Da Luật Nam Tiên vừa mở miệng, giữa trường tất cả mọi người đều dựng thẳng lỗ tai lên, trước Tống Thanh Thư ở sườn núi Hồ Ly hô mưa gọi gió hình tượng thực sự quá mức chấn động, hoàn toàn vượt qua cách suy nghĩ của mọi người.
Khác với quân binh Kim Xà Doanh, bây giờ ở lại bên trong đại sảnh đều là những nhân vật đứng đầu thiên hạ, trải qua tâm tư lúc ban đầu chấn động, bây giờ đã hồi phục tinh thần lại, rõ ràng Tống Thanh Thư cũng không phải là thần tiên, chắc chắn là có cách gì để che mắt mọi người, chỉ có điều hắn dùng biện pháp nào thì bọn họ không nhìn ra mà thôi.
Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười:
-Lẽ nào ở trong lòng quận chúa, tại hạ thật sự không thể thật sự hô mưa gọi gió được sao?
Da Luật Nam Tiên lườm một cái: -Ta không phải là loại ngu muội như bách tính kia.
Tống Thanh Thư đầu tiên là cười cợt, rất nhanh vẻ mặt nghiêm trang:
-Quận chúa cho rằng pháp môn hô mưa gọi gió này có giá trị như thế nào?
-Nếu như pháp môn này có thể khiến người thích hô mưa gọi gió lúc nào cũng làm được, thì chính là bảo vật vô giá.
Da Luật Nam Tiên trên mặt lộ ra có lỗi nói,
-Là ta hỏi quá đường đột…
Tống Thanh Thư lắc đầu:
-Lần này đánh Thanh Binh đại bại, quận chúa cũng là xuất lực, vốn là có nói cho quận chúa nghe cũng không là cái gì, chỉ có điều. . .
Theo hắn chuyển vấn đề, tất cả mọi người đều thấy nếu mình muốn thám thính cái bí mật cỡ này, đúng cũng là quá mức đường đột, mặt khác cũng hy vọng Tống Thanh Thư nhanh chóng nói ra chân tướng.
Tống Thanh Thư do dự một chút, rồi thở dài: -Thôi được rồi, vốn tại hạ vẫn còn muốn hý lộng giả thần một chút, nhưng lần này các vị đã giúp đỡ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đại ân đại đức này Tống mỗ khắc trong tâm khảm, nếu cứ tiếp tục mèo khen mèo dài đuôi thì có vẻ quá mức hẹp hòi.
Nghe hắn có ý tứ thổ lộ, trong sảnh tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn người lại, tập trung lắng nghe..
Tống Thanh Thư dừng một chút, tiếp tục nói:
-Hô mưa gọi gió vừa rồi nhìn thì thấy kỳ diệu, thật ra nói trắng ra cũng đơn giản, các vị còn nhớ lúc đó trên đài cao tại hạ trước đó đã làm gì?
Trong sảnh một đám người nhìn nhau, lúc đó mọi người đều cho rằng thân đang trong tuyệt cảnh, tâm tư loạn tung lên, hơn nữa Tống Thanh Thư làm cũng múa máy đủ thứ chuyện, cho nên vấn đề nào liên quan đến chuyện hô mưa gọi gió bọn họ trong lúc này cũng không nhớ ra được. -Chẳng lẽ chính là châm lửa đốt cháy quân doanh?
Hoàng Dung đôi mi thanh tú cau lại, có chút không xác định hỏi.
-Phu nhân quả nhiên tâm tư tinh tế, một lời nói ra đã trúng chỗ then chốt.
Tống Thanh Thư khen ngợi nhìn nàng, làm cho Hoàng Dung trong lúc nhất thời trái tim lại như muốn rộn lên.
Tống Thanh Thư quay đầu lại tiếp tục nói:
-Các vị đều là người sử dụng đao kiếm, có lẽ thường gặp thấy một hiện tượng, nếu hơi nước nóng bốc lên một khi đụng phải lưỡi đao lưỡi kiếm hàn băng lạnh lẽo, trên thân lưỡi đao kiếm có phải là sẽ ngưng tụ lại rất nhiều hạt nước nhỏ?"
Mọi người gật đầu, tuy nhiên vẫn nghi hoặc:
-Chuyện này cùng với chuyện hô mưa gọi gió có gì liên quan?
-Bản chất của nó kỳ thực là giống như thế,
Người phía dưới vẫn chờ lắng nghe, Tống Thanh Thư hắng giọng một cái, kế tục giải thích: -Địa hình sườn núi Hồ Ly đặc biệt, hai bên đều là lưng núi chật hẹp, trung gian bên dưới nở ra là một thung lũng thâm cốc rộng rãi, khi bên dưới thâm cốc lều vải, lương thảo toàn bộ đồ đạc bị đốt cháy nổi lửa lên, sẽ sản sinh lượng lớn nhiệt khí tỏa ra trên không trung, lượng nhiệt khí này gặp phải phía trên bầu trời không gian lạnh lẽo, sẽ ngưng tụ tạo ra giọt mưa, loại tình huống đột ngột này xảy ra sẽ tạo làm cho mưa xối xả, còn nương theo cuồng phong gào thét, sấm vang chớp giật. Năm xưa Gia Cát Lượng thần cơ diệu toán đem phụ tử Tư Mã Ý dẫn dụ tới phía dưới trong cốc, rồi áp dụng hỏa công, Tư Mã Ý cũng đã là cam chịu chờ chết rồi, nhưng đột nhiên một trận mưa xối xả ập xuống, khiến cho tất cả mưu tính của Gia Cát Lượng hóa thành một trận hư không. "Làm tướng mà không Thông Thiên văn, không biết kỳ môn, không hiểu âm dương, không nhìn trận đồ, không rõ binh thế, là hạng người xoàng xĩnh vậy." đây là lời của Gia Cát Lượng đã nói, lúc Gia Cát Lượng ở phía trên cốc mai phục chắc chắn là trước đó tính chính xác thiên văn, kết quả lão thiên mở ra một trò trêu đùa, rõ ràng tính toán trời đã không có mưa, nhưng lại mạnh mẽ rơi xuống một hồi mưa xối xả. Đó chính là thiên dịch nghịch thiên nan, biết thiên thì dễ, nhưng nghịch thiên thì khó, lần đó đối Gia Cát Lượng là đòn đả kích trí mạng, cũng không lâu lắm Gia Cát Lượng liền bị ốm chết..Mà bất luận đây là diễn nghĩa hay là chính sử, tối quan trọng chính là vào lúc đó phía trên cốc vì sao lại đột nhiên lại có mưa trút xuống?
Hậu thế không ít người nghiên cứu về vấn đề này, cuối cùng bọn họ hệ thống lại đã mở ra được chi mê vì sao phía trên cốc đột nhiên mưa xuống, mưa thì có nhiều chủng loại, có loại mưa khi luồng không khí nóng gặp luồng không khí lạnh, có loại mưa bão, có loại mưa theo địa thế, còn có loại mưa theo sự đối lưu. Mà phía trên cốc tình cảnh lúc ấy vừa vặn đáp ứng điều kiện mưa đối lưu, phía trên cốc lối vào thì hẹp, bên dưới thì rộng rãi, hai bên cao, chính giữa thấp, loại địa hình này rất bất lợi cho không khí lưu thông.
Một khi bên dưới thung lũng nổi lửa, nhiệt khí bắt đầu tăng cao, gần kề mặt đất không khí rất nhanh bị nhiệt khí làm nóng giãn nở bành trướng tăng lên, phía trên thượng tầng cùng chung quanh không khí lạnh lẽo thì lại co rút chìm xuống, hình thành luồng đối lưu mãnh liệt gây nên gió, bởi vậy sẽ xuất hiện hiện tượng cuồng phong gào thét.
Khi dưới đáy vực thung lũng lượng lớn nhiệt khí lưu tăng lên trên độ cao nhất định thì gặp hơi nước không khí hạ thấp ngưng kết tạo thành mây mù, với lại bụi mù do thiêu cháy đồ vật sản sinh lượng lớn theo không khí tăng lên trên đến bầu trời, lại vì hơi nước ngưng tụ cung cấp lý tưởng cho việc ngưng tụ, càng thêm gia tốc ngưng tụ hơi nước, cuối cùng cục diện dẫn đến mưa rào xối xả. Lúc đó Kim Xà Doanh đã rơi vào tuyệt cảnh, Tống Thanh Thư ngẫu nhiên nghĩ đến điển cố của Gia Cát Lượng, vì lẽ đó lấy ngựa chết làm ngựa sống, ra sức một kích, may là trời không phụ người có lòng, thành công tái hiện cảnh tượng..
Tống Thanh Thư thì thông minh, đã biết được đặc điểm này, nên lợi dụng đạo lý, đo đó mới ở trước mặt tất cả mọi người tạo thành điệu bộ hô phong, triệu lôi, hoán vũ.
Lúc Tống Thanh Thư ở trên tòa tháp canh nhìn như là niệm chú thi pháp, nhưng trên thực tế chẳng hề làm gì cả, chỉ là ở thấp thỏm chờ luồng đối lưu dẫn mưa đến.
-Chỉ là dùng mồi lửa đơn giản như vậy sao? Ngươi sẽ không lừa dối chúng ta chứ?
Bị nàng giọng nói của nàng Tống Thanh Thư nghe vậy liền cười nói: -Đương nhiên là không đơn giản như vậy, quan trọng hơn chính là địa hình của sườn núi Hồ Ly, nếu là trên vùng bình nguyên trống trải phóng hỏa, thì sẽ rất khó thành công.
-Ngươi đừng gạt ta, sau khi trở về ta sẽ tìm một cái thung lũng thử xem.
Dương Diệu Chân ăn nói ngay thẳng làm cho mọi người không nhịn nụ cười.
Trần Cận Nam thở dài nói:
-Công tử thực sự khí độ phi phàm, lại đem bí mật kinh thiên này mà thật lòng cho mọi người biết, Trần mỗ tự hỏi đổi lại là chính mình, sợ rằng cũng không rộng rãi được như công tử vậy"
Trần Cận Nam gây nên cộng hưởng giữa tất cả mọi người, ở cái thế giới này, mèo khen mèo dài đuôi mới là chân lý, cứ xem qua võ công pháp môn của các bang phái giang hồ còn không muốn cho người ngoài biết, càng không nói đến là pháp môn hô mưa gọi gió… Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười:
-Các vị đang ngồi ở đây đều là bằng hữu cùng chung hoạn nạn với Tống mỗ, cho nên không có cái gì mà đáng giá phải che giấu, lại nói tại hạ cũng không muốn từ nay về sau, ấn tượng ở trong lòng các vị tại hạ là một thần ma..
Giữa trường mọi người cười to lên, Dương Diệu Chân ôm quyền nói:
-Tống công tử là người có khí phách, được… từ nay về sau, Tống công tử chính là bằng hữu của ta, cũng là bằng hữu của Hồng Áo Quân.
Tiêu Phong cũng cười vang nói:
-Tống huynh đệ ngày khác nếu có đến Liêu Quốc, Tiêu mỗ tất sẽ quét giường đón lấy.
Thiên Địa hội, Mộc Vương Phủ cũng lần lượt lấy lòng, một trận vui vẻ trò chuyện xong, các thế lực trợ giúp dồn dập tìm đến Tống Thanh Thư cáo từ.
-Tống huynh đệ, có đến Liêu Quốc, ta nhất định phải cùng ngươi uống một ngàn bát rượu mạnh. Tiêu Phong nói làm cho Tống Thanh Thư sợ đến chảy mồ hôi lạnh, uống một ngàn chén, bụng không tan vỡ mới là lạ a…
-Tống công tử, ta trở về cần phải luyện thêm kiếm thuật, lần sau gặp lại xin đcông tử chỉ điểm cho nhiều hơn.
Chờ Tiêu Phong đi trước, Da Luật Nam Tiên đi tới trước mặt Tống Thanh Thư, lại nói một câu không liên quan gì cả.
Nhìn Da Luật Nam Tiên luôn luôn nhẹ như mây gió, trên mặt lại có chút xấu hổ, Tống Thanh Thư trong lòng không khỏi thầm mừng, chẳng lẽ cô nương này đối với ta có thú vị….Ai..tại vì mị lực của ta quá lớn nên đành chịu, không có cách nào khác cả.
Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, rồi từ trong lòng móc ra một quyển kiếm phổ kín đáo đưa cho Da Luật Nam Tiên:
-Đây là ta kiếm phổ trong lúc tại hạ nhàn hạ ghi chép một ít kiếm pháp tâm đắc, cô nương lấy về nhìn qua, có lẽ đối với Nhật Nguyệt Thần Kiếm cũng có trợ giúp, bất quá sau khi cô nương xem xong, đừng có chiếm giữ lấy, hãy trả lại cho tại hạ là được.. Da Luật Nam Tiên cả kinh, không nghĩ tới hắn lại đưa cho mình đồ vật trân quí như thế, do dự một hồi, vẫn là chịu không nỗi kiếm pháp mê hoặc, thấy không ai chú ý, liền vội vàng đem kiếm phổ cẩn thận giấu vào trong ngực:
-Đa tạ Tống cống tử, ta nhất định sẽ coi như vật trân bảo…
Nói xong vội vàng đuổi theo Tiêu Phong, Da Luật Tề.
Thấy Da Luật Nam Tiên dáng vẻ trịnh trọng, Tống Thanh Thư có chút buồn cười, chính mình cho mượn kiếm phổ có thể nói là không có hảo tâm gì, cho mượn kiếm phổ thì vẫn còn, nhưng thủ đoạn chính là xúc tiến thêm mối quan hệ cảm tình nam nữ.
-Tống công tử, ngày sau nếu đến Hồng Áo Quân làm khách, ta nhất định sẽ dùng loại rượu ngon nhất, thịt bò thượng đẳng nhất. . . . chiêu đãi ngươi.
Nghe Dương Diệu Chân nói một tràng điều kiện mê hoặc, Tống Thanh Thư nghe xong, nhưng thất vọng nói: -Không có mỹ nhân đẹp nhất chiêu đãi sao a…
-Toàn bộ nhân mã của Hồng Áo Quân, mỹ nhân đẹp nhất sợ rằng chỉ có mình ta, nếu như Tống công tử không chê, đến thời điểm đó ta tự mình sẽ chiêu đãi cùng ngươi a.
Dương Diệu Chân sinh sống ở trong chốn giang hồ, đã quen từ lâu các loại kiểu trêu chọc, kế tiếp lưu lại bóng lưng tiêu sái, cái mông cong vễnh lên rất rỏ ràng khiến cho tâm tư Tống Thanh Thư náo loạn ….
Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình trước khi rời đi dặn dò Tống Thanh Thư:
-Thanh Thư, lúc nào có thời gian ngươi về Vũ Đang một chuyến, Đại sư huynh vẫn nhớ ngươi, i thái sư phụ chắc cũng có rất nhiều lời muốn nói cùng ngươi đấy.
Nghe được tin tức về người phụ thân từ trên trời rơi xuống này, Tống Thanh Thư trở nên đau đầu, ngượng ngùng nói:
- Khoảng thời gian này tiểu điệt rất bận bịu, một khi nhàn rỗi, tiểu điệt sẽ tìm về Vũ Đang. Các đạo nhân mã lục tục rời đi, chỉ còn sót lại Hoàng Dung một người, Tống Thanh Thư vốn là cho rằng nàng cũng đến đây cáo từ, ai ngờ nàng lại mở miệng nói rằng:
-Ta không giống như những người kia bận bịu, không có sự tình phải vội vã trở về xử lý, nay ta muốn lưu lại quấy rầy mấy ngày, không biết công tử có hoan nghênh không?