Tống Thanh Thư lúc này cũng là như lâm đầu đại địch, dù sao hắn vẫn không cách nào thuyên chuyển nội lực, mà Hiệp Khách đảo lại là nơi cực kỳ thần bí, lần trước cùng Trương Tam, Lý Tứ giao thủ, tu vi của bọn họ đã tiếp cận Trung Nguyên Ngũ Tuyệt, mà người giống như vậy, Hiệp Khách đảo có hơn mấy chục người, đồng thời võ công của Long Mộc nhị đảo chủ càng là sâu không lường được, nếu như bị phát hiện, coi như là hắn vào thời kỳ toàn thịnh, cũng chưa chắc nắm được thượng phong, không nói chi là tình trạng hiện nay rồi.
“ Tất cả phải cẩn thận là hơn…” Tống Thanh Thư át chủ bài duy nhất bây giờ chính là Di Hồn Đại Pháp, bất quá lấy trạng thái trước mắt, Di Hồn Đại Pháp rất khó đối với quần thể thi triển, chỉ có thể dùng cho đánh lén, may là hắn còn có dịch dung thuật để dựa vào, bằng không thì hắn thật đúng là không tin rằng có thể theo từ Hiệp Khách đảo mà còn sống ly khai. Sờ sờ vào gò má, xác nhận vừa rồi cái mặt nạ của hán tử áo vàng không có vấn đề, Tống Thanh Thư lúc này mới thoáng an tâm xuống.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang, Tống Thanh Thư nhíu mày ngừng lại, Hiệp Khách đảo quá lớn, các gian phòng giống như mê cung, hắn chưa quen thuộc địa hình, nếu khắp nơi đi loạn c thật sự cũng không phải là biện pháp.
Đang đau đầu, bỗng nhiên sau lưng truyền tới tiếng một người quát lớn:
- Đứng lại…
Tống Thanh Thư rùng mình, chẳng lẽ mình bị phát hiện có kẽ hở?
Vừa suy nghĩ có nên hay không vận dụng Di Hồn Đại Pháp, vừa xoay người, thì thấy một người đang mặc áo choàng xanh đen, nhíu mày theo dõi hắn.
Trải qua mấy ngày đi cùng trên biển, Tống Thanh Thư cũng đã đoán được tạo thành thân phận những người này của Hiệp Khách đảo, cũng như tên đưa cơm kia là ở trên đảo có địa vị thấp nhất mặc áo vải bố màu vàng; tiếp theo là đệ tử của hai vị đảo chủ, trong đó Trương Tam thân là Thưởng Thiện sứ giả, mặc áo choàng tơ tằm màu vàng, Lý Tứ thuộc về Phạt Ác sứ giả, mặc áo choàng màu xanh đen, người này ăn mặc phong cách cùng Lý Tứ giống nhau, hiển nhiên chính là một trong Phạt Ác sứ giả. Đoán ra thân phận đối phương, Tống Thanh Thư trong lòng lo lắng, biết rõ võ công đối phương tuyệt không phải là mình lúc này có thể đối phó đấy, hắn không dám lơ là, gấp vội cúi đầu thi lễ, hắn cũng không rõ ràng lắm cách xưng hô ở trên Hiệp Khách trên đảo, nên không dám nói nhiều, chỉ là làm ra một bộ thần sắc kính cẩn.
Tên áo choàng xanh đen quả nhiên không nhìn ra cái gì dị thường, chỉ là lạnh lùng nói ra:
- Ngươi như thế nào còn ở nơi này đi quanh, bên kia thạch thất đang cần nhân thủ, mau qua tới hỗ trợ đi.
“ Thạch thất… cái gì thạch thất…? “ Tống Thanh Thư không hiểu ra sao, âm thầm kêu khổ, thế nhưng không thể biểu lộ ra, đành phải gật đầu nhận lời, may mắn qua nhiều năm trà trộn trong giang hồ, hắn đã luyện một thân quan sát nhạy cảm, chú ý tới người áo choàng xanh đen kia lúc nói chuyện thì có hướng đường hành lang phía bên phải liếc qua, liền đoán được đối phương trong miệng nói thạch thất có lẽ là tại hướng đó, liền ra vẻ trấn định, thăm dò đi đến. Đi vài bước, quả nhiên không thấy tên áo choàng xanh có cái gì dị nghị, Tống Thanh Thư biết mình đã đoán đúng, liền sải bước tiếp tục đi …
Cũng không lâu lắm, liền chứng kiến một đám hán tử áo bố vàng tại một gian phòng ốc ra ra vào vào, bưng đĩa hướng ở chỗ sâu trong đường hành lang đi đến.
-Mau tới đây hỗ trợ.
Tống Thanh Thư đang nhìn xem mình nên làm như thế nào, thì trong phòng một hán tử mập mạp chú ý tới hắn, vội vàng vẫy tay đối với hắn.
“ Xem bộ dáng là đưa cơm cho đại nhân vật nào đây... “ Tống Thanh Thư chú ý tới trong mâm gỗ không chỉ có có rượu và đồ ăn, còn có các món điểm tâm tinh xảo cùng với các loại hoa quả mới lạ, đãi ngộ có thể so sánh với mình thì tốt hơn nhiều.
Chậm chạp đi đến bên người tên mập mạp, còn chưa kịp nói chuyện, tên mập mạp liền đem một mâm lớn nhét vào trong tay hắn: -Đưa đến Triệu Khách Man- Hồ Anh.
Tống Thanh Thư vẻ mặt ngơ ngác, nghĩ thầm Triệu Khách Man- Hồ Anh là cái quái quỷ gì? Nhưng hắn lại không dám hỏi, đành phải như lọt vào trong sương mù bưng mâm gỗ cùng đi theo với mấy người kia..
Đi trong chốc lát, bỗng nhiên phía sau, hắn người nọ vỗ vỗ hắn:
-Đi qua quá rồi, ngươi tiễn đưa đến gian phòng ở bên kia.
Tống Thanh Thư quay đầu lại thuận theo phương hướng người nọ chỉ nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, vừa vặn có một gian thạch thất, vội vàng đối với người nọ cười tỏ lòng biết ơn, sau đó vội vã hướng bên kia đi đến.
May mắn những người này đều là ở trên đảo địa vị hạ nhân, vì vậy không ai hoài nghi Tống Thanh Thư vừa rồi đi quá thạch thất.
Tống Thanh Thư tập trung suy nghĩ, yên lặng đi đến vào trong thạch thất, chỉ thấy phía đông là một vách tường có khối tảng đá lớn bóng loáng, bên cạnh đang cháy tám cây đuốc lớn, chiếu rọi sáng ngời. Trên vách đá khắc họa đồ và chữ viết, trong thạch thất đã có hơn mười người, người đang nhìn chăm chú suy ngẫm, có người ngồi xuống luyện công, có nhắm hai mắt thì thầm tự nói, có ba bốn người đang lớn tiếng tranh luận.
Rượu và thức ăn đưa đến, Tống Thanh Thư nhỏ giọng hô một câu, nhưng không có một người để ý đến hắn, hắn thấy trên bàn vẫn không hề động qua rượu và thức ăn, liền âm thầm tặc lưỡi, những người này thật sự đúng là mất ăn mất ngủ rồi, cũng không biết đang nghiên cứu mấy thứ gì đó.
Thời điểm này cách đó không xa tiếng tranh luận ba, bốn người thanh âm bỗng nhiên cao lên vài phần, chỉ nghe một người nói ra:
- Câu đầu bài thơ là " Triệu Khách Mạn- Hồ Anh "Chữ" Hồ" trong câu này đã chú giải Hồ là người ở Tây Vực. Trong truyện Thừa Can ở sách Tân đường có câu:" Mấy trăm người tập tiếng nói theo người Hồ, búi tóc chuôi vồ cắt, lụa mầu làm áo mưa..." Tên còn lại lắc đầu nói:
-Ôn huynh.. hãy coi người này trong bức đồ hình dáng điệu phong nhã thanh tú, rõ ràng là văn nhân ở Giang Nam, tuyệt không giống hào kiệt nước Yên nước Triệu với những bài bi ca khẳng khái thế mà sao lại gọi là " Triệu Khách " mới kỳ? Muốn giải đáp cho thông câu này thì trừ phi biết rõ những mấu chốt trọng yếu, ngoài ra không còn cách nào khác.
Tống Thanh Thư tò mò nhìn lên trên vách đá thì quả nhiên là họa hình một chàng thư sinh tuổi trẻ, tay trái cầm quạt lông, tay phải vung chưởng, vẻ mặt rất ung dung nhàn nhã.
Người thứ ba gật đầu phụ họa nói:
-Ta gần nhất phỏng đoán mà được, sở dĩ trên đồ hình vẽ người phong nhã ôn hoà đó là hình tượng về âm như trong chú giải có nói :" Nêu theo chỗ cương mãnh mà hạ thủ . Thế lá âm như làm " thể" mà dương cương làm "dụng". Nhưng thế nào là " thể " thế nào là "dụng" Cần phải một nền học vấn sâu rộng mới hiểu được. Người thứ tư tức thì đọc trên vách đá chú giải:
-Trong thiên thuyết kiếm của Trang Tử có ghi: " Thái tử nói: nhà vua thấy các kiếm sĩ đều đầu bù tóc rối, đội mũ đính giải thô sơ, áo ngắn vạt sau". Họ Tư Mã chú thích " Man hồ anh" là giải ngũ trơn, mộc mạc, không màu sắc rực rỡ. Ôn huynh! Theo ý kiến của tiểu đệ thì hai chữ " Man hồ" nên cho đi liền để mà giải thích. Man hồ nghĩa là thô lậu cục kịch. Man hồ anh là nỗi giải mũ không diêm dúa, chứ không phải là đeo giải mũ như người Hồ. Vậy chữ Hồ này là hồ đồ (thuộm thuộm ) chứ không phải rợ Hồ bên Tây Vực…
Họ Ôn người nọ bị mấy người đông nhất cú tây nhất cú bác bỏ, nhịn không được có chút tức giận:
-Bài Tả tư Nguỵ đồ phú có câu: "Man hồ chi anh", mà: "Man hồ " Là tên giải mũ của người võ sĩ. Thế thì giải mũ của người võ sĩ thộ lậu cũng được, mà diêm dúa cũng được. Mấy năm trước tiểu đệ đã đến thỉnh giáo Chưởng môn phái Quả Nghị ở Kinh Châu là Khang Côn Luân. Y là người Hồ bên Tây Vực. Những việc gì thuộc về người Hồ y đều biết hết. Y nói là những võ sĩ người Hồ đội mũ có giải mà hình trạng thế này... Lão nói xong cúi lom khom lấy ngón tay vạch xuống đất
Tống Thanh Thư ở một bên nghe được mỉm cười, những người này giống như hủ nho, ngay ở chỗ này nghiền ngẫm từng chữ một, lại không biết đã là ngộ nhập lạc lối, một chốc lát này, hắn rốt cuộc đã minh bạch, chỗ mình đang đứng là một trong hai mươi tư thạch thất trên Hiệp Khách đảo chất chứa võ học cực kỳ cao thâm..