A Kha nghe hắn nói vậy thì sững sờ, nàng quan sát tỉ mỉ Tống Thanh Thư một hồi, mắt sao mày kiếm, vóc người rắn rỏi, tuổi còn trẻ mà đã trở thành tâm phúc của hoàng đế Khang Hi, thấy cũng không thua kém gì ai …
-Hạ quan đang hỏi quận chúa đấy, không trả lời mà lại nhìn hạ quan rồi khuôn mặt quận chúa ửng đỏ lên là sao? .
-Ai mặt đỏ? Tại ở đây nóng quá.
A Kha vẫn mạnh miệng nói tiếp:
- Ta không muốn bị gả cho ngươi, đối với ngươi... ta không có cảm giác."
Tống Thanh Thư khà khà cười không ngừng:
-Nói thật hạ quan cũng không muốn lấy người như quận chúa đâu.
-Ngươi nói vậy là có ý gì?
A Kha dậm chân, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
-Yên tâm đi, hạ quan có biện pháp để hoàng thượng thu hồi thánh mệnh, sẽ không có việc gả quận chúa cho hạ quan đâu. Tống Thanh Thư cười nhạt nói, một đêm không ngủ ở Tử tước phủ, trong đầu hắn suy nghĩ không ít cách, để làm sao cự hôn với quận chúa A Kha...
-Vậy thì tốt…
A Kha thở dài nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười tươi rói, đột nhiên nàng nghĩ đến chuyện gì, có chút không cao hứng hỏi:
-Này, ngươi tại sao lại không muốn cưới ta?
Nhìn Tống Thanh Thư như mắc bệnh thần kinh khi từ chối lấy mình, A Kha cũng không hiểu nên hỏi:
-Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẫu thân, ta chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp hơn ta, lại thân đường đường là một quận chúa, ngươi không cưới được ta thì phải tiếc nuối thất lạc mới đúng chứ, tại sao lại tỏ vẻ hớn hở như thế…
Trong giọng nói của nàng ra dáng không cam lòng.
Nữ nhân thật là phiền phức, cưới nàng thì nàng lại không muốn, không cưới nàng thì nàng cũng nháo, Tống Thanh Thư bĩu môi: -Thứ nhất lấy thê chỉ là vì theo đuổi khuôn mặt đẹp đẽ, hạ quan có thể theo đuổi mẫu thân của quận chúa, hà tất phải tìm đến quận chúa? Thứ hai, hiện nay thời loạn lạc, liệt quốc phân tranh, tự xưng hoàng đế có rất nhiều, công chúa nhiều như rươi, một mình quận chúa thì có tính là gì?
-Ngươi dám ô nhục đến mẫu thân ta?
A Kha cũng biết Trần Viên Viên trải qua lận đận về tình ái, vì lẽ đó lần này nghe qua Tống Thanh Thư trong lời nói mang theo sự khinh bạc, lập tức giận dữ, đưa tay lên liền hướng về mặt Tống Thanh Thư đánh tới.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Tống Thanh Thư có chút hối hận, vừa rồi chỉ là bực bội A Kha vênh váo hung hăng, bây giờ nghĩ lại A Kha chỉ là một cô nương, cũng chưa từng có làm cái gì sai lầm, chính mình đối với nàng như vậy thực sự là có chút nhỏ mọn. Áy náy thì áy náy, khi thấy A Kha một cái tát đánh tới, Tống Thanh Thư hơi lui một bước, liền đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay trắng ngần nàng, Tống Thanh Thư đang muốn mở miệng, đột nhiên A Kha thay đổi chiêu thức, có võ công nàng học được tuy rằng không bao nhiêu, nhưng những vị sư phụ ở trong Bình Tây phủ ai dám cũng tận tâm dạy nàng, có thể là không tính là cấp độ đạt được cao thủ tông sư, nhưng mổi người cũng có võ công cao cường, bởi vậy A Kha tuy rằng võ công còn yếu kém, thế nhưng chiêu số tinh diệu cũng đạt được không ít.
A Kha thấy cổ tay phải bị Tống Thanh Thư nắm chặt, nàng cắn răng lấy chân phải làm điểm tựa, vòng eo nghiêng qua một góc độ quái lạ, vung lên chân trái, cong từ phía sau lưng hướng về đỉnh đầu Tống Thanh Thư đánh tới.
Chỉ tiếc là hai người võ công cách biệt quá xa, Tống Thanh Thư tuy rằng ngạc nhiên, nhưng nhanh như chớp, vẫn kịp đưa tay trái ra ngăn cản bàn chân A Kha . Lúc này thân thể A Kha tạo nên một độ cong như dây cung, mắt cá chân cũng bị Tống Thanh Thư nắm trong tay, chỉ còn một chân phải đứng trên mặt đất, vì bộ xiêm y A Kha là váy dài nên hình thành một khe hở rộng xuyên thấu suốt đến phần hạ thể của nàng , Tống Thanh Thư theo bản năng liếc mắt nhìn qua một cái, chỉ thấy một cái tiểu nội khố bằng lụa mỏng ôm sát xiết chặt cái âm hộ vun cao mập tròn, mờ hồ còn thấy ẩn hiện thảm lông đen mềm…
A Kha dưới tư thế ngượng ngùng bị hắn kềm giữ, vốn đã khó xử, lúc chú ý tới ánh mắt của hắn, càng là đan xen nổi giận:
-Còn không mau thả ta ra!
Trong giọng nói ấm ức như là muốn khóc.
Tống Thanh Thư nhanh chóng thả chân A Kha ra, vẻ mặt hắn cũng ngượng ngùng, không biết làm sao mở miệng.
Đem xiêm y chỉnh đốn lại ngay ngắn, A Kha đã đỏ bừng bên tai, ngẩng đầu căm tức nhìn Tống Thanh Thư, dậm mạnh chân: -Tống Thanh Thư, ta hận ngươi….!
Nói xong nàng che miệng hướng phía ngoài chạy đi.
Tống Thanh Thư cũng biết hành vi của mình lỗ mãng, nên không tiện giải thích, đành ổn định lại tâm trí rồi đi về phía ngự thư phòng.
Có lúc từ chối không chỉ là nghệ thuật, mà còn cần phải có dũng khí.
-Tại sao?
Khang Hi lòng nghi ngờ hỏi.
-Trẫm ngày hôm qua đã gặp A Kha quận chúa, đúng là có thể xưng tụng nhân gian tuyệt sắc, vì sao ngươi lại không muốn."
-Thần từ lấu sớm đã có thê thất, thê tử chính là Chu Chỉ Nhược chưởng môn nhân phái Nga Mi, phu phụ hạ thần cảm tình cực sâu, năm xưa lúc hạ thần bị đứt đoạn kinh mạch, sinh mệnh hấp hối, nàng đối với hạ thần kề vận vẫn không rời bỏ, vì thế làm sao hạ thần lại nhẫn tâm vứt bỏ chi thê. Còn thân phận của A Kha quận chúa, đương nhiên không thể để cho nàng làm thϊếp, vì lẽ đó thần không thể làm gì khác hơn là phụ lòng ý tốt của hoàng thượng. Tống Thanh Thư trong miệng mặc dù nhắc đến Chu Chỉ Nhược, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Hồ phu nhân năm đó bồi tiếp mình trị thương từng ly từng tí, trên môi hắn nổi lên một nụ cười ôn nhu.
Khang Hi nhớ tới trước đây đã từng phái người điều tra thân phận của Tống Thanh Thư, xác thực đúng là hắn đã có thê tử…
Bên trong ngự thư phòng rơi vào sự yên tĩnh thật quỷ dị, Tống Thanh Thư đang thấp thỏm bất an, thì Khang Hi mở miệng:
-Cũng được, việc này tạm thời gác qua một bên, bây giờ có một chuyện khác cần ngươi lập tức đi làm ngay.
-Nhưng … thần còn muốn phụ trách cho xong tang sự của Vi huynh đệ …
Tống Thanh Thư trước mắt hiện lên hình ảnh Song Nhi vô lực, lo lắng nếu mình đi vắng rồi không ai chăm nom, sợ nàng lại xảy ra chuyện không hay ngoài ý muốn. -Yên tâm đi, trẫm đã phái Đa Long đến phủ hỗ trợ tang sự rồi.
Khang Hi nói.
-Bẩm hoàng thượng…không biết là chuyện gì gấp gáp như vậy?
Việc đã đến nước này, Tống Thanh Thư biết nói nhiều lời vô ích, đành hỏi.
-Trẫm vừa nhận được tin tức, giáo chủ trước đây của Nhật Nguyệt Thần Giáo là Nhậm Ngã Hành tái xuất giang hồ, đang chiêu mộ nhiều cao thủ, đang muốn đoạt lại vị trí trên đỉnh Hắc Mộc Nhai. Hiện tại Đông Phương giáo chủ đang dẫn dắt Nhật Nguyệt Thần Giáo, từ trước đến giờ theo triều đình Đại Thanh với mối quan hệ vô cùng mật thiết, trẫm không muốn Đông Phương giáo chủ xảy ra bất cứ vấn đề gì…
Khang Hi khẽ nhíu mày nói tiếp:
-Vốn Đông Phương giáo chủ thần công cái thế, cũng không cần trẫm bận tâm đến, chỉ là lần trước hắn cùng Phong Thanh Dương quyết chiến, hình như là bị nội thương không nhẹ, để phòng ngừa vạn nhất, nên ta phái ngươi dẫn người đến Hắc Mộc Nhai, hỗ trợ cho Đông Phương giáo chủ một phần sức lực. -Nhậm Ngã Hành?
Tống Thanh Thư giật mình cả kinh, đời này hắn biết Đông Phương Bất Bại là một cô nương xinh đẹp tuyệt trần, Tống Thanh Thư đương nhiên sẽ không để cho tất cả những chuyện không hay phát sinh.
-Thời gian cấp bách, ngươi lập tức lên đường đi."
Khang Hi phân phó nói.
-Thần xin cáo lui!
Tống Thanh Thư lui ra khỏi ngự thư phòng, hắn đến trước một ngọn giả sơn đứng thẳng bất động, cũng không lâu lắm, một bóng người mờ ảo từ trong bóng tối xuất hiện đi ra.