Hà Thiết Thủ chống người ngồi lên, để hai chân bên hông Tống Thanh Thư, đem cái mông bự tuyết trắng quay về phía đối diện mặt hắn hắn, tay cầm cây côn ŧɦịŧ nhanh để ngay cửa miệng ngọc môn quan, nhanh chóng trầm mình xuống.
Cây côn ŧɦịŧ đã thấm đầy nước miếng của nàng, trong nháy mắt tầng tầng lớp lớp thịt non trong u cốc lại được thông thấu, bên trong vần còn hỗn hợp tϊиɦ ɖϊƈh͙ và âm tinh nên vô cùng trơn trợt, Tống Thanh Thư ra sức nẩy mông lên ngọa nguậy, Hà Thiết Thủ phối hợp lên lên xuống xuống càng thêm cuồng loạn, hắn biết rằng cũng chỉ còn có một loại biện pháp duy nhất là để cho nàng tiết hết âm tinh làm hao tổn tinh lực thì nàng mới có thể khôi phục thần trí.
……………………………………………………………………………………………. Một lúc sau thấy hai chân Hà Thiết Thủ đã run lên, tiếng rên có chút khàn khàn, Tống Thanh Thư đão người ép thân Hà Thiết Thủ nằm xuống dưới, nằm xuống ôm vào thân thể của nàng, dùng đầu lưỡi trêu chọc lấy một bên đầu núʍ ѵú, bàn tay xoa nắn một bên vú, Tống Thanh Thư đưa miệng mình đến cặp môi đỏ mọng che lại, mút hút cái đầu lưỡi trơn mềm của nàng câu lại, đem tiếng dâʍ thanh rêи ɾỉ chận lại, biến thành từ xoang mũi tiếng ‘ um..um..” nín nghẹn mất hồn, cây côn ŧɦịŧ tiếp tục ra vào như khuấy bùn trong u cốc nàng, hai bên mép nhỏ âm hộ đã sưng mềm, làn da non màu hồng phấn căng ra bóng lưỡng dính đầy dịch nhờn nhơ nhớp màu trắng đục, Hà Thiết Thủ bên trong u cốc vẫn còn ma ngứa chung quanh, mà giây khắc này từng đợt ma ngứa bắt đầu hội tụ trước sau đến từ nơi hoa tâm, nóng nhột thật là vô cùng khó chịu, -Um..um…um…
Sau lưng Tống Thanh Thư bị mười đầu ngón tay của Hà Thiết Thủ bấu vào tạo ra mười vết tơ máu, nàng giơ cao lên hai chân, cái bụng bằng phẳng từng đợt run rẩy chớp giật, môi dưới của hắn cũng bị Hà Thiết Thủ cắn, một trận đau nhức cũng nhờ vậy mà giảm bớt lại sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cho tinh quan của Tống Thanh Thư vừa muốn bung ra lại được đè nén lại, hắn vẫn cố gắng không biết mệt mỏi thọc đẩy cây côn ŧɦịŧ trong cái lỗ thịt mấp máy tuyệt vời kia.
Xem ra tinh lực Hà Thiết Thủ tựa hồ vẫn còn tràn đầy, nàng vẫn đang vong tình vặn eo lắc mông, cơn thư sướng vẫn chưa đạt đến trên đỉnh ngọn núi, âm quan còn khóa chặt, môn hộ vừa hé mở ra rồi khép lại, âm tinh vẫn khó khăn chưa thoát ra hết được, có thể thấy được dược độc thật sự cường mạnh ra ngoài tưởng tượng. ……………………………………………………………………………………..
-Á…a….a…..
Lại thêm một lúc, Hà Thiết Thủ vui sướng rên lên, nàng cắn chặt môi dưới nhíu mày, hai tay giờ đã giật mạnh kéo hai bên mông Tống Thanh Thư về phía hạ thể của mình, để cây côn ŧɦịŧ thật mạnh thật nhanh thọc sâu vào trong u cốc, Tống Thanh Thư đang miễn cưỡng duy trì, chợt thấy u cốc nàng căng thẳng, miệng u cốc nhíu lại cơ hồ muốn đem cây côn ŧɦịŧ cắn đứt, qυყ đầυ côn ŧɦịŧ chợt như đâm vào một vùng mềm xốp bên trong, tựa như xuyên thấu vào một nơi khác, từ ho a tâm từng đợt nhiệt khí phún ra, âm tinh đã vỡ bờ trào ra không ngớt.
Một phen đại chiến, Tống Thanh Thư đổ đầy mồ hôi trên thân thể, thắt lưng như nhũn ra, còn Hà Thiết Thủ thì thở hổn hển rồi như cá miếng mở ra hớp lấy không khí. Kɦoáı ƈảʍ kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cho toàn thân Hà Thiết Thủ đổ mồ hôi đầm đìa, mật huyệt không ngừng truyền đến tư vị tê dại kỳ dị, còn Tống Thiên Thư lại vẫn không dám buông lỏng, hắn vẫn tiếp tục hành tẩu cày xới, trong lúc đóh oa tâm của Hà Thiết Thủ giống như là như ống hút, cứ mút lấy qυყ đầυ côn ŧɦịŧ Tống Thiên Thư, đúng là thể hiện ra uy lực một cái u cốc mẫm cảm khác thường lại hòa thâm dược độc…
…………………………………………………………………………………………
Thân thể nàng chấn động, cơn cực khoái đã đúng hạn lại tới thêm lần nữa, âm tinh cạn kiệt tiết ra lần cuối cùng... Tống Thiên Thư cũng may là chỉ còn khả năng kéo dài thêm được vài giây khắc, suиɠ sướиɠ đến cực hạn tinh quan không thể kiềm được, qυყ đầυ run lên, côn ŧɦịŧ nhanh chóng một hồi đỉnh động. -Á…á…..a…..sướng chết ta rồi…
Tiếng kêu của Hà Thiết Thủ cao vút chói tai trong đêm, dương tinh nóng hổi súc tích đã lâu, toàn bộ lại rót hết sâu vào trong hoa tâm Hà Thiết Thủ...
…………………………………………………………………………………………..
Nhìn Hà Thiết Thủ mặc xong y phục liền xoay người rời đi, Tống Thanh Thư phiền muộn nói:
-Sao Hà cô nương lại vội đi như thế?
-Thế nào? Bộ ngươi còn muốn bắt ta phải nhận phụ trách sao?
Hà Thiết Thủ quay đầu lại lạnh lùng nói, vừa rồi ôn nhu phong tình đã tan biến thành mây khói.
Tống Thanh Thư hơi thở như cứng lại, hắn có chút không quen với tình cảnh như vậy, gượng cười nói:
-Tuy rằng mỗi nam nhân ai cũng đau đầu về chuyện này, nhưng tại hạ chỉ muốn nhắc nhở cô nương, vừa rồi chúng ta giao hoan nhiều lần như vậy, vạn nhất cô nương cấn thai thì làm sao bây giờ? Hà Thiết Thủ sững người lại, Tống Thanh Thư cho rằng nàng đã lo sợ, nhưng nàng quay đầu nở nụ cười xinh đẹp:
-Yên tâm, ta sẽ dùng nội lực bức hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ ở trong thân thể của mình ra ngoài.
Trong lúc Tống Thanh Thư sửng sốt, thì Hà Thiết Thủ cũng đã pphóng đi mất dạng, hắn lẩm bẩm nói:
"Thực sự là mở mang tầm mắt, người trong võ lâm lại có phương pháp tránh thai như thế này… quả thực là ngưu bức a…”...
………………………………………………………………………………………
Từ đàm Thánh Thú một đường quay trở về, Tống Thanh Thư cảm thấy buồn bực, tuy rằng trên lý thuyết là chính hắn chiếm tiện nghi, nhưng thái độ của Hà Thiết Thủ lại làm cho hắn có một cảm giác mình là trái dưa chuột, sau khi nàng dùng để thỏa mãn dục tính xong thì liền vứt bỏ không hề thương tiếc… -Tống công tử, đã về rồi à?
Nghe được tiếng cửa mở, Chung Linh đang nằm trên giường mở hai mắt ra, nàng vẫn còn buồn ngủ nói:
-Ồ, làm sao cả người Tống công tử lại ướt đẫm như thế?
Khi nàng thấy rõ y phục của Tống Thanh Thư đều là đẫm nước, lập tức liền ngồi dậy.
-Hừm, vừa rồi trời tối không chú ý tới dưới chân, nên trợt chân rơi xuống trong đầm nước.
Tống Thanh Thư chống chế nói tiếp:
-Cô nương cũng không cần lo lắng, ta đã nhờ thuộc hạ Ngũ Độc giáo lát nữa mang đến một bộ y phục khác rồi.
-Um…y phục bị ướt không lập tức đổi, rất dễ dàng bị cảm lạnh đấy, Tống công tử mau đem y phục trên người cởi ra đi, ta... ta… không có…nhìn đâu.
Chung Linh có vẻ lo lắng.
-Ta một nam nhân, sợ gì khi một nữ nhân nhìn thấy chứ?
Tống Thanh Thư bật cười nói: -Được rồi, cô nương cứ ngủ đi, để ta tự xử lý.
-Đợi lát nữa người Ngũ độc giáo mang đồ đến cho Tống công tử…Tống đại ca có thể cùng ta nằm trên giường một lúc?
Chung Linh nhăn nhó nói, hiển nhiên là chật vật khó mở miệng.
Tống Thanh Thư tâm tư xoay tròn, rất nhanh liền hiểu rõ ràng suy nghĩ trong lòng nàng, đó là Chung Linh lo lắng bị giáo đồ Ngũ độc nhìn thấy hai người phân ra hai nơi mà ngủ, thì sẽ bẩm báo cho Lam Phượng Hoàng biết.
-Lam Phượng Hoàng đáng sợ như thế sao?
-Người nữ nhân kia rất hung dữ…
Chung Linh nhăn lại cái mũi ngọc tinh xảo, hừ một tiếng:
-Nếu muốn dối gạt được Lam Phượng Hoàng, thì phải chuẩn bị thật kỹ càng đấy.
-Ta đã rất buồn ngủ, cũng không chờ được lúc người mang y phục tới, trước tiên ta ngủ, đợi lát nữa có người gõ cửa, cô nương giúp ta đem y phục vào nhé. Tống Thanh Thư ngáp một cái, hắn cảm thấy nhức eo đau lưng vì cuộc giao hoan, lúc này chỉ muốn ngã lưng xuống ngủ ngay.
-Vậy công tử đến trên giường ngủ đi!
Chung Linh vội vàng nói.
-Đó chính là cô nương nói đấy!
Tống Thanh Thư thấy mình đã không lên cơn thú tình đè Chung Linh gian dâʍ, đã là rất xứng đáng với nàng rồi, nên chẳng muốn khách sáo với nàng thêm nữa, đi tới bên giường liền đem y phục ướt nhẹp trên người thoát sạch sành sanh, tùy tiện tìm mảnh vải lau sơ, rồi liền chui vào trong chăn bắt đầu ngủ.
"Trong chăn có mùi thơm quá..."
Đây là ý thức sau cùng của Tống Thanh Thư trước khi ngủ.
Chung Linh xấu hổ đỏ cả mặt, thả xuống hai tay che mắt, vừa rồi nàng hiếu kỳ, từ kẻ hở giữa ngón tay lén lút liếc mắt nhìn một cái, kết quả nhìn thấy cây côn ŧɦịŧ của hắn đang nằm vắt vẻo một đống, nhất thời phương tâm kinh hoàng, thấy Tống Thanh Thư rất nhanh liền truyền ra vù vù tiếng ngủ, nàng mới miễn cưỡng thở phào một cái, "Cộc…cộc "
Nghe được tiếng gõ cửa, Chung Linh vội vã chạy tới mở cửa phòng, nàng cố ý tránh ra một bên để cho nha hoàn nhìn thấy Tống Thanh Thư đang nằm ngủ ở trên giường, xong rồi mới đưa tay tiếp nhận bộ y phục mà nha hoàn đưa tới.
Đóng kín cửa qua đi, Chung Linh trên mặt còn ửng đỏ, âm thầm cáu gắt: “ Xem nhu tạm được, hy vọng có thể lừa gạt được Lam Phượng Hoàng…”
Cầm bộ y phục để lên bàn, Chung Linh quay đầu nhìn trên giường một chút, thấy Tống Thanh Thư đang ngủ vùi, do dự một chút, liền đứng dậy rón rén đi tới, cỡi ủng vải, cũng leo lên trên giường nằm xuống.
Chỉ là có một cái gối thì bị hắn chiếm lấy, Chung Linh liếc mắt nhìn, liền kéo tay của hắn qua đặt ở bên dưới sau đầu của mình sau làm tạm gối kê, nhất thời cảm thấy thoải mái rất nhiều, trong lòng nàng cũng đã có tính toán: “Tống công tử mệt mỏi ngủ mê đến như thế, ngày mai chắc chắn sẽ thức dậy rất muộn, lúc đó mình tỉnh ngủ trước hắn là được, chắc hắn cũng không biết đã phát sinh cái gì…”
Chỉ tiếc là không như mong muốn của nàng, Chung Linh trải qua một ngày lo lắng sợ hãi, đến khi đầu óc trầm lại lại, thì ngủ lại vô cùng mê mang, Tống Thanh Thư tuy rằng vất vả một buổi tối, nhưng dù sao tuổi trẻ, rất nhanh liền khôi phục sức sống, vào sang sớm giật mình thức giấc thì thấy cánh tay tê dại, nghi hoặc mở mắt ra nhìn, thấy Chung Linh như con bạch tuộc ôm chặt lấy thân thể của hắn, đầu gối lên trên một cánh tay mình, bàn tay còn lại của hắn thì xòe năm ngón ra đặt trên một bầu vú nàng, một tay thì để bên dưới hạ thể của Chung dinh chặt vào, tuy rằng tất cả đều nằm bên ngoài bộ y phục của Chung Linh, nhưng hắn cảm nhận được sự co giãn mềm mại, cùng với thảm lông nham nhám ở lòng bàn tay bên dưới hạ thể nàng. Nhẹ nhàng từng chút một hắn từ từ rời khỏi người của Chung Linh.
Đến khi Chung Linh tỉnh giấc, thì phát hiện Tống Thanh Thư đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn điểm tâm sáng, nàng mắc cỡ đỏ cả mặt, kéo qua cái chăn che kín người mình….
-Chung Linh cô nương, bánh Nhục Nhi đặc sản của Đại Lý, có muốn ăn không?
Tống Thanh Thư cười cười nói.
-Hừ, ta ở nhà thường ăn bánh này, có gì lạ đâu..
Chung Linh biết cứ trốn ở trong chăn cũng không phải là biện pháp, liền từ trên giường nhảy xuống.
-Há, ta đã quên cô nương là người Đại Lý.
Tống Thanh Thư phản ứng lại.
-Tống công tử, tối hôm qua nghỉ ngơi có khỏe không?
Ngoài cửa một trận cười lanh lảnh truyền đến, Tống Thanh Thư thấy Chung Linh mặt biến sắc, ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên là Lam Phượng Hoàng đến rồi.
-Nghỉ ngơi đến không thể tốt hơn, chỉ là có chút mệt mỏi. Tống Thanh Thư trong đầu hiện lên ra trận đại chiến tối hôm qua bên đầm nước với Hà Thiết Thủ, thật sự là rất mệt a.
-Ta nghe thủ hạ báo lại, nghe nói công tử mệt đến toàn thân đều bị ướt đẫm mồ hôi….
Lam Phượng Hoàng lộ ra một nụ cười quái lạ, cũng không đợi Tống Thanh Thư trả lời, nàng cúi người ở sát bên tai Tống Thanh Thư nói tiếp:
-Tống công tử thực sự là không thương hương tiếc ngọc a….
Tống Thanh Thư suýt chút nữa đem miếng bánh còn trong miệng phun ra ngoài, ngày hôm qua là ai dùng đoạn ép buộc Chung Linh đến bồi tiếp mình, nếu không nhờ mình tác phong quân tử, thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan tình này.
-Được rồi….không nói đùa nữa, Đông Phương giáo chủ cho mời Tống công tử đến gặp mặt.
Lam Phượng Hoàng khanh khách cười nói. -Còn cô nương kia thì Lam tỷ tỷ tính sao bây giờ?
Tống Thanh Thư lo lắng mình vừa đi, Chung Linh sẽ bị Lam Phượng Hoàng bắt mang tới một nơi mà hắn không biết.
-Úi chao…. quả nhiên không hổ là một ngày ân ái cũng bằng phu thê trăm năm, cô nương…ngươi thực sự là thủ đoạn cao cường a, mới chỉ một đên đã làm cho Tống công tử quyến luyến không quên.
-Nếu công tử yêu thích nàng, thì đương nhiên nàng ta sẽ tiếp tục ở lại chỗ này để hầu hạ bồi tiếp công tử rồi.
"Nữ nhân này miệng nói bậy bạ, làm ta chán ghét cực kì."
Chung Linh âm thầm nguyền rủa, nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt.
Tống Thanh Thư lúc này mới yên lòng, đi theo Lam Phượng Hoàng tới chỗ ở của Đông Phương Mộ Tuyết, nhưng hắn mới vừa thấy mặt nàng, còn chưa mở miệng, thì Đông Phương Mộ Tuyết đã quan sát sắc mặt hắn, rồi tức giận nói: -Thân thể đã hư nhược mà còn cố giao hoan nam nữ, tinh thần càng thêm uể oải, tứ chi vô lực…Lam Phượng Hoàng, có phải là ngươi…. đã cùng với hắn đêm qua?