Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 541: Tuyệt sắc đạo cô.



CHƯƠNG 541: TUYỆT SẮC ĐẠO CÔ.

-Hắc hắc….tên công tử bột kia gặp phải tao ương rồi.

Xa xa Nhạc Linh San nhìn có chút hả hê.

Tống Thanh Thư nhất thời dở khóc dở cười, quả nhiên là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ a, hắn đã mang mặt nạ che mặt mà nàng vẫn còn có thể tìm tới, chẳng lẽ là nhìn thấy hình dáng của hắn dễ khi dễ lắm sao?

Thấy Mộc Uyển Thanh không nhận ra hắn, Tống Thanh Thư cũng không muốn đứng lên, lại nổi lên muốn trêu đùa nàng:

-Cô nương, tại hạ không thiếu bạc….

-Vậy ngươi thiếu cái gì?

Mộc Uyển Thanh cầm thanh trường kiếm, giọng nói vô cùng lạnh lùng, tựa hồ nếu hắn lỡ nói ra lời gì khó nghe, thì sẽ rút kiếm ra đâm ngay vậy.

-Tại hạ một mình ở chỗ này uống rượu giải sầu cũng là buồn chán, nếu cô nương không chê, thì có thể ngồi xuống chung một bàn bầu bạn.
Tống Thanh Thư giơ tay lên làm tư thế mời.

-Ta không có thói quen cùng nam nhân ngồi chung cùng bàn.

Mộc Uyển Thanh lạnh lùng đáp.

Tống Thanh Thư nhún nhún vai:

-Vậy hết cách rồi, cái tiểu trấn này chỉ có một cái tửu lâu như vậy, tại hạ hảo tâm mời cô nương ngồi cùng bàn, nếu như cô nương không muốn ngồi, thì có thể tìm bàn của người khác đi..

-Ngươi….

Mộc Uyển Thanh hàng mi muốn dựng thẳng, bất quá nghĩ đến mình đuối lý trước, nên không tiện phát tác, liếc mắt nhìn bàn bên cạnh bàn thì thấy vài tên hán tử thô mãng đang ngồi, lồng mày càng cau chặt lại.

-Ai nói là ta không ngồi chứ…

Mộc Uyển Thanh mềm mại nói, rồi ngồi xuống, bởi vì nàng nhìn tới nhìn lui toàn tửu lâu này chỉ có tên nam nhân trước mắt này thì hơi chút thuận mắt một chút mà thôi, nên đang chấp nhận, đồng thời nàng cũng đang vừa lúc có việc muốn tìm người hỏi thăm một chút chuyện.
-Tiểu nhị, mang thêm ra mấy món ăn, tiền của vị cô nương này tính cho ta.

Thấy nàng quả nhiên ngồi xuống, Tống Thanh Thư cười cười.

-Ai mà cần ngươi trả chứ, bản cô nương cũng có tiền.

Mộc Uyển Thanh gọi lại tiểu nhị, kêu mấy món ăn, lúc tên tiểu nhị đang muốn ly khai, nàng đột nhiên do dự một chút,

-Này… tiểu nhị, tiền rượu thịt của hắn tính cho ta.

Nói xong liền ném qua một thỏi bạc.

-Ặc..

Mộc Uyển Thanh vừa rồi biểu hiện ra hung hãn thì mọi người đều thấy, một đám người đang chờ nhìn tên công tử bột kia ăn phải quả đắng, ai biết vị cô nương hung hãn này cư nhiên chủ động lại mời đối phương ăn.

-Nữ nhân quả nhiên ai cũng đều là ưa thích tiểu bạch kiểm… phì..!"

Một đám người tức giận bất bình.

-Hừ, còn tưởng rằng là cái gì nữ trung hào kiệt kết quả cuối cùng lại là si mê tên công tử bột..
Nhạc Linh San cũng là hoàn toàn thất vọng.

-Sư tỷ, nói nhỏ chút, nếu như bị nàng nghe được khó tránh khỏi phiền phức.

Lâm Bình Chi vội vàng giật lấy ống tay áo Nhạc Linh San, nhưng trong lòng hắn có chút không cho là đúng, vị công tử kia rõ ràng đang mang mặt nạ, làm thế nào mà nhìn ra là công tử bột?

-Linh San, đừng có gây chuyện.

Nhạc Bất Quần nhìn nữ nhi mình liếc mắt, lấy võ công của lão đương nhiên sẽ không sợ một cô nương, huống chi phái Hoa Sơn Phái vẫn đang có nhiều người như vậy. Nhưng bọn họ chuyến đi này có mục đích khác, chi bằng một chuyện bớt một chuyện, chứ không cần thiết phải làm cho phức tạp.

-Hừ..

Nhạc Linh San không cam lòng ngậm miệng, bất quá lỗ tai lại dựng thẳng lên đến, lắng nghe kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.

Thấy Mộc Uyển Thanh chủ động thay mình trả tiền, Tống Thanh Thư trong mắt cũng hiện lên một tia ngạc nhiên, bất động thanh sắc nói rằng:
-Đa tạ cô nương có thịnh tình như vậy, nếu tại hạ từ chối thì bất kính…

Trong tửu lâu một đám người lại thầm mắng hắn vô sỉ, không nghĩ tới hắn không chút nào chối từ mà lại tiếp nhận, nam tử hán đại trượng phu, xuất môn tại ngoại, nào có đạo lý để cho nữ nhân trả tiền? Tên mặt trắng nhỏ này thật làm mất hết mặt nam nhân thiên hạ, cũng không biết cô nương này coi trọng hắn cái điểm nào chứ…

Mộc Uyển Thanh thì lại không có nhiều ý nghĩ như vậy, chỉ nhàn nhạt hỏi:

-Ngươi cũng không cần đa tạ, bản cô nương là có việc muốn hỏi ngươi một chút.

- Cô Nương cứ hỏi, chỉ cần là tại hạ biết đến, nhất định sẽ tri vô bất ngôn (không biết không nói) ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy).

Tống Thanh Thư cũng rất tò mò Mộc Uyển Thanh phải tìm một nam nhân xa lạ ở đây để hỏi vấn đề gì. ..
Mộc Uyển Thanh khẽ vuốt tóc, hỏi:

-Ngươi có phải là người bổn địa ở đây?

-Um… "

Tống Thanh Thư chần chừ,

-Cứ xem như tại hạ có một nữa là người bổn địa đi..

Mộc Uyển Thanh cả giận nói:

-Phỉ thì phải, không phải thì không phải, cái gì mà xem như là một nửa?

Tống Thanh Thư cười khổ nói:

-Tại hạ mặc dù không phải là người bổn địa, nhưng thường ở chung quanh vùng này, cho nên phụ cận vẫn không có chuyện gì mà tại hạ không biết, cho nên mới gọi là một nửa.

Tống Thanh Thư thật cũng không phai là chỉ nói mạnh miệng, hiện nay trong vòng ngàn dặm quanh đây đều là dưới quyền khống chế của Kim Xà Doanh, nếu các địa phương xảy ra chuyện gì, thật đúng là ít nhiều gì hắn cũng biết đến.

Mộc Uyển Thanh trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, muốn mở miệng hỏi, đột nhiên chẳng biết tại sao lại ngậm miệng, thần sắc có vẻ là xấu hổ.
Tống Thanh Thư thoáng cái sửng sốt, nàng đây đang chơi cái trò gì đây hả, tại sao lại muốn hỏi lại không mở miệng? Hắn đành nói rằng:

-Cô nương giờ không hỏi nữa sao?

Mộc Uyển Thanh hít sâu một hơi, giống như hạ quyết tâm:

-Ngươi có biết hay không …Kim..

Ai biết nàng lời còn chưa nói hết, liền liên tiếp mấy tiếng chậc lưỡi cùng tiếng thán phục vang lên cắt đứt, nàng chú ý tới tên nam nhân đối diện với mình cũng đang kinh ngạc nhìn nhìn ra ngoài cửa, không khỏi hiếu kỳ quay đầu nhìn lại, cthì thấy đứng ở trước cửa là một đạo cô mỹ mạo tuyệt sắc.

Bộ đạo bào rộng lớn đạo màu vàng phớt đỏ vẫn là vô pháp che giấu được dáng người của đạo cô này, rõ ràng đã tầm ngoài ba mươi tuổi, nhưng nàng da thịt vẫn mềm mại, trước ngực đôi bầu vú nhô cao thẳng đứng như một cô nương trẻ tuổi, cái mông lớn theo làn gió đu bám ép sát cong vòng vểnh lên, trong tay phất trần nhẹ nhàng lay động, thần thái ung dung chậm rãi, đảo đôi mắt đẹp, má đào hây hây đỏ, thảo nào làm người trong tửu lâu đều bị nàng hấp dẫn.
Mộc Uyển Thanh thấy ngay cả tên nam nhân đối diện với nàng cũng một bộ dáng dấp ngu si, không khỏi thầm giận: “ Sư phụ nói quả nhiên không sai, trong thiên hạ nam nhân không có một ai tốt, người nào cũng thay lòng đổi dạ, đứng núi này trông núi nọ... “

Mộc Uyển Thanh trong đầu lại nghĩ chuyện trong thành Kim Lăng lúc trước, một cô nương thiên kiều bá mị ngã vào trong lòng tên hỗn đản Tống Thanh Thư, thân thiết gọi hắn tướng công, tên hỗn đản đó cư nhiên một điểm giải thích với nàng cũng không có...

Không biết vì sao, thấy trước mắt tên nam nhân mang mặt nạ này, Mộc Uyển Thanh liền không nhịn được lại nghĩ tới cái tràng cảnh đó.

Tống Thanh Thư lúc này vẻ mặt cổ quái, ngày hôm nay là ngày gì, sao mà toàn đụng tới người quen, đạo cô mỹ mạo tuyệt sắc kia, không phải là Lý Mạc Sầu thì còn là ai?
Lý Mạc Sầu hiển nhiên cũng gặp phải nan đề giống như Mộc Uyển Thanh vừa rồi đụng phải, toàn bộ trong tửu lâu đã không còn có bàn trống.

Bất quá cùng vừa rồi mọi người đều mạnh miệng mời Mộc Uyển Thanh, còn lúc này thì toàn bộ trong tửu lâu lặng ngắt như tờ.. .

-Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu!

Trong tửu lâu có một số người ở trong giang hồ, làm sao mà chưa nghe nói qua hung danh của nữ ma đầu này, một cái đạo bào màu vàng đỏ, lại vô cùng xinh đẹp tuyệt sắc như vậy, không phải là nàng thì là ai?

Lý Mạc Sầu liếc mắt quan sát mọi nơi, nàng đi thẳng tới cái bàn gần bên của Tống Thanh Thư, lẳng lặng nhìn mấy tên hán tử thô lỗ kia, cũng không nói gì...

Mấy tên hán tử kia đều biến sắc, vội vàng nói:

-A…. chúng ta vừa vặn mới ăn xong, tiểu nhị tính sổ.

Nói xong bọn chúng cũng không đợi tiểu nhị đến, bỏ xuống một chuỗi ngân tệ liền vội vả hướng phía ngoài chạy mất.
" Kha,..kha..kha… “

Từ xa xa truyền đến tiếng cười khẽ, nhìn bàn của mấy tên hán tử này thức ăn còn đầy bàn chưa đụng đến, Nhạc Linh San khinh thường nói,

-Đám nam nhân này thật uất ức, như thế nào lại sợ một đạo cô chứ…

-San nhi câm miệng!

Nhạc Bất Quần sắc mặt đại biến.

Lý Mạc Sầu trong mắt phát lạnh, ống tay áo nhẹ phẩy, cái đùi gà đầy mỡ còn lại trên bàn trước mặt nàng, liền phút chốc San bay đi phóng đến trên mặt Nhạc Linh.