay đi không quay về.
Tống Thanh Thư nhìn chung quanh một lần:

-Nơi đây quá mức ồn ào, không phải chỗ nói chuyện, không biết tiểu vương gia có thể cùng Tống mỗ trao đổi chút chuyện riêng được không?

Vương Bảo Bảo sắc mặt biến hóa, bên cạnh hắn đám thủ hạ lập tức hoảng sợ nói:

-Tiểu vương gia không được, bởi vì người này võ công cao thâm, nếu là cùng hắn gặp mặt riêng, chẳng phải là chuyện sinh tử sẽ bị không chế ở trong tay hắn.

Nhìn ra Vương Bảo Bảo nội tâm cũng đang lo lắng, Tống Thanh Thư từ trong lòng lấy ra một vật:

-Tiểu vương gia nhìn thấy vật này, chắc có lẽ sẽ hiểu.

Liền có thủ hạ Nhữ Dương Vương Phủ chạy tới cầm lấy đồ vật trong tay hắn truyền tới trước mặt Vương Bảo Bảo, Vương Bảo Bảo khi thấy rõ vật kia, hai mắt liền tỏa sáng:

-Tốt, công tử mời vào trong phòng nói chuyện
Đám người Kim Cương môn chủ kinh hãi:

-Tiểu vương gia…

Vương Bảo Bảo vẫy tay áo:

-Các ngươi đều ở ngoài cửa canh giữ, không có mệnh lệnh của ta, không có người nào được phép tiến vào.

Tống Thanh Thư cũng nói với Trình Dao Già:

-Ở chỗ này chờ tại hạ...

Trình Dao Già nhìn thoáng qua đám hung thần ác sát của Nhữ Dương Vương Phủ cùng người phái Tung Sơn, có chút sợ hãi:

-Ta sợ bọn hắn..

Tống Thanh Thư mỉm cười:

- Yên tâm, bọn hắn không dám đối với phu nhân ra tay đâu.

Nói xong ánh mắt hắn quét liếc toàn trường.

Phàm là tầm mắt hắn tới chỗ nào, thì nơi đó tâm thần kịch chấn, ngay cả Tả Lãnh Thiền là cao thủ cao cấp nhất từ đáy lòng cũng toát ra một tia hàn khí, mất tự nhiên mà dời đi ánh mắt.

“ Võ công của hắn rõ ràng đã cao đến loại trình độ này..” Tả Lãnh Thiền sắc mặt lại thêm khó coi vô cùng, mặc dù hắn không muốn nhìn thấy Tống Thanh Thư cùng Vương Bảo Bảo trao đổi nói chuyện riêng với nhau, thế nhưng hắn cũng không có phương pháp ngăn cản, hiện nay thế lực của ba nhóm người tại đây đã đạt đến một mức cân bằng vi diệu, không si muốn là sẽ bị hai phe khác hợp lực lại cùng nhau tấn công mình, bởi vậy hắn chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tống Thanh Thư cứ như vậy nhàn nhã hướng phía Vương Bảo Bảo đi tới, những nơi đi qua, cao thủ Nhữ Dương Vương Phủ hướng bên cạnh né vài bước, chừa cho hắn một khoảng trống trên đường đi..

Thấy hắn nghênh ngang đi tới mà không có phòng bị, Đinh Đang hô lên:

-Cẩn thận…

Nàng đối với Tống Thanh Thư một chút hảo cảm cũng không có, sở dĩ biểu hiện quan tâm đến hắn, chỉ là bởi vì lúc này Tống Thanh Thư đã thành cứu tinh duy nhất mà nàng trông chờ, nếu hắn chủ quan, cao thủ Nhữ Dương Vương Phủ đồng loạt tiến công, thì Nam Tống bên này có thể chống đỡ không nỗi khi Nhữ Dương Vương Phủ cùng phái Tung Sơn liên thủ.

Tống Thanh Thư một chút dừng lại cũng không có, dường như không nghe thấy lời nàng, Đinh Đang lẩm bẩm mắng:

-Chó cắn Lữ Động Tân không nhìn được nhân tâm tốt, có bị ám toán cũng đang đời..”
Trình Dao Già nghe được liền nói:

- Đinh cô nương không cần thay hắn lo lắng, những người này không làm thương tổn được hắn đâu.

Lại nói tiếp đám người Nam Tống kia lòng tin đối với Tống Thanh Thư thì làm sao bằng được Trình Dao Già, cho nên những người khác nhiều hoặc ít đều có chút lo lắng..

-Hừ…ai mà lo lắng cho hắn chứ?

Đinh Đang tức giận hừ một tiếng, bỗng nhiên cười quỷ dị,

-Lục phu nhân như thế nào lại hiểu rõ hắn như vậy a..

Trình Dao Già biến sắc, liền xoay người rời đi, Lục Quán Anh hung hăng mà trừng mắt liếc Đinh Đang:

- Nha đầu.. miệng thả sạch sẽ chút đi…

Chuyện này vốn chính là hắn nghịch lân, nghe được Đinh Đang ám chỉ, liền giận dữ, nhưng hiện nay hắn có Tống Thanh Thư làm chỗ dựa, hơn nữa đang tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, trong lòng lập tức có chừng mực hơn rất nhiều.
-Ngươi….

Đinh Đang đang muốn trả lời mỉa mai lại, thì Đinh Điển trừng mắt:

- Câm miệng…. tình thế đang cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, đừng để cho ngoại nhân lợi dụng….

Đinh Điển trên người có một cỗ chính khí, Đinh Đang xưa nay có chút sợ vị tộc thúc này, đành phải quay mặt qua chỗ khác.

Đinh Bất Tam nhìn thấy tôn nữ nhận ủy khuất, ánh mắt nhíu lại, hiển nhiên trong lòng động sát cơ, chỉ bất quá là có Đinh Điển ra mặt, lão khó mà làm cái gì, chỉ là ý vị thâm trường mà quan sát phu phụ Trình Dao Già, trong lòng cười lạnh.

Đoàn người Nam Tống thấy có việc nhỏ xen giữa cũng không có quá nhiều chú ý, bởi vì tất cả lực chú ý đều tập trung vào bên trong cánh cửa đóng chặt kia, đang suy đoán Vương Bảo Bảo cuối cùng cùng Tống Thanh Thư mật đàm về chuyện gì?

…………………………………………………………………………………….
- Khuyên tai Mẫn Mẫn tại sao lại ở trong tay ngươi?

Sau khi vào trong nhà, Vương Bảo Bảo nhìn chằm chằm vào khuyên tai trong tay, có chút hồ nghi hỏi, chính là vì hắn nhận ra đây là khuyên tai mà muội muội Triệu Mẫn thích nhất, hắn lúc này mới đồng ý mạo hiểm cùng Tống Thanh Thư vào chung trong một gianphòng.

-Trước đại cựu hãy đem khuyên tai trả lại cho tại hạ cái đã.

Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không biết đã ra tay như thế nào, khuyên tai trong lòng bàn tay Vương Bảo Bảo lập tức lại về tới trong tay hắn.

Bất quá Vương Bảo Bảo lúc này không có nhàn hạ để ý tới chuyệnnày, ngược lại vẻ mặt cổ quái nhìn qua hắn:

-Ngươi vừa rồi gọi ta là gì?

-Đại cựu a.

Tống Thanh Thư thản nhiên nói,

- Khuyên tai này là Mẫn Mẫn tặng cho tại hạ làm tín vật đính ước, tại hạ không gọi đại cựu thì phải xưng hô như thế nào đây?
Khuyên tai này là Tống Thanh Thư lần đầu tiên gặp Triệu Mẫn, hắn thừa dịp loạn, đoạt lấy theo rên lỗ tai nàng lấy xuống, lúc đó Triệu Mẫn còn đáp ứng dùng cái vật này để làm tin vật…

-Đính ước tín vật?

Vương Bảo Bảo giờ biểu lộ lập tức cực kỳ quái lạ, hắn vẫn còn có chút hoài nghi, bất quá lại nghĩ tới muội muội cùng Trương Vô Kỵ đã trở mặt rồi, hơn nữa gần đây Huyền Minh nhị lão thường xuyên nhắc đến vị muội muội này cùng Tống Thanh Thư có chút mập mờ, trong lòng lập tức tin lên bảy, tám phần.

- Ha ha, thì ra là người một nhà …

Vương Bảo Bảo vỗ vỗ bờ vai của hắn,

- Không tệ… không tệ, ta xem ngươi so với Trương Vô Kỵ thì thuận mắt hơn nhiều.

Tống Thanh Thư cười nhạt:

- Tại hạ cũng không ưa hắn.

Vương Bảo Bảo mời hắn ngồi xuống,

-Tên hỗn đản Trương Vô Kỵ kia thiếu chút nữa làm hại Mẫn Mẫn không nhận phụ mẫu huynh đệ, ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt.
Tống Thanh Thư đã từng đối mặt với Trương Vô Kỵ rồi, dù sao nhập lại hắn cũng không có quá nhiều hứng thú đàm luận đến người này, nên liền nói sang chuyện khác:

-Như thế nào lần này Mẫn Mẫn không có tới Dương Châu vậy?

-Ủa…tại sao ngươi lại không biết ?

Vương Bảo Bảo thần tình lập tức lạnh lẽo, trong mắt điểm khả nghi nổi lên.