-Vậy chẳng lẽ Phương Chứng Đại Sư muốn xuất thủ để cướp đoạt hay sao?
Tống Thanh Thư lạnh hừ.
Phương Chứng đại sư nói:
-A Di Đà Phật! Dịch Cân Kinh vốn là chi vật của Thiếu Lâm, thì là gì mà nói là cướp đoạt? Bất quá là vật quy nguyên chủ thôi a.
-Không biết ba vị đại sư định dùng xa luân chiến, hay là cùng nhau tiến lên một lượt?
Tống Thanh Thư quét quanh một vòng hỏi.
-Chuyện này. . .
Phương Chứng nhất thời chần chừ, lão ngay từ đầu là muốn hợp lại chi lực ba người chiến quyết, đem kinh thư đoạt lại, bây giờ bị đối phương sớm nói toạc ra , nên cũng không tiện thừa nhận.
Trong ba người, Hư Trúc thì thôi không nói, Phương Chứng đại sư cùng Huyền Trừng đại sư đều là nhân vật thành danh mấy chục năm qua, bối phận cực cao, nếu cùng liên thủ đối phó với hắn, việc này truyền đến trên giang hồ thì không khỏi bị người cười chê, nhưng nếu không liên thủ, lấy đối phương vừa rồi bày ra võ công, Phương Chứng đại sư cũng không có nắm chắc là có thể đoạt lại kinh thư được không? Trong lúc Phương Chứng đại sư đang do dự, Hư Trúc đột nhiên mở miệng:
-Vị thí chủ này võ công tuy cao, nhưng lúc nào cũng phải chiếu cố đến hàn độc trong cơ thể vị nữ thí chủ kia, một thân võ công khó tránh khỏi bị sụt giảm, hai vị sư thúc tổ là người đức cao vọng trọng trên giang hồ, lúc này xuất thủ, lời lan truyền ra ngoài không khỏi sẽ có người nói lợi dụng lúc người gặp khó khăn. Chi bằng trận chiến để cho tiểu tăng làm thay, tiểu tăng tại trong chùa bối phận cực thấp, trận chiến này vô luận là thắng bại, đối với danh tiếng của Thiếu Lâm cũng không tổn hao gì.
Phương Chứng đại sư cùng Huyền Trừng đại sư liếc nhau, cùng gật đầu, trận chiến này nếu để cho Hư Trúc xuất thủ đúng là không thể tốt hơn, bởi vì Hư Trúc là đệ tử của người kia, một thân võ công kinh người, bọn họ đều rất là bội phục. -Đã là như vậy, ngươi sẽ thay Thiếu Lâm đoạt lại bí kíp đi.
Hai người cùng lúc mở miệng.
Tống Thanh Thư cười lạnh, Hư Trúc nhìn qua thì trung thực, kì thực xảo trá cực kỳ, tự bối Hư tại trong Thiếu Lâm tự là bối phận của đệ tử mới nhập môn, mình nếu không rõ ràng hư thực, cũng xem hắn là bối nhân có võ công thấp kém đối đãi, chỉ sợ phải bị ăn trái đắng ngay tức khắc, Hư Trúc Tử một thân võ công cái thế so với đại đa số cao tăng trong Thiếu Lâm Tự có tự bối Huyền thì còn cao hơn.
-Cao nhân.. phải cẩn thận với tên tiểu hòa thượng này, hắn tuy nhiên diện mạo xấu xí, nhưng võ công cực cao, chỉ sợ so với lão hòa thượng Phương Chứng kia còn là phía trên. . .
Nhậm Doanh Doanh tại đại hội Kim Xà đã từng gặp qua Hư Trúc biểu hiện võ công kinh người, nếu không phải sớm đụng phải Kiếm Tiên A Thanh, chỉ sợ sẽ vững vàng tiến đến trận đấu cuối cùng. Nàng lo lắng vị cao nhân này chủ quan thì hỏng, thế là vội vàng nhắc nhở. -Đa tạ Nhâm cô nương.
Nhìn thấy ánh mắt Nhậm Doanh Doanh lo lắng, Tống Thanh Thư thầm nghĩ trước đó quan hệ của hai người như như nước với lửa, không ngờ hôm nay nàng thế mà lại cùng với mình chung một đầu chiến tuyến.
Tuy nhiên Tống Thanh Thư lại quá rõ ràng, một khi Nhậm Doanh Doanh nhìn thấy dung mạo thật của mình, chắc chắn là ước gì mình lập tức chết đi, đâu có còn mà hảo tâm nhắc nhở nhu thế này. . .
-A Di Đà Phật, tiểu tăng đắc tội.
Hư Trúc sau khi chắp tay qua đi, thân hình không động, chỉ là tay phải có chút đưa ra, một cây đại thụ gần đó không gió mà lá phất phới, trong chốc lát mấy chục chiếc lá cây tụ tập tại hắn ở giữa trên hai ngón tay hắn, những chiếc cuồn cuộn bốc lên, phảng phất bị một luồng chân khí vô hình giam cầm tại trong một phạm vi nhỏ. -Niêm Hoa Chỉ?
Tống Thanh Thư thở dài một hơi,
- Hòa thượng vừa xuất thủ liền đã dẫn theo sát khí…
Hư Trúc cũng không tức giận, đưa tay trái ra hướng đến chính giữa những ngón tay phải, nhẹ nhàng dùng chân khí bắn ra, bên trong đám lá cây tựa như thoát khốn, lập tức chẳng khác gì hóa thành mũi tên hướng tới trên thân Tống Thanh Thư đánh tới.
Huyền Trừng đại sư nhìn thấy âm thầm gật đầu, Hư Trúc tay trái đẩy chân khí bắn ra, nhìn qua nhẹ nhàng thoải mái, trên thực tế lại là công phu đã dùng đến mức xuất thần nhập hóa, lợi dụng công kích từ xa, thử xem thực lực của đối phương trước cũng tốt.
Những chiếc lá cây trên không trung xoay tròn, tạo ra tiếng động chói tay khó nghe, Nhậm Doanh Doanh nhìn thấy ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “Tiểu Hòa Thượng tuy tuổi còn trẻ, mà có một thân nội lực mức này, chỉ sợ là ngay cả Xung ca cũng không sánh nổi. ..” -Cao nhân cẩn thận a!
Một bên Ô Vân Châu lấy tay bịt lỗ tai, một bên nhắc nhở.
Tống Thanh Thư mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng phất một cái, phảng phất bạo vũ quấn lấy những chiếc lá cây này lại, trong chốc lát lá cây hóa thành bột mịn trong tay hắn.
Ô Vân Châu thấy hắn không tốn sức chút nào liền hóa giải thế công đối phương, vỗ tay reo lên:
-Cao nhân thật là giỏi…
Một bên A Tử thấy nàng như thế thì nhịn không được bĩu môi, trong lòng suy nghĩ: “ Xú nha đầu này tâng bốc có lớp lang như thế, ngày sau chỉ sợ là đại địch của ta. . .”
- Hòa thượng, các hạ không thấy từ xa như vậy còn âm thầm xuất dẫn theo chiêu thức, thì nghĩ có thể thắng tại hạ sao? ……
Tống Thanh Thư còn chưa có nói xong, đột nhiên biến sắc, ôm Nhậm Doanh Doanh xoay người một cái rời khỏi nguyên địa, nhưng vẫn là muộn nửa bước, tuy không bị thương tổn gì, nhưng y phục trên người vẫn bị cắt đi một vết rách. -Vô Tướng Kiếp Chỉ, vô hình vô tướng, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tống Thanh Thư trên mặt ngưng trọng lại.
-Thí chủ quả nhiên thần thức bén nhọn..
Hư Trúc mặt kinh ngạc, vừa rồi hắn dùng những chiếc lá cây chỉ là giăng lưới, thúc lấy gây tiếng động vang lên, để che giấu kình lực Vô Tướng Kiếp Chỉ đẩy theo sau.
Vô Tướng Kiếp Chỉ, vô hình vô tướng, đến khi đối phương phát giác ra được, thì thường là đã trúng chiêu, Hư Trúc không ngờ tới mình lần này sắp đặt chu đáo như thế, mà vẫn không có làm cho đối phương bị thương.
Nghĩ đến cuộc chiến này quan trọng để đọt lấy Dịch Cân Kinh, Hư Trúc thần sắc ngưng trọng thêm mấy phần, tay phải liền hướng về phía Tống Thanh Thư xa xa vung đi.
Theo những ngón tay của hắn, những chiếc lá cây trên cây đại thụ đều hướng đến Tống Thanh Thư bay đi, lá cây mặc dù tản ra nhưng bất loạn, người chung quanh đứng ngoài quan sát, rất nhanh thấy được những chiếc lá cây loáng thoáng tạo thành hình dạng một thanh trường đao. -Đao khí……
Giữa sân có người lên tiếng kinh hô, còn chưa kịp cảm thán, thì giữa không trung những chiếc lá cây đột nhiên bốc cháy lên, nhất thời hóa thành phi đao đầy trời lửa nóng phóng đến trên thân hai người Tống Thanh Thư đánh tới.
-Nhiên Mộc Đao Pháp còn có thể dùng theo cách này sao?
Nhậm Doanh Doanh kinh hãi, không kịp phản ứng, thì những chiếc lá cây nóng rực đã đến trước mắt khoảng cách mấy tấc, nàng muốn quay đầu tránh né đã là không kịp, chỉ còn lại có một ý niệm trong đầu: “ Thôi xong, những chiếc lá cây rực lửa này, nếu có một chiếc rơi xuống trên mặt, vậy thì chẳng phải là ta phải bị phá hủy dung nhan? “
Nhậm Doanh Doanh dù sao cũng là nữ tử, phản ứng đầu tiên không phải lo lắng bị thụ thương, mà là lo lắng dung nhan bị hủy. Giờ khắc này nàng đành đem toàn bộ hi vọng thả tại trên thân nam nhân này, mà Tống Thanh Thư cũng không có làm cho nàng bị thất vọng, thanh Vô Ảnh Kiếm liền xuất ra, giữa không trung nhất thời như những đóa hàn tinh điểm lên đánh tới toàn bộ lá cây đều hóa thành tro bụi. -Cao nhân … kiếm pháp này. . . .
Nhậm Doanh Doanh đôi môi đỏ khẽ nhếch, một mặt chi sắc kinh diễm, có lẽ là vì quá cách gần, nàng vừa rồi nhìn rỏ ràng hơn với người bên ngoài, trong nháy mắt đó những chiếc lá đầy trời như hỏa tinh tựa hồ dừng lại, chỉ còn lại có hàn quang của mũi thanh Vô Ảnh Kiếm, điếm lấy trên từng chiếc lá hỏa tinh, điểm đến đâu thì hỏa tinh kia liền bị dập tắt đến đó.
Rõ ràng sự tình chỉ là thoáng qua tức thì, nhưng lưu lại trong đầu Nhậm Doanh Doanh như một bức tranh chói lọi rực rỡ.
Nhậm Doanh Doanh cảm thán, thì một bên khác Huyền Trừng đại sư lại biến sắc hô lên: