Tiêu Uyển Nhi không biết Hạ Thanh Thanh có ý đồ gì, mà đối phương lại dìu lấy mình đi ra ngoài, chỉ thấy càng lúc càng tới gần tân phòng, thì biến sắc hỏi:
-Ngươi muốn làm gì?
-Uyển Nhi, ta bây giờ không còn có biện pháp nào khác, đành đưa ra hạ sách nầy.
Hạ Thanh Thanh đem Tiêu Uyển Nhi giấu trong một bụi rậm gần đó, sau đó bình thản hướng đến tân phòng.
-Đứng lại, người nào..?
Tăng Nhu xuất thân từ Vương Ốc Phái, người của Vương Ốc phái chẳng khác gì gia đình của nàng, bởi vậy thủ vệ ở bên ngoài tân ngoài đều là người của Vương Ốc Phái.
Rất nhanh thủ vệ liền phát hiện có người tới gần, khi nhận ra là Hạ Thanh Thanh, liền vội vàng hành lễ nói:
-Nguyên lai là Viên phu nhân.
-Ta tới muốn cùng với Nhu muội trò chuyện một chút.
Hạ Thanh Thanh mỉm cười, trong sát na lộ ra vẻ phong tình, mông vú ngồn ngộn căng mọng nước, làm cho mấy tên thủ vệ không khỏi ngẩn ngơ. -Viên phu nhân, không phải thuộc hạ làm khó, chỉ là lúc này theo lễ nghĩa thì tân nương không có được gặp bất kỳ người nào khác a.
Một tên thủ vệ do dự nói.
Hạ Thanh Thanh sắc mặt nhất thời nghiêm lại, lạnh giọng nói:
-Thế nào, vừa mới có Đại đầu lĩnh mới nên cũng không còn để ta ở trong mắt phải không ?
Viên Thừa Chí xảy ra ngoài ý muốn qua đời, sau đó thì trên danh nghĩa Hạ Thanh Thanh vẫn là đại đầu lĩnh của Kim Xà Doanh, cho dù lúc đó có mấy đầu lĩnh trong lòng cũng không có để nàng trongh mắt, nhưng đám quân binh phía dưới thì làm gì mà hiểu rõ được mối quan hệ lợi hại trong đó, vừa thấy Hạ Thanh Thanh tức giận, cả đám liền luống cuống.
Thấy có mấy tên dao động, Hạ Thanh Thanh lời nói xoay chuyển, ôn nhu nói:
-Tằng Nhu là tỷ muội tốt của ta, có chút chuyện nói riêng của tỷ muội mà thôi, thì đâu có quan hệ gì đến chuyện lễ nghĩa kia, chẳng lẽ các ngươi sợ ta hại nàng hay sao?" -Thuộc hạ không dám!
Mấy cái thủ vệ liếc nhau, nhường đường tránh ra,
-Viên phu nhân xin mời!"
-Bên ngoài là Hạ tỷ tỷ sao? Mau mau mời vào.
Bên trong phòng Tăng Nhu nghe động tĩnh phía bên ngoài, nhịn không được nói vọng ra.
Những người không biết nội tình bên trong thì thôi, còn Tăng Nhu trong khoảng thời gian này thường đi theo bên người Chu Cửu, nào lại không biết Hạ Thanh Thanh cùng Tống Thanh Thư có mối quan hệ thắm thiết, do đó tiếng kêu tỷ tỷ này kêu lên thật là thành ý.
Hạ Thanh Thanh đương nhiên cũng nghe ra được hàm nghĩa trong đó, trên mặt đỏ lên, sau khi vào cửa đi tới kéo tay Tăng Nhu, khẽ sẳng giọng:
-Nhu muội đừng có học xấu như là Chu Cửu trêu đùa ta, ngươi là người mà hắn chính đại quang minh lấy vào cửa, còn ta. . . ta thì làm gì có tư cách làm tỷ tỷ như theo hám ý của ngươi.. Tăng Nhu vội nói:
-Tỷ tỷ đừng nói như vậy, chúng ta ai lại không tỷ tỷ ở trong lòng Tống đại ca phân lượng như thế nào, thật ra chỉ cần tỷ tỷ gật đầu, Tống đại ca sẽ dùng lễ tiết long trọng nhất cưới tỷ tỷ vào môn, chỉ là do tỷ tỷ cố kỵ Viên. . .đại đầu lĩnh, nên mới không có chịu đáp ứng mà thôi.
Cách cái khăn đỏ trùm đầu, cũng có thể cảm giác được Tăng Nhu lo lắng, Hạ Thanh Thanh nhịn không được cười nói:
-Hảo muội muội, ta chỉ đùa giỡn, ngươi đừng có tưởng thật.
Tăng Nhu rốt cục trầm tĩnh lại, nàng đang là một tân nương đang thấp thỏm bất an chờ đợi trong tân phòng, vừa chờ mong lại vừa khẩn trương, Hạ Thanh Thanh vừa đến, phải nói là nàng cầu mà không được.
-Tỷ tỷ lúc này tới tìm muội, có phải là có chuyện gì hay không?
Hai nàng hàn huyên một hồi, Tăng Nhu cũng nhận thấy được Hạ Thanh Thanh có mấy lần muốn nói rồi lại thôi, nên tò mò hỏi. -Nhu muội….muội có ưa thích hắn không vậy?
Hạ Thanh Thanh đột nhiên hỏi.
-Tỷ tỷ….
Tăng Nhu e thẹn, bất quá ở đây không có người ngoài, nàng đúng là vẫn có thể thổ lộ nội tâm của mình,
-Tống đại ca là một đại anh hùng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của muội, từ lần đầu tiên gặp qua Tống đại ca, thì muội đã hiểu rằng sợ rằng đời này cũng nữa không còn quan tâm đến bất kỳ nam nhân nào khác nữa, bây giờ được gả cho Tống đại ca thì đó là là phúc khí tam sinh của muội đấy..
Thấy Tăng Nhu vẻ mặt sùng bái ái mộ chi tình, Hạ Thanh Thanh vừa tức vừa buồn cười, cái tên xấu xa, suốt ngày chỉ biết làm náo động nữ nhân từ trong ra ngoài, chính hắn cũng không biết trong lúc vô ý đã câu dẫn phương tâm ít nhiều một số cô nương..
Bất chợt lại Nghĩ đến Tống Thanh Thư đã từng hoang đường to gan yêu cầu nàng, Chu Cửu, Chu Chỉ Nhược cùng lúc giao hoan với hắn, bây giờ lại thêm một Tằng Nhu này nữa, trước sau gì cũng sẽ bị hắn kéo vào cái trò này, Hạ Thanh Thanh gương mặt dính vào một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, không có hảo ý liếc mắt nhìn Tằng Nhu. -Nhu muội… nếu là bây giờ có người muốn hại i Tống đại ca, thì muội có nguyện ý giúp hắn không vậy?
Hạ Thanh Thanh thu thập xong tâm tình, cuối cùng cũng nói sáng tỏ ý đồ đến đây của mình.
-Cái gì?
Tăng Nhu thoáng cái kích động, liền muốn cởi bỏ tấm khăn đỏ đội trên đầu,
-Tỷ tỷ, đến tột cùng là ai muốn hãm hại hắn? Không được, muội phải mau nhanh báo cho sư phụ, phái thêm nhân thủ bảo hộ cho Tống đại ca. . .
Thấy Tăng Nhu trong nháy mắt gấp rút như kiến bò trên chảo nóng, Hạ Thanh Thanh không nói gì, vội giữ lại tấm khăn đỏ trên đầu Tăng Nhu:
-Nhu muội…. cái khăn này phải để tân lang tới lấy xuống, muội cũng đừng quá lo lắng, dựa vào võ công Tống đại ca, thiên hạ này lại có ai có thể gây tổn thương được cho hắn chứ?
-Điều này cũng đúng.
Tăng Nhu khôi phục lại bình tĩnh, đã tỉnh ngộ lại, -Thế nhưng tỷ tỷ mới vừa nói có người muốn hãm hại hắn?
-À… hại thì cũng không phải là hại được hắn, mà chỉ là có người muốn làm thương tổn đến thanh danh của hắn mà thôi.
Hạ Thanh Thanh cắn môi,
-Vì không để cho danh tiếng Tống đại ca bị hao tổn, nên ta cần Nhu muội giúp ta một tay.
-Tỷ tỷ xin cứ việc phân phó, cần ta hỗ trợ như thế nào?
Tăng Nhu vội nói lên.
-Ta cần. . . cần ngươi cho mượn gian tân phòng này để dùng một chút.
Hạ Thanh Thanh liền trong nháy mắt điểm trúng huyệt đạo Tăng Nhu.
Tăng Nhu đối với Hạ Thanh Thanh không chút nào không phòng bị, lại bị tấm khăn đỏ chặn tầm nhìn, còn chưa kịp rên lên liền hôn mê bất tỉnh.
Thuận lợi đem Tăng Nhu đỡ đến sát bên trong giường đắp kín mền, Hạ Thanh Thanh thở dài:
-Nhu muội, ngươi nếu biết nhiều chuyện lắm thì đối với ngươi không có chỗ nào tốt, hãy cứ làm một tân nương tử không buồn không lo đi, hi vọng ngày sau ngươi sẽ không oán trách ta. Bố trí sắp đặt xong tất cả mọi chuyện, Hạ Thanh Thanh liền đứng dậy đi ra ngoài.
-Viên phu nhân phải đi rồi sao.
Mấy tên thủ vệ mỉm cười chào đón.
-Hừm,
Hạ Thanh Thanh đột nhiên hạ giọng, vẻ mặt thần bí đối mấy người nói,
-Tằng cô nương muốn nói với các người. . .
Giọng nói của nàng dần dần đè thấp, nhìn thấy bầu ngực hấp dẫn của nàng phập phồng lên xuống, mấy tên thủ vệ liền nhân cơ hội đem lỗ tai đưa gần tới bên cạnh người nàng để nghe cho rõ, Hạ Thanh Thanh liền thay đổi sắc mặt, ra tay xuất thủ nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt điểm trúng huyệt đạo của mấy tên thủ vệ.
Hạ Thanh Thanh mấy năm qua võ công tăng nhanh, trong khi mấy tên thủ vệ Vương Ốc Phái thì vô tâm, lại là đệ tử bình thường thì làm sao chống đỡ lại được với nàng, rất nhanh toàn bộ thủ vệ phía ngoài đều bị nàng chế phục. ………………………………………………………………………………………..
-Ngươi muốn làm gì?
Tất cả mọi chuyện phát sinh đều thu hết vào mắt, Tiêu Uyển Nhi nhất thời có chút luống cuống.
-Cho ngươi làm tiếp thêm một lần tân nương a.
Hạ Thanh Thanh cười đến vũ mị chí cực, làm cho Tiêu Uyển Nhi cả người toát ra khí lạnh.
Tiêu Uyển Nhi được Hạ Thanh Thanh dìu vào tân phòng, thấy nằm ở phía bên trong góc giường Tăng Nhu giống như là ngủ say vậy, nên lo lắng hỏi:
-Ngươi đối với Tằng Nhu làm cái gì!
Kim Xà Doanh vốn là nữ nhân không có nhiều, Tăng Nhu tính tình ôn nhu hiền lành, Tiêu Uyển Nhi cùng nàng quan hệ từ trước đến nay không tệ, tuy rằng trong lòng thầm tiếc thương cho Tăng Nhu phải gả cho tên ác ma kia, nhưng Tiêu Uyển Nhi thân thiết với Tăng Nhu là thật chứ không giả. -Chỉ là điểm huyệt ngủ của nàng mà thôi, sau mấy canh giờ thì Tăng Nhu sẽ tỉnh lại.
Hạ Thanh Thanh đem Tiêu Uyển Nhi ấn nằm vào trên giường, liền bắt đầu cởi y phục của nàng ..
-Ngươi….
Tiêu Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận, nhưng giờ không làm gì được Hạ Thanh Thanh cả.
Sau khi chỉ lưu lại cái yếm cùng tiểu nội khố trên người của Tiêu Uyển Nhi, Hạ Thanh Thanh liền lập tức cầm lấy bộ xiêm y của tân nương mặc vào trên người của Tiêu Uyển Nhi.
Tiêu Uyển Nhi mặt phiếm hồng ngất, cùng màu đỏ xiêm y tân nương hoà lẫn, quả nhiên là yêu kiều hơn hoa, Hạ Thanh Thanh cũng không nhịn được khen: