Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 415: Diệt khẩu và báo thù.



CHƯƠNG 415: DIỆT KHẨU VÀ BÁO THÙ.

-Bổn tọa còn tưởng rằng là cao thủ nào ẩn giấu, không nghĩ tới là ngươi a.

Minh Tôn nhìn thấy Tống Thanh Thư đi tới, có chút ngoài ý muốn nói.

-Ta thì nghĩ đến tâm tính của Trương Vô Kỵ đại biến, không nghĩ rằng lại bị Minh Tôn chiếm cứ thân thể…

Tống Thanh Thư thản nhiên cười nói.

-Ngươi đã ở đây?

Ánh trăng chiếu xuống, thấy rõ hình dáng Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược chấn động.

Triệu Mẫn cười cười:

-Ta đã nói quá, Chu chưởng môn vừa rồi may mắn đã biểu lộ thái độ dứt khoát với Trương Vô Kỵ kia..

Chu Chỉ Nhược sắc mặt âm trầm bất định, nàng nghĩ thầm nếu là mình vừa rồi cùng Trương Vô Kỵ biểu hiện có chút mờ ám, thì đúng là đã có lỗi với người.

-Chỉ Nhược, ta thật cao hứng! Trong thời khắc nguy cấp, người thứ nhất muội nghĩ đến chính là ta.
Tống Thanh Thư đi vào bên cạnh Chu Chỉ Nhược, nắm chặt lấy bàn tay nàng.

Chu Chỉ Nhược thấy trước mặt còn có Triệu Mẫn, ngượng ngùng rụt bàn tay lại, có chút mất tự nhiên nói:

-Ai nghĩ đến ngươi chứ, chỉ là muốn tìm ngươi giúp ta báo thù mà thôi.

-Ưm…cũng đúng,

Tống Thanh Thư trên mặt không hề vẻ giận, cười nói:

-Bất quá ai bảo ta có tấm lòng bao dung, giúp muội báo thù cho tình lang cũ cũng không có gì to tát cả…

-Ngươi…..!

Chu Chỉ Nhược giận dỗi quay đầu sang một bên.

Nhìn thấy hai người đấu võ mồm, Triệu Mẫn trong lòng buồn bả vô cớ, nàng nhớ lần đầu chính mình cùng Vô Kỵ ca ca cũng là ngọt ngào như vậy … Hồi tưởng đến nơi, Triệu Mẫn nhất thời phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Minh Tôn nàng liền nói:

-Tống Thanh Thư, ngươi giúp ta gϊếŧ lão yêu quái này, ta có thể đáp ứng ngươi bất cứ điều kiện gì!
-Bất cứ điều kiện gì sao?

Tống thanh lông mi run run, hiển nhiên nghĩ tới tới một ít hình ảnh xấu xa nếu bảo với nàng dùng thân báo đáp…

Minh Tôn cười khẩy:

-Các ngươi liếc mắt đưa tình xong chưa? Muốn gϊếŧ bổn tọa, quả thực là không biết lượng sức.

-Thật không?

Tống Thanh Thư lộ nụ cười quỷ dị, thân hình liền lóe lên biến mất.

Đồng tử Minh Tôn lập tức co rút nhanh, thì ra Tống Thanh Thư đã xuất ra ngón tay với kiếm khí sắc bén vô cùng, chỉ cách cái cổ lão khoảng cách bất quá chưa tới ba tấc mà thôi.

Hai thân ảnh vừa chạm vào nhau liền phân ra.

Tống Thanh Thư đã quay về chỗ đứng cũ, nhìn thấy đầu ngón tay của mình rỉ máu, thầm nhủ đáng tiếc.

Minh Tôn sờ sờ lên trên mặt, kia một vết thương nhẹ nhưng đau buốt tận xương cốt, đôi lông mày lão nhăn lại:

-Bổn tọa vẫn là xem nhẹ võ công của ngươi, không ngờ trong thời gian ngắn, ngươi lại có thể tiến bộ đến mức này.
-Hừ…có phải là lão sống quá lâu rồi, nên đầu óc có chút hồ đồ? Trước đó không lâu chúng ta cũng đã từng giao thủ, làm gì mà giả vờ ngạc nhiên thế?

Tống Thanh Thư lắc đầu, ra vẻ khinh thường..

-Ha ha… ngươi cho là lần trước bổn tọa dùng thực lực chân chính của mình sao? Đêm nay lão phu sẽ cho ngươi biết vô thượng thần công của Minh Giáo lợi hại như thế nào..

Minh Tôn xòe ra hai tay, y phục trên người tuy không có gió nhưng tự chuyển động lung lay, trên đầu sợi dây cột tóc bị kình lực đánh văng, mái tóc dài của lão tung bay ở giữa không trung.

Bên hông thánh hỏa lệnh giống như bị bàn tay vô hình rút ra khống chế, từng miếng huyền phù lơ lững ở giữa không trung chậm rãi xoay tròn chung quanh thân thể của Minh Tôn, phát ra tiếng động ngân vang như rồng ngâm.

-Thánh hỏa lệnh võ công của Ba Tư Minh giáo?
Tống Thanh Thư ngưng trọng. trong nguyên tác Trương Vô Kỵ luyện Cửu dương thần công đại thành, Càn Khôn Đại Na Di luyện đến tầng thứ sáu, lại được Trương Tam Phong truyền thụ Thái Cực quyền, Thái Cực kiếm, vậy mà còn bị Phong Vân tam sứ của Minh giáo Ba Tư đánh không tìm ra phương hướng, Phong Vân tam sứ sử dụng võ công Thánh hỏa lệnh biến hoá quá mức kỳ ảo..

Lại nói tiếp, Tống Thanh Thư cùng Minh Tôn cũng đã giao thủ quá hai lần, mỗi lần đụng độ lão đều dùng võ công của Trương Vô Kỵ, cho nên Tống Thanh Thư vẫn tìm tòi phương cách phá giải Càn Khôn Đại Na Di cùng với Cửu dương thần công, bây giờ đột nhiên đụng phải Thánh hỏa lệnh, làm cho Tống Thanh Thư có cảm giác bị lúng túng như là chuẩn bị sai đề.

-Hai người tránh xa một chút, lát nữa ta không có thời gian bảo hộ các ngươi.
Tống Thanh Thư đem hai nàng che ở phía sau, rất nhanh nói.

Chu Chỉ Nhược lắc đầu:

-Ta lưu lại giúp ngươi.

Tống Thanh Thư biết Chu Chỉ Nhược hiện giờ võ công đã khác xưa, đối với Cửu âm chân kinh tu luyện đã đạt tới cảnh giới cực cao, tuy rằng so ra vẫn kém với Quách Tĩnh khổ tu Cửu âm chân kinh hơn mười năm tạo nghệ, nhưng một khi nàng xuất ra, cảnh giới sẽ không rơi vào thế hạ phong chút nào.

Bất quá Tống Thanh Thư vẫn không muốn để cho nàng nhúng tay, dù sao đối thủ lần này là lão yêu quái Minh Tôn, không biết đối phương còn có bao nhiêu đòn sát thủ, nếu Chu Chỉ Nhược cùng tiến vào thật sự quá mức mạo hiểm.

-Muội ở một bên giúp ta cảnh giới đi, thuận tiện chiếu cố Triệu Mẫn một chút.

Tống Thanh Thư biết tính tình của Chu Chỉ Nhược, vị tất nàng nghe theo lời chính mình, đành phải thay đổi cách nói.
-Đừng nói là ngươi cũng đã đem nàng bắt tới trong tay?

Thấy giờ phút này Tống Thanh Thư vẫn còn không quên Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược vẻ mặt nhất thời cổ quái, trong khoảng thời gian sau này, quay chung quanh Tống Thanh Thư có biết bao là nữ nhân xinh đẹp quả thực là làm cho Chu Chỉ Nhược hoa cả mắt. Hơn nữa vừa rồi hai người Triệu Mẫn và Tống Thanh Thư rõ ràng là cùng nhau tới, Tống Thanh Thư nếu có thú nhận cùng Triệu Mẫn có cái gì, Chu Chỉ Nhược chút cũng không cảm thấy được kỳ lạ..

Thậm chí ở trong lòng Chu Chỉ Nhược còn có một loại cảm giác mừng thầm, lúc trước tranh đoạt Trương Vô Kỵ nàng bị bại bởi vì Triệu Mẫn, vì điều này mà làm cho nàng không cam lòng, bây giờ phong thuỷ luân chuyển, chính mình có ưu thế là thê tử chính thức của Tống Thanh Thư, cho nên Triệu Mẫn ít nhiều gì cũng nếm thử chút mùi vị chua sót của sự thất bại là kẻ đến sau.
Tống Thanh Thư còn chưa có trả lời, Triệu Mẫn mặt đỏ bừng, nhịn không được mắng:

-"Nói hưu nói vượn gì đâu! Ai…..hãy cẩn thận!

Một thanh Thánh hỏa lệnh vô thanh vô tức từ trong bóng đêm bay vụt đến phía Tống Thanh Thư, Triệu Mẫn thấy lực chú ý của hắn đang tập trung vào mình và Chu Chỉ Nhược, vội vàng rút kiếm hướng lên trước mặt chém tới đón đỡ..

“ Keeng..”

Trường kiếm trong tay theo Triệu Mẫn theo tiếng vang bị đứt đoạn, cả người nàng như bị điện giật, trên mặt ửng hồng khác thường, hiển nhiên đã bị nội thương không nhẹ.

Tống Thanh Thư không kịp xem xét thương thế của nàng, từng thanh Thánh hỏa lệnh đã liên miên không dứt công đến, liền rút ra mộc kiếm, bảo hộ ở trước người hai nàng.

Mộc kiếm mỗi một lần cùng Thánh hỏa lệnh va chạm, Tống Thanh Thư đều cảm thấy khí tức trong người quay cuồng đảo lộn,trong lòng hoảng sợ, Trương Vô Kỵ có Cửu dương thần công đại thành, nội lực thâm hậu so với trong giang hồ chỉ sợ ít ỏi không có mấy người bằng được, nhưng Minh Tôn này mỗi lần giơ tay nhấc chân, nội lực của lão so với Trương Vô Kỵ đỉnh phong còn mạnh hơn vài phần, mới vừa đánh bay mấy khối Thánh hỏa lệnh, thì hổ khẩu trong tay đã run run…
Bất quá Tống Thanh Thư tu luyện dù sao cũng là võ công cao thâm nhất của Mật tông, lại cùng nữ nhân song tu làm cho công lực hắn tiến triển tốc độ, tuy rằng so ra còn kém Minh Tôn, nhưng sự chênh lệch cũng không có đạt tới mức làm cho người ta tuyệt vọng ….

Tống Thanh Thư đau đầu chính là quỹ tích đường đi của Thánh hỏa lệnh khi công kích rất quỷ dị, phải biết rằng lúc trước vạn kiếm cùng phát ra một lúc, hắn đều có thể bình tĩnh đánh rơi từng mũi tên. Nhưng hôm nay tổng cộng có sáu thanh Thánh hỏa lệnh, lại làm cho hắn luống cuống tay chân. ..

Rất nhiều lần Tống Thanh Thư đoán chắc quỹ tích của Thánh hỏa lệnh, liền một kiếm đâm tới, kết quả Thánh hỏa lệnh giống như trái với quy luật, biến ảo thành hướng đi khác, dẫn tới một kiếm đâm đến vào khoảng không, cực kỳ khó chịu.
Hơn nữa cho dù Tống Thanh Thư đánh trúng, Thánh hỏa lệnh bị đánh bay qua một hướng, lại thuận thế vòng qua sau lưng hắn công tới hai nữ nhân của hắn...

-Các ngươi cẩn thận.

Tống Thanh Thư đã không còn thời gian quản tình hình phía sau, chỉ nhắc nhở đến.

Chu Chỉ Nhược gật đầu, trong tay trường tiên run lên, liền đem một thanh Thánh hỏa lệnh đang bay đến trước mặt Triệu Mẫn đánh văng đi, khuôn mặt nhỏ nhắn Triệu Mẫn trắng bệch, còn sợ hãi nhìn theo thanh Thánh hỏa lệnh văng xa, không khỏi đối với Chu Chỉ Nhược cảm kích.

Tống Thanh Thư biết cứ tiếp tục như vậy thì rất bị động, nếu không bị Thánh hỏa lệnh đánh chết, sớm hay muộn cũng sẽ khí tàn mà chết:

-Các người cứ kiên trì trong chốc lát…..

Tống Thanh Thư hét lớn một tiếng, bỏ qua trước mắt những thanh Thánh hỏa lệnh đang bay múa đầy trời, thân hình lóe lên hướng phía Minh Tôn công tới.
Tống Thanh Thư cũng biết, nếu không có mình ở phía trước ngăn trở các thanh Thánh hỏa lệnh đang công kích, chỉ dựa vào Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn chắn chắn là hai nàng ngăn cản không được Thánh hỏa lệnh, Tống Thanh Thư kỳ thật cũng là đang đánh bạc, dựa theo Minh Tôn vừa nói trước đó, giống như một lão sắc quỷ thiếu thốn thèm khát khát nữ nhân đã ngàn năm qua, hắn nghõ lão sẽ luyến tiếc mà không làm thương tổn đến hai đại mỹ nhân tuyệt sắc này.

Dùng Bạch Mãng Tiên Pháp thi triển tới cực hạn, Chu Chỉ Nhược tạm thời che chắn được chu vi trong vòng một trượng trước những thanh Thánh hỏa lệnh công tới, bất quá mỗi một lần Thánh hỏa lệnh cùng trường tiên trong tay nàng tiếp xúc, khuôn mặt nàng liền trắng bệch thêm mấy phần, mắt thấy không thể duy trì được nữa cũng là lúc những thanh Thánh hỏa lệnh đang nhảy múa đầy trời được Minh Tôn thu hồi lại biến mất..
Dư quang nhìn lướt qua tình huống của hai nàng, Tống Thanh Thư vui mừng, mình quả nhiên đã tính đúng, hắn rốt cục có thể hoàn toàn phát huy ưu thế tốc độ của mình tấn công.

Tống Thanh Thư thân ảnh lập loè, đem Minh Tôn vây quanh ở trung tâm, vừa mới từ bên phải phía trên công kích huyệt Thái Dương của Minh Tôn, ngay sau đó lại xuất hiện chiêu thức trên mặt đất phóng thẳng đến gân chân Minh Tôn …

Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, ở trong mắt Minh Tôn, bốn phương tám hướng đều là thân ảnh Tống Thanh Thư, không phải là đơn thuần ảo ảnh, từng thân ảnh công kích đến đều là chiêu thức chân thật, chỉ cần không cẩn thận, sẽ bị đối phương đánh trúng điểm yếu hại.

Minh Tôn sáng tạo cả hệ thống võ công của Minh Giáo, dùng võ học tông sư so sánh cũng không thể hình dung đến cảnh giới của lão, dựa vào tu vi kinh người cùng với kinh nghiệm chiến đấu, lão vẫn cứng rắn chống đỡ lại đòn thế của Tống Thanh Thư.
Thậm chí có mấy lần phản kích còn suýt đánh trúng Tống Thanh Thư, chỉ vì đối phương quá nhanh, kết quả chỉ là đánh tan nát thân ảnh của hắn, Minh Tôn vừa sợ vừa giận, vội vàng dùng Thánh hỏa lệnh hộ vệ ở quanh thân, rốt cục cũng vãn hồi lại thế hạ phong vừa rồi..

Cái lương đình nghỉ mát gần đó đã bị kiếm khí tung hoành cùng với các thanh Thánh hỏa lệnh bat đầy trời đập nát. Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn giờ cũng phân không rõ hình ảnh hai người, chỉ nhìn nhìn thấy lưỡng đạo tàn ảnh quấn quanh, các nơi hai người bọn họ lướt qua, cây cối ầm ầm đổ ngã, lá cây cũng vỡ thành bột mịn.

Hai nàng hoảng sợ nhìn nhau, Triệu Mẫn lo lắng nói:

-Chu chưởng môn đoán xem bọn họ ai sẽ thắng?

-Quận chúa muốn ai thắng?

Chu Chỉ Nhược hỏi ngược lại.

Hai nàng từ trước đến nay chưa bao giờ hòa thuận, nghe được lời của Chu Chỉ Nhược, đôi mi thanh tú Triệu Mẫn nhíu lại:
-Câu hỏi của Chu chưởng môn không phải là vô nghĩa sao?

- Thân thể Minh Tôn kia dù sao cũng là của Trương Vô Kỵ nhà ngươi, trí nhớ Trương Vô Kỵ lão ta cũng có, kỳ thật nếu quận chúa mở một mắt nhắm một mắt, thì lão cùng Trương Vô Kỵ cũng không gì khác nhau, quận chúa thật sự cầu mong lão chết sao?

Chu Chỉ Nhược không có hảo ý nói.

-Trong lòng ta, Vô Kỵ ca ca đã chết rồi, lão tặc đó chính là hung thủ gϊếŧ hắn.

Triệu Mẫn sắc mặt lạnh lùng, lạnh giọng nói.