Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 573: Ác mộng và hiện thực



CHƯƠNG 573: ÁC MỘNG VÀ HIỆN THỰC

Tống Thanh Thư nhớ lại trong đầu vị trí khuê phòng của Nhậm Doanh Doanh bước đi, trong lòng chợt có một cảm giác mơ hồ, chính mình tựa hồ đã sơ hở chểnh mảng một điều gì đó. . .

………………………………………………………………………………………….

Cùng lúc khoảng thời gian này, hắn một bên đem đầu lưỡi xâm nhập đến trong miệng của Nhậm Doanh Doanh điên cuồng cướp đoạt, bên kia một tay nắm chặt lấy một bên bâu vú mềm mại, xoa bóp co dãn mười phần! Tay kia thì là dọc theo cái bụng dưới bằng phẳng, khi chạm đến thảm cỏ lông đen mượt mà, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát, lại dùng mu bàn tay qua lại quét nhẹ, khiến cho Nhậm Doanh Doanh da thịt kiều của nàng từng hồi rung động, thân thể mềm mại đã hưng phấn nhưng vẫn còn thẹn thùng!
Nhậm Doanh Doanh chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, thân thể của mình như là bay bổng, phảng phất bay lên đến tận mây mù! Hắn dùng hai tay vuốt ve làm cho nàng cảm thấy tê dại, nhột ngứa nhịn không được phải rêи ɾỉ lấy:

-Um ..ừ..

Dục hỏa nung đốt khiến cho nàng kìm lòng không được sau một nụ hôn dài, trước ngực hai bầu vú theo thân thể mềm mại của nàng vặn vẹo, không ngừng ma sát lấy trên lồng ngực hắn, còn hắn thì lúc này đã vươn một ngón tay, trượt vào cái khe thịt âm hộ của nàng, thăm dò lên xuống ở bên trong..

Cảm nhận được ngón tay của hắn xâm lấn tăng thêm độ mạnh yếu, một đôi chân thon dài cân đối với cặp đùi ngọc có chút tách ra để thuận tiện động tác ngón tay của hắn đang văn vê cọ sát trên viên thịt nhỏ âm hạch lúc này sung huyết đã nhô đầu như hạt đầu nành ngâm nước phồng trướng, từng trận trận kɦoáı ƈảʍ kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm cho nàng muốn ngừng mà không được, dục hỏa tăng vọt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn ướŧ áŧ động tình kiều gáy không thở ra hơi lẩm bẩm:
-Ah... ta thật thoải mái... um...

Tựa như nghe được nghe thanh âm mỹ nhân đang tiêu hồn thực cốt phóng đãng, hắn không khỏi nhanh hơn ngón tay tăng tốc độ ma sát âm hạch nàng, cửa ngọc môn quan nở ra, rốt cục, từ cái miệng nhỏ nhắn của Nhậm Doanh Doanh phát ra một tiếng rêи ɾỉ cao vút, hai chân của nàng nhanh thẳng căng cứng, đem bàn tay của hắn kẹp vào ở chính giữa hai chân, thân thể mềm mại bất trụ run run, cái miệng nhỏ nhắn vong tình gọi:

-Đến rồi... a…

Âm dịch mãnh liệt bành trướng trùng kích lấy cửa ngọc môn quan, trào ra đổ xuống dọc theo bên dưới khe mông của nàng, Nhậm Doanh Doanh hai má đỏ hồng, mị nhãn khép chặt, thở gấp làm cho trước ngực hai bầu vú cao thấp phập phồng bất định!

Chỉ thấy Nhậm Doanh Doanh một đầu mái tóc như mây xõa xuống tán lạc tại hai bên bờ vai, mị lực tràn đầy gợi cảm, vòng eo nhỏ dịu dàng, mông ngọc cao thẳng đầy đặn săn tròn, chính gữa hai chân, cửa ngọc môn quan thần bí một róc rách âm tinh chảy ra, đám cỏ thơm mềm mại giờ đã một mảnh bừa bộn dính đầy âm dịch! Hắn hình như cũng chịu không nổi dục hỏa dày vò rồi! Hắn một tay vịn lấy bên hông của nàng, tay kia cầm giữ cây côn ŧɦịŧ cường đại cứng rắn chậm rãi nhích tới gần, qui đầu dữ tợn đã chạm đến cửa ngọc môn quan kiều nộn!
-A…..không muốn. . . a…. không được!

Nhậm Doanh Doanh đột nhiên từ trên giường bật ngồi dậy, cả người lạnh toát, một lúc lâu qua đi thì mới bình tĩnh lại.

"Lại là cơn ác mộng kia." Từ khi cái buổi tối chính mình không mảnh vải che thân ở trong thùng tắm bị hắn vuốt ve sờ soạng, không biết hắn dùng công phu gì mà làm cho nàng bị loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ trước giờ chưa từng biết qua loại như thế này, đến mức nhịn không được, khi kɦoáı ƈảʍ theo từ chỗ sâu trong hành lang u cốc truyền hướng đến toàn thân, thậm chí nàng cũng cảm nhận từ sâu trong hoa tâm như là nở miệng trào ra từng giòng ấm áp nóng bỏng, âm tinh như là mưa to cuồng phun. Từ đó về sau, nàng cơ hồ mỗi một buổi tối luôn mơ tới nam nhân đáng giận kia!

"Thật sự là tiểu oan gia!" Nhậm Doanh Doanh thăm thẳm thở dài, khoảng thời gian này, nàng thường thường mơ một giấc mộng đáng sợ, ở trong mơ Tống Thanh Thư tên khốn kia cùng mình ngủ chung ở trên một cái giường, phi thường vô sỉ sờ soạng bên trong hạ thể nàng nàng giống như lúc trong thùng tắm ngày đó, nàng muốn phản kháng, nhưng toàn thân đều không động đậy được, chỉ có thể mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm. .
Nhậm Doanh Doanh đột nhiên cảm thấy trên thân truyền đến một hơi khí lạnh, lúc này mới nhìn thấy cái áo thϊếp thân mỏng manh đã bị mồ hôi thấm ướt, làm cho lạnh lẽo không thoải mái, nàng đang định xuống giường đổi một bộ thϊếp thân khác…đột nhiên giữa hai chân truyền đến dinh dính một mảnh trắng mịn đầy âm dịch nhơ nhớp, thậm chí là viên thịt nhỏ âm hạch vẫn còn sung huyết phồng lên, đầu tiên nàng sững sờ, lập tức lại tự thương tâm đến, cúi đầu ôm hai đầu gối ấm ức khóc lên: "Doanh Doanh, ngươi làm sao không biết xấu hổ như thế chứ. . ." Nguyên lai lâu nay ở trong giấc mộng, thân thể nàng đã nhiều lần để cho Tống Thanh Thư xâm lấn, cho dù bên trong nội tâm của nàng cực kỳ chống cự, nhưng thân thể nàng vẫn là không khống chế được, cứ vui thích khoái lạc làm trào ra âm dịch ướt đẩm, làm cho nàng lại càng thêm xấu hổ lại càng thêm bi phẫn, đồng thời còn mang theo một sự kinh hoảng, dù sao mỗi lần xuất hiện cái loại giấc mộng hoang đường này, thân là một cô nương thuần khiết mà cứ dùng tay tự vuốt ve lấy bên dưới hạ thể, nàng thật sự thấy mình thấp hèn.
-Tống Thanh Thư, ta nhất định phải gϊếŧ chết ngươi…

Nhậm Doanh Doanh xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, từ hàm răng trắng cắn chặt rít ra câu nói.

-Ai…. Nhâm đại tiểu thư hận tại hạ đến mức như vậy sao?

Bên cạng người đột nhiên truyền đến một tiếng nhẹ nhàng thở dài, Nhậm Doanh Doanh lại lập tức sợ nổi da gà, tiếng nói từ đâu vọng tới.

Nhàn nhạt dưới ánh trăng, một nam nhân rất nhanh phóng tới ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn mình, đến khi thấy rõ hình dạng đối phương, Doanh Doanh mắt hạnh trợn tròn lên:

-Ngươi...

Còn chưa kịp nói hết câu, nàng liền choáng ngất đi.

Tống Thanh Thư thấy nàng biểu hiện như thế làm cho giật mình, chẳng lẽ là mình ở trong lòng nàng đáng sợ như thế sao a, vừa nhìn thấy liền bị dọa ngất đi?

Nghĩ đến Hấp Tinh đại pháp còn phải dựa vào nàng, Tống Thanh Thư đương nhiên không thể để cho nàng ngất xỉu như vậy, đưa tay đưa từ trong chăn nâng đỡ nàng, vừa xốc cái chăn thì một cái mùi không phải lan không phải xạ tốc thẳng vào mặt, Tống Thanh Thư không khỏi ngạc nhiên, cái mùi hăng hăng nồng nồng này là cái mùi âm dịch bên dưới hạ thể mê người nhất mỗi khi hắn gần gủi với các nữ nhân, tại sao lại xuất hiện trên thân thể nàng vào lúc này chứ?
Tuy nhiên chính sự quan trọng hơn, Tống Thanh Thư vội vàng thu hồi tâm viên ý mã, đem một làn chân khí ấm áp độ nhập vào nội thể của Nhậm Doanh Doanh, cũng không lâu lắm, lông mi nàng hơi hơi rung động, hiển nhiên là sắp tỉnh lại.

-Ta làm sao lại lại mơ thấy tới tên hỗn đản kia rõ ràng sờ sờ như là trước mắt thế chứ !

Nhậm Doanh Doanh trong sâu thăm thẳm tỉnh lại, nhịn không được ấn hai bên trán, nghi ngờ nói một mình.

-Ách….Thánh Cô nói tên hỗn đản kia là ám chỉ tại hạ sao?

Sau lưng thình lình lại vang lên một thanh âm, lúc này Nhậm Doanh Doanh mới ý thức được mình đang nửa nằm tại trong lòng một nam nhân, liền hoa dung thất sắc, lập tức liền lắn qua trốn đến bên góc giường.

-Ngươi …tại sao lại ở chỗ này?

Thấy được rõ hình dạng Tống Thanh Thư, Nhậm Doanh Doanh mới biết được bóng dáng vừa rồi không phải là giấc mộng, giọng nói có chút run rẩy, hai tay nắm chặt lấy góc chăn, cố gắng đem toàn thân co rúm lại đến bên trong cái chăn.
-Tại hạ đi ngang qua Bình Định châu, đột nhiên trong lòng dâng trào có chút nhớ nhung Thánh Cô, thế là nhân tiện đến thăm qua.

Tống Thanh Thư thoải mái nói,

- Hắc Mộc Nhai tuy thủ vệ sâm nghiêm, bất quá vẫn là ngăn trở không được tại hạ.

Nhậm Doanh Doanh sắc mặt càng là trắng bệch, nghĩ thầm hắn vốn là hạng người vô sỉ hạ lưu, đêm khuya khoắt lại xuất hiện trong khuê phòng của mình, có ý đồ gì không cần nói thì cũng biết.

-Có ai không, cứu...

Nhậm Doanh Doanh vừa mở miệng, thì cảm thấy trước mắt lóe lên, sau đó cả người đều không động đậy được.

Tống Thanh Thư thu hồi thủ chỉ điểm huyệt, lạnh nhạt nói:

-Thánh Cô không cần quá mức lo lắng, Tống mỗ chuyến này chỉ là muốn ghé thăm Thánh Cô ôn chuyện, thuận tiện có việc cần mời Thánh Cô giúp giùm một chút, nếu Thánh Cô đồng ý thì tại hạ sẽ giải huyệt nói chuyện, chỉ cần Thánh Cô nháy mắt là được.
Nhậm Doanh Doanh nghe vậy vội vàng nháy mắt, nàng muốn mình được giải khai huyệt đạo, dù sao so ra bị điểm huyệt mặc cho người muốn chém muốn gϊếŧ thì còn thỏa đáng hơn.

Nhưng Tống Thanh Thư lại không có lập tức giải huyệt cho nàng, liếc nhìn nàng một cái:

-Nhâm đại tiểu thư, tại hạ nói trước a, vạn nhất lúc tại hạ giải huyệt, sáu đo cô nương cứ loạn gọi, cũng đừng trách tại hạ đem toàn bộ y phục của cô nương đều lột bỏ ra…

Nhậm Doanh Doanh gương mặt thoáng cái đỏ bừng, bởi vì bên dưới hạ thể của nàng còn đang dinh dính âm dịch, nếu nhỡ tên vô sĩ này lột ra mà biết, thì thật là chỉ còn có cách chết đi vì xấu hổ, chỉ khổ là vô pháp mở miệng, trong lòng nàng đã đem tên hỗn đản trước mắt nguyền rủa vô số lần.

Gặp nàng tiếp tục chớp mắt, Tống Thanh Thư mỉm cười, chỉ phong bắn ra , Nhậm Doanh Doanh liền cảm giác toàn thân được buông lỏng, tuy nhiên vì khϊếp sợ hắn uy hϊếp, trong lúc nhất thời cũng thật không dám cử động gì.
-Lúc này mới ngoan,

Tống Thanh Thư hài lòng gật đầu,

-Thánh Cô thời gian qua có nhớ tới tại hạ không vậy?

-Vô sỉ!

Nhậm Doanh Doanh lạnh lùng ném hắn một câu, cũng không muốn nói tiếp .

-Hà… mới rồi Tống mỗ tựa hồ nghe đến Thánh Cô Thiên hình như là đang mơ thấy tại hạ à.

Tống Thanh Thư tựa như giễu cợt nhìn chằm chằm nàng.

Nhậm Doanh Doanh khuôn mặt lập tức lại trở nên trắng bệch, tuy nàng quật cường khép chặt lại miệng, trong nội tâm nàng cũng rõ ràng, hắn có tính cách bỉ ổi vô sỉ, mình tùy tiện trả lời cái gì, cũng sẽ chỉ nghe được càng nhiều lời nói của hắn khiến cho nàng thêm khó xử.

-Ồ? Không để ý tới lời của tại hạ sao? Tốt, vừa vặn tại hạ mệt mỏi, cũng muốn tại trong khuê phòng của Thánh Cô nghỉ ngơi một đêm.

Tống Thanh Thư dù đang có việc, nhưng vẫn ung dung nửa nằm ở trên giường, thậm chí còn kéo một góc chăn đắp trên người mình.
Nhậm Doanh Doanh quả nhiên không có cách nào bình tĩnh, vội la lên:

-Ngươi mau đi ra!

Tống Thanh Thư trên mặt càng cười đậm:

-Tại hạ cũng chưa có vào, làm sao lại kêu đi ra chứ?"

Nhậm Doanh Doanh rất nhanh kịp phản ứng lời nói bên trong của hắn ý tứ, khinh bạc giận tái mặt sẵng giọng:

-Hạ lưu!

Tống Thanh Thư lơ đễnh cười cười:

-Đa tạ Thánh Cô khích lệ.

Nhậm Doanh Doanh cuối cùng vẫn là đánh không lại da mặt dày của hắn, không có cách nào đem hắn đuổi ra khỏi ổ chăn, nàng đương nhiên sẽ không tiếp tục cùng hắn đắp một cái chăn, vội vàng ngồi dậy vươn tay cầm lấy y phục, trong lòng hạ quyết định: “ Tên hỗn đản này sau khi đi, cái chăn, tấm ga trải giường cái gì tất cả đều mang ra ngoài đốt... không được, căn phòng này cũng phải đốt luôn!

Mắt thấy tay mình vươn đến y phục, ai ngờ ống tay áo Tống Thanh Thư vung lên , Nhậm Doanh Doanh bàn tay chụp vào khoảnh trống không, nên liền vội vàng lui về trùm lại cái chăn:
-Ngươi muốn làm gì!

Nàng bây giờ trên thân chỉ mặc cái áo thϊếp thân mỏng manh, sao có thể bại lộ ở trước mặt hắn đây chứ.

Chú ý tới nàng thất kinh tránh né, Tống Thanh Thư nhịn không được cười lên:

-Không cần phải vội như vậy, không phải là còn có cái áo thϊếp thân mặc trên người sao, sợ cái gì mà sợ chứ.

Nhậm Doanh Doanh một bên bọc cái chăn, một bên cắn môi hỏi:

-Ngươi muốn tìm ta trợ giúp cái gì?

Nàng dù sao cũng là Thánh Cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo, dưới một người trên vạn người, thống lĩnh vô số hắc đạo cự bá, sau khi qua đi bối rối, nàng rốt cục thấy rõ Tống Thanh Thư tựa hồ cũng không phải là có ý tứ về cái phương diện kia, trong lòng cũng hơi thư thả một chút, nhưng âm thầm hung ác: “ Mặc kệ ngươi muốn ta trợ giúp cái gì, ta tuyệt đối cũng không giúp!”
Nhìn lấy nàng né tránh ánh mắt của mình, Tống Thanh Thư cũng đoán được vài phần tâm lý của nàng, tuy nhiên lại cũng không quản đến, lạnh nhạt nói:

-Là như thế này, tại hạ có một vị bằng hữu, bởi vì ngoài ý muốn bị nội thương rất nghiêm trọng, các luồng chân khí bên trong chạy ngang chạy dọc, triệu chứng... giống như lúc trước vị Lệnh Hồ Xung kia mắc phải... A .. Lệnh Hồ Xung không có ở tại Hắc Mộc Nhai sao?"

- Ta chưa có gã cho hắn, thì hắn làm sao lại ở trên Hắc Mộc Nhai?

Nhậm Doanh Doanh vô thức đáp, lời vừa ra miệng liền hối hận, tại sao mình không lừa hắn, tốt xấu gì thì hắn cũng có thể cố kỵ một chút

-Chưa có gã cho hắn thì tốt rồi, nếu không phải vậy làm sao ta lại có được tiện nghi như thế này chứ.

Tống Thanh Thư cười hì hì quan sát vị Thánh Cô trong giang hồ tiếng tăm lừng lẫy này, chỉ thấy nàng da thịt tựa như trong suốt, ẩn ẩn triển lộ ra một làn ửng đỏ, có lẽ là bởi vì vừa nhắc đến hôn sự cùng Lệnh Hồ Xung, nên trên gương mặt lơ đãng toát ra một nét thẹn thùng, nhìn qua thật là xinh đẹp không gì sánh được, làm cho rung động lòng người nói không nên lời.
Bất quá khi nàng nghe rõ lời nói Tống Thanh Thư, liền giận tím mặt:

-Cái gì mà gọi là tiện nghi cho ngươi?

Tống Thanh Thư liền đem tay vươn vào trong chăn, rất nhanh nắm bắt lấy một cái bắp chân đầy đặn của nàng, trên mặt lộ ra chi sắc:

-Ngày đó trong thùng nước tắm, cảnh tượng xảy ra khiến cho Tống mỗ suốt đời khó quên."

Bắp chân bị đối phương nắm chặt, lại sợ hắn phát hiện ra bên dưới hạ thể mình đang nhơ nhớp ẩm ướt, Nhậm Doanh Doanh hoa dung thất sắc, cực lực giằng co:

-Ngươi nếu còn dám khinh bạc ta, ta liền... ta liền... cắn lưỡi tự vận!

Nhậm Doanh Doanh khóc không ra nước mắt, lấy thân phân địa vị của nàng, ngày bình thường chỉ hơi cau mày một cái, trong giang hồ đều sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, tiếc rằng trước mặt tên hỗn đản này có võ công cực kỳ cao, hắn lại không có chút nào phong phạm tôn nghiêm của một đại cao thủ, luôn luôn làm cho nàng không thể ứng đối được với hắn.
-Thánh Cô có sự uy hϊếp cũng rất là khác biệt.

Tống Thanh Thư cười lên, bất quá vẫn lặng lẽ buông ra bắp chân của đối phương.

Nhậm Doanh Doanh đỏ mặt, cũng rõ ràng uy hϊếp của mình là sự bất lực, đành phải nói sang chuyện khác:

-Ngươi có phải là muốn lấy Hấp Tinh Đại Pháp của phụ thân ta?

- Thánh Cô quả nhiên cực kì thông minh.

Tống Thanh Thư tán thưởng liếc nhìn nàng, trong lòng thầm than, trên giang hồ những mỹ nhân nổi danh này, tựa hồ không có mấy ai đơn thuần chỉ là bình hoa.

Nhậm Doanh Doanh đem đầu lệch qua một bên, để không nhìn thấy ánh mắt chán ghét của hắn, lạnh lùng nói ra:

- Hấp Tinh Đại Pháp là gốc rễ của phụ thân ta lập danh trên chốn võ lâm giang hồ, là vật trân quý đến bực nào, ngươi cảm thấy là ta sẽ giúp ngươi sao?

- Thánh Cô chỉ sợ là đã hiểu lầm, nếu muốn lấy được bí tịch Hấp Tinh Đại Pháp, tại hạ cũng không cần trợ giúp, thì phụ thân của cô nương cũng sẽ ngoan ngoãn đem bí tịch đưa cho tại hạ.
Tống Thanh Thư đã tính trước nói.

-Ngươi muốn dùng ta để uy hϊếp phụ thân ta?

Nhậm Doanh Doanh rất nhanh phản ứng...