Tống Thanh Thư bị thủ hạ Đỗ lão bản đưa đến một gian tầng dưới chót trong khoang thuyền, những người kia đẩy hắn vào bên trong, sau đó liền đóng cửa lại, hiển nhiên không muốn cùng hắn có quá nhiều quan hệ.
Hắn là một kẻ hiềm nghi xâm phạm nữ quyến tướng phủ, đồng thời hắn cũng là thị vệ tướng phủ, những sự tình nội bộ của mấy đại nhân vật này, Đỗ lão bản thà là mình biết được càng ít càng tốt.
Tống Thanh Thư cũng là bình thản chịu đựng gian khổ, xếp bằng ngồi ở trong phòng bắt đầu điều tức, chuyện đêm nay rõ ràng là một cái bẫy, đối phương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, trong khi tin tức thì hắn không có đầy đủ cứ suy đoán lung tung, còn chi bằng chờ đối phương tự tìm tới tận cửa rồi hãy tính.
Hắn cũng không sợ có nguy hiểm gì, dù sao hắn còn có Di Hồn Đại Pháp đòn sát thủ này, cho dù là cao thủ nếu bị bất ngờ không đề phòng cũng sẽ trúng chiêu, huống chi theo hắn quan sát, trên thuyền này cũng chỉ là một đám hộ vệ võ công bình thường. Bất quá vì y phòng ngừa vạn nhất, hắn bắt đầu suy nghĩ vấn đề làm như thế nào để khôi phục công lực, dù sao với trạng thái thực tại này, hắn có cảm giác không có gì an toàn.
Tống Thanh Thư không còn hy vọng dựa vào võ công, kiếm pháp, chưởng pháp, khinh công những thứ này hiển nhiên không có cách nào bức độc, chỉ có chút mong chờ vào Nhất Dương Chỉ, tựa hồ có vài phần khả năng.
Nghĩ tới đây, lại thở dài: "Đáng tiếc ta không cách nào ngưng tụ nội lực, Nhất Dương Chỉ đương nhiên cũng không cách nào thi triển. ..”
Nhìn chung trong thiên hạ, ngoại trừ chính hắn, công phu Nhất Dương chỉ đạt tới có thể cứu người trong lằn ranh sinh tử, ngoại trừ nhất Đăng đại sư cũng chỉ còn có Vương Trùng Dương, nhưng hai người này xưa nay thần long kiến bất kiến vĩ, thấy đầu không thấy đuôi, trong thời gian ngắn thì không thể tìm được bọn họ. Ngoại Nhất Dương, còn có Cửu Âm Chân Kinh cùng Thần Chiếu Kinh đều rất hay về chữa thương, hắn cũng đã thử qua, chỉ là Kim Ba Tuần Hoa chi độc đã xâm nhập vào tạng phủ, Cửu Âm Chân Khí đã bất lực; thì về phần Thần Chiếu Kinh đương nhiên cũng không thể nào hơn được…
Chỉ còn lại có Hoan Hỉ Thiền Pháp rồi, Hoan Hỉ Thiền Pháp là võ công kỳ lạ thần bí cả ngàn năm qua của Mật Tông biến hóa, cũng nhờ có Hoan Hỉ chân khí hộ thể, nên hắn mới không có dính lấy độc phấn Kim Ba Tuần Hoa trên thân, nhưng hai ngày qua này hắn đã thử nhiều lần, Hoan Hỉ chân khí cũng là lúc đứt lúc nối, vẫn không cách nào dùng để bức độc.
"Hiện tại vấn đề lớn nhất là chân khí đứt quãng, không cách nào thuyên chuyển..." Tống Thanh Thư suy nghĩ, trong Hoan Hỉ Thiền Pháp có chi pháp song tu, nếu dùng phương pháp thần công này, cũng có thể khởi tử hồi sinh từ từ quỷ phủ, cũng không biết có hữu hiệu với chuyện bức độc hay không... "Chỉ là lúc này bên người không có người để mà song tu, bằng không thì có thể thử qua một chút, xem có hữu dụng hay không?." Tống Thanh Thư thở dài một hơi, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, trong đầu liền hiện ra hình ảnh vừa rồi vén chăn lên, Thích Phương thân thể đẫy đà trắng nõn với cái âm hộ phình to rậm rạp thảm lông đen nhánh kia…
"Hay là đi tìm nàng đi..."
Trong đầu dâng lên ý nghĩ này, Tống Thanh Thư liền có cảm giác đang có một ác ma ở bên tai dụ hoặc lấy..
"Tuy rằng nàng gả cho người khác đã sinh hài tử, thế nhưng nàng xinh đẹp, ngực thẳng mông vểnh, hơn nữa còn trong thời kỳ có sữa, lại còn có cái âm hộ tuyệt hảo ..."
"Vạn Sĩ Tiết cùng Vạn Sĩ Khuê hãm hại mình thê thảm như vậy, dùng tôn nữ cùng thê tử của bọn họ với tư cách đền bù tổn thất, cũng xem như là đạo lý hiển nhiên." ………………………………………………………………………….
Thật lâu sau đó Tống Thanh Thư lại thở dài, tiếc nuối: "Đáng tiếc, tại sao nàng lại là ý trung nhân của Địch Vân chứ "
Địch Vân rất trung thực chất phác, hướng hắn còn trung thành và tận tâm, hơn nữa trước đây còn gặp tao ngộ bi thảm, Tống Thanh Thư nghĩ tới nghĩ lui,
"Được rồi, ta nghĩ biện pháp khác đi." Tống Thanh Thư trong mắt dần dần khôi phục lại thanh minh.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến động tĩnh:
-Ta tiếp nhận chủ nhân nhà ta chi mệnh, mang Hùng Đại đi thẩm vấn a.
Tống Thanh Thư nhíu mày, nghe thanh âm hình như là gã sai vặt kêu là Tứ Hỉ bên người Thích Phương, chẳng lẽ Thích Phương rốt cuộc nghĩ đến chuyện gì, có ý định thăm dò mình sao.
Rất nhanh cửa khoang liền mở ra, Tứ Hỉ đi đến: -Hùng Đại, cùng ta rời đi mau..
Tống Thanh Thư cười một tiếng, đối phương lúc trước rõ ràng mở miệng ra là Hùng ca rất thân mật, nhưng bây giờ gọi thẳng tên của hắn, quả nhiên là lòng người dễ thay đổi.
Bất quá đây là nhân chi thường tình, Tống Thanh Thư cũng không có để vào trong lòng, liền đứng lên.
Ngoài cửa hộ vệ muốn đi theo hỗ trợ hộ tống, Tứ Hỉ lại khoát tay áo cự tuyệt:
-Hắn hiện tại bị trói bằng dây thừng thấm dầu vừng, võ công có cao hơn đến đâu thì cũng có ích lợi gì, một mình ta là đủ rồi.
Tên hộ vệ kia còn muốn nói, Tứ Hỉ rồi lại không nhịn được:
-Chủ nhân nhà ta không muốn việc này bị nhiều người biết rõ, các ngươi đi theo bất tiện.
Nghe hắn lấy ra danh nghĩa Thích Phương, thủ hạ Đỗ lão bản liền lập tức im tiếng, đưa mắt nhìn hai người rời đi. Đi theo sau lưng Tứ Hỉ trong chốc lát, Tống Thanh Thư bỗng nhiên mở miệng nói:
-Đây không phải là đường lên khoang trên lầu …
Tứ Hỉ hùng hổ nói một câu:
-Nói lời vô dụng làm gì, cứ theo ta đi là được.
Tống Thanh Thư cười lạnh, xem ra sở liệu chính mình không có kém, hồ ly rốt cuộc đã muốn lộ ra cái đuôi.
Tứ Hỉ dẫn hắn đi thẳng đã đến chỗ hẻo lánh đuôi thuyền, lúc này mới dừng bước.
-Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì, ta muốn gặp Vạn phu nhân!
Tống Thanh Thư làm ra vẻ kinh hoảng nói.
Tứ Hỉ quan sát chung quanh, thường ngày nơi đây không có người đến, huống chi lúc này đang đêm dài vắng người, từ hông rút ra một thanh phác đao, cười gằn nói:
-Gặp Vạn phu nhân? Đi trước gặp Diêm Vương đi…
Tống Thanh Thư cười lạnh:
-Nguyên lai sau lưng là do ngươi giở trò quỷ.
Tứ Hỉ bày ra trong tay thanh đao sáng loáng: -Hiện tại đã biết thì quá muộn, đừng nhiều lời, là muốn mặt đao hay là ăn mì hoành thánh?
Đây là tiếng lóng trên giang hồ, mặt đao là ám chỉ lấy đao băm vằm ném nước, mì hoành thánh đó là cởϊ qυầи áo ra nhảy xuống nước chết đuối.
Tống Thanh Thư cười nhạt:
-Đáng tiếc toán mệnh tiên sinh đã từng nói qua, mệnh ta còn rất thọ a..
Tứ Hỉ sững sờ, tiếp theo giận dữ:
-Xem ra là ngươi muốn ăn mặt đao rồi.
Tống Thanh Thư không để ý tới hắn, ngẩng đầu nhìn qua hắn:
-Đến tột cùng là người nào phái ngươi tới đây?
Hắn không tin Tứ Hỉ chỉ là một gã sai vặt, lại có thể to gan lớn mật như vậy.
-Ngươi không có cơ hội...
Tứ Hỉ thanh âm bỗng nhiên thay đổi hạ thấp xuống,
-Là Đào Hồng tỷ.
Quả nhiên là nàng!
Bất quá Tống Thanh Thư rất nghi hoặc, Đào Hồng coi như là thân phận có cao hơn chút ít, thế nhưng là cũng cao đến có hạn, nàng có lá gan này sao? -Vậy đến tột cùng là người nào sai khiến Đào Hồng?
Tống Thanh Thư tiếp tục hỏi.
-Tiểu nhân không biết.
Tứ Hỉ ánh mắt mờ mịt, hiển nhiên là đang bị trúng phải Di Hồn Đại Pháp.
-Trước cởi hết dây trói cho ta.
Cỡi dây xong sau đó, Tống Thanh Thư lại hỏi:
-Ngươi vì cái gì lại dám giúp Đào Hồng mưu hại chủ mẫu?
Phải biết thời này đẳng cấp trong xã hội rất sâm nghiêm, nô bộc nếu là phạm thượng, sẽ chịu xử phạt nghiêm khắc chưa từng có đấy.
Tứ Hỉ sắc mặt đỏ:
-Đào Hồng là thϊếp thất của Vạn lão gia, tiểu nhân nhất thời nhìn thấy thân thể nàng nhịn không được, nên đã chiếm hữu gian dâʍ với nàng…
Tống Thanh Thư nhíu mày, đại khái cũng hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, dù sao cùng Đào Hồng thông dâʍ đã là tử tội rồi, hắn cũng chỉ có thể một con đường đi theo nàng.. Bắt lấy lại hỏi thêm mấy vấn đề, gặp rút cuộc hỏi không ra cái gì có giá trị, Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói:
-Ngươi vừa rồi hỏi ta ăn mặt đao, ta đây mời lại ngươi ăn mì hoành thánh đi...
Tứ Hỉ gật đầu, thân người vô thần mà đến cạnh boong tàu, sau đó liền nhảy xuống nước….
-Cứu...
Rơi trong nước lạnh buốt, Tứ Hỉ khôi phục được thanh tỉnh, chỉ là kịp hô lên một tiếng, liền biến mất ở trong nước sông chảy xiết.
"Ta cùng với Đào Hồng không oán không cừu, nàng không thể nào là mục tiêu là vì hại ta..." Tống Thanh Thư tâm tư xoay chuyển, ngẩng đầu nhìn một cái xa xa gian phòng tầng cao nhất ánh đèn nhàn nhạt, "Xem ra là vì Đào Hồng đối phó với Thích Phương a."
Tống Thanh Thư do dự, thời điểm này nếu hắn thừa cơ rời đi thì thần không biết quỷ không hay, chỉ là vẫn còn đang ở trong phạm vi thế lực Lý Khả Tú, tự mình một người chạy trốn chết, chi bằng dựa vào chiếc thuyền này xuôi dòng hạ thì thuận tiện hơn, hơn nữa nếu như đã biết rõ Thích Phương đang gặp nguy hiểm, nếu là bỏ mặc nàng, về sau đụng phải Địch Vân, thật sự có chút không cách nào nói chuyện. Trong lòng cân nhắc, Tống Thanh Thư rốt cục quyết định trước đi tìm Thích Phương, truyền tin cho nàng biết.
Lúc này Thích Phương lại ở tại gian phòng tầng cao nhất, đêm nay phát sinh ra chuyện như vậy, yếu đạo thang lầu thông hướng tầng cao nhất hiện có đầy hộ vệ của Đỗ lão bản, nên không có cách nào thông qua.
……………………………………………………………………………………
Lại nói sau khi Tống Thanh Thư bị áp tải đưa đi, Thích Phương vội vã mặc vào xiêm y, lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị cho mình một thùng nước nóng mang đến.
Có lẽ là nghĩ đến xiêm y trong lúc vô tình bị người cởi sạch, làm cho nàng sinh ra một loại cảm giác thân thể bị làm bẩn, cho dù nàng cẩn thận kiểm tra bên dưới cái âm hộ của mình rồi, không có bất kỳ dấu vết nào bị xâm phạm qua, thế nhưng là nàng vẫn là muốn dùng nước tẩy trừ thân thể một phen mới có thể an tâm. Đêm nay sinh chuyện như vậy, trên thuyền Đỗ lão bản sớm đã sợ tới mức hồn phi phách tán, nghe được nàng muốn tắm rửa, liền lập tức phái bọn nha hoàn đun nóng một thùng nước lớn, lại chuẩn bị rất nhiều cánh hoa thơm mang đến.
Đem tất cả mọi người đuổi ra khỏi gian phòng, ngay cả Đào Hồng cũng không ngoại lệ, Thích Phương cẩn thận kiểm tra quanh phòng, lúc này mới nàng mới đi đến phía trước thùng tắm, cảm thụ được hơi nước nóng bốc lên, nàng giây khắc này mới cảm nhận được một tia ấm áp.
Nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng, Thích Phương vừa đem y phục phía ngoài cởi ra, chợt nghe cửa sổ chỗ truyền đến một tiếng động.
Cho dù thanh âm rất nhỏ, nhưng Thích Phương đã như chim sợ cành cong, liền quay đầu lại:
-Người nào?
Không có tiếng trả lời, nàng do dự, lo lắng là mình nghe nhầm, cũng không có kêu người ở phía ngoài, mà là rút ra một bên thanh kiếm, cảnh giác mà hướng phía cửa sổ đi đến, nàng dù sao học qua võ công, giờ có kiếm nơi tay, không giống như lúc trước sợ hãi. Nào ngờ nàng vừa mới chuyển qua tấm bình phong, liền nhìn thấy cửa sổ mở ra, một người đang chật vật bò vào.
Thấy rõ hình dạng người nọ, Thích Phương lập tức mặt mày biến sắc, há mồm liền muốn la lên …