Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 367: Năm trận định sinh tử.



CHƯƠNG 367: NĂM TRẬN ĐỊNH SINH TỬ.

Trãi qua mấy động tác, có điều chỉ là chớp mắt, lúc mọi người kịp nhìn rõ lại, song phương đã phân ra hai bên, đoàn người Kim quốc vô cùng chật vật, Tiêu Phong một vào một ra, có vẻ nhẹ nhàng thành thạo điêu luyện.

Gia Luật Nam Tiên không cam tâm nhìn Âu Dương Phong, nàng không ngờ tới chính mình chỉ có một chiêu lại bại dưới tay đối phương, lần đầu tiên Gia Luật Nam Tiên có cảm giác lăn lộn trên giang hồ, khi gặp phải cao thủ tuyệt đỉnh chân chính thì võ công của mình có biết bao nhiêu chênh lệch.

-Lão phu nhiều năm qua không màng đên thế sự, không ngờ tới trong chốn giang hồ các hạ trẻ tuổi lại là cao thủ như vậy, Bắc Kiều Phong, quả nhiên danh bất hư truyền.

Âu Dương Phong vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiêu Phong, trong lòng suy nghĩ Hàng Long Thập Bát Chưởng của đối phương tựa hồ cảnh giới còn vượt qua Hồng Thất Công..
Âu Dương Phong vừa rồi trong nháy mắt xuất chiêu biểu hiện ra làm cho Tống Thanh Thư cả kinh, hắn không nghĩ tới sau khi Âu Dương Phong khôi phục thần trí, so với lúc lão còn ở tại Thần Long đảo thì còn lợi hại hơn nhiều như vậy, hắn tưởng rằng Âu Dương Phong đánh không lại Tiêu Phong mới đúng, nhưng vừa rồi hai người giao thủ trong thời gian gian ngắn ngủi thì đúng là cân sức ngang tài.

Mấy lần tận mắt thấy được võ công Âu Dương Phong biến hóa, Tống Thanh Thư không thể không cảm thán, Tây Độc nếu hoàn toàn tỉnh táo thì đúng là đỉnh cao thực lực, tuyệt không thể sánh ngang như lão già điên điên khùng khùng lúc trước kia.

-Cáp Mô Công và Thiết Chưởng? Hai vị là Tây Độc Âu Dương Phong cùng Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu Thiên Nhẫn?

Tiêu Phong tung hoành thiên hạ hơn ba mươi năm, mặc kệ là trưởng lão Cái Bang, hay là Thiếu Lâm cao tăng, đều không phải là địch thủ của hắn, không nghĩ tới lần này lập tức lại gặp phải hai người có thực lực tương đương với mình.
-Tiêu đại vương nhãn lực cũng không tệ.

Thấy Tiêu Phong tạm thời chưa có ý định động thủ, Âu Dương Phong liền đứng chắp tay, một bên Cừu Thiên Nhẫn sắc mặt tái xanh, ẩn ở trong tay áo hai tay hơi run, sau khi lão luyện thành Thiết Chưởng, vốn là tự phụ có thể cùng với Vương Trùng Dương một so sánh, hôm nay lại ở trước mặt một hậu bối bị rơi xuống thế hạ phong, chợt cảm thấy mặt mũi tối tăm.

-Hai vị đường đường người Hán, thân là một đại tông sư, vì sao cam tâm làm chó săn co người Kim?

Tiêu Phong nói, trong lòng hắn rõ ràng, Hoàn Nhan Lượng có Âu Dương Phong cùng Cừu Thiên Nhẫn che chở, chính mình cũng khó mà gϊếŧ được.

Âu Dương Phong nghe vậy cười nhạt, cũng không biện giải, ngược lại là Cừu Thiên Nhẫn không nhịn được cười lạnh nói:

-Các hạ trước cũng là bang chủ Cái bang, vì sao nhưng chạy đến Khiết Đan làm chó săn cho Gia Luật Hồng Cơ?
-Tại hạ là bị vận mệnh đùa cợt, không cách nào lựa chọn dòng máu trên người, sao dám cùng hai vị đánh đồng với nhau.

Tiêu Phong âm thanh vang dội một luồng chính khí.

Hoàn Nhan Lượng mỉm cười, đứng dậy nói:

-Tiêu huynh hiểu lầm rồi, Âu Dương tiên sinh cùng Cừu tiên sinh đều là quý khách của tiểu vương, tiểu vương trong ngày thường phụng chi như khách khanh, chỉ lo có chỗ nào hầu hạ bất chu, nói đến hai vị tiên sinh nếu tính ra đối với tiểu vương như là bậc thầy, câu nói chó săn chỉ là do một số người có dụng tâm giội nước bẩn cho người, Tiêu huynh anh minh thần võ như vậy, đương nhiên sẽ không giống như những bọn tiểu nhân mà chấp nhặt …

Triệu Mẫn trong lòng đang tức giận, vừa rồi Tiêu Phong tấn công về phía Hoàn Nhan Lượng, nếu như Kim Cương môn chủ cùng Bách Tổn Đạo Nhân cùng lúc ra tay, thì làm gì mà còn tính mạng của Hoàn Nhan Lượng nữa?
Triệu Mẫn tuy rằng tâm tư nhạy bén, nhưng lại không hiểu rõ trong lòng những này tông sư võ lâm này, Triệu Mẫn còn tưởng rằng là do hai người bọn họ chưa có nhận được mệnh lệnh của mình, liền đứng dậy nói với Tiêu Phong:

-Tiêu đại vương, chi bằng chúng ta liên thủ, bắt lấy Hoàn Nhan Lượng được không?

Tiêu Phong vẻ mặt hơi động, dựa vào sức mạnh của mình, rất khó làm thương tổn được Hoàn Nhan Lượng với sự bảo vệ của Âu Dương Phong, Cừu Thiên Nhẫn cùng với một đám cao thủ Kim quốc, nhưng nếu như thêm vào cao thủ của Nhữ Dương Vương Phủ, thì có thể vẹn toàn nắm được cục diện.

Bây giờ thì đám người Âu Dương Phong biến sắc, đơn độc ứng phó với cao thủ dưới trướng của Nhữ Dương Vương Phủ thì đã vất vả, bây giờ lại thêm một người dũng mãnh thiện chiến như Tiêu Phong, hôm nay e rằng gặp phải nguy hiểm.
-Tây Môn tiên sinh, vị quận chúa này đã từng nói qua với Tiêu Phong là những người của Tây Môn tiên sinh cùng chúng ta là chung một đường, không biết Tây Môn tiên sinh bây giờ tính sao?

Hoàn Nhan Lượng không chút hoang mang, lập tức liền tìm tới Tống Thanh Thư nhân vật then chốt này.

Tống Thanh Thư ngây người, mình lập tức thành cái bánh bao, Hoàn Nhan Lượng tuy rằng ngữ khí là hỏi dò, nhưng rõ ràng một bộ kéo mình cùng xuống nước.

Tống Thanh Thư cũng không muốn tranh đoạt vào vũng nước đục này, lấy khinh công của hắn, muốn dẫn Tiểu Long Nữ cùng Hồ phu nhân an toàn rời đi cũng không phải việc khó gì, huống chi hai nàng khinh công vốn cũng là vô cùng cao minh.

Nhưng Tống Thanh Thư đột nhiên thay đổi chủ ý, Hoàn Nhan Lượng bây giờ là người cực kỳ trọng yếu của Kim quốc, không chỉ có thân phận cao quý, hơn nữa lại tinh thông binh pháp, nếu để hắn chết ở chỗ này, chẳng khác nào đứt đoạn mất một cái cánh tay của Kim quốc, cứ kéo dài những tình huống như vậy, thì Mông Cổ càng thêm không người có thể khống chế.
Trong lòng Tống Thanh Thư, cái gì là Mãn Thanh, Kim quốc, Liêu quốc, thậm chí Nam Tống, chỉ là những khách qua đường mà thôi, cuối cùng kẻ địch vẫn là Mông Cổ quái vật khổng lồ kia, những quốc gia khác, cho dù tạm thời là kẻ địch, vì đối phó Mông Cổ, cũng là có thể tạm thời liên hợp.

Hiện nay thiên hạ nổi danh nhất trong quân binh đương nhiên là thiết kỵ Mông Cổ, thứ yếu thì thuộc về Kim quốc hung mãnh mưu kế cùng với bát kỳ binh của Mãn Thanh, nếu Kim quốc cùng Mãn Thanh sụp đổ, thì vó ngựa Mông Cổ cuốn khắp thiên hạ không có địch thủ.

Bây giờ Mãn Thanh thực tế người đang khống chế chính là Tống Thanh Thư, hắn đương nhiên không muốn nhìn thấy minh hữu Kim quốc xảy ra chuyện gì, tương lai vẫn còn phải dựa vào bọn họ hỗ trợ gánh vác chống lại thiết kỵ Mông Cổ đây...
Trong lòng có quyết định chủ ý, Tống Thanh Thư mỉm cười hỏi hai nữ nhân bên cạnh mình:

-Hai người nói ta nên giúp bên nào mới là tốt đây?

Hồ phu nhân ngẩn ngơ, nàng tuy rằng không thích Kim quốc, nhưng bây giờ Mông Cổ bên kia rõ ràng đối với phe mình bất lợi, nếu lúc này ngồi xem nhóm người Triệu Mẫn đối phó Hoàn Nhan Lượng mà không quan tâm tới, chờ đến khi bọn họ rảnh tay qua đi, chính mình ba người liền gặp nguy hiểm.

-Ngươi mới vừa gϊếŧ tên đạo sĩ kia, đã đắc tội với vị quận chúa kia rồi, cho nên chỉ có thể giúp bên khác.

-Long cô nương, cảm thấy thế nào?

Tống Thanh Thư nhìn về phía Tiểu Long Nữ.

-Giúp Âu Dương Phong bên kia.

Tiểu Long Nữ lành lạnh nói, nàng chỉ nghĩ đơn giản, nhóm Triệu Mẫn mấy lần ngăn cản mình gϊếŧ Triệu Chí Kính, dưới trướng còn có Kim Luân Pháp Vương là kẻ ác, đương nhiên là người xấu.
Kim quốc bên kia vị Hoàn Nhan Lượng vừa rồi tặng mình bảo kiếm, Âu Dương Phong lại xuất thủ cứu qua mình, thì đó là người tốt.

-Như vậy a,

Tống Thanh Thư nhún vai, nhìn Hoàn Nhan Lượng cười nói,

-Xem ra chúng ta phải là cộng đồng đối địch rồi.

Có "Tây Môn Xuy Tuyết" giúp đỡ, Âu Dương Phong được tăng thêm sức lực, lão nhìn Triệu Mẫn cười ha ha:

-Các ngươi muốn đơn đả độc đấu, hay là có ý định tất cả cùng nhau tiến lên đây?

Triệu Mẫn trong lòng suy nghĩ, đoàn người mình thêm vào Tiêu Phong, theo lý thuyết thực lực là chiếm ưu thế, có điều chuyện như vậy không thể đơn thuần làm thêm phép trừ, nếu như tất cả cùng nhau tiến lên, bên đối phương biết rõ sẽ gặp nguy hiểm, tất nhiên liều mạng phản kháng.

Mà phía bên mình rất nhiều cao thủ đều là xuất từ dưới trướng Hốt Tất Liệt, cũng không phải là dòng chính của Nhữ Dương Vương Phủ, khẳng định từng người đều mang ý xấu riêng, nhân cơ hội này tiêu hao thực lực của người khác, lúc đó người mình cùng Kim quốc giao tranh, hươu chết vào tay ai vẫn đúng là không nhất định.
Nghĩ thấu rõ ràng tất cả những điều này, Triệu Mẫn nở nụ cười xinh đẹp:

-Chúng ta bây giờ cũng không phải là hai quân đối chọi ngoài chiến trường, nếu thân đang ở giang hồ, cứ dựa theo quy củ giang hồ mà làm, chúng ta song phương lựa chọn năm cao thủ, đánh năm thắng ba, nếu các ngươi thắng, quận chúa không nói hai lời, lập tức dẫn người rời khỏi nơi này, nếu chúng ta may mắn thắng, các ngươi liền đem Hoàn Nhan Lượng giao cho ta , thế nào được không?

Âu Dương Phong cùng Cừu Thiên Nhẫn nhìn nhau, bọn họ không rõ ràng Triệu Mẫn đang chiếm hết ưu thế với thực lực hùng mạnh như vậy, tại sao lại lựa chọn loại phương pháp gần như ngu xuẩn này.

-Âu Dương tiên sinh, các ngươi chỉ là khách khanh của phủ Hoàn Nhan Lượng, cùng hắn cũng không phải là có quan hệ vua tôi, các người tận đánh một trận, cũng coi như thay hắn xuất ra hết lực, không thẹn với lòng, quận chúa có thể đáp ứng các người, lần tỷ thí này, bất luận thắng bại, ta sẽ để cho các vị tiền bối rời đi.
Hoàn Nhan Lượng thầm hô Triệu Mẫn lợi hại, hiện tại thủ hạ của hắn có đường lui dù thắng hay bại, thì ai còn có thể liều mạng để chống lại? Hắn minh bạch, việc đã đến nước này, hắn cũng ra vẻ kiêu hùng, cười vang nói:

-Âu Dương tiên sinh, các người cũng không cần lo lắng, nếu đã đồng ý cùng những cao thủ Mông Cổ tỷ thí, tiểu vương đã vô cùng cảm kích, lát nữa vạn nhất thất bại, cũng chỉ là tiểu vương mất mạng tại nơi này, chư vị cứ việc rời đi, tiểu vương không hề oán trách.

Trong giọng nói bi tráng khiến cho Tống Thanh Thư gật đầu, Hoàn Nhan Lượng lùi một bước để tiến hai bước, trong nháy mắt liền một lần nữa kích phát tinh thần của thủ hạ, Hoàn Nhan Lượng cùng Triệu Mẫn đúng là có thể nói kẻ tám lạng người nữa cân, kỳ phùng địch thủ.
Âu Dương Phong thì bực này lão hồ ly đương nhiên sẽ không bị Hoàn Nhan Lượng dùng một đôi lời mà liều chết vì hắn, nhưng nhớ tới hắn thường ngày dùng lễ ngộ đối đãi với mình, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm, nhất định tận lực bảo vệ tính mạng hắn. Có điều khi lão ngắm nhìn bốn phía, lại phát hiện phe mình căn bản tập hợp hết cũng không có đủ năm cao thủ tuyệt đỉnh để đối phó.