Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 534: Phu quân đứng bên ngoài cửa.



CHƯƠNG 534: PHU QUÂN ĐỨNG BÊN NGOÀI CỬA.

Tống Thanh Thư lúc này đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy bên giường tân nương tử, hớn hở nói:

-Nhu muội… mau tới bồi vi phu chén rượu giao bôi.

Tiêu Uyển Nhi hoảng hồn vội vàng đem thanh chủy thủ rúc vào trong tay áo, thấy hắn không có phát hiện ra điều gì khác thường, nhãn châu xoay động, liền nảy ra một ý, cầm lấy bầu rượu trên bàn liền hướng vào miệng của Tống Thanh Thư rót vào, trong lòng oán hận: "Uống đi….uống cho chết đi…”

-Khục…khục… được rồi …được rồi.

Tống Thanh Thư một hồi ho khan, tay đẩy bầu rượu ra, hai người công lực khác nhau trời vực, dù Tống Thanh Thư say, nhưng bàn tay của Tiêu Uyển Nhi vẫn dễ dàng bị đẩy ra.

-Ta nhớ rượu giao bôi đâu có uống giống như vậy?

Tống Thanh Thư đột nhiên ngồi dậy vẻ mặt mê man hỏi.
Vừa rồi trong nháy mắt đó, Tống Thanh Thư bày ra khí thế làm cho Tiêu Uyển Nhi giật mình, nàng lo lắng lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ đối phương tỉnh táo lại, ai ngờ hắn vẫn còn là bộ dạng ngu si…

Cách tốt nhất là cho ngươi lại tiếp tục say, Tiêu Uyển Nhi khóe miệng lộ ra giảo hoạt:

- Quy củ của Kim Xà Doanh không giống với các nơi khác, rượu giao bôi chúng ta đều dùng bầu rượu để uống.

-Thật không?

Tống Thanh Thư ngác nhiên, hiển nhiên cũng bị cái quy củ này làm cho hồ đồ,

-Vậy đưa bầu rượu tới đây, chúng ta tiếp tục uống…

Tiêu Uyển Nhi âm thầm đắc ý: "Uống..uống.. uống cho chết ngươi đi!..”

Nàng liền vội vã cầm bầu rượu đưa qua.

Nào ngờ Tống Thanh Thư dù uống thêm một ngụm cũng không có:

-Đã nói xong là rượu giao bôi, há có thể một mình ta uống đây, Nhu muội, mau tới, chúng ta cùng uống.
Tống Thanh Thư vẫy tay, ngay lập tức Tiêu Uyển Nhi liền có cảm giác một sức hút truyền đến, thân thể nàng không tự chủ được liền ngã vào trong lòng của hắn.

Tiêu Uyển Nhi hé miệng đang muốn nói, thì miệng bâu rượu liền đưa tới miệng nàng, thoáng cái một dòng rượu đã tưới vào trong cổ họng nàng.

-Muội một ngụm, ta một ngụm, rượu giao bôi là phải như vậy mới đúng chứ.

Tống Thanh Thư thoả mãn gật đầu, lúc này mới buông lỏng hai tay ra.

-Khục…khục…

……………………………………………………………………………………

Tiêu Uyển Nhi giùng giằng ngồi dậy, nàng dù đứng đầu một bang, nhưng trước giờ tửu lực rất yếu, vừa rồi thoáng qua công phu, thì nàng chí ít cũng đã uống vào non nửa bầu rượu cùng với hắn rồi

Hai bên gò má một tầng ửng đỏ, Tiêu Uyển Nhi đầu có chút hơi say men, bản thân mình chỉ sợ giờ cũng đã say rượu rồi, nàng liền nghi ngờ nhìn chòng chọc vào Tống Thanh Thư, cũng không biết tên hỗn đản này là thật say hoặc là giả say đây nữa!
Tiêu Uyển Nhi trong lòng lại động, cố ý giọng nói mềm nhão nói:

- Tống… đại ca, vừa rồi nghe ngươi nói đã làm một việc có lỗi với La. . . La phu nhân…không biết là có nghiêm trọng không vậy?

Muốn xưng hô ngọt ngào với tên ác ma kia, Tiêu Uyển Nhi cả người đều nổi da gà, chẳng qua bây giờ được hắn đang xem nàng là Tăng Nhu, vừa lúc mượn cơ hội thám thính một ít tin tức..

-À… hình như giọng nói của muội cũng thay đổi?

Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyển Nhi liếc mắt, hơi nghi hoặc hỏi.

Tiêu Uyển Nhi trong lòng cả kinh, vội vàng làm nũng nói:

-Đại Ca uống say rồi… thanh âm nhân gia làm gì mà có thay đổi chứ.

Nghe giọng nói ngọt ngào này của mình, làm cho Tiêu Uyển Nhi cũng không thể tin được vào lổ tai của mình, liền có cảm giác buồn nôn..

-Xem ra ta thực sự say, ngay cả thanh âm của muội cũng nghe lầm,
Tống Thanh Thư vỗ lấy trên trán,

-Mà muội cũng thật là…., đến lúc này mà còn gọi ta là đại ca a.

Tiêu Uyển Nhi thoáng cái phản ứng kịp, hai má trong nháy mắt cả khuôn đỏ bừng, bất quá phải tiếp tục ngụy trang:

-Tướng……công…

Cứ việc thanh âm phát ra rất nhỏ như như tiếng muỗi kêu, nhưng Tiêu Uyển Nhi vẫn ấp úng không có gì sánh được, bản thân mình đã không biết xấu hổ, tự nhiên lại kêu nam nhân khác là tướng công. . .

"Nhưng chỉ là vì lừa gạt hắn, dù sao hắn cũng không biết đây chỉ là giả vờ. . ."

Tiêu Uyển Nhi tự an ủi mình.

Bất quá cái câu tướng công vừa thốt ra khỏi miệng, thì trong vô thức ánh mắt Tiêu Uyển Nhi nhìn về phía Tống Thanh Thư không hề còn có bao nhiêu cừu hận, mà lại có thêm một chút ít hàm xúc ý tứ không rõ ràng ..

-Thật là ngoan…

Tống Thanh Thư hài lòng gật đầu, liền muốn hôn lên miệng Tiêu Uyển Nhi.
Tiêu Uyển Nhi sớm có phòng bị, vội hỏi tới:

-Tướng..công . . vẫn chưa có trả lời thϊếp thân về vấn đề này..

-Vấn đề gì vậy?

Thấy Tống Thanh Thư vẻ mặt mờ mịt, Tiêu Uyển Nhi tức giận muốn rút ra ngay chủy thủ đâm hắn một nhát, nàng hít sâu vào một hơi, lập lại một lần:

-Tướng công vừa rồi có nhắc tới việc làm có lỗi với La Phu Nhân, sự kiện đó có nghiêm trọng không. . .

Tiêu Uyển Nhi đương nhiên minh bạch chuyện đó nghiêm trọng đến mức nào, nàng hỏi như vậy, vì chỉ là muốn phòng bị với đối phương, lo lắng hắn sẽ nói với Tăng Nhu biết về chuyện đã xâm phạm đến danh tiết của mình.

-À… nghĩ tới chuyện này,

Tống Thanh Thư thần tình biến đổi, trầm mặc một lúc, lại thở dài,

-Đương nhiên là nghiêm trọng, La phu nhân chỉ sợ cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ta.
“ Ngươi biết là tốt rồi! “

Tiêu Uyển Nhi cắn chặt đôi môi tơ máu dần dần rỉ ra:

-Chẳng biết. . . tướng công đến tột cùng đối Uyển Nhi tỷ tỷ làm chuyện gì vậy..

Tống Thanh Thư há miệng, do dự một lát lại không nói ra một chữ, cuối cùng thì âm ừ:

-Chuyện này liên quan đến danh dự của La phu nhân, ta không thể nói.

Tiêu Uyển Nhi nghe qua thở hắt ra một hơi, ngay cả thê tử của chính mình mà hắn cũng không nói ra, nhớ lại biểu hiện trước đó của Hạ Thanh Thanh, cũng không giống như là biết chuyện gì đã xảy ra với mình, xem ra hắn cũng coi như còn biết nặng nhẹ.

Vạn hạnh trong bất hạnh, chí ít chuyện đếm đó chỉ có hai người bọn họ biết.

Tiêu Uyển Nhi dừng một chút, lại hỏi đến một vấn đề mà nàng quan tâm nhất:

-Tướng công sau này có còn làm cái chuyện đó đối Uyển Nhi tỷ tỷ nữa không vậy?
-Chuyện này. . .

Tống Thanh Thư lập tức rơi vào trầm tư, thoáng cái khiên động trong lòng Tiêu Uyển Nhi,

-Ta… cũng không biết nữa…

-Cái gì..?

Tiêu Uyển Nhi tức giận đến sôi máu lên, nàng vốn cho là hắn đã thật tâm hối cải, nếu như hắn sau này không còn dây dưa đến nàng nữa, thì thậm chí Tiêu Uyển Nhi còn có dự định cho chuyện này qua đi, nào ngờ bây giờ đã nghe được đáp án như vậy.

-Ta cũng biết chuyện này là không đúng, có điều trên thân La phu nhân kia có khí chất tĩnh nhã uyển chuyển hàm xúc, vẫn khiến cho ta thật sâu mê muội… ta sợ ….ta không thể khống chế được lại sẽ đi tìm La phu nhân. . .

Nghe Tống Thanh Thư ngay trước mặt mình khen lấy, Tiêu Uyển Nhi lại có một loại cảm giác khác thường, trong lúc nhất thời đã quên sinh khí, hai người cứ như vậy lẳng lặng tựa như đang giằng co trong lòng.
-Quên đi…đêm nay là đêm của chúng ta, đừng nhắc tới những nữ nhân khác. nhất khắc trị thiên kim, Nhu muội… chúng ta nằm xuống đi…

Tống Thanh Thư đột nhiên mở miệng phá tan trầm lặng.

-Hả?

Tiêu Uyển Nhi thoáng cái trợn tròn mắt, nàng vừa rồi đổ cho hắn nhiều rượu như vậy, vốn tưởng rằng không bao lâu hắn sẽ say đến mức ngủ mất, ai biết hắn chẵng có triệu chứng gì là buồn ngủ cả, vậy mình thoát thân như thế nào đây?.

Đang trong lúc Tiêu Uyển Nhi do dự cũng là lúc Tống Thanh Thư dùng tay liền ôm chặt nàng vào trong lòng, một cái xoay người liền đem nàng áp ngã trên giường, miệng đầy tửu khí phun trên khuôn mặt nàng:

-Nhu muội… không phải phải căng thẳng, ta sẽ hảo hảo yêu thương muội.

-Không… được..

Tiêu Uyển Nhi thoáng cái bị bất ngờ, còn không có phản ứng kịp, thì đôi môi mềm mại liền bị Tống Thanh Thư ngăn chặn lại, chỉ còn lại có tiếng ‘’ um..”
Từ cái miệng nhỏ của Tiêu Uyển Nhi phát ra nhẹ nhàng một tiếng ưm, thân thể mềm mại của nàng run rẩy thoáng qua, tâm trí nàng trở nên trống rỗng, khí tức dương cương của nam nhân nồng đậm dày đặc cơ hồ khiến nàng thở không nổi đến.

……………………………………………………………………………………

Rất nhanh cái yếm cùng tiểu nội khố của nàng đã bị Tống Thanh Thư lột ra sạch sẽ, còn lại chút ít lý trí thanh minh khiến cho Tiêu Uyển Nhi phản kháng, thân thể nàng tại trong ngực Tống Thanh Thư vặn vẹo giãy dụa, thế nhưng Tống Thanh Thư lại dùng sức tận lực đem thân thể nàng đang run rẩy ôm chặt vào, thừa dịp nàng xuất thần chi tế, Tống Thanh Thư liền nắm lấy bàn tay ngọc trắng Tiêu Uyển Nhi dẫn đạo hướng về phía dưới háng mình chạm vào cây côn ŧɦịŧ lửa nóng to lớn kia!
Tiêu Uyển Nhi không biết là bị quỷ thần xui khiến làm sao lại không có cự tuyệt, bàn tay nhỏ bé dưới sự dẫn dắt của tay Tống Thanh Thư, nhẹ nhàng đã cầm chặt cây côn ŧɦịŧ của hắn, năm ngón tay nhẹ nhàng văn vê lấy, tựa như nàng không thể cự tuyệt bất luận yêu cầu gì của nam nhân này!` Dường như có một cổ lực lượng cường đại thần bí áp bách nàng vậy, khiến cho nàng không thể không khuất phục dưới thân người nam nhân này, nhưng lẽ nào nàng thật sự cứ như vậy mà thần phục sao?

Tống Thanh Thư đương nhiên không biết trong nội tâm Tiêu Uyển Nhi đang có nhiều mâu thuẫn! Bất quá, ma trảo của Tống Thanh Thư bỗng nhiên trèo lên song nhũ của Tiêu Uyển Nhi một hồi xoa nắn trên cặp núi non tràn đầy co dãn..

-A…không muốn….

Trên người bộ vị mẫn cảm bị nam nhân xâm phạm, Tiêu Uyển Nhi vô thức kêu lên, vậy mà thân thể cứ theo ma trảo của Tống Thanh Thư ưỡn lên tiếp nhận.
“ Chính mình tại sao vậy? Giống như... đối với tên nam nhân hỗn đản cường bạo gian dâʍ mình giờ lại không hề có oán hận! Thậm chí... lại còn ẩn ẩn chờ mong lại gặp hắn thêm một lần!

Trong nội tâm cảm xúc phức tạp thật sự khiến cho Tiêu Uyển Nhi mê loạn rồi!

Chỉ là, nghĩ đến chính mình lại một lần nữa lại hiến thân cho hắn, cái cảm giác loại nầy vô luận như thế nào cũng khó mà hòa tan ngay được!

Thật sâu thở ra một hơi, nàng đành sâu kín thở dài: ""Oan gia!"

……………………………………………………………………………………..

Lúc sau Tiêu Uyển Nhi toàn thân run lên, thở hổn hển, mặt đỏ hồng say mê, trong cơ thể dục hỏa thiêu đốt được càng thêm nóng bỏng, trong đôi mắt phượng nhộn nhạo xuân thủy, nàng nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi, hai hàng lông mi dài thỉnh thoảng, nhìn qua cũng biết tâm tình của nàng bây giờ là kích động đến cỡ nào.
Tuy nàng cùng Tống Thanh Thư đã từng có một lần, nhưng lần trước là bị cưỡng ép, còn bây giờ nàng là do nàng hoàn toàn buông xuống bao phục, hiện tại trước ngực đang bị hắn khiêu khích như vậy, sâu trong cơ thể của nàng hình như là hàng vạn con kiến chui vào, không ngừng cắn xé lấy.

Lúc này một bàn tay của Tống Thanh Thư cũng đưa đến giữa hai chân của nàng, bàn tay vuốt ve cái âm hộ, thỉnh thoảng lấy đầu ngón tay tại cửa ngọc môn quan ướŧ áŧ vờn quanh, có khi lại dùng hai ngón tay cắm vào u cốc nàng ngoáy lấy, lần trước Tiêu Uyển Nhi là bị chiếm đoạt, còn hiện tựa như là tự nguyện, cho nên kɦoáı ƈảʍ tự nhiên đến mau, từng làn âm dịch theo từ sâu trong u cốc chảy ra, dinh dính trơn nhớt trên hai ngón tay của Tống Thanh Thư, một hồi công phu, Tống Thanh Thư đã làm qua loa xong việc khiêu khích du͙ƈ vọиɠ của Tiêu Uyển Nhi, hắn bắt đầu cầm lấy cây côn ŧɦịŧ to lớn cứng rắn lộ ra.
-Um…

Tiêu Uyển Nhi thân thể mềm mại của nàng lại phát run, toàn thân giờ như một khúc gỗ cứng ngắc bất động, chỉ còn lại có một đôi môi mọng nước hồng nhuận vô lực hé mở thở hào hển.

Tống Thanh Thư hai tay giữ lấy cặp đùi tuyết trắng phấn nộn tách ra, trực chỉ phía rãi dùng cây côn ŧɦịŧ to lớn tiến công vào u cốc của Tiêu Uyển Nhi , lại một lần nữa xung phong vào bên trong một chiến trường bừa bãi chém gϊếŧ.

………………………………………………………………………………………..

Nghe được nữ nhân rên lên chói tai từ trong gian phòng vọng ra, La Lập Như vẫn còn đứng ở bên ngoài nghe ngóng, rốt cục thở phào một cái, vừa rồi trong phòng tiếng nói của hai người quá nhỏ, nghe không rõ ràng, tuy rằng La Lập Như nghe qua thanh âm của nữ nhân có chút quen thuộc, nhưng hắn cũng không có nghĩ ngợi nhiều, tươi cười nói với những người đang cùng còn ở bên ngoài:
-Đại đầu lĩnh cũng thật là…. lâu như vậy mới vào vấn đề chính, hay là chúng ta cứ ở lại thêm một chút nữa, để xem Đại đầu lĩnh có thể kiên trì trụ lại được bao lâu thời gian?

……………………………………………………………………………………….

Tống Thanh Thư lúc này hết sức nhẹ nhàng, chậm chạp ra vào cây côn ŧɦịŧ, thân cây côn ŧɦịŧ bị vách thành u cốc bao trùm ấm áp thật là thoải mái.

Tiêu Uyển Nhi đôi mi thanh tú có chút nhíu lại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn thổ khí như lan, hắn nắm lấy đôi chân thon dài để lên trên bả vai, dùng hai tay của mình đở lấy bờ eo nàng, dùng tư thế đứng ở dưới giường đẩy côn ŧɦịŧ tới, trước ngực Tiêu Uyển Nhi một đôi song nhũ theo chuyển động của hắn lắc lư rung động nhộn nhạo.

-Uí..... sâu a... ân...

Tiêu Uyển Nhi bị công kích như vậy, nhẹ giọng mà rêи ɾỉ lấy, một đôi bàn tay cuối cùng bắt lấy cánh tay Tống Thanh Thư, cái u cốc rất nhanh nghênh hợp với với cây côn ŧɦịŧ kia đàng cường lực trùng kích.
Hai đầu núʍ ѵú đỏ tươi phía trên theo thân thể lay động không ngừng, Tống Thanh Thư hai tay chuyển dời đến cố định cái mông lớn của nàng, liền bắt đầu triển khai chạy đua nước rút.

Tiếng va đập của thịt và thịt, nương theo lấy là tiếng thở gấp xuân ngâm của mỹ nhân không dứt bên tai! Hạ thể Tiêu Uyển Nhi từ chỗ kết hợp với cây côn ŧɦịŧ truyền kɦoáı ƈảʍ làm cho nàng dần dần mất đi ý thức, chỉ biết phát ra tiếng rêи ɾỉ cổ vũ để cho Tống Thanh Thư càng thêm dùng sức:

-Ừ....cứ vậy… á…a…

Tống Thanh Thư bắt đầu cấp tốc va chạm với thân thể mềm mại Tiêu Uyển Nhi, côn ŧɦịŧ thô to mỗi lần sáp nhập vào u cốc của nàng đều bị vách hang ôn nhuyễn ướŧ áŧ bó chặt, vách tường u cốc từ bốn phương tám hướng đè ép, làm cho hắn cảm giác mỗi lần đều phải dốc toàn lực thẳng tiến nhồi vào cắm sâu vào cái u cốc hư không từ chính hai giữa hai chân.
-A............ thật thoải mái...... a......

Tiêu Uyển Nhi kíƈɦ ŧìиɦ ngâm kêu thanh âm đối nam nhân tràn ngập dụ hoặc, âm hộ nhiệt liệt đón hùa côn ŧɦịŧ, sau một trận trận trừu sáp, chính giữa hai chân phân bố âm dịch càng lúc càng nhiều, Tống Thanh Thư lần tay theo giữa hai chân ướt đẫm của nàng xuống phía dưới sờ soạng, cho đến mặt sau cái mông đầy đặn, thì nhận thấy chung quanh khe mông đều dinh dính chất lỏng, ngay cả trên giường cũng ướt sũng một mảnh, bất giác thầm than: "Nữ nhân này tao lãng lợi hại như thế."

Không bao lâu, lại là từng đợt dồn dập yêu kiều truyền ra, lúc này Tiêu Uyển Nhi giống như cái cây đang bị cuồng phong bão táp thổi qua run rẩy, nàng cảm thấy cả người của mình đều hướng không trung phiêu bay.

-A...... a...... hảo bổng......tốt..

Nàng bị cây côn ŧɦịŧ to lớn thọc sâu đánh sâu vào u cốc nên nói năng lộn xộn, nàng không thể chống đỡ nỗi tốc độ, rất nhanh liền đạt tới cơn cực khoái nhân sinh, cơ hồ muốn ngất đi qua.
Tiêu Uyển Nhi mặt như hoa đào, cả người một trận run run, trong cổ họng phát ra động lòng người tiếng hừ ngâm, lập tức xụi lơ nằm ở trên giường, mặc cho Tống Thanh Thư ở trên người nàng rong ruổi…..

Lúc này Tiêu Uyển Nhi đến cao trào cũng cơ hồ làm cho Tống Thanh Thư cầm giữ không được, từ sâu trong hoa tâm truyền đến âm tinh phún trào nóng bỏng làm cho hắn đã quên hô hấp, hắn như điên cuồng đẩy nhanh hơn tốc độ, cũng chẳng mấy chốc toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ chiếu vào sâu trong u cốc của Tiêu Uyển Nhi.