Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 361: Tiên nữ độc chiến quần ma.



CHƯƠNG 361: TIÊN NỮ ĐỘC CHIẾN QUẦN MA.

Tiêu Tương Tử rít lên, nói rằng:

-Long cô nương kiếm pháp tuyệt diệu, ta cũng muốn lãnh giáo một chút.

Nói xong tay trái vung chưởng hướng về bên cạnh đẩy ra, Triệu Chí Kính chỉ cảm thấy một luồng kình phong đưa về phía bả vai mình, đôi chân bất ổn, văng ra mấy trượng, may nhờ nội công của hắn có nền tảng, trên người tuy rằng chịu mấy vết thương, vẫn kịp đứng vững.

Tống Thanh Thư nhìn thấy khà khà cười gằn:

-Không biết xấu hổ …thật đúng không biết xấu hổ, ba đại tông sư võ lâm, vây công đánh một cô nương, vậy còn thể thống gì nữa?"

Tiêu Tương Tử nghe lọt vào trong tai, trên mặt nóng lên, bọn họ đối với cái gì nhân nghĩa đạo đức nguyên là không quan tâm tới, thế nhưng cũng là hạng người ngạo mạn tự phụ, đối với thân phận của mình rất nặng, đừng nói ba người liên thủ, nếu đơn đả độc đấu với một cô nương trẻ tuổi như vậy, cũng xem thường không muốn động thủ, nhưng vào lúc này, dựa vào võ công một người, với kiếm chiêu quỷ thần khó lường của nàng thì không phải là đối thủ..
Tiểu Long Nữ ngoài ý muốn quay đầu nhìn Tống Thanh Thư một chút, tâm tư của nàng rất đơn giản, ai đối với nàng tốt, nàng liền đối tối lại, nghe thấy Tống Thanh Thư lời lẽ bênh vực mình, đối với người xa lạ này liền có hảo cảm.

Bị ánh mắt tinh khiết của nàng thoáng nhìn, Tống Thanh Thư trong lòng thoáng cái chợt thắt lại, nhìn nàng dung mạo tuyệt thế, trong lòng cảm khái:

"Chẳng trách Doãn Chí Bình, thiên hạ còn có nam nhân có thể cự tuyệt với dung nhan hấp dẫn như vậy sao?"

Tiêu Tương Tử thấy Tiểu Long Nữ vừa quay đầu, liền âm thầm vung lên cây Khốc Tang Bỗng nhào tới, Tống Thanh Thư thấy đánh lén, tay phải hướng về trên bàn búng một cái, một chiếc đũa từ trong ống trúc nhảy ra ngoài, tay trái thuận thế phất đi, “ xoẹt “ một tiếng, vừa vặn bắn trúng cây Khốc Tang Bỗng của Tiêu Tương Tử.
Tiêu Tương Tử chỉ cảm thấy hổ khẩu tê dại, ngơ ngác nhìn sang Tống Thanh Thư đang thản nhiên cầm lên chén rượu lên uống, đây là Tống Thanh Thư đã hạ thủ lưu tình, chứ nếu hữu tâm ám toán, dựa theo võ công bây giờ, một chiếc đũa đủ để lấy tính mạng Tiêu Tương Tử rồi.

Tiểu Long Nữ phục hồi tinh thần lại, ánh kiếm lay động, dĩ nhiên ra chiêu, đám ba người Tiêu Tương Tử vẫn nhìn không rõ kiếm thế của nàng, cùng lui lại hơn trượng, không hẹn mà cùng hoa múa lấy vũ khí, bảo vệ quanh thân.

Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh, Doãn Khắc Tây giờ đấy đều muốn nàng xuất thủ công kích trước, chỉ cần thấy được chiêu số bên trong của nàng lộ ra một ít đầu mối, liền có cơ hội thủ thắng. Ba người cùng chung ý nghĩ, cho nên ai nấy dùng tuyệt kỹ cả đời,dùng vũ khí phòng thủ toàn thân không một khe hở, ba đại cao thủ vừa ra tay liền cùng lúc chỉ thủ thế, thật là hiếm có, nhưng mắt thấy đối phương mạnh như thế, nếu tiến công trước, tám, chín phần sẽ thất thủ mang nhục.
Phía chính giữa bên trong, song kiếm Tiểu Long Nữ thủ lấy, đám Tiêu Tương Tử phân ra ba bên, chung quanh người của bọn họ đều có một màn hàn quang bao bọc, Doãn Khắc Tây với cây Kim Tiên Vũ tạo một ánh vàng; thiết xà Ni Ma Tinh màu đen lúc tiến lúc lùi; Tiêu Tương Tử với cây Khốc Tang Bỗng thì lại hóa thành một màn bụi che khuất trước người.

Thấy Triệu Chí Kính thấp thoáng đang muốn lùi tới phía sau Kim Luân Pháp Vương, Tiểu Long Nữ phất chân một cái, đạp bước phóng tới nhưng lại bị Ni Ma Tinh cùng Tiêu Tương Tử tả hữu hai bên ngăn cản lại, về phòng thủ thì cây Thiết Xà cùng cây Khốc Tang Bỗng liên hợp có thừa khả năng. Tiểu Long Nữ song kiếm không thể vượt qua được, chỉ đành trớ mắt nhìn Triệu Chí Kính lẫn trốn, nàng nói:

-Các ngươi nhất định không nhường đường sao?
Ni Ma Tinh hai chân gãy lìa, là do chính Dương Quá cùng Lý Mạc Sầu ban tặng, hắn biết Dương Quá là tình lang của Tiểu Long Nữ, đầy ngập oán độc giờ muốn phát tiết ở trên người nàng, nghe vậy cười lạnh nói:

-Chúng ta bất nhượng, tiểu yêu này nữ có bản lĩnh gì, cứ triển khai xuất chiêu ra đi.

Tiểu Long Nữ cũng không để ý, chỉ biết muốn tru diệt hai người Doãn, Triệu, lạnh lùng nói:

-Nếu vậy thì ta đành phải đắc tội!

Một lời vừa xong, ánh kiếm xẹt tới, một loạt tiếng vang “ leng keng..” không dứt, tiếng vang chưa qua, Tiểu Long Nữ đã lùi về phía sau hơn trượng, trở về nơi trung tâm chính giữa đứng lại.

-Hảo kiếm pháp!"

Tống Thanh Thư miệng đầy tán dương, lập tức chuyển nói,

-Nhưng đáng tiếc… đáng tiếc..."

-Tại sao?

Lấy võ công của Hồ phu nhân, cũng không thể hoàn toàn thấy rõ kiếm thế Tiểu Long Nữ nhanh như chớp giật, nghe Tống Thanh Thư vừa khích lệ sư muội, còn chưa kịp cao hứng, thì nghe đến câu nói sau, không khỏi lo lắng.
- Trong khoảnh khắc ngắn, sư muội của tẩu tẩu song kiếm đã đâm chém tổng cộng ra hơn bốn mươi chiêu, có điều đáng tiếc đối phương ba người dùng vũ khí thủ đến kín kẽ không một lỗ hổng, mỗi một chiêu đều đánh trúng vào bên trên vũ khí của bọn họ,.

Tống Thanh Thư thấp giọng giải thích,

-Sư muội của tẩu tẩu tuy rằng kiếm pháp tinh diệu mau lẹ, nhưng nội lực thì không đủ, không thể dùng kiếm đẩy ra được vũ khí của bọn họ, rất khó công phá phòng ngự của ba người kia.

Tiểu Long Nữ gấp công không được, cũng khâm phục đối phương thủ nghiêm mật kín kẽ như vậy, nàng dừng lại một chút, nhẹ nhàng hơi lùi về phía sau, khuôn mặt vẫn còn hướng về Tiêu Tương Tử, song kiếm bỗng dưng xoay người như cây gai ngược, “ leng keng ..leng keng …” mười hai tiếng vang lên, so với tiếng đàn bà cũng là nhanh hơn, cây Kim Tiên của Doãn Khắc Tây trước sau cũng nhanh chóng chống đỡ, rốt cục đem mười hai chiêu kiếm này cũng đều cản lại.
Tiểu Long Nữ trong lòng suy nghĩ: "Nếu bọn họ cứ dùng vũ khí phòng thủ như thế này, nội lực của mình sẽ bị tiêu hao rất lớn khi vì gấp gáp cứ tiếp tục công tới, khó mà kéo dài, ta chỉ cần tĩnh lấy chờ biến, trong thời khắc có thể tìm được kẽ hở xuất một chiêu, cứ coi như là tạm thời để cho hai người của Triệu Chí Kính đào tẩu, từ từ rồi tìm lại..

Liền song kiếm khẽ run, giống như công tới nhưng không công, thủ thế chờ đợi không xuất kích, làm cho ba người đối thủ vẫn không dám ngơi nghỉ hoa tay múa vũ khí phòng ngự, nhưng đám người của Tiêu Tương Tử nội lực đều cực sâu dày, múa vũ khí liên tục như vậy, trong thời gian ngắn thì khí lực cũng không tiêu giảm.

Tiểu Long Nữ thấy bọn họ không lộ ra sơ hở gì, lẳng lặng đứng nhìn, vẻ mặt nhàn nhã thanh tao đoan nghiêm, tính tình của nàng từ trước đến giờ không vội, ở trên đường lần theo Doãn Chí Bình cùng Triệu Chí Kính có hơn một tháng, từ đầu đến cuối cũng không có ra tay gϊếŧ chết, lúc này chờ thêm một, hai ngày nữa, thì cũng đâu có gì là lạ? Hai mươi năm yên tĩnh tự thủ trong cổ mộ, nàng đã sớm luyện thành kiên trì thì không ai bằng.
Ba cao thủ vây công một cô nương còn không nói, lại còn rối rít một bộ phòng thủ, dù là thể diện dầy như tường thành, cũng không tiện để cho quận chúa Triệu Mẫn cùng Hoa Tranh công chúa nhìn thấy giống như một trò đùa.

Ni Ma Tinh thấy Tiểu Long Nữ vung kiếm đứng lặng, không coi ai ra gì, là người đầu tiên bị kích động, đột nhiên hổ gầm một tiếng, cây Thiết Xà phóng ra, hướng về phía công nhanh tới.

Hắn vừa ra tay công kích, bên trái liền lộ ra sơ hở, trường kiếm của Tiểu Long Nữ run lên, Ni Ma Tinh gấp gáp chống đỡ lui trở về, nhưng bả vai hơi đau đớn, liếc mắt thoáng nhìn, thì thấy vai trái đã bị đâm thủng một lỗ nhỏ, máu tươi chảy ra, nếu như Tiểu Long Nữ không đề phòng Thiết Xà đột kích, thì cánh tay trái này của hắn giờ khắc này đã không còn ở trên người.
Ni Ma Tinh tấn công nhưng không công nỗi, bị phản ngược bị thương, trong lòng tuy phẫn nộ, nhưng cũng không dám tùy lại xuất chiêu tiếp, ba người phân chia ba bên vẫn dùng vũ khi phòng ngự quanh thân..

Doãn Khắc Tây hơi suy nghĩ, kêu lên:

-Ni Ma huynh, Tiêu Tương huynh, chúng ta đồng loạt bước tới ép sát vào.

Ni Ma Tinh cùng Tiêu Tương Tử tuy không hiểu dụng ý của hắn, nhưng đều kiến thức uyên bác, người lại thông minh, liền theo lời bước lên nửa bước, Doãn Khắc Tây lại kêu lên:

-Phòng thủ nghiêm cẩn, bước tiến từ từ cùng lúc.

Ni, Tiêu hai người theo lời lại tiến lên.

Ba người không chút nào chậm trễ, một lát sau lúc này mọi người đều đã nhìn ra, vòng tròn ba người vây quanh Tiểu Long Nữ dần dần thu nhỏ lại, đến cuối cùng thì sẽ ép nàng ởngay chính giữa trung tâm. Ba người tuy không dám ra tay công kích, nhưng mỗi người múa lấy vũ khí, tạo thành ba bức tường đồng vách sắt, hướng về trung gian từng bước tới, ba làn hào quang phòng thủ hợp thành một luồng khí thế mạnh mẽ tiến công, rất là quyết liệt.
Mọi người nhìn thấy tình cảnh như thế, ngoại trừ Triệu Chí Kính , ngay cả Triệu Mẫn mấy người cũng lo lắng cho Tiểu Long Nữ.

Tiểu Long Nữ thấy ba người càng ngày càng sáp gần, chiêu số vẫn không lộ ra sơ hở, trước mắt thấy chỉ một lúc sau, mình sẽ bị bọn họ ép chết, lập tức song kiếm liền đâm, chỉ nghe tiếng “ leng keng …” lúc nhanh lúc chậm, mỗi một chiêu nàng xuất ra đều chạm vào vũ khí đối phương.

Nàng công liên tiếp mấy chục chiêu kiếm, nhưng vẫn bị cản lại, ba người kia lại tiến thêm nửa bước, lúc này trong lòng Tiểu Long Nữ dần cảm hoảng loạn bàn chân nghiên qua, hơi lảo đảo, lần này bên trong kiếm pháp xuất hiện nhiều sơ hở, cũng máy là đám người Tiêu Tương Tử chỉ thủ chứ không dám thừa cơ đột kích, nên nàng tránh được hung hiểm rất lớn.
-Thúc thúc…sư muội chắc không kiên trì được bao lâu.

Hồ phu nhân đứng ngồi không yên, mấy lần muốn đứng lên cứu giúp, nhưng bởi vì Mông Cổ người đông thế mạnh, nàng sợ mình xuất chiêu thì cao thủ đối phương lại xông thêm vào, trái lại làm hại Tiểu Long Nữ.

Tống Thanh Thư mở miệng nói:

-Long cô nương, dùng công phu Tả Hữu Hỗ Bác điều động Song Kiếm Hợp Bích tuy rằng tinh diệu, nhưng chẳng lẽ đã quên trên chốn giang hồ đa số kiếm pháp chỉ cần dùng một thanh kiếm thì cũng được rồi sao? Đối phương muốn đoạt kiếm, cần gì phải chấp nhất?

Tiểu Long Nữ vốn cũng là người băng tuyết thông minh nghe hắn chỉ điểm, liền tỉnh ngộ, nguyên lai là hào quang màu cát vàng của cây Kim Tiên trong tay Doãn Khắc Tây xuất ra, có một luồng sức hút cuốn vào, Tiểu Long Nữ đang lo lắng kiếm trong tay bị dẫn dắt dính vào, vì thế cứ cố hết sức tránh khỏi bề phương hướng kia của hắn.
Tâm tư Tiểu Long Nữ đơn thuần, vừa rồi Tống Thanh Thư ra tay giúp đỡ, thì liền cảm thấy được đối phương sẽ không hại mình, nên không chút do dự nào, tay trái một chiêu kiếm liền hướng về phía cây Kim Tiên trong ta Doãn Khắc Tây đâm tới.

Vũ khí của hai người vừa tiếp xúc, Tiểu Long Nữ liền cảm thấy được kiếm trên tay mình bị một nguồn sức mạnh truyền đến muốn tuột tay kiếm ra, nàng bình tĩnh, không có né tránh thu kiếm trở về, trái lại dựa theo thế kiếm hướng về trước đấy mạnh tới, tùy ý để kiếm trong tay bị cây Kim Tiên của Doãn Khắc Tây cuốn lấy.

Nhuyễn tiên của Doãn Khắc Tây cuốn lấy kiếm nàng, thì khó có thể tiếp tục duy trì luồng hào quang phòng thủ như trước, trong nháy mắt đó rốt cục có sơ hở. Doãn Khắc Tây cuống quít muốn bỏ qua thanh kiếm, nhưng giữa lúc nhuyễn tiên sắp nổi lên, thì đã bị trường kiếm còn lại của Tiểu Long Nữ đâm ra, cổ tay Doãn Khắc Tây đau nhức, cây Kim Tiên đã nắm giữ không được nữa.
Bàn tay Doãn Khắc Tây bị thương, vũ khí rơi xuống đất, ba bức tường phòng thủ giống như vòng vây chết người lập tức bị phá, Tiểu Long Nữ nhân cơ hội lướt tới từ trên mặt đất nhặt lên thanh kiếm vừa rôi bị văng ra, song kiếm lại như hai đạo điện quang lấp lóe, ba người đang vây công gấp rút hướng về phía sau lui nhanh.

Tiểu Long Nữ cũng không truy kích, trái lại đề khí, thân hình nghiêng nghiêng giơ kiếm hướng về phía trên người Triệu Chí Kính đâm tới.

Kim Luân Pháp Vương đã từng ăn qua vị đắng của Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp, liền biến sắc mặt, nhưng Kim Cương môn chủ đứng bên cạnh đã nhìn ra Tiểu Long Nữ chiêu thức kiếm pháp tuy cao, nhưng nội lực vẫn không đủ, liền duỗi ra hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm Tiểu Long Nữ, chấn động nội lực, liền làm cho thanh trường kiếm bị gãy, trong nháy mắt thừa lúc Tiểu Long Nữ thất thần, một ngón tay vô thanh vô tức của lão phóng về phía về bờ eo nhỏ nhắn của nàng..