Đông Phương Mộ Tuyết nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn lại Khúc Phi Yên .
Khúc Phi Yên đau lòng gượng cười:
-Được, nếu sư phụ muốn đệ tử phải làm như thế, thì đệ tử sẽ nghe theo lời của sư phụ.
Tống Thanh Thư lúc này trong đầu chỉ suy nghĩ làm sao khôi phục lại công lực, nên cũng không chú ý đến hai người đối thoại bí hiểm, nhìn Khúc Phi Yên khóe mắt ứa lệ đầu óc mơ hồ:
“Chỉ là là bảo vệ ta một thời gian , mà lại đau lòng thế sao? ..”
-Các người nói qua nói lại nhiều như vậy, cuối cùng có thể cho đệ biết chỗ đó là nơi nào không?
Tống Thanh Thư phiền muộn nói.
Đông Phương Mộ Tuyết nhìn về hướng tây, nhàn nhạt nói ra ba chữ:
-Ninh Mã Tự.
-Ặc…. sào huyệt của Cưu Ma Trí, Ninh Mã Tự?
Tống Thanh Thư sững sờ, nghĩ thầm nơi đó có phương pháp gì có thể giúp hắn khôi phục công lực? -Không sai…
Đông Phương Mộ Tuyết nghiêng người giải thích:
-Ta đã nghĩ tới nghĩ lui, trong thiên hạ hiện giờ chỉ có Mật tông mới có một công pháp cổ xưa, có thể giải quyết được vấn đề nội công của người
-Công pháp gì?
Tống Thanh Thư trong đầu không ngừng thoáng hiện các loại võ công của Mật tông như: Hỏa Diễm đao, long tượng Bàn Nhược công, Đại thủ ấn... tựa hồ công phu nào cũng cũng không liên quan gì đến thương tích của mình, chẳng lẽ là Mật thừa du già?
-Đến nơi đó ngươi tự nhiên biết được..
Đông Phương Mộ Tuyết trên mặt chợt ửng hồng lóe lên rồi biến mất.
-Hiện nay thiên hạ liệt quốc phân tranh, trong Mật tông tứ đại thì có ba phái đều nương nhờ vào Mông Cổ, Mãn Thanh cùng Mông Cổ chinh chiến liên tục, đệ thân là quan chức Mãn Thanh nếu là chạy đến một trong ba phái này, không khác nào tự chui đầu vào lưới." -Nếu như vậy, thì chỉ còn có một Ninh Mã Tự, Ninh Mã Tự là mật tông phái lâu đời nhất của Mật tông, môn công pháp này thì ba phái kia có hay không ta không biết, nhưng Ninh Mã Tự chắc chắn có. Ninh Mã Tự có Cưu Ma Trí cùng ngươi quan hệ khá tốt, dựa vào Thổ Phồn cùng Mãn Thanh kết minh, ngươi cầu đến trước cửa, lẽ nào bọn họ thấy chết mà không cứu."
-Um…với Cưu Ma Trí chỉ là sơ giao mà thôi…
Lúc này Tống Thanh Thư có cảm giác bị Đông Phương Mộ Tuyết lừa:
-Dựa theo lời nói của Đông Phương giáo chủ, công pháp đó nếu quả thật có thể khôi phục công lực của ta, thì sẽ cực kỳ quý giá, ta thân là người Trung nguyên, cùng bọn họ không quen không biết, thì có làm sao có khả năng truyền thụ cho ta tuyệt học mật tông?"
-Nếu như ngươi cầu bọn họ truyền cho Hỏa Diễm đao hoặc cái gì khác, bọn họ đương nhiên sẽ lắc đầu từ chối… Đông Phương Mộ Tuyết mỉm cười nói tiếp:
-Có điều cái môn công pháp kia lại không giống như các loại võ công kia, mặc dù quý giá còn Hỏa Diễm đao, nhưng bọn họ xưa nay không giấu làm của riêng, nguyên nhân đơn giản là môn công pháp này dù có học được cũng không thể nào thông thạo được, trừ phi luyện đến cảnh giới tối cao, bằng không công lực càng tinh thâm, thì càng dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. mấy tram năm qua, cũng không từng nghe nói là ai có thể chân chính đại công cáo thành môn công pháp này. Theo thời gian trôi qua, người tìm hiểu môn công pháp này người càng ngày càng ít, bởi vì sợ dẫm vào vết xe đổ, hậu thế đệ tử mật tông cũng rất ít muốn luyện tập, khiến cho môn công pháp này hầu như trở thành Thần bí công pháp của Mật tông.
-Đông phương giáo chủ bảo ta đi tu luyện một công pháp nguy hiểm chết người như vậy, không phải là đang trêu đùa với ta sao? Tống Thanh Thư tặc lưỡi, tức giận nhìn Đông Phương Mộ Tuyết nói tiếp:
-Con người của ta rất tự mình biết mình, tuy rằng thường ngày rất có tự tin, Mật tông đệ tử cũng không thiếu gì người đại trí tuệ, nhưng bọn họ không một ai có thể luyện thành, ta có tài cán gì, mà có thể ngoại lệ?
-Hừ… tình huống nội lực trong cơ thể của người thì ta rõ ràng nhất, nếu như trị thương quá trễ , trong vòng một đến hai năm, sẽ bạo thể mà chết, còn môn công pháp tuy rằng hung hiểm, nhưng vẫn còn có một chút hi vọng sống, luyện không chắc là sẽ chết, còn không luyện thì chắc chắn sẽ chết, ngươi tự lựa chọn đi.
Đông Phương Mộ Tuyết cười lạnh nói.
Tống Thanh Thư cười khổ, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Mộ Tuyết:
-Nếu như ta lựa chọn không luyện, thì sẽ thành phế nhân, có phải lúc đó ta đối với ngươi không còn hữu dụng?" -Không sai…
Đông Phương Mộ Tuyết trả lời lạnh nhạt dứt khoát:
-Bây giờ Nhậm Ngã Hành cùng Minh giáo Trương Vô Kỵ cấu kết cùng nhau, ta thì bị thương nặng, đang cần sự trợ giúp. cho nên mới tìm cách đem toàn lực giúp ngươi khôi phục công lực, bởi vì ngươi là người có tiềm lực mà ta vừa ý, biết rằng ngày sau ngươi có thể đến giúp ta, còn nếu ngươi không dám mạo hiểm..."
Đông Phương Mộ Tuyết trầm mặc một lát, mở miệng nói tiếp:
-Nể mặt đã từng giao tình, ta cũng không gϊếŧ ngươi, tự mình hãy rời khỏi nơi đây.
Tống Thanh Thư lúc này trong đầu suy nghĩ: "Ngồi chờ chết không phải tính cách của ta. Nếu như có ma quỷ xuất hiện ở trước mặt, cùng ta làm một giao dịch, ta cũng sẽ không chút do dự bán rẻ đi linh hồn để đổi lấy lại nội công của mình, chứ đừng nói là cái công pháp thần bí này..” Tuy rằng biết rõ là đây là phép khích tướng, thế nhưng xác thực rất là hữu hiệu.
Tống Thanh Thư nhìn Đông Phương Mộ Tuyết nói:
-Giáo chủ thắng, lúc nào thì đệ lên đường?"
Đông Phương Mộ Tuyết khóe miệng nhếch lên:
-Thật ra vấn đề lớn nhất không phải là ngươi có nguyện ý học công pháp này hay không, mà là người Mật tông có nguyện ý chỉ dẫn công phu này cho ngươi mới là quan trọng, thế sự khó liệu, chỉ đành dựa vào cơ duyên xảo hợp của ngươi mà thôi."
-Phật độ người hữu duyên mà, ta hiểu,..
Tống Thanh Thư cười cợt nói:
-Ta cảm giác mình cùng đức phật vẫn là rất có duyên.
-Được rồi, từ khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi không ngừng mang đến cho ta kinh ngạc, hi vọng lần này cũng có thể tiếp tục…
Đông Phương Mộ Tuyết đứng lên, chỉ vào Khúc Phi Yên nói : -Lần đi này đường xá xa xôi, nguy nan tầng tầng, ngươi bị nội thương trong người, nên ta phái Khúc Phi Yên bảo vệ ngươi, Khúc Phi Yên là đệ tử chân truyền của ta, do tuổi còn trẻ, không thể chống trả với các cao thủ thành danh trong chốn giang hồ, nhưng đối phó với hạng người võ công bình thường thì vẫn thừa sức.
-Mong rằng sẽ được Khúc cô nương chiếu ứng nhiều hơn.
Nghĩ đến chính mình được vô nương trẻ tuổi này hộ tống, Tống Thanh Thư chẳng thấy cao hứng chút nào.
-Tống công tử khách sáo, nếu là do sư phụ dặn dò, tiểu muội đương nhiên tận tâm tận lực.
Khúc Phi Yên tâm tình lúc này rốt cục cũng đã từ từ ổn định lại.
Nhìn Tống Thanh Thư nét mặt như đưa đám, Đông Phương Mộ Tuyết nói thêm để khích lệ tình thần cho hắn:
-Thật ra ngươi cũng không cần buồn phiền như thế, công phu đó mặc dù có chút quỷ bí, cho dù ngươi không thể đạt đến cảnh giới đại thành, hoặc xấu nhất là bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng chí ít cũng còn có thể kéo dài cuộc sống của ngươi từ mười năm trở lên, tính ra ngươi cũng đâu có lổ lã đâu. -Sao không nói sớm!
Tống Thanh Thư quả nhiên sáng mắt lên, nếu có thể kéo dài mấy hơn mười nắm, thì cũng đâu còn cần qua xoắn xuýt?
Khi Tống Thanh Thư trở lại trong phòng mình, Chung Linh thấy hắn đi vào, cẩn thận hỏi:
-Lam Phượng Hoàng có khả nghi không vậy?
- Lam Phượng Hoàng đã biết chúng ta chỉ là giả vờ.
Tống Thanh Thư nhìn thấy nàng dáng dấp âu lo có chút buồn cười, nên chọc ghẹo nàng.
-A, nàng làm sao biết vậy?
Chung Linh sắc mặt tái nhợt..
-Chính ta nói.
Tống Thanh Thư thấy nàng mắt hạnh khẽ nhếch, giận đến phồng mặt lên, vội vã giải thích tiếp:
-Nêu không nói như vậy, cô nương sẽ bị quăng vào động cho linh xà quật.
Chung Linh tức giận, nghĩ thầm Lam Phượng Hoàng làm sao không giữ chữ tín đnhư vậy, rõ ràng nói xong sau khi bồi Tống Thanh Thư sẽ không bị ném đến linh xà quật, nào ngờ cùng với Tống Thanh Thư một đêm tính toán qua đi, vận mệnh vẫn cứ là khó thoát chôn thây. Tống Thanh Thư nhìn ra Chung Linh đang suy nghĩ trong lòng, liền nói:
-Đúng rồi, hiện tại cô nươngi chỉ có hai con đường đi, một là gia nhập Ngũ độc giáo, hai là...
Tống Thanh Thư dừng một chút, phun ra một lạnh lẽo chữ:
-Chết.
-Hừ..ta đâu có ngốc nghếch mà chọn con đường chết, kỳ thực gia nhập Ngũ độc giáo cũng rất thú vị mà.
Như là còn lo Tống Thanh Thư không tin lời nói của mình, Chung Linh vội vã từ cái túi vải nhỏ bên hông lấy ra một con tiểu thanh xà:
-Ầy, Tống công tử, đây là vừa rồii thấy ở trước cửa có con tiểu thanh xà này, thuận tiện trảo bắt chơi.
Nói nói, sắc mặt rất là khoái trá.
-Được rồi, trong khoảng thời gian này cô nương ở lại Ngũ độc giáo cùng Lam Phượng Hoàng học hỏi cách dưỡng xà, cố gắng học có chút bản lãnh, miễn cho sau này đụng mặt với Vân Trung Hạc thì không cần người đến cứu, không phải lúc nào cũng may mắn như vậy đâu. Tống Thanh Thư cảm thấy Chung Linh quả thực sau này nếu được điều kiên thuận lợi nàng sẽ cũng là một tay dùng độc xà không thua kém ai, nàng trảo xà giống như là chơi đùa như vậy..
-Ủa…vậy Tống công tử muốn đi đâu?
Chung Linh nghe ra hắn trong giọng nói hắn ý muốn rời đi, liền ngẩn người ra.
-Ta muốn đi đến Thổ Phồn..
Tống Thanh Thư thu thập xong hành lý, cũng không cần phải giấu nàng, liền nói cho nàng biết.
-Ta cũng muốn đi cùng Tông công tử!
Chung Linh vội vàng nói, nàng sợ hắn chân trước mới vừa đi, thì Lam Phượng Hoàng chân sau liền đến bắt nạt thì biết àm sao bây giờ...
-Cô nương cho là chuyến đi này là du sơn ngoạn thủy sao?
Tống Thanh Thư lắc đầu:
-Chuyến này đường xá gian khổ, võ công của cô nương lại quá kém, ta cũng không có khả năng chăm sóc cho cô nương.
-Hừ…Tông công tử đừng có xem thường người, chẳng qua là ta bị mất con Thiểm Điện Điêu, nếu không ta sẽ thả ra cắn Tông công tử rồi. Chung Linh miệng nhỏ chu lại, bị hắn coi thường, cho nên nàng rất bực tức.
-Cứ để cho Chung Linh bồi ngươi đi đi.
Tống Thanh Thư định khuyên nhủ Chung Linh, thì đột nhiên truyền đến giọng nói Đông Phương Mộ Tuyết, hắn quay đầu lại, thì thấy nàng mang theo Khúc Phi Yên đi vào.
-Nhưng là...
Vì để tránh cho Chung Linh thương tổn lòng tự ái, Tống Thanh Thư cũng không có cụ thể nói cái gì, nhưng hắn tin rằng Đông Phương Mộ Tuyết hiểu được ý của hắn.
-Chuyện này không phải là vấn đề lớn lao gì, để Chung Linh sau này gặp chuyện thì cũng thuận tiện để phối hợp với Khúc Phi Yên.
Đông Phương Mộ Tuyết nói mà khuôn mặt cực kỳ quái lạ:
-Đến Thổ Phiền, trái lại Chung Linh có thể tạo được tác dụng phi thường then chốt đấy.
-Đông Phương giáo chủ không đi làm thần toán tử thì quả thực là đáng tiếc." Tống Thanh Thư ngoẹo cổ đánh giá Đông Phương Mộ Tuyết cứ nói chuyện thần cơ diệu toán như thế, cuối cùng đưa ra một cái kết luận.
-Tại sao?
Đông Phương Mộ Tuyết sững sờ.
-Bởi vì Đông Phương giáo chủ cứ nói chuyện bí ẩn mơ hồ, tất cả đều nói về tương lai phía trước...
Tống Thanh Thư nghiến rang nói.
-Có những câu nói ta không thể nói thẳng ra được, thời cơ đến tự nhiên ngươi sẽ rõ ràng nỗi khổ tâm trong lòng của ta.
Đông Phương Mộ Tuyết nói một cách đầy ý vị sâu xa …