Mộc Uyển Thanh lời vừa thốt ra khỏi miệng, khuôn mặt nàng đỏ au như chảy ra nước, bất quá lại có hiệu quả hết sức rõ ràng, toàn bộ người trong tửu lâu một thoáng rơi vào yên lặng, ngay cả Bạch Bản Sát Tinh cũng đã dừng bước lại.
Tống Thanh Thư cũng là chấn động tâm trí, hắn không nghĩ tới Mộc Uyển Thanh tính tình kiêu ngạo, bỗng nhiên nói ra lời như vậy.
-Kim Xà Vương sao? Cũng không có gì. . .
Bạch Bản Sát Tinh do dự một chút, còn chưa kịp nói xong, thì đã bị Hách Mật đến một bên thấp giọng thì thầm nói nhỏ..
-Cái gì? Ngươi nói lần trước ngón tay của ngươi suýt bị phế đi là do Kim Xà Vương?
Bạch Bản Sát Tinh hơi biến sắc, trong lòng rung động.
Võ công của hai huynh đệ Bặc Thái, Hách Mật thì lão quá là rõ ràng, mặc dù lão thắng dễ dàng từng người một trong huynh đệ bọn họ, nhưng nếu đối phương liên hợp lại, thì chắc chắn đánh không lại. Tống Thanh Thư lấy một địch hai, lúc Hác Mật xuất ra Nhất Chỉ Thiền đâm trên người hắn, chỉ dùng chân khí chấn động đến ngón tay bị bẻ gẫy, một thân tu vi suýt chút nữa phế, chuyện này nghe qua thì bực nào kinh hãi!
-Đúng…sau đó chúng ta thăm dò, xác định đêm đó đụng phải tên trẻ tuổi đó chính là hắn.
Nhớ lại cảnh tượng lại đêm đó, Hách Mật vẫn còn tim đập nhanh.
Bạch Bản Sát Tinh sắc mặt âm tình bất định, từ lúc đi tới Trung Nguyên, trên chốn giang hồ đều đồn nhắc về Kim Xà Vương Tống Thanh Thư không ngớt, nào là đánh bại các cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ đoạt được Kim Xà Vương, cái gì bằng sức một mình hô phong hoán vũ đánh cho thập vạn đại quân Mãn Thanh không còn manh giáp .v..v…
Lão vốn cho rằng đây chỉ là lời đồn đồn bậy trên giang hồ, phóng to khuyếch trương thêm mà thôi, Tống Thanh Thư với niên kỷ như vậy, mà năng lực lợi hại như vậy nói như thế nào lão cũng không tin, chẳng qua bây giờ nghe được Hách Mật chứng thực, lão không thể không tin. Chỉ bất quá lão dầu gì cũng là nhân vật thành danh vài chục năm nay, nếu bị một cô nương như thế vừa hù dọa liền lui, ngày sau mặt mũi còn đặt ở nơi nào trên chốn giang hồ? Bạch Bản Sát Tinh đôi ngươi lưu chuyển, nhìn Mộc Uyển Thanh nói:
-Ngươi nói vậy thì có gì làm chứng cớ không?
Mộc Uyển Thanh tính tình cực kỳ cương liệt, nghĩ thầm lần này nếu không phải vì cứu Lý Mạc Sầu, mình cho dù là chết cũng sẽ không nói ra câu vừa rồi. Bất quá dù sao cũng đã nói rồi, cũng không cần bên ngoài lúng túng thêm nữa.
Mộc Uyển Thanh chỉ vào Thanh Hải Nhất Kiêu cách đó không xa, cắn môi nói:
-Ngươi có thể hỏi qua đồ đệ của ngươi, có phải lần này là ta đang đi tìm. . . tìm hắn.
Thấy ánh mắt của sư phụ ý hỏi, Thanh Hải Nhất Kiêu ấp úng nói:
-Vừa rồi thật sự là nàng đang hỏi thăm Kim Xà Doanh. . . Bạch Bản Sát Tinh tức giận phổi đều sắp nổ tung, nghĩ thầm “ ngươi cũng là nhân vật trà trộn giang hồ nhiều năm, thế làm sao ngay cả chút ánh mắt cũng không có, phải biết là người nào không thể động vào, vậy mà cũng không biết hay sao?
Thấy Thanh Hải Nhất Kiêu thoáng cái đã làm cho lão phải chọc vào một cường địch mạnh như thế, Bạch Bản Sát Tinh nếu xé tim của hắn được thì cũng đã làm.
Bạch Bản Sát Tinh rất nhanh làm tìm ra cách khác, cười ha ha:
-Thì ra cô nương là người của Kim Xà Vương, ngày hôm nay nhiều có đắc tội, mong rằng cô nương thứ lỗi.
Mộc Uyển Thanh sững sờ, vốn là mang Tống Thanh Thư ra chỉ là muốn làm cho đối phương do dự một chút, lại không ngờ đến lại có hữu dụng như vậy..
-Nương a,….Tống Thanh Thư uy danh thật lớn như vậy sao chứ? So với Đoàn thị Đại Lý dùng còn hiệu nghiệm hơn? Nhạc Linh San hiển nhiên cũng là giật mình không nhỏ, với Đoàn thị Đại Lý đối với đa số người trong chốn võ lâm mà nói, đã là không dám trêu chọc, vậy mà vẫn không sánh bằng với danh hào Tống Thanh Thư.
-Hiện nay giang hồ đang nổi danh nhất, chỉ sợ cũng thuộc về Tống công tử..
Ninh Trung Tắc cũng là kinh thán, thân là phu nhân chưởng môn nhất phái, nàng đương nhiên biết nhiều chi tiết, nói hắn có tư cách để mà tranh đoạt thiên hạ không là quá phận.
Bên cạnh Nhạc Bất Quần đôi mắt chớp động, mấy tên ma đầu này mới vừa nghe được tên của tiểu tử Tống Thanh Thư kia thì giống như là chuột gặp mèo vậy, xem ra trong giang hồ, vẫn là kẻ mạnh làm vua, vì vậy bí kíp Tịch Tà Kiếm Phổ mình phải tìm cách nắm chặt. . .
-Chậm đã…
Giữa lúc cả đám đang có nhiều suy nghĩ, Bặc Thái lại mở miệng, -Vị cô nương này là người của Kim Xà Vương, chúng ta đương nhiên sẽ không làm khó, chỉ bất quá còn Lý Tiên Tử này thì cùng Kim Xà Vương chắc không có quan hệ gì chứ?
Bặc Thái vừa rồi sơ suất, chạm phải với Ngũ Độc Thần Chưởng của Lý Mạc Sầu, vừa đem độc huyết bức hết ra ngoài, một bụng tích lấy cơn giận, đương nhiên không muốn cứ như vậy mà buông tha Lý Mạc Sầu.
-Ai nói…. nàng cũng là nữ nhân của Kim Xà Vương….
Mộc Uyển Thanh vốn chính là vì cứu Lý Mạc Sầu, hôm nay thấy là mình nói không đúng, nhưng cũng đầu cần quản nhiều như vậy.
Tống Thanh Thư vừa nghe thì vui vẻ, ai nói Mộc Uyển Thanh thích ăn dấm chua, rõ ràng là lời nói như hương hoa, không chỉ có tự chủ động đưa thân vào cửa, mà còn mua một tặng một . kéo theo Lý Mạc Sầu vào chung nhóm.
Bặc Thái còn chưa có phản ứng, Lý Mạc Sầu lại phẫn nộ trước: -Nói bậy bạ…, ai là nữ nhân của hắn chứ!
Lý Mạc Sầu hành tẩu giang hồ tuy thủ đoạn độc ác, nhưng đối với phương diện về danh tiếng của mình thì thập phần để ý, mặc dù biết Mộc Uyển Thanh nói vậy là hảo ý, nhưng nàng cũng sẽ không vì vậy mà mang ơn.
Hách Mật vội chạy đến bên người Bặc Thái, nhanh nói rằng:
-Được rồi sư huynh, vạn nhất Lý Tiên Tử quả thật là nữ nhân họ Tống kia, nếu gϊếŧ Lý Tiên Tử thì phiền phức cũng không nhỏ a…
Bặc Thái cơn giận còn sót lại chưa tiêu:
-Có điều chính nàng ta đã nói là không phải….
Bạch Bản Sát Tinh cười rộ lên:
-Bặc lão đệ, đây là ngươi không hiểu trong lòng nữ nhân, nữ nhân thường thường đều là khẩu thị tâm phi, trên miệng nàng nói không phải, thì bên trong tâm ý thường thường là đúng vậy. Huống chi nếu như Lý Tiên Tử quả thật cùng họ Tống kia không có quan hệ, vì sao liều mạng để cứu cô nương này chứ, rồi vì sao cô nương này lại liều mạng cứu ngược lại Lý Tiên Tử?" -Có đạo lý…
Bặc Thái gật đầu, nói với Lý Mạc Sầu,
-Được rồi, ngày hôm nay xem như là nể mặt của Kim Xà Vương, chúng ta tha cho ngươi một mạng…chúng ta đi thôi…
Mỗi người trong đám bọn chúng người một lời ta một lời rồi tin rằng Lý Mạc Sầu là nữ nhân của Tống Thanh Thư, Lý Mạc Sầu tức bị tức đến mức muốn thăng thiên, bất quá kiêng kỵ võ công ba người bọn họ, trong lúc nhất thời có chút do dự.
Đám người Bạch Bản Sát Tinh chuyến đi này là vì Tả Lãnh Thiền của Tung Sơn phái yêu cầu đến gặp để mưu đồ một việc đại sự, nên giờ cũng không muốn phức tạp cái chuyện này, lưu lại mấy câu nói mang tính hình thức, liền mang theo Thanh Hải Nhất Kiêu đi ra phía ngoài.
Bất quá vừa nhuốm chân đi thì đột nhiên ngừng lại nhìn từ ngoài cửa đang đi hai người.
-Ha ha…ở đây sao náo nhiệt như thế? À….có Thanh Hải phái, người của phái Hoa Sơn cũng đều có ở đây a, cũng bớt đi một đoạn đường hai huynh đệ chúng ta phải đi. Một người cười híp mắt nói, thân thể cao lớn mặt tròn tai to, mình mặc áo kép đoạn da đồng, vẻ mặt niềm nở hoà ái rất dễ thân cận, còn người nữa thì thân hình cao nghều lại gầy kheo, mình mặc trường bào màu xanh, người hắn nhỏ không bằng nửa người kia mà vẻ mặt rất âm trầm hiểm độc
-Các ngươi là người phương nào?
Bặc Thái nhìn ra được hai người đi lại nhẹ nhàng, hơi thở mềm mại, trong mắt tinh quang thỉnh thoảng lóe ra, hiển nhiên là cao thủ trong cao thủ, liền đề phòng.
Têm báo mập mỉm cười:
-Thưởng Thiện..
Tên nam tử cao gầy đi cùng sắc mặt giống như hàn băng vạn niên, lạnh lùng tiếp lời nói: