Ô Vân Châu đâu đủ khí lực truy đuổi theo, cao nhân phía trước càng lúc càng xa, mắt nhìn theo thân ảnh đối phương đều nhanh biến mất, trong nội tâm của nàng quýnh lên, đang muốn tăng tốc cước bộ, ngờ đâu hai chân bị vướng một cái, cả người lập tức ngã ngồi dưới đất, khi ngẩng đầu nhìn lên, thì không còn thấy bóng dáng đối phương đâu cả..
Ô Vân Châu vành mắt đỏ lên, ngồi tại nguyên chỗ hu hu khóc thút thít.
-Này cô nương, ai khi dễ ngươi vậy?
Đột nhiên sau lưng truyền tới một thanh âm quen thuộc.
Ô Vân Châu ngạc nhiên quay đầu lại, hiện lên người cao nhân kia đang ung dung đứng sau lưng mình, miệng nhỏ liền vểnh lên:
-Đương nhiên là cao nhân khi dễ tiểu nữ.
Tống Thanh Thư cười lên:
-Rõ ràng là chính ngươi không cẩn thận ngã xuống, ta lại cách ngươi xa như vậy, làm sao hóa thành ta khi dễ ngươi? Ô Vân Châu chùi đôi mắt, hừ lên:
- Vừa rồi rõ ràng là cao nhân chạy phía trước tiểu nữ, bây giờ lại xuất hiện tại phía đằng sau, rõ ràng là cố ý đang trêu đùa tiểu nữ. Cao nhân võ công cao như vậy, vừa rồi tiểu nữ té ngã nói không chừng cũng là do cao nhân âm thầm giở trò quỷ sau lưng.
-Ta nhìn thấy ngươi té ngã nên quay trở lại thăm hỏi ngươi có bị thương hay không, thật sự là làm người tốt lại không được hảo báo a.
Tống Thanh Thư thở dài một hơi.
-Được rồi… bản cô nương không trách cao nhân nữa...
Ô Vân Châu duỗi tay hướng trước mặt hắn, hồn nhiên vô cùng nói,
-Chẳng lẽ ngươi chưa nghe câu nói nam nữ thụ thụ bất thân sao? Tại sao một chút ý niệm đề phòng cũng không có. -Tiểu nữ đâu có xem cao nhân là nam nhân đâu a?
Ô Vân Châu ngược lại giật mình nhìn hắn, thốt ra.
May mắn là mặt hắn mang mặt nạ, nếu không phải vậy thì mặt của Tống Thanh Thư đã đen xạm ai nhìn cũng thấy.
Chú ý tới hắn khác thường, Ô Vân Châu mới thấy không ổn:
-Ai …tiểu nữ không phải là ý tứ kia, ý nói là một cao nhân, thì trong lòng của tiểu nữ xem cao nhân như là trưởng bối, cho nên không nghĩ tới nam nữ chi phòng… . Hả… cao nhân nói như vậy, chẳng lẽ là cao nhân đối với tiểu nữ có ý nghĩ không an phận?
Tống Thanh Thư cảm thấy cái đầu cũng mình lớn hơn, nghĩ thầm trong Kinh Thành truyền ngôn nữ nhi của Tác Ngạch Đồ này rõ ràng là một nữ nhân có có tri thức thông hiểu lễ nghĩa, vì sao mình nhìn thấy lại giống như là một loại họa phong. . .
Hắn hừ một tiếng, ống tay áo phất một cái, Ô Vân Châu lập tức nhận thấy bên hông truyền đến một kình lực nhu hòa, cả người lập tức liền được nâng lên đứng dậy. -A,…đây là công phu gì vậy a, thật là tốt…
Ô Vân Châu đứng lên, một mặt hiếu kỳ.
-Cách sơn đả ngưu.
Tống Thanh Thư bực bội nói.
-Cách sơn đả ngưu?
Ô Vân Châu khẽ giật mình, rồi rất nhanh phản ứng, dậm chân giận dỗi nói,
-Tốt a, cao nhân mắng tiểu nữ là ngưu a.
Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không giải thích, ngược lại hỏi:
-Bằng hữu vừa rồi của ngươi quan tâm đến ngươi như vậy, một đường đi theo hộ tống ngươi, kết quả ngươi cứ như vậy mà bỏ đi, để hắn lại một mình mà không băn khoăn gi sao?
-Hừ…ai bảo hắn đường đường là một nhất đẳng ngự tiền thị vệ,ậy mà đánh không lại hai tiểu nhân vật trên giang hồ, làm hại bản cô nương suýt chút nữa bị hù chết, tiểu nữ còn không có tìm hắn tính sổ đây này, cứ như vậy bỏ hắn lại đã là tiện nghi cho hắn, nhân cơ hội này còn có thể kích hắn cần luyện thêm võ công, hắn hẳn là cảm tạ tiểu đệ mới đúng. Ô Vân Châu ngang ngược đáp.
Tống Thanh Thư im lặng, cảm thấy cần phải giải thích giùm cho Nạp Lan Tiính Đức đáng thương kia:
-Hai người kia trên giang hồ không phải là tiểu nhân vật, nhất là lão có ngoại hiệu Thanh Hải Nhất Kiêu kia, một thân võ công không dưới so với rất nhiều chương môn danh môn chính phái khác, bằng hữu của ngươi còn trẻ, thua dưới tay lão cũng là rất bình thường.
Ô Vân Châu hai mắt tỏa sáng:
-Lão Thanh Hải Nhất Kiêu đã lợi hại như vậy, cao nhân ngay cả chưa xuất hiện đã liền gϊếŧ chết lão rồi, vậy trên giang hồ, chẳng phải cao nhân là người vô địch sao?
Tống Thanh Thư nhàn nhạt đáp:
-Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, trên giang hồ này có ai dám tự xưng là vô địch chứ. Chỉ cần đánh thắng được với người mà mình muốn giao đấu, đối với ta mà nói đã là đầy đủ lắm rồi. -Vậy cao nhân có thể đánh thắng Kim Xà vương không vậy?
Ô Vân Châu kiên nhẫn truy hỏi đến vấn đề mà nàng cảm thấy hứng thú nhất.
-Ta tại sao phải đánh hắn chứ?
Tống Thanh Thư nói xong quay người liền bỏ đi.
-Ai…chậm lại a, cao nhân đừng đi quá nhanh, tiểu nữ đuổi không kịp.
Ô Vân Châu gấp gáp, tình hình trước đó còn khiến cho nàng trong lòng còn sợ hãi.
Tống Thanh Thư dừng lại, nói ra:
-Dựa theo tốc độ của ngươi, đến khi tìm thấy phụ thân ngươi, chỉ sợ là thi cốt đã lạnh rồi.
Trước đó Tống Thanh Thư nghe Thanh Hải Nhất Kiêu cùng Trử Hồng Liễu đối thoại, tựa hồ là Tả Lãnh Thiền đang có mưu đồ gây bất lợi cho Tác Ngạch Đồ, trong khi Tác Ngạch Đồ bây giờ đang gánh vác trách nhiệm nghị hòa Mãn Thanh cùng Kim Xà Doanh, nên không thể để hắn cứ như vậy mà chết.
-Ai, …cũng đúng a. Ô Vân Châu lúc này mới nhớ lại phụ thân mình vẫn có thể còn trong vòng nguy hiểm,
-Vậy cao nhân cứ mang theo tiểu nữ đi cùng là được.
Tống Thanh Thư lần nữa quay đầu liếc nhìn nàng một chút, không biết trong lòng nàng quả thật là không có khái niệm nam nữ chi phòng hay là giả vờ, bất quá hắn cũng không quản đến, dù sao nếu có thiệt thòi thì chính là nàng chứ không phải hắn, Ô Vân Châu đôi mắt chớp chớp hồn nhiên giống vầng trăng, khi ôm lấy bờ eo của nàng,Tống Thanh Thư cảm giác được lòng bàn tay như chạm vào một nơi mềm mại không xương, liền cảm thán, không biết Tác Ngạch Đồ nuôi như thế nào, mà lại có được một khuê nữ kiều nộn như vậy.
Ô Vân Châu đồng dạng cảm giác từ phần eo của mình bị lòng bàn tay hắn truyền đến nhiệt lực làm cho sắc mặt đỏ lên, để hóa giải xấu hổ, nàng chủ động mở miệng đánh vỡ trầm mặc giữa hai người: -Cao nhân tại sao lại mang theo cái mặt nạ kia vậy?"
-Bởi vì ta khuôn mặt ta rất xấu.
Tống Thanh Thư mỉm cười, vận khởi khinh công đưa nàng phóng bay xuyên trong rừng cây ..
Bên tai truyền đến tiếng gió gào thét, hàn phong chạm mặt gió thổi làm mặt có chút đau rát, Ô Vân Châu vô thức nhích người sát lại bên người nam nhân càng gần hơn một chút:
-Tiểu nữ không tin, nếu không ncao nhân lấy xuống mặt ta để tiểu nữ nhìn xem một chút đi?
Tống Thanh Thư cười lắc đầu:
- Quên đi…. miễn làm cho ngươi bị dọa sợ.
-Hừ….quỷ hẹp hòi!
Ô Vân Châu ngoác miệng nói, đột nhiên con ngươi nhất chuyển,
-A….nảy giờ lâu như vậy, tiểu nữ cũng không biết ân nhân cứu mạng tên gọi là gì vậy?
-Ngươi và ta bình thủy tương phùng, vốn là người của hai thế giới khác biệt, biết tên ngày làm chi cho thêm phiền não, còn không bằng cá cứ quay về nước, quên hết đi chuyện trên bờ. Tống Thanh Thư bây giờ tâm tính khác biệt trước, hắn sở dĩ giúp nàng như vậy, bất quá là cảm thấy cô nương này thú vị mà thôi, cũng không phải là đối với nàng trong lòng sinh ra ý gì, thà chỉ là một lần mỹ lệ gặp gỡ bất ngờ, chứ không muốn sinh ra tiến thêm một bước liên quan.
-Khuôn mặt thì không cho tiểu nữ nhìn, tên cũng không nói cho biết, vậy dù sao cũng nên để tiểu nữ biết ân nhân cứu mạng mình tuổi tác đi.
Ô Vân Châu tức giận nói ra.
-Chỉ là một lão đầu tử mà thôi, truy vấn làm gì.
Tống Thanh Thư lắc đầu, cũng không muốn trả lời.
Ô Vân Châu nhìn phía sau đầu của hắn đen nhánh, trong lòng liền oán hận: "Hừ…đại lừa đảo!"
Không biết bao lâu,đến lúc Ô Vân Châu trước mắt mình đột nhiên xuất hiện một bãi đất trống trải, cách đó không xa một nam nhân mặc triều phục Mãn Thanh nằm ngã trên vũng máu, không khỏi lên tiếng kinh hô: -Phụ thân…