Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 555: Cả gan làm loạn.



CHƯƠNG 553: CẢ GAN LÀM LOẠN.



Lý Mạc Sầu lúc này tâm tình vô cùng phức tạp, ngay từ đầu nàng đã không có lòng tin, nhưng rồi có Tống Thanh Thư ở một bên chiếu ứng bổ sung, lại thêm Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm sử xuất ra hiệu quả rõ ràng, Lý Mạc Sầu lòng tin dần dần tăng mạnh, nhập tâm cùng đối phương phối hợp rơi vào cảnh đẹp.

Theo hai người phối hợp càng lúc càng ăn ý, Lý Mạc Sầu cảm nhận được một loại tình tự không nói rõ được, tựa như dịu dàng e thẹn, lại giống như như gần như xa, rôi coi như đưa tình ẩn ý, rồi lại lo được lo mất. . .

Loại tâm tình này khơi dậy trong trái tim Lý Mạc Sầu đã phủ đầy bụi qua nhiều năm, ngày đó khi xuất Cổ Mộ, nàng gặp được người kia, ngay từ lúc ban đầu chính là loại cảm giác giống như thế này. . .

Nguyên lai trước đây người sáng lập ra Cổ Mộ phái là Lâm Triều Anh tình trường thất ý, nàng ở trong cổ mộ buồn bực sầu não mà chết, nàng là một người văn võ toàn tài, cầm kỳ thư họa, không gì mà không biết, nhưng đối với tình ái thì cũng như bao nữ nhân bình thường khác có nhiều mộng tưởng.
Nàng luôn có mộng tưởng một ngày nào đó có thể cùng với tình lang là Vương Trùng Dương kề vai sát cánh chiến đấu, chỉ tiếc là tạo hóa trêu ngươi, hai người hữu duyên vô phận, nàng đành phải đem tình ý ngập tràn đưa vào trong bộ song kiếm hợp bích này.

Vương Trùng Dương dùng Toàn Chân Kiếm Pháp, nàng liền đối ứng tạo ra Ngọc Nữ Kiếm Pháp để phối hợp với đối phương, song kiếm hợp bích xuất ra một bộ kiếm pháp mới đó chính là Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm.

Chỉ tiếc là Lâm Triều Anh đời này không có cơ hội sử xuất ra bộ kiếm pháp này.

………………………………………………………………………………………….

Trương Tam, Lý Tứ bỗng nhiên nhảy ra khỏi vòng chiến, chắp tay chịu thua nói:

-Hôm nay có thể tiếp nhận được tuyệt học của Cổ Mộ phái, huynh đệ chúng ta vô cùng bội phục, không cần tiếp tục so đấu, lần này chúng ta thua.
Hai người không rõ lai lịch bộ kiếm pháp này, mắt thấy đối phương kỳ chiêu xuất ra chồng chất chập trùng, nếu như đánh tiếp nữa, nói không chừng tánh mạng của bọn họ sẽ phải giao ra ở chỗ này, nên vội vã quyết định thật nhanh, thừa dịp thời điểm thắng bại còn chưa có rõ ràng nhận thua, người Trung Nguyên đặt nặng danh tiếng, sẽ không có tiếp tục động thủ.

-À…nhị vị cũng là nghe theo lệnh hành sự…

Tống Thanh Thư trầm ngâm chốc lát,

-Hai vị cứ tự tiện ra đi.

Tống Thanh Thư đương nhiên không sợ đão Hiệp Khách, chỉ là song phương từ trước đến giờy không cừu không oán, cũng không cần phải gϊếŧ nhị sứ, lại còn đắc tội với một thế lực thần bí ẩn núp trong bóng tối như vậy, huống chi hắn cũng đang hiếu kỳ mạng lưới tình thu thập thông tin của đảo Hiệp Khách, cứ việc lưu lại tánh mạng nhị sứ, về sau có thể còn chỗ hữu dụng.
Trương Tam Lý Tứ liếc nhau, chắp tay nói:

-Đa tạ, ngày sau huynh đệ chúng ta nếu gặp phải môn nhân Cổ Mộ phái, thì sẽ nhượng bộ lui binh….

-Này..cũng không cần phải như vậy đâu..À….còn lệnh bài Thưởng Thiện Phạt Ác Lệnh của Cổ Mộ phái hãy để cho tại hạ tiếp nhận, đúng ngày tại hạ sẽ đến đảo Long Mộc ở Đông Hải bái phỏng Đảo chủ.

Tống Thanh Thư âm thầm suy nghĩ, Tiểu Long Nữ a Tiểu Long Nữ, tỷ phu đã giúp ngươi nhận lấy một tai ương, ai bảo ngươi là tiểu di tử của ta đây.

-Nếu là các hạ quang lâm, đảo Hiệp Khách nhất định quét dọn giường chiếu đón chào.

So với biển hiệu kiêu ngạo lúc trước của nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác thì giờ đây bất đồng, lần này Trương Tam Lý Tứ cung kính hai tay dâng đồng bài đưa tới trước mặt Tống Thanh Thư..

Tống Thanh Thư khẽ gật đầu, liền đem đồng bài nhận lấy, nhưng không nghĩ tới là lúc này Trương Tam Lý Tứ trong lòng đang nổi cơn phong ba, bọn họ cho rằng Tống Thanh Thư có ý đến đảo Hiệp Khách là để thách đấu, nên lo lắng vạn phần, tuy đảo chủ võ công thâm bất khả trắc, nhưng trước mắt người này cũng là vô cùng thần bí, do vậy bọn họ phải sớm quay về cho kịp thông báo cho đảo chủ biết trước.
Bởi vì Tống Thanh Thư vô tâm nói, dẫn đến nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác phải cải biến thay đổi hành trình, lập tức phản hồi mật báo đảo Hiệp Khách, cũng là chuyện mà Tống Thanh Thư không bao giờ ngờ tới.

Sau khi nhị sứ rời đi, Tống Thanh Thư xoay người lại nhìn Lý Mạc Sầu:

-Nếu không có LýTiên Tử phối hợp, tại hạ cũng sẽ không thắng dễ dàng như vậy.

Nghĩ đến bộ kiếm pháp vừa rồi, Lý Mạc Sầu trong lòng xấu hổ, vội nói với hắn:

-Chẳng biết ngươi cùng Cổ Mộ phái chúng ta đến tột cùng có quan hệ gì, vì sao biết nhiều chuyện về Cổ Mộ phái như vậy?

Suy cho cùng ngay cả nàng cũng không biết Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp tồn tại, vì sao trước mắt nam nhân này lại biết?

Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không giải thích, ngược nói:

-Lý Tiên Tử, việc này nói ra rất dài dòng, ngày sau tại hạ sẽ từ từ giải thích cho Tiên Tử nghe. Bây giờ trước để ta đem thanh trường kiếm trả lại cho Nhạc phu nhân của Hoa Sơn phái cái đã.
Lý Mạc Sầu liền vội vàng đem kiếm đưa cho hắn, nào ngờ lúc đối phương tiếp nhận kiếm, nhẹ nhàng sờ soạng lấy tay nàng một chút, trong lòng nàng liền rúng động: “ Không biết hắn là vô ý hay là cố ý. . . “ Ngay cả Lý Mạc Sầu mình cũng không có ý thức được, nếu là thay đổi một nam nhân khác, đừng nói chạm đến da thịt của nàng, chính là chỉ cần nhìn nàng vài lần, nàng cũng đã khiêu chiến, chứ làm gì mà tự hỏi đối phương đến tột cùng xuất phát vô tình hay là cố ý.

Tống Thanh Thư thầm khen, nhãn quang Cổ Mộ phái lực chọn đệ tử thật là vô cùng tốt, đệ tử trong phái ai cũng đều xứng đáng bốn chữ băng cơ ngọc cốt, Lý Mạc Sầu tuy tại ngoại có hung danh, nhưng dung mạo tuyệt không kém Tiểu Long Nữ, thậm chí còn nhiều hơn chút ít kiều diễm. . .

Kỳ thực lấy võ công cùng danh tiếng bây giờ của Tống Thanh Thư, nếu hắn muốn nữ nhân nào thì cũng không khó, chỉ là bất quá Tống Thanh Thư lại thích hưởng thụ cái loại quá trình truy đuổi cùng chinh phục nhân tâm của nữ nhân, nếu thành công thì hắn mới thấy đáng giá.
Lý Mạc Sầu là nữ nhân bị thương tổn trong chuyện tình ái, đã sớm đóng cửa nội tâm, đương nhiên không có khả năng đối với hắn có yêu thương nhung nhớ, cho nên Tống Thanh Thư chỉ đành có thể chịu khổ cực, trêu chọc nhìn ngắm bên ngoài mà thôi.

Thấy Lý Mạc Sầu không có trở mặt, Tống Thanh Thư mỉm cười, xem ra nàng thật hấp dẫn a.

Lúc này Tống Thanh Thư vừa quay đầu thì không biết Nhạc phu nhân tự lúc nào đã đi đến bên cạnh bàn của hắn, nàng là người sử dụng kiếm pháp, nên có thể vì hiếu kỳ nên muốn quan sát kỹ lưỡng nên nghĩ đến gần một chút để xem:

-Đa tạ phu nhân, nhờ có thanh kiếm của phu nhân mà chúng ta mới có thể đánh bại được nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác, bây giờ xìn châu về hợp phố.

Chỉ là Tống Thanh Thư trong đầu tâm ma lại nổi lên vừa rồi trêu chọc Lý Mạc Sầu một chút, khi thời điểm Ninh Trung Tắc tiếp kiếm, quỷ thần xui khiến hắn âm thầm cầm lấy cổ tay trắng nõn như ngọc của nàng…
Võ công của hắn cực cao, lại có ống tay áo che khuất, thân hình lại quay lưng lại về phía mọi người, lần này xuất thủ đương nhiên không ai nhìn ra nửa phần kẽ hở, chỉ là bất quá năng lực giấu diếm được ánh mắt mọi người bên ngoài, nhưng không giấu giếm được chính bản thân của Nhạc phu nhân.

Ninh Trung Tắc không ngờ đến hắn cư nhiên lại lớn mật khinh bạc mình như thế, trên gương mặt liền có một chút ửng đỏ, đang muốn nổi giận, đột nhiên lại tỉnh táo; “ Người này trước mắt võ công cao cường như vậy, lại chẳng khác gì thần ma, hiện giờ Hoa Sơn phái nội ưu ngoại hoạn, phu quân mình mỗi ngày lo lắng, ta há có thể trở mặt với hắn để rồi lại phải mang đến cho phu quân một đại địch như vậy? ..”

-Công tử. . . công tử võ công thâm bất khả trắc, nếu không có trường kiếm của ta, thì cũng có thể dễ dàng đánh thắng hai người bọn họ.
Ninh Trung Tắc bất đắc dĩ bàn tay bị đối phương cầm thật chặc, mấy lần muốn thu tay về, nhưng nào lay động được nửa phần?

Tống Thanh Thư vốn là có chút hối hận mình đã quá mức đường đột, lại không nghĩ đến Ninh Trung Tắc không có trở mặt, nàng chỉ âm thầm giãy dụa, cứ như vậy trái lại khơi dậy trong lòng hắn sự thú vị tà ác, không chỉ có không buông tay, mà càng táo tợn dùng ngón tay ở trên da thịt nàng vuốt ve nhè nhẹ.

Ninh Trung Tắc làm sao ngờ tới đối phương được một tấc lại muốn tiến một thước, chính lúc muốn nổi giận, thì sâu bên dưới hạ thể lại đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khô nóng ngứa nhột kỳ quái, khiến cho cả người nàng như là vô lực không chịu nổi, Tống Thanh Thư hôm nay thủ đoạn đã thuộc hạng cao minh, đầu ngón tay nhẹ nhàng xuất ra một luồng nhàn nhạt Hoan Hỉ Chân Khí, đủ để cho thân thể mẫn cảm của Ninh Trung Tắc phản ứng nổi lên dục tính.
Một luống chân khí tựa như bàn tay vô hình âm thầm lén lút với vào bên trong váy dài của nàng vuốt ve, Ninh Trung Tắc không hiểu vì sao giống như có một bàn tay vô hình một mực sờ đến khe mông của nàng, lại theo từ bên trong bắp đùi đi đến gần cái âm hộ sờ tới sờ lui.

-Um...

Một tiếng yêu kiều thật nhỏ, nguyên lai là bàn tay vô hình đã mò tới trong khe thịt âm hộ nàng, bên trong u cốc màu mỡ càng có loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ khác thường, Ninh Trung Tắc thở gấp tinh tế, kìm lòng không được hai chân hơi mở ra, để những ngón tay kia có thể dễ dàng hơn đưa vào cửa ngọc môn quan, Tống Thanh Thư thấy nàng hô hấp càng dồn dập, liền tăng thêm độ mạnh yếu của chân khí đưa sâu vào trong u cốc nàng, cái miệng nhỏ nhắn Ninh Trung Tắc khẽ nhếch lên không dám phát ra âm thanh, nhìn thấy Ninh Trung Tắc trong mắt tựa hồ mau chảy ra nước, Tống Thanh Thư thấy vậy hợp thời liền buông tay nàng ra, trên đời này rất nhiều chuyện âm thầm trong bóng tối tiến hành thì mới có thú vị, nhưng nếu để cho người khác phát hiện được, thì sẽ trở thành đần độn vô vị rồi.
Nhẹ nhàng thở gấp, Ninh Trung Tắc giây khắc này trong lòng thẹn thùng vô hạn, mới vừa rồi bị hắn dùng chân khí tại chính giữa hai chân một phen hồ lộng, chỉ có điều là chính nàng thì không biết vì sao mà thôi, lúc này thoát ly khỏi ma chưởng của hắn, rốt cục bình tĩnh lại, chỉ có điều từ chỗ cửa ngọc môn quan ẩm ướt một mảnh thấm vào cái tiểu nội khố, dán tại trên người cực khó chịu. .

Ninh Trung Tắc rốt cuộc có cơ hội thở dốc, bộ ngực sung mãn dồn dập phập phồng cũng dần dần bình tĩnh trở lại, nàng đang muốn nói với Tống Thanh Thư cái gì, thì đối phương đã xoay người cáo từ..

-Sư muội, ngươi làm sao vậy?

Chú ý tới Ninh Trung Tắc khác thường, Nhạc Bất Quần không khỏi kỳ quái hỏi.

-Không có. . . không có gì.

Ninh Trung Tắc vô thức đáp, thần sắc nhất thời vô cùng phức tạp lúc quay lại chỗ bàn cũa mình.
Hai phu thê đối thoại không có tránh được lổ tai của Tống Thanh Thư, thấy Ninh Trung Tắc giấu diếm đối với phu quân của mình, Tống Thanh Thư khóe môi nổi lên một nụ cười ý vị thâm trường, cái loại trêu đùa này, tựa hồ vẫn thật là thú vị.

-Cô nương, cũng đa tạ bội kiếm của ngươi.

Tống Thanh Thư quay trở lại bên người Mộc Uyển Thanh, nhìn cổ tay trắng nàng trong suốt hoàn mỹ, nhịn không được âm thầm so sánh, Lý Mạc Sầu tay mềm nhẵn không gì sánh được, Ninh Trung Tắc cổ tay mềm mại không xương, cũng không biết Mộc Uyển Thanh nếu sờ lên thì cảm giác là gì.

-Cô nương….. cô nương, ta vô danh tự sao?"

Mộc Uyển Thanh miệng nhỏ cong lên, đưa tay giật lấy kiếm đoạ, không để cho Tống Thanh Thư có nửa phần cơ hội sỗ sàng.

-Ách …

Đang diễn trò thì phải làm tới cùng, Tống Thanh Thư đành cười khổ nói,
À…còn chưa có thỉnh giáo phương danh cô nương?

-Ngươi thật là không biết hay là giả không biết?

Mộc Uyển Thanh ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

Tống Thanh Thư trong lòng vừa nhảy, nhãn thần mất tự nhiên dời đi:

-Đương nhiên là giả. . . ặc… nói sai …nói sai, đương nhiên là quả thật không biết.

Mộc Uyển Thanh giận tím mặt, nâng kiếm liền hướng về thân thể hắn đâm tới:

-Ta gϊếŧ ngươi cái tên phụ tâm tặc này!

Tống Thanh Thư vội vàng né tránh, không khỏi kinh ra mồ hôi lạnh:

-Ta nó a,….ngươi sẽ không phải là gϊếŧ ta chứ…

Nghe cái này cái giọng quen thuộc lại cổ quái này, Mộc Uyển Thanh cắn môi một cái:

-Ta gϊếŧ đúng là ngươi!

Lại nhất kiếm đâm đi, hoàn toàn chỉ lo công kích, tự thân nàng không có chút nào bố trí đấu pháp phòng vệ.

Lý Mạc Sầu thân hình khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng vẫn không có bước ra, bởi vì nàng nhìn ra rõ ràng hai người võ công khác nhau trời vực, Mộc Uyển Thanh không đề phòng chỉ là xuất ra chiêu số liều mạng, tên thần bí này chỉ cần tiện tay nhất kích là có thể chế phục được Mộc Uyển Thanh, có trách thì trách ở hắn, bị đuổi gϊếŧ mà từ đầu tới đuôi lại không có ý công kích lại Mộc Uyển Thanh.
Lý Mạc Sầu vẫn không rõ lắm quan hệ trong đó của hai người, lại vừa nghĩ tới Mộc Uyển Thanh trong miệng la phụ tâm tặc, quan hệ của hai người không nói cũng rõ, nàng một ngoại nhân, cũng không tiện nhúng tay vào.

-Quả nhiên là không thể đối phó với nữ nhân dưỡng dã, ta đi trước một bước.

Tống Thanh Thư rõ ràng thấy nếu tiếp tục lưu lại, thật vất vả tạo dựng lên hình tượng cao thủ sẽ hoàn toàn biến mất, vội vàng một cái lắc mình phóng bay ra khỏi tửu lâu.

Mộc Uyển Thanh dậm chân, phong hỏa hỏa đuổi theo, Lý Mạc Sầu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là quyết định cùng đi theo xem một chút, suy cho cùng thì thần bí nhân này cùng Cổ Mộ phái có liên quan sâu xa, không có biết được rỏ ràng hắn là ai, thì trong đầu nàng cũng không bỏ xuống được.

Thấy Tống Thanh Thư rời đi, đám Thanh Hải phái đang thấp thỏm lo lắng như trút được gánh nặng, suy cho cùng nhìn dáng vẻ của hắn cùng Mộc Uyển Thanh và Lý Mạc Sầu giao tình không cạn, hắn đã vì hai nàng mà xuất đầu, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng bỏ trốn mất dạng.
"Quả nhiên là một tên lãng đãng tử lỗ mãng vô hình!"

Nhìn theo bóng lưng Tống Thanh Thư biến mất, Ninh Trung Tắc nhịn không được đỏ mặt gắt một cái.